Editor:Lục Phỉ Thiên Hi 

“Tiêu tiên sinh, khi nào chúng ta kết hôn? “
Hồ Tiểu Bì bị hôn bất ngờ, hai mắt trừng to, cảm giác xa lạ liền đến. 

Hắn có thể cảm nhận được môi của Tiêu Chung, tinh tế mà hôn trên môi hắn, hai cánh môi giằng co. 

Trong không khí, mùi hương trên cơ thể Hồ Tiểu Bì cứ thế phát ra, hắn không có chút cảm giác nào, nhưng Tiêu Chung ngày càng lún sâu, lý trí đã không thể kiểm soát dục vọng. 

Dưới tình huống này, Hồ Tiểu Bì cư nhiên nhớ tới nhiệm vụ bí mật mà sư phụ nói, trong lòng càng thêm hổ thẹn —- hắn sẽ cùng người mình thích, làm sự, như thế là hoàn thành nhiệm vụ. 

Trong lúc Tiêu Chung đang ngày càng lún sâu, Hồ Tiểu Bì liền đẩy y ra, nhìn y bằng ánh mắt mê hoặc, nhưng trong lòng vẫn còn điểm mấu chốt chưa rõ. 

“Tôi, tôi thích anh. Anh thích, thích tôi sao? “

Chỉ cần Tiêu Chung nói một chữ “Thích”, kia hắn liền cái gì cũng mặt kệ. 

Tiêu Chung hô hấp nặng nề, bình tĩnh nhìn Hồ Tiểu Bì. 

“Cậu thế nhưng không biết? Tiểu tử ngốc, tôi trước giờ đều thích cậu, a, so với lúc trước càng thích hơn,… Ngô… “

Y chưa kịp nói xong, Hồ Tiểu Bì đã nhanh chóng hôn lên môi hắn. 

Tiêu Chung độc thân lâu như vậy, một chút kinh nghiệm thực tế đều không có. 

Y cùng Hồ Tiểu Bì sờ soạng nhau, Tiêu Chung nóng nảy kịch liệt, hận không thể đem tất cả xé thành mảnh nhỏ. Mà sức lực của Hồ Tiểu Bì không thể so với Tiêu Chung, hết thẩy đều bị y chi phối. 

Còn chưa bắt đầu, tại thời điểm mấu chốt Hồ Tiểu Bì liền khóc, hắn nức nở cắn môi, nước mắt chảy xuống. 

Lý trí Tiêu Chung kéo về một chút. 

“Làm sao vậy bảo bối, anh làm em đau? “

“Không phải, là do em cao hứng, đồng thời cũng thấy tiếc cho sư phụ” Hồ Tiểu Bì cứ thế, nước mắt tuôn trào. 

“Nếu sư phụ là nữ tử kia, gặp nam nhân mà mình thích, cùng hắn làm sự tình kia, thế thì đã không chết”

“Sư phụ em… ” Thì ra là như thế, Tiêu Chung cuối cùng cũng biết nguyên nhân, hôn lên trấn Hồ Tiểu Bì, ôn nhu vuốt ve hắn, “Chuẩn bị tốt sao? “

“… Ân” Hồ Tiểu Bì cắn chặt răng. 

Cơn sóng từng đợt kéo đến, dập dìu mà tràn ngập, chìm chìm nổi nổi, minh minh diệt diệt, cùng tiếng hò hét nổi lên, thăng trầm trong bể dục. 

Hơi thanh tỉnh lại từ cơn mê loạn, Hồ Tiểu Bì mơ hồ cảm nhận được cái gì gọi là vui sướng, phái hoa nở rộ trên đầu, hắn cảm nhận được sự vui sướng từ trong cơ thể. 

Hắn cùng Tiêu Chung thế nhưng lại phù hợp, phảng phất như trời sinh chính là kiếm cùng vỏ. 

Hồi sau, sóng biển trong lòng trở nên êm đềm, biển sâu dần u tĩnh, từ biển trôi dạt lên bờ, hưởng thụ cảm giác sung sướng đêm qua. 

Hồ Tiểu Bì ở bên tai nghe thấy ai đang gọi hắn.

Sư phụ… Là người sao? 

Con đã hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ hạnh phúc sao? 

Sư phụ, người có nghe con nói không? 

Hồ Tiểu Bì mở mắt ra, thấy Tiêu Chung một tay gối đầu nằm nghiêng nhìn hắn. Đồng tử phản chiếu khuôn mặt của Tiêu Chung. 

“Tiêu Chung “

“Hửm—” Tiêu Chung đặt ngón trỏ lên môi hắn, lắc đầu. 

“Cơ thể mệt mỏi, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một chút. Anh mang em đi tắm rửa”

“Không cần” Hồ Tiểu Bì cầm lấy ngón trỏ Tiêu Chung, “Đã bị, bị em toàn bộ hấp thụ hết rồi”

“? “

Tiêu Chung ngẩn ra, dở khóc dở cười. 

“Khó trách, vừa rồi anh cảm thấy có lực gì đó vẫn hút lại, mỗi lần đều nghĩ, không thể ở bên trong, nhưng đều ở lại. Thì ra chính là em gây rối, tiểu yêu tinh”

Hồ Tiểu Bì bị nói đến thẹn thùng, đem chăn trùm kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, y đồ trốn tránh. Lại bị Tiêu Chung kéo xuống, sau đó bên tai truyền đến âm thanh của Tiêu Chung. 

“Kia ý là nói, anh không cần kiềm chế bản thân? “

Hồ Tiểu Bì gật đầu. 

Tiêu Chung: “Thế nào, thoải mái không? “

“… ” Hồ Tiểu Bì tiếp tục gật đầu. 

“Vậy, gả cho anh, về sau ở lại bên cạnh anh đi có được không, đồng ý thì chúng ta lập tức đi lãnh chứng? “

Hồ Tiểu Bì mặc kệ hiện tại Tiêu Chung nói gì đều gật đầu, đáp ứng. 

Một đêm yên bình. 

Tiêu Chung để Hồ Tiểu Bì ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mới đưa đến văn phòng luật sư. 

Lúc Hồ Tiểu Bì đứng ở phòng bếp văn phòng luật sư, Tiêu Chung giới thiệu Hồ Tiểu Bì cho nhóm đầu bếp, hắn lại nhìn thấy nhưng ánh mắt quen thuộc—- không tín nhiệm, không tin một tên tiểu bạch kiểm có thể nấu ăn ngon. 

Chờ Tiêu Chung đi, Hồ Tiểu Bì liền bị lão đầu bếp nói xoáy một câu: “Tay ngươi cũng có thể nấu ăn sao? Ta nghĩ ngươi cũng chưa từng rửa rau đi? “

“Tôi… “

“Được rồi ” Lão đầu bếp duỗi tay yêu cầu Hồ Tiểu Bì ngừng nói, “Quên đi, ta cũng không muốn làm phiền ngươi, ngươi cứ ngồi một bên chơi đi, chủ cần đừng quấy rầy chúng ta là được”

Nói xong, mọi người lại tiếp tục làm việc, đều lười quan tâm đến hắn, trong lòng đều nghĩ: Cái tên tiểu bạch kiểm này, có thể là thân thích của chủ nhiệm đi? Vừa nhìn liền biết không làm được. 

Hồ Tiểu Bì không so đo, hắn cũng đã quen, mỗi lần đến phòng bếp mới, mọi người ai cũng cho hắn là tiểu bạch kiểm không biết nấu nướng, bất quá, hắn chỉ cần đem thực lực ra, thì không lo ai không phục hắn. 

“Để tôi” 

Không biết lúc nào, Hồ Tiểu Bì đã mặc xong đồng phục bếp mặc vào, tiếp nhận muỗng chỗ đầu bếp đang xào rau. 

Động tác hắn thành thạo, nhiệt độ, màu sắc đều nắm chắc. 

Lão đầu bếp tưởng rằng hắn muốn tự làm xấu mặt, lại thấy hắn một thân thành thạo, mang theo cách riêng, thật sự là một bộ dáng tài giỏi. Liền đứng một bên yên lặng không nói. 

Mặt khác, lão đầu bếp cũng nhìn thấy, Hồ Tiểu Bì một thân ốm yếu, nhưng lại nắm chuẩn lực đạo. 

Rất nhanh, một nồi cá hương thịt ti đã làm xong, mùi hương tràn ngập trong căn bếp. 

Hồ Tiểu Bì dọn món ăn ra bàn, mấy đầu bếp nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão đầu bếp nếm thử trước. 

Những người còn lại thấy biểu cảm nghi ngờ rồi chuyển sang kinh ngạc, lại đến kinh hỉ cuối cùng là kích động của lão đầu bếp phi thường sống động! 

“Không tồi, hương vị thật sự không tồi” Lão đầu bếp cầm lòng không đặng mà tán thưởng. 

Những lời này nhưng liều thuốc an thần, làm cho tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống. 

Bởi vì, lúc này hắn phi thường vô dụng, vì nồi muỗng cùng gia vị của hắn không ở đây. 

Tại thời điểm sư phụ còn sống đã từng nói qua, Hồ Tiểu Bì chưa từng dính tới gien nhân loại, nên đồ ăn làm ra không phù hợp với nhân loại. 

Nhưng mà, Tiêu Chung chi hắn tinh hoa nhân loại, làm hắn biết được cái gì là nhân vị. 

Chỉ có khi dung nạp tất cả tinh hoa nhân loại mới có thể làm cho nhân loại yêu thích món ăn hắn làm ra. 

Các đầu bếp còn lại cũng lấy đũa nếm thử, âm thanh tán thưởng sôi nổi tuôn ra, cơ hồ so với lão đầu bếp còn muốn khoa trương hơn, ra sức dậm chân, nói cái gì mà đời này không ăn được món cá hương thịt ti ngon như vậy! 

Hồ Tiểu Bì nghe vậy ngượng ngùng, cúi đầu sờ sờ đầu cười. 

Cuối cùng rốt cuộc cũng không cần muỗng nồi cùng gia vị của hắn rồi. 

Quả nhiên, hết thẩy đều phải dùng thực lực nói chuyện, Hồ Tiểu Bì làm một lần, liền chinh phục toàn bộ người trong phòng bếp. 

Giữa trưa, nhóm luật sư như thường lệ xuống phòng ăn, bỗng có người nói: “Các người có thấy, món ăn hôm nay có điểm không giống thường ngày? “

Mọi người đều đoán được, có người kinh hỉ nói, “Có phải hay không, mùi hương mà tiểu đầu bếp mang đến? “

Nhóm luật sư lại sôi nổi. 

Hồ Tiểu Bì ở phòng bếp phụ nấu ăn, lời bàn tán bên ngoài đều không biết. 

Lúc này, nhím luật sư đã ăn xong, ngồi ở bàn ăn, một đám lộ ra biểu tình thỏa mãn, giống như ăn món ăn của tiên cảnh 

“Thiên a, nhà ăn của chúng ta hôm nay làm sao vậy? Hôm nay có thần tiên đến thăm chúng ta sao, cớ sao lại ngon như vậy! “

“CMN, tôi muốn phát lên vòng bạn bè, để ghi lại thời khắc lịch sử này! “

“Nè, có phải hay không Tiêu chủ nhiệm đem đầu bếp khách sạn năm sao mời tới? “

“Đoán không sai” Giọng nói Tiêu Chung từ đâu xuất hiện. 

Đám người đang sôi nổi bỗng nhìn lại, thấy vẻ mặt đắc ý của Tiêu Chung, giống như những lời khen lúc nãy đều là khen y. 

Tiêu Chung đắc ý đi tới, “Ta thỉnh thần bếp tới, các người cũng đã gặp qua hai lần”

“Hay là…. “

“Chẳng lẽ…. “

Cả nhím người cùng một lời, “Chủ nhiệm người đừng nói là cái vị tiểu nương pháo kia? “

Mặt mũi Tiêu Chung tối sầm. 

“Ta nói, sau này ai nhắc đến ba chữ “tiểu nương pháo” liền trừ lương”

Tiểu trợ lý rất nhanh nắm được tình hình, liền vuốt mông ngựa, “Chủ nhiệm, chúng ta đi gặp vị thần bếp đó một chút không?”

Hồ Tiểu Bì đang ngồi trong phòng nghỉ, cầm di động xem tin tức, bỗng nhiên, một đám người xông tới, làm hắn chút nữa đã làm rớt di động. 

“A a a, thật sự là cái tiểu soái ca này! “

“Thần bếp, cầu ngươi ở lại văn phòng của bọn ta luôn đi”

“Soái ca, ta còn chưa có bạn trai “

Hồ Tiểu Bì bị nhiệt tình của đám người dọa sợ, chớp mắt không biết trả lời làm sau, hai tai liền ửng đỏ. 

Tiêu Chung vừa nghe có người tỏ tình với Hồ Tiểu Bì liền tái mặt. 

Lúc này, lại có người không biết sợ chết: “Thần bếp, ngươi thích nam nhân sao, ta nè, xem ta có được không? “

Tiêu Chung còn chưa kịp nói câu “Em gái ngươi” thì nghe thấy tiếng Hồ Tiểu Bì. 

“Tôi, tôi có bạn trai rồi”

Mọi người sợ ngay người, mắt trừng to, truy hỏi xem tột cùng là ai. 

Tiêu Chung đến bên cạnh Hồ Tiểu Bì, ôm lấy bả vai hắn, thần sắc đắc ý nói: “Ta chính là bạn trai cậu ấy, rất nhanh, liền trở thành lão công. Như thế nào, có ý kiến? “

Mọi người: “!!!”

Tiểu trợ lý thông minh nghe thế liền nói: “Nga, thì ra là người mà chủ nhiệm theo đuổi hai năm? “

Hồ Tiểu Bì ngẩn ra. 

Hai năm? Có sao? 

Chẳng lẽ từ lúc xuống núi, Tiêu Chung đã thích hắn, nhưng chính hắn mới biết Tiêu Chung được mấy ngày thôi. 

Tiêu Chung bị vạch trần sự thật trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy tên trợ lý này rất biết cách làm việc, lúc trước y còn ngượng ngùng khi nói theo đuổi Hồ Tiểu Bì hai năm, nhưng hiện tại thì y lại muốn cho tất cả mọi người đều biết. 

Qua giờ trưa, Hồ Tiểu Bì cùng Tiêu Chung về tiểu phá lâu, thu thập đồ đạc. 

Trên xe Tiêu Chung nói: “Văn phòng anh có rất nhiều người đẹp trai, đừng nhìn ngắm hay quan tâm bọn họ. Bọn họ cũng không tốt bằng anh. Ai biết được dưới tây trang đó là tâm tư xấu xa gì”

Hồ Tiểu Bì nghe ra được, là ghen tị. 

Hồ Tiểu Bì buồn cười nói: “Anh đêm đó cũng xấu xa”

“!” Tiêu Chung không nghĩ tới Hồ Tiểu Bì sẽ nói y không tốt. 

Hồ Tiểu Bì đỏ mặt quay đầu đi. 

“Quần ngủ của em có lỗ trống, rõ ràng là dùng để đuôi ra ngoài, ai ngờ… Anh cư nhiên lại dùng để làm… Thật quá đáng, đều làm hỏng rồi”

“Phụt” một tiếng, Tiêu Chung bật cười, bả vai không ngừng run lên. 

“Chỗ đó vốn dĩ là dùng như thế, chính là em không biết mà thôi”

A…? 

Hồ Tiểu Bì nhớ tới lúc lão bản đề xuất hắn mua bộ áo ngủ kia liền xấu hổ đến mức hận không thể lập tức chui xuống dưới xe để trốn. 

“Được rồi, bảo bối, đừng ngại ngùng, sau này còn nhiều thứ nữa”

Bảo bối? 

Hồ Tiểu Bì nghe từ này mũi liền cảm thấy ê ẩm. 

Sống nhiều năm thế này, lần đầu tiên có người kêu hắn như thế. 

“Tiêu tiên sinh, khi nào chúng ta kết hôn? “

“Hiện tại liền đi, thế nào? “

“Được”

———–

Tác giả có lời muốn nói: Hoàn rồi!!! 

Ta rải hoa. 

Nhìn người khác đi, còn không nhanh thu thập. Ngươi có phải hay không đùa nghịch lưu manh? 

Ngươi đùa nghịch lưu manh, ta cũng không có biện pháp, chỉ là ta đẩy ra trước mắt một bộ truyện mới trường thiên ngọt luyến văn ra câu dẫn ngươi “Cùng giáo thảo xài chung hệ thống “

Một câu thôi: Một hệ thống hai ký chủ. 

Editor cũng có lời muốn nói: Hoàn rồi!!!!! Lần đầu edit nên chắc chắn sẽ mắc lỗi, nên mọi người thông cảm, và cảm ơn mọi người đã đọc.♡

~ Hoàn ~

29042020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện