Bờ vực sinh tử

Edit: Yunchan

***

Cơn địa chấn kéo dài hồi lâu, cây cối giữa núi rừng đều bị bật gốc gãy đổ, chim muông hốt hoảng cất cánh bay đi.

Lẽ ra cách thoát thân tốt nhất của nhóm Hàn Ngâm chính là ngự kiếm phi hành, nhưng chẳng biết trong dãy núi Xích Luyện này dựng loại cấm chế gì, khi họ mới đặt chân vào đây định ngự kiếm tìm hồ Lạc Tinh, đã phát hiện ở đây căn bản không thể ngự kiếm, thế nên hiện tại họ chỉ còn cách co giò chạy bán mạng, để tránh cây cối gãy đổ thôi cũng là một vấn đề vô cùng gian nan.

Chưa chạy được bao xa, Hàn Ngâm đã nghe sau lưng vọng tới tiếng nổ long trời lở đất, khủng khiếp tới nỗi màng tai cô đau rát như bị xé rách, không cầm lòng được quay đầu nhìn chung quanh, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô khiếp đảm.

Mặt đất sau lưng đã sụp xuống rất sâu, trong lòng đất phụt lên một cột nước cực cao, bên trong nó có một con cự xà to tới nỗi mười mấy người ôm không hết, nó đang lao tới đây.

Nói nó là xà thật ra cũng không đúng lắm, vì con quái vật đó hoàn toàn là tổ hợp dở ông dở thằng của xà thú điểu.

Nói thế là vì, cự xà này chỉ có nửa người dưới là xà, nửa người trên thì tựa như sói, phía sau còn mọc ra một đôi cánh chim, dị hợm nhất chính là nó còn có cái mặt đầy đủ ngũ quan của con người, khiến người ta vừa nhìn đã dựng tóc gáy.

"Hóa... Hóa Xà..." Thân là đệ tử của Tru Yêu môn, trừ khả năng nhận biết rất nhiều dị thú ra, Giang Tĩnh Dạ còn có vài năng lực mà đệ tử của những tiên môn khác không có, ví dụ như nhìn ra tu vi của yêu thú.

Sắc mặt cô ta thoắt cái đã trở nên tái mét: "Hóa Xà đã tới tu vi Túy Dưỡng."

Bản thân Giang Tĩnh Dạ chỉ có tu vi Tụ Linh, có gan truy sát Liễu yêu Tích Tích ở tu vi Đan Thành, một vì ỷ vào loại pháp thuật đặc biệt của sư môn có thể khắc chế được yêu ma, hai vì khi dễ Tích Tích là một yêu thảo mộc, yếu nhất trong cái loài yêu quái, còn mới tu đến Đan Thành, nếu đổi lại một yêu thú cấp Đan Thành khác, thì có lẽ người bị đuổi giết sẽ là cô ta.

Mà thực lực của yêu thú này đã vượt qua Đan Thành, đạt đến cấp Túy Dưỡng trung kỳ, thế này đừng nói một mình cô ta, dù bốn người ở đây cộng lại cũng không phải đối thủ của nó.

Hàn Ngâm hoàn toàn không quan tâm nó là rắn đột biến hay rùa đột biến, cô chỉ quan tâm tới một vấn đề: "Chúng ta liên thủ, đánh liều một trận thì có mấy phần thắng?"

"Nửa... nửa phần..." Giang Tĩnh Dạ muốn khóc tới nơi, thật ra cô nói nửa phần chỉ để an ủi bản thân, trên thực tế thì tới một chút phần thắng cũng không có đâu! Nửa phần thắng, còn đỡ hơn không có phần nào!

Chưa kể dù chạy không thoát Hàn Ngâm cũng không có thói quen khoanh tay chịu chết, thế nên trong đám người, kẻ ra tay trước tiên lại là người có tu vi kém nhất, Hàn Ngâm!

"Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương!" Tay Hàn Ngâm run lên, giũ ra đốm sáng màu u lam xanh biếc.

Đốm sáng này vừa rơi xuống đất, lập tức hóa thành một bầy Phệ Cốt Toàn Tâm thử phát ra màu u lam xanh biếc, tổng cộng hơn trăm con, tất cả đều nhào về hướng Hóa Xà.

Vào thời khắc sống chết, bí mật này nọ chẳng còn quan trọng gì sất.

Trên người có thứ gì thì dùng thứ đó, Hàn Ngâm cũng chẳng trông cậy bầy chuột phù quỷ này có thể làm bị thương Hóa Xà, chỉ mong có thể phân tán sự chú ý của nó, để nó đừng dồn hết sức tấn công vào họ là đủ rồi.

Cô vừa ra tay, những người khác cũng lập tức hành động.

Lạc Vân Khanh chắn màn băng phía trước bốn người như thường lệ, Giang Tĩnh Dạ thì bắn một loạt đinh diệt yêu ra ngoài, còn Tích Tích thấy tu vi của mình căn bản không thể đấu cứng với Hóa Xà, bèn hóa ra nguyên thân, trong tích tắc một bé gái thấp bé đã biến thành thụ yêu cao chọc trời, mọc ra vô số cành con, cuốn về phía Hóa Xà như muốn trói nó lại.

Hóa Xà bị máu tươi của Giang Tĩnh Dạ dẫn dụ ra, lúc này trong đầu nó chỉ có mỗi cơn khát máu, nó không có hứng để tâm tới bầy chuột phù quỷ, thấy cành liễu Tích Tích quấn tới cũng chỉ đập đập cánh, bay lên mấy trượng tránh thoát, sau đó quật cái đuôi dài, cắm đầu lao vút xuống từ không trung, vòng qua màn băng của Lạc Vân Khanh, nhào thẳng tới hướng Giang Tĩnh Dạ.

Trong cả nhóm người, mùi máu tươi trên người cô ta là nặng nhất, ngửi vào thật là ngon lành.

Đinh diệt yêu mà Giang Tĩnh Dạ bắn ra cũng là một món pháp khí như phi kiếm, sau khi bắn ra vẫn có thể điều khiển, thế nên tuy Hóa Xà vòng qua đợt tấn công của Tích Tích, nhưng do thân hình quá khổ nên vẫn bị đinh diệt yêu đâm trúng, cô ta đang mừng thầm, lại không ngờ da rắn đã dầy tới một mức độ nhất định, đinh diệt yêu không tài nào đâm thủng mà lại bị dội ngược ra.

Giang Tĩnh Dạ còn chưa kịp thu hồi đinh diệt yêu, trên đầu đã ập tới một trận gió lớn, Hóa Xà đã dồn về phía cô, cô hoàn toàn có thể thấy rõ gương mặt giống hệt loài người của Hóa Xà, nó đang méo mó biến dạng một cách rồ dại, trong cái mồm ngoác rộng là chiếc lưỡi rắn dài ngoằng đỏ lòm, cùng răng nanh bén nhọn như dao đang nhỏ ra dòng nước miếng tanh tưởi.

Ngay giữa bờ vực sống chết này, nếu đổi lại bình thường, cô cố gắng vẫn có thể tránh thoát, nhưng cơ thể cô sau lần trọng thương đã trở nên suy yếu, hoàn toàn không thể tránh được thế tiến công mạnh mẽ như thái sơn áp đỉnh này, đành phải đánh liều, rút phi kiếm đâm tới miệng xà.

Dù chết, cũng phải khiến Hóa Xà trọng thương mới cam tâm nhắm mắt!

Tiếc là Hóa Xà có ngốc cũng không đâm đầu vào kiếm của người ta, đuôi rắn chỉ vung nhẹ một phát, phi kiếm trong tay Giang Tĩnh Dạ đã bị hất bay, ngay sau đó nó táp thẳng về hướng Giang Tĩnh Dạ, muốn nuốt chửng cô vào bụng mình.

Đúng lúc này cành liễu của Tích Tích chợt quấn lên thân rắn, cô dồn sức kéo thật mạnh, cố kéo tấm thân khổng lồ của Hóa xà chệch sang bên mấy tấc, khiến Hóa Xà táp vào khoảng không. Thế nhưng Hóa Xà đã tức giận vùng ra ngay lập tức, chỉ nghe một loạt tiếng "Rắc rắc" vang lên, toàn bộ cành liễu quấn trên người nó đều bị gãy lìa, đầu nó lắc sang, lại táp tới Giang Tĩnh Dạ.

Song, lúc này Giang Tĩnh Dạ đã chớp thời cơ lăn ra ngoài, Hóa Xà lại táp vào khoảng không một lần nữa, sau đó nó bỗng cảm thấy con mắt trái và đuôi rắn đồng thời đau nhói.

Chẳng cần đoán cũng biết, thụi vào mắt người ta, kiểu đánh đê tiện vô sỉ cỡ này, ngoài Hàn Ngâm ra thì còn ai vào đây nữa. Cô biết tu vi của mình rất thấp, ra tay tấn công Hóa Xà cõ lẽ tới miếng da rắn cũng không tróc, do đó thừa dịp đầu của người ta gần trong gang tấc, bèn nghiền lưỡi băng thành vạn cây băng châm cực mảnh, đánh tất tần tật về phía mắt trái người ta, thế mà cô còn ngại ít, xong xuôi còn bổ thêm một tia sét, bổ tới mức mắt trái của người ta như hạt đậu bung, đùng đùng lốp bốp nghe thật là rôm rả.

Nói nào ngay, tấn công địch thì phải đập vào chỗ hiểm của nó, cô xuống tay tàn nhẫn quyết đoán, may mắn làm sao đã đập mù được một mắt của Hóa Xà. Về phần cơn đau ở sau đuôi, chuyện này thì cô vô tội, là do Lạc Vân Khanh điều động linh khí toàn thân, chém một nhát xuống, chém ngay vào chóp đuôi của người ta, sau đó chuột phù quỷ xếp thành hàng nối đuôi nhau chui vào trong vết thương.

Hóa Xà vừa khinh địch vừa tham ăn, cứ nhào trực tiếp lên người mình muốn thịt, kết quả lại bị ăn một vố đau, trong cơn đau đớn cánh chim đập lên phành phạch, vọt lên tận trời.

"Hỏng bét." Hàn Ngâm đang định thừa thắng xông lên, nhưng bây giờ chỉ có thể ngửa mặt lên trời, đứng nghệt ra ngắm.

Ở đây không thể ngự kiếm phi hành, Lạc Vân Khanh và Giang Tĩnh Dạ vẫn chưa tỉnh hồn thấy Hóa Xà vọt đi thì cũng chỉ đành cười khổ, biết nó lấy lại hơi xong, khi quay lại tấn công đợt hai, họ nhất định sẽ hứng chịu trận phục thù như cuồng phong bão tố.

Sự phục thù đó còn đến nhanh hơn trong tưởng tượng.

Họ còn chưa thấy bóng Hóa Xà ập xuống từ trời cao, thì đã nghe thấy một tiếng kêu the thé như tiếng khóc, nhưng lại to đến mức nạo rách màng tai.

Sắc mặt Giang Tĩnh Dạ thay đổi: "Hóa Xà kêu, hồng thủy tới."

Vừa dứt lời, tiếng nước chảy chợt dậy lên bốn phía.

Nơi họ đang đứng vốn dĩ không thể thấy được hồ Lạc Tinh, nhưng bây giờ lại có thể nhìn thấy rõ, trái ngược với sự phẳng lặng thường khi, hồ nước lúc này lại cuốn lên lớp lớp con sóng lớn di chuyển về hướng này như vật sống, nơi nó đi qua, tất cả đều bị nuốt chửng, chớp mắt đã ập tới trước mặt họ.

Tích Tích hóa ra nguyên thân vốn đã cao hơn một trượng, thế nhưng con sóng cuốn tới lại cao hơn cả cô, đáng sợ nhất là đàn cá bạc vẫn đang nhảy nhót bên trong con sóng, nếu bị con sóng này nuốt chửng thì họ sẽ gặp phải tình cảnh gì.

"Chết tiệt!" Hàn Ngâm quyết định thật nhanh, khẩn cấp quay đầu bỏ chạy, chạy ở trước mặt, đương nhiên là Thổ Linh trư phản ứng còn nhanh hơn cả cô.

Lạc Vân Khanh và Giang Tĩnh Dạ chạy trốn cũng không chậm chút nào, người chậm nhất chính là Tích Tích, nguyên thân của cô cồng kềnh, chạy trên đất còn run cầm cập, kết quả bị rớt lại sau cùng.

Lúc Hàn Ngâm quay đầu lại, nhìn thấy cảnh Tích Tích sắp bị con sóng của hồ Lạc Tinh ập qua, thì cuống tới mức quát to: "Tích Tích, cô biến về đi, cô biến về nhanh lên!"

Tích Tích sửng sốt, lập tức biến về hình người, nhưng lúc này đầu sóng đã ập xuống người cô, cô cũng cảm giác có một luồng sức mạnh khó thể kháng cự hút mình vào trong, ngay sau đó có rất nhiều cá bạc nhào lên gặm nhấm cơ thể mình.

May mắn may mắn, cô là thụ yêu, bị gặm rỉa cũng chỉ chảy ra dịch cây, không kích thích bọn cá bạc như máu tươi. Thế nhưng một khắc sau cô cô đã thấy bọn cá bạc bên cạnh bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, ngay sau đó cổ tay cô thít lại, bị ai đó nắm lấy, cô vội vàng nhìn lên, phát hiện Lạc Vân Khanh đang chống màn băng quay lại cứu mình.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, tới khi Tích Tích hoàn hồn lại thì đã được Lạc Vân Khanh lôi ra khỏi nước. Thế nhưng đợt sóng kế tiếp vẫn đang đuổi theo sau lưng, hai người không có lòng dạ để nói năng gì, chỉ có thể bỏ chạy điên cuồng.

Hàn Ngâm vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, quýnh tới độ phát khóc, vì Lạc Vân Khanh mới tu tới cảnh giới Cảm Ngộ, pháp thuật không đủ mạnh, màn băng biến ra đã bị đàn cá bạc đập tan, lúc này cả người hắn đầm đìa máu, có rất nhiều cá bạc bám chặt trên người hắn như đinh châm, hút lấy dòng máu tươi thơm ngọt, mà đàn cá bạc trong sóng nước sau lưng hắn cảm nhận được mùi máu cũng đã phát điên lên, liều mình nhảy lên người hắn.

Nếu cứ để mặc thế này, chỉ sợ chưa đầy nửa khắc sau, Lạc Vân Khanh sẽ cạn máu mà chết!

Tình thế bức bách tới mức Hàn Ngâm không còn nghĩ được bất cứ thứ gì, tức tốc lấy Tạo Hóa Kim Tiền ra mà chẳng buồn suy nghĩ, hét về phía nó: "Hút hết đàn cá này đi! Hút toàn bộ! Ngay lập tức!"

Tạo Hóa Kim Tiền đâu tình nguyện, nhưng nhìn thấy trong mắt Hàn Ngâm ánh lên vẻ tuyệt vọng điên cuồng, nó bỗng giật mình, sợ rằng nếu không nghe theo lời cô, thì thể nào cũng chết không có chỗ chôn. Thế là không thốt ra một câu vô ích nào, trên thân tiền bắn ra vạn tia kim quang chụp lên người Lạc Vân Khanh.

Cá bạc trong hồ Lạc Tinh là dị chủng, nhưng chỉ là cá mang theo chút linh khí mà thôi, chứ không có chút tu vi nào. Tạo Hóa Kim Tiền muốn hút vào luyện hóa, tất nhiên không tốn chút sức lực, do đó khi kim quang trên người Lạc Vân Khanh khuếch tán ra phạm vi mấy trượng, thì chẳng những cá bạc trên người hắn bị hút vào trong mắt tiền, mà ngay cả đàn cá bạc trong con sóng đuổi theo sau lưng hắn cũng bị nuốt gọn.

Ngay khi Lạc Vân Khanh thấy Hàn Ngâm lấy Tạo Hóa Kim Tiền ra đã kinh hoàng, nhưng bây giờ quả thật không phải lúc để hỏi, hắn chỉ có thể nhìn Hàn Ngâm thật sâu, rồi lập tức mím môi không nói một lời, tiếp tục kéo Tích Tích bỏ chạy.

Hàn Ngâm hoàn toàn không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng lòng không hề hối hận, bởi vì mạng của Lạc Vân Khanh đã tạm thời được cứu về, còn chuyện khác, chờ thoát hiểm rồi thì nhức đầu sau! Huống gì họ còn đang ở trong nguy hiểm, có thể thoát hiểm hay không còn chưa biết đâu...

Có lẽ do bị lây cái miệng quạ đen của Tạo Hóa Kim Tiền, cô vừa mới nghĩ trong lòng, đã nghe thấy trên bầu trời dội xuống tiếng kêu rít, Hóa Xà sau cơn đau lại lao vút xuống từ trên trời hệt như tên bắn, mà phía sau họ, cơn sóng trong hồ Lạc Tinh đã bùng nổ tới mức khủng khiếp, trừ những thứ đó, còn một thứ khác khiến cho tâm thần cô run lên, vì cô nghe thấy một tiếng cười lạnh.

Chính là tiếng cười lạnh của Tô Tinh Trầm.

~ Hết chương 92 ~

Yun thích đánh nhau!!! Đánh dữ vào đánh to vào, phải đánh thì nam chính mới có cơ hội được lên sàn!!!! ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện