Editor + Beta: Basic Needs
Ngay khi Tống Quảng Uyên nói ra, sắc mặt Tống Thi Văn liền thay đổi, nàng ta nói: “Con nào có?”
Tống Quảng Uyên nói: “Con ghen ghét Tam muội mình, ngầm đụng tay đụng chân đúng không?”
Lão phu nhân tức giận đến mức đứng lên nói: “Ta chỉ muốn hỏi có phải hay không! Tống Tam nương vu oan bên lỗ tai của ngươi? Nó thật sự có mặt mũi vu cáo ngược lại Nhị nương sao? Nó…”
Tống Quảng Uyên mặc kệ bà la hét ầm ĩ, ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tống Thi Văn nói: “Con bé nói mỗi chuyện đều dám đối mặt với ta. Nếu như con cũng tự tin như thế, ta có thể gọi nó tới đây. Ta không sợ mất mặt, tìm người chứng thực là có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện. Là có hay không, trong lòng con rõ ràng hơn ta, con dám không?”
Tống Thi Văn khóc thành tiếng: “Cha, người bất công!”
Tống Quảng Uyên thở dài, nói: “Ta đang nói lý với con, không phải là vấn đề thiên vị hay không thiên vị. Con có muốn cái gì thì ta đều có thể cho con, nhưng con không thể làm những chuyện thâm độc được, huống chi đó cũng là Tam muội của con. Nhị nương, ta không biết rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì.”
Tống Thi Văn: “Là do người chỉ quan tâm đến nó! Trong mười mấy năm qua, người đã dạy dỗ con bao nhiêu lần?”
Tống Quảng Uyên nói: “Ta tự biết ta nợ con. Nếu cảm thấy không hài lòng, con cũng nên tìm tới ta. Tại sao lại muốn đối phó với Tam muội của mình?”
Tống lão phu nhân nói chen ngang: “Trong lòng con biết rõ Tống Sơ Chiêu có phải là Tam muội của con bé hay không!”
Tống Quảng Uyên nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, làm sao người có thể nói này nọ làm trò trước mặt đứa nhỏ như vậy?”
Tống lão phu nhân thất vọng nói: “Tốt, bây giờ ngươi cũng muốn hung dữ với ta?”
Tống Quảng Uyên không muốn để ý tới bà, ông thở ra một hơi nặng nề: “Nhị nương, nếu như con cho rằng con bé tốt hơn con thì ta cũng có thể đưa con đi biên quan, con có muốn đi không?”
Tống Thi Văn nghe thấy thì lập tức lắc đầu, Tống lão phu nhân thì càng thêm kích động, bà nói bằng giọng the thé: “Đi biên quan? Như thế thì không phải Thi Văn sẽ trở thành một nữ tử thô kệch mọi rợ sao? Ta dạy con bé tốt như vậy không phải để cho nó đi biên quan! Nó là tiểu thư khuê các ở kinh thành!”
Tống Quảng Uyên liếc mắt về phía lão phu nhân một cái, lại nhìn về phía Tống Thi Văn hỏi: “Con thấy sao?”
Tống Thi Văn lắc đầu: “Con không cần!”
Tống Quảng Uyên nói: “Cho nên không phải con cảm thấy nó ở biên quan tốt, chỉ là nó mạnh mẽ hơn con một chút nên con mới cảm thấy không công bằng. Thế nhưng mà Nhị nương, trên đời này không ai có thể giành lấy hết mọi sự ưu đãi, hiển nhiên con cũng không thể. Tam nương có chỗ giỏi hơn con là do nó tự dựa vào bản lĩnh của mình để học được. Con chỉ dựa vào những chiêu trò hèn hạ trong nhà này thì có ích gì? Có thể làm người khác tin phục hay không? Có thể giúp mình tài giỏi hơn không? Chỉ thể hiện mình là kẻ xấu xa đê tiện mà thôi. Huống chi con học cái gì không được lại đi tin mấy cái tà môn ngoại đạo. Ta đã nói rồi, người Tống gia ta tuyệt đối không được mê tín, nhắc đến tà ma quỷ thần! Đến tột cùng là người nào đã ở bên người con nói lời mê hoặc?!”
Tống Quảng Uyên nói đến vế sau thì mang theo khí thế dạy bảo trong quân doanh, giọng điệu không khỏi trở nên nghiêm nghị, Tống Thi Văn bị ông làm cho sợ hãi nên co rút người lại.
Tống lão phu nhân tức giận đến mức muốn đánh ông: “Ngươi làm gì vậy! Lại làm cho nữ nhi mình sợ hãi!”
Tống Quảng Uyên không dao động, ông chỉ nói: “Từ hôm nay trở đi, con ở trong nhà tự hối lỗi, ta sẽ trông nom con. Ta đã xin ý chỉ của bệ hạ nên thời gian này ta cũng sẽ ở lại kinh thành. Mẫu thân, đêm đã khuya, người cũng mau trở về sớm một chút, để con tiễn người trở về nghỉ ngơi.”
Tống Quảng Uyên thật sự sợ hãi, không biết lão phu nhân lại xúi giục bên tai Tống Thi Văn cái gì nên ông cứ nhìn chằm chằm vào bà cho đến khi bà rời khỏi phòng thì ông mới đi theo. Khi đi ông cũng không quên gọi tỳ nữ hầu hạ bên người Tống Thi Văn, để cho người đó đến thư phòng của mình cho ông hỏi chuyện.
Ông phải tìm cho ra đến tột cùng là ai làm Tống Thi Văn vướng sâu trong vũng lầy, tin vào mấy chuyện quỷ quái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố phủ đã gõ cửa tặng rất nhiều sính lễ. Rương đồ xếp thành từng hàng ở trên lối đi trong Tống phủ, suýt chút nữa là không ai đi được.
Tống Sơ Chiêu bị đánh thức bởi giọng nói của mấy nô bộc. Hạ nhân trong Tống gia hoàn toàn bàng hoàng trước đống đồ kia, nên không thể ngừng nói trong khi làm việc.
Tống Sơ Chiêu biết chuyện thì bật người ngồi dậy, nàng chạy vào sân muốn xem náo nhiệt.
Vốn dĩ Tống Sơ Chiêu muốn định xem thử một chút xem sính lễ gồm có thứ gì, thế nhưng mấy cái rương đã được niêm phong kín mít, không thể nào mở ra được. Nhấc lên một chút thì thấy đồ rất nặng, dựa vào tính cẩn thận của Cố phu nhân thì chìa khóa hẳn đã được giao cho Hạ Uyển khi hai bên thông gia gặp mặt nói chuyện rồi.
Tống Sơ Chiêu đi dạo quanh một vòng, cảm thấy mấy cái rương đầy đất không có gì thú vị thì nàng lại đi trở về.
Lúc nàng đi đến gần sân của mình thì phát hiện Tống Thi Văn đang đứng ở phía sau cây cột trong đình hóng gió, nàng ta đang nhìn xung quanh sân của bọn họ.
Bộ dáng của Tống Thi Văn không tính là quá lén lúc nhưng nhìn cũng thật kỳ quái. Tống Sơ Chiêu cố ý đi nhẹ lại, nàng cẩn thận tới gần rồi vỗ vào vai của đối phương.
Tống Thi Văn chưa phòng bị nên đã hoảng sợ nhảy dựng lên. Đến khi xoay đầu lại thấy nàng thì vẻ mặt càng thêm trắng bệch.
Tống Sơ Chiêu thấy thế đành khó xử mà nói: “Tống nhị nương, không lẽ ngươi còn cảm thấy ta là ma quỷ sao? Ngươi cũng nên tỉnh táo lại đi. Người mà ngươi tìm, chính nàng cũng không tin trên đời này có ma. Ngươi đã bị người ta lừa rồi.”
Tống Thi Văn không nói gì.
Tống Sơ Chiêu thấy nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào mình lại không nói lời nào, thì nàng không kiên nhẫn lắc lắc đầu, không muốn nói tiếp. Vậy mà bỗng Tống Thi Văn nói một câu: “Người tổ mẫu thương yêu nhất chính là ta, ta còn có tổ mẫu đau lòng vì ta!”
Tống Sơ Chiêu dừng bước, vẻ mặt lộ vẻ không thể hiểu được: “Ta cũng không muốn đoạt sự yêu thương của tổ mẫu ngươi đâu.”
Tống Thi Văn nói: “Ngươi…… Ngươi, rõ ràng ngươi muốn giành mọi thứ với ta.”
Tống Sơ Chiêu dứt khoát đi trở lại, nàng nói: “Tới đây, ngươi nói rõ ràng xem ta đoạt cái gì của ngươi? Cái gì vốn dĩ là của ngươi?”
Lời nói của Tống Thi Văn rất nhanh, như đang tự nói với chính mình: “Tổ mẫu đảm đương mọi việc từ lớn tới nhỏ của gia tộc. Ngươi đừng tưởng rằng mình được Cố gia yêu thích thì có thể vênh váo đắc ý. Của hồi môn của ngươi còn phải chịu sự sắp xếp của tổ mẫu. Bà nói có thứ gì tốt thì cũng sẽ không cho ngươi…”
Tống Sơ Chiêu xắn ống tay áo mình lên, nàng cảm thấy buồn cười: “Nếu như người không nói thì ta còn không nghĩ đến chuyện hơn thua với ngươi, thế nhưng ngươi lại nói ra thì ta cố tình phải so hơn thua rồi. Lúc nương ta vào Tống phủ đã mang theo không ít đồ cưới, nếu như Tống lão phu nhân thật sự làm được chuyện lấy đồ hồi môn của tức phụ* để cho mình dùng, ta thật sự bội phục bà ấy!”
*Tức phụ: con dâu.
Tống Thi Văn tức giận: “Ngươi ——”
“Chiêu Chiêu!”
Tống Thi Văn còn chưa kịp nói ra câu gì tàn nhẫn thì một tiếng nói như cảnh cáo đã đi trước, chặn ngang lời nói của nàng ta.
Tống Sơ Chiêu xoay đầu mới phát hiện Tống Quảng Uyên và Hạ Uyển đã tới. Hai người đứng phía sau cửa, vẻ mặt đều không tốt, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Ánh mắt Tống Quảng Uyên đảo tới đảo lui trên mặt hai người bọn họ, lộ vẻ vừa rất khó xử vừa có sự thất vọng.
Tống Thi Văn muốn chạy nhưng đã bị Tống Quảng Uyên chụp lấy vai mình.
Hạ Uyển nói: “Chiêu Chiêu, con cũng tới đây với ta.”
Tống Sơ Chiêu thấy vẻ mặt của bà thì cảm thấy hỏng bét, nàng không phục: “Nương, trước kia người sẽ không bất công như vậy!”
“Con lại đây!” Hạ Uyển nói dịu đi, bà lại nói một lần nữa, “Ta cũng không phải muốn phạt con, đi vào trong phòng ta.”
Tống Sơ Chiêu hoàn toàn không muốn nhưng thấy Tống Quảng Uyên không ngăn cản thì nàng chỉ có thể nghe theo số phận, đi về phía Hạ Uyển.
Vào phòng, Tống Sơ Chiêu đóng cửa lại, nàng vịn vào mép cửa không muốn đi qua. Một lúc sau liền nghe thấy Hạ Uyển nói: “Ban đầu ta còn tưởng rằng con đã trưởng thành, nhưng không ngờ còn còn chưa chín chắn như vậy.”
Tống Sơ Chiêu tức giận: “Hai mươi năm nữa con vẫn không trưởng thành! Tống lão phu nhân không thích con, Tống Nhị nương không thích con, ngày thường thì cha rất bận rộn, con chỉ thân thiết với người, kết quả là nương cũng không giúp con! Con khó chịu trong lòng, cũng chưa từng lấy cái gì của nàng ta mà chỉ nói lại có hai câu. Không lẽ chuyện này cũng sai sao?”
Hạ Uyển nhìn chăm chú vào nàng, một lát sau nói: “Con thật sự muốn biết?”
“Con muốn mà!” Tống Sơ Chiêu nói, “Tống phủ này cũng thật kỳ kỳ quái quái, từ sau khi nương trở về thì cũng trở nên kỳ…”
Hạ Uyển tiếp lời: “Bởi vì con không phải là người Tống gia.”
Câu nói tiếp theo của Tống Sơ Chiêu bị nghẹn lại, bởi vì quá chấn động nên sau một lúc cũng chưa hồi thần lại.
Hạ Uyển chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Đầu óc Tống Sơ Chiêu cứ văng vẳng câu nói đó, nhưng đột nhiên nàng lại không hiểu ý nghĩa của nó.
“Nương?”
Hạ Uyển như đánh vỡ ảo tưởng của nàng, bà nói từng chữ một: “Con thật sự không phải người nhà Tống gia, con tranh giành với bọn họ làm gì? Bọn họ có ghét con hay không thì con cũng đừng để trong lòng.”
Tống Sơ Chiêu bất ngờ không biết làm sao, nàng không biết phải nói gì.
Hạ Uyển thấy nàng như vậy thì không đành lòng, bà ngồi ở mép giường vẫy tay về phía nữ nhi mình, nói: “Con lại đây.”
Tống Sơ Chiêu không động đậy.
Hạ Uyển: “Lại đây.”
Tống Sơ Chiêu lê từng bước tới gần.
Hạ Uyển ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh mình, bà nắm lấy tay nàng, hỏi: “Con bình tĩnh hơn chưa?”
Tống Sơ Chiêu cúi đầu không nói gì, đôi mắt dần dần ươn ướt, sau đó một giọt nước mắt cứ như thế rơi trên mu bàn tay của Hạ Uyển.
Hạ Uyển vươn tay ôm nàng vào lòng, cẩn thận vỗ lưng an ủi.
“Vậy con, con là ai chứ?” Tống Sơ Chiêu hỏi, “Bọn họ nói, nương, có phải trước kia người từng có hôn ước với Phó thúc không?”
Hạ Uyển nói: “Không.”
Tống Sơ Chiêu: “Vậy……”
Hạ Uyển: “Thật ra lúc ấy chúng ta đã thành thân.”
Tiếng khóc của Tống Sơ Chiêu bỗng dừng lại, thiếu chút nữa nàng đã nhảy dựng lên.
Hạ Uyển đè nàng xuống, tiếp tục ôm nàng, bà nói: “Ta muốn đợi sau khi con thành thân thì mới nói với con. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi thì sau này người Tống gia sẽ không liên quan gì đến con, vì cái gì mà lại làm ầm ĩ không vui với bọn họ như thế?”
Tống Sơ Chiêu rầu rĩ nói: “Con muốn biết ngay bây giờ.”
Hạ Uyển thở dài: “Năm đó Phó gia gần như bị tịch biên, chỉ còn có mỗi Phó đại ca. Phụ thân cũng bị tiên đế triệu hồi từ biên quan, bị giam lỏng ở trong phủ. Phụ thân lo lắng cho sự an toàn của hai ta nên đã kêu Phó đại ca lặng lẽ dẫn ta đi. Lúc ấy chính Tống tướng quân là người đưa chúng ta ra khỏi thành.”
Tống Sơ Chiêu ngẩng đầu lên từ trong lòng bà.
Hạ Uyển cúi đầu nhìn mặt nàng, bà nói: “Nhưng về sau, điện hạ…chính là bệ hạ bây giờ, bệ hạ bị nhốt trong cung, gặp phải nguy hiểm. Đó là người thân duy nhất của hắn, ta biết lòng hắn không buông bỏ được nên đã khuyên hắn trở về.”
Bà dừng một chút, mới nói tiếp: “Trở về rồi lại không thể nào thoát ra.”
Bà và Phó Trường Quân vốn có hôn ước từ trước lại cùng nhau mất tích một khoảng thời gian. Bệnh đa nghi của tiên đế rất nặng, hắn nói rằng hai người bọn họ có liên quan – dù thật sự không có chuyện gì cả – nên hắn không bao giờ buông tha.
Tiên đế nghe theo ý kiến của Phúc Đông Lai, muốn cho bà vào cung, ép Hạ Công giao binh quyền ra.
Lúc này kể lại thì giọng nói của Hạ Uyển đã bình thường: “Tống tướng quân đã chủ động nói là hắn có tư tình với ta. Phụ thân cũng vì vậy mà vội vã để ta thành thân với hắn.”
Nàng nhớ lại lúc ấy, chỉ cảm thấy thật bất lực.
Hạ Công vô tình, kiên quyết, ông để lộ một bộ mặt sắt đá mà bà chưa từng thấy. Ông ấy nói con người luôn ích kỉ, ông không thể để nhiều người Hạ gia chết cùng với Phó Trường Quân như vậy, ông muốn bà hãy lựa chọn cho đúng
Khi bà đến chào tạm biệt Phó Trường Quân, ông chỉ giả vờ thờ ơ và nói một tiếng “Được” với bà. Lúc bà rời đi thì lại nói “Thật xin lỗi”.
Bà biết tất cả sự thật, nhưng vẫn không thể bình tĩnh, vì vậy bà đã nói với Phó Trường Quân rằng mình sẽ không bao giờ quay lại.
Giọng của Hạ Uyển rất nhỏ, Tống Sơ Chiêu phải dựa vào người bà mới có thể nghe được giọng nói xen lẫn trong thở của bà.
“Tiên đế vẫn không tin, phụ thân sợ lại có biến cố gì nên vội vã đưa chúng ta ra khỏi đây. Chúng ta xen lẫn trong thương đội, vài vị thân tín của phụ thân đã đưa chúng ta đi biên quan. Chờ ta đi xa thì ta mới phát hiện mình đã có con.”
Hạ Uyển nhìn Tống Sơ Chiêu, bà vỗ vỗ vào mặt nàng: “Cho nên sinh nhật của con không phải là tháng tư mà là tháng Giêng. Ngày mười lăm tháng Giêng. Lúc ta sinh con thì vẫn còn trên đường đi. Tuyết rơi dày đặc chắn đường núi, đoàn người chúng ta bị mắc kẹt trong một tiểu thành. Xung quanh là nhà nhà đoàn viên, chơi trống và ca hát, mà ta thì ôm con vào lòng. Con khóc suốt đêm, nương chỉ có thể khóc cùng với con.”
Tống Sơ Chiêu: “Nương……”
Hạ Uyển: “Ta có viết một bức thư cho phụ thân vì ta muốn trở về, thế nhưng mà ông chỉ nói ‘Đừng về. Đừng hồi âm.’. Thật sự lúc đó ta rất ghét ông ấy. Dù trong lòng có thể hiểu vì sao ông làm vậy nhưng ta vẫn có nhiều sự không cam lòng. Lúc đó ta rất bốc đồng, thậm chí còn cảm thấy rằng cái chết cũng không hơn gì cái này, thế mà bọn họ muốn ta chọn sự sống thay vì cái chết.”
Tống Sơ Chiêu không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể cố gắng ôm chặt lấy Hạ Uyển.
Hạ Uyển nói: “Khi tiên đế băng hà thì con mới tám chín tuổi. Lúc đó triều đình rối ren, biên cương không thể nhận được tin tức của triều đình, ta vẫn không dám về kinh, cũng không dám kêu ai để hỏi. Tướng quân đối xử rất tốt với con, thậm chí ta còn thấy rằng biên quan còn tốt hơn kinh thành nhiều, không có nhiều lời đồn đãi và thị phi như vậy. Lúc đó ta đoán nếu như con trở về, với tính cách hấp tấp của mình thì có thể không quen cuộc sống ở kinh thành.
“Sau đó lại qua một vài năm, ta mới nhận được một lá thư từ phụ thân. Ông ấy nói rằng ta đã có thể quay lại.”
“Lúc đó ta có nói với con nhưng khi nghe xong thì con buồn bực chạy ra ngoài. Sau khi trở về nhà đã lâm bệnh nặng một hồi, lúc tỉnh lại liền quên mất ngày đó. Đại phu nói có lẽ do con không chấp nhận chuyện này, còn bảo ta tốt nhất không nên kích thích con nữa. Thế là ta lại nhịn chuyện này xuống.”
Tống Sơ Chiêu ngẩn ra, nàng mơ hồ nhớ ra có một chuyện như vậy, đó là lý do tại sao nàng lại chạy ra ngoài và gặp được Cố Phong Giản, nhưng mà không thể nhớ rõ chi tiết. Nó thật viển vông như một giấc mơ, khiến cho nàng nghi ngờ là thật hay giả nên không để trong lòng lắm.
Nhưng nhất định không phải bởi vì nàng không đồng ý với nương mà chỉ vì ngấm mưa nên bệnh mà thôi.
Ngẫu nhiên bị bệnh, kết quả là phát sinh ra quá nhiều chuyện rắc rối.
“Ta còn nghĩ rằng con đã lớn như vậy, qua mấy năm nữa có lẽ sẽ thành thân. Dù sao ta đã đợi lâu như vậy, đợi thêm một chút nữa cũng chẳng sao. Ta và tướng quân đã đồng ý với nhau rồi.” Hạ Uyển ôm nàng nói, “Chiêu Chiêu, mặc kệ là tỷ tỷ hay tổ mẫu nào đó, của hồi môn kia chính là đồ Hạ phủ đưa cho Tống gia. Nếu như Tống lão phu nhân thật sự muốn lấy thì con chỉ có thể để cho bà ta lấy đi thôi. Nương sẽ cho con những món đồ tốt đã được chuẩn bị khác. Về sau nương vẫn yêu thương con, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng yêu thương con, chúng ta mới là người một nhà.”
Tống Sơ Chiêu lẩm bẩm: “Vốn dĩ con cũng đâu quan tâm đến của hồi môn này nọ.”
Hạ Uyển thấy nàng đã chấp nhận thì mới thở ra nhẹ nhàng. Bà ôm mặt Tống Sơ Chiêu nói: “Nương biết con rất ngoan. Trước đây nương còn cho rằng miệng người đời không là gì cả, sau này mới hiểu được rằng nó rất đáng sợ. Nương không muốn con bị người ta xoi mói. Chờ đến khi con xuất giá thì những việc này sẽ không còn nữa. Được chứ?”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ rất lộn xộn, tâm trạng cũng rất phức tạp. Nàng muốn an ủi nương mình hai tiếng, nói rằng mình không sao. Thế nhưng lòng cứ nặng trĩu mất đi sức sống. Nàng sợ mình không khống chế được miệng mình lại làm nguội lạnh tấm lòng của Hạ Uyển, nên dứt khoát chỉ ôm mẫu thân.
…………..
Cố Phong Giản nhận được tin của Hạ Uyển đưa tới, nói rằng Tống Sơ Chiêu ra cửa một mình có lẽ vì tâm trạng không tốt, nếu như hắn không bận gì thì có thể đi nhìn thử xem. Thế nên Cố Phong Giản mang theo ô, đi ra ngoài tìm người.
Hạ Uyển không yên tâm nên phái người đi theo một đoạn. Cũng may Tống Sơ Chiêu không chạy lung tung, nàng chỉ tìm một nơi yên tĩnh để ngồi.
Cố Phong Giản đi đến chỗ được thị vệ chỉ cho, đi một vòng quanh con đường nhỏ thì nhìn thấy Tống Sơ Chiêu đang cúi đầu ngồi dưới bóng cây cổ thụ, đung đưa chân, không biết đang suy nghĩ gì.
Cây cổ thụ đã già, cành lá trên thân lưa thưa, lá vàng rơi vương vãi trên người nàng.
Cố Phong Giản đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Một lát sau, Tống Sơ Chiêu giơ tay, dùng ống tay áo lau mắt. Bộ dáng nhỏ bé nhìn rất đáng thương.
Cố Phong Giản bước chậm lại, hắn đi tới và hỏi: “Nàng làm gì ở đây?”
Tống Sơ Chiêu nhìn thấy hắn thì đôi mắt ngấn nước lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng không hiểu tại sao hắn lại ở đây.
Cố Phong Giản lại hỏi một lần nữa.
Tống Sơ Chiêu nói: “Chỉ ngồi một hồi mà thôi.”
Cố Phong Giản bước tới, hắn cẩn thận phủi đi những chiếc lá rơi đọng trên vai nàng. Theo thời gian trôi, vài giọt mưa còn đọng trên lá cây cũng rơi xuống bờ vai, làm phần vải chỗ đó bị ướt.
Tống Sơ Chiêu không trốn tránh, chỉ thở dài một hơi với hắn.
Một lát sau, một cánh tay vòng qua sau lưng nàng, ấn nàng vào trong lồng ngực.
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Lồng ngực Cố Phong Giản hơi run lên, hắn nói: “Chỉ ôm nàng một chút.”
………………..
Đôi lời của editor
Lúc mình làm tới chương này thì vô tình playlist phát tới bài này ngay đoạn Hạ Uyển và Phó Trường Quân chia xa nhau, thật sự nó buồn thấu lòng luôn đấy. Mọi người vừa xem đoạn đó vừa nghe bài đi, rất là thấm.
Bài hát
Ngay khi Tống Quảng Uyên nói ra, sắc mặt Tống Thi Văn liền thay đổi, nàng ta nói: “Con nào có?”
Tống Quảng Uyên nói: “Con ghen ghét Tam muội mình, ngầm đụng tay đụng chân đúng không?”
Lão phu nhân tức giận đến mức đứng lên nói: “Ta chỉ muốn hỏi có phải hay không! Tống Tam nương vu oan bên lỗ tai của ngươi? Nó thật sự có mặt mũi vu cáo ngược lại Nhị nương sao? Nó…”
Tống Quảng Uyên mặc kệ bà la hét ầm ĩ, ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tống Thi Văn nói: “Con bé nói mỗi chuyện đều dám đối mặt với ta. Nếu như con cũng tự tin như thế, ta có thể gọi nó tới đây. Ta không sợ mất mặt, tìm người chứng thực là có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện. Là có hay không, trong lòng con rõ ràng hơn ta, con dám không?”
Tống Thi Văn khóc thành tiếng: “Cha, người bất công!”
Tống Quảng Uyên thở dài, nói: “Ta đang nói lý với con, không phải là vấn đề thiên vị hay không thiên vị. Con có muốn cái gì thì ta đều có thể cho con, nhưng con không thể làm những chuyện thâm độc được, huống chi đó cũng là Tam muội của con. Nhị nương, ta không biết rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì.”
Tống Thi Văn: “Là do người chỉ quan tâm đến nó! Trong mười mấy năm qua, người đã dạy dỗ con bao nhiêu lần?”
Tống Quảng Uyên nói: “Ta tự biết ta nợ con. Nếu cảm thấy không hài lòng, con cũng nên tìm tới ta. Tại sao lại muốn đối phó với Tam muội của mình?”
Tống lão phu nhân nói chen ngang: “Trong lòng con biết rõ Tống Sơ Chiêu có phải là Tam muội của con bé hay không!”
Tống Quảng Uyên nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, làm sao người có thể nói này nọ làm trò trước mặt đứa nhỏ như vậy?”
Tống lão phu nhân thất vọng nói: “Tốt, bây giờ ngươi cũng muốn hung dữ với ta?”
Tống Quảng Uyên không muốn để ý tới bà, ông thở ra một hơi nặng nề: “Nhị nương, nếu như con cho rằng con bé tốt hơn con thì ta cũng có thể đưa con đi biên quan, con có muốn đi không?”
Tống Thi Văn nghe thấy thì lập tức lắc đầu, Tống lão phu nhân thì càng thêm kích động, bà nói bằng giọng the thé: “Đi biên quan? Như thế thì không phải Thi Văn sẽ trở thành một nữ tử thô kệch mọi rợ sao? Ta dạy con bé tốt như vậy không phải để cho nó đi biên quan! Nó là tiểu thư khuê các ở kinh thành!”
Tống Quảng Uyên liếc mắt về phía lão phu nhân một cái, lại nhìn về phía Tống Thi Văn hỏi: “Con thấy sao?”
Tống Thi Văn lắc đầu: “Con không cần!”
Tống Quảng Uyên nói: “Cho nên không phải con cảm thấy nó ở biên quan tốt, chỉ là nó mạnh mẽ hơn con một chút nên con mới cảm thấy không công bằng. Thế nhưng mà Nhị nương, trên đời này không ai có thể giành lấy hết mọi sự ưu đãi, hiển nhiên con cũng không thể. Tam nương có chỗ giỏi hơn con là do nó tự dựa vào bản lĩnh của mình để học được. Con chỉ dựa vào những chiêu trò hèn hạ trong nhà này thì có ích gì? Có thể làm người khác tin phục hay không? Có thể giúp mình tài giỏi hơn không? Chỉ thể hiện mình là kẻ xấu xa đê tiện mà thôi. Huống chi con học cái gì không được lại đi tin mấy cái tà môn ngoại đạo. Ta đã nói rồi, người Tống gia ta tuyệt đối không được mê tín, nhắc đến tà ma quỷ thần! Đến tột cùng là người nào đã ở bên người con nói lời mê hoặc?!”
Tống Quảng Uyên nói đến vế sau thì mang theo khí thế dạy bảo trong quân doanh, giọng điệu không khỏi trở nên nghiêm nghị, Tống Thi Văn bị ông làm cho sợ hãi nên co rút người lại.
Tống lão phu nhân tức giận đến mức muốn đánh ông: “Ngươi làm gì vậy! Lại làm cho nữ nhi mình sợ hãi!”
Tống Quảng Uyên không dao động, ông chỉ nói: “Từ hôm nay trở đi, con ở trong nhà tự hối lỗi, ta sẽ trông nom con. Ta đã xin ý chỉ của bệ hạ nên thời gian này ta cũng sẽ ở lại kinh thành. Mẫu thân, đêm đã khuya, người cũng mau trở về sớm một chút, để con tiễn người trở về nghỉ ngơi.”
Tống Quảng Uyên thật sự sợ hãi, không biết lão phu nhân lại xúi giục bên tai Tống Thi Văn cái gì nên ông cứ nhìn chằm chằm vào bà cho đến khi bà rời khỏi phòng thì ông mới đi theo. Khi đi ông cũng không quên gọi tỳ nữ hầu hạ bên người Tống Thi Văn, để cho người đó đến thư phòng của mình cho ông hỏi chuyện.
Ông phải tìm cho ra đến tột cùng là ai làm Tống Thi Văn vướng sâu trong vũng lầy, tin vào mấy chuyện quỷ quái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố phủ đã gõ cửa tặng rất nhiều sính lễ. Rương đồ xếp thành từng hàng ở trên lối đi trong Tống phủ, suýt chút nữa là không ai đi được.
Tống Sơ Chiêu bị đánh thức bởi giọng nói của mấy nô bộc. Hạ nhân trong Tống gia hoàn toàn bàng hoàng trước đống đồ kia, nên không thể ngừng nói trong khi làm việc.
Tống Sơ Chiêu biết chuyện thì bật người ngồi dậy, nàng chạy vào sân muốn xem náo nhiệt.
Vốn dĩ Tống Sơ Chiêu muốn định xem thử một chút xem sính lễ gồm có thứ gì, thế nhưng mấy cái rương đã được niêm phong kín mít, không thể nào mở ra được. Nhấc lên một chút thì thấy đồ rất nặng, dựa vào tính cẩn thận của Cố phu nhân thì chìa khóa hẳn đã được giao cho Hạ Uyển khi hai bên thông gia gặp mặt nói chuyện rồi.
Tống Sơ Chiêu đi dạo quanh một vòng, cảm thấy mấy cái rương đầy đất không có gì thú vị thì nàng lại đi trở về.
Lúc nàng đi đến gần sân của mình thì phát hiện Tống Thi Văn đang đứng ở phía sau cây cột trong đình hóng gió, nàng ta đang nhìn xung quanh sân của bọn họ.
Bộ dáng của Tống Thi Văn không tính là quá lén lúc nhưng nhìn cũng thật kỳ quái. Tống Sơ Chiêu cố ý đi nhẹ lại, nàng cẩn thận tới gần rồi vỗ vào vai của đối phương.
Tống Thi Văn chưa phòng bị nên đã hoảng sợ nhảy dựng lên. Đến khi xoay đầu lại thấy nàng thì vẻ mặt càng thêm trắng bệch.
Tống Sơ Chiêu thấy thế đành khó xử mà nói: “Tống nhị nương, không lẽ ngươi còn cảm thấy ta là ma quỷ sao? Ngươi cũng nên tỉnh táo lại đi. Người mà ngươi tìm, chính nàng cũng không tin trên đời này có ma. Ngươi đã bị người ta lừa rồi.”
Tống Thi Văn không nói gì.
Tống Sơ Chiêu thấy nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào mình lại không nói lời nào, thì nàng không kiên nhẫn lắc lắc đầu, không muốn nói tiếp. Vậy mà bỗng Tống Thi Văn nói một câu: “Người tổ mẫu thương yêu nhất chính là ta, ta còn có tổ mẫu đau lòng vì ta!”
Tống Sơ Chiêu dừng bước, vẻ mặt lộ vẻ không thể hiểu được: “Ta cũng không muốn đoạt sự yêu thương của tổ mẫu ngươi đâu.”
Tống Thi Văn nói: “Ngươi…… Ngươi, rõ ràng ngươi muốn giành mọi thứ với ta.”
Tống Sơ Chiêu dứt khoát đi trở lại, nàng nói: “Tới đây, ngươi nói rõ ràng xem ta đoạt cái gì của ngươi? Cái gì vốn dĩ là của ngươi?”
Lời nói của Tống Thi Văn rất nhanh, như đang tự nói với chính mình: “Tổ mẫu đảm đương mọi việc từ lớn tới nhỏ của gia tộc. Ngươi đừng tưởng rằng mình được Cố gia yêu thích thì có thể vênh váo đắc ý. Của hồi môn của ngươi còn phải chịu sự sắp xếp của tổ mẫu. Bà nói có thứ gì tốt thì cũng sẽ không cho ngươi…”
Tống Sơ Chiêu xắn ống tay áo mình lên, nàng cảm thấy buồn cười: “Nếu như người không nói thì ta còn không nghĩ đến chuyện hơn thua với ngươi, thế nhưng ngươi lại nói ra thì ta cố tình phải so hơn thua rồi. Lúc nương ta vào Tống phủ đã mang theo không ít đồ cưới, nếu như Tống lão phu nhân thật sự làm được chuyện lấy đồ hồi môn của tức phụ* để cho mình dùng, ta thật sự bội phục bà ấy!”
*Tức phụ: con dâu.
Tống Thi Văn tức giận: “Ngươi ——”
“Chiêu Chiêu!”
Tống Thi Văn còn chưa kịp nói ra câu gì tàn nhẫn thì một tiếng nói như cảnh cáo đã đi trước, chặn ngang lời nói của nàng ta.
Tống Sơ Chiêu xoay đầu mới phát hiện Tống Quảng Uyên và Hạ Uyển đã tới. Hai người đứng phía sau cửa, vẻ mặt đều không tốt, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Ánh mắt Tống Quảng Uyên đảo tới đảo lui trên mặt hai người bọn họ, lộ vẻ vừa rất khó xử vừa có sự thất vọng.
Tống Thi Văn muốn chạy nhưng đã bị Tống Quảng Uyên chụp lấy vai mình.
Hạ Uyển nói: “Chiêu Chiêu, con cũng tới đây với ta.”
Tống Sơ Chiêu thấy vẻ mặt của bà thì cảm thấy hỏng bét, nàng không phục: “Nương, trước kia người sẽ không bất công như vậy!”
“Con lại đây!” Hạ Uyển nói dịu đi, bà lại nói một lần nữa, “Ta cũng không phải muốn phạt con, đi vào trong phòng ta.”
Tống Sơ Chiêu hoàn toàn không muốn nhưng thấy Tống Quảng Uyên không ngăn cản thì nàng chỉ có thể nghe theo số phận, đi về phía Hạ Uyển.
Vào phòng, Tống Sơ Chiêu đóng cửa lại, nàng vịn vào mép cửa không muốn đi qua. Một lúc sau liền nghe thấy Hạ Uyển nói: “Ban đầu ta còn tưởng rằng con đã trưởng thành, nhưng không ngờ còn còn chưa chín chắn như vậy.”
Tống Sơ Chiêu tức giận: “Hai mươi năm nữa con vẫn không trưởng thành! Tống lão phu nhân không thích con, Tống Nhị nương không thích con, ngày thường thì cha rất bận rộn, con chỉ thân thiết với người, kết quả là nương cũng không giúp con! Con khó chịu trong lòng, cũng chưa từng lấy cái gì của nàng ta mà chỉ nói lại có hai câu. Không lẽ chuyện này cũng sai sao?”
Hạ Uyển nhìn chăm chú vào nàng, một lát sau nói: “Con thật sự muốn biết?”
“Con muốn mà!” Tống Sơ Chiêu nói, “Tống phủ này cũng thật kỳ kỳ quái quái, từ sau khi nương trở về thì cũng trở nên kỳ…”
Hạ Uyển tiếp lời: “Bởi vì con không phải là người Tống gia.”
Câu nói tiếp theo của Tống Sơ Chiêu bị nghẹn lại, bởi vì quá chấn động nên sau một lúc cũng chưa hồi thần lại.
Hạ Uyển chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Đầu óc Tống Sơ Chiêu cứ văng vẳng câu nói đó, nhưng đột nhiên nàng lại không hiểu ý nghĩa của nó.
“Nương?”
Hạ Uyển như đánh vỡ ảo tưởng của nàng, bà nói từng chữ một: “Con thật sự không phải người nhà Tống gia, con tranh giành với bọn họ làm gì? Bọn họ có ghét con hay không thì con cũng đừng để trong lòng.”
Tống Sơ Chiêu bất ngờ không biết làm sao, nàng không biết phải nói gì.
Hạ Uyển thấy nàng như vậy thì không đành lòng, bà ngồi ở mép giường vẫy tay về phía nữ nhi mình, nói: “Con lại đây.”
Tống Sơ Chiêu không động đậy.
Hạ Uyển: “Lại đây.”
Tống Sơ Chiêu lê từng bước tới gần.
Hạ Uyển ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh mình, bà nắm lấy tay nàng, hỏi: “Con bình tĩnh hơn chưa?”
Tống Sơ Chiêu cúi đầu không nói gì, đôi mắt dần dần ươn ướt, sau đó một giọt nước mắt cứ như thế rơi trên mu bàn tay của Hạ Uyển.
Hạ Uyển vươn tay ôm nàng vào lòng, cẩn thận vỗ lưng an ủi.
“Vậy con, con là ai chứ?” Tống Sơ Chiêu hỏi, “Bọn họ nói, nương, có phải trước kia người từng có hôn ước với Phó thúc không?”
Hạ Uyển nói: “Không.”
Tống Sơ Chiêu: “Vậy……”
Hạ Uyển: “Thật ra lúc ấy chúng ta đã thành thân.”
Tiếng khóc của Tống Sơ Chiêu bỗng dừng lại, thiếu chút nữa nàng đã nhảy dựng lên.
Hạ Uyển đè nàng xuống, tiếp tục ôm nàng, bà nói: “Ta muốn đợi sau khi con thành thân thì mới nói với con. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi thì sau này người Tống gia sẽ không liên quan gì đến con, vì cái gì mà lại làm ầm ĩ không vui với bọn họ như thế?”
Tống Sơ Chiêu rầu rĩ nói: “Con muốn biết ngay bây giờ.”
Hạ Uyển thở dài: “Năm đó Phó gia gần như bị tịch biên, chỉ còn có mỗi Phó đại ca. Phụ thân cũng bị tiên đế triệu hồi từ biên quan, bị giam lỏng ở trong phủ. Phụ thân lo lắng cho sự an toàn của hai ta nên đã kêu Phó đại ca lặng lẽ dẫn ta đi. Lúc ấy chính Tống tướng quân là người đưa chúng ta ra khỏi thành.”
Tống Sơ Chiêu ngẩng đầu lên từ trong lòng bà.
Hạ Uyển cúi đầu nhìn mặt nàng, bà nói: “Nhưng về sau, điện hạ…chính là bệ hạ bây giờ, bệ hạ bị nhốt trong cung, gặp phải nguy hiểm. Đó là người thân duy nhất của hắn, ta biết lòng hắn không buông bỏ được nên đã khuyên hắn trở về.”
Bà dừng một chút, mới nói tiếp: “Trở về rồi lại không thể nào thoát ra.”
Bà và Phó Trường Quân vốn có hôn ước từ trước lại cùng nhau mất tích một khoảng thời gian. Bệnh đa nghi của tiên đế rất nặng, hắn nói rằng hai người bọn họ có liên quan – dù thật sự không có chuyện gì cả – nên hắn không bao giờ buông tha.
Tiên đế nghe theo ý kiến của Phúc Đông Lai, muốn cho bà vào cung, ép Hạ Công giao binh quyền ra.
Lúc này kể lại thì giọng nói của Hạ Uyển đã bình thường: “Tống tướng quân đã chủ động nói là hắn có tư tình với ta. Phụ thân cũng vì vậy mà vội vã để ta thành thân với hắn.”
Nàng nhớ lại lúc ấy, chỉ cảm thấy thật bất lực.
Hạ Công vô tình, kiên quyết, ông để lộ một bộ mặt sắt đá mà bà chưa từng thấy. Ông ấy nói con người luôn ích kỉ, ông không thể để nhiều người Hạ gia chết cùng với Phó Trường Quân như vậy, ông muốn bà hãy lựa chọn cho đúng
Khi bà đến chào tạm biệt Phó Trường Quân, ông chỉ giả vờ thờ ơ và nói một tiếng “Được” với bà. Lúc bà rời đi thì lại nói “Thật xin lỗi”.
Bà biết tất cả sự thật, nhưng vẫn không thể bình tĩnh, vì vậy bà đã nói với Phó Trường Quân rằng mình sẽ không bao giờ quay lại.
Giọng của Hạ Uyển rất nhỏ, Tống Sơ Chiêu phải dựa vào người bà mới có thể nghe được giọng nói xen lẫn trong thở của bà.
“Tiên đế vẫn không tin, phụ thân sợ lại có biến cố gì nên vội vã đưa chúng ta ra khỏi đây. Chúng ta xen lẫn trong thương đội, vài vị thân tín của phụ thân đã đưa chúng ta đi biên quan. Chờ ta đi xa thì ta mới phát hiện mình đã có con.”
Hạ Uyển nhìn Tống Sơ Chiêu, bà vỗ vỗ vào mặt nàng: “Cho nên sinh nhật của con không phải là tháng tư mà là tháng Giêng. Ngày mười lăm tháng Giêng. Lúc ta sinh con thì vẫn còn trên đường đi. Tuyết rơi dày đặc chắn đường núi, đoàn người chúng ta bị mắc kẹt trong một tiểu thành. Xung quanh là nhà nhà đoàn viên, chơi trống và ca hát, mà ta thì ôm con vào lòng. Con khóc suốt đêm, nương chỉ có thể khóc cùng với con.”
Tống Sơ Chiêu: “Nương……”
Hạ Uyển: “Ta có viết một bức thư cho phụ thân vì ta muốn trở về, thế nhưng mà ông chỉ nói ‘Đừng về. Đừng hồi âm.’. Thật sự lúc đó ta rất ghét ông ấy. Dù trong lòng có thể hiểu vì sao ông làm vậy nhưng ta vẫn có nhiều sự không cam lòng. Lúc đó ta rất bốc đồng, thậm chí còn cảm thấy rằng cái chết cũng không hơn gì cái này, thế mà bọn họ muốn ta chọn sự sống thay vì cái chết.”
Tống Sơ Chiêu không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể cố gắng ôm chặt lấy Hạ Uyển.
Hạ Uyển nói: “Khi tiên đế băng hà thì con mới tám chín tuổi. Lúc đó triều đình rối ren, biên cương không thể nhận được tin tức của triều đình, ta vẫn không dám về kinh, cũng không dám kêu ai để hỏi. Tướng quân đối xử rất tốt với con, thậm chí ta còn thấy rằng biên quan còn tốt hơn kinh thành nhiều, không có nhiều lời đồn đãi và thị phi như vậy. Lúc đó ta đoán nếu như con trở về, với tính cách hấp tấp của mình thì có thể không quen cuộc sống ở kinh thành.
“Sau đó lại qua một vài năm, ta mới nhận được một lá thư từ phụ thân. Ông ấy nói rằng ta đã có thể quay lại.”
“Lúc đó ta có nói với con nhưng khi nghe xong thì con buồn bực chạy ra ngoài. Sau khi trở về nhà đã lâm bệnh nặng một hồi, lúc tỉnh lại liền quên mất ngày đó. Đại phu nói có lẽ do con không chấp nhận chuyện này, còn bảo ta tốt nhất không nên kích thích con nữa. Thế là ta lại nhịn chuyện này xuống.”
Tống Sơ Chiêu ngẩn ra, nàng mơ hồ nhớ ra có một chuyện như vậy, đó là lý do tại sao nàng lại chạy ra ngoài và gặp được Cố Phong Giản, nhưng mà không thể nhớ rõ chi tiết. Nó thật viển vông như một giấc mơ, khiến cho nàng nghi ngờ là thật hay giả nên không để trong lòng lắm.
Nhưng nhất định không phải bởi vì nàng không đồng ý với nương mà chỉ vì ngấm mưa nên bệnh mà thôi.
Ngẫu nhiên bị bệnh, kết quả là phát sinh ra quá nhiều chuyện rắc rối.
“Ta còn nghĩ rằng con đã lớn như vậy, qua mấy năm nữa có lẽ sẽ thành thân. Dù sao ta đã đợi lâu như vậy, đợi thêm một chút nữa cũng chẳng sao. Ta và tướng quân đã đồng ý với nhau rồi.” Hạ Uyển ôm nàng nói, “Chiêu Chiêu, mặc kệ là tỷ tỷ hay tổ mẫu nào đó, của hồi môn kia chính là đồ Hạ phủ đưa cho Tống gia. Nếu như Tống lão phu nhân thật sự muốn lấy thì con chỉ có thể để cho bà ta lấy đi thôi. Nương sẽ cho con những món đồ tốt đã được chuẩn bị khác. Về sau nương vẫn yêu thương con, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng yêu thương con, chúng ta mới là người một nhà.”
Tống Sơ Chiêu lẩm bẩm: “Vốn dĩ con cũng đâu quan tâm đến của hồi môn này nọ.”
Hạ Uyển thấy nàng đã chấp nhận thì mới thở ra nhẹ nhàng. Bà ôm mặt Tống Sơ Chiêu nói: “Nương biết con rất ngoan. Trước đây nương còn cho rằng miệng người đời không là gì cả, sau này mới hiểu được rằng nó rất đáng sợ. Nương không muốn con bị người ta xoi mói. Chờ đến khi con xuất giá thì những việc này sẽ không còn nữa. Được chứ?”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ rất lộn xộn, tâm trạng cũng rất phức tạp. Nàng muốn an ủi nương mình hai tiếng, nói rằng mình không sao. Thế nhưng lòng cứ nặng trĩu mất đi sức sống. Nàng sợ mình không khống chế được miệng mình lại làm nguội lạnh tấm lòng của Hạ Uyển, nên dứt khoát chỉ ôm mẫu thân.
…………..
Cố Phong Giản nhận được tin của Hạ Uyển đưa tới, nói rằng Tống Sơ Chiêu ra cửa một mình có lẽ vì tâm trạng không tốt, nếu như hắn không bận gì thì có thể đi nhìn thử xem. Thế nên Cố Phong Giản mang theo ô, đi ra ngoài tìm người.
Hạ Uyển không yên tâm nên phái người đi theo một đoạn. Cũng may Tống Sơ Chiêu không chạy lung tung, nàng chỉ tìm một nơi yên tĩnh để ngồi.
Cố Phong Giản đi đến chỗ được thị vệ chỉ cho, đi một vòng quanh con đường nhỏ thì nhìn thấy Tống Sơ Chiêu đang cúi đầu ngồi dưới bóng cây cổ thụ, đung đưa chân, không biết đang suy nghĩ gì.
Cây cổ thụ đã già, cành lá trên thân lưa thưa, lá vàng rơi vương vãi trên người nàng.
Cố Phong Giản đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Một lát sau, Tống Sơ Chiêu giơ tay, dùng ống tay áo lau mắt. Bộ dáng nhỏ bé nhìn rất đáng thương.
Cố Phong Giản bước chậm lại, hắn đi tới và hỏi: “Nàng làm gì ở đây?”
Tống Sơ Chiêu nhìn thấy hắn thì đôi mắt ngấn nước lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng không hiểu tại sao hắn lại ở đây.
Cố Phong Giản lại hỏi một lần nữa.
Tống Sơ Chiêu nói: “Chỉ ngồi một hồi mà thôi.”
Cố Phong Giản bước tới, hắn cẩn thận phủi đi những chiếc lá rơi đọng trên vai nàng. Theo thời gian trôi, vài giọt mưa còn đọng trên lá cây cũng rơi xuống bờ vai, làm phần vải chỗ đó bị ướt.
Tống Sơ Chiêu không trốn tránh, chỉ thở dài một hơi với hắn.
Một lát sau, một cánh tay vòng qua sau lưng nàng, ấn nàng vào trong lồng ngực.
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Lồng ngực Cố Phong Giản hơi run lên, hắn nói: “Chỉ ôm nàng một chút.”
………………..
Đôi lời của editor
Lúc mình làm tới chương này thì vô tình playlist phát tới bài này ngay đoạn Hạ Uyển và Phó Trường Quân chia xa nhau, thật sự nó buồn thấu lòng luôn đấy. Mọi người vừa xem đoạn đó vừa nghe bài đi, rất là thấm.
Bài hát
Danh sách chương