Ma Tà bị quy tắc của thành Cổ Đế đưa đi. Tuy vậy, lòng đệ tử của Tần môn cũng không an tĩnh chút nào. Ma Tà xác thực là một nhân vật, chỉ bằng chuyện hắn tru diệt Tử Đạo Dương cũng đã khiến cho người cảm thấy cực kỳ đáng sợ rồi.  

             Hiện tại Ma Tà có thể chất bất diệt, được ba phần chín truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, Thánh Hi tôi luyện thân thể, đã đi vào cảnh giới Tiên Đài, ngoại trừ đám người Tần Vấn Thiên ra, coi như Ma Tà là người đoạt được thắng lợi lớn nhất tại thành Cổ Đế rồi. Còn kẻ bi ai nhất chính là Tử Đạo Dương, không thể nghi ngờ.  

             Dĩ nhiên sự cường đại của Ma Tà vẫn không thể che giấu được sự tài hoa của Tần Vấn Thiên. Hắn đã sớm có chuẩn bị, không chỉ bảo vệ yêu thú đồng bạn, hơn nữa thành công thoát hiểm khi đối mặt với Ma Tà bạo phát ra thực lực Tiên Đài. Chiến tích như thế này cũng đủ để kiêu ngạo rồi.  

             Tuy vậy trận chiến này thật quá mức nguy hiểm.  

             - Sau này gặp lại Mà Tà tại Tiên vực, nhất định phải tru diệt hắn.  

             Thần sắc của Quân Mộng Trần thật khó coi, Ma Tà với thủ đoạn tàn nhẫn suýt nữa đã được như ý.  

             - Tất cả mọi người giải tán đi. Ma Tà đi rồi Tần môn sẽ không còn sóng gió gì nữa.  

             Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người. Tử tông giải thể, Ma Tà rời đi, hiện tại có thể nói Tần môn là cực vô phách tại thành Cổ Đế rồi.  

             Mọi người đua nhau gật đầu liên tục rời đi. Tần Vấn Thiên chầm chậm bước ra, Thanh Nhi, Quân Mộng Trần và đám người Nam Hoàng Vân Hi vẫn chưa rời khỏi, đều đến phía sau Tần Vấn Thiên, lập tức đáp xuống tu luyện tràng.  

             - Tần Vấn Thiên huynh chuẩn bị đi sao?  

             Nam Hoàng Vân Hi hỏi, vừa rồi nàng đã nghe được lời nói nhỏ của Tần Vấn Thiên.  

             - Ừ, giờ này thành Cổ Đế đã không có áp lực, nên rời đi rồi.  

             Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:  

             - Lần này huynh đến thành Cổ Đế chủ yếu là vì tìm Thanh Nhi.  

             Thanh Nhi ở bên cạnh nghe vậy đôi mắt đẹp chợt dao động, Nam Hoàng Vân Hi nhìn nàng rồi cười nói:  

             - Quả thật huynh đã lên đỉnh Đăng Tiên bảng thành Cổ Đế, Tần môn chúng ta cường đại như vậy không có bất kỳ thế lực nào có thể chống lại, đích xác không cần phải tiếp tục lưu lại nơi này nữa… Muội đã đi mấy năm nay rồi, lần này trở về vừa khéo chuẩn bị cho việc chú tạo Tiên Đài.  

             - Các huynh muội thì sao, có ý kiến gì không? Nếu nguyện ý tiếp tục lưu lại thành Cổ Đế cũng được.  

             Tần Vấn Thiên nhìn những người khác.  

             - Tử Đạo Dương chết, Ma Tà ly khai, giờ này mười vị trí đầu Đăng Tiên bảng gần như đều ở đây rồi, lưu lại còn có ý nghĩa gì.  

             Quân Mộng Trần lên tiếng, lập tức mọi người đều nở nụ cười.  

             - Vậy thì tốt, ngày mai sẽ đến truyền tống khu quay trở về.  

             Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:  

             - Tất cả mọi người nghỉ ngơi đi thôi.  

             Mọi người đua nhau gật đầu, ai đi đường nấy. Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vấn Thiên triệu tập mọi người Tần môn lại, thông báo tin tức bọn họ muốn rời đi cho đệ tử của Tần môn biết, các thiên kiêu Tần môn cũng không lấy làm kinh ngạc.  

             - Tần huynh, sau này có gặp nhau tại Tiên vực, huynh cũng đừng xem chúng tôi là người dưng.  

             Có người cười nói.  

             - Nếu các huynh đệ nguyện xem Tần mỗ như bằng hữu, đi khỏi thành Cổ Đế lúc gặp lại vẫn là huynh đệ.  

             Tần Vấn Thiên hào sảng nói.  

             - Tốt, ha ha, hy vọng sau này còn có cơ hội sóng vai chiến đấu.  

             Có người cao giọng nói, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Từ Như Tuyết, nói:  

             - Sau khi ta rời đi, Tần môn tạm thời giao cho Từ Như Tuyết trông coi, về phần tương lai như thế nào thì các huynh đệ tự quyết định.  

             Từ Như Tuyết nhìn đám người Tần Vấn Thiên, trong lòng có chút dao động. Đoàn người này đều là phong hoa tuyệt đại, tuy chỉ huy hoàng trong ngắn ngủi, nhưng đã làm cho cả thành Cổ Đế khắc ghi bọn họ.  

             - Các vị, xin cáo từ.  

             Thân thể Tần Vấn Thiên bay lên không, lập tức đoàn người đua nhau bước lên Hư Không Thụ Diệp của Thanh Nhi, vẫy tay với mọi người Tần môn. Đệ tử của Tần môn ngẩng đầu nhìn theo bọn họ cũng vẫy tay từ biệt. Tia sáng lóe lên, Hư Không Thụ Diệp trực tiếp biến mất, đoàn người rời đi.  

             - Đi rồi.  

             Mọi người buồn bã, thành Cổ Đế nhiều đời nay có vô số thiên kiêu đến rồi lại đi, trong đó không thiếu một số nhân vật tuyệt đại thiên kiêu bất phàm. Trong số bọn họ có người sau khi rời đi thì dần dần mờ nhạt trong Tiên vực, nhưng thỉnh thoảng cũng có người trải qua một vài năm đã trở thành những nhân vật danh chấn Tiên vực.  

             - Nếu người này không chết, sau này tất trở thành cự phách a.  

             Lý Ngọc đưa mắt nhìn về phương xa, hắn là người hiểu biết về đám người Tần Vấn Thiên nhất, người này tiến bộ quá mức đáng sợ, tiền đồ vô lượng.  

             - Hy vọng mấy năm sau khi nghe lại tên của hắn, lúc đó hắn đã trở thành đế vương của một phương.  

             Từ Như Tuyết lẩm bẩm nói nhỏ.  

             Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thành Cổ Đế truyền, thành Cổ Đế lại cuốn lên một cơn sóng gợn.  

             Xác nhận người đã giết Tử Đạo Dương chính là Ma Tà, đêm qua hắn còn tới săn giết Tần Vấn Thiên và Tiểu Hỗn Đản, thiếu chút nữa là thành công. Hơn nữa Ma Tà đã tạo thành Tiên Đài, bước vào cảnh giới Tiên.  

             Ngoài ra, một nhóm cường giả đỉnh cấp Tần Vấn Thiên đã rời Tần môn và đi khỏi thành Cổ Đế, từ nay về sau trên Đăng Tiên bảng sẽ không còn tên của bọn họ nữa, sợ rằng Huyền Dương sẽ lên đỉnh trên Đăng Tiên bảng.  

             Nhưng mà lần này mười vị trí đầu trên Đăng Tiên bảng thì đã có chín người rời đi, vậy coi như trước đây chưa hề có rồi. Sợ rằng một đợt mười vị trí đầu mới của Đăng Tiên bảng sẽ ánh sáng kém nhất trong các thời kỳ rồi.  

             Ở một chỗ tận cùng vùng đồng nội ở phía đông thành Cổ Đế, có một phiến hải vực bị hủy diệt. Nơi này chính là nơi ly khai thành Cổ Đế.  

             Lúc này đám người Tần Vấn Thiên đã đến nơi này. Phía trước là mây đen kinh khủng hội tụ, trên hải vực có hắc ám phong bạo đáng sợ, nhưng sát nơi tiếp giáp lại có một tòa kiến trúc cổ xưa lưu động lực lượng quy tắc, trong đó có từng ngọn tế đàn truyền tống. Cường giả Tiên Đài sẽ bị lực lượng quy tắc trực tiếp mang đến nơi này truyền tống ly khai, còn người không nhập Tiên Đài muốn rời khỏi thành Cổ Đế thì bản thân cần đi đến nơi này.  

             - Chúng ta vào đi thôi.  

             Nam Hoàng Vân Hi lên tiếng nói, lập tức đoàn người bước chân vào trong kiến trúc cổ xưa đó, phía trước có chín tòa tế đàn truyền tống phân bố ở tại vị trí khác nhau.  

             - Từng tòa tế đàn này đối ứng với các vị trí khác nhau trong Tiên vực, theo lời đồn là do Cổ Chi đại đế xây dựng nên. Chúng đều là truyền tống một hướng, có thể trực tiếp vượt qua cương vực vô tận. Nam Hoàng thị nằm ở phía nam Thanh Huyền Tiên vực, ta sẽ bước lên tòa tế đàn này, mọi người thì sao?  

             Nam Hoàng Vân Hi chỉ vào một tòa tế đàn, lên tiếng hỏi.  

             Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Thanh Nhi, chỉ thấy Thanh Nhi thấp giọng nói:  

             - Huynh theo muội đi Trường Thanh Tiên quốc chứ?  

             Nhìn dung nhan xinh đẹp của Thanh Nhi, Tần Vấn Thiên mỉm cười gật gật đầu, kéo tay của nàng và nói:  

             - Ừ, huynh theo muội trở về Trường Thanh Tiên quốc.  

             - Các huynh đệ thì sao?  

             Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn đám người Quân Mộng Trần và Hoa Thái Hư.  

             - Ta muốn đi gặp sư tôn một chuyến.  

             Hoa Thái Hư thấp giọng nói.  

             - Đây là Tần sư huynh muốn đi bái kiến nhạc phụ đại nhân a, nói vậy đệ và Tình Hiên tỷ không nên quấy rầy hai người rồi, chúng ta quay trở về.  

             Quân Mộng Trần thẳng thắn cười nói. Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái. Đương nhiên hắn hiểu rõ Quân Mộng Trần nói quay trở về là ở đâu, xem ra bọn họ sẽ trở về Thiên Phù giới.  

             - Trường Thanh Tiên quốc và Đông Thánh Thập Tam châu ở cùng một mảnh cương vực, mọi người đều bước lên tòa tế đàn truyền tống này là được rồi, sau khi đến đó thì phân tách ra.  

             Nam Hoàng Vân Hi chỉ vào một tòa tế đàn truyền tống rồi nói. Nơi này chỉ có chín tòa tế đàn, không thể bao gồm hết các cương vực của Tiên vực, bởi vậy nói một cách tương đối thì Trường Thanh Tiên quốc và Đông Thánh Thập Tam châu là cương vực bên trong một mảnh cương vực rộng lớn.  

             - Tốt, chúng ta lên đường đi.  

             Tần Vấn Thiên gật gật đầu, lập tức Nam Hoàng Vân Hi đi lên một tòa tế đàn truyền tống. Đám người Tần Vấn Thiên còn lại bước lên một tòa tế đàn khác, từng luồng lực lượng quy tắc từ trên trời giáng xuống, dẫn động lực lượng của tế đàn. Trong phút chốc phù văn vô tận buông xuống, bên trong quy tắc này trải khắp các thiên địa. Đất trời gào rít, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bọn họ đang ở trong một mảnh phù văn đáng sợ, giống như ngày tận thế vậy.  

             - Tế đàn truyền tống thật là đáng sợ.  

             Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.  

             - Đây chính là truyền tống đại trận vượt ngang qua cương vực vô tận, tự nhiên phải thế.  

             Nam Hoàng Vân Hi nhìn sang mọi người phía bên này nói:  

             - Tương lai có duyên thì gặp lại!  

             - Nam Hoàng Vân Hi, tạm biệt!  

             Tần Vấn Thiên chào một tiếng, phù quang vô tận bao phủ mọi người vào bên trong, cường quang chiếu xuống, thiên địa biến sắc, thân thể của bọn họ đồng thời biến mất ngay tại chỗ.  

             .. ...  

             Trường Thanh Tiên quốc, cương vực bát ngát vô biên. Thành Trường An chính là một tòa chủ thành cực kỳ cường đại của Trường Thanh Tiên quốc. Một cánh đại quân đồn trú ở nơi này, trấn thủ phía đông Trường Thanh Tiên quốc.  

             Thành Trường An cực kỳ phồn hoa, cường giả vô số. Thành chủ của thành Trường An là cự phách một phương ở Trường Thanh Tiên quốc, trấn thủ Tiên tướng một phương, được phong Trường An hầu, chính là một nhân vật Tiên vương cường đại.  

             Lúc này trên bầu trời thành Trường An đột nhiên có một cơn lốc mãnh liệt, hội tụ sinh ra một cổ hư không phong bạo kinh khủng. Vô số người ngẩng đầu nhìn về hư không, lập tức trông thấy rõ mấy thân ảnh bước ra từ trong cơn phong bạo này, không ngờ mấy người này chính là đám người Tần Vấn Thiên.  

             Ánh mắt của đám người Tần Vấn Thiên lập lòe, ngóng nhìn ở phía dưới. Tế đàn truyền tống chỉ truyền tống họ đến cương vực đại khái, chứ không có vị trí cụ thể. Bởi vậy bọn họ có thể được truyền tống đến bất kỳ một địa phương nào đó.  

             - Không gian phong bạo thật mạnh, những người này là người nào?  

             Các cường giả bên dưới nghị luận ầm ĩ, có chút tò mò.  

             - Chúng ta đi hỏi mấy người bên dưới một chút.  

             Tần Vấn Thiên lên tiếnglập tức đoàn người đạp bước đi xuống dưới. Quân Mộng Trần nhìn một người, lên tiếng hỏi:  

             - Các hạ, xin hỏi nơi này là nơi nào?  

             - Các ngươi truyền tống đến đây sao?  

             Người đó hiếu kỳ nói.  

             - Ừ, không biết bị truyền tống tới nơi nào.  

             Quân Mộng Trần toét miệng cười nói.  

             - Thì ra là thế, nơi này là thành Trường An.  

             Người đó đáp lại.  

             - Thành Trường An là do thế lực nào quản hạt?  

             Quân Mộng Trần không rõ lắm, người đó đảo cặp mắt trắng dã, nói:  

             - Dĩ nhiên thành Trường An của Trường Thanh Tiên quốc là do Trường An hầu quản hạt.  

             - Đến Trường Thanh Tiên quốc rồi.  

             Quân Mộng Trần sáng mắt lên, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, nói:  

             - Xem ra hai người đã tiếp cận nơi muốn đến rồi a.  

             - Thành Trường An còn cách một đoạn nữa, chẳng qua là phủ thành chủ phải có truyền tống đại trận.  

             Thanh Nhi thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên gật gật đầu:  

             - Vậy chúng ta trực tiếp đi phủ thành chủ?  

             - Ừ.  

             Thanh Nhi gật gật đầu, với thân phận của nàng, muốn dùng truyền tống đại trận dĩ nhiên không có gì khó.  

             - Tần sư huynh, nếu vậy đệ và Tình Hiên tỷ sẽ đi thẳng về vậy.  

             Quân Mộng Trần nói, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi muốn đi gặp Trường Thanh Tiên đế, đương nhiên hắn không nên đi theo quấy rầy.  

             - Ta cũng đi trước, vậy chúng ta xin cáo biệt.  


             - Đi nha.  

             - Ta cũng cáo từ, chúc phúc cho các huynh đệ.  

             Hoa Thái Hư nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, cũng lập tức ly khai.  

             Tần Vấn Thiên ôm Tiểu Hỗn Đản trong ngực, Luyện Ngục thì nấp trong huyết mạch của hắn, nơi này chỉ còn lại có hắn và Thanh Nhi, hai người nhìn nhau lập tức đạp bước ra. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lập lòe, không biết Trường Thanh Tiên đế sẽ nhìn mình như thế nào a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện