Trời tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt lạnh lẽo.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua bức rèm dày nặng chiếu vào, Dư Niệm thức giấc.
Cô không mở cửa sổ, ngủ chưa đủ, giật mình tỉnh giấc, đau đầu như thiếu dưỡng khí.
Trên bàn vẫn còn cà phê uống dư đêm qua, mùi cay đắng thoang thoảng lan tỏa trong phòng.
Dư Niệm rửa mặt, thay xong quần áo, cầm ly đi ra ngoài.
Trong bếp, dì Trương đang nướng bánh mì.
Trên bàn đặt một dĩa bánh ngọt màu đen, là tiramisu.
Cô tùy tiện ăn mấy miếng, uống hết nửa ly sữa rồi không ăn nữa.
Dư Niệm lửng thững đi ra sân, nhìn thấy Thẩm Bạc đang ngồi ở ghế mây.
Mắt anh khép hờ, khóe miệng vương chút ý cười, với chuyện cô đến làm như không nghe thấy.
Thẩm Bạc mặc bộ phục âu phục đen đuôi tôm như những người diễn tấu, đang lướt phím đàn dương cầm, là khúc Moonlight (Ánh Trăng) của Ludwig van Beethoven.
Dư Niệm định nói chào buổi sáng, lại nhớ đến lời nói hôm qua của anh, không thể lấy hành động vô lễ quấy rầy hành động đàn dương cầm của nhà dương cầm.
Vì thế, cô hậm hực xoay người, đi trở vào nhà lớn.
Dư Niệm đi đến phòng của Tiêu Bạch, gõ gõ cửa, lại nhớ đến đối phương không nghe thấy, nhất thời có chút khó xử.
Nhưng mà rất nhanh, cửa liền mở ra.
Tiểu Bạch cắn môi nhìn cô, trong mắt vẫn là vẻ cảnh giác và mờ mịt như trước.
Dư Niệm viết chữ trên giấy cho hắn xem: “Chào buổi sáng.”
Tiểu Bạch gật gật đầu, vẫn không có biểu hiện gì như cũ.
Cô vượt qua hắn, nhìn quanh căn phòng, rèm cửa đều bị kéo xuống, một khoảng tối thui, thật bí bách.
“Tôi có thể vào trong không?” Cô lại hỏi.
Tiểu Bạch nghiêng người, để cô đi vào.
Dư Niệm hạ tầm mắt, đặt trọng tâm vào sợi xích trên tay hắn, là từ nhiều mắc thép hợp thành, gần như không thể phá vỡ.
Cô hỏi một câu: “Có đau không?”
Lại nhớ đến hắn không nghe được, lại viết ra: “Tay đau không?”
Tiểu Bạch lắc đầu, ngồi trên ghế, nhưng không nhúc nhích.
Dư Niệm không nói nữa, tỉ mỉ quan sát hắn.
Sắc mặt hắn so với hôm qua còn nhợt nhạt hơn, ánh nắng chiếu vào, sườn mặt hiện lên một lớp lông tơ mỏng, còn có một ít tơ máu rất nhỏ.
Hắn mong manh như vậy, nhất thời làm cô sản sinh ra một loại ý niệm muốn bảo vệ.
Dư Niệm kéo rèm ra một chút, dưới ánh mắt nghiên cứu của hắn, viết: “Tôi có thể kéo ra một chút không? Tôi cảm thấy anh nên ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cho dù không nghe được… cũng rất tuyệt vời chẳng phải sao?”
Tiểu Bạch không từ chối.
Cô lại đánh bạo hỏi thêm: “Anh có thể nói chuyện không? Tôi nghe nói người bị điếc, là bởi vì vấn đề tâm lý nên sau đó lâu ngày không nói chuyện, sẽ đánh mất công năng nói, thậm chí là thị lực cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vậy còn anh? Không nói là nguyên nhân tại sao vậy?”
Cô viết một đoạn dài lộn xộn, đưa đến trước mặt Tiểu Bạch, muốn hắn xem.
“Tôi…” Tiểu Bạch như một bé trai ngượng ngùng, muốn hắn cười liền gượng cười một tiếng, mới nói ra một chữ, cảm thấy giọng nói khàn khàn móp méo, không chịu nói nữa.
“Đừng sợ, tôi không để ý đến giọng nói anh đâu.”
“Tôi…” Hắn cố lấy dũng khí lần nữa, cuối cùng vẫn không thành công nói ra một câu lưu loát, cụp mắt, im lặng.
Dư Niệm không ép hắn, đối thoại trên giấy cùng hắn, tuy rằng hắn thường ba câu chỉ đáp hai, nhưng cũng xem như là trò chuyện với nhau vui vẻ.
Cô hỏi: “Anh thích ăn gì?”
Hắn không đáp.
“Tôi thích ăn mỳ chua cay, còn có hủ tiếu, bì lạnh cũng ngon nữa, anh từng ăn mấy món đó chưa?”
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng lắc đầu.
“Vậy để tôi làm cho anh ăn, làm xong bưng lên cho anh nha, anh có ăn cay được không?”
Tiểu Bạch mím môi, dè dặt viết lên giấy: “Một chút.”
“Được rồi, anh đợi tôi nha.” Cô không vội ép Tiểu Bạch nói chân tướng, như vậy chỉ phản tác dụng.
Cách làm Dư Niệm xem trên mạng, thật sự nấu hai tô mỳ chua cay bưng lên lầu.
“Ha ha anh xem, tôi cũng không biết hương vị thế nào nữa, chắc chắn là không ngon bằng mấy tiệm ăn bên ngoài rồi.” Cô nhìn hắn một cách chan chứa mong chờ.
Tiểu Bạch giật mình ngẩn người một lát, cầm đũa lên, gắp vài sợi, kết quả bị vị cay làm sặc, ho đến mặt đỏ tai hồng.
Dư Niệm rót nước cho hắn, lại vỗ vỗ lưng hắn, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tiểu Bạch lấy tay bụm miệng, chậm rãi lắc đầu. Bởi vì ho khan, cảm xúc trở nên kích động, cổ hắn từ trắng bệch yếu ớt biến thành màu đậm hơn.
Dư Niệm muốn dẹp mỳ đi, lại bị Tiểu Bạch cẩn thận giữ lại.
Hắn không nói tiếng nào, lần nữa giơ đũa, ăn một miếng nhỏ hơn.
Hắn chậm rãi ăn, Dư Niệm thì ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn, cười nhẹ, người này thật là thú vị, là bởi vì không muốn phụ lòng tốt của cô, cho nên mới muốn ăn hết như vậy sao? “Ăn không vô thì không cần miễn cưỡng đâu, khẩu vị của tôi khá nặng, quên mất anh.” Dư Niệm nói.
Tiểu Bạch chỉ im lặng ăn, không nói chuyện, cuối cùng, môt tô mỳ cứ như vậy mà cạn sạch.
Gần đến giữa trưa, Dư Niệm mới nói tạm biệt với Tiểu Bạch.
Hắn lần này không nhắm mắt, thái độ cũng có chút chuyển biến, không còn xa cách và cảnh giác nữa. Tay hắn nắm nhanh lấy núm cửa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Dư Niệm ngạc nhiên nói: “Chiều tôi lại đến.”
Tiểu Bạch do dự rồi gật đầu.
Cô không quay đầy lại, khi xoay người, khóe miệng vốn đang cười từ từ hạ xuống, trở về trạng thái bình thường.
Tới phòng bếp, Dư Niệm cầm tô lách qua người Thẩm Bạc mà vào, nghe anh như cười như không nói một câu: “Cô Dư, vấn đề hôm qua còn chưa hỏi xong.”
“Muốn hỏi gì?”
“Mùi vị phản bội người khác thế nào, có chút áy náy gì không?”
Dư Niệm mím môi, không đáp.
“Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó.” Thẩm Bạc không nói thêm gì nữa, anh mỉm cười, ăn cơm của mình.
(Câu này nhớ không lầm là trong phim The Heirs của Hàn mà =.=)
Trong đầu Dư Niệm hỗn loạn, anh là đang châm chọc cô tự làm tự chịu sao? Nhưng xem thần thái của anh thì không giống vậy.
Đến tột cùng là có ý gì?
Chỉ có điều, người bình thường sẽ vô cùng kinh ngạc với thái độ ôn hòa nhã nhặn của cô với tội phạm, riêng Thẩm Bạc thì không hỏi cái gì. Cũng không biết là anh ta đang cực lực tuân thủ giao kèo, hay là đã nắm rõ tâm lý cô trong lòng bàn tay.
Dư Niệm ăn xong cơm, nhưng không lập tức đến phòng Tiểu Bạch, mà quay trở về phòng mình xem một ít tài liệu.
Đúng lúc này, Thẩm Bạc đột nhiên gõ cửa.
Anh bưng một tách cà phê, khói bốc lượn lờ quanh quẩn khuôn mặt tuấn tú của anh, có loại thanh nhã xem hoa.
“Đây là bưng cho cô.” Thẩm Bạc chuẩn mực nói.
“Cám ơn anh Thẩm.” Cô đặt túi đựng tài liệu trong tay xuống, nhận lấy cà phê, nhấp một chút.
Dùng khóe mắt, cô thấy Thẩm Bạc vẫn chưa đi, không khỏi hoài nghi: “Anh Thẩm còn có việc?”
“Đương nhiên là có, tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi cô Dư.”
Dư Niệm nhíu mày, từ thấy mình đối lập với người này.
Vấn đề của anh cái nào cũng xảo quyệt, như là cảnh giác thị uy với cô, lại làm cho người ta không nắm bắt được suy nghĩ của anh.
“Anh hỏi đi.”
“Nếu một người Nhật và một người Đức lấy nhau sinh con, như vậy đứa con này sẽ mang hai dòng máu của hai nước này, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nếu đứa con lai Nhật-Đức đó, lại lấy một đứa con lai Anh-Ý, sinh con, thì đứa bé đó sẽ lai bốn dòng máu của bốn quốc gia, đúng không?”
“Đúng vậy, anh muốn nói gì, anh Thẩm?”
“Tôi muốn nói là, một khi bắt đầu lai nhiều dòng máu khác nhau, dù có rửa như thế nào, cũng không thể trở về với dòng máu thuần chủng lúc ban đầu.”
Anh là đang nói, bất luận Tiểu Bạch có nỗi khổ gì, nhưng thế nào cũng là một người từng có vết nhơ, cho nên hắn không thể được cứu chuộc.
“Anh yên tâm đi, anh Thẩm, sau ba ngày, tôi sẽ nói cho các người biết tung tích của bé gái đó.”
Sắc mặt Thẩm Bạc không đổi, cũng không mảy may có chút biểu hiện nhẹ nhõm, chỉ là vẻ hứng thú trên mặt càng lúc càng đậm, nói: “Cho nên cô đã tính toán xong rồi, muốn phản bội hắn đúng không?”
Dư Niệm tránh né không đáp, “Tôi phải bắt đầu làm việc, anh Thầm, buổi tối chúng ta gặp lại?”
“Như vậy, song song với làm việc, xin hãy bảo trọng sức khỏe của mình.” Anh cười ôn hòa, bổ sung, “Chào buổi trưa, cô Dư.”
Đợi anh hoàn toàn đi xa, Dư Niệm mới mở hồ sơ ra tiếp tục xem thông tin có liên quan đến Tiểu Bạch: Thì ra hắn không điếc bẩm sinh, mà là lúc mẹ hắn mang thai hắn đã phá thai, do đó tạo thành thương tổn thính lực cho hắn.
Mẹ hắn ngay từ đầu đã không muốn sinh hắn ra.
Cho nên, hắn là bởi vì trưởng thành trong sự khinh rẻ, mới nuôi dưỡng ra tính cách thế này sao?
Hơn nữa, lại ám chỉ lên cơ thể người chết, tùy tiện phát tiết bất mãn của mình với thế giới?
Hay là… làm mà không biết.
Dư Niệm không xem nữa, ngược lại đi đến chỗ Tiểu Bạch.
Hắn vẫn lặng lẽ ngồi trên ghế, như là một pho tượng hình người điêu khắc tuyệt đẹp.
Thấy cô đến, hắn nghiêng đầu, hơi hơi mỉm cười, ngay cả vui thích cũng dè dặt như vậy.
Dư Niệm viết hí hoáy lên giấy: “Anh muốn xem phim không?”
“Phim?” Anh trả lời.
“Phim kinh dị, hoặc phim tình cảm, phim gì cũng được.”
“Ừ.” Hắn không từ chối, cũng không ưng thuận.
Dư Niệm mang đến máy tính bảng, cho hắn xem phim kinh dị mới ra mắt tháng này.
Cô xem đến giữa phim, mới phát giác có nhiều cảnh không ổn lắm.
Trong phim, có rất nhiều cảnh máu me, chẳng phải vậy là đang thức tỉnh hắn?
Dư Niệm nghiêng đầu, lén nhìn biểu hiện của Tiểu Bạch, vẻ mặt hắn lãnh đạm, không có vẻ gì là cảm thấy đặc biệt hứng thú, càng không có biểu hiện đặc thù gì.
Bộ phim kết thúc, Dư Niệm bị dọa đến mơ hồ, lòng còn sợ hãi.
Tiểu Bạch mở lời nói trước: “Sợ?”
Hắn chỉ có thể nói một âm riêng lẻ ngắn ngọn như vậy, mới đầu ngữ điệu còn kỳ lạ, tiếp sau đó từ từ chuyển biến tốt hơn.
“Hơi sợ, tôi không có gan xem phim kinh dị.” Dư Niệm trả lời chi tiết.
Hai người họ trò chuyện một lát, Dư Niệm liền định quay về phòng đi ngủ.
Trước khi rời khỏi, Tiểu Bạch đột nhiên đứng dậy, túm chặt lấy cổ tay của Dư Niệm.
Sức của hắn rất mạnh, sức lực bộc phát thoạt nhìn hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài.
Tim Dư Niệm đập mạnh, trong nháy mắt cô mới nhớ ra, sự thật người này vẫn là một tội phạm giết người.
Cô cúi đầu, ánh mắt di chuyển xuống cổ tay: năm ngón tay hắn sắp ghim vào da cô, lưu lại nhiều vết đỏ nhạt có đậm có.
Gần như trong nháy mắt, cô nhớ tới lời nói của Thẩm Bạc: Con lai vẫn sẽ chỉ là dòng máu lai, họ không có khả năng trở nên thuần chủng. Cho nên, người đã làm chuyện ác, có khả năng khôi phục bản tính thiện lương sao?
Tâm trạng của Tiểu Bạch có vẻ rất kích động, đầu vai gầy gò của hắn run run, nói không thạo lắm: “Nói… nói cho tôi biết, cô muốn cái gì?”
Dư Niệm muốn ổn định tâm trạng cho hắn, tay cô chủ động gỡ năm ngón tay của hắn ra, bình tĩnh tự nhiên dùng khẩu hình nói với hắn: “Tôi không muốn gì cả.”
“Không muốn gì, đối… đối xử tôi tốt như vậy.”
“Tiểu Bạch, anh làm đau tôi.”
Cô bắt đầu cuống quít, cũng quên mất sự thật Tiểu Bạch là kẻ điếc.
Tay hắn càng bấu càng chặt, gần như là thỉnh cầu, hỏi cô: “Cô muốn biết cái gì?”
“Anh làm đau tôi! Tiểu Bạch!” Cô quát lớn.
Rốt cuộc, Tiểu Bạch như phát hiện ra điều gì, buông lỏng tay ra.
Hắn co quắp người lại, nói lộn xộn xin lỗi, cuối cùng ôm chặt lấy đầu mình.
“Chúc ngủ ngon.” Dư Niệm viết ba chữ này xong, đóng cửa lại, chạy trốn thật nhanh.
Thật sự là có thứ cô rất muốn, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Chuyển biến cảm xúc của Tiểu Bạch đã rất nhanh so với tưởng tượng của cô, chỉ cần thêm một chút nữa, chắc là có thể phá vỡ lòng đề phòng của hắn.