Tần Vấn Thiên nghe được lời của Hạ Liên nói thì đồng tử khẽ co rụt lại. Hắn đưa mắt nhìn Hạ Liên, chỉ thấy đối phương nhìn hắn cười mỉm, làm như câu nói này không có ảnh hưởng gì. Gương mặt mỹ lệ cùng với hình tượng tốt đẹp trước đó mà nàng tạo dựng nên giờ khắc này đã sụp đổ không thể nghi ngờ.  

             Đây mới là bộ mặt thật sự của nàng ta, những biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ trước đó ở trước mặt Thanh Nhi giờ khắc này không còn lưu lại chút nào, mà biểu lộ ra một bộ mặt khác.  

             - Bị ta nói trúng rồi sao, hay là thẹn quá thành giận?  

             Hạ Liên cười hì hì nói, cũng không thèm quan tâm tới Tần Vấn Thiên:  

             - Nơi hoàng cung vô số hậu duệ quý tộc, con cháu thiên kiêu vương hầu như mây trên trời, ngươi chỉ là một tên cẩu nô tài nhỏ nhoi mà cũng muốn trèo cao. Thật là người si nói mộng.  

             - Nói xong chưa?  

             Tần Vấn Thiên nhìn Hạ Liên chằm chằm, lạnh lùng cất tiếng.  

             - Thế nào, không phục sao? Ngươi có muốn mách lại với Thanh Nhi công chúa hay không, một đại nam nhân như ngươi đi mách lẻo thật cũng thú vị lắm đó.  

             Hạ Liên cười duyên dáng, chu môi huýt sáo một tiếng, lập tức có hai đại yêu từ xa bay tới, cánh chim chớp động, đáp xuống bên cạnh Hạ Liên và huynh trưởng Hạ Phàm của nàng.  

             - Cho dù thân phận của ta như thế nào, ta và Thanh Nhi đến hầu phủ là khách, cho dù ta là người hầu cũng không tới phiên ngươi làm nhục chứ.  

             Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.  

             Hạ Liên vẫn không thèm để mắt tới hắn, chỉ thấy ả và Hạ Phàm lần lượt lắc thân hình phóng lên, đáp xuống lưng đại yêu. Dưới chân Hạ Liên là một con phi cầm có huyết mạch Đại Bằng, còn dưới chân Hạ Phàm lại là một con Bạch Hổ hung lệ đáng sợ. Trong miệng chúng phát ra tiếng gào trầm thấp. Tiểu Hỗn Đản từ trong ngực Tần Vấn Thiên thò đầu ra, lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm.  

             - Ngươi vẫn không phục hả?  

             Hạ Liên lại nở nụ cười rực rỡ, Hạ Phàm ở bên cạnh đạp Bạch Hổ hàng lâm hư không, thấp giọng nói:  

             - Hạ Liên, chúng ta đi thôi.  

             Hắn không nhìn Tần Vấn Thiên, hai huynh muội trước đó còn xưng huynh gọi đệ cùng Tần Vấn Thiên, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thời khắc này đã lộ ra nguyên hình.  

             - Được.  

             Hạ Liên gật gật đầu, cười lạnh quét nhìn Tần Vấn Thiên một cái, lập tức đại yêu mà ả ngồi lấp loáng cánh chim, sắp sửa bay lên trời.  

             Nhưng đột nhiên thân thể Hạ Liên xông về phía trước, yêu thú dưới thân phát ra một tiếng rít dài, chỉ thấy ánh mắt của ả bỗng nhiên chuyển qua chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên với thần sắc lạnh như băng. Chỉ thấy thời khắc này cái đuôi của yêu thú kia đã bị Tần Vấn Thiên nắm chặc trong tay, Tần Vấn Thiên nhìn ả bằng ánh mắt lạnh lùng:  

             - Nơi này là hầu phủ, ta không muốn để cho Thanh Nhi khó xử, nói xin lỗi thì ta sẽ không truy đuổi chuyện này nữa.  

             - Càn rỡ.  

             Hạ Phàm ở hư không thấy một màn như vậy lập tức quát lạnh một tiếng, nhìn Tần Vấn Thiên quát:  

             - Gan chó của ngươi cũng thật lớn.  

             Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, tròng mắt quét tới Hạ Phàm lạnh như băng, hai huynh muội này thật đúng là không coi ai ra gì.  

             - Cẩu nô tài, ta sẽ thay thế Thanh Nhi công chúa giáo huấn ngươi một chút.  

             Chỉ thấy Hạ Liên huy động bàn tay, lập tức trường tiên màu lửa đỏ quật bay thẳng tới Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc, trong hư không xuất hiện một đạo tiên ảnh có uy lực kinh khủng, phát ra tiếng rít gió dữ dội. Nếu bị roi này đánh trúng, đủ để tróc da bong thịt người ta.  

             Tần Vấn Thiên vươn tay ra, bên trong thủ chưởng có phù quang lập lòe rực rỡ đáng sợ. Không ngờ hắn lại trực tiếp chụp trường tiên trong lòng bàn tay, một roi đáng sợ quất vào lòng bàn tay của hắn dường như chẳng đáng gì.  

             Một tiếng huýt gió hung mãnh truyền ra, yêu thú dưới chân Hạ Liên đánh tới Tần Vấn Thiên với lệ khí ngập trời.  

             Tiểu Hỗn Đản nằm trong ngực Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong con ngươi nó lóe lên một đạo hào quang màu vàng đen, rống một tiếng cực kỳ lạnh lùng. Thân thể của nó trong nháy mắt trở nên vụt lớn lên, vươn móng vuốt sắc bén đánh lên đầu của đối phương. Móng vuốt của nó cắm vào trong đầu của đối phương, một cổ phù quang đáng sợ xuất hiện, hóa thành uy năng ngập trời. Yêu thú cường đại kia phát ra tiếng rít thê thảm, mơ hồ có chút tuyệt vọng, lập tức bị cắn nuốt sống ngay.  

             Tình cảnh này khiến cho Hạ Liên sửng sốt. Sắc mặt của ả trở nên cực kỳ khó coi, nụ cười không còn trên môi nữa. Không ngờ yêu thú của Tần Vấn Thiên lại xé nuốt yêu thú tọa kỵ của ả. Nó dù chỉ là một tôn Thiên Tượng yêu thú, nhưng dù sao cũng là tọa kỵ của ả.  

             - Ngươi muốn chết!  

             Hạ Liên nổi giận quát một tiếng, toàn thân phóng ra khí thế mạnh mẽ, hung mãnh bổ nhào tới Tần Vấn Thiên. Chợt thấy Tần Vấn Thiên giơ bàn tay lên, vụt ra trước một cách mạnh mẽ. Trong hư không xuất hiện một đại chưởng ấn trực tiếp đánh tới. Một tiếng chát thật lớn vang lên, thân thể của Hạ Liên bị một chưởng đánh bay ra ngoài. Cả người bị một chưởng đánh trúng khiến ả choáng váng, trên mặt nóng hừng hực, xương cốt trên người cũng gãy đi không ít, trực tiếp bị đánh nằm úp trên đất, khóe miệng có máu tươi chảy ra.  

             Mặc dù trên mặt của Hạ Liên không có một tia huyết sắc nào, trắng bệch như tờ giấy, nhưng lại có vẻ rất doạ người.  

             Nơi này chính là hầu phủ, Trường An hầu phủ, là nhà của nàng, đều có quyền thế ngất trời trong địa vực Trường An hầu phủ vô tận bát ngát này. Ông ngoại của nàng còn là nhân vật cả Trường Thanh tiên quốc, rất cưng chiều nàng, xem nàng như bảo vật. Giờ này nàng bị một tên nô tài đánh ở trong nhà mình, một cái bộp tay tát bay đi. Mặc dù nô tài này là nô tài của Thanh Nhi công chúa, muốn leo lên nấc thang quyền quý, vẫn không thể tha thứ được.  

             Hạ Phàm cũng ngây ngẩn cả người trong hư không, người dưới chuyện nuôi dưỡng yêu thú ở xa xa bên kia cũng đang nhìn sang mà cảm thấy chấn động.  

             - Ta muốn hắn chết!  

             Hạ Liên lạnh lùng nói, vô số yêu thú lập tức vọt tới bên này. Hạ Phàm nhíu chân mày, sự tình có vẻ lớn chuyện rồi. Tuy hắn coi thường Tần Vấn Thiên, nhưng không ngu, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân. Trước đó chỉ làm nhục Tần Vấn Thiên một phen chứ không muốn động thủ, vì Thanh Nhi công chúa sẽ biết. Bọn họ động thủ với người tùy tùng của công chúa tại Trường An hầu phủ, hiển nhiên là không nễ mặt công chúa.  

             Nhưng thời khắc đã làm lớn chuyện, người này ỷ đi theo công chúa, không ngờ lại bộp tay tát bay Hạ Liên ở trong nhà hắn, quả thực không thể nhịn được.  

             - Giết hắn đi!  

             Hạ Phàm lạnh lùng lên tiếng, nếu như đã đến bước này không gì khác hơn là xuống tay trước, sau đó lại giải thích với công chúa. Về cái chết của Tần Vấn Thiên, chẳng phải là họ muốn nói như thế nào thì nói hay sao? Cho dù công chúa không vui, cũng không thể quản được gì, chỉ cần mẫu thân khổ tâm một phen, thì mọi chuyện coi như nước chảy gió bay qua mà thôi.  

             Dù sao Trường An hầu phủ có địa vị vững chắc. Ôngng ngoại hắn có thể nói là người đi theo đại đế để đánh được thiên hạ. Mặc dù Thanh Nhi công chúa thật sự có ý kiến với Trường An hầu phủ, cũng không lay động được bọn họ.  

             Vì thế Hạ Phàm hạ mệnh lệnh rất tàn nhẫn.  

             Tần Vấn Thiên nghe được mệnh lệnh của Hạ Phàm, lập tức trong con ngươi của hắn phóng ra hàn mang loá mắt. Giết hắn đi!  

             Hạ Phàm hạ lệnh tru diệt hắn, đây chính là khác biệt hoàn toàn với ý định làm nhục trước đó rồi. "Giết hắn đi!" không chỉ là xem tính mạng của hắn như một chuyện vặt vãnh, thậm chí còn không nể mặt Thanh Nhi chút nào. Cho dù hắn thật sự chỉ là một người nô bộc, thì bọn họ cũng không thể nói giết là giết.  

             Cả người Tần Vấn Thiên phóng ra khí thế cuồng bạo rét lạnh chí cực. Một cổ uy thế đáng sợ càn quét thiên địa. Tiểu Hỗn Đản phát ra tiếng gầm rung trời, thân thể nó bay lơ lửng trên bầu trời, toàn thân phóng ra hào quang màu vàng đáng sợ, như được tạo thành từ vàng ròng.  

             - Oành!  

             Thân thể Tiểu Hỗn Đản biến ảo, sinh ra cánh chim màu vàng như lưỡi đao. Từng thanh đao sát phạt sắc bén đến đáng sợ. Thân thể nó lại hóa thành một tôn Kim Sí Đại Bằng Điểu bay lơ lửng giữa trời, hai tròng mắt bắn ra kiếm sắc bén màu vàng kinh khủng.  

             Quang trạch lưu chuyển trên cánh chim cực kỳ rực rỡ. Thân hình Tiểu Hỗn Đản lập lòe, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, vươn đôi cánh ra cọ cắt hư không trong giây lát. Tiếng vang rào rào truyền đến thật đáng sợ, tốc độ của nó cũng kinh người. Rất nhiều yêu thú bị chặt đứt ngang người, trong phút chốc tình cảnh trở nên long trời lở đất.  

             Tần Vấn Thiên bước ra một bước, bay thẳng đến chỗ Hạ Phàm. Hạ Phàm cảm nhận được uy thế ngập trời trên người Tần Vấn Thiên thì biến sắc, lập tức tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, một đại chưởng ấn bao phủ bầu trời, che lấp đại địa, đánh tới Hạ Phàm. Yêu thú Bạch Hổ nổi giận gầm lên một tiếng lao tới trước, nhưng giờ này một chưởng của Tần Vấn Thiên đáng sợ đến bực nào?  

             Thiên kiêu hạng nhất của Đăng Tiên bảng thành Cổ Đế, phóng tầm mắt trong Tiên vực bát ngát vô tận, tìm được bao nhiêu người cùng cảnh giới có thể chống lại hắn đây?  

             Bạch Hổ bị tiêu diệt, hơn nữa chưởng ấn vẫn có uy thế như trước, nghiền ép trên bầu trời, oanh diệt hết thảy.  

             Sắc mặt của Hạ Phàm tái nhợt. Hắn không ngờ Tần Vấn Thiên lại mạnh mẽ như vậy, đây là nguyên nhân khiến cho Thanh Nhi công chúa dẫn hắn đi theo đó ư? Người tới từ thành Cổ Đế quả nhiên đều đáng sợ!  

             Hạ Phàm điều động lực lượng công phạt toàn thân để chống cự, nhưng vẫn bị một chưởng đánh bay ra ngoài, ngã lăn trên đất.  

             Xa xa càng lúc càng có nhiều yêu thú chạy tới, thậm chí cũng có Tiên yêu phóng ra, khiến cho thần sắc Tần Vấn Thiên hơi biến đổi. Hắn hét lớn một tiếng, hàng vạn hàng ngàn chưởng ấn đồng thời công phạt. Hư không chấn động, vô số yêu thú bị đánh giết, đua nhau phát ra tiếng gào thét thảm thiết. Khu vực này trở thành một khu đầy mưa máu, tán loạn.  

             Lúc này có một đạo ảo ảnh lập lòe phóng đến từ xa. Một bước một hư không, tốc độ nhanh đến kinh người, nháy mắt đã hàng lâm tới nơi này. Cuộc chiến đấu lập tức dừng lại, người tới chính là phu nhân Trường An hầu.  

             Đôi mắt đẹp của hầu phu nhân lạnh như băng, ánh mắt quét nhìn xuống dưới, con trai của bà ta bị người đánh ngã nằm lăn trên đất, con gái cũng vậy, quần áo trên người không ngay ngắn, khóe miệng chảy máu, những yêu thú kia con thì chết con thì bị thương.  

             Xa xa có vô số thân ảnh cường giả đạp bước đến, thấy cảnh tượng này đều tâm kinh đảm chiến. Hầu phu nhân chính là con gái của Vân vương, hậu nhân của danh môn, từ trước đến nay hay bao che khuyết điểm, giờ này không ngờ con gái của nàng ta lại bị một người ngoài đánh trọng thương ở trong hầu phủ.  

             Chỉ thấy con ngươi băng lãnh của Hầu phu nhân nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt có thể thấy được sát ý.  

             - Mẫu thân, người này vô lễ chí cực, không ngờ có lời lẽ khinh bạc với con.  

             Hạ Liên nói trong tiếng khóc nức nở:  


             Hầu phu nhân lạnh lùng lên tiếng. Bà ta lập tức đưa bàn tay ra, một luồng chỉ phòng đánh tới phía trước. Trong phút chốc Tần Vấn Thiên cảm thấy một cổ uy lực vô thượng hàng lâm, sắc mặt hắn tái nhợt.  

             - Dừng tay!  

             Một tiếng hét lớn truyền đến từ xa xa, sắc mặt Thanh Nhi tái nhợt, điên cuồng cưỡi Hư Không Thụ Diệp lao tới bên này.  

             Đôi mắt của hầu phu nhân nhoáng lên một cái. Một chỉ của bà ta vẫn rơi xuống, thiên địa biến ảo, hủy diệt hết thảy. Sắc mặt Thanh Nhi trắng bạch, đây là một cú đánh của Tiên vương a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện