Đàn bà mới hiểu rõ đàn bà nhất, nội tâm mẫn cảm nhất cũng là đàn bà. Trong nháy mắt đó, Thải Nhi cảm thụ được Nguyệt Dạ đối với Long Hạo Thần khác lạ. Tuy rằng nàng tuyệt đối tin tưởng Long Hạo Thần, nhưng cảm giác này vẫn khiến lòng nàng không thoải mái.
Nàng bản năng nhích lại gần Long Hạo Thần. Long Hạo Thần vừa lúc quay đầu lại.
"Thải Nhi, nghe lời ta, mặc kệ ra sao cũng không được phát động lực lượng linh lô của cô, biết không? Nếu thật sự nguy cấp, chúng ta mạo hiểm dùng Giai Điệu Vĩnh Hằng mang Dạ Tiểu Lệ cùng đi."
"A?" Thải Nhi hồi phục tinh thần lại, mặt đỏ bừng. May mắn nàng đeo khăn che mới không hiện rõ ràng. Mình, mình đang ghen?
Long Hạo Thần kinh ngạc nói.
"Thải Nhi, cô làm sao vậy?"
Thải Nhi vội vàng cúi đầu.
"Ta không có việc gì, đều nghe lời anh."
Long Hạo Thần tưởng nàng lo lắng cho mình, nhẹ ôm vòng eo nàng.
"Chúng ta làm hết sức, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, ít nhất chúng đã cố gắng giúp Mộng Huyễn Thiên Đường."
"Ừm." Thải Nhi khẽ ừ một tiếng, trong lòng ghen tuông bỗng dưng biến mất. Đúng vậy! Mình căn bản không cần lo lắng, ai có thể cướp anh ấy đi được chứ? Anh ấy chỉ là chàng ngốc của mình!
Trận chiến ngày càng kịch liệt. A Bảo phát hiện sức mạnh đồng bạn dần cạn kiệt, lập tức làm ra quyết định, dừng thế xông tới. Cứ như vậy, khiến áp lực yếu ớt trong thời gian ngắn. Cùng lúc đó, từ ngực y bay ra từng viên bảo thạch màu tím đen, chia ra bay hướng mỗi một đồng bạn.
Những bảo thạch tím đen này dường như đối với ma tộc cực kỳ bổ dưỡng. Mỗi người dùng xong, tinh thần mau chóng hồi phục.
Lâm Hâm trợn to mắt, nói.
"Đó là đan dược của ma tộc? Thật muốn lấy một cái nghiên cứu ghê."
Vương Nguyên Nguyên cáu kỉnh nói.
"Vậy ông đi đi, không ai cản ông."
Lâm Hâm cười hì hì, nói.
"Cô thật ác nha, Nguyên Nguyên, chúng ta là người nhà, cô nhẫn tâm nhìn ta dê vào miệng cọp?"
Vương Nguyên Nguyên bật cười, nói.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Bọn chúng ngày càng gần, chuẩn bị chiến đấu đi."
Lúc này Long Hạo Thần đã giơ lên Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn và Lam Vũ, Quang Phù Dung.
Sau khi nuốt vào bảo thạch tím đen, tám tên ma tộc thực lực rõ ràng hồi phục. Công kích của ma thú tuy rằng vẫn mạnh mẽ, nhưng tùy theo tiêu hao, chúng nó không dũng mãnh như trước nữa, số lượng không ngừng giảm bớt.
Không còn Dạ Tiểu Lệ, chẳng những thiếu chỉ huy mà cũng thiếu viện quân không ngừng tiếp tế. Dựa theo tốc độ trước mắt, tối đa thêm mười phút, đám A Bảo có thể tấn công lên đỉnh núi. Mà lúc này mới trôi qua không tới một tiếng đồng hồ. Chính là nói tám người nhóm Long Hạo Thần phải ở đây kéo dài trên một tiếng đồng hồ mới được. Việc này hiển nhiên là không thể.
Dùng mu bàn tay chạm ngực nơi có Giai Điệu Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần lòng thầm than. Xem ra, mình thật sự nên làm lựa chọn.
Đương nhiên, đây là lá bài cuối cùng, không đến cùng đường hắn tuyệt đối không lấy ra.
Liếc mắt bên cạnh Dạ Tiểu Lệ như cũ bị quang mang da cam bao phủ, Long Hạo Thần đột nhiên văng vẳng nghe mình từng nói với phụ thân một câu: Con muốn làm Thủ Hộ kỵ sĩ, bởi vì con phải thủ hộ tất cả người con muốn bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Long Hạo Thần sắc mặt trầm trọng dần thả lỏng. Đến đi, nếu đã tới rồi thì cứ đến đây đi.
Từng câu mệnh lệnh phát ra từ miệng hắn, mọi người mau chóng bày tốt trận hình.
Trần Anh Nhi ngồi trước mặt Dạ Tiểu Lệ, cô và Dạ Tiểu Lệ bị đồng bạn bảo hộ chính giữa. Heo con Mạch Đâu dường như đã ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon.
Long Hạo Thần đứng ở trước nhất, sau lưng hắn là Trương Phóng Phóng, lại sau nữa là Hàn Vũ.
Ba kỵ sĩ thế nhưng đứng thành hàng. Hai bên Long Hạo Thần là Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên, Thải Nhi thì đã ẩn ở đâu đó trong không khí. Lâm Hâm ở hàng cuối cùng, y bắt đầu thì thào ngâm xướng chú ngữ. Mặc dù phóng thích chú ngữ, chắc chắn đó không phải là ma pháp công kích.
A Bảo mỗi bước ra một bước, đều để lại dấu chân thật sâu trên đường núi. Thân thể y đã bị máu ma thú nhiễm thành đủ màu sắc, nhưng hai mắt y vẫn giữ tia u ám và hư vô. Dường như đằng trước tất cả giết chóc đều không quan hệ đến y.
Tùy theo đồng bạn lộ ra mệt mỏi, bảo thạch tím đen cũng chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian mà thôi. A Bảo chủ động gánh vác trách nhiệm nhiều thêm, nhưng y hiện ra thực lực cũng càng đáng sợ.
Vảy trên người y đã xuất hiện một ít tổn hại. Dù sao y không phải thân thể tường đồng vách sắc. Nhưng y tấn công càng biến sắc bén.
Khi chúng vượt qua nửa sườn núi, A Bảo một tay giết ma thú số lượng đủ vượt qua người khác tổng hợp lại. Từng thi thể ma thú không ngừng rơi xuống, bị y ném bay. Thanh ma kiếm kỳ dị đã sớm bị y thu lại, vì để tiết kiệm linh lực.
Nên biết, tuy A Bảo không chân chính đạt đến sức mạnh cấp chín, nhưng nội linh lực của y đã vượt qua năm vạn. không ngừng tiêu hao thế nhưng đã hao tổn hơn phân nửa.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì trong Mộng Huyễn Thiên Đường, ở chỗ này đám Long Hạo Thần được bổ sung gấp đôi, mà đám ma tộc thì không được bồi bổ cái gì, chỉ có thể dựa vào đan dược và kỹ năng hồi phục linh lực của mình.
Mặc dù như vậy, vẫn không chút dao động tín niệm tất thắng của A Bảo. Y đã hy sinh hai đồng bạn, đây chính là người thừa kế của Tinh Ma tộc và Ác Ma Tộc, y nhất định phải thành công. Chỉ cần có thể bắt được Dạ Tiểu Lệ, như vậy mặc kệ là Ma Thần Hoàng hay là y, tương lai đều có thể trở thành chúa tể thống trị đại lục, thậm chí…
Cách đỉnh đồi đã không tới năm mươi mét, trong mắt A Bảo hư vô dần biến ngưng tụ, trên người y có một loại đặc chất. Tựa như khí chất tràn ngập quang minh từ người Long Hạo Thần. Đặc chất của y là cố chấp và không khuất phục.
Một khi nhận định mục tiêu, y sẽ dốc hết sức tiến tới nó, tuyệt không lùi bước, cho dù cuối cùng đổ máu rơi đầu cũng sẽ không thay đổi.
Một kẻ vô dụng, cho dù là con trai Ma Thần Hoàng, cũng quyết không khả năng thống trị ma tộc, vinh quang kế thừa Trụ Ma Thần thứ nhất.
Khoảng cách ngày càng gần, mắt thấy chúng sắp lên tới đỉnh núi, đột nhiên, một quang mang vàng đen bỗng bùng phát.
Quang mang đen vàng đó thật sự quá khổng lồ, quang trụ đường kính tới chục mét. Khoảnh khắc nó xuất hiện, nguyên bản bầu trời sáng bỗng chốc biến đen. Quang trụ to dâng lên, mặt trời tựa như bị bắn rơi, biến mất không thấy.
Toàn bộ đồi núi bị bao phủ trong màu đen vàng này. Toàn bộ Mộng Huyễn Thiên Đường dường như cũng biến thành màu đen vàng. Biến hóa đột nhiên, mặc kệ là ma thú hay tám tên cường giả ma tộc đều hoảng sợ biến sắc.
Ma thú chỉ là chấn kinh, chúng nó như cũ mau chóng tấn công. Nhưng tám cường giả ma tộc thì sắc mặt đại biến. Cho dù là trầm ổn kiên định cố chấp bất khuất như A Bảo, bất giác lùi mấy bước, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Cột trụ màu đen vàng rất nhanh liên tiếp trời và đất. Xung quanh đều biến đen, chỉ có nó phóng ra quang mang màu mới đem đến cho thế giới này một tia sáng. Bởi vậy, biến hóa trong cột quang mang vàng đen càng rõ ràng.
Nó thật sự quá lớn, từ phương xa nhìn lại cũng có thể thấy rõ hình dạng.
Quang trụ toàn thân màu vàng đen, khắc rõ ràng vô số phù văn quái dị. Quan trọng nhất là, trên quang trụ lớn nằm một con rồng toàn thân màu đen vàng.
Đây, đây rõ ràng là người thống trị tối cao của ma tộc, thứ thuộc về Ma Thần Hoàng, đệ nhất Trụ Ma Thần!
"Bệ hạ, là bệ hạ!" Lên tiếng là ma tộc hình dáng địa long đứng bên trái A Bảo. Trong mắt gã tràn ngập cuồng nhiệt, cùng với ma tộc bên phải bộ dáng giống gã, không hề quan tâm ma thú ập đến, lập tức bái lạy sát đất.
Đúng vậy, đối với ma tộc mà nói, Ma Thần Hoàng chính là chúa tể của chúng. Có Ma Thần Hoàng, ai có thể thương tổn được chúng? Đám ma thú nhỏ bé này tính cái gì?
Quỳ sát đất không chỉ một mình hai tên, còn có phía sau hai ma tộc đứng cạnh Lãnh Tiêu, hình dáng con gấu và sư tử. Chỉ có A Bảo, Lãnh Tiêu, Nguyệt Dạ và ma nữ áo đỏ trong mắt đầy nghi ngờ.
Lúc bốn ma tộc quỳ xuống, chính ma các ma thú cũng trong trạng thái giật mình. Mà ngay lúc này, thanh âm thánh thót của Nhã Đình vang trên không trung. Ngôn ngữ tinh linh, chỉ có một mệnh lệnh giản đơn, công kích!
Công kích của các ma thú lần nữa bộc phát. Mà lúc này, bởi vì bốn cường giả ma tộc bái lạy, nguyên bản trận hình nghiêm chỉnh bị phá hư hầu như không còn.
*Oành!*
Một ma thú lớn như con voi đột nhiên nâng lên đôi móng trước, mạnh đạp trên lưng cường giả ma tộc hình địa long.
Dù cho ngoại linh lực của ma tộc này cực mạnh, nhưng vốn thân thể đã mỏi mệt, lại thêm khi thấy đệ nhất Trụ Ma Thần thì rung động và kích động, gã căn bản không phòng ngự. - www.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, cường giả ma tộc hình địa long toàn bộ lồng ngực đều bị đạp nát. Mặc dù nó không phải hình người, nhưng cũng có yếu điểm! Lúc này nội tạng nó bị đạp thành thịt vụn, cho dù là ma pháp trị liệu cấp cấm chú, chỉ sợ cũng không cứu được gã.
Đôi mắt không tin được trợn trừng muốn rớt ra, cuối cùng gã vẫn nỉ non nói.
"Không, không….thể nào, bệ…hạ, ngài vứt bỏ…con dân…của ngài sao…"
Một cường giả hình địa long khác đỡ chút, được A Bảo vừa lúc kịp phản ứng cứu lại.
"Đó không phải là Ma Thần Hoàng bệ hạ, mà là ảo giác! Đều đứng lên chiến đấu đi!"
Đáng tiếc thanh âm của y hơi muộn. Tuy động tác cứu vớt kịp lúc, nhưng ma thú thật sự quá nhiều.
Cường giả hình địa long khác một tay và một chân bị đạp nát, ngực và đầu cũng trúng chiêu. Tuy rằng y cố gắng cứu đến bên người, nhưng gã lập tức rơi vào trọng thương hôn mê.
Phía sau ma tộc tương đối may mắn chút. Lãnh Tiêu và Nguyệt Dạ phản ứng rất nhanh. Nguyệt Dạ phóng ra một ma pháp phòng ngự rơi trên người con gấu. không phải cô không muốn cứu ma tộc sư tử, mà bởi vì lực phòng ngự của sư tử không thể so với con gấu, cứu gã chưa chắc hữu dụng.
Kết quả thật rõ ràng, ma tộc sư tử bị các ma thú xé thành từng mảnh. Gấu được cứu nhưng cũng bị xé mất một tay, Lãnh Tiêu điên cuồng phản kích mới miễn cưỡng ổn định đầu trận tuyến.
Tất cả biến hóa thật sự quá nhanh. Nhanh đến tám tên ma tộc, cho dù là A Bảo con trai Ma Thần Hoàng đều không kịp phản ứng.
Trên đỉnh núi, Trương Phóng Phóng nhìn cũng trợn mắt há hốc mồm. Khoảnh khắc quang trụ vàng đen xuất hiện, y đều bị dọa sợ, chứ nói chi là ma tộc bên dưới.
Nhưng mà quang trụ vàng đen lúc này mau chóng thu lại. Ma Thần Hoàng? Cái bóng còn không thấy.
Heo con Mạch Đâu vẻ mặt mỏi mệt chui vào ngực Trần Anh Nhi, rơi vào ngủ say.
Không sai, đây chính là Long Hạo Thần bố trí. Để Mạch Đâu mô phỏng hình dạng Ma Thần Hoàng, nhiễu loạn tâm thần tám cường giả ma tộc.
Hiệu quả cuối cùng vượt qua phán đoán của Long Hạo Thần. Mạch Đâu mô phỏng kỳ thật có thể nói là thất bại. Dù cho chỉ là mô phỏng, Ma Thần Hoàng xuất hiện Trụ Ma Thần khủng bố kia hình dạng quá khó bắt chước. Tiêu hóa bảy ma tinh cấp bảy mới mô phỏng ra đại khái, hơn nữa chỉ duy trì được mười giây mà thôi. Nên biết, Mạch Đâu mô phỏng chỉ có thể bắt chước bề ngoài, không thể làm ra khí thế và uy nhiếp, ít nhất lấy tu vi hiện tại của nó còn chưa được. Dù là vậy thì tiêu hao vẫn là cực lớn.
Mặc dù là thế, các cường giả ma tộc vẫn bị lừa. Thật sự là bởi vì địa vị Ma Thần Hoàng trong ma tộc quá cao.
Hai bị chết hai bị thương, còn có một cái trọng thương hôn mê, một cái khác cũng đứt tay. Đả kích như vậy đối với A Bảo dẫn dắt toàn đội ma tộc thì có thể nói là tính chất hủy diệt.
Vốn bước chân chúng vững chắc đi tới, giờ trong nháy mắt gần như bị áp chế, không thể tiến tới một phân. Không chỉ như vậy, các ma thú công kích càng mãnh liệt khiến chúng có chiều hướng không đỡ nổi.
Long Hạo Thần hai mắt luôn nhìn chằm chằm A Bảo. Hắn tuyệt không bởi vì tình thế đột nhiên biến tốt mà thả lỏng. Chúng vẫn đang ngoan cố chống cự, huống chi còn có thái tử ma tộc?
Hai mắt A Bảo vốn hư vô bỗng biến sâu thẳm vô cùng. Ma tộc quen thuộc y đều biết, đây là biểu hiện y đã giận đến cực độ.
Mô phỏng hình dạng Ma Thần Hoàng, đối với ma tộc là nói là sỉ nhục to lớn. Huống chi trước mắt ma tộc bị tổn thất đã là A Bảo gánh nặng khó đỡ.
Trường kiếm tím đen lại xuất hiện lần nữa, chỉ bất quá lần này là trực tiếp xuất hiện trong tay A Bảo. Tay khác y phải túm đồng bạn trọng thương hôn mê, nhưng sát ý tăng lên chưa từng có. Mỗi đợt công kích đều gần đạt tới đỉnh một vạn nội linh lực. Ngoại linh lực càng bộc lộ toàn diện, cơ thể mơ hồ nhìn thấy, vảy trên người y không ngừng lấp lóe quang mang.
Có thể nói, A Bảo dựa vào sức mạnh cá nhân ngăn cản công kích của đa số ma thú. Ngay lúc đó, y đột nhiên ngửa đầu phát ra tiếng rồng ngâm kéo dài. Nguyên bản thân thể thon dài cao lớn đột nhiên bắt đầu biến hóa nhanh chóng