Cố Phong Giản cúi đầu đứng thẳng, còn Cố Quốc công vẫn bất động nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ nối tiếp nhau. Phụ tử hai người thế mà cứ đứng như vậy hồi lâu, không ai chịu mở miệng.
Cố Phong Giản: “……”
Nếu không phải Tống Sơ Chiêu nói với hắn rằng Cố Quốc công “Có sự áy náy sâu sắc với hắn nhưng ông lại không giỏi trong việc ăn nói.”, thì hắn đã nhất định phất tay áo rời đi.
Làm cái gì thế này? Phạt hắn đứng một chỗ sao? Thời gian lặng lẽ trôi đi, hình như Cố Quốc công phát giác mình thất thố nên ông ho mạnh một tiếng, sau đó khom lưng làm bộ làm tịch sờ chồng công văn trên bàn.
Cố Phong Giản ngẩng đầu, lại lần nữa chờ đối phương lên tiếng. Thế mà Cố Quốc công lại im lặng, giống như tiếng ho khan vừa rồi thật sự chỉ vì cổ họng nhất thời ngứa lên mà thôi.
Cố Phong Giản: “……”
Hắn thật sự phải đi.
Lúc bước chân của Cố Phong Giản bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Cố Quốc công ngừng động tác lại, sau đó buông tay, lại ngồi thẳng lên một lần nữa. Vẻ mặt hiện vẻ quang minh chính trực như tỏ vẻ những chuyện vừa rồi chưa xảy ra, ông chỉ mới phát hiện nhi tử đang đứng trước mặt mình mà thôi.
Cố Quốc công chỉ về bên cạnh: “Ừm, ngồi, ngồi bên này đi.”
Cố Phong Giản: “……” Thật đúng là một nhân tài.
Lúc này Cố Phong Giản muốn biết cuối cùng thì Cố Quốc công muốn làm cái gì, nên hắn vén gấu áo lên và ngồi xuống bên cạnh ông.
Cố Quốc công nhìn thấy khóe môi đang nhếch và vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì ông cứ há miệng nhưng không nói, giống như muốn nói gì rồi lại thôi.
Thái độ lúc trước của Cố Phong Giản đã dịu đi với ông, khi nói chuyện với ông cũng có thể nói thật ôn hòa, thậm chí đôi khi còn cười với ông. Khoảng thời gian đó làm ông vui mừng khôn xiết, thậm chí có chút khó tin. Lúc nói chuyện với phu nhân mình vào ban đêm, ông còn rất xúc động khi nhắc đến chuyện này.
Thế mà hôm nay Ngũ lang lại lạnh lùng trở lại. Ánh mắt kia, động tác kia, làm cho ông nhớ lại nỗi sợ hãi mà mình đã trải qua vài tháng trước.
Cố Quốc công cũng không biết mình là làm sai chỗ nào, trong lòng ông cứ thấp thỏm bất an.
Cố Phong Giản lại đợi một lát, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn hỏi: “Phụ thân kêu con tới đây đến tột cùng là có chuyện gì?”
Cố Quốc công chỉ có thể tự tìm một việc gì đó. Ánh mắt ông đảo một vòng trên bàn, rồi sau đó đẩy một quyển vở nói: “Ngự sử công nhờ ta đưa cho con một vụ án. Trước tiên con nhìn một chút đi.”
Vẻ mặt của Cố Quốc công vô cùng âm u, lông mày nhíu chặt như có mây đen đè nặng, giọng điệu cũng cứng đờ – không khác gì với trong trí nhớ của Cố Phong Giản.
Hắn thật sự không nghĩ ra được, vẻ mặt như thế thì ngoại trừ “mất hứng” và “chống cự” thì còn có thể đại biểu cho cái gì nữa.
Chịu đựng cảm giác khó chịu, Cố Phong Giản vươn tay nhận lấy, rồi lật xem quyển vở trên tay.
Trong vở có đề cập đến một vụ án, tên của nhân vật đã được giấu đi, có lẽ là sự thật, cũng có lẽ chỉ là bịa đặt. Ngự sử công miêu tả giản lược vấn đề, sau đó ông hỏi nên giải quyết việc này thế nào.
Vấn đề này ắt hẳn được đưa ra để kiểm tra năng lực của hắn, nội dung cũng có liên quan đến công vụ bình thường trong Ngự Sử Đài.
Cố Quốc công vẫn luôn lén nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt khó coi ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được của nhi tử thì lục phũ ngũ tạng ông bắt đầu chấn động.
Đã xảy ra cái gì?!
Rốt cuộc ông đã làm sai cái gì!!
Cố Phong Giản khép quyển vở lại, hắn hỏi: “Ý của phụ thân là gì?”
Vẻ mặt của Cố Quốc công căng thẳng: “Tự con quyết định đi. Ta sẽ không ép buộc con.”
Giọng điệu nghe giống như miễn cưỡng.
Lúc này Cố Phong Giản vô cùng mâu thuẫn. Vì Tống Sơ Chiêu đã bảo đảm nên hai quan điểm bất đồng cứ không ngừng tranh đua nhau trong đầu hắn, làm cho hắn không thể phán đoán chuẩn xác về Cố Quốc công. Lý trí dần mất đi trong sự giằng co, cuối cùng mọi thứ hội tụ thành ba từ “Làm cái gì” quanh quẩn trong miệng hắn.
Cố Phong Giản nuốt vào những lời suýt thốt ra, hắn đóng quyển vở và đưa lại, nói: “Con sẽ tự mình đi tìm Ngự sử công để nói chuyện.”
Khi hắn vươn tay ra, tay áo rơi xuống, để lộ mu bàn tay và một phần cổ tay cùng với những vết đỏ rõ ràng trên đó.
Lúc trước Cố Quốc công không dám quang minh chính đại nhìn vào hắn, lúc này thì lại nhìn chăm chú nên vừa nhìn thấy vết thương của hắn thì con mắt của ông lập tức đỏ lên. Ông đứng lên, hỏi: “Tay của con làm sao vậy? Con đánh nhau với người ta?”
Vết trầy trên tay Cố Phong Giản là do cành cây khô va quẹt khi hắn chạy trong rừng. Trên người hắn không có đao, mà những cành cây khô hoặc mấy nhánh cây lớn lại rất sum suê, trong lòng hắn thì sốt ruột nên cũng không suy nghĩ nhiều nên trực tiếp dùng tay gạt đi, thế nên thành ra như vậy.
Lúc trên tay còn dính bùn thì vết thương cũng không rõ ràng, đến khi sửa sạch sẽ thì mới thấy được, vết đỏ đan xen dày đặc, nhìn có phần đáng sợ. Đặc biệt là hiện tại, màu sắc của vết thương đã hằn sâu và càng rõ hơn.
Thật ra cũng không đau lắm.
Cố Quốc công nắm lấy cổ tay hắn, ông hô to với bên ngoài: “Lưu quản sự! Đi lấy hai bình thuốc trị thương tới đây!”
Cố Phong Giản muốn rút tay về: “Cũng không có gì. Con đã bôi qua thuốc rồi.”
Cố Quốc công nắm chặt không bỏ, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí sát khí đầy người cũng được phóng cả ra: “Đã có chuyện gì? Vì sao con bị thương thành như vậy? Ngày thường con yêu quý nhất đôi tay của mình, vì sao lại làm chính mình bị thương?”
Cố Phong Giản thở mạnh, hắn nói: “Con đã nói không có gì, chỉ vì dưới tình thế cấp bách nên con mới tự làm mình bị thương.”
Cố Quốc công: “Hôm nay con đã đi nơi nào? Lại gặp người nào? Vì sao vô cớ lại tới chỗ nguy hiểm? Có phải có người nào ép con hay không?”
Giọng của Cố Phong Giản đã trở nên nặng nề: “Con đã nói tự mình làm! Nếu như đánh nhau thì làm sao lại có vết thương như vậy!”
Cố Phong Giản cố gắng kéo tay mình về, Cố Quốc công thì sợ làm đau hắn nên nhanh chóng buông tay ra. Động tác của Cố Phong Giản quá mạnh nên cổ tay áo vung lên, một bọc nhỏ đựng mấy lá bùa cứ như vậy mà rớt ra ngoài.
Ánh mắt của cả hai nhìn theo.
Cố Quốc công thấy rõ đồ kia là bùa chú thì vẻ mặt vốn dĩ đã u ám thì nay đã trắng bệch. Cả người ông bỗng nhiên lung lay như không thể tiếp thu. Sau đó ông như giông tố kéo đến, cả người sôi trào sự tức giận, ông rít gào: “Ai! Ai đưa cho con cái này! Người đó lại nói với con cái gì! Làm sao hắn dám rắp tâm vậy chứ! Là ai!”
Cố phu nhân lo lắng hai người phụ tử này sẽ lại ầm ĩ khi nói chuyện, dù sao thì dựa vào tính tình như vậy Cố Quốc công, thật là một lời khó thể nói hết. Hiềm khích của hai người còn chưa được xóa bỏ, vì vậy đừng tạo thêm hiểu lầm mới.
Bà cố ý bưng một tô điểm tâm qua đó vào lúc này để tìm cớ ở lại giúp bọn hòa giải thật tốt. Thế mà khi bà vừa đi đến chỗ khúc cua ngay hành lang, bà đã nghe được tiếng hô giận tím mặt của Cố Quốc công.
Cố phu nhân vừa nghe thì cảm giác có chuyện không ổn, bà nhét tô điểm tâm vào người của thị nữ bên cạnh thật thô bạo, lại bước nhanh tới.
Quả nhiên, vừa vào cửa thì bà đã thấy Cố Phong Giản nghểnh cổ, tay nắm chặt, đang mạnh mẽ chịu đựng.
Cố phu nhân không cần giải thích, bà tiến lên đẩy Cố Quốc công một phen, lên tiếng giáo huấn: “Chàng hung hăng với thằng bé làm gì? Chàng đang dọa Ngũ lang kia kìa! Chuyện gì mà không thể nói bình thường được, cứ một hai phải tỏ thái độ như vậy!”
Cố Quốc công bị bà nhắc nhở thì cơ mặt cũng đã bớt nhăn nhưng vẫn còn rất khó nhìn.
“Nó……”
Cố phu nhân xoay đầu lại, thấy mấy lá bùa ở trên mặt đất thì bà lập tức kêu lớn: “Trời đất ơi!”
Bà nhảy một bước ra sau lá bùa, đi tới ôm lấy vai Cố Phong Giản, bà sợ hãi nói: “Con của ta, Ngũ Lang của ta, mấy thứ này không thể tin, trăm triệu lần không nên nghĩ là thật! Mấy đồ đệ bàng môn tả đạo* chỉ biết lừa tiền thôi, trong miệng không có một câu nói thật.”
*Bàng môn tả đạo: Là một hình thức để nói ra những chuyện biểu diễn cái trí khôn của chính họ, rồi dùng cái trí khôn đó để khống chế tư tưởng của người khác, cái đó kêu bằng bàng môn tả đạo, không phải là chơn pháp. [trích từ sách Thực Hành Tự Cứu]
Cố Phong Giản nói: “Hôm nay con chỉ tới núi Thiếu Lăng.”
Cố Quốc công không biết rằng khi mình tức giận thì khuôn mặt rất dữ tợn, thái độ cũng rất giống với tra hỏi.
“Ai cho con thứ này?”
Cố Phong Giản: “Sư tỷ cho con.”
“Sư tỷ con?” Cố Quốc công nổi giận, “Vì sao con bé đó muốn tới tìm con?”
Cố Phong Giản xoay đầu nhìn lại: “Vì sao tỷ ấy không thể tới tìm con?”
Cố phu nhân vội đoạt lấy chủ đề, bà giải thích: “Không phải phụ thân có ý muốn chất vấn con, ông ấy đang quan tâm tới con, sợ con suy nghĩ nhiều. Chẳng qua là nếu như Liệt Thủy biết chuyện con trải qua, cũng không nên đưa cho con mấy thứ này. Nó là sư tỷ của con, đương nhiên hiểu được con căm hận Phúc Đông Lai cũng như căm ghét chuyện siêu nhiên của quỷ thần. Nó đã nói với con cái gì?”
Cố Quốc công biết mình càng nói càng sai nên ông dứt khoát im lặng. Ông ảo não vỗ lên trán, đứng xoay mặt vào tường.
Cái lá bùa đó đã đem lại cho ông sự kích thích quá lớn. Ông sợ Cố Phong Giản còn nhớ rõ mấy quẻ bói toán năm đó của Phúc Đông Lai, sẽ tin đó là sự thật. Ông lại càng sợ có người nhắc đến chuyện cũ ở trước mặt Cố Phong Giản, mê hoặc hắn đi vào con đường đạo môn.
Ông cũng rất khổ sở, nếu như Ngũ lang tự mình nghe thấy những lời đồn độc ác đó thì nó sẽ tổn thương như thế nào nữa đây! Ông không chịu nổi chuyện này.
Cố Phong Giản liếc mắt nhìn dáng vẻ của phụ thân mình một cái, từ cái lưng đang còng xuống lại run rẩy có thể nhìn ra một cảm giác tinh thần suy sụp của ông. Thế nên giọng nói của hắn chậm lại, hắn giải thích: “Bên người sư tỷ không có đồ thích hợp nên tiện tay tặng cho con, kêu con cầm đi bán. Tỷ ấy không thích Phúc Đông Lai, cũng không thích đạo sĩ.”
“Cái gì?” Cố phu nhân ngây ngốc nói, “Cho con đi bán?”
Cố Phong Giản gật đầu nói: “Sư tỷ tặng cho Tống Tam nương một đống, rồi thuận tay cũng cho con một ít. Nói là trong kinh thành có người dùng số tiền lớn để cầu mua. Nếu như không bán thì giữ lại bên người cầu bình an cũng tốt. Đây là tấm lòng của tỷ ấy.”
Cố phu nhân lại nhìn về phía lá bùa còn trên mặt đất, tâm tình bà đã trở nên phức tạp.
Cố Phong Giản bước tới nhặt lá bùa lên, phủ đi lớp bụi bám rồi cất lại.
Cố Phong Giản giải thích thêm hai câu: “Vết xước này con bị do hôm nay lên núi thì tiểu Huyện chúa và Tống Tam nương sơ ý rớt xuống một cái hố đất, con và sư tỷ phải đi tìm các nàng ấy. Vì muốn đi nhanh nên con đã đi đường tắt, mà cây khô trên núi Thiếu Lăng vừa sum suê lại có không ít bụi gai, con không chú ý nên mới bị thành như vậy.”
Hắn nói xong thì ba người đều im lặng.
Cố Quốc công vẫn đang quay mặt vào tường khiến cho mọi người không thể nhìn thấy biểu cảm của ông, ngoại trừ nghe thấy tiếng khụt khịt bị kìm nén trong mũi.
Cố phu nhân cũng không biết nên nói cái gì.
Càng yêu thương sâu đậm thì càng khó có thể bình tĩnh.
Cố Phong Giản giơ tay lên làm động tác chắp tay thi lễ, hắn nói lời cáo từ: “Nếu như không có chuyện gì khác thì nhi tử lui xuống trước đây.”
“Ngũ Lang!”
Đột nhiên Cố Quốc công quát một tiếng chói tai, sau đó ông xoay người lại.
Đoạn, Cố Phong Giản không kịp chuẩn bị thì đã bị một cặp mắt chứa lệ nóng tiếp cận.
Cố Quốc công đi nhanh về phía hắn, ông ôm lấy Cố Phong Giản nói: “Ngũ lang, không phải phụ thân muốn hung dữ với con, phụ thân chỉ sợ con bị người khác ức hiếp. Cũng không phải bực bội với con mà chính là bực bội chính mình.”
Cố phu nhân gật đầu thật mạnh ở một bên.
Cố Ngũ lang bị ông ôm lấy, cả người hắn cứng đờ không nhúc nhích được, chỉ có lông mi run rẩy không ngừng.
Cố Quốc công nói: “Vì sao ta lại không nói nhiều với con? Chính vì ta muốn nói chuyện với con với vẻ mặt hòa nhã, muốn bình tĩnh và ôn hòa hỏi vì sao hôm nay con không vui, nhưng là ta lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Vừa thấy tấm bùa kia, ta lại lo lắng rằng con sẽ nhớ lại chuyện của Phúc Đông Lai, nên cảm thấy kinh hoàng và khẩn trương, dẫn đến việc rối loạn không đúng mực. Con phải tin rằng phụ thân sẽ che chở cho con, sau này mặc kệ con có chuyện gì, có biến cố nào, thì phụ thân luôn che chở cho con. Chẳng sợ Phúc Đông Lai còn sống lại ba hoa chích chòe thứ này thứ nọ, ta sẽ không đưa cho hắn một lần nữa.”
Cố phu nhân cũng nói theo: “Tính tình phụ thân con ở bên ngoài như vậy, nhưng ông ấy là người trong nóng ngoài lạnh, con cứ đi hỏi Tứ lang đi, nó hiểu nhất về chuyện này!”
Cố Quốc công ôm hắn, các cơ trên cánh tay ông cứ run lên.
Cố Phong Giản dựa sát vào người ông, hắn cảm thấy vòng tay của phụ thân mình rộng lớn và ấm áp hơn so với cái ôm của Tống Sơ Chiêu. Khác với Cố Quốc công kiên cường bất khuất trong trí nhớ của hắn, lúc này ông lại lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào che giấu được.
Sự sợ hãi này, nhược điểm này, là bởi vì hắn nên mới lộ ra.
……À, không đúng. Lúc trước khi Tống Sơ Chiêu ôm hắn, nàng đã dùng chính cơ thể của hắn.
Nhưng mỗi câu nàng nói đều là sự thật.
Cố Phong Giản nâng tay vỗ vỗ lên lưng của Cố Quốc công.
Đối phương ôm hắn càng chặt hơn.
Giọng của ông khàn khàn: “Ta là phụ thân của con! Ta phải làm như thế nào thì con mới hiểu được rằng ta là phụ thân con, ta muốn làm một người phụ thân tốt, sẽ không vô dụng giống như lúc trước……”
Cố Ngũ lang nói với sự trấn an: “Con biết.”
Cố Quốc công: “Con không biết! Con chỉ biết giấu ta khi có chuyện xảy ra! Con tự mình chịu sự uất ức! Con hiểu lầm ta nhưng cũng không bao giờ nói ra! Con hoàn toàn không biết! Trong lòng con căm ghét người phụ thân này! Thậm chí còn xem thường việc nói chuyện với ta!”
Cố Phong Giản: “……” Chuyện này……Không thể cãi lại.
Thật ra Cố Phong Giản vẫn luôn hiểu chuyện này. Việc năm đó, nếu như người đó là hắn thì chưa chắc hắn có thể làm tốt hơn ông. Chỉ là giữa lý trí và con tim có một chút mâu thuẫn, chỉ có một chút mà thôi.
Về chuyện không cam tâm này, chỉ cần Cố Quốc công nói một tiếng xin lỗi với hắn, hắn sẽ tha thứ.
Có lẽ là……
Cố Phong Giản: “Thật ra con chưa từng trách người.” Chỉ hy vọng người có thể lại tốt với con lần nữa.
“Càng không phải ghét người.” Chỉ là không muốn mất đi tình cảm, nên cố ý trở nên lạnh nhạt.
Cố Quốc công khổ sở lại tự trách, ông nghĩ ra được rất nhiều lý do để phê phán mình: “Vậy thì vì sao? Phụ thân là người không có trách nhiệm như thế, nhưng lại không nghĩ ra được con đang nghĩ cái gì?”
Cố Phong Giản: “Con……”
Cũng may là lúc này quản sự đã bưng một lọ thuốc trị thương chạy đến với sự lo lắng khôn cùng, cứu một mạng của Cố Phong Giản.
Rốt cuộc Cố Quốc công cũng buông hắn ra, nhưng vẫn nhìn Cố Phong Giản bằng một loại ánh mắt mà hắn không thể nào ngăn cản được.
Cố Phong Giản nghiêm túc nói: “Con thật sự biết rõ. Sau này… có chuyện gì thì con cũng nói rõ ràng với người.”
Rõ ràng Cố Quốc công không tin.
Biểu hiện giả dối như thế đã từng xuất hiện qua một lần, chẳng qua cũng chỉ là giả vờ như vậy mà thôi. Không chừng qua mấy ngày thì lại thay đổi trở lại giống hôm nay.
Ngũ lang của ông thay đổi rất hay.
Cố Phong Giản: “……” Nhưng đó thật sự không phải là con.
Cố phu nhân đề nghị: “Tay con bị thương nghiêm trọng như vật thì để phụ thân bôi thuốc cho con trước đã.”
Vẻ mặt của Cố Quốc công bỗng thay đổi. Ông không ngừng thay đổi giữa vui mừng và lạnh lùng, kể ra nội tâm của ông đúng là đang đấu tranh không ngừng.
Cố Phong Giản nhìn lên vết thương đã đóng vảy.
…Muốn bôi thì bôi đi.
Không chút sợ hãi, hắn đã xắn tay áo lên, đưa tay của mình qua để góp tay cho Cố Quốc công thể hiện tình phụ tử của ông.
………………..
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Quốc công: Con chờ ta, con chờ ta ấp ủ chuẩn bị thêm một chút!
Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ nối tiếp nhau. Phụ tử hai người thế mà cứ đứng như vậy hồi lâu, không ai chịu mở miệng.
Cố Phong Giản: “……”
Nếu không phải Tống Sơ Chiêu nói với hắn rằng Cố Quốc công “Có sự áy náy sâu sắc với hắn nhưng ông lại không giỏi trong việc ăn nói.”, thì hắn đã nhất định phất tay áo rời đi.
Làm cái gì thế này? Phạt hắn đứng một chỗ sao? Thời gian lặng lẽ trôi đi, hình như Cố Quốc công phát giác mình thất thố nên ông ho mạnh một tiếng, sau đó khom lưng làm bộ làm tịch sờ chồng công văn trên bàn.
Cố Phong Giản ngẩng đầu, lại lần nữa chờ đối phương lên tiếng. Thế mà Cố Quốc công lại im lặng, giống như tiếng ho khan vừa rồi thật sự chỉ vì cổ họng nhất thời ngứa lên mà thôi.
Cố Phong Giản: “……”
Hắn thật sự phải đi.
Lúc bước chân của Cố Phong Giản bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Cố Quốc công ngừng động tác lại, sau đó buông tay, lại ngồi thẳng lên một lần nữa. Vẻ mặt hiện vẻ quang minh chính trực như tỏ vẻ những chuyện vừa rồi chưa xảy ra, ông chỉ mới phát hiện nhi tử đang đứng trước mặt mình mà thôi.
Cố Quốc công chỉ về bên cạnh: “Ừm, ngồi, ngồi bên này đi.”
Cố Phong Giản: “……” Thật đúng là một nhân tài.
Lúc này Cố Phong Giản muốn biết cuối cùng thì Cố Quốc công muốn làm cái gì, nên hắn vén gấu áo lên và ngồi xuống bên cạnh ông.
Cố Quốc công nhìn thấy khóe môi đang nhếch và vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì ông cứ há miệng nhưng không nói, giống như muốn nói gì rồi lại thôi.
Thái độ lúc trước của Cố Phong Giản đã dịu đi với ông, khi nói chuyện với ông cũng có thể nói thật ôn hòa, thậm chí đôi khi còn cười với ông. Khoảng thời gian đó làm ông vui mừng khôn xiết, thậm chí có chút khó tin. Lúc nói chuyện với phu nhân mình vào ban đêm, ông còn rất xúc động khi nhắc đến chuyện này.
Thế mà hôm nay Ngũ lang lại lạnh lùng trở lại. Ánh mắt kia, động tác kia, làm cho ông nhớ lại nỗi sợ hãi mà mình đã trải qua vài tháng trước.
Cố Quốc công cũng không biết mình là làm sai chỗ nào, trong lòng ông cứ thấp thỏm bất an.
Cố Phong Giản lại đợi một lát, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn hỏi: “Phụ thân kêu con tới đây đến tột cùng là có chuyện gì?”
Cố Quốc công chỉ có thể tự tìm một việc gì đó. Ánh mắt ông đảo một vòng trên bàn, rồi sau đó đẩy một quyển vở nói: “Ngự sử công nhờ ta đưa cho con một vụ án. Trước tiên con nhìn một chút đi.”
Vẻ mặt của Cố Quốc công vô cùng âm u, lông mày nhíu chặt như có mây đen đè nặng, giọng điệu cũng cứng đờ – không khác gì với trong trí nhớ của Cố Phong Giản.
Hắn thật sự không nghĩ ra được, vẻ mặt như thế thì ngoại trừ “mất hứng” và “chống cự” thì còn có thể đại biểu cho cái gì nữa.
Chịu đựng cảm giác khó chịu, Cố Phong Giản vươn tay nhận lấy, rồi lật xem quyển vở trên tay.
Trong vở có đề cập đến một vụ án, tên của nhân vật đã được giấu đi, có lẽ là sự thật, cũng có lẽ chỉ là bịa đặt. Ngự sử công miêu tả giản lược vấn đề, sau đó ông hỏi nên giải quyết việc này thế nào.
Vấn đề này ắt hẳn được đưa ra để kiểm tra năng lực của hắn, nội dung cũng có liên quan đến công vụ bình thường trong Ngự Sử Đài.
Cố Quốc công vẫn luôn lén nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt khó coi ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được của nhi tử thì lục phũ ngũ tạng ông bắt đầu chấn động.
Đã xảy ra cái gì?!
Rốt cuộc ông đã làm sai cái gì!!
Cố Phong Giản khép quyển vở lại, hắn hỏi: “Ý của phụ thân là gì?”
Vẻ mặt của Cố Quốc công căng thẳng: “Tự con quyết định đi. Ta sẽ không ép buộc con.”
Giọng điệu nghe giống như miễn cưỡng.
Lúc này Cố Phong Giản vô cùng mâu thuẫn. Vì Tống Sơ Chiêu đã bảo đảm nên hai quan điểm bất đồng cứ không ngừng tranh đua nhau trong đầu hắn, làm cho hắn không thể phán đoán chuẩn xác về Cố Quốc công. Lý trí dần mất đi trong sự giằng co, cuối cùng mọi thứ hội tụ thành ba từ “Làm cái gì” quanh quẩn trong miệng hắn.
Cố Phong Giản nuốt vào những lời suýt thốt ra, hắn đóng quyển vở và đưa lại, nói: “Con sẽ tự mình đi tìm Ngự sử công để nói chuyện.”
Khi hắn vươn tay ra, tay áo rơi xuống, để lộ mu bàn tay và một phần cổ tay cùng với những vết đỏ rõ ràng trên đó.
Lúc trước Cố Quốc công không dám quang minh chính đại nhìn vào hắn, lúc này thì lại nhìn chăm chú nên vừa nhìn thấy vết thương của hắn thì con mắt của ông lập tức đỏ lên. Ông đứng lên, hỏi: “Tay của con làm sao vậy? Con đánh nhau với người ta?”
Vết trầy trên tay Cố Phong Giản là do cành cây khô va quẹt khi hắn chạy trong rừng. Trên người hắn không có đao, mà những cành cây khô hoặc mấy nhánh cây lớn lại rất sum suê, trong lòng hắn thì sốt ruột nên cũng không suy nghĩ nhiều nên trực tiếp dùng tay gạt đi, thế nên thành ra như vậy.
Lúc trên tay còn dính bùn thì vết thương cũng không rõ ràng, đến khi sửa sạch sẽ thì mới thấy được, vết đỏ đan xen dày đặc, nhìn có phần đáng sợ. Đặc biệt là hiện tại, màu sắc của vết thương đã hằn sâu và càng rõ hơn.
Thật ra cũng không đau lắm.
Cố Quốc công nắm lấy cổ tay hắn, ông hô to với bên ngoài: “Lưu quản sự! Đi lấy hai bình thuốc trị thương tới đây!”
Cố Phong Giản muốn rút tay về: “Cũng không có gì. Con đã bôi qua thuốc rồi.”
Cố Quốc công nắm chặt không bỏ, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí sát khí đầy người cũng được phóng cả ra: “Đã có chuyện gì? Vì sao con bị thương thành như vậy? Ngày thường con yêu quý nhất đôi tay của mình, vì sao lại làm chính mình bị thương?”
Cố Phong Giản thở mạnh, hắn nói: “Con đã nói không có gì, chỉ vì dưới tình thế cấp bách nên con mới tự làm mình bị thương.”
Cố Quốc công: “Hôm nay con đã đi nơi nào? Lại gặp người nào? Vì sao vô cớ lại tới chỗ nguy hiểm? Có phải có người nào ép con hay không?”
Giọng của Cố Phong Giản đã trở nên nặng nề: “Con đã nói tự mình làm! Nếu như đánh nhau thì làm sao lại có vết thương như vậy!”
Cố Phong Giản cố gắng kéo tay mình về, Cố Quốc công thì sợ làm đau hắn nên nhanh chóng buông tay ra. Động tác của Cố Phong Giản quá mạnh nên cổ tay áo vung lên, một bọc nhỏ đựng mấy lá bùa cứ như vậy mà rớt ra ngoài.
Ánh mắt của cả hai nhìn theo.
Cố Quốc công thấy rõ đồ kia là bùa chú thì vẻ mặt vốn dĩ đã u ám thì nay đã trắng bệch. Cả người ông bỗng nhiên lung lay như không thể tiếp thu. Sau đó ông như giông tố kéo đến, cả người sôi trào sự tức giận, ông rít gào: “Ai! Ai đưa cho con cái này! Người đó lại nói với con cái gì! Làm sao hắn dám rắp tâm vậy chứ! Là ai!”
Cố phu nhân lo lắng hai người phụ tử này sẽ lại ầm ĩ khi nói chuyện, dù sao thì dựa vào tính tình như vậy Cố Quốc công, thật là một lời khó thể nói hết. Hiềm khích của hai người còn chưa được xóa bỏ, vì vậy đừng tạo thêm hiểu lầm mới.
Bà cố ý bưng một tô điểm tâm qua đó vào lúc này để tìm cớ ở lại giúp bọn hòa giải thật tốt. Thế mà khi bà vừa đi đến chỗ khúc cua ngay hành lang, bà đã nghe được tiếng hô giận tím mặt của Cố Quốc công.
Cố phu nhân vừa nghe thì cảm giác có chuyện không ổn, bà nhét tô điểm tâm vào người của thị nữ bên cạnh thật thô bạo, lại bước nhanh tới.
Quả nhiên, vừa vào cửa thì bà đã thấy Cố Phong Giản nghểnh cổ, tay nắm chặt, đang mạnh mẽ chịu đựng.
Cố phu nhân không cần giải thích, bà tiến lên đẩy Cố Quốc công một phen, lên tiếng giáo huấn: “Chàng hung hăng với thằng bé làm gì? Chàng đang dọa Ngũ lang kia kìa! Chuyện gì mà không thể nói bình thường được, cứ một hai phải tỏ thái độ như vậy!”
Cố Quốc công bị bà nhắc nhở thì cơ mặt cũng đã bớt nhăn nhưng vẫn còn rất khó nhìn.
“Nó……”
Cố phu nhân xoay đầu lại, thấy mấy lá bùa ở trên mặt đất thì bà lập tức kêu lớn: “Trời đất ơi!”
Bà nhảy một bước ra sau lá bùa, đi tới ôm lấy vai Cố Phong Giản, bà sợ hãi nói: “Con của ta, Ngũ Lang của ta, mấy thứ này không thể tin, trăm triệu lần không nên nghĩ là thật! Mấy đồ đệ bàng môn tả đạo* chỉ biết lừa tiền thôi, trong miệng không có một câu nói thật.”
*Bàng môn tả đạo: Là một hình thức để nói ra những chuyện biểu diễn cái trí khôn của chính họ, rồi dùng cái trí khôn đó để khống chế tư tưởng của người khác, cái đó kêu bằng bàng môn tả đạo, không phải là chơn pháp. [trích từ sách Thực Hành Tự Cứu]
Cố Phong Giản nói: “Hôm nay con chỉ tới núi Thiếu Lăng.”
Cố Quốc công không biết rằng khi mình tức giận thì khuôn mặt rất dữ tợn, thái độ cũng rất giống với tra hỏi.
“Ai cho con thứ này?”
Cố Phong Giản: “Sư tỷ cho con.”
“Sư tỷ con?” Cố Quốc công nổi giận, “Vì sao con bé đó muốn tới tìm con?”
Cố Phong Giản xoay đầu nhìn lại: “Vì sao tỷ ấy không thể tới tìm con?”
Cố phu nhân vội đoạt lấy chủ đề, bà giải thích: “Không phải phụ thân có ý muốn chất vấn con, ông ấy đang quan tâm tới con, sợ con suy nghĩ nhiều. Chẳng qua là nếu như Liệt Thủy biết chuyện con trải qua, cũng không nên đưa cho con mấy thứ này. Nó là sư tỷ của con, đương nhiên hiểu được con căm hận Phúc Đông Lai cũng như căm ghét chuyện siêu nhiên của quỷ thần. Nó đã nói với con cái gì?”
Cố Quốc công biết mình càng nói càng sai nên ông dứt khoát im lặng. Ông ảo não vỗ lên trán, đứng xoay mặt vào tường.
Cái lá bùa đó đã đem lại cho ông sự kích thích quá lớn. Ông sợ Cố Phong Giản còn nhớ rõ mấy quẻ bói toán năm đó của Phúc Đông Lai, sẽ tin đó là sự thật. Ông lại càng sợ có người nhắc đến chuyện cũ ở trước mặt Cố Phong Giản, mê hoặc hắn đi vào con đường đạo môn.
Ông cũng rất khổ sở, nếu như Ngũ lang tự mình nghe thấy những lời đồn độc ác đó thì nó sẽ tổn thương như thế nào nữa đây! Ông không chịu nổi chuyện này.
Cố Phong Giản liếc mắt nhìn dáng vẻ của phụ thân mình một cái, từ cái lưng đang còng xuống lại run rẩy có thể nhìn ra một cảm giác tinh thần suy sụp của ông. Thế nên giọng nói của hắn chậm lại, hắn giải thích: “Bên người sư tỷ không có đồ thích hợp nên tiện tay tặng cho con, kêu con cầm đi bán. Tỷ ấy không thích Phúc Đông Lai, cũng không thích đạo sĩ.”
“Cái gì?” Cố phu nhân ngây ngốc nói, “Cho con đi bán?”
Cố Phong Giản gật đầu nói: “Sư tỷ tặng cho Tống Tam nương một đống, rồi thuận tay cũng cho con một ít. Nói là trong kinh thành có người dùng số tiền lớn để cầu mua. Nếu như không bán thì giữ lại bên người cầu bình an cũng tốt. Đây là tấm lòng của tỷ ấy.”
Cố phu nhân lại nhìn về phía lá bùa còn trên mặt đất, tâm tình bà đã trở nên phức tạp.
Cố Phong Giản bước tới nhặt lá bùa lên, phủ đi lớp bụi bám rồi cất lại.
Cố Phong Giản giải thích thêm hai câu: “Vết xước này con bị do hôm nay lên núi thì tiểu Huyện chúa và Tống Tam nương sơ ý rớt xuống một cái hố đất, con và sư tỷ phải đi tìm các nàng ấy. Vì muốn đi nhanh nên con đã đi đường tắt, mà cây khô trên núi Thiếu Lăng vừa sum suê lại có không ít bụi gai, con không chú ý nên mới bị thành như vậy.”
Hắn nói xong thì ba người đều im lặng.
Cố Quốc công vẫn đang quay mặt vào tường khiến cho mọi người không thể nhìn thấy biểu cảm của ông, ngoại trừ nghe thấy tiếng khụt khịt bị kìm nén trong mũi.
Cố phu nhân cũng không biết nên nói cái gì.
Càng yêu thương sâu đậm thì càng khó có thể bình tĩnh.
Cố Phong Giản giơ tay lên làm động tác chắp tay thi lễ, hắn nói lời cáo từ: “Nếu như không có chuyện gì khác thì nhi tử lui xuống trước đây.”
“Ngũ Lang!”
Đột nhiên Cố Quốc công quát một tiếng chói tai, sau đó ông xoay người lại.
Đoạn, Cố Phong Giản không kịp chuẩn bị thì đã bị một cặp mắt chứa lệ nóng tiếp cận.
Cố Quốc công đi nhanh về phía hắn, ông ôm lấy Cố Phong Giản nói: “Ngũ lang, không phải phụ thân muốn hung dữ với con, phụ thân chỉ sợ con bị người khác ức hiếp. Cũng không phải bực bội với con mà chính là bực bội chính mình.”
Cố phu nhân gật đầu thật mạnh ở một bên.
Cố Ngũ lang bị ông ôm lấy, cả người hắn cứng đờ không nhúc nhích được, chỉ có lông mi run rẩy không ngừng.
Cố Quốc công nói: “Vì sao ta lại không nói nhiều với con? Chính vì ta muốn nói chuyện với con với vẻ mặt hòa nhã, muốn bình tĩnh và ôn hòa hỏi vì sao hôm nay con không vui, nhưng là ta lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Vừa thấy tấm bùa kia, ta lại lo lắng rằng con sẽ nhớ lại chuyện của Phúc Đông Lai, nên cảm thấy kinh hoàng và khẩn trương, dẫn đến việc rối loạn không đúng mực. Con phải tin rằng phụ thân sẽ che chở cho con, sau này mặc kệ con có chuyện gì, có biến cố nào, thì phụ thân luôn che chở cho con. Chẳng sợ Phúc Đông Lai còn sống lại ba hoa chích chòe thứ này thứ nọ, ta sẽ không đưa cho hắn một lần nữa.”
Cố phu nhân cũng nói theo: “Tính tình phụ thân con ở bên ngoài như vậy, nhưng ông ấy là người trong nóng ngoài lạnh, con cứ đi hỏi Tứ lang đi, nó hiểu nhất về chuyện này!”
Cố Quốc công ôm hắn, các cơ trên cánh tay ông cứ run lên.
Cố Phong Giản dựa sát vào người ông, hắn cảm thấy vòng tay của phụ thân mình rộng lớn và ấm áp hơn so với cái ôm của Tống Sơ Chiêu. Khác với Cố Quốc công kiên cường bất khuất trong trí nhớ của hắn, lúc này ông lại lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào che giấu được.
Sự sợ hãi này, nhược điểm này, là bởi vì hắn nên mới lộ ra.
……À, không đúng. Lúc trước khi Tống Sơ Chiêu ôm hắn, nàng đã dùng chính cơ thể của hắn.
Nhưng mỗi câu nàng nói đều là sự thật.
Cố Phong Giản nâng tay vỗ vỗ lên lưng của Cố Quốc công.
Đối phương ôm hắn càng chặt hơn.
Giọng của ông khàn khàn: “Ta là phụ thân của con! Ta phải làm như thế nào thì con mới hiểu được rằng ta là phụ thân con, ta muốn làm một người phụ thân tốt, sẽ không vô dụng giống như lúc trước……”
Cố Ngũ lang nói với sự trấn an: “Con biết.”
Cố Quốc công: “Con không biết! Con chỉ biết giấu ta khi có chuyện xảy ra! Con tự mình chịu sự uất ức! Con hiểu lầm ta nhưng cũng không bao giờ nói ra! Con hoàn toàn không biết! Trong lòng con căm ghét người phụ thân này! Thậm chí còn xem thường việc nói chuyện với ta!”
Cố Phong Giản: “……” Chuyện này……Không thể cãi lại.
Thật ra Cố Phong Giản vẫn luôn hiểu chuyện này. Việc năm đó, nếu như người đó là hắn thì chưa chắc hắn có thể làm tốt hơn ông. Chỉ là giữa lý trí và con tim có một chút mâu thuẫn, chỉ có một chút mà thôi.
Về chuyện không cam tâm này, chỉ cần Cố Quốc công nói một tiếng xin lỗi với hắn, hắn sẽ tha thứ.
Có lẽ là……
Cố Phong Giản: “Thật ra con chưa từng trách người.” Chỉ hy vọng người có thể lại tốt với con lần nữa.
“Càng không phải ghét người.” Chỉ là không muốn mất đi tình cảm, nên cố ý trở nên lạnh nhạt.
Cố Quốc công khổ sở lại tự trách, ông nghĩ ra được rất nhiều lý do để phê phán mình: “Vậy thì vì sao? Phụ thân là người không có trách nhiệm như thế, nhưng lại không nghĩ ra được con đang nghĩ cái gì?”
Cố Phong Giản: “Con……”
Cũng may là lúc này quản sự đã bưng một lọ thuốc trị thương chạy đến với sự lo lắng khôn cùng, cứu một mạng của Cố Phong Giản.
Rốt cuộc Cố Quốc công cũng buông hắn ra, nhưng vẫn nhìn Cố Phong Giản bằng một loại ánh mắt mà hắn không thể nào ngăn cản được.
Cố Phong Giản nghiêm túc nói: “Con thật sự biết rõ. Sau này… có chuyện gì thì con cũng nói rõ ràng với người.”
Rõ ràng Cố Quốc công không tin.
Biểu hiện giả dối như thế đã từng xuất hiện qua một lần, chẳng qua cũng chỉ là giả vờ như vậy mà thôi. Không chừng qua mấy ngày thì lại thay đổi trở lại giống hôm nay.
Ngũ lang của ông thay đổi rất hay.
Cố Phong Giản: “……” Nhưng đó thật sự không phải là con.
Cố phu nhân đề nghị: “Tay con bị thương nghiêm trọng như vật thì để phụ thân bôi thuốc cho con trước đã.”
Vẻ mặt của Cố Quốc công bỗng thay đổi. Ông không ngừng thay đổi giữa vui mừng và lạnh lùng, kể ra nội tâm của ông đúng là đang đấu tranh không ngừng.
Cố Phong Giản nhìn lên vết thương đã đóng vảy.
…Muốn bôi thì bôi đi.
Không chút sợ hãi, hắn đã xắn tay áo lên, đưa tay của mình qua để góp tay cho Cố Quốc công thể hiện tình phụ tử của ông.
………………..
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Quốc công: Con chờ ta, con chờ ta ấp ủ chuẩn bị thêm một chút!
Danh sách chương