Nguyên Kinh thở dài một tiếng rất nhẹ, không ưng thuận, nhưng cũng không cự tuyệt.

Hoài Hoài đợi một lúc lâu.

Tiếng hít thở trong không khí nghe rõ mồn một.

Hoài Hoài thật sự chờ không nổi nữa, cẩn thận ôm y vào lòng, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát vành tai và má người nọ.

Cánh môi mềm mại, chóp mũi hơi lạnh, xoa dịu từng tấc da.

Có người thử, do dự, nén hỏa mà vẫn không dám vượt qua.

Nguyên Kinh mơ màng, không biết chỗ nào xảy ra sai sót, nghĩ có lẽ mình thật sự mệt quá hồ đồ rồi, lại ở chỗ này làm chuyện hoang đường tột cùng như vậy với một kẻ điên.

Giống như là mình cũng điên mất rồi.

Hoài Hoài thấy Nguyên Kinh không phản kháng, bỗng nhiên siết chặt tay.

Nguyên Kinh theo phản xạ giật mình đẩy Hoài Hoài ra.

“Không được.”

Hoài Hoài ngớ ra: “Tại sao không được, Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi không thích ta?”

Nguyên Kinh đang định bỏ đi, nghe lời này lại không khỏi cứng đờ ở đó.

Người phía sau một lần nữa quấn lấy y, “Hoàng thượng, ta thích ngươi lắm.”

Nguyên Kinh nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt Hoài Hoài chăm chú nhìn mình, chứa đựng sự cầu xin trước kia y chưa từng thấy trong mắt hắn.

Nguyên Kinh hơi mềm lòng.

Tiếp đó liền bị Hoài Hoài vặn người lại, đè lên cửa, hôn sâu vào.

Khác với lần ở Mai viên, lần này Nguyên Kinh lại là cam tâm tình nguyện.

Bất tri bất giác hôn đáp lại, quấn lấy cổ hắn, bỗng nhiên hông bị siết chặt, người nọ bế thốc y lên đi vào nội điện.

Trăng sáng giữa trời, soi rọi khắp viện.

Hỉ Liên đứng trong viện, gọi lại Doanh Doanh đang muốn mở cửa đi vào.

“Ngươi làm gì vậy?”

Doanh Doanh cầm đồ lấy lửa, vốn định vào đốt nến, thình lình nghe thấy giọng nói ở chỗ tối, sợ tái mét mặt mày, quay đầu lại, chờ thấy rõ là Hỉ Liên, càng kinh nghi vô cùng, “Hỉ công công… sao ngài ở đây?”

Hỉ Liên lạnh giọng nói: “Ta tới lâu rồi.”

Doanh Doanh tiến lên vài bước, “Trong ngoài Vị Ương cung đều do một mình nô tỳ lo liệu, khi nãy nô tỳ bận dọn dẹp ở hậu điện, không thể ra đón Hỉ công công, mong công công khoan dung.”

Dứt lời, lại sực nhớ ra, “Bên ngoài rất lạnh, Hỉ công công vào điện với nô tỳ đi.”

Hỉ Liên nghe vậy vội kéo Doanh Doanh lại, “Đừng vào!”

Doanh Doanh sửng sốt, “Đèn còn chưa thắp…”

Hỉ Liên nhìn cung điện tối om kia, “Thắp đèn gì, xem chừng không cần nữa đâu.”

Doanh Doanh không hiểu lắm, rướn cổ nhìn thấy một đội thị vệ ở cửa cung, bấy giờ mới biết là ai ở bên trong chủ điện.

Doanh Doanh lập tức đầu mướt mồ hôi lạnh.

May mà Hỉ Liên tinh mắt, chứ nếu thật sự để mình xông vào, sợ rằng mình có mười cái đầu cũng không đủ chém.

“Đa tạ Hỉ công công nhắc nhở.”

Hỉ Liên phất tay, “Không sao, ngươi đi tìm cái lò sưởi tay lại đây cho ta.”

Ánh trăng rọi vào điện.

Có gió lùa vào cửa sổ, thổi bay một góc la trướng trước long sàng, lộ ra hai thân thể ôm nhau trên giường.

Hoàng đế lưng trần trụi, đường nét nhấp nhô, một bàn tay mơn trớn trên đó, cực giống đang âu yếm tơ lụa thượng hạng, trượt xuống, dừng ở chỗ u bí giữa hai cánh mông.

Thâm cung tối om, thở dốc kìm nén.

Đầu ngón tay len vào chậm rãi đảo quanh nơi mềm mại kia, môi lưỡi ngậm trong miệng bỗng nhiên bật ra một tiếng rên khẽ, vừa như xin tha, vừa như dụ dỗ.

Hoài Hoài đè Nguyên Kinh bên dưới, nhổm người dậy, thúc thật lực tiến vào toàn bộ.

Đầu như muốn vỡ ra, Hoài Hoài nhắm mắt rồi mở ra, lông mi bám đầy mồ hôi.

Nguyên Kinh mái tóc xõa tung, trên mặt như có thần sắc diễm lệ, nhìn kỹ lại là đau đớn không chịu nổi.

Trong đầu Hoài Hoài rối tung lên.

Dục niệm đến, cuồn cuộn trào dâng.

Người thay đổi qua lại, duy trì một cách đáng thương, chỉ sợ mình thay hình đổi dạng.

Hà Yến vùi đầu ra vào, chưa đến một chén trà đã đầm đìa mồ hôi.

Hoài Hoài định thần hít sâu một hơi, bỗng nhiên dừng lại, “Hoàng thượng… Ta là ai?”

Trên người Nguyên Kinh rịn một lớp mồ hôi mỏng, thoảng lãnh hương nhè nhẹ, “Hà Yến…”

Hoài Hoài lắc đầu, “Cái gì?”

Hai má Nguyên Kinh nóng lên, “Hà Yến.”

Hà Yến cười, “Là ta.”

Nguyên Kinh lúc này mới thấy rõ đôi mắt như hổ rình mồi kia, muốn dậy, lại thấy đồng tử người nọ dần dần rút đi chỉ còn trong veo.

Hoài Hoài nói: “Không phải Hà Yến, là Hoài Hoài.”

Ngực Nguyên Kinh âm ỉ đau một trận, y không ra tiếng.

***

Canh hai.

Hứa phủ có người đến thăm.

Lão Thái y như sớm có chuẩn bị, bị hạ nhân gọi dậy cũng không hỏi gì nhiều, chỉ khoác thêm áo, đi vào sảnh tiếp khách.

Nha đầu trong phủ quan tâm đốt vài cục than củi, bưng trà nóng cho hai người. Hứa thái y dù gì đã cao tuổi sợ lạnh, không so sánh được với thanh niên thân thể khỏe mạnh.

Người vừa tới khom lưng vái, “Tiểu nhân phụng lời Điền đại nhân, đến hỏi xin Hứa thái y phương thuốc.”

Kế đó dừng một thoáng, “Điền đại nhân bảo hôm qua đã nói chuyện với Thái y rồi.”

Lão Thái y bị ánh nến chiếu lên mặt, da mặt như cây khô, liếc nhìn ngón út hơi cong của người nọ, “Ngươi là người trong cung?”

Người nọ thoạt tiên sửng sốt, lập tức lại trắng bệch khuôn mặt mà cười, “Hứa thái y từng gặp ta?”

Thái y đắc ý hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Gặp thì chưa, chẳng qua là lão phu tiếp xúc với người trong cung lâu, chỉ mấy động tác lão phu đã nhận ra.”

Thái giám kia cười nói, “Hứa thái y thật là tinh mắt.”

Hứa thái y thở dài: “Không ngờ Điền Sùng Quang cũng có bản lĩnh, quan hệ trải tận trong cung.”

Thái giám nói: “Hoạn quan từ xưa đã bị văn thần coi khinh, riêng Điền đại nhân lại là ngoại lệ, đã cứu mạng ta còn đặc biệt cung kính với ta, nên ta mới cam nguyện làm liều.”

Lão Thái y lẩm bẩm: “Ngươi cũng biết việc này rất hung hiểm, lão phu thực không hiểu nổi, hắn làm tới chức Binh bộ Thượng thư, tội gì phải bước vào vũng nước đục này.”

Thái giám nói: “Việc này, ta cũng có nghi ngờ tương tự, nhưng hỏi Điền đại nhân, Điền đại nhân chỉ nói ngài lúc trước đã rất kính nể người nọ, huống chi người nọ vốn là mệnh không nên tuyệt, làm vậy biết đâu có thể cứu quốc gia.”

Lão Thái y: “Đạo trong đây, người ngoài cuộc chúng ta há có thể hiểu thấu.”

Thái giám gật đầu, “Hứa thái y nói có lý, người này cũng là thần nhân, điên rồi còn có thể cầu người chữa bệnh cho mình, hơn nữa nằm trong hoàn cảnh đó, mà còn có thể khiến Điền đại nhân quyết một lòng bán mạng cho hắn.”

Lão Thái y ho vài tiếng, quay sang nhìn nha đầu bên cạnh, “Lấy giấy bút đến đây.”

Nha đầu kia đáp khẽ một tiếng, không bao lâu liền cầm bút mực đi ra, trải lên bàn, lại đốt thêm một ngọn đèn, chiếu sáng cho lão Thái y.

Lão Thái y run rẩy cầm bút, chấm mực vài cái, “Chư táo cuồng việt, đều thuộc về hỏa, lúc trước đúng là lão phu hạ dược cho hắn không sai, mấy vị dược liệu kia thương não tổn thần, nhưng tâm trí hắn rối loạn đến mức này, lại là việc ngoài ý muốn, chắc là do tâm tính, mấy vị thuốc này chẳng qua là dưỡng thần tu tinh, có thể khỏi hẳn hay không thì còn phải xem số của bản thân hắn.”

Thái giám kia cười nói: “Ta sẽ chuyển lời đến Điền đại nhân.”

Lão Thái y gác bút, thở dài, “Đúng thật là thế sự trêu người, thuốc là lão phu kê cho hắn, lại đến phiên lão phu giải.”

Thái giám cất phương thuốc vào tay áo, “Đa tạ Hứa thái y, ta xin cáo từ tại đây.”

Thái y ngáp một cái, chảy ra hai dòng nước mắt đùng đục, “Lão phu già rồi, chẳng còn sống được mấy năm, vốn định hai năm nữa sẽ cáo lão hồi hương, nhưng lần này, chỉ sợ phải chết trong kinh thành này.”

Nói xong kéo áo lại, thong thả đi vào buồng, “Điền đại nhân là ân nhân của lão phu, ngươi hãy chuyển lời đến hắn, sau lần này là không còn nợ nần gì nhau, cũng đừng đến tìm lão phu nữa.”

Gió xuân lạnh lẽo, thổi hoa đào trên cây lả tả rơi.

Sau màn gấm long sàng, giữa đôi chân mở rộng, là mông eo lắc lư.

Đôi chân bị bắt nâng lên đong đưa nhận người nọ thúc thẳng vào, các ngón tay trắng như ngọc bấu chặt tấm lưng bên trên, cắm vào thịt, để lại mấy dấu đỏ nhàn nhạt.

Nguyên Kinh sắc mặt trắng bệch, đầu mướt mồ hôi lạnh.

Bị làm cả nửa đêm, thân thể thật sự có chút không chịu nổi, may là người nọ bắn tinh rồi, mới được nghỉ một lúc.

Trên người Hoài Hoài ròng ròng mồ hôi.

Cúi đầu xuống mút nhẹ xương quai xanh xinh xắn bên dưới, ôn nhu khó nén.

Nguyên Kinh bỗng nhiên mở miệng, “Ngươi cứ thế này thì tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện