May mà Hoài Hoài phản ứng mau, giằng co một lúc lâu mới đoạt được xẻng.

Du công công mặc dù ánh mắt oán độc song không nói lời nào.

Suy tư hồi lâu, nảy ra một kế, liền quay người đi.

Hoài Hoài thở phào một hơi, lôi Xuân Bảo ra khỏi lỗ chó, “Không qua được bao nhiêu phải không?”

Xuân Bảo phủi tuyết trên người, đáp một nẻo, “Vẫn là ngươi khỏe, nếu đổi thành ngươi, hẳn có thể thoải mái bò ra thôi.”

Hoài Hoài lắc đầu, “Ta to con, nhất định chui không ra, ngươi cũng chui không ra, chỉ có thể trèo tường với ta thôi.”

Xuân Bảo vội nói: “Ngươi cho ta thời gian hai ngày, ta phải ăn nhiều cơm, luyện thân thể cho khỏe, mới có sức chui ra ngoài.”

Hoài Hoài nghe lời này của Xuân Bảo cứ cảm thấy không đúng lắm, lại thật sự nghĩ không ra không đúng chỗ nào, liền đáp một tiếng: “Được, đợi ngươi thêm hai ngày nữa.”

Xuân Bảo vui mừng cảm ơn, quay người đến tiểu trù phòng tìm cái ăn lấy sức.

Hai ngày kế tiếp, Xuân Bảo ngày ngày ăn căng bụng, ăn xong liền tới chân tường chui lỗ chó, gào cả buổi sáng như giết heo, lại được Hoài Hoài lôi về.

Do Xuân Bảo gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, đến mức tất cả cung nhân Họa Vũ cung này đều nhìn thấy hết, lại thấy Du công công cả ngày đào bùn tìm gạch, liền đều hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tới ngày thứ ba, Xuân Bảo hơi nhụt chí, nghĩ mình ăn hai ngày liền chỉ béo lên chứ chẳng khỏe hơn, thật sự lãng phí lương thực, thương tâm muốn chết, cả ngày nằm gục trên giường lò, bất tự giác ngay cả bụng cũng đói móp lại.

Chờ hận xong, khóc xong, Xuân Bảo vẫn cảm thấy không cam lòng, chỉ muốn liều một lần cuối cùng.

Vừa nghĩ đến đây, Xuân Bảo bật dậy, tìm đến trước cái lỗ kia.

Còn chưa kịp dùng sức thì đã nhẹ nhàng chui qua.

Xuân Bảo mừng rỡ, lại vội vàng chui về, vung tay hô to, “Trời cũng giúp ta-“

Trong lúc mừng vui khôn xiết, lại không nhìn thấy Du công công phía sau đã sớm chuẩn bị đủ bùn và gạch vụn, nhân lúc gã tìm Hoài Hoài báo tin vui, lấp kín cái lỗ đó.

Chờ Hoài Hoài và Xuân Bảo vui mừng từ trong nhà đi ra, vừa vặn đụng phải Du công công dẫn mấy tiểu thái giám hăng say làm việc.

Hoài Hoài nhìn Xuân Bảo một cái, “Bịt mất rồi…”

Xuân Bảo ảo não vạn phần, “Đến chậm một bước…”

Hoài Hoài nói: “Xem ra chỉ có thể trèo tường.”

Xuân Bảo suy tư hồi lâu, lại lóe linh cơ, “Tìm một chỗ có cây ở ngoài cung để trèo được không?”

Hoài Hoài nói: “Chúng ta đang ở trong cung, làm sao tìm được chỗ có cây ở ngoài cung?”

Đáy mắt Xuân Bảo hiện ra một chút khinh bỉ, “Việc này thì có gì khó, ngươi cao như vậy, ngửa đầu nhìn là được.”

Hoài Hoài nghe vậy nhìn quanh bốn phía một lúc lâu.

Lại nói Họa Vũ cung này nằm ở chỗ hẻo lánh trong hậu cung, sâu thẳm tĩnh mịch, là nơi xưa kia thái phi tĩnh dưỡng lúc tuổi già.

Cho nên cây cối tốt tươi hơn hành cung của phi tần rất nhiều.

Hoài Hoài chẳng mất bao nhiêu sức đã tìm ra một gốc cây, chỉ cho Xuân Bảo, “Tới đó đi.”

Xuân Bảo dõi nhìn hồi lâu, ra vẻ thâm trầm, “Như thế, chính là vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió Tây.”

Hoài Hoài nói: “Ta cảm thấy nên là gió Đông.”

Xuân Bảo nhìn hắn một cái, “Thôi, cứ theo ngươi vậy, ngươi hãy chờ ta một chút, đợi chuẩn bị thỏa đáng hết, chúng ta cùng trèo tường.”

Hoài Hoài khá khó hiểu, “Ngươi lại diễn vở gì vậy?”

Xuân Bảo quay người, còn chưa đi mấy bước, “Trên người ngươi có dư dây lưng không?”

Hoài Hoài nói: “Không dưng ta đeo nhiều dây lưng trên người làm chi, trong nhà thì có rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu?”

Xuân Bảo giơ ba ngón tay, “Hai là được.”

Hoài Hoài gật đầu, “Để ta đi lấy cho ngươi.”

***

Du công công đem ngói vụn lần trước Hoài Hoài đạp rơi bịt hết vào cái lỗ kia, trát bùn lên, song vẫn thiếu một ít.

Thái giám trát bùn bên cạnh thấy thế nói: “Công công, xong rồi.”

Du công công dùng tay áo chùi mồ hôi rịn ra trán, “Xong cái đầu ngươi! Ngươi nghĩ ta bị mù hả?”

Thái giám kia nói: “Hết gạch rồi, lấy gì làm?”

Du công công chưa từ bỏ ý định, “Nếu bỏ dở giữa chừng, sợ rằng tên ngốc kia vẫn sẽ nhắm tới chỗ này, chỉ có thể bịt hết lỗ này, mới có thể dẹp ý nghĩ của họ.”

“Công công, không bằng tìm vài vật khác, miễn cứng là được.”

Du công công suy tư một lúc lâu, nghĩ vật cứng trong Họa Vũ cung này hoặc quá to hoặc quá quý, chẳng có cái nào hợp ý, nhất thời vẻ mặt đầy ưu sầu.

Một thái giám khác đột nhiên cười tít mắt khiến mặt đầy nếp nhăn, “Công công, ta đã nhớ ra một thứ tốt.”

Du công công đỡ thắt lưng, chậm rãi đứng dậy, “Thứ gì ngươi hãy nói nghe xem.”

Thái giám nhe hàm răng vàng, “Chăn của Xuân Bảo vừa chua vừa hôi, cứng muốn chết, ban đêm chẳng ai muốn ngủ kế gã, xoay người một cái là như đụng phải bàn, thật sự khó chịu, chi bằng công công đem chăn gã tới đây, sau đó đổi giường khác cho gã là xong.”

Du công công đang định bác bỏ, trong đầu bỗng nhớ tới ngày ấy mới đón Xuân Bảo lại đây, cuộn chăn của Xuân Bảo quả thật cứng như đá, liền vội vàng về phòng lấy tấm chăn hơi mới, đi tới gian phòng kề kia.

Vừa mở cửa, còn chưa kịp đặt chăn lên giường, liền nghe sau cửa có vài tiếng động lạ.

Du công công quay đầu lại, thấy một bóng đen ngồi chồm hổm trước chạn thức ăn tróc sơn, một cục nho nhỏ, co lại một chỗ loay hoay cái gì đó.

“Ai đó? Ban ngày ban mặt lục lọi gì ở đây?” Du công công bỏ chăn lên giường, quay đầu lại hỏi.

Cục kia ngoảnh đầu, một khuôn mặt mắt hí mày nhạt từ chỗ tối chui ra, gồng đến đỏ lên, rất là dữ tợn.

Du công công giật mình lui về sau vài bước, “Ngươi đang làm trò gì vậy…”

Xuân Bảo thở ra một hơi, sắc đỏ giảm đi, giơ vật trong tay lên, “Công công, ta bẻ móc.”

Du công công nhìn kỹ lại, vật trong tay Xuân Bảo không phải cái gì khác, chính là móc dùng mắc màn của Hoài Hoài, lập tức máu nóng bốc lên đầu, tiến lên vài bước, “Nhãi con, lại dám ở đây hại người!”

Xuân Bảo vội vàng ôm đầu, “Hoài Hoài cho ta, nói không cần nữa.”

Du công công không đợi giải thích, giật móc kia khỏi tay Xuân Bảo, tát túi bụi một trận, biến gã thành con quay, lúc này mới dừng tay.

Chờ định thần lại xem mới thấy móc kia đã bị Xuân Bảo bẻ biến dạng, hỏng mất rồi, chỉ có thể chờ Họa Vũ cung giải cấm đi lĩnh cái mới.

Du công công ném cái móc biến dạng xuống đất, hung tợn mắng một câu, lại đi ôm chăn của Xuân Bảo.

Xuân Bảo mơ hồ một lúc lâu, thấy Du công công vác chăn của mình đi, vội lao tới, “Công công, ta không dám nói dối nữa, móc kia là ta trộm không sai, đừng lấy chăn của ta, đêm ngủ lạnh lắm.”

Du công công vác chăn, nghe Xuân Bảo nói thế càng tức giận, “Nhãi ranh, thì ra móc kia đúng là ăn trộm…”

Xuân Bảo ôm chân Du công công năn nỉ, “Công công đừng lấy chăn của ta, ta sửa là được.”

Du công công đá Xuân Bảo ngã lăn quay, Xuân Bảo kia như là điên rồi, lại lần nữa bò dậy, nước mắt chảy thành dòng, “Công công! Ta không dám nữa, tha cho ta đi.”

Du công công thở dài, tiếp tục mắng: “Muốn chết à, ta chẳng qua đổi chăn mới cho ngươi thôi, đắp tảng đá như vậy ngươi cũng ngủ được hả?”

Xuân Bảo nghe thế, lại thút thít một lát, mới hiểu ra, “Đa tạ Du công công chiếu cố.”

Du công công trợn mắt, “Ngươi lúc vô sự bớt mắng ta vài câu là ta rất thỏa mãn rồi.”

Dứt lời, liền hất văng cái tay bẩn trên đùi, quay người đi bịt tường tiếp.

Xuân Bảo vui mừng đứng dậy nhìn đệm giường, nghĩ Du công công kỳ thực không tệ, trái lại là mình quá khốn nạn.

Ở sau lưng mắng lão là hoạn quan không nói, còn trộm móc giường lão đi gắn cho Hoài Hoài, thật sự hết nói nổi.

Nhớ tới móc, Xuân Bảo vội vàng tìm trên mặt đất một lúc lâu, nhặt cái móc đã bẻ xong lên, lại nhặt một cuộn dây thừng trong góc nhà, đi ra cửa tìm Hoài Hoài.

Thấy Xuân Bảo vào phòng, Hoài Hoài đưa hai sợi dây lưng kia cho gã, “Đây, của ngươi.”

Xuân Bảo không nói gì, chỉ cột hai sợi dây lưng lại, kéo mạnh, “Cũng chắc đó.”

Hoài Hoài hỏi: “Thắt lưng ai to thế, phải cần tới hai sợi?”

Xuân Bảo lắc đầu, ra vẻ thiên cơ không thể tiết lộ, “Chúng ta đi trèo tường nào.”

Hoài Hoài ngó móc bên hông Xuân Bảo, “Chẳng lẽ ngươi lại muốn dùng móc này trèo ra?”

Đáy mắt Xuân Bảo ánh lên nét hoảng sợ, “Việc này cũng bị ngươi nhìn ra?”

Hoài Hoài nói: “Móc đang đeo trên hông ngươi kìa.”

Xuân Bảo buộc dây thừng vào móc, lại nối dây lưng, “Ta định để ngươi đẩy ta lên tường trước, đến lúc đó ta dùng cái này móc vào cây bên ngoài đu xuống, vậy là có thể bù lại chỗ không đủ trong chiều cao, chờ hết dây, ta cách mặt đất cũng không xa lắm, thả dây thừng nhảy xuống là được.”

Hoài Hoài trầm tư hồi lâu, “Ta đã có thể nâng ngươi lên, đến lúc đó lại đỡ ngươi xuống, chẳng phải là xong?”

Xuân Bảo bị Hoài Hoài hỏi á khẩu, rồi lại không cam lòng, “Đại trượng phu phàm là có thể tự mình làm được, há có thể dựa dẫm hết vào người khác?”

Hoài Hoài nói: “Vậy thì được, đi thôi.”

Hai người ra khỏi phòng tới chân tường, Hoài Hoài nâng Xuân Bảo trên vai, Xuân Bảo giẫm đầu Hoài Hoài, cố với tới mép tường, chờ nửa người nằm sấp ổn rồi, gã ta tung móc, nhưng cũng chẳng thể móc trúng tán cây kia.

Hoài Hoài bên dưới bị giẫm đen sì hai mắt, “Được chưa?”

Xuân Bảo quăng cả trăm lần cũng không thành, mặt rịn mồ hôi, “Chút xíu nữa thôi.”

“Ngươi với tới đầu tường chưa?”

“Với tới rồi, đang muốn ném móc.”

“Ngươi cứ lên tường trước đi, đợi lát nữa ta giúp ngươi móc vào cây sau.”

Xuân Bảo khó khăn trèo lên tường, bám trên đó mà run, “Được rồi.”

Hoài Hoài khom lưng chạy tới một gốc cây cách đó không xa, còn chưa lên tường đã nghe thấy giọng nói thê lương của Xuân Bảo, “Ngươi chạy xa thế làm gì?”

Hoài Hoài lên cây, dùng chân với tới đầu tường, “Đừng sốt ruột, chờ ta lên sẽ qua tìm ngươi.”

Xuân Bảo chưa thôi hoảng sợ, “Ngươi tới đây nhanh lên, ta sợ độ cao…”

Hoài Hoài khó khăn lên tường, từ từ tiến lại chỗ Xuân Bảo, cầm móc trong tay gã, dễ dàng móc vào gốc cây bên ngoài.

Xuân Bảo đang định vỗ tay khen ngợi thì người mất thăng bằng suýt ngã, lại vội vàng nằm bò xuống, “Đưa dây thừng cho ta.”

Hoài Hoài kéo kéo dây thừng, thấy móc rất chắc, liền đưa cho Xuân Bảo, “Được rồi.”

Xuân Bảo giơ tay, run rẩy nhận dây thừng, “Móc chắc không?”

Hoài Hoài nói: “Ta thử rồi, hẳn là không sao đâu.”

“Vậy dây lưng ngươi cho ta có chắc không?”

“Mặc một năm, chưa đứt sợi nào.”

“Thế…” Xuân Bảo cũng nghĩ không ra mối nghi khác, “Thế ta nhảy nhé?”

Hoài Hoài nhắc nhở: “Ngươi cứ nắm chặt dây thừng là được.”

Xuân Bảo thở sâu, chầm chậm đứng trên tường, nắm chặt dây thừng nhắm mắt đu xuống.

Thay vì nói là đu, không bằng nói là nhảy.

Vốn là một ý tưởng không tồi, chỉ vì Xuân Bảo chuẩn bị dây thừng thật sự quá dài, mà hết thảy tính toán đều thay đổi.

Hoài Hoài hồi hộp vô cùng, mắt nhìn Xuân Bảo rơi thẳng xuống, bịch một phát cắm vào đống tuyết.

Dây thừng kia còn một vòng nằm lại trên đầu tường chưa kịp căng ra hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện