Hung cầm trực tiếp hóa thành hư vô, dường như vốn là hư vô chi thể, nhưng thực lực của bản thân nó quả thật đáng sợ, như đến từ thượng cổ vậy. Lực lượng của hung cầm cường thịnh đến mức tận cùng, có thể dễ dàng xé xác nhân vật có tu vi Thiên Tượng điên phong. Lệ khí ngập trời, sát phạt hết thảy, nhục thể cũng cực kỳ đáng sợ. Nhưng thời khắc này lại bị Tần Vấn Thiên thẳng thừng xé toạt ra, có thể tưởng tượng được lực lượng của Tần Vấn Thiên hôm nay khiếp người đến cỡ nào.  

             Chỉ thấy lúc này trên song chưởng của Tần Vấn Thiên như có móng vuốt của Phong bằng. Móng vuốt sắc nhọn lộ ra quang mang huyết sắc đáng sợ đáng sợ không gì sánh nổi. Trong yêu khí ngập trời mơ hồ có ánh sáng màu bạch kim có thể hủy diệt hết thảy, cộng thêm phù văn vô tận lưu động trên đó, cung cấp cho Tần Vấn Thiên lực lượng cực kỳ đáng sợ. Giờ phút này chỉ cần một chưởng là hắn có thể đánh nát Thiên Tượng điên phong tầm thường. Ngay cả nhân vật thiên kiêu ở cấp bậc Thiên Tượng tầng chín cũng chịu không nổi hắn lực xé của hắn.  

             Tia sáng ở phía trước lại lấp loé lần nữa, dường như lại có một Tinh thần chi môn lập loè xuất hiện. Hư Không cổ lộ, cần đi lên từng bước, lên tới tận hư không, triều bái thần tích.  

             Ánh mắt của Tần Vấn Thiên cực kỳ sắc bén. Hắn bước ra một bước không chút do dự. Nếu như gặp được Thượng cổ chi thành, gặp thần tích, có thể nào không đi xem cho rõ ngọn ngành. Nếu thực lực bản thân không đủ mà bại lui trở ra thì hắn không oán không hối hận. Nhưng nếu ngay cả cái gan dám thử cũng không có, thì đừng nói gì đến chuyện theo đuổi con đường tu võ vô thượng nữa.  

             Men theo Tinh Không cổ lộ bước vào trong cánh cửa tinh thần y hệt như lốc xoáy ấy, Tần Vấn Thiên như bước chân vào trong hư không, xuất hiện ở một phiến hư vô khác. Trên hư không vô tận lại xuất hiện một sát thần thời thượng cổ. Đây là một Viên nhận thượng cổ, trên người có sát khí hung lệ ngập trời, cầm trong tay một cây gậy khổng lồ có thể càn quét thiên địa.  

             Vị sát thần ấy nâng cây gậy khổng lồ lên, đập thẳng tới Tần Vấn Thiên. Trong tích tắc hư không bạo động, một gậy này giáng xuống có thể đập vỡ Tiên đô, huống gì là nhân vật Thiên Tượng như hắn. Uy năng của cổ công phạt tuyệt thế này làm cho Tần Vấn Thiên cảm nhận được một trận tâm kinh đảm chiến. Con hung thú này công kích còn cuồng bạo và cường đại hơn so lực công kích của hung cầm trước đó. Trong thành Cổ Đế cũng không có mấy ai là có đủ sức chịu được lực lượng công phạt như thế này.  

             Tiếng nổ vang rền, thân thể của Tần Vấn Thiên hóa thành trăm trượng, tương đương với kích cỡ của đối phương, thủ chưởng che trời, Tinh thần nguyên lực vô tận trong cơ thể hóa thành lực lượng của Cổ sơn thần nguyên, do thủ chưởng màu bạch kim bạo kích ra. Trong hư không xuất hiện vô số vị cổ sơn có thể trấn diệt hết thảy. Tiếng nổ vang truyền ra kinh thiên động địa. Uy thế hủy thiên diệt địa càn quét phiến Hư Vô thế giới này. Tiếng nổ vang rền dường như vĩnh viễn không dừng, núi cổ không ngừng nổ tung, cây gậy khổng lồ cũng muốn đập phá hủy thế giới này.  

             Sau lưng Tần Vấn Thiên hiện lên tinh tượng trấn áp lấp loé. Lưu quang không ngừng buông xuống, dường như trên lưng hắn đeo một khu thể của thần linh. Vô số thân khu màu vàng có thể trấn diệt vạn cổ giáng xuống từ trên trời, trấn áp tới hung thú cuồng bạo đó. Hung thú nổi giận gầm lên một tiếng, vung cây gậy khổng lồ lên đập lên bầu trời. Thân khu màu vàng không ngừng tuôn xuống, muốn trấn áp và mai táng phiến thiên địa này, tuy không ngừng bị nổ tung, nhưng vĩnh viễn không ngừng nghỉ.  

             Đồng thời, Tần Vấn Thiên đánh một cú kinh thiên đại chưởng ấn. Một cú đánh này có thể phá hủy nhật nguyệt tinh thần, xóa sạch hết thảy tồn tại, trực tiếp giáng xuống con vượn hình người đang cuồng bạo kia.  

             - Grừ...ừ...ừ.  

             Sát thần người vượn này phát ra tiếng rống kinh thiên, làm vỡ nát hết thảy. Đại chưởng ấn cũng phát ra tiếng nổ oành đùng. Cú đánh vừa khéo chỉ làm chấn thương đối phương, nhưng thần sắc của Tần Vấn Thiên không thay đổi chút nào. Phía sau lưng hắn chợt xuất hiện cánh chim Phong bằng. Hắn giống như một tôn Phong bằng tuyệt thế, vừa sải bước ra đã hóa thành tàn ảnh, sau đó đại chưởng ấn trấn trời công phạt ầm ầm không ngừng nghỉ. Sát thần người vượn điên cuồng chống cự, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Cuối cùng sau một tiếng ầm vang, thân hình của nó bị Tần Vấn Thiên trấn áp tiêu diệt, tan biến trong hư vô.  

             Hư Không cổ lộ lại xuất hiện lần nữa. Hai tròng mắt của Tần Vấn Thiên như có thiểm điện. Hắn sải bước ra, muốn nhìn xem thử Hư Không cổ lộ này rốt cuộc có bao nhiêu khảo nghiệm, ai có thể cản trở được bước chân của hắn.  

             Tần Vấn Thiên lần lượt công phạt, gặp các loại thượng cổ hung thú đáng sợ, con sau cường đại hơn con trước, cho đến sau này hắn thậm chí phải phóng ra thần thông Thần Chi Thủ tuyệt học của Nghệ đế, mới đánh chết được hung thú.  

             Liên tục tám lần như vậy, Tần Vấn Thiên đánh chết thượng cổ hung thú. Đến lần thứ chín, một lần nữa hắn đi tới chiến trường hư vô, chờ đợi hung thú hàng lâm.  

             Dạng khảo nghiệm này khiến cho Tần Vấn Thiên kinh ngạc tán thán trong lòng. Chỉ sợ cũng không nhiều thiên kiêu trong toàn bộ Tiên vực có thể thông qua. Nếu như nhân vật đế vương bước chân vào Tinh Không cổ lộ, thượng cổ hung thú xuất hiện cũng có cấp bậc đế vương sao? Thật sự đáng sợ biết bao nhiêu...  

             Lúc này, trên không của Hư Vô thế giới phảng phất có phù quang đáng sợ lấp loé. Từng đạo khí tức cực kỳ hung lệ càn quét xuống. Mơ hồ có phù văn bổ xuống nhanh như một tia chớp, một cổ uy lực tịch diệt kinh người tràn ngập đến, khiến cho Tần Vấn Thiên cảm nhận được một cổ nguy cơ đáng sợ.  

             Số chín là số lớn nhất. Lần khảo nghiệm thứ chín này chính là khảo nghiệm chung cực của Tinh Không cổ lộ ư? Nếu đúng như vậy thì khảo nghiệm này sẽ đáng sợ đến chừng nào?  

             Hung uy tích tụ được rãi xuống, khiến cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cực kỳ trang nghiêm. Hắn bắt đầu khởi động lực lượng toàn thân, Thần Chi Thủ xuất hiện. Thân thể hắn truyền ra âm thanh gầm thét kinh người, tự thân như hóa thành một con mãnh thú đáng sợ thời Hồng Hoang, có khí thế khiếp người, uy danh kinh thiên, đáng sợ đến cùng cực.  

             Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về hư không, chỉ thấy chỗ ấy như bị nung đỏ, phảng phất như muốn giáng xuống Thiên kiếp. Tia chớp hủy diệt không ngừng đánh xuống. Có một đồ án mơ hồ xuất hiện lấp loé, ở đầu cuối của Hư Vô thế giới có một con đại yêu tuyệt thế từ thời đại Thái Cổ muốn hàng lâm xuống nơi này.  

             Bức đồ án ấy dần dần hiện rõ. Từng đạo quang hoa chói mắt buông xuống, khí tức uy hiếp đáng sợ hơn bao phủ Tần Vấn Thiên. Tiếp theo đó, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một ánh sáng vàng chói mắt. Một đại yêu tuyệt thế hàng lâm giống như một đạo thiểm điện màu vàng. Trong phút chốc nó xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, đánh ra một cú đánh, Tần Vấn Thiên không nhìn rõ, cũng không nghe rõ.  

             Quá là nhanh, nhanh đến cực hạn.  

             Tần Vấn Thiên chỉ có thể dựa vào bản năng đánh ra Thần Chi Thủ. Âm thanh va chạm đáng sợ truyền ra, thân thể của Tần Vấn Thiên bị đánh bay ra ngoài, kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn cảm giác Thần Chi Thủ muốn vỡ nát. Lực lượng như vậy khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn không dừng lại. Tia sáng nhoáng lên một cái, hung uy tuyệt thế đó lại hàng lâm lần nữa, nhanh đến mức Tần Vấn Thiên không kịp phản ứng.  

             Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, bộc phát ra lực lượng vô tận. Thần Chi Thủ kinh thiên động địa ẩn chứa tia sáng bạch kim lấp loé. Uy lực kinh thế đánh ra, một tiếng nổ vang rung trời. Tần Vấn Thiên lại bị đẩy lui một lần nữa, nhưng lần này con đại yêu tuyệt thế kia vẫn thối lui, trôi nổi giữa hư không. Cuối cùng, Tần Vấn Thiên đã có thể nhìn kỹ rõ ràng vị đại yêu này.  

             Cả người nó được tạo thành từ một màu hoàng kim cực kỳ chói mắt, phảng phất là ánh sáng màu hoàng kim thuần túy nhất. Sắc màu này thiên nhiên, không có bất kỳ sự điêu khắc nào. Đôi cánh của nó cũng chiết xạ ra ánh sáng màu vàng, mỗi một phiến linh vũ đều sắc nhọn hơn cả đao kiếm, có thể chém cắt hết thảy mọi thứ. Lúc đôi cánh của đối phương chậm rãi kích động, tựa như từng thanh đao kiếm sắc bén nhất đang di động.  

             Móng vuốt sắc nhọn của nó cũng tạo thành từ vàng ròng. Trên dưới toàn thân, duy chỉ có cặp mắt là màu đen, nhiếp nhân tâm phách, hung uy ngập trời.  

             "Kim Sí Đại Bằng."  

             Tần Vấn Thiên chấn động trong lòng. Kim Sí Đại Bằng chính là một loại chim đại bàng mạnh nhất. Tần Vấn Thiên đã tu hành qua Phong bằng chi thuật, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là dùng lực lượng thần thông diễn hóa ra thân của Đại Bằng. Dù vậy, mỗi một loại Bằng thuật đều đáng sợ đến kinh người, vậy có thể tưởng tượng được bản thân Thần Điểu chân chính sẽ cường đại đến bao nhiêu.  

             Con Kim Sí Đại Bằng trước mắt chính là Kim Bằng đại yêu chân chính, có khí lực huyết mạch thuần túy nhất, có thần uy thiên phú của Kim Sí Đại Bằng chân chính. Kim Sí Đại Bằng là Thần Thuật nguyên thủy nhất, thuần túy nhất, thuộc về thần thông bản thân của bộ tộc Đại bằng, lực lượng khác đều diễn hóa từ đó mà ra.  

             Tinh tượng của Tần Vấn Thiên lấp loé ánh sáng chói mắt, lập tức trấn áp điên cuồng xuống. Nhưng chỉ thấy cánh chim Kim Sí Đại Bằng kích động, lập tức có từng đạo ánh sáng màu vàng nổ bắn ra từ trên cánh chim, trực tiếp cắt đứt hết thảy mọi công kích ở trên hư không. Cặp mắt hung lệ của đại bằng không dao động một chút nào. Công kích như vậy có thể dễ dàng tru diệt cường giả Thiên Tượng tầng chín tầm thường. Thậm chí kẻ này có muốn đụng cũng không đụng vào nó được.  

             Trong hai tròng mắt lạnh như băng của Kim Sí Đại Bằng bắn ra sự sắc bén tuyệt thế. Thân thể của nó lại đánh ra một lần nữa. Phong bằng chi thuật của Tần Vấn Thiên phun trào, nhưng không kịp với tốc độ của đối phương. Tiếng rào rào đáng sợ truyền ra. Đôi cánh của Kim Sí Đại Bằng lập tức chém tới Tần Vấn Thiên, ánh sáng màu vàng đáng sợ kia mơ hồ chém hư không đứt thành hai đoạn. Tần Vấn Thiên lui nhanh, đồng thời Thần Chi Thủ lại điên cuồng đánh ra lần nữa, chặn đòn công kích của đối phương.  

             Nhưng chợt thấy Kim Sí Đại Bằng hóa thành một trận lốc xoáy. Không ngờ nó trực tiếp xoay tròn ở trong hư không, cánh chim điên cuồng cọ cắt hư không, chỉ có một đạo ảo ảnh màu vàng giống như hình xoắn ốc giết tới, ánh sáng vàng khiếp người càn quét bầu trời thiên địa. Tần Vấn Thiên lui nhanh về sau, nhìn cánh chim hình xoắn ốc đang trảm sát tới phía trước, thần sắc rất khó coi. Đòn công kích liên miên bất tuyệt như thế, muốn ngăn được trừ phi hắn có thể đánh nát lông thần của Kim Sí Đại Bằng. Điều này hiển nhiên là không thể được.  

             Kiếm khí ngập trời trên người Tần Vấn Thiên. Thần Chi Thủ đánh ra kiếm mang vạn trượng, sát phạt ra. Từng thanh kiếm sắc bén tuyệt thế đâm tới cánh chim sắc bén huyền ảo ở phía trước. Chỉ thấy từng thanh kiếm sắc bén bị xoắn đứt từng khúc trong lốc xoáy. Thần Chi Thủ chỉ có thể trực tiếp ấn xuống, âm thanh chát chúa vang lên nghe rất chói tai. Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên như muốn bị xé nát ra. Hắn mượn nhờ lực lượng va chạm này nhanh chóng thối lui. Nếu như bị cuốn vào bên trong đó, mặc dù nhục thân của hắn có mạnh mấy đi nữa, cũng sẽ bị chém nát thành từng mảnh nhỏ.  

             Xem ra so đấu về sự sắc bén trong công kích hoàn toàn không có khả năng chiến thắng được đối phương. Tốc độ của đối phương cũng cực nhanh, chỉ có thể dùng lực lượng mạnh nhất để phá giải công kích như vậy.  

             Huyết mạch Tần Vấn Thiên gầm thét, hai loại lực lượng huyết mạch phun trào, Thần Chi Thủ của hắn hóa thành trường thương, lực lượng huyết mạch lưu chuyển khắp trên trường thương. Thần nguyên trong cơ thể bạo phát điên cuồng, uy thế như vậy đủ để khiến cho các nhân vật đại thiên kiêu của thành Cổ Đế trở nên phủ phục.  

             Thuật sát phạt hình xoắn ốc của Kim Sí Đại Bằng nhìn mỹ lệ chói sáng như thế, nhưng ẩn chứa uy lực sát phạt tuyệt thế.  


             Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên tiêu tán. Một cú đánh mạnh nhất này đã tiêu hao toàn bộ lực lượng của Thần Chi Thủ. Trên thanh trường thương kia cũng lưu chuyển phù quang hủy diệt mạnh nhất.  

             Hai con mắt màu đen của Kim Sí Đại Bằng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lóe lên chút thần sắc kinh ngạc. Khóe miệng nó khẽ nhếch, lập tức từ trong miệng nó hộc ra hai chữ:  

             - Thần huyết!  

             Lời vừa rơi xuống, trường thương vỡ vụn, thân thể của Kim Sí Đại Bằng cũng hóa thành hư vô, biến mất không thấy đâu nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện