Lạc Du có cảm giác mọi thứ xung quanh như mất đi nhạy bén, âm thanh mơ hồ tầm nhìn mơ hồ, rõ rệt nhất chỉ còn lại cơn đau và khoái cảm ẩn sâu, có thứ gì đó bao lấy anh tầng tầng lớp lớp, hệt như biển khơi, hệt như sương dày, anh nghiêng ngả trong đó, đón lấy hết thảy cảm nhận đau đớn lẫn vui sướng.
Suy nghĩ của anh phút chốc trống rỗng, đôi mắt không thể lấy được tiêu cự, rồi anh dần phát hiện ra, màn sương và nước biển kia là tinh thần lực của Quý Tửu.

Anh hé miệng, cổ họng run rẩy bật ra âm thanh vỡ vụn trầm thấp, âm thanh phát ra từ chính bản thân anh như cách một mặt nước, thế nhưng đột nhiên anh nghe thấy giọng nói của Quý Tửu, gần kề bên tai anh, khàn đặc mà rõ ràng, “Lạc Du, Lạc Du —— “
Anh nâng tay thấm mồ hôi mình, dùng hết chút sức lực còn lại ôm lấy Quý Tửu.

Bóng lưng gầy yếu năm đó trở nên thật dày thật rộng, anh khẽ nhịp lên, Quý Tửu liên tục gọi tên anh, từng tiếng một đầy tràn nhung nhớ, anh không thốt lên được âm tiết như thế, chỉ đành vuốt ve đáp lại hắn.
“Anh còn bỏ em lại không?” Vào lúc đau đớn nhất, Quý Tửu áp sát vào tai anh, cắn răng hỏi.
“Không… không bỏ…” Anh gian nan bật ra vài chữ, rồi cắn lên vai Quý Tửu.
Cùng một vấn đề như thế mà Quý Tửu hỏi không biết bao nhiêu lần, anh không nhớ nổi nữa, nhưng anh biết lần nào mình cũng đáp lại.

Trong căn phòng đầy mùi máu, anh đáp lại Quý Tửu, “Không bỏ”, hệt như lời thề nguyện nào đó của nhân loại thời địa cầu.
“Anh còn vứt bỏ em lần nữa, em nhất định sẽ bắt anh về.” Quý Tửu liếm lên chóp tai anh, “Nhốt anh ở nơi anh không bao giờ chạy thoát được.”
Anh không suy nghĩ được gì nữa, móng tay cào ra từng vết máu trên lưng Quý Tửu, “Ừm.”
Quý Tửu nói: “Lạc Du, anh là của em, của một mình em.”
Anh bị động đáp lời: “Của em, anh là của em…”
Lúc Lạc Du tỉnh lại, anh thấy Quý Tửu đang hôn mình, hắn hôn rất khẽ, giống như sợ sẽ làm anh hư hao mất vậy.

Anh nhất thời cảm thấy mọi thứ vừa xảy ra hệt như một cơn mơ, Quý Tửu trong giấc mộng ấy như con thú hoang đói khát cực độ, thô bạo đến độ suýt chút nữa đã giết anh.

Nhưng từng trận ê ẩm và cảm giác đau đớn đã thay anh khẳng định, rằng đó là chuyện đã thực sự xảy ra.
“Anh tỉnh rồi.” Cơ thể Quý Tửu cản đi ánh sáng, trong đôi ngươi là mấy tia sáng đang đua nhau nhảy nhót, “Anh ngủ 3 tiếng.”
Lạc Du muốn ngồi dậy, đưa tay lên lại nhìn thấy tay mình kín đặc những dấu hôn.

Anh sửng sốt, lật chăn lên, cơ man nào những vết tích đỏ sậm rải lên khắp cùng cơ thể, trên bắp đùi lẫn mu bàn chân cũng không thiếu.
Anh ngạc nhiên trừng Quý Tửu: “Cậu…”
Quý Tửu đè người lại, mổ lên môi anh một cái chóc: “Anh giận.

Anh không thích như vậy.”
Vành tai Lạc Du lập tức đỏ bừng.


Vì lời Quý Tửu nói không phải sự thật.

Anh không hề giận, cùng không có không thích như vậy.

Trước khi Quý Tửu xuất hiện trước mặt anh, mọi kích động cứ tích tụ lại từng chút một, tự mình giải quyết rất khó.

Anh như đã biết rõ bản thân muốn làm gì, lại chưa tường tận, và không muốn thừa nhận điều đó.

Những gì xảy ra ba tiếng trước đã lật tung mọi thứ anh không thể kiềm chế được lên, ngay cả nỗi đau đớn cũng khiến người ta mê đắm.

Sao anh lại không thích cho được?
Nhưng thừa nhận mình thích là chuyện khó nhất trong những chuyện khó.

Quý Tửu đã nghĩ anh không thích rồi, nếu anh còn nói mình thích nữa, vậy sẽ thành cái loại gì đây?
Anh không hé môi nói nửa lời, Quý Tửu cứ tiếp tục hôn anh, cắn nhẹ lên cằm anh một cái: “Em không nhịn được, Lạc Du, em đã muốn làm anh từ lâu lắm…”
Trái tim anh nện những nhịp đập vang dội.

Anh đưa tay xoa lên mái tóc Quý Tửu, bây giờ Quý Tửu cứ như đứa nhỏ phạm lỗi vậy, ấm ức chờ được tha thứ.
Anh vốn không trách Quý Tửu, chỉ là vừa thấy những vết đỏ sậm chi chít trên cơ thể mình, đầu óc lại không kịp suy nghĩ.
“Chuyện anh đã đồng ý với em, anh còn làm không?” Quý Tửu ghé lại trên ngực anh, ngả đầu một lúc, sau đó ngẩng lên hỏi, “Anh nói anh sẽ không bỏ em lại, anh sẽ giữ lời đúng không?”
Vệt đỏ ửng bên tai Lạc Du lan ra hai gò má: “Làm, giữ lời.”
Quý Tửu nở nụ cười, vòng tay lên cổ anh: “Lạc Du, anh ngọt quá.”
Lạc Du nhột, trước đây chưa ai nói anh ngọt bao giờ, xấu hổ muốn động đậy tay chân nên đá vào đùi Quý Tửu: “Em còn ngọt hơn, dậy, anh muốn tắm rửa.”
Quý Tửu cũng theo vào nhà tắm, Lạc Du nghĩ sẽ có thêm chuyện gì nữa, như anh đây lúc nào cũng giải quyết trong này.

Thế mà Quý Tửu chỉ giúp anh lau người sạch sẽ, sau đó hôn lên yết hầu anh.
“Anh còn đang chờ đợi gì nữa?” Quý Tửu trùm khăn tắm lên người anh, nói.
Lạc Du tí thì xoắn cả lưỡi lại: “Anh không có!”
Quý Tửu cười khẽ: “Lạc Du, anh đẹp thật.”
Hết ngọt đến đẹp, mặc dù Lạ Du rất tự tin về vẻ ngoài của mình, nhưng nói chung là không chịu nổi lời nịnh nọt dỗ dành như vậy.


Lại thêm hai người vừa làm chuyện nọ nọ kia kia, cách Quý Tửu khen khác với mọi người lắm, nghe thêm nữa anh xấu hổ.
Quần nhau hết mấy tiếng ở ký túc xá, không biết các đội viên thế nào rồi.

Lạc Du mặc quần áo tử tế lại, bỗng nhiên có chút phiền muộn.

Quý Tửu đến đây để “bắt” anh, bây giờ hai người xem như ổn thỏa rồi, nhưng anh không có thời gian để ở cùng Quý Tửu nữa.

Hướng dẫn tân binh là nhiệm vụ anh đã nhận, phải làm cho đến nơi đến chốn.

Bây giờ Quý Tửu có muốn anh về đội cũng là chuyện không thể.
Anh đang suy nghĩ làm sao để nói với Quý Tửu, hắn cũng vừa thay quần áo xong: “Lạc Du, em phải về.”
Anh hơi ngạc nhiên “Hả?”
“Lúc anh đang ngủ em nhận được mệnh lệnh của Huyết Hoàng Hậu.” Quý Tửu gửi lệnh đến thiết bị cá nhân của Lạc Du, “Bà ấy phải tính sổ em.”
Lạc Du vừa đọc đã không nhịn được cười.

Chuyện Lạc Du đến doanh trại đặc huấn gây rối đã bị quân y báo cho Huyết Hoàng Hậu.

Đội quân y đương nhiên không biết mục đích thật của Quý Tửu, phàn nàn cáo trạng như được mùa, nói sau này doanh trại đặc huấn sẽ không chào đón huấn luyện viên tạm thời nữa, đặc biệt là cái người họ Quý kia!
“Nên vậy.” Lạc Du đáp.
Quý Tửu ngồi trên ghế, hắn ôm lấy eo Lạc Du.

Hai người đều đang mặc đồng phục nghiêm chỉnh, những dấu hôn sậm trên người anh lẫn vết cào rướm máu sau lưng hắn đều bị quân phục che đi.
Chuyện vừa rồi kéo hai người đến gần nhau hơn, khác hẳn với lời tỏ tình cùng một nụ hôn.

Chiếm đoạt được đối phương rồi, Lạc Du phát hiện cả mình lần Quý Tửu đều dịu đi hẳn, anh không còn nóng nảy, u ám trong đôi mắt Quý Tửu cũng tạm thời biến mất.

Nếu là trước đây, Quý Tửu ôm anh như thế sẽ khiến anh thấy rất khó xử, nhưng bây giờ anh lại thấy thích thích.


Anh khuyết thiếu khả năng nhận biết tình cảm, càng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nào để tham khảo.

Những gì Quý Tửu trao cho anh, anh chỉ đơn giản xem nó là tình yêu.
Quý Tửu dựa vào ngực Lạc Du một lát, mãi đến khi buộc phải trở về, hắn không yên tâm nhấn mạnh: “Đừng bỏ em lại.

Dù anh đi đâu, em cũng sẽ tìm được anh.”
Lạc Du tiễn người lên phi thuyền, ánh mắt Quý Tửu nhìn anh vẫn nhuốm vẻ không muốn, tim anh chợt mềm xèo cả đi: “Anh không giận.”
Quý Tửu mơ hồ: “Vâng?”
“Anh nói anh không hề giận.” Lạc Du nhịn, gắng hết sức để cơn xấu hổ không vọt lên, “Cũng không có không thích.”
Đôi mắt Quý Tửu sáng bừng lên: “Anh thích cùng em…”
Máu Lạc Du như tràn cả lên mặt, anh nhanh tay đóng cửa phi thuyền lại, chặn luôn câu nói tiếp theo của Quý Tửu ở trong.
Đúng đấy, anh thích làm với Quý Tửu đó.

Là vì anh chưa từng trải nghiệm qua, kích thích hơn nhiều so với mình tự giải quyết, đau đớn cũng là sung sướng, kiệt sức cũng là sung sướng.

Dường như anh đã nếm trải được hương vị tình yêu.
Quý Tửu trình bản kiểm điểm lên Huyết Hoàng Hậu xong, đang định quay về chi đội 3 thì Ưng Nguyệt cất tiếng: “Đứng lại.”
Quý Tửu lạnh lùng nhìn bà.

Vì nguồn tinh thần lực đặc biệt của Quý Tửu, ít nhiều gì người ở Falcon đều có phần kiêng kỵ hắn, nhưng Ưng Nguyệt là tổng tham mưu trưởng, cũng lạnh lùng nhìn lại: “Tôi không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của đội viên, nhưng, nếu cậu tổn thương Lạc Du…”
Quý Tửu cười lạnh, ngắt ngang: “Duy chỉ có anh ấy, tôi sẽ không bao giờ khiến anh ấy chịu tổn thương.”
Ưng Nguyệt nói: “Cậu nói sớm quá rồi.

Quý Tửu, cậu có hiểu được con người của Lạc Du không?”
“Chuyện của anh ấy, tôi không cần thiết nghe được từ người ngoài.”
“Chậc.” Ưng Nguyệt lắc đầu, “Nhìn thì có vẻ Lạc Du đồng ý cậu, bị tình yêu cuồng nhiệt làm cho đầu óc quay cuồng nên người ta nói gì cũng vô dụng.

Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, Lạc Du được sinh ra vì Liên Minh, trong lòng cậu ấy, Liên Minh vĩnh viễn cao hơn cậu.”
Quý Tửu nhíu mày.
“Mất hứng?” Ưng Nguyệt cười nhạt, “Lạc Du và cậu trời sinh không ngang bằng nhau, hai người các cậu không phải đồng loại.

Cậu muốn hoàn toàn biến cậu ấy thành của cậu, tốt nhất trừ cậu ra cậu ấy không được nhìn thấy ai khác.”
Ánh mắt của Quý Tửu dần trở nên nguy hiểm: “Tôi tôn trọng công việc của anh ấy, anh ấy muốn đi dạy tân binh, tôi có ngăn cản?”
“Tôi nên khen ngợi cậu đúng không?” Ưng Nguyệt đón nhận tầm mắt đó, “Nếu như… tôi chỉ nói là nếu như, Lạc Du lựa chọn cái chết vì Liên Minh, cậu còn thể để mặc cậu ấy đi như bây giờ?”
Thứ tinh thần lực tàn ác dơ bẩn âm thầm bùng nổ, tràn ngập khắp văn phòng tổng tham mưu kín đặc mô hình chiến hạm cỡ lớn này.


Quý Tửu nói: “Không có nếu như.

Có tôi ở đây, tôi sẽ không để anh ấy đối mặt với lựa chọn đó.”
Tinh thần lực của Ưng Nguyệt cao hơn Lạc Du, cấp SS++, thế nhưng giờ khắc này mặt mũi bà tái nhợt vì bị tinh thần lực chứa đầy phẫn nộ áp chế nọ.

Bà còn muốn nói gì, nhưng mắt đã tối sầm lại, như loáng thoáng nhìn thấy điều xui xẻo nào đó ẩn chứa trong tương lai, nhưng buộc phải từ bỏ vì không thể nào thay đổi vận mệnh.
“Tốt nhất là không nên có nếu như, nếu có chuyện tôi nhất định sẽ nói cho cậu.” Ưng Nguyệt nói, “Lạc Du đến từ thành phố Khan, cậu ấy không phải con người được sinh ra cách bình thường.”
“Tôi biết.”
Ưng Nguyệt gật đầu: “Vậy cậu biết người đến từ thành phố Khan phải trải qua điều gì không?”
Thái dương Quý Tửu căng lên, hắn đã từng có cơ hội để đến thành phố Khan, trên đường làm nhiệm vụ gặp phải đợt tấn công của Ước Nhân, hạm đội phải khẩn cấp thay đổi hướng đi.
Ưng Nguyệt phất tay, ra hiệu Quý Tửu có thể đi.

Khi cánh cửa khép lại, bà lẩm bẩm với chính mình: “Cậu ấy không có tình yêu, và tất cả những người đến từ thành phố Khan đều phải hy sinh vì Liên Minh.”
Kể từ khi có mối quan hệ mật thiết với Quý Tửu, trạng thái của Lạc Du bắt đầu tốt lên, tinh thần lực của anh bình tĩnh, rất ít khi lo lắng hay cáu kỉnh.

Mỗi khi rảnh Quý Tửu đều đến doanh trại đặc huấn.

Thật ra, hắn rất không muốn Lạc Du dẫn tân binh, nhưng Lạc Du đã là của hắn rồi, những gì hắn nói với Huyết Hoàng Hậu cũng không phải nói suông —— Hắn muốn tôn trọng Lạc Du, không làm chuyện Lạc Du ghét.
Đợt ăn hành vừa rồi ở không gian ảo khiến các đội viên vừa nghe tin Quý Tửu đến chân đã run cầm cập, nhóm quân y của doanh trại đặc huấn cũng vô cùng lo lắng.

Chỉ riêng Lạc Du là phấn khởi, anh đã bị tiêm vào suy nghĩ mình là vũ khí của Liên Minh ngay từ trong tử cung nhân tạo, những thứ tình cảm không cần thiết cũng bị lược bỏ đi.

Anh chấp nhận thân phận và số mệnh của mình, nhưng anh vẫn là con người, sâu trong lòng anh sao lại không ước ao thứ tình cảm như bao đồng loại bình thường khác?
Các vị giáo sư ở thành phố Khan từng nói, lòng trung thành với Liên Minh mâu thuẫn với lòng thủy chung cùng bạn đời.

Vì thế, vũ khí chiến tranh không có bạn đời, không có thế hệ tiếp nối, không có tình yêu.
Nhưng giờ đây chẳng phải anh đã có tình yêu rồi sao? Thậm chí anh còn vì sự ngu ngốc chậm chạp của mình mà rầu rĩ, trước đây anh còn xem Quý Tửu là em trai nữa chứ.

Nếu Quý Tửu không nói cho anh biết, vậy lẽ nào anh sẽ xem Quý Tửu là em trai cả đời?
Sau màn hình khổng lồ, các tân binh đang bị truy đuổi trong không gian ảo.

Thắt lưng Lạc Du dán sát bàn điều khiển, hai tay vòng trên cổ Quý Tửu.
Lần đầu tiên vụng trộm với Quý Tửu trong lúc làm việc, anh chủ động hôn lên môi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện