Editor + Beta: Basic Needs
Xuân Đông đi theo Cố Phong Giản ra đại sảnh, thấy đến chỗ hành lang gấp khúc không có người thì nàng ấy đuổi theo hỏi: “Cô nương, vì sao tam phu nhân lại sợ hãi Phó tướng quân như vậy? Vừa nghe người nhắc đến thì sắc mặt bà ta thay đổi ngay lập tức.”
“Nhi tử cùng trượng phu của bà ấy đều nhậm chức ở Kim Ngô Vệ nên sợ hãi là phải.” Cố Phong Giản theo thói quen mà sải chân rất rộng khi đi, hắn nhàn nhạt nói “Phó tướng quân niệm tình bọn họ là thân thích nên ngày thường chiếu cố bọn họ rất tốt. Được Hạ gia đối xử tốt như vậy nhưng bọn họ lại không biết điều, làm sao có thể để bọn họ tiện nghi như vậy được?”
“Thì ra là thế!”
Biết rõ nguyên nhân Xuân Đông càng thêm bất bình. Nàng nhớ tới thái độ vừa rồi của Tống Tam thẩm thì biết đối phương ngày thường khẳng định cũng kiêu ngạo như vậy, nàng cảm thấy cô nương nhà mình vậy mà chịu thiệt thòi rồi.
Xuân Đông vẫn chưa đoán được ý của chủ tử mới nên còn dò hỏi: “Cô nương, vậy chúng ta còn cần đi bái phỏng Phó tướng quân không?”
Khóe môi Cố Phong Giản cong nhẹ: “Tất nhiên là sẽ đi. Ta vốn không muốn cùng bà ta so đo nhưng bà ta cố tình làm cho ta nhớ tới. “Lúc này hắn đang cảm thấy buồn chán đây.
Tống Sơ Chiêu nhiều năm không trở về kinh thành lại không có người chỉ điểm nên sợ là nàng ấy không biết rằng mọi việc ở trong kinh thành này đều dựa vào lợi ích mà làm việc. Người Tống gia chính là ỷ vào việc này mới một mặt thì nhận chỗ tốt, một mặt thì ức hiếp nàng. Nghĩ nàng ấy là một tiểu thư chốn khuê phòng vừa đơn thuần lại không biết phản kháng nên có thể tùy ý để bọn họ nhào nắn.
Nhưng may thay, Cố Phong Giản rất rõ ràng những việc các hộ quan viên trong kinh thành đều có quan hệ thân sơ với nhau. Những việc này hắn có thể thay nàng làm!
Xuân Đông lập tức cao hứng nói: “Vậy để nô tì đi chuẩn bị lễ vật, cô nương khi nào muốn đi thì gọi nô tì cùng đi với người.”
Cố Phong Giản: “Không vội.”
Hai người rẽ trái rẽ phải, phong cảnh càng ngày càng hoang vắng; chờ cuối cùng trở lại đến tiểu viện hư trước hỏng sau của Tống Sơ Chiêu, mặt Xuân Đông đã không còn tươi cười.
Nàng đứng ở cửa nhìn cái sân chưa được quét dọn, đặc biệt là phía dưới mái hiên kia có một lu nước không biết đã để ở đây bao nhiêu năm mà lại vẩn đục, nàng há hốc mồm nói: “Cô nương, không lẽ từ sau khi người về kinh thành thì vẫn luôn ở nơi đây sao?”
Cố Phong Giản “Ừ” một tiếng, đẩy cửa đi vào trong phòng.
Xuân Đông ở ngoài viện xoay tới xoay lui hai vòng, sau đó đành nhẫn nhịn mà đi theo sau hắn.
Tầm mắt nàng dừng ở trong phòng quan sát một lần, phát hiện đồ vật trong phòng đều vô cùng cũ kỹ lại được bày trí tùy tiện. Nơi đây chỉ có một ít đồ cần thiết hằng ngày nhưng khi sờ vào vậy mà không có tro bụi, hẳn là đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng lại không biết đồ vật sạch sẽ là do mấy hôm trước Cố Phong Giản vừa mới bắt Diệu Nhi lau dọn. Nếu để cho nàng thấy được bộ dáng ban đầu của cái phòng này sợ là sẽ chọc nàng tức giận đến mức nổi bão.
Xuân Đông thắc mắc: “Vì sao cô nương lại chịu Tống gia ức hiếp như vậy?”
Nàng đã thấy trận khôi hài ngày hôm nay, rõ ràng là Tống lão phu nhân đã chất chứa oán hận với Tống Sơ Chiêu đã lâu. Xem ra những lời đồn thổi ngoài kia cũng có sự tham gia của bọn họ.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Xuân Đông thật không dám tin tưởng rằng cùng là người một nhà thế nhưng lại đối xử độc ác với nhau như vậy.
Cũng không biết Tống Tam nương ngày thường làm sao trải qua những chuyện trong phủ.
Cố Phong Giản để sách trong tay xuống, hắn ngồi xuống rồi nói:” Bọn họ rốt cuộc vẫn là trưởng bối trong nhà.”
Xuân Đông lẩm bẩm nói: “Cô nương đúng là người tốt.”
Sau chuyện hôm nay, nàng cảm thất Tống Tam nương không phải là người thích dùng thủ đoạn để sửa trị người khác. Tính tình nàng ấy rất tốt, nàng ấy nhẫn nhịn như vậy mà Tống gia càng cố tình được một tấc còn lấn một bước, bức nàng ấy tới tình cảnh bây giờ.
Cố Phong Giản gật đầu: “Ừ.” Hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật tốt.
Diệu Nhi gõ cửa không dám tiến vào. Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng dò hỏi xem hắn có yêu cầu gì hay không.
Cố Phong Giản cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không cần.”
Xuân Đông nghe ngữ khí của hắn thì biết rằng hắn không ưa thích Diệu Nhi bèn đi qua che ở cửa mà nói: “Tam cô nương không có việc gì, không cần người hầu hạ. Ngươi nếu có rảnh thì quét lá rụng trong viện mà qua một lần đi.”
Nàng vừa nói tới chữ quét, cả khuôn mặt Diệu Nhi trắng bệch. Nàng ta run lên một cái rồi xoay người chạy đi.
Xuân Đông khó hiểu, thuận miệng nói: “Nha hoàn Tống phủ có tật xấu gì kỳ lạ thế? Kêu nàng ta quét dọn qua một lần vậy mà không tình nguyện.”
Cố Phong Giản lại lần nữa gật đầu tán thành.
Xuân Đông thở dài: “Quá thiệt thòi cho cô nương rồi!”
Xuân Đông đi tới sát vách phòng thì để đồ của mình xuống, lại sắp xếp qua một lần vậy mà đã tới giờ ăn cơm tối.
Cố Phong Giản lúc này nghĩ không muốn cùng ăn cơm với người Tống gia nên để cho Xuân Đông lấy chút đồ ăn ở bếp mà mang lại. Nàng ấy cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt của bọn họ nên vui sướng mà đồng ý.
Nàng đem theo một cái hộp đựng cơm bốn tầng; sau khi tính toán có thể đựng được nhiều món thì nàng uyển chuyển rời đi.
Hạ nhân Tống phủ rất đông nên nhà bếp vì thế cũng rất lớn. Thời điểm Xuân Đông đến, bên trong đang vồn ào vội vã chuẩn bị.
Vài vị tì nữ trên tay bưng những món vừa nấu xong ra ra vào vào.
Trong lòng Xuân Đông kỳ quái. Vì sao đã tới giờ ăn lại không có ai vào trong viện của nàng thông báo một tiếng? Lỡ như trễ một chút chẳng lẽ như vậy sẽ bỏ qua bữa ăn hay sao? Chẳng lẽ Tống phủ ngày thường còn không cho Tam nương ăn cơm sao?
Tống Sơ Chiêu dù sao cũng là tiểu thư khuê các, là chủ tử của bọn họ thì sẽ không có khả năng lúc nào cũng oán giận nha hoàn đặc biệt nàng ấy vừa mới hồi kinh không lâu, làm sao biết rõ ai với ai.
Lần này Xuân Đông tới vì muốn xem cuộc sống của Tống Sơ Chiêu trải qua như thế nào nên sẽ chú ý mọi việc thậm chí là việc nhỏ của nàng ấy.
Nàng một mặt quan sát, một mặt suy nghĩ nhưng vừa đi vào cửa lớn thì bị ngăn cản.
Đối phương hẳn cũng là tì nữ Tống phủ nhưng quần áo trên người nàng ta so với những người khác lại đẹp hơn nhiều. Từ kiểu dáng quần áo đến chất lượng vải dệt cùng những món trang sức trên tóc nàng ta có thể thấy là một người tì nữ được sủng ái.
Nàng ta cười nói với Xuân Đông: “Ta chưa từng thấy qua muội, muội là nha hoàn mới tới sao?”
Xuân Đông nói: “Ta là người hầu hạ trong phòng Tam cô nương, lần này ta tới đây vì muốn lấy chút đồ ăn.”
Xuân Đông sau đó hướng sang phía khác để đi nhưng đối phương vậy mà cũng đi theo, có ý tiếp tục chắn đường đi của nàng.
Vị tì nữ kia nói: “Các chủ tử trong Tống phủ đều luôn cùng nhau ăn cơm. Tam cô nương nếu như ở trong phòng dùng cơm thì không hợp quy củ lắm. Ta nghĩ ngươi nên mời cô nương của ngươi đến phòng ăn mà dùng bữa.”
Sắc mặt Xuân Đông tuy đã trở nên không tốt nhưng giọng điệu vẫn là bình thản: “Cô nương mới tới kinh thành nên có nhiều thói quen không tốt. Hôm nay nàng lại cảm thấy không khỏe nên muốn ở trong phòng, tránh làm cho trưởng bối trong nhà lo lắng. Khoan nói tới việc việc này có quy củ hay không nhưng không lẽ bởi vì chuyện như vầy mà còn muốn làm khó dễ nàng, quy củ của Tống phủ không lẽ so với trong cung còn khắc nghiệt hơn?”
Tì nữ nói: “Cô nương có chỗ nào cảm thấy khó chịu? Có phải bởi vì phải cùng trưởng bối trong nhà dùng bữa nên không vui sao?”
Thấy nàng ta không khách khí, Xuân Đông cũng theo đó mà âm dương quái khí cùng nàng ta phản bác: “Vì sao cô nương khó chịu hay bởi vì thấy ai mà không vui thì cũng đâu phải là chuyện mà tì nữ chúng ta có thể bàn luận. Nếu nàng không muốn tới phòng ăn vậy thì nàng ấy không đi. Nếu như ngươi thật sự lo lắng cho cô nương ta thì ta nghĩ ngươi nên nói với chủ tử của mình gặp mặt nàng ấy để hỏi cho rõ ràng. Ta ăn nói vụng về sợ lại truyền sai lời.”
Nàng nói xong cũng không để ý tới đối phương, dùng bả vai mình huých người kia rồi vượt qua.
“Đồ ăn đêm nay của Tam cô nương phiền ngươi bỏ vào hộp đựng này, ta sẽ bưng đến cho nàng ấy.”
Xuân Đông để hộp cơm ở trên bàn kệ bếp sau đó nói với đầu bếp đang xào rau ở gần đó.
Nhưng kết quả là những người này chỉ lo chuẩn bị đồ ăn mà không phản ứng lại lời nói của nàng.
Tì nữ lúc trước thấy vậy thì cười một tiếng rồi cao ngạo mà rời khỏi.
Xuân Đông bị chọc giận bèn túm một gia hỏa hỏi: “Nàng ta là ai?”
Đối phương xửng xốt một hồi mới phản ứng: “Đó là tì nữ của nhị cô nương.”
Xuân Đông lúc ở Cố phủ không phải là người dễ bị ăn hiếp; thậm chí nàng còn thường răn dạy những nô tài không nghe lời chủ tử. Lúc Cố phu nhân kêu nàng qua đây có nói qua một lần, muốn nàng nếu cần thì cứ dạy bảo bọn họ không cần gò bó.
Nàng nói thật hung hăng: “Mau chuẩn bị đồ ăn cho ta!”
Tô tài kia trừng mắt, hắn không hiểu vì sao nữ nhân hiền dịu kia vừa mới khách khí, cười cười nói nói lại trong nháy mắt biến thành một người đanh đá như vậy. Nhìn không khác gì thổ phỉ.
Không lâu sau, có người bưng mấy mâm đồ ăn tới chuẩn bị bỏ vào hộp cơm của Xuân Đông.
Sau khi thấy mâm đồ ăn, Xuân Đông không nhịn được mà nở nụ cười lạnh.
Toàn bộ đồ ăn trên mâm này chỉ có màu xanh.
Thật ra rau củ thì cũng thôi đi nhưng lá cải kia đã muốn chuyển sang vàng thẫm – rõ ràng không phải là đồ tươi.
Nàng giơ tay giành lấy mâm thức ăn dù cho người kia sức giành lại.
“Cạch!” Sau khi giành thành công cái mâm, nàng đặt mạnh nó lên kệ bếp rồi lại lớn tiếng nói: “Ta cho rằng Tống phủ là một nơi giàu có nên sẽ không khắt khe với người trong nhà. Tống lão phu nhân ăn thật bình dị, ngày thường chỉ ăn canh cắn quả như vầy thật khiến nô tì kính nể; nhưng mà kể từ sau khi ta nghe lời công tử nhà chúng ta qua đây chăm sóc Tam cô nương lại thấy nàng ấy phải ăn như vầy, ta thật không đành lòng cho nàng ấy chút cơm thừa canh cặn qua ngày.”
Người trong phòng bếp sau khi nghe nàng nói thì có thần sắc mỗi người một vẻ. Có người sợ hãi, có người lạnh nhạt, có người châm chọc, thậm chí cũng có người lại lo lắng.
Xuân Đông cũng không thèm nhìn tới bọn họ, nàng thu hồi hộp cơm trống không giả vờ như muốn rời đi. Nàng vừa cố gắng đi thật chậm lại vừa nói khiến mọi người dao động.
“Cô nương hiện giờ coi như là người có thân phận tôn quý của Quốc công phủ! Tuy Tống phủ lại vì một chút ít chi phí như vầy thì tiếc nhưng Cố phủ chúng ta thì không. Một khi như vậy ta đành phải nói việc này cho Cố phu nhân biết, thỉnh Cố phủ mỗi ngày đưa qua đây đồ ăn tốt một chút. Không thể tưởng tượng được Tống tướng quân công lao lớn như vậy, ngày đêm ở biên quan chịu khổ như vậy mà nữ nhi của ông khi trở về kinh thành vẫn còn phải ăn kham khổ! Thật đúng là một người mẫu mực, nên thông báo cho toàn thiên hạ để người ta noi gương.”
Nàng còn chưa ra khỏi bếp thì đã bị một người kéo lại.
“Chậm đã! Vị tỷ tỷ này chậm đã!”
Quản sự trong bếp vội vàng lao tới, trưng ra gương mặt tươi cười: “Hạ nhân không có ý đó đâu. Đồ ăn đó là ta kêu hắn cầm đi bỏ nhưng có lẽ hắn lại hiểu nhầm ý ta nên mới bưng tới cho Tam cô nương! Nếu không nhờ có tỷ tỷ nhắc nhở thì thật sự đã thành trò cười rồi! Lão phu nhân yêu thương tiểu bối nhất như thế nào lại để cho cô nương ăn như vậy!”
“Thì ra là thế à!” Xuân Đông khoa trương cười lên hai tiếng, “Vậy không biết đồ ăn của cô nương để ở đâu?”
Quản sự kia nhanh miệng đáp: “Chờ chúng ta một chút, chúng ta đang chuẩn bị! Ngài cứ ngồi ở đây chờ trong chốc lát, ta đi chuẩn bị cho ngài ngay lập tức!”
Nghe thế, Xuân Đông ngồi xuống một cái ghế gần cửa, rồi nhìn chằm chằm vào tên quản sự thấy hắn liên thanh chỉ chỉ trỏ trỏ cho người bưng đồ ăn ra trước khi sắp xếp cẩn thận vào hộp cơm.
“Khối thịt kia có vẻ hầm được rồi đó.”
“Cá thì phải ăn ở khúc giữa mới ngon. Phần đuôi không có thịt làm sao chủ tử ăn được?”
“Cô nương là người tôn quý sẽ thích uống nhiều canh. Tiểu đệ, ngươi làm một chung như thế làm sao mà đủ?”
“Cô nương chúng ta thích ăn ngon nên để đồ ăn nhiều một chút.”
“……”
Chờ Xuân Đông một lần nữa bước ra khỏi phòng bếp thì hộp cơm trên tay nàng đã nặng trĩu.
Nàng vừa bước đi vững vàng vừa cười nhạo bọn người kia: Còn không thể đối phó đám người mắt cẩu xem thường người khác các ngươi sao?
Lúc tới hàng rào bên ngoài viện, nàng lại một lần nữa gặp lại vị tì nữ mới vừa rồi cùng nàng khó dễ.
Hai người thấy nhau thì ánh mắt tóe lửa.
Xuân Đông lôi kéo ống tay áo của đối phương mà tức giận nói: “Ngươi chắn ngay cửa làm gì? Thấy người cũng không cho vào, nếu không biết còn tưởng ngươi là con gâu gâu canh cửa.”
Đối phương khó thở: “Ngươi ——”
Xuân Đông lạnh lùng xoay người, bước nhanh vào chỗ của Cố Phong Giản.
Nàng mới tới gần cửa thì nghe thấy tiếng hai người đối thoại bên trong.
Một cái thuộc về một nữ tử xa lạ, đối phương đã tức muốn hộc máu mà chỉ trích nói: “Ngươi đã sớm biết Cố Ngũ lang sẽ là người cử hành hôn sự với ngươi vậy mà cố ý không nói, có phải ngươi muốn thấy bộ dạng của ta khi bị chê cười không? May là việc này còn chưa truyền đi nếu không thì ta biết giải quyết làm sao?”
Tiếng của Cố Phong Giản vẫn không lộ ra vẻ hỉ nộ như cũ mà lại mang theo mười phần trào phúng: “Ngươi chỉ biết trách móc người khác có phải chê cười mình hay không tại sao không tự hỏi xem chính mình đã làm những việc buồn cười gì?”
Tống Thi Văn: “Tam muội! Nhị tỷ đối đãi ngươi không tệ, ngươi làm sao đối với ta như vậy! Chúng ta đều là người một nhà, ta chỉ muốn cùng ngươi sống chung hòa thuận. Nếu như phụ thân biết thì không phải sẽ làm cho ông thương tâm hay sao?”
Cố Phong Giản nói: “Tuy ta hồi kinh không lâu nhưng thật ra ta rất tò mò về những vật mà ngươi tặng cho ta. Nếu trong phòng này có đồ vật nào ngươi tặng ta thì cứ chỉ ra. Còn nếu ngươi thích đồ nào trong phòng ta thì cứ việc lấy, ta sẽ kêu Xuân Đông mua cái khác.”
Xuân Đông bật cười, nàng gõ lên cửa rồi cao giọng nói: “Cô nương, tới lúc ăn cơm rồi nha!”
Tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại, Tống Thi Văn đen mặt đi ra.
“Nguyên lai là nhị cô nương!” Sau khi Xuân Đông bày ra vẻ mặt kinh hỉ, nàng mời nàng ta “Đầu bếp vì đau lòng cho cô nương chúng ta nên cho ta mấy thứ tốt. Hay là Nhị cô nương ở lại ăn chung với chúng ta đi?”
Tống Thi Văn lạnh như băng mà để lại một câu “Không cần”, mang theo trận hỏa khí không cam lòng rồi rời đi.
Xuân Đông cũng không để ý tới nàng ta, đem đồ vật đi vào rồi thuận tay đóng cửa, nói: “Cô nương, mau tới ăn cơm.”
Nàng một bên bày đồ ăn ra một bên thì quở trách: “Hạ nhân Tống phủ cũng thật buồn cười, bọn hắn dám đem đồ thừa ngày hôm qua cho nữ nhi ruột thịt của Tống tướng quân dùng như vậy!”
Xuân Đông đưa đũa tới trên tay hắn sau khi thấy hắn đã ngồi xuống ở cạnh bàn “Cô nương, người cứ ăn thật nhiệt tình vào.”
Tống Sơ Chiêu là người học võ nên ngày thường ăn rất nhiều. Vì vậy nên sau này khi Cố Phong Giản xuyên vào thân thể nàng thì hắn cũng ăn một số lượng lớn đồ ăn, một lần ăn hết hai ba chén cơm là chuyện bình thường. Nếu như không ăn no thì cơ thể sẽ khó chịu.
Xuân Đông lại không biết chuyện này. Nàng ấy mang đến phần ăn cho hơn hai người thầm nghĩ với vóc dáng này của Tống Sơ Chiêu thì sau khi ăn xong, đồ ăn cũng còn dư lại một nửa. Kết quả là mâm cơm càng ngày càng vơi, canh càng ngày càng ít mà Cố Phong Giản lại vẫn chưa có ý dừng lại.
Biểu cảm trên mặt Xuân Đông càng thêm cứng đờ.
Cái biểu hiện kia hiện quá mức rõ ràng khiến cho Cố Phong Giản không thể bỏ qua; hắn đành phải quay sang hỏi: “Làm sao vậy?”
Xuân Đông đắn đo một lúc mới cẩn thận hỏi: “Cô nương, ngày thường…ngươi cảm thấy đồ ăn Tống phủ ngày thường như thế nào?”
Cố Phong Giản tinh tế nhai, chờ nuốt xuống đồ ăn trong miệng mới nói: “Không chú ý lắm.”
Xuân Đông minh bạch, trong lòng nàng hiện chữ: Không thể ăn.
Thật sự đáng giận! Xem bọn họ đã làm cho Chiêu Chiêu đói đến dạng gì!
Một tiểu mỹ nhân mềm mại như vậy mà so với Ngũ công tử còn muốn ăn nhiều hơn gấp hai lần!
Xuân Đông khuyên nhủ: “Cô nương nếu như ăn không ngon cũng đừng vì vậy mà cố ăn lại làm cho thân thể khó chịu.”
Cố Phong Giản ăn cho đến khi cảm giác muốn no mới thuận thế buông chén đũa mà nói “Ừ.”
Xuân Đông càng thêm đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn.
Một cô nương ngoan ngoãn như thế mà lại chịu khổ như vậy.
Xuân Đông nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn lại kêu Diệu Nhi rửa nó đi.
Thời điểm nàng lần nữa trở về phòng đã nghe Cố Phong Giản hỏi: “Ngày mai ngươi phải quay trở về Cố phủ sao?
Xuân Đông trầm mặc một chút, nàng thầm nghĩ có phải nàng ấy biết mình muốn trở về cáo trạng rồi không? Không lẽ nàng ấy muốn ngăn cản mình?
Cố Phong Giản vừa lục lọi trong chồng sách vừa nói với nàng: “Thời điểm ngươi trở về thì đi tìm Ngũ công tử mà thay ta mượn hắn vài quyển sách.”
Xuân Đông âm thầm thở nhẹ ra: “Dạ. Cô nương muốn mượn sách gì?”
“Mấy quyển của Mẫn công [1].” Cố Phong Giản báo ra tên sách. Đáng tiếc là không thích hợp chứ hắn còn muốn chuyển nguyên gian thư phòng chuyển đây.
“Trước như vậy đi.” Cố Phong Giản tiếc nuối nói, “Thay ta mượn hắn trước năm tập.”
Xuân Đông chần chờ rồi cẩn thận khuyên nhủ hắn “Công tử rất quý mấy quyển sách của Mẫn công kia, ngày thường không thích cho người khác đụng đến.”
Cố Phong Giản đưa thoại bản trong tay qua mà cười nói: “Ngươi có thể dùng mấy quyển sách này mà đổi với hắn.”
Đây chẳng phải là cái gì Phục Yêu Truyện sao? Ngũ công tử sợ là đời này cũng chưa xem qua thể loại này đi.
Ngón tay Xuân Đông lại run lên một chút, uyển chuyển nói: “Công tử luôn luôn…… cũng không thích xem thể loại này. Nếu Cô nương muốn đưa lễ vật cho hắn thì không phải là sách cũng không sao.”
Cố Phong Giản nói thầm thật sự Tống Sơ Chiêu hiện tại chỉ muốn đọc loại thoại bản này thôi.
Chồng sách để ngay kia nhìn mới như vậy chỉ sợ là nàng ấy vừa mới mua còn chưa kịp đọc.
Cố Phong Giản kiên trì nói: “Ngươi cứ đưa cho hắn là được. Hắn sẽ đáp ứng.”
Xuân Đông không tin lắm, trong lòng phức tạp mà cầm sách trong tay. Sau khi suy nghĩ kỹ càng nàng cảm thấy có thể đây là một phép thử.
Dùng sách Ngũ công tử thích nhất để thử xem hắn có để tâm tới mình hay không.
Tam cô nương tâm tư thật đúng là…… quá khéo léo!
Xuân Đông nói: “Cô nương, ta muốn nói chuyện người hầu trong Tống phủ khi dễ ngươi cho Ngũ công tử biết!”
Cố Phong Giản nghi hoặc mà nhìn nàng một cái mới nói: “Hắn biết.”
Xuân Đông kích động: “Ngũ công tử biết sao? Hắn khi nào……A.”
Nàng hì hì nở nụ cười: “Nô tì đã hiểu.”
Cố Phong Giản: “……” Ngươi vậy mà thật thông minh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Xuân Đông mang theo mấy quyển sách của Cố Phong Giản mà vội vàng trở về Cố phủ.
——————–
[1] Mẫn công (鲁闵公) – Lỗ Mẫn công, tên thật là Cơ Khải, là vị vua thứ 18 của nước Lỗ – chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Lỗ Mẫn công là con thứ của Lỗ Trang công – vua thứ 16 nước Lỗ. Mẹ ông là Thúc Khương – con gái thứ của Tề Tương công. Năm 662 TCN, Lỗ Trang công mất, anh ông là Lỗ Ban lên nối ngôi. (Theo Wikipedia)
Xuân Đông đi theo Cố Phong Giản ra đại sảnh, thấy đến chỗ hành lang gấp khúc không có người thì nàng ấy đuổi theo hỏi: “Cô nương, vì sao tam phu nhân lại sợ hãi Phó tướng quân như vậy? Vừa nghe người nhắc đến thì sắc mặt bà ta thay đổi ngay lập tức.”
“Nhi tử cùng trượng phu của bà ấy đều nhậm chức ở Kim Ngô Vệ nên sợ hãi là phải.” Cố Phong Giản theo thói quen mà sải chân rất rộng khi đi, hắn nhàn nhạt nói “Phó tướng quân niệm tình bọn họ là thân thích nên ngày thường chiếu cố bọn họ rất tốt. Được Hạ gia đối xử tốt như vậy nhưng bọn họ lại không biết điều, làm sao có thể để bọn họ tiện nghi như vậy được?”
“Thì ra là thế!”
Biết rõ nguyên nhân Xuân Đông càng thêm bất bình. Nàng nhớ tới thái độ vừa rồi của Tống Tam thẩm thì biết đối phương ngày thường khẳng định cũng kiêu ngạo như vậy, nàng cảm thấy cô nương nhà mình vậy mà chịu thiệt thòi rồi.
Xuân Đông vẫn chưa đoán được ý của chủ tử mới nên còn dò hỏi: “Cô nương, vậy chúng ta còn cần đi bái phỏng Phó tướng quân không?”
Khóe môi Cố Phong Giản cong nhẹ: “Tất nhiên là sẽ đi. Ta vốn không muốn cùng bà ta so đo nhưng bà ta cố tình làm cho ta nhớ tới. “Lúc này hắn đang cảm thấy buồn chán đây.
Tống Sơ Chiêu nhiều năm không trở về kinh thành lại không có người chỉ điểm nên sợ là nàng ấy không biết rằng mọi việc ở trong kinh thành này đều dựa vào lợi ích mà làm việc. Người Tống gia chính là ỷ vào việc này mới một mặt thì nhận chỗ tốt, một mặt thì ức hiếp nàng. Nghĩ nàng ấy là một tiểu thư chốn khuê phòng vừa đơn thuần lại không biết phản kháng nên có thể tùy ý để bọn họ nhào nắn.
Nhưng may thay, Cố Phong Giản rất rõ ràng những việc các hộ quan viên trong kinh thành đều có quan hệ thân sơ với nhau. Những việc này hắn có thể thay nàng làm!
Xuân Đông lập tức cao hứng nói: “Vậy để nô tì đi chuẩn bị lễ vật, cô nương khi nào muốn đi thì gọi nô tì cùng đi với người.”
Cố Phong Giản: “Không vội.”
Hai người rẽ trái rẽ phải, phong cảnh càng ngày càng hoang vắng; chờ cuối cùng trở lại đến tiểu viện hư trước hỏng sau của Tống Sơ Chiêu, mặt Xuân Đông đã không còn tươi cười.
Nàng đứng ở cửa nhìn cái sân chưa được quét dọn, đặc biệt là phía dưới mái hiên kia có một lu nước không biết đã để ở đây bao nhiêu năm mà lại vẩn đục, nàng há hốc mồm nói: “Cô nương, không lẽ từ sau khi người về kinh thành thì vẫn luôn ở nơi đây sao?”
Cố Phong Giản “Ừ” một tiếng, đẩy cửa đi vào trong phòng.
Xuân Đông ở ngoài viện xoay tới xoay lui hai vòng, sau đó đành nhẫn nhịn mà đi theo sau hắn.
Tầm mắt nàng dừng ở trong phòng quan sát một lần, phát hiện đồ vật trong phòng đều vô cùng cũ kỹ lại được bày trí tùy tiện. Nơi đây chỉ có một ít đồ cần thiết hằng ngày nhưng khi sờ vào vậy mà không có tro bụi, hẳn là đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng lại không biết đồ vật sạch sẽ là do mấy hôm trước Cố Phong Giản vừa mới bắt Diệu Nhi lau dọn. Nếu để cho nàng thấy được bộ dáng ban đầu của cái phòng này sợ là sẽ chọc nàng tức giận đến mức nổi bão.
Xuân Đông thắc mắc: “Vì sao cô nương lại chịu Tống gia ức hiếp như vậy?”
Nàng đã thấy trận khôi hài ngày hôm nay, rõ ràng là Tống lão phu nhân đã chất chứa oán hận với Tống Sơ Chiêu đã lâu. Xem ra những lời đồn thổi ngoài kia cũng có sự tham gia của bọn họ.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Xuân Đông thật không dám tin tưởng rằng cùng là người một nhà thế nhưng lại đối xử độc ác với nhau như vậy.
Cũng không biết Tống Tam nương ngày thường làm sao trải qua những chuyện trong phủ.
Cố Phong Giản để sách trong tay xuống, hắn ngồi xuống rồi nói:” Bọn họ rốt cuộc vẫn là trưởng bối trong nhà.”
Xuân Đông lẩm bẩm nói: “Cô nương đúng là người tốt.”
Sau chuyện hôm nay, nàng cảm thất Tống Tam nương không phải là người thích dùng thủ đoạn để sửa trị người khác. Tính tình nàng ấy rất tốt, nàng ấy nhẫn nhịn như vậy mà Tống gia càng cố tình được một tấc còn lấn một bước, bức nàng ấy tới tình cảnh bây giờ.
Cố Phong Giản gật đầu: “Ừ.” Hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật tốt.
Diệu Nhi gõ cửa không dám tiến vào. Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng dò hỏi xem hắn có yêu cầu gì hay không.
Cố Phong Giản cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không cần.”
Xuân Đông nghe ngữ khí của hắn thì biết rằng hắn không ưa thích Diệu Nhi bèn đi qua che ở cửa mà nói: “Tam cô nương không có việc gì, không cần người hầu hạ. Ngươi nếu có rảnh thì quét lá rụng trong viện mà qua một lần đi.”
Nàng vừa nói tới chữ quét, cả khuôn mặt Diệu Nhi trắng bệch. Nàng ta run lên một cái rồi xoay người chạy đi.
Xuân Đông khó hiểu, thuận miệng nói: “Nha hoàn Tống phủ có tật xấu gì kỳ lạ thế? Kêu nàng ta quét dọn qua một lần vậy mà không tình nguyện.”
Cố Phong Giản lại lần nữa gật đầu tán thành.
Xuân Đông thở dài: “Quá thiệt thòi cho cô nương rồi!”
Xuân Đông đi tới sát vách phòng thì để đồ của mình xuống, lại sắp xếp qua một lần vậy mà đã tới giờ ăn cơm tối.
Cố Phong Giản lúc này nghĩ không muốn cùng ăn cơm với người Tống gia nên để cho Xuân Đông lấy chút đồ ăn ở bếp mà mang lại. Nàng ấy cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt của bọn họ nên vui sướng mà đồng ý.
Nàng đem theo một cái hộp đựng cơm bốn tầng; sau khi tính toán có thể đựng được nhiều món thì nàng uyển chuyển rời đi.
Hạ nhân Tống phủ rất đông nên nhà bếp vì thế cũng rất lớn. Thời điểm Xuân Đông đến, bên trong đang vồn ào vội vã chuẩn bị.
Vài vị tì nữ trên tay bưng những món vừa nấu xong ra ra vào vào.
Trong lòng Xuân Đông kỳ quái. Vì sao đã tới giờ ăn lại không có ai vào trong viện của nàng thông báo một tiếng? Lỡ như trễ một chút chẳng lẽ như vậy sẽ bỏ qua bữa ăn hay sao? Chẳng lẽ Tống phủ ngày thường còn không cho Tam nương ăn cơm sao?
Tống Sơ Chiêu dù sao cũng là tiểu thư khuê các, là chủ tử của bọn họ thì sẽ không có khả năng lúc nào cũng oán giận nha hoàn đặc biệt nàng ấy vừa mới hồi kinh không lâu, làm sao biết rõ ai với ai.
Lần này Xuân Đông tới vì muốn xem cuộc sống của Tống Sơ Chiêu trải qua như thế nào nên sẽ chú ý mọi việc thậm chí là việc nhỏ của nàng ấy.
Nàng một mặt quan sát, một mặt suy nghĩ nhưng vừa đi vào cửa lớn thì bị ngăn cản.
Đối phương hẳn cũng là tì nữ Tống phủ nhưng quần áo trên người nàng ta so với những người khác lại đẹp hơn nhiều. Từ kiểu dáng quần áo đến chất lượng vải dệt cùng những món trang sức trên tóc nàng ta có thể thấy là một người tì nữ được sủng ái.
Nàng ta cười nói với Xuân Đông: “Ta chưa từng thấy qua muội, muội là nha hoàn mới tới sao?”
Xuân Đông nói: “Ta là người hầu hạ trong phòng Tam cô nương, lần này ta tới đây vì muốn lấy chút đồ ăn.”
Xuân Đông sau đó hướng sang phía khác để đi nhưng đối phương vậy mà cũng đi theo, có ý tiếp tục chắn đường đi của nàng.
Vị tì nữ kia nói: “Các chủ tử trong Tống phủ đều luôn cùng nhau ăn cơm. Tam cô nương nếu như ở trong phòng dùng cơm thì không hợp quy củ lắm. Ta nghĩ ngươi nên mời cô nương của ngươi đến phòng ăn mà dùng bữa.”
Sắc mặt Xuân Đông tuy đã trở nên không tốt nhưng giọng điệu vẫn là bình thản: “Cô nương mới tới kinh thành nên có nhiều thói quen không tốt. Hôm nay nàng lại cảm thấy không khỏe nên muốn ở trong phòng, tránh làm cho trưởng bối trong nhà lo lắng. Khoan nói tới việc việc này có quy củ hay không nhưng không lẽ bởi vì chuyện như vầy mà còn muốn làm khó dễ nàng, quy củ của Tống phủ không lẽ so với trong cung còn khắc nghiệt hơn?”
Tì nữ nói: “Cô nương có chỗ nào cảm thấy khó chịu? Có phải bởi vì phải cùng trưởng bối trong nhà dùng bữa nên không vui sao?”
Thấy nàng ta không khách khí, Xuân Đông cũng theo đó mà âm dương quái khí cùng nàng ta phản bác: “Vì sao cô nương khó chịu hay bởi vì thấy ai mà không vui thì cũng đâu phải là chuyện mà tì nữ chúng ta có thể bàn luận. Nếu nàng không muốn tới phòng ăn vậy thì nàng ấy không đi. Nếu như ngươi thật sự lo lắng cho cô nương ta thì ta nghĩ ngươi nên nói với chủ tử của mình gặp mặt nàng ấy để hỏi cho rõ ràng. Ta ăn nói vụng về sợ lại truyền sai lời.”
Nàng nói xong cũng không để ý tới đối phương, dùng bả vai mình huých người kia rồi vượt qua.
“Đồ ăn đêm nay của Tam cô nương phiền ngươi bỏ vào hộp đựng này, ta sẽ bưng đến cho nàng ấy.”
Xuân Đông để hộp cơm ở trên bàn kệ bếp sau đó nói với đầu bếp đang xào rau ở gần đó.
Nhưng kết quả là những người này chỉ lo chuẩn bị đồ ăn mà không phản ứng lại lời nói của nàng.
Tì nữ lúc trước thấy vậy thì cười một tiếng rồi cao ngạo mà rời khỏi.
Xuân Đông bị chọc giận bèn túm một gia hỏa hỏi: “Nàng ta là ai?”
Đối phương xửng xốt một hồi mới phản ứng: “Đó là tì nữ của nhị cô nương.”
Xuân Đông lúc ở Cố phủ không phải là người dễ bị ăn hiếp; thậm chí nàng còn thường răn dạy những nô tài không nghe lời chủ tử. Lúc Cố phu nhân kêu nàng qua đây có nói qua một lần, muốn nàng nếu cần thì cứ dạy bảo bọn họ không cần gò bó.
Nàng nói thật hung hăng: “Mau chuẩn bị đồ ăn cho ta!”
Tô tài kia trừng mắt, hắn không hiểu vì sao nữ nhân hiền dịu kia vừa mới khách khí, cười cười nói nói lại trong nháy mắt biến thành một người đanh đá như vậy. Nhìn không khác gì thổ phỉ.
Không lâu sau, có người bưng mấy mâm đồ ăn tới chuẩn bị bỏ vào hộp cơm của Xuân Đông.
Sau khi thấy mâm đồ ăn, Xuân Đông không nhịn được mà nở nụ cười lạnh.
Toàn bộ đồ ăn trên mâm này chỉ có màu xanh.
Thật ra rau củ thì cũng thôi đi nhưng lá cải kia đã muốn chuyển sang vàng thẫm – rõ ràng không phải là đồ tươi.
Nàng giơ tay giành lấy mâm thức ăn dù cho người kia sức giành lại.
“Cạch!” Sau khi giành thành công cái mâm, nàng đặt mạnh nó lên kệ bếp rồi lại lớn tiếng nói: “Ta cho rằng Tống phủ là một nơi giàu có nên sẽ không khắt khe với người trong nhà. Tống lão phu nhân ăn thật bình dị, ngày thường chỉ ăn canh cắn quả như vầy thật khiến nô tì kính nể; nhưng mà kể từ sau khi ta nghe lời công tử nhà chúng ta qua đây chăm sóc Tam cô nương lại thấy nàng ấy phải ăn như vầy, ta thật không đành lòng cho nàng ấy chút cơm thừa canh cặn qua ngày.”
Người trong phòng bếp sau khi nghe nàng nói thì có thần sắc mỗi người một vẻ. Có người sợ hãi, có người lạnh nhạt, có người châm chọc, thậm chí cũng có người lại lo lắng.
Xuân Đông cũng không thèm nhìn tới bọn họ, nàng thu hồi hộp cơm trống không giả vờ như muốn rời đi. Nàng vừa cố gắng đi thật chậm lại vừa nói khiến mọi người dao động.
“Cô nương hiện giờ coi như là người có thân phận tôn quý của Quốc công phủ! Tuy Tống phủ lại vì một chút ít chi phí như vầy thì tiếc nhưng Cố phủ chúng ta thì không. Một khi như vậy ta đành phải nói việc này cho Cố phu nhân biết, thỉnh Cố phủ mỗi ngày đưa qua đây đồ ăn tốt một chút. Không thể tưởng tượng được Tống tướng quân công lao lớn như vậy, ngày đêm ở biên quan chịu khổ như vậy mà nữ nhi của ông khi trở về kinh thành vẫn còn phải ăn kham khổ! Thật đúng là một người mẫu mực, nên thông báo cho toàn thiên hạ để người ta noi gương.”
Nàng còn chưa ra khỏi bếp thì đã bị một người kéo lại.
“Chậm đã! Vị tỷ tỷ này chậm đã!”
Quản sự trong bếp vội vàng lao tới, trưng ra gương mặt tươi cười: “Hạ nhân không có ý đó đâu. Đồ ăn đó là ta kêu hắn cầm đi bỏ nhưng có lẽ hắn lại hiểu nhầm ý ta nên mới bưng tới cho Tam cô nương! Nếu không nhờ có tỷ tỷ nhắc nhở thì thật sự đã thành trò cười rồi! Lão phu nhân yêu thương tiểu bối nhất như thế nào lại để cho cô nương ăn như vậy!”
“Thì ra là thế à!” Xuân Đông khoa trương cười lên hai tiếng, “Vậy không biết đồ ăn của cô nương để ở đâu?”
Quản sự kia nhanh miệng đáp: “Chờ chúng ta một chút, chúng ta đang chuẩn bị! Ngài cứ ngồi ở đây chờ trong chốc lát, ta đi chuẩn bị cho ngài ngay lập tức!”
Nghe thế, Xuân Đông ngồi xuống một cái ghế gần cửa, rồi nhìn chằm chằm vào tên quản sự thấy hắn liên thanh chỉ chỉ trỏ trỏ cho người bưng đồ ăn ra trước khi sắp xếp cẩn thận vào hộp cơm.
“Khối thịt kia có vẻ hầm được rồi đó.”
“Cá thì phải ăn ở khúc giữa mới ngon. Phần đuôi không có thịt làm sao chủ tử ăn được?”
“Cô nương là người tôn quý sẽ thích uống nhiều canh. Tiểu đệ, ngươi làm một chung như thế làm sao mà đủ?”
“Cô nương chúng ta thích ăn ngon nên để đồ ăn nhiều một chút.”
“……”
Chờ Xuân Đông một lần nữa bước ra khỏi phòng bếp thì hộp cơm trên tay nàng đã nặng trĩu.
Nàng vừa bước đi vững vàng vừa cười nhạo bọn người kia: Còn không thể đối phó đám người mắt cẩu xem thường người khác các ngươi sao?
Lúc tới hàng rào bên ngoài viện, nàng lại một lần nữa gặp lại vị tì nữ mới vừa rồi cùng nàng khó dễ.
Hai người thấy nhau thì ánh mắt tóe lửa.
Xuân Đông lôi kéo ống tay áo của đối phương mà tức giận nói: “Ngươi chắn ngay cửa làm gì? Thấy người cũng không cho vào, nếu không biết còn tưởng ngươi là con gâu gâu canh cửa.”
Đối phương khó thở: “Ngươi ——”
Xuân Đông lạnh lùng xoay người, bước nhanh vào chỗ của Cố Phong Giản.
Nàng mới tới gần cửa thì nghe thấy tiếng hai người đối thoại bên trong.
Một cái thuộc về một nữ tử xa lạ, đối phương đã tức muốn hộc máu mà chỉ trích nói: “Ngươi đã sớm biết Cố Ngũ lang sẽ là người cử hành hôn sự với ngươi vậy mà cố ý không nói, có phải ngươi muốn thấy bộ dạng của ta khi bị chê cười không? May là việc này còn chưa truyền đi nếu không thì ta biết giải quyết làm sao?”
Tiếng của Cố Phong Giản vẫn không lộ ra vẻ hỉ nộ như cũ mà lại mang theo mười phần trào phúng: “Ngươi chỉ biết trách móc người khác có phải chê cười mình hay không tại sao không tự hỏi xem chính mình đã làm những việc buồn cười gì?”
Tống Thi Văn: “Tam muội! Nhị tỷ đối đãi ngươi không tệ, ngươi làm sao đối với ta như vậy! Chúng ta đều là người một nhà, ta chỉ muốn cùng ngươi sống chung hòa thuận. Nếu như phụ thân biết thì không phải sẽ làm cho ông thương tâm hay sao?”
Cố Phong Giản nói: “Tuy ta hồi kinh không lâu nhưng thật ra ta rất tò mò về những vật mà ngươi tặng cho ta. Nếu trong phòng này có đồ vật nào ngươi tặng ta thì cứ chỉ ra. Còn nếu ngươi thích đồ nào trong phòng ta thì cứ việc lấy, ta sẽ kêu Xuân Đông mua cái khác.”
Xuân Đông bật cười, nàng gõ lên cửa rồi cao giọng nói: “Cô nương, tới lúc ăn cơm rồi nha!”
Tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại, Tống Thi Văn đen mặt đi ra.
“Nguyên lai là nhị cô nương!” Sau khi Xuân Đông bày ra vẻ mặt kinh hỉ, nàng mời nàng ta “Đầu bếp vì đau lòng cho cô nương chúng ta nên cho ta mấy thứ tốt. Hay là Nhị cô nương ở lại ăn chung với chúng ta đi?”
Tống Thi Văn lạnh như băng mà để lại một câu “Không cần”, mang theo trận hỏa khí không cam lòng rồi rời đi.
Xuân Đông cũng không để ý tới nàng ta, đem đồ vật đi vào rồi thuận tay đóng cửa, nói: “Cô nương, mau tới ăn cơm.”
Nàng một bên bày đồ ăn ra một bên thì quở trách: “Hạ nhân Tống phủ cũng thật buồn cười, bọn hắn dám đem đồ thừa ngày hôm qua cho nữ nhi ruột thịt của Tống tướng quân dùng như vậy!”
Xuân Đông đưa đũa tới trên tay hắn sau khi thấy hắn đã ngồi xuống ở cạnh bàn “Cô nương, người cứ ăn thật nhiệt tình vào.”
Tống Sơ Chiêu là người học võ nên ngày thường ăn rất nhiều. Vì vậy nên sau này khi Cố Phong Giản xuyên vào thân thể nàng thì hắn cũng ăn một số lượng lớn đồ ăn, một lần ăn hết hai ba chén cơm là chuyện bình thường. Nếu như không ăn no thì cơ thể sẽ khó chịu.
Xuân Đông lại không biết chuyện này. Nàng ấy mang đến phần ăn cho hơn hai người thầm nghĩ với vóc dáng này của Tống Sơ Chiêu thì sau khi ăn xong, đồ ăn cũng còn dư lại một nửa. Kết quả là mâm cơm càng ngày càng vơi, canh càng ngày càng ít mà Cố Phong Giản lại vẫn chưa có ý dừng lại.
Biểu cảm trên mặt Xuân Đông càng thêm cứng đờ.
Cái biểu hiện kia hiện quá mức rõ ràng khiến cho Cố Phong Giản không thể bỏ qua; hắn đành phải quay sang hỏi: “Làm sao vậy?”
Xuân Đông đắn đo một lúc mới cẩn thận hỏi: “Cô nương, ngày thường…ngươi cảm thấy đồ ăn Tống phủ ngày thường như thế nào?”
Cố Phong Giản tinh tế nhai, chờ nuốt xuống đồ ăn trong miệng mới nói: “Không chú ý lắm.”
Xuân Đông minh bạch, trong lòng nàng hiện chữ: Không thể ăn.
Thật sự đáng giận! Xem bọn họ đã làm cho Chiêu Chiêu đói đến dạng gì!
Một tiểu mỹ nhân mềm mại như vậy mà so với Ngũ công tử còn muốn ăn nhiều hơn gấp hai lần!
Xuân Đông khuyên nhủ: “Cô nương nếu như ăn không ngon cũng đừng vì vậy mà cố ăn lại làm cho thân thể khó chịu.”
Cố Phong Giản ăn cho đến khi cảm giác muốn no mới thuận thế buông chén đũa mà nói “Ừ.”
Xuân Đông càng thêm đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn.
Một cô nương ngoan ngoãn như thế mà lại chịu khổ như vậy.
Xuân Đông nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn lại kêu Diệu Nhi rửa nó đi.
Thời điểm nàng lần nữa trở về phòng đã nghe Cố Phong Giản hỏi: “Ngày mai ngươi phải quay trở về Cố phủ sao?
Xuân Đông trầm mặc một chút, nàng thầm nghĩ có phải nàng ấy biết mình muốn trở về cáo trạng rồi không? Không lẽ nàng ấy muốn ngăn cản mình?
Cố Phong Giản vừa lục lọi trong chồng sách vừa nói với nàng: “Thời điểm ngươi trở về thì đi tìm Ngũ công tử mà thay ta mượn hắn vài quyển sách.”
Xuân Đông âm thầm thở nhẹ ra: “Dạ. Cô nương muốn mượn sách gì?”
“Mấy quyển của Mẫn công [1].” Cố Phong Giản báo ra tên sách. Đáng tiếc là không thích hợp chứ hắn còn muốn chuyển nguyên gian thư phòng chuyển đây.
“Trước như vậy đi.” Cố Phong Giản tiếc nuối nói, “Thay ta mượn hắn trước năm tập.”
Xuân Đông chần chờ rồi cẩn thận khuyên nhủ hắn “Công tử rất quý mấy quyển sách của Mẫn công kia, ngày thường không thích cho người khác đụng đến.”
Cố Phong Giản đưa thoại bản trong tay qua mà cười nói: “Ngươi có thể dùng mấy quyển sách này mà đổi với hắn.”
Đây chẳng phải là cái gì Phục Yêu Truyện sao? Ngũ công tử sợ là đời này cũng chưa xem qua thể loại này đi.
Ngón tay Xuân Đông lại run lên một chút, uyển chuyển nói: “Công tử luôn luôn…… cũng không thích xem thể loại này. Nếu Cô nương muốn đưa lễ vật cho hắn thì không phải là sách cũng không sao.”
Cố Phong Giản nói thầm thật sự Tống Sơ Chiêu hiện tại chỉ muốn đọc loại thoại bản này thôi.
Chồng sách để ngay kia nhìn mới như vậy chỉ sợ là nàng ấy vừa mới mua còn chưa kịp đọc.
Cố Phong Giản kiên trì nói: “Ngươi cứ đưa cho hắn là được. Hắn sẽ đáp ứng.”
Xuân Đông không tin lắm, trong lòng phức tạp mà cầm sách trong tay. Sau khi suy nghĩ kỹ càng nàng cảm thấy có thể đây là một phép thử.
Dùng sách Ngũ công tử thích nhất để thử xem hắn có để tâm tới mình hay không.
Tam cô nương tâm tư thật đúng là…… quá khéo léo!
Xuân Đông nói: “Cô nương, ta muốn nói chuyện người hầu trong Tống phủ khi dễ ngươi cho Ngũ công tử biết!”
Cố Phong Giản nghi hoặc mà nhìn nàng một cái mới nói: “Hắn biết.”
Xuân Đông kích động: “Ngũ công tử biết sao? Hắn khi nào……A.”
Nàng hì hì nở nụ cười: “Nô tì đã hiểu.”
Cố Phong Giản: “……” Ngươi vậy mà thật thông minh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Xuân Đông mang theo mấy quyển sách của Cố Phong Giản mà vội vàng trở về Cố phủ.
——————–
[1] Mẫn công (鲁闵公) – Lỗ Mẫn công, tên thật là Cơ Khải, là vị vua thứ 18 của nước Lỗ – chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Lỗ Mẫn công là con thứ của Lỗ Trang công – vua thứ 16 nước Lỗ. Mẹ ông là Thúc Khương – con gái thứ của Tề Tương công. Năm 662 TCN, Lỗ Trang công mất, anh ông là Lỗ Ban lên nối ngôi. (Theo Wikipedia)
Danh sách chương