Lâm Hồi Âm không mục đích đi theo đường trồng đầy cây đào hai bên. Nàng cũng không biết mình đã đi rất xa, cũng không biết rốt cuộc mình đi bao lâu rồi, một bóng người cũng không có, nhưng lại nhìn thấy một chú cún con.

Một con cún trắng, ở dưới cây đào chạy trốn, thường nghe thấy cây đào, sau đó vươn móng vuốt cào cào thân cây đào, đi tiểu trên mặt đất, hết tung ra sau, lại dùng mũi ngửi ngửi cây đào, tiếp tục chạy về phía trước.

Cún con kia cực kì đáng yêu, một đường giương oai chạy trốn, chạy đến trước mặt Lâm Hồi Âm, nó liền ngừng lại, ngẩng đầu, mắt nhìn Lâm Hồi Âm, rất đáng yêu.

Lâm Hồi Âm không nhịn được ngồi xổm trước mặt tiểu cẩu, nở nụ cười thân thiết, vươn tay, định xoa đầu.

Ai ngờ tiểu cẩu lại hướng về phía Lâm Hồi Âm đặc biệt lợi hại kêu lên “ Ẳng___” một tiếng, đôi mắt tiểu cẩu trừng mắt phẫn nộ nhìn Lâm Hồi Âm.

Thân hình chú cún rất nhỏ, mặc dù “Ẳng” ra tiếng, nhưng có vẻ chẳng có khí thế. Lâm Hồi Âm không hề sợ hãi, xoa tới lui trên đầu cún con. Lông tiểu cẩu rất dài, ấm ấm mềm mềm, làm cho Lâm Hồi Âm nhịn không được cúi người định bế tiểu cẩu lên.

Ai ngờ, tay nàng vừa duỗi về phía tiểu cẩu, tiểu cẩu liền đặc biệt không hữu hảo đưa miệng cắn vào tay nàng.

Lâm Hồi Âm hô nhỏ một tiếng, đem tay rụt trở về. Nàng cúi đầu nhìn tay của mình, không chảy máu, nhưng lại ửng hồng.

Mà chân trước của chú chó nhỏ kia liều mạng cào bới, tư thế bổ nhào vào Lâm Hồi Âm bất kì lúc nào, hướng về phía nàng “Ăng ẳng” kêu.

Lâm Hồi Âm sao có thể sợ con chó nhỏ kia, liền hung hăng trừng mắt liếc tiểu cẩu. Chú cún nhỉ kia liền hung ác chạy đi. Lâm Hồi Âm giơ chân đá về phía tiểu cẩu, nó mở miệng, không hề sợ hãi cắn vào chân nàng. Nhưng khi tiểu cẩu chưa cắn trên chân Lâm Hồi Âm, thì truyền cùng truyền đến những giọng nữ: “Hồi Âm tiểu thư, Hồi Âm tiểu thư….”

Chú chún nhỏ kia nghe thấy tiếng người, nghe xong, xoay người chạy về phía xa.

Lâm Hồi Âm xoay người, nhìn thấy một thị nữ nhanh nhẹn ở trước mặt nàng: “Hồi Âm tiểu thư, sao người lại đi đến đây?”

Lâm Hồi Âm xoa bàn tay vừa bị chú cún nhỏ cắn, hơi ngượng ngùng cong môi cười cười: “Ta đi một chút, thì bị lạc đường.”

Thị nữ cũng không nói gì, dẫn Lâm Hồi Âm về Thái tử cung. Đi được một quãng, thị nữ lơ đãng nhìn thấy tay Lâm Hồi Âm đỏ bừng, kinh sợ hô lên: “Hồi Âm tiểu thư, người bị làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ bị một chú chó nhỏ đả thương thôi.” Lâm Hồi Âm chỉ tiểu cẩu đã chạy xa xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện