Editor + Beta: Basic Needs
cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta
Tống Sơ Chiêu đang cưỡi trên một con ngựa cao lớn, Phó Trường Quân thì nắm lấy dây cương và đi từng bước theo nàng.
Tống Sơ Chiêu nhìn bóng dáng ông nên tiện tay túm lấy tóc ông.
Phó Trường Quân quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Sơ Chiêu chột dạ nên nàng lắc đầu.
Một lát sau, Phó Trường Quân lại hỏi: “Gần đây mẫu thân con có khỏe không?”
Tống Sơ Chiêu: “Ôi, con không có biết đâu.”
Phó Trường Quân: “Con không biết?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Tự thúc đi hỏi bà ấy đi.”
Phó Trường Quân cười không nói gì.
Tống Sơ Chiêu thở dài: “Ngay cả trước mặt con thì đã nhắc tới người phụ nữ khác.”
Điều này làm cho Phó Trường Quân quay đầu nhìn nàng lần nữa. Phó Trường Quân dở khóc dở cười: “Thảo nào lúc trước con nói con luôn bị nương đánh……”
Tống Sơ Chiêu vội la lên: “Con không có! Con chỉ lừa người mà thôi, nương con đâu phải là người như vậy!”
Phó Trường Quân gật đầu, ông không tỏ ý kiến.
Phản ứng này của ông làm cho Tống Sơ Chiêu cảm thấy ông ấy cười nhạo mình, thế nên nàng cong lưng lặp lại lời thanh minh vài lần với ông. Thế nhưng còn chưa nhận được câu trả lời thì nàng phát hiện đã tới Tống phủ rồi.
Phó Trường Quân nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng thì nói rằng ông muốn giao con ngựa này cho nàng. Tống Sơ Chiêu nghe vậy thì mừng rỡ quá đỗi nhưng mà thật sự Tống gia không tiện nuôi ngựa, vì vậy nàng nói rằng trước tiên cứ để ở chỗ ông đã, khi nào tìm người chơi cùng thì lại đến dắt nó ra ngoài.
Tất nhiên Phó Trường Quân mỉm cười đồng ý. Ông cũng hứa với nàng rằng sẽ nói với mọi người trong quan thự, nếu sau này nàng lại muốn tới Kim Ngô Vệ chơi thì nàng có thể đến đó bất cứ lúc nào.
Tống Sơ Chiêu cười hỏi: “Người không sợ con làm người thua hết bổng lộc được đưa cho người hay sao?”
Phó Trường Quân nói: “Thật ra ta có nhiều tiền hơn so với con nghĩ.” Sau lưng ông chính là Đường Chương Liêm.
Trong lòng Tống Sơ Chiêu đau xót. Vì sao mấy người này lại có nhiều tiền hơn so với nàng vậy.
Phó Trường Quân dừng một chút lại nói: “Ta đi đây.”
Nói xong, ông dứt khoát xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng trên con đường dài.
…………..
Không lâu sau khi Tống Sơ Chiêu chuyển đến Tống gia, Tống Tam lão gia cũng chuyển về đây, nói rằng ông ta muốn giúp họ sắp xếp hôn sự.
Ngày mười lăm tháng Giêng thật sự đã đến rất gần, Cố phủ muốn làm cho thật lớn để cho Tống Sơ Chiêu gả tới đây thật nở mày nở mặt. Hạ Uyển đã xa kinh thành quá lâu, không có quen thuộc lắm với nơi này, Tống tướng quân thì không giỏi xử lý chuyện gia đình. Hai người cũng muốn vội vàng nhưng Hạ Uyển không muốn nhờ Tống gia giúp đỡ, tránh cho việc cãi vã vì những chuyện vặt vãnh.
Ngày hôm sau, Đường Tri Nhu chạy tới tìm Tống Sơ Chiêu chơi, nói là mang nàng đi mua quần áo trang sức.
E rằng không ai hiểu rõ chuyện lớn nhỏ ở kinh thành này hơn Đường Tri Nhu. Hạ Uyển thấy hai người có quan hệ tốt nên nhờ Đường Tri Nhu giúp đỡ. Đường Tri Nhu vui vẻ đồng ý, còn nói có tôi tớ trong nhà chuyên lo chuyện này, có thể gọi đến đây để giúp đỡ.
Hạ Uyển cầu còn không được nên bà mượn nàng ấy vài người.
Cả hai dành thời gian đi chơi cùng nhau để thư giãn. Đường Tri Nhu trông rất hào hứng, không ngừng nói với nàng về chuyện sau bữa đi săn.
Đường Tri Nhu vỗ ngực nói: “Ngươi không biết đâu, hiện giờ ngươi đã rất nổi tiếng đấy! Không chỉ có các cô nương bội phục ngươi mà mấy lang quân trong kinh cũng sợ ngươi vài phần. Tất nhiên trong đó cũng có một phần công lao của ta!”
Vẻ mặt Tống Sơ Chiêu mờ mịt: “Ta lại không đánh bọn họ, bọn họ sợ ta làm cái gì?”
“Đương nhiên là bởi vì chột dạ. Khi nhắc đến ngươi thì bọn họ không thể kiêu ngạo như trước. Ta đã nói với họ về điều đó nhưng thoạt đầu bọn họ không tin. Không chỉ vậy, họ còn cười nhạo ngươi.” Đường Tri Nhu cười đắc thắng. “Ta phải đi tìm Phạm Sùng Thanh để làm chứng, ước chừng hết lần này đến lần khác kể lại chuyện cũ đã chọc giận hắn, hắn tới mắng ta nhưng kết quả lại bị phụ thân ta dạy bảo lại. Giờ hắn mà thấy ta thì sẽ lộ ra khuôn mặt khổ sở, thật là làm cho ta vui vẻ.”
Tống Sơ Chiêu tinh tế cân nhắc kỹ càng thì trong đầu chợt lóe một tia sáng. Nàng cẩn thận lùi lại một bước, nghiêm túc đánh giá Đường Tri Nhu.
Đường Tri Nhu không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”
Tống Sơ Chiêu vuốt cằm, nàng nói với thâm ý: “Gần đây ngươi rất thân với Phạm Sùng Thanh?”
Đường Tri Nhu nói: “Cùng lắm là hắn có chỗ có ích, vì vậy ta chỉ mượn hắn để mắng mỏ người ta mà thôi. Hắn rất nhàn rỗi, luôn có mặt bất cứ khi nào ta đi tìm hắn. Không giống như ngươi và Cố Ngũ lang, thời gian này vội vã đến mức không thấy bóng người, ta muốn mời ngươi đi chơi nhưng cũng là chuyện khó quá. Hôm nay khi ta đi ra ngoài thì phụ thân ta còn dặn không được tới quấy rầy ngươi.”
Tống Sơ Chiêu than: “Ôi, thật ra người vội là nương ta. Chân tay ta thô bạo quá, bà ấy cũng không mong gì chuyện ta có thể giúp. Ngươi vẫn nên đến tìm ra, ta chán quá rồi.”
Đường Tri Nhu nghe vậy mừng khôn xiết, nàng ấy vui mừng vỗ tay: “Thật tuyệt nha!”
Đường Tri Nhu đang nghĩ ngợi tới nên mang Tống Sơ Chiêu đi nơi nào vui chơi thì thấy một nhóm người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, đang đi ra từ chỗ rẽ. Nàng ấy lập tức kêu lên: “A—— đó không phải Cố Ngũ lang sao?”
Tống Sơ Chiêu cũng thấy.
Không chỉ có Cố Phong Giản mà Cố phu nhân và Cố Tứ lang cũng ở đấy. Mấy người còn mang theo vài vị tôi tớ có thân thể cường tráng, chắc là muốn đi khiêng đồ đạc.
Cố phu nhân cầm trong tay một cây quạt, bà đi về phía bọn họ cười nói: “Theo quy củ, bây giờ hai người các con không tiện gặp mặt, chỉ có thể lặng lẽ nhìn như vầy thôi.”
Đường Tri Nhu đáp: “Ta biết, để ta kéo nàng ấy đi!”
Tống Sơ Chiêu bị Đường Tri Nhu lôi kéo chạy đi, chỉ kịp quay đầu lại nhìn một cái. Nàng thấy Cố Phong Giản cũng xoay đầu, đôi mắt sâu thẳm dừng trên người nàng.
Tống Sơ Chiêu và Đường Tri Nhu đi dạo một vòng thật lớn ở bên ngoài trước khi trở về Tống phủ khi trời sắp tối.
Hạ Uyển cho nàng không ít bạc, kêu nàng tùy ý mua đồ mình thích. Nếu như mang bạc không đủ, cũng có thể ghi vào sổ sách của Hạ phủ.
Thật ra Hạ Uyển cũng không trừ phí tiêu sài khi nàng còn ở biên quan, mà sẽ đưa cho nàng bất cứ khi nào nàng nhắc đến. Chỉ là vật tư ở biên quan nghèo nàn, hoàn toàn không có gì đáng để tiêu xài, làm cho Tống Sơ Chiêu không thích tiêu tiền lắm, cho tới giờ đã thành thói quen.
Kết quả là Đường Tri Nhu rất giống với Cố Phong Giản, là kẻ ra tay hào phóng, nàng ấy mua cho Tống Sơ Chiêu đủ thứ món cho Tống Sơ Chiêu, đoạn gọi người dọn đến Tống phủ.
Mùa đông trời mau tối, sau khi tắm rửa và hoạt động tay chân một lát, nàng thay quần áo xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Nàng ngồi trên giường lật giở cuốn thoại bản trên tay, xem nó với vẻ thích thú nhưng rồi như thể nàng nghe thấy tiếng gọi rất nhỏ cũng như tiếng đá va lên cửa.
Tai của Tống Sơ Chiêu rất nhạy nên sẽ không có chuyện nàng nghe nhầm. Tiếng động đó rất gần sân của nàng, cố ý làm cho nàng nghe được.
Tống Sơ Chiêu nói trong lòng không thể nào, nàng xỏ giày vào chân rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Lần theo âm thanh, nàng nhanh chóng trèo lên tường. Vừa nhìn xuống, nàng còn nghĩ đó là ảo giác của mình.
Thế mà Cố Phong Giản thật sự đứng ở dưới góc tường, ngẩng đầu nhìn nơi cao.
Mỗi một người nhìn về hướng người kia, vừa lúc tầm mắt nhìn thấy nhau.
Cảnh tượng này giống nhau đến mức nào? Chỉ là cùng cảnh khác người mà thôi.
Tống Sơ Chiêu nằm sấp ở trên đầu tường, nàng kêu: “Cố Ngũ lang!”
“Suỵt.” Cố Phong Giản dựng thẳng ngón tay lên ra hiệu cho nàng nhỏ giọng.
Tống Sơ Chiêu thấy thế thì cảm thấy buồn cười, nàng hỏi: “Vị trí này của chàng không tốt, có muốn ta kéo chàng lên hay không?”
Cố Phong Giản nói: “Không cần, ta chỉ đến xem nàng mà thôi.”
Tống Sơ Chiêu cho rằng hắn không thích hành động trèo tường quá mức không có văn hóa, nên nàng nói nhỏ: “Chàng cũng có thể đi qua cửa. Ta biết cửa hông ở nơi nào.”
Cố Phong Giản nở nụ cười, nụ cười của hắn có vẻ ảm đạm trong bóng đêm.
“Không cần.” Hắn nói, “Vào sân sẽ làm người khác phát hiện.”
Tống Sơ Chiêu điều chỉnh tư thế, ló đầu ra một chút hỏi: “Vậy chàng tới đây làm gì?”
Cố Phong Giản: “Hôm nay thấy tinh thần nàng không được tốt, ta nghĩ có khi nào nàng có chuyện gì phiền lòng hay không?”
Tống Sơ Chiêu nói mơ hồ: “Cũng không phải.”
Cố Phong Giản hỏi: “Nàng có lo lắng chỗ nào hoặc là cảm thấy không ổn?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không có.”
Cố Phong Giản cúi đầu trầm tư một lát, thay đổi cách nói.
“Không bằng như vầy, nàng có gì muốn nói với ta thì hôm nay cứ nói thẳng thắng cho ta biết. Nếu ta có thể sửa thì sẽ sửa.”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Chàng có thể luyện tập nhiều hơn. Thân thể chàng không tốt, lại ở trong nhà quanh năm. Nếu đi lại vận động nhiều thì có thể cải thiện được.”
Chuyện này thật sự đúng đắn. Nhờ phúc của Tống Sơ Chiêu mà thể trạng hiện tại của Cố Phong Giản đã khỏe mạnh lên không ít. Sau khi vào đông cũng không sợ lạnh như hồi trước nữa.
“Được.” Cố Phong Giản gật đầu đáp ứng, “Có rảnh thì ta sẽ đi tìm Phó tướng quân để nhờ ông chỉ dạy cho mình.”
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Như vậy chẳng phải là chàng muốn chịu khổ?” Thật ra cũng không cần trực tiếp giết đến trước mặt Tướng quân chứ.
Cố Phong Giản: “Không phải nàng cũng chịu đựng gian khổ như thế này sao?”
Tống Sơ Chiêu: “Ta đã quen rồi nha.”
Vẻ mặt Cố Phong Giản đương nhiên: “Ta cũng có thể làm quen với nó.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vậy chàng có muốn ta làm cái gì không”
Cố Phong Giản lắc đầu: “Không có.”
Tống Sơ Chiêu lập tức lúng túng.
“Chàng đừng khách sáo, chàng nói một câu.” Tống Sơ Chiêu nói, “Chàng nói đi, ta sẽ sửa.”
Cố Phong Giản đưa bàn tay vẫn luôn để sau lưng ra, rồi ra hiệu: “Nàng lui về phía sau một chút.”
Tống Sơ Chiêu rút đầu lùi về sau.
Cố Phong Giản nói: “Lại đi xuống một chút.”
Chỉ còn thấy một mẩu tóc đen của Tống Sơ Chiêu trên đầu tường: “Làm cái gì vậy?”
Cố Phong Giản phán đoán một lát rồi vẫn nói: “Lại đi xuống nữa.”
Tống Sơ Chiêu dứt khoát nhảy xuống mặt đất, nàng đứng cách tường hỏi: “Hiện tại có thể chưa?”
“Chụp lấy.”
Ngay khi giọng nói của người đối diện vừa dứt, Tống Sơ Chiêu đã nhìn thấy một vật màu đen được ném qua tường.
Vì đêm quá tối, nàng lại không nhìn rõ nên chỉ có thể vội vàng nhào tới, dùng quần áo quấn lấy món đồ này.
Tống Sơ Chiêu đưa tay sờ thì thấy túi đồ còn nóng, còn chưa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm nồng của món vịt quay.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, bụng vốn không đói lại bắt đầu rục rịch.
“Oa!” Tống Sơ Chiêu ngạc nhiên, vào giờ này thì Cố Phong Giản có thể mua đồ ở đâu? Nàng lại trèo lên tường một lần nữa, nhưng Cố Phong Giản đã xoay người rời đi.
Tống Sơ Chiêu giơ túi giấy hô tên hắn, Cố Phong Giản quay đầu lại và làm động tác im lặng với nàng, sau đó giơ cánh tay ra hiệu cho nàng nhanh quay trở về.
cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta
Tống Sơ Chiêu đang cưỡi trên một con ngựa cao lớn, Phó Trường Quân thì nắm lấy dây cương và đi từng bước theo nàng.
Tống Sơ Chiêu nhìn bóng dáng ông nên tiện tay túm lấy tóc ông.
Phó Trường Quân quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Sơ Chiêu chột dạ nên nàng lắc đầu.
Một lát sau, Phó Trường Quân lại hỏi: “Gần đây mẫu thân con có khỏe không?”
Tống Sơ Chiêu: “Ôi, con không có biết đâu.”
Phó Trường Quân: “Con không biết?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Tự thúc đi hỏi bà ấy đi.”
Phó Trường Quân cười không nói gì.
Tống Sơ Chiêu thở dài: “Ngay cả trước mặt con thì đã nhắc tới người phụ nữ khác.”
Điều này làm cho Phó Trường Quân quay đầu nhìn nàng lần nữa. Phó Trường Quân dở khóc dở cười: “Thảo nào lúc trước con nói con luôn bị nương đánh……”
Tống Sơ Chiêu vội la lên: “Con không có! Con chỉ lừa người mà thôi, nương con đâu phải là người như vậy!”
Phó Trường Quân gật đầu, ông không tỏ ý kiến.
Phản ứng này của ông làm cho Tống Sơ Chiêu cảm thấy ông ấy cười nhạo mình, thế nên nàng cong lưng lặp lại lời thanh minh vài lần với ông. Thế nhưng còn chưa nhận được câu trả lời thì nàng phát hiện đã tới Tống phủ rồi.
Phó Trường Quân nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng thì nói rằng ông muốn giao con ngựa này cho nàng. Tống Sơ Chiêu nghe vậy thì mừng rỡ quá đỗi nhưng mà thật sự Tống gia không tiện nuôi ngựa, vì vậy nàng nói rằng trước tiên cứ để ở chỗ ông đã, khi nào tìm người chơi cùng thì lại đến dắt nó ra ngoài.
Tất nhiên Phó Trường Quân mỉm cười đồng ý. Ông cũng hứa với nàng rằng sẽ nói với mọi người trong quan thự, nếu sau này nàng lại muốn tới Kim Ngô Vệ chơi thì nàng có thể đến đó bất cứ lúc nào.
Tống Sơ Chiêu cười hỏi: “Người không sợ con làm người thua hết bổng lộc được đưa cho người hay sao?”
Phó Trường Quân nói: “Thật ra ta có nhiều tiền hơn so với con nghĩ.” Sau lưng ông chính là Đường Chương Liêm.
Trong lòng Tống Sơ Chiêu đau xót. Vì sao mấy người này lại có nhiều tiền hơn so với nàng vậy.
Phó Trường Quân dừng một chút lại nói: “Ta đi đây.”
Nói xong, ông dứt khoát xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng trên con đường dài.
…………..
Không lâu sau khi Tống Sơ Chiêu chuyển đến Tống gia, Tống Tam lão gia cũng chuyển về đây, nói rằng ông ta muốn giúp họ sắp xếp hôn sự.
Ngày mười lăm tháng Giêng thật sự đã đến rất gần, Cố phủ muốn làm cho thật lớn để cho Tống Sơ Chiêu gả tới đây thật nở mày nở mặt. Hạ Uyển đã xa kinh thành quá lâu, không có quen thuộc lắm với nơi này, Tống tướng quân thì không giỏi xử lý chuyện gia đình. Hai người cũng muốn vội vàng nhưng Hạ Uyển không muốn nhờ Tống gia giúp đỡ, tránh cho việc cãi vã vì những chuyện vặt vãnh.
Ngày hôm sau, Đường Tri Nhu chạy tới tìm Tống Sơ Chiêu chơi, nói là mang nàng đi mua quần áo trang sức.
E rằng không ai hiểu rõ chuyện lớn nhỏ ở kinh thành này hơn Đường Tri Nhu. Hạ Uyển thấy hai người có quan hệ tốt nên nhờ Đường Tri Nhu giúp đỡ. Đường Tri Nhu vui vẻ đồng ý, còn nói có tôi tớ trong nhà chuyên lo chuyện này, có thể gọi đến đây để giúp đỡ.
Hạ Uyển cầu còn không được nên bà mượn nàng ấy vài người.
Cả hai dành thời gian đi chơi cùng nhau để thư giãn. Đường Tri Nhu trông rất hào hứng, không ngừng nói với nàng về chuyện sau bữa đi săn.
Đường Tri Nhu vỗ ngực nói: “Ngươi không biết đâu, hiện giờ ngươi đã rất nổi tiếng đấy! Không chỉ có các cô nương bội phục ngươi mà mấy lang quân trong kinh cũng sợ ngươi vài phần. Tất nhiên trong đó cũng có một phần công lao của ta!”
Vẻ mặt Tống Sơ Chiêu mờ mịt: “Ta lại không đánh bọn họ, bọn họ sợ ta làm cái gì?”
“Đương nhiên là bởi vì chột dạ. Khi nhắc đến ngươi thì bọn họ không thể kiêu ngạo như trước. Ta đã nói với họ về điều đó nhưng thoạt đầu bọn họ không tin. Không chỉ vậy, họ còn cười nhạo ngươi.” Đường Tri Nhu cười đắc thắng. “Ta phải đi tìm Phạm Sùng Thanh để làm chứng, ước chừng hết lần này đến lần khác kể lại chuyện cũ đã chọc giận hắn, hắn tới mắng ta nhưng kết quả lại bị phụ thân ta dạy bảo lại. Giờ hắn mà thấy ta thì sẽ lộ ra khuôn mặt khổ sở, thật là làm cho ta vui vẻ.”
Tống Sơ Chiêu tinh tế cân nhắc kỹ càng thì trong đầu chợt lóe một tia sáng. Nàng cẩn thận lùi lại một bước, nghiêm túc đánh giá Đường Tri Nhu.
Đường Tri Nhu không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”
Tống Sơ Chiêu vuốt cằm, nàng nói với thâm ý: “Gần đây ngươi rất thân với Phạm Sùng Thanh?”
Đường Tri Nhu nói: “Cùng lắm là hắn có chỗ có ích, vì vậy ta chỉ mượn hắn để mắng mỏ người ta mà thôi. Hắn rất nhàn rỗi, luôn có mặt bất cứ khi nào ta đi tìm hắn. Không giống như ngươi và Cố Ngũ lang, thời gian này vội vã đến mức không thấy bóng người, ta muốn mời ngươi đi chơi nhưng cũng là chuyện khó quá. Hôm nay khi ta đi ra ngoài thì phụ thân ta còn dặn không được tới quấy rầy ngươi.”
Tống Sơ Chiêu than: “Ôi, thật ra người vội là nương ta. Chân tay ta thô bạo quá, bà ấy cũng không mong gì chuyện ta có thể giúp. Ngươi vẫn nên đến tìm ra, ta chán quá rồi.”
Đường Tri Nhu nghe vậy mừng khôn xiết, nàng ấy vui mừng vỗ tay: “Thật tuyệt nha!”
Đường Tri Nhu đang nghĩ ngợi tới nên mang Tống Sơ Chiêu đi nơi nào vui chơi thì thấy một nhóm người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, đang đi ra từ chỗ rẽ. Nàng ấy lập tức kêu lên: “A—— đó không phải Cố Ngũ lang sao?”
Tống Sơ Chiêu cũng thấy.
Không chỉ có Cố Phong Giản mà Cố phu nhân và Cố Tứ lang cũng ở đấy. Mấy người còn mang theo vài vị tôi tớ có thân thể cường tráng, chắc là muốn đi khiêng đồ đạc.
Cố phu nhân cầm trong tay một cây quạt, bà đi về phía bọn họ cười nói: “Theo quy củ, bây giờ hai người các con không tiện gặp mặt, chỉ có thể lặng lẽ nhìn như vầy thôi.”
Đường Tri Nhu đáp: “Ta biết, để ta kéo nàng ấy đi!”
Tống Sơ Chiêu bị Đường Tri Nhu lôi kéo chạy đi, chỉ kịp quay đầu lại nhìn một cái. Nàng thấy Cố Phong Giản cũng xoay đầu, đôi mắt sâu thẳm dừng trên người nàng.
Tống Sơ Chiêu và Đường Tri Nhu đi dạo một vòng thật lớn ở bên ngoài trước khi trở về Tống phủ khi trời sắp tối.
Hạ Uyển cho nàng không ít bạc, kêu nàng tùy ý mua đồ mình thích. Nếu như mang bạc không đủ, cũng có thể ghi vào sổ sách của Hạ phủ.
Thật ra Hạ Uyển cũng không trừ phí tiêu sài khi nàng còn ở biên quan, mà sẽ đưa cho nàng bất cứ khi nào nàng nhắc đến. Chỉ là vật tư ở biên quan nghèo nàn, hoàn toàn không có gì đáng để tiêu xài, làm cho Tống Sơ Chiêu không thích tiêu tiền lắm, cho tới giờ đã thành thói quen.
Kết quả là Đường Tri Nhu rất giống với Cố Phong Giản, là kẻ ra tay hào phóng, nàng ấy mua cho Tống Sơ Chiêu đủ thứ món cho Tống Sơ Chiêu, đoạn gọi người dọn đến Tống phủ.
Mùa đông trời mau tối, sau khi tắm rửa và hoạt động tay chân một lát, nàng thay quần áo xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Nàng ngồi trên giường lật giở cuốn thoại bản trên tay, xem nó với vẻ thích thú nhưng rồi như thể nàng nghe thấy tiếng gọi rất nhỏ cũng như tiếng đá va lên cửa.
Tai của Tống Sơ Chiêu rất nhạy nên sẽ không có chuyện nàng nghe nhầm. Tiếng động đó rất gần sân của nàng, cố ý làm cho nàng nghe được.
Tống Sơ Chiêu nói trong lòng không thể nào, nàng xỏ giày vào chân rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Lần theo âm thanh, nàng nhanh chóng trèo lên tường. Vừa nhìn xuống, nàng còn nghĩ đó là ảo giác của mình.
Thế mà Cố Phong Giản thật sự đứng ở dưới góc tường, ngẩng đầu nhìn nơi cao.
Mỗi một người nhìn về hướng người kia, vừa lúc tầm mắt nhìn thấy nhau.
Cảnh tượng này giống nhau đến mức nào? Chỉ là cùng cảnh khác người mà thôi.
Tống Sơ Chiêu nằm sấp ở trên đầu tường, nàng kêu: “Cố Ngũ lang!”
“Suỵt.” Cố Phong Giản dựng thẳng ngón tay lên ra hiệu cho nàng nhỏ giọng.
Tống Sơ Chiêu thấy thế thì cảm thấy buồn cười, nàng hỏi: “Vị trí này của chàng không tốt, có muốn ta kéo chàng lên hay không?”
Cố Phong Giản nói: “Không cần, ta chỉ đến xem nàng mà thôi.”
Tống Sơ Chiêu cho rằng hắn không thích hành động trèo tường quá mức không có văn hóa, nên nàng nói nhỏ: “Chàng cũng có thể đi qua cửa. Ta biết cửa hông ở nơi nào.”
Cố Phong Giản nở nụ cười, nụ cười của hắn có vẻ ảm đạm trong bóng đêm.
“Không cần.” Hắn nói, “Vào sân sẽ làm người khác phát hiện.”
Tống Sơ Chiêu điều chỉnh tư thế, ló đầu ra một chút hỏi: “Vậy chàng tới đây làm gì?”
Cố Phong Giản: “Hôm nay thấy tinh thần nàng không được tốt, ta nghĩ có khi nào nàng có chuyện gì phiền lòng hay không?”
Tống Sơ Chiêu nói mơ hồ: “Cũng không phải.”
Cố Phong Giản hỏi: “Nàng có lo lắng chỗ nào hoặc là cảm thấy không ổn?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không có.”
Cố Phong Giản cúi đầu trầm tư một lát, thay đổi cách nói.
“Không bằng như vầy, nàng có gì muốn nói với ta thì hôm nay cứ nói thẳng thắng cho ta biết. Nếu ta có thể sửa thì sẽ sửa.”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Chàng có thể luyện tập nhiều hơn. Thân thể chàng không tốt, lại ở trong nhà quanh năm. Nếu đi lại vận động nhiều thì có thể cải thiện được.”
Chuyện này thật sự đúng đắn. Nhờ phúc của Tống Sơ Chiêu mà thể trạng hiện tại của Cố Phong Giản đã khỏe mạnh lên không ít. Sau khi vào đông cũng không sợ lạnh như hồi trước nữa.
“Được.” Cố Phong Giản gật đầu đáp ứng, “Có rảnh thì ta sẽ đi tìm Phó tướng quân để nhờ ông chỉ dạy cho mình.”
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Như vậy chẳng phải là chàng muốn chịu khổ?” Thật ra cũng không cần trực tiếp giết đến trước mặt Tướng quân chứ.
Cố Phong Giản: “Không phải nàng cũng chịu đựng gian khổ như thế này sao?”
Tống Sơ Chiêu: “Ta đã quen rồi nha.”
Vẻ mặt Cố Phong Giản đương nhiên: “Ta cũng có thể làm quen với nó.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vậy chàng có muốn ta làm cái gì không”
Cố Phong Giản lắc đầu: “Không có.”
Tống Sơ Chiêu lập tức lúng túng.
“Chàng đừng khách sáo, chàng nói một câu.” Tống Sơ Chiêu nói, “Chàng nói đi, ta sẽ sửa.”
Cố Phong Giản đưa bàn tay vẫn luôn để sau lưng ra, rồi ra hiệu: “Nàng lui về phía sau một chút.”
Tống Sơ Chiêu rút đầu lùi về sau.
Cố Phong Giản nói: “Lại đi xuống một chút.”
Chỉ còn thấy một mẩu tóc đen của Tống Sơ Chiêu trên đầu tường: “Làm cái gì vậy?”
Cố Phong Giản phán đoán một lát rồi vẫn nói: “Lại đi xuống nữa.”
Tống Sơ Chiêu dứt khoát nhảy xuống mặt đất, nàng đứng cách tường hỏi: “Hiện tại có thể chưa?”
“Chụp lấy.”
Ngay khi giọng nói của người đối diện vừa dứt, Tống Sơ Chiêu đã nhìn thấy một vật màu đen được ném qua tường.
Vì đêm quá tối, nàng lại không nhìn rõ nên chỉ có thể vội vàng nhào tới, dùng quần áo quấn lấy món đồ này.
Tống Sơ Chiêu đưa tay sờ thì thấy túi đồ còn nóng, còn chưa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm nồng của món vịt quay.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, bụng vốn không đói lại bắt đầu rục rịch.
“Oa!” Tống Sơ Chiêu ngạc nhiên, vào giờ này thì Cố Phong Giản có thể mua đồ ở đâu? Nàng lại trèo lên tường một lần nữa, nhưng Cố Phong Giản đã xoay người rời đi.
Tống Sơ Chiêu giơ túi giấy hô tên hắn, Cố Phong Giản quay đầu lại và làm động tác im lặng với nàng, sau đó giơ cánh tay ra hiệu cho nàng nhanh quay trở về.
Danh sách chương