Editer: Thu Nguyễn, Thúy Hường, Thu Nguyệt, Thao Doan, Lâm Yến Nhạc
Đêm đã về khuya sương mù bắt đầu nổi lên, nhiệt độ trong không khí lạnh dần đi, mọi thứ đều chìm ẩn trong sương mù dày đặc.
Những bông tuyết nhỏ trên bầu trời bắt đầu rơi xuống.
Một chiếc xe việt dã đang chạy nhanh trong màn sương mù dày đặc đó. Tốc độ nhanh như có hồng thủy mãnh thú đuổi theo phía sau.
Trong màn đêm âm u yên tĩnh một cái gái tóc dài mặc đồ màu trắng đang đứng ven đường, giữa đêm khuya nên không thể thấy rõ dáng vẻ của cô chỉ thấy cô đứng ngay ngắn ven đường vươn tay ra vẫy vẫy chiếc xe việt dã đang chạy trên đường, có vẻ cô đang muốn đi nhờ.
Chiếc xe việt dã chạy qua nhanh như bay chỉ để lại một trận gió lạnh lẽo ở phía sau.
Chiếc xe kia không những không dừng lại mà tốc độ còn nhanh hơn lúc trước , chỉ trong chốc lát đã biến mất trong sương mù.
Hai mươi phút sau, chiếc xe việt dã lại lần nữa nhìn thấy cô gái tóc dài đó, cô vẫn còn duy trì tư thế vươn tay lúc nãy giống như đang chiêu hồn vậy,
Lần này tốc độ của chiếc xe việt dã càng nhanh hơn, vang lên một tiếng chỉ lưu lại khói xe trên mặt đất.
.....
Qua hai mươi phút nữa, lần này chiếc xe việt dã vừa nhìn thấy cô gái đó, vội vang phanh kít một tiếng thật nhanh, vô cùng dứt khoát quay đầu lại nghênh ngang rời đi!
Qua gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy cô gái tóc dài đang nở nụ cười kỳ quái lộ ra hàm răng trắng tinh, gương mặt cứng đờ kết hợp với sương mù làm cho người ta không khỏi có cảm giác rùng mình.
.....
Không khí trong xe không được tốt lắm.
Ngồi ở ghế phụ Tưởng Long đang nhìn về phía sau, không còn thấy bóng dáng của cô gái tóc dài nữa. Con đường càng ngày càng kỳ lạ, không chỉ ở phía trước mà ở phía sau cũng không thấy bóng dáng của chiếc xe nào đi trên đường cả, xa một chút thì chỉ toàn là sương mù, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Con đường này hướng về thành phố A, là thành phố náo nhiệt nhất, anh đã chạy qua vài lần chưa từng xuất hiện tình huống kỳ quái như thế này, giống như giữa trời đất chỉ còn lại một chiếc xe này của bọn họ.
Anh nơm nớp lo sợ nói:” Anh ba, chắc là chúng ta đã thoát khỏi cô ta rồi phải không?”
Tất Hằng người đang lái xe sắc mặt cứng đờ nhìn gương chiếu hậu:” Tôi không biết.”
Tưởng Long thu hồi tầm mắt cẩn thận nói:” Trên đường cũng không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào, bây giờ phải làm sao, làm sao bây giờ?! Chúng ta có phải sắp chết hay không...”
Bọn họ đã gặp người phụ nữ này năm lần rồi và chiếc xe cũng đã chạy hơn một tiếng, theo lý thuyết bọn họ phải tới thành phố A rồi, nhưng bọn họ không nhưng chưa tới mà còn quay lại địa điểm cũ và luôn nhìn thấy cô gái kia vẫy xe xin đi nhờ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, bọn họ không để ý, nơi này rừng núi hoang vắng, hai bên đường không có một hộ dân nào, đột nhiên xuất hiện một cô gái đứng vây tay xin đi nhờ, người thông minh đều sẽ không dừng lại, huống chi Tất Hằng và Tưởng Long cũng không phải là người thiện lương gì, càng không thích xen vào việc của người khác, nên đương nhiên sẽ không để ý đến cô gái đó làm gì.
Nhưng điều họ không nghĩ tới là bọn họ lại gặp lại cô gái đó lần thứ hai. Lần thứ hai nhìn thấy cô gái đó Tưởng Long không nhận ra là cô gái gặp lần đầu nên anh ta cười trêu chọc:” Anh ba à mị lực của anh không giảm chút nào nhỉ, hơn nữa đêm rồi mà còn có nhiều người xin đi nhờ xe như vậy, em nghĩ nếu không anh làm việc tốt cho mấy cô ấy đi nhờ đi , dù sao cũng tiện đường mà.”
Tất Hằng không nói gì nhưng tay cầm tay lái lại hơi khó khăn và xe chạy nhanh hơn một chút.
Đến lần thứ ba, kẻ trì độn như Tưởng Long cũng phát hiện có chỗ không bình thường, cô gái vẫy xe xin đi nhờ giống y như đúc với hai cô gái lần trước!
Nhận thức này làm cho da đầu anh ta cảm thấy tê dại, toàn thân đã nổi da gà, cả người cảm thấy ngơ ngác.
Tất Hằng cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh cẩn thận hơn Tưởng Long nên khi lần thứ hai nhìn thấy cô gái kia anh đã nhận ra có gì đó bất thường rồi, lúc đấy anh khiếp sợ cực kỳ, không hiểu sao cô gái này lại chạy nhanh bọn họ? Nhưng nhìn xung quanh lại cảm thấy có chút quen thuộc, anh nhanh chóng quyết định dẫm chân ga lao tới .... Nhưng không bao lâu lại gặp lại cô gái đó!
Chân ga anh đã dẫm tới đáy rồi nhưng dù tốc độ có nhanh tới đâu, sau một lúc anh vẫn luôn thấy cô gái tóc dài kỳ lạ kia đứng bên ven đường đưa tay vẫy xe anh.
Lúc này Tất Hằng đoán rằng bọn họ có thể đã gặp phải quỷ đi đường trong truyền thuyết rồi.
Vào lần thứ năm khi nhìn thấy cô gái tóc dài này anh ta khẩn trương quay xe theo hướng ngược lại, anh không tin lần này anh có thể trở lại vị trí ban đầu.
Tưởng Long đã bị dọa sắp khóc, vì tốc độ xe quá nhanh, đường gập ghềnh, anh chỉ có thể thắt dây an toàn, rồi rút điện thoại ra gọi người giúp đỡ nhưng anh lại càng tuyệt vọng hơn, “Anh ba phải làm thế nào đây điện thoại không có sóng, không gọi được!”
Tất Hằng nghẹn giọng ừ một tiếng:”Tôi biết”. Lần thứ hai gặp lại anh phát hiện ra có chỗ không đúng nên đã thử qua.
Tưởng Long đã xanh mét: “Anh ba,có phải chúng ta đã gặp phải ...”
Tất Hằng mặt đã xanh mét:”Đừng nói bừa, thế giới này không có quỷ, đừng tự dọa mình, tôi cảm thấy chúng ta chắc là không cẩn thận nên đụng phải từ trường đặc thù thôi.”
Tưởng Long trợn mắt, hi vọng nói:”Từ trường đặc thù mà có thể sinh ra cô gái kỳ lạ kia sao?”
Tất Hằng: “...” Anh không dám dừng xe lại, càng không dám để tốc độ xe chậm lại, anh cắn răng đạp chân ga chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi cái nơi quái quỷ chết tiệt này.
Tưởng Long cũng muốn như vậy, giống như chỉ cần xe dừng lại bọn họ sẽ chết ở chỗ này.
Đột nhiên anh ta thét lớn: “Không ổn rồi!”
Tất Hằng sợ tới mức cả người run lên vẻ mặt đen xì nhìn về phía Tưởng Long:”Gọi bậy bạ gì đấy, bình tĩnh đi.”
“Làm sao bình tĩnh được đây?”
Tưởng Long hoảng sợ nói:”Không có xăng, xe hết xăng rồi!”
Tất Hằng :” ....” Xong rồi!
Không biết đây là lần thứ mấy bọn anh gặp lại cô gái tóc dài kia, cô như cũ không biết mệt mỏi vẫn còn đang trong trạng thái vẫy tay, trên mặt luôn duy trì nụ cười kỳ quái, chỉ cần vừa thấy đã khiến cho người ta không rét mà run.
Tưởng Long nén nỗi sợ hãi của mình nói:” Anh ba hay chúng ta cho cô ta đi nhờ đoạn đi, đã vòng nhiều vòng như vậy rồi mà cô ta cũng không có làm gì chúng ta, xem ở phân lượng chúng ta đã giúp cô ta không chừng cô ta có thể tha cho chúng ta một mạng. Nếu không chờ đến lúc xe hết xăng, chúng ta cũng không ra khỏi đây được, cô ta có thể thẹn quá hóa giận mà giết chúng ta hay không?”
Tất Hằng trừng mắt nhìn Tưởng Long, xe đã lần nữa cách cô gái kia một đoạn khá xa, không còn nhìn thấy cô ta đứng ven đường nữa.
Tất Hằng bực bội vò đầu bứt tóc mình, nếu biết trước gặp phải loại chuyện này dù có đánh chết anh cũng không đi chuyến này:” Cô gái kia có mục đích gì chúng ta không biết được, tùy tiện đi qua đó chết thế nào cũng không biết đâu!”
Anh đang nghịch điện thoại di động, muốn xin sự giúp đỡ nhưng đáng tiếc một chút tín hiệu cũng không có, anh muốn gọi 110 nhưng cũng không gọi được. Hiện giờ bọn họ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, thật là làm cho con người ta tuyệt vọng mà.
“Mười hai giờ chúng ta đã ra khỏi cửa, từ lúc gặp cô gái kia đến giờ đã hơn hai tiếng rồi, khoảng hai ba tiếng nữa trời sẽ sáng, mấy thứ kia không phải là sợ ánh sáng mặt trời sao? Chúng ta chỉ cần cố gắng hai tiếng nữa thì sẽ ổn thôi.”Tất Hằng tính toán thời gian, nếu cô gái kia vẫn luôn đứng bên đó, bọn họ ở bên này chờ chỉ cần chịu đựng hai tiếng nữa sẽ không có việc gì.
Anh nói rất nhiều nhưng không thấy Tưởng Long trả lời, anh cau mày nhìn về phía Tưởng Long thì chỉ thấy Tưởng Long đang nắm lấy đai dây an toàn vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía trước giống như nhìn thấy điều gì thật khủng khiếp!
Trong lòng Tất Hằng cũng bắt đầu sợ hãi, anh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cô gái tóc dài kia đang đứng ở trước đầu xe, tư thế bước đi kì quái đang bước lại gần phía họ, một bước, hai bước ... Càng ngày càng gần!
Tất Hằng thề rằng anh đã diễu võ dương oai kêu ngạo hơn hai mươi năm nay, bá chủ một phương ở Đế Đô này, ngoại trừ cha anh ra thì anh chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng hôm nay anh sợ đến mức tay bắt đầu run rẩy, run rẩy đến mức muốn khởi động xe, Tưởng Long hình như bị đánh thức dậy, vội xông lên giục anh lái xe:” Nhanh lái xe đi anh!”
Càng khuẩn trương thì càng mắc lỗi.
Ầm, ầm---
Ầm, ầm, ầm--
Tất Hằng nghe được tiếng ai đó gõ cửa xe, anh cứng đờ, quay đầu lại, nhìn thấy cô gái tóc dài đang đứng trước cửa sổ xe, gương mặt mỹ lệ trắng bệch không một chút sắc hồng nào, hai con ngươi đen nhánh, đang mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, chỉ là nụ cười cứng đờ giống như cố gắng lắm mới mỉm cười được, nhưng cô nói chuyện lại rất lễ phép:”Xin chào, có thể cho tôi đi nhờ một chuyến được không?”
Tất Hằng cả hàm răng đều run lên:”Không , xin lỗi , chúng tôi không cùng đường..."
Cô gái tóc dài cau mày nghiêng đầu nhìn anh, từ trong túi áo lấy ra cái gì đấy đưa cho anh:”Tôi có thể trả tiền xe cho anh, chỉ mong anh cho tôi đi nhờ một đoạn, kịp thời gian về nhà.”
Tất Hằng nhìn tờ tiền cô gái đang cầm, mồ hôi trên tráng rơi như tắm. Tưởng Long ban đầu cũng đã rất sợ hãi vừa nhìn thấy tờ tiền kia - đó là loại tiền gì, rõ ràng là tiền dùng cho người chết! Anh không nói hai lời, lập tức ngất xỉu. Tất Hằng chỉ nghe bùm một tiếng, âm thanh của Tưởng Long đã hoàn toàn biến mất, Tất Hằng cũng rất muốn xỉu vào lúc này, nếu xỉu rồi cái gì cũng không biết, không cần phải đối mặt với cô gái đáng sợ trước mắt này...
“Cảm ơn, tiền này tôi không lấy đâu...” Cô gái tóc dài không hiểu vì sao anh lại sợ hãi đến như vậy, cô cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay lập tức nhận ra :”Xin lỗi, tôi lấy nhầm rồi.”
Cô thu lại tờ tiền đó, và lấy ra tờ tiền khác:”Số tiền này anh nhận đi, xem thử có đủ không?”
Tất Hằng nhìn tờ mười nhân dân tệ trước mắt này, anh không thấy đỡ hơn chút nào ngược lại còn sợ hãi hơn, nữ quỷ này thủ đoạn cũng quá lợi hại, sử dụng thuật che mắt để lừa anh. Nếu anh mà dám thu số tiền này chỉ sợ mạng cũng để lại nơi này!
“Không cần, tôi thật sự không cần tiền đâu.”
“Cảm ơn, vậy anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
“....”Anh có thể từ chối không?
Tất Hằng nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của cô gái tóc dài, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh và gương mặt tái nhợt, anh rất sợ mình mà cự tuyệt thì sẽ chọc giận cô ta, sau đó cô ta há miệng đầy máu một ngụm ăn luôn ăn anh! Tưởng Long kia cũng quá vô dụng, chưa nói đến chuyện giúp đỡ, cái gì cũng chưa làm mà đã bị dọa đến hôn mê.
...
Cô gái tóc dài bước vào xe.
Tất Hằng chú ý đến dáng đi của cô có phần cứng đờ và chậm rãi giống như dáng đi của một cương thi đang nhảy nhót, nhưng hành động của cô lại làm cho người khác cảm thấy mới lạ. Cô gái tóc dài ngồi ở phía sau ghế phụ, không khí trên xe đã lạnh xuống vài độ.
Tất Hằng thấy cô ta liếm môi, trên mặt lại hiện ra nụ cười quỷ dị thỏa mãn. Trong lòng anh đã lạnh một xuống một nữa.
Cô gái tóc dài lên tiếng :” Tôi đã ngồi xong rồi , anh có thể lái xe đi.”
Tất Hằng cảm thấy đây không phải con đường đến thành phố A mà anh đang đi trên con đường đi đến cái chết. Tay anh run rẩy khởi động xe, phía sau Tưởng Long bắt đầu tỉnh lại, đột nhiên anh nhìn ra phía cửa sổ, không thấy bóng dáng của cô gái tóc dài nữa mà Tất Hằng thì đang chuẩn bị lái xe.
Tưởng Long vui mừng nói:"Anh ba cô gái tóc dài kia đâu? Đi rồi sao?”
Tất Hằng nghiến răng trừng mắt nhìn Tưởng Long, đang điên cuồng đưa mắt ra tín hiệu, chợt nghe phía sau vang lên:” Anh đang nói tôi sao? Tôi chưa đi đâu.” Cô gái tóc dài ngồi ở phía sau bị che khuất trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, cặp mắt âm u cười nói với Tưởng Long.
Tưởng Long :”....”
Tất Hằng: “...”
Rầm một tiếng, Tưởng Long trợn mắt lại hôm mê tiếp.
Tất Hằng: “...”
Cô gái tóc dài: “Anh ta bị sao vậy?”
Tất Hằng: “Không có gì đâu, chắc anh buồn ngủ thôi.”
Cô gái tóc dài bối rối trong chốc lát nhưng cũng chu đáo: “Ồ trời đã tối, đến giờ ngủ rồi, anh cũng muốn ngủ à?”
Tất Hằng cố gắng nuốt nước miếng một cái: “Không, tôi không muốn.”
Cô gái tóc dài :"À, vậy chúng ta đi thôi.”
Tất Hằng: “Được , đi thôi.”
Tất Hằng cũng không biết anh nên lái nhanh hay lái chậm lại, giờ này anh chỉ muốn trời mau mau sáng, đuổi cô gái này đi dùm cái.
Danh sách chương