Ngưỡng mộ

Edit: Yunchan

***

Tần Vô Ưu vừa thốt ra câu ấy, Mộ Thập Tam lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Hàn Ngâm cũng dời mắt qua, có lẽ vì cách khá gần, nên cô thấy rất rõ hắn vẫn đang tựa hờ vào ghế với dáng vẻ lười biếng, nhưng chân mày nhướng khẽ, bên môi nhếch lên nụ cười chế giễu.

La Cẩn vẫn đang suy nghĩ: "Việc này..."

"Không thể!" Vân Sơ Tâm bỗng nhiên đứng ra bất chấp quy củ, cất giọng nói: "Mộ sư thúc tu vi không cao, học đạo chưa tinh, sao có thể nạp đồ truyền pháp? Tần sư muội, muội nên bái một vị sư phụ khác thì hơn!"

Lời này của cô rất mạo phạm, nhưng đại đa số mọi người Cửu Huyền đều nghĩ vậy, nét mặt ai cũng hiện ra vẻ đồng tình, thậm chí có người còn lén rỉ tai nhau, ánh mắt nhìn Mộ Thập Tam cũng chứa đầy coi thường và khinh bỉ.

Chỉ có Hàn Ngâm biết sự thật không phải vậy, cô lang bạt nhiều năm, gặp qua vô số người, mắt nhìn người tuy không quá chuẩn, nhưng ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm. Bình thường họ chỉ cần đáp lại một hai câu, cô đã có thể đoán ra tầm cỡ của đối phương. Nhưng quen biết Mộ Thập Tam lâu như vậy, cô lại càng ngày càng không hiểu được hắn.

Cô hoàn toàn không nhìn thấu được hắn, mà hắn lúc nào cũng có thể mang tới cho cô sự ngạc nhiên, vì thế sự tồn tại của hắn trong lòng cô là hàng loạt dấu chấm hỏi liên tiếp. Cô nghĩ mặc dù tu vi của hắn không cao, nhưng chắc chắn cũng không thấp như mọi người tưởng, khai Tông lập Phái thì chưa đủ, nhưng dạy một đồ đệ gần tới Nhập Khiếu thì vẫn dư sức! Hàn Ngâm hơi hé miệng, nhưng một giây sau lại khép chặt.

Trường hợp này thật sự không tới phiên cô nói.

Quả nhiên, Vân Sơ Tâm lập tức bị Lệ Thanh Hàn quát cho một bài: "Chuyện của sư thúc ngươi, từ lúc nào đến lượt ngươi thay y làm chủ?"

Vân Sơ Tâm tự biết mình lỡ lời, nhưng vẫn đỏ mặt tranh luận: "Đệ tử chỉ đang nói sự thật, hiện tại Mộ sư thúc không thích hợp thu đồ đệ, như vậy sẽ làm lỡ tu luyện của bản thân y, cũng làm lỡ Tần sư muội..."

"Cám ơn ý tốt của sư tỷ." Tần Vô Ưu lập tức tiếp lời: "Nhưng Vô Ưu đã ngưỡng mộ Mộ tiên trưởng từ lâu, nguyện vọng đời này là có thể bái y làm thầy, nếu Mộ tiên trưởng thấy tư chất của Vô Ưu có thể dạy bảo, xin hãy nhận Vô Ưu làm đệ tử, Vô Ưu nhất định sẽ chuyên cần tu luyện, mai sau tuyệt đối không làm giảm uy danh của Mộ tiên trưởng."

Cô nói ra lời này với vẻ rất kiên quyết, như đã hạ quyết tâm.

Hàn Ngâm nhìn lén chưởng môn Lưu Tiên môn, thấy nét mặt y rối rắm, rõ ràng cũng không quá tán thành sự lựa chọn của nữ nhi mình, nhưng lại không tiện nhúng tay can thiệp vào chuyện nội bộ của Cửu Huyền, chỉ còn biết đứng ngoài nhìn.

La Cẩn cũng chẳng biết làm sao, đương nhiên y cũng thấy Mộ Thập Tam chưa thích hợp để thu đồ đệ lúc này, không phải là vấn đề tu vi kiến thức, mà vì Mộ Thập Tam trời sinh lười nhác, tâm tư lại bay nhảy tự do, chính bản thân hắn còn đang ở tuổi cần sư trưởng quản thúc, thu đồ đệ xong thì biết quản giáo thế nào đây? Khả năng dắt theo đồ đệ làm loạn là vô cùng cao! Nhưng thân phận của Tần Vô Ưu không giống những đệ tử khác, lại kiên quyết muốn bái Mộ Thập Tam làm sư phụ, cân nhắc ở những phương diện khác, cũng không phải là không thể.

Y vẫn đang phân vân, bèn đảo ánh mắt sang Mộ Thập Tam có ý dò hỏi, muốn xem hắn có suy nghĩ gì.

Nào ngờ Mộ Thập Tam lại chẳng buồn nhìn ai, chỉ đổi sang một thế ngồi càng dễ chịu hơn, chống một tay lên cằm, buồn cười nói: "Ngưỡng mộ? Sao ta không biết mình đã làm gì cho kẻ khác ngưỡng mộ."

Lời này vừa nói ra, nét mặt mọi người Cửu Huyền đều lộ ra vẻ hưng phấn cùng kích động.

Quá hay! Rốt cuộc đã có người nói ra tiếng lòng của họ! Từ khi Tần Vô Ưu mở miệng thốt ra hai chữ "Ngưỡng mộ", bọn họ đã thấy bức bối trong lòng, rốt cuộc thì Mộ Thập Tam đáng ngưỡng mộ ở đâu?!

Chỉ có Hàn Ngâm bĩu môi, giả vờ giả vịt!

Tần Vô Ưu chần chừ một lúc rồi đáp: "Mộ tiên trưởng còn nhớ năm năm trước..."

Ánh mắt Mộ Thập Tam khẽ động, ngắt lời cô bằng giọng hơi châm chọc: "Năm năm trước ta mới vào Cửu Huyền được ba năm, ngươi ngưỡng mộ ta vô tri vô năng, hay ngưỡng mộ ta ngủ gật trong lúc tu luyện mà không bị sư phụ phát hiện đây?"

Tần Vô Ưu bị hắn hỏi đến đớ lưỡi, rũ mắt xuống đáp: "Nói tóm lại ta đã hạ quyết tâm, xin Mộ tiên trưởng nhận ta làm đồ đệ!"

Mọi người Cửu Huyền biết rõ tính cách xấu xa của Mộ Thập Tam, nên ai cũng đoán hắn sẽ cười nhạt với quyết tâm của Tần Vô Ưu, sau đó nhếch mép thưởng thức bộ dạng bối rối vì bị cự tuyệt của cô, thậm chí đến La chưởng môn cũng nghĩ thế, y rất sợ làm mất mặt chưởng môn của Lưu Tiên môn, định lên tiếng khuyên giải, để Tần Vô Ưu chọn một sư phụ khác.

Thế mà Mộ Thập Tam lại không cự tuyệt như mọi người dự đoán, hắn chỉ cười cười nhìn Tần Vô Ưu: "Thế này đi, ngươi biết nuôi trồng thảo dược, quạt lửa luyện đan, giặt quần áo nấu cơm, quét dọn nhà cửa chứ?"

Hình như vừa có một đàn quạ đen bay sượt qua đầu...

Tất cả mọi người đều câm nín tại chỗ.

Hai vế trước còn tạm chấp nhận được, nhưng giặt quần áo nấu cơm, quét dọn nhà cửa là sao hả!

Tần chưởng môn của Lưu Tiên môn kiềm chế cực tốt, nhưng nghe đến đó cũng sa sầm mặt. Có lầm hay không, con gái của y đường đường là thiên kim của một vị chưởng môn, tới Cửu Huyền là để bái sư, chứ không phải làm tiểu đồng sai vặt!

La Cẩn cũng khẽ nhíu mày: "Thập Tam ngươi..."

Đáng tiếc Tần Vô Ưu không có vẻ khó chịu, ngược lại còn mừng rỡ đáp ngay tức khắc: "Biết! Những thứ đó ta đều biết cả! Bình thường ở nhà ta cũng thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món đồ nhắm cho cha, tay nghề không thể coi là tốt, nhưng cũng không kém."

Sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ quái đản.

Mộ Thập Tam vẫn chẳng thèm nhìn sắc mặt ai, mắt mang vẻ nghiền ngẫm: "Ta không có nhẫn nại dạy dỗ đồ đệ, hôm nào cao hứng sẽ chỉ bảo ngươi vài câu, nếu mất hứng, cũng có thể quẳng ngươi qua bên, nửa năm ba tháng cũng không để mắt tới ngươi, như thế ngươi còn muốn bái sư sao?"

"Muốn!" Tần Vô Ưu kiên định.

Tần Phái quát lên chói tai: "Không được!"

Hai cha con đồng thời lên tiếng, ý nguyện lại trái ngược hoàn toàn.

La Cẩn liếc mắt qua hai người họ, sau đó ngồi xuống.

Mộ Thập Tam lại đứng lên: "Các ngươi thương lượng xong rồi hãy quyết định có muốn bái sư hay không đi."

Nói rồi hắn thi lễ sơ sài với Tần Phái và Hiên Viên Huyền chưởng môn của Toàn Cơ phái, sau đó quay lưng đi mất.

Thế này thì...

Hành động của Mộ Thập Tam khá ngông cuồng vô lễ, nhưng người tu tiên tùy tâm tùy tính, vốn không quá quan tâm tới lễ nghi phiền phức của thế tục, huống chi Tần Phái mang nữ nhi đến đây bái sư, không phải làm khách, cho dù Mộ Thập Tam có làm khó dễ đôi chút, bảo nữ nhi của y phải trình môn lập tuyết(*), y cũng không thể nói gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

(*) Ý chỉ tôn sư trọng đạo.

La Cẩn cười hòa giải, nói chậm rãi: "Chi bằng, Vô Ưu suy nghĩ lại một chút đi."

Đoạn y chuyển sang hỏi Hiên Viên Dạ muốn bái vi sư nào.

Hiên Viên Dạ cười: "Tiểu tử có thể bái nhập Cửu Huyền đã là phước ba đời, những chuyện khác, tất nhiên là tùy chưởng môn và các vị tiên trưởng phân phó."

Vừa khéo Trầm Tư gần đây đang trong thời kỳ Túy Dưỡng nội đan, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên muốn nhận một đồ đệ, bèn tiện thể thu nhận y, sau đó những người khác đều đổ dồn vào chúc mừng Trầm Tư, Hiên Viên Huyền chưởng môn Toàn Cơ phái lại có nhiều chuyện để nói, còn Tần Phái thì gọi Tần Vô Ưu tới bàn bạc riêng, cả sân nhất thời huyên náo hẳn lên.

Hàn Ngâm ngắm trái ngó phải, thấy không có ai để ý tới mình, bèn kéo kéo ống tay áo Lạc Vân Khanh: "Lạc sư huynh, muội về tu luyện đây."

Lạc Vân Khanh cúi mắt nhìn cô: "Lát nữa còn có yến hội, muội không ở lại ư?"

Chuyện này...

Hàn Ngâm cười nói: "Lát nữa sư huynh nhớ phải mang cho muội ít đồ ngon, muội... muội về trước đây..."

Nói xong cô quay lưng chạy đuổi theo Mộ Thập Tam, mặc kệ ra sao, tìm hắn nói xin lỗi trước đã.

Đừng thấy Mộ Thập Tam mọi khi lười nhác mà lầm, thật ra tốc độ chạy trốn cực nhanh, Hàn Ngâm chỉ chậm hơn hắn một bước mà phải chạy từ đỉnh Liễm Vụ Phong đến gần Tập Hạc Phong mới bắt kịp hắn.

"Mộ... Mộ sư thúc chờ đã." Cô chạy tới thở hồng hộc, kêu ra tiếng.

Mộ Thập Tam dừng chân lại, hướng mắt nhìn cô: "Chuyện gì?"

Hàn Ngâm thấy thần sắc của hắn vẫn bình thường như mọi khi, không giống như bị cô chọc tức, làm cô lưỡng lự không biết có nên nói xin lỗi hay không, cuối cùng óc lóe sáng, đưa cho hắn quyển sách: "Sư thúc, những pháp thuật này ta học xong cả rồi, trả sách lại cho ngài, bây giờ ngài sắp thu đồ đệ, có lẽ phải dùng tới."

Mộ Thập Tam nhướng khẽ cặp lông mày dài, đưa tay nhận quyển sách cất vào trong ngực, hỏi lại cô: "Còn chuyện gì nữa?"

Hàn Ngâm do dự: "Không, không có..."

Hắn gật đầu, xoay người muốn đi.

Cảm giác, quả nhiên đã hơi khác trước đây, thiếu một chút tự nhiên thoải mái và thân quen, sinh ra một chút xa cách mơ hồ không thể chạm tới.

Rốt cuộc Hàn Ngâm thở dài nói: "Sư thúc, có phải ngài còn giận ta không?"

Mộ Thập Tam liếc cô: "Không có."

"Vậy tại sao ngài làm lơ ta?"

Mộ Thập Tam phản vấn: "Chẳng phải sư phụ ngươi cấm ngươi để ý tới ta sao, ngươi có chắc ta nói chuyện với ngươi, sư phụ ngươi sẽ không mắng chứ?"

Hự, phải rồi...

Nói thật ra, lúc Mộ Thập Tam còn chưa tới, cô thật lòng có hơi lo lắng, lo hắn đến rồi lại hô tới quát lui với mình, làm trò như vậy trước mặt Lệ Thanh Hàn, cô nghe lời không ổn, mà cự tuyệt cũng không xong, rất khó xử.

Nói vậy nguyên nhân khiến hai người xa cách là cô, chứ không phải hắn!

Hàn Ngâm không còn gì để giải thích, đành phải nói: "... Ta không giữ lời, xin lỗi, ta không thể trả lại Nha Nha cho ngài, nhưng về ta sẽ bắt một con Thổ Linh trư khác đền cho ngài... à... còn nữa... chúc mừng sư thúc sắp thu được đồ đệ... gặp lại sau..."

Nói xong câu này, cô thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài!

Hoàn toàn không được nhanh mồm nhanh miệng như mọi khi. Một câu hết sức đơn giản cũng phải lắp ba lắp bắp, nói năng lộn xộn, hơn nữa khi nói ra câu này, cô không tài nào kiềm chế được tâm trạng bốc đồng, cũng không biết là đang dỗi ai mà lại kéo giãn khoảng cách hai người ra thêm một khoảng lớn.

Có lẽ, là đang dỗi chính mình...

Hàn Ngâm đột nhiên thấy khinh bỉ bản thân mình, chẳng qua như đã nói, trong lòng cô thực sự rất mất mát, loại cảm giác này biết diễn tả thế nào đây...

Như lúc ban đầu cô cho rằng Mộ Thập Tam là sư thúc, muốn kính nhi viễn chi, rồi sau đó lại phát hiện hắn là một người bạn ồn ào ầm ĩ tự do không trói buộc, cô có thể nói bất cứ gì trước mặt hắn, cũng chẳng cần phải che giấu bản tính thật của mình, bởi vì căn bản không thể che giấu. Sau đó, ngay khi cô nghĩ rằng có được người bạn này thật tốt biết bao, Lệ Thanh Hàn bỗng nhiên nhắc nhở cô, Mộ Thập Tam là sư thúc của cô. Thế nhưng cô vẫn chưa cảm giác được trọn vẹn, sau đó lại đột nhiên nhảy ra một Tần sư muội, điều này đã âm thầm nhắc nhở cô, Mộ Thập Tam là sư thúc của cô!

Cô hồi tưởng lại, phát hiện này quả là đặc biệt, dù Mộ Thập Tam chưa bao giờ đanh mặt với cô, cũng không có kiểu cách của sư thúc, thế nhưng hắn vẫn là một trưởng bối cách cô rất xa, chứ không phải là một người bạn mà cô tự cho là vậy.

Chênh lệch! Thật sự quá chênh lệch!

Hàn Ngâm phiền muộn tới mức muốn đánh bản thân một phát, cũng đúng thôi, từ nhỏ đến lớn cô cũng có bạn bè gì đâu, sao lại có thể trông cậy vào một người đột nhiên nhảy ra chứ. Có lẽ nói, ở Cửu Huyền này cô có thể có rất nhiều bạn bè, thí dụ như sư huynh sư tỷ đồng môn, thậm chí là đệ tử ngoại môn, cần gì phải khăng khăng chọn trúng Mộ Thập Tam!

~ Hết chương 69 ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện