Giống với Trương Hách Lượng thì hầu hết người xem đều cảm thấy EOG sẽ thắng trận này.

Dù sao EOG đã nạp một giọt máu tươi dữ dội vào người.

Trương Hách Lượng cũng đã sớm đặt chỗ cho bữa tiệc buffet hải sản để chờ các tuyển thủ của mình thành công tan làm.

Nhưng điều bất ngờ là --

Vòng loại trực tiếp diễn ra theo thể thức BO5 và trận ra quân của EOG kéo dài năm hiệp.

Hơn nữa, thua.

Điều này không có gì kỳ lạ nhưng chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải ngạc nhiên.

Khi trận đấu kết thúc thì đã là nửa đêm và nhà hàng cũng đã đóng cửa.

Tất cả các thành viên EOG đều ỉu xìu.

Họ kiêu hãnh tự hào biết bao nhiêu khi vào sân thì xấu hổ biết bấy nhiêu khi ra sân.

Trên xe trở về căn cứ, không ai lên tiếng.

Thành thật mà nói, trận thua hôm nay trước VCB không phải là một trận thua quá đáng xấu hổ.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó chịu chính là thất bại ngày hôm nay là điều họ chưa từng gặp phải.

Sau khi về căn cứ, Tần Thư hỏi mọi người: "Xem lại hay ngủ đều tùy mọi người."

Mọi người đều không buồn ngủ và muốn xem lại.

Chỉ có Time đột nhiên quay đầu rời đi.

Mọi người nhìn hắn rời đi rồi sau đó quay đầu nhìn Giang Đề.

Sắc mặt Giang Đề không bình thường, môi có chút trắng bệch.

Cậu im lặng mím môi, hạ mi mắt nhợt nhạt xuống, nói: "Trận thua hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi thừa nhận."

Bầu không khí có chút ngưng tụ, đồng đội không biết nên nói cái gì.

Tần Thư vỗ vỗ vai Giang Đề, thở dài: "Lên tắm rửa ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện thi đấu sau."

Sau đó, cô nhấc giày cao gót mệt mỏi rời đi.

Giang Đề chăm chú nhìn bóng dáng huấn luyện viên rời đi, mím môi chặt hơn.

Một lúc sau, Triệu Bắc Nam và Cloud cũng lên lầu, chỉ còn lại Giang Đề với Trần Hiệt trong phòng khách.

Trần Hiệt xoa đầu chàng trai, nhẹ giọng hỏi: "Muốn nói chuyện hay đi ngủ?"

Giang Đề im lặng xong nói: "Muốn tập luyện."

"Anh không nghĩ đó là ý tưởng hay."

"......" Giang Đề cúi đầu, "Vậy đi ngủ."

Trên thực tế, tất cả mọi người đều không có được một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Tần Thư dẫn họ đi xem lại cả buổi sáng.

Trong số đó, Giang Đề là người được nhắc đến nhiều nhất.

"Trong đợt tấn công này, có ba khu trống nhìn theo đường thẳng từ A1 đến F6. Bé Đề, cậu bỏ qua sự nguy hiểm của họ và dẫn đầu mở combat. Kết quả là cậu đã bị Scary lao vào giết chết."

"Trong năm giây này, cậu ở dưới trụ của người ta, trong mắt chỉ để ý đầu người, không nhìn map. Sau khi bị giết chắc chắn là hậu quả mạng đổi mạng khiến tuyến sau của chúng ta trống không và trận combat tổng đột nhiên nổ ra. 16 giây sau bị đánh bại hoàn toàn."

"Lúc ăn Boss đó, Time đã nhiều lần ra hiệu rút lui mà cậu không để ý. Bắc Nam còn đang đi đường vòng để bảo vệ pháp sư, thậm chí cậu còn không call câu nào mà chỉ đi vào để ăn Boss, buộc đội trưởng phải vào cùng, cuối cùng thì ăn được Boss nhưng người cũng bốc hơi."

"Trận này kéo dài 32 phút thì Time hô 23 chữ yêu cầu cậu rút lui."

"Cùng đợt này, chính cậu là người tự tiện mở giao tranh..."

Cuối câu giọng Tần Thư trở nên khàn khàn.

Cô nhấp một ngụm nước để làm thanh cổ họng, ngẩng đầu nhìn Giang Đề, vốn định phê bình nghiêm khắc nhưng khi nhìn thấy lông mày cậu bé rũ xuống, vẻ ngỗ ngược thường ngày cũng không còn nữa thì liền ngừng nói.

Quên đi, đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên phải từ từ.

Giọng nói của Tần Thư bất giác dịu đi: "Giang Đề, cậu biết mình sai ở đâu không?"

Giang Đề im lặng một lúc, sau đó gật đầu.

Nhưng ngay lập tức cậu lại lắc đầu.

Time cau mày, rất không vui nói: "Hãy nhớ rằng, cậu là AD! Là AD! Là AD! Việc mở giao tranh không phải là việc của cậu. Nhiệm vụ của cậu là ở tuyến sau và gây sát thương."

Time nghĩ về việc đã bị tuột đi cơ hội như thế nào ngày hôm qua là máu muốn chảy ngược lại.

"Cậu có biết tuy mình rất xanh nhưng lại không có tầm nhìn chứ?"

"Cậu có biết tuy sức bắn có khả năng bùng nổ nhưng máu cậu rất mỏng không?"

"Cậu có biết rằng tôi là đứa đi rừng, phải làm việc rất chăm chỉ khắp bản đồ chỉ để cắm mắt cho cậu và tạo cơ hội cho người tuyến sau như cậu không?"

"Người anh em, cậu có thể quan tâm đến anh cậu một chút được không? Anh cậu đã mất một nửa quyền chỉ huy vào tay cậu rồi."

Đồng đội không thể ngăn được cơn giận của Time.

Sau khi chỉ trích Giang Đề một hơi thì hắn đứng dậy lạnh lùng rời đi.

Trong phòng họp im lặng, bầu không khí cực kỳ khó xử.

Triệu Bắc Nam với tư cách người hâm nóng bầu không khí của team là người đầu tiên bước ra an ủi Giang Đề.

"Bé Đề, tính Time nóng nảy, EQ thấp nên nghĩ gì nói nấy. Mặc dù lời nói của anh ấy nghe có vẻ khó chịu nhưng anh ấy không có ý xấu. Đừng để trong lòng."

"Tôi không để trong lòng." Trên mặt Giang Đề không có chút cảm xúc buồn vui nào.

Triệu Bắc Nam lau mồ hôi trên trán: "Ahaha, không để trong lòng là tốt rồi."

Lúc này, Trần Hiệt nhìn hắn với Cloud một cái.

Hắn và Cloud ngay lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Chỉ còn lại ba người trong phòng.

Tần Thư kéo một chiếc ghế ra ngồi đối diện Giang Đề.

"Bé Đề, tại sao vừa rồi cậu lại lắc đầu?"

Giang Đề nâng mí mắt, nhìn cô rồi nhìn Trần Hiệt.

Cậu mím môi nói: "Tôi có trực giác và khả năng phán đoán của mình."

Dừng một chút cậu lại lẩm bẩm nói: "Quả nhiên có thể ăn được..."

Tần Thư và Trần Hiệt nhìn nhau.

"Tự tin đương nhiên là chuyện tốt, tôi cũng tin tưởng trực giác cùng khả năng phán đoán của cậu." Tần Thư kiên nhẫn nói: "Nhưng đây là game tập thể, cậu có thể chuyển giao lòng tin của mình cho đồng đội, bọn họ cũng cần cậu, phải không?"

Giang Đề im lặng xong gật đầu.

Nhưng cảm xúc trong mắt cậu rất phức tạp, có thể thấy cậu đang tự trách mình, bối rối và vẫn có chút bất an.

Tần Thư đã huấn luyện rất nhiều tuyển thủ và biết tầm quan trọng của việc dạy dỗ học trò phù hợp với năng khiếu của họ.

Phong cách tính cách của Giang Đề không khó nhận thấy ở những người chơi khác.

"Điểm khác biệt nằm ở cách họ xử lý sự cân bằng giữa tham vọng tỏa sáng giá trị cá nhân và giá trị tập thể trong khi thi đấu."

Tất nhiên, có một số người cố chấp muốn trở nên nổi tiếng trong một trận đấu, nhưng về cơ bản họ không thể tiến xa và dễ dàng bị Meta loại bỏ.

Ngành thể thao điện tử không bao giờ thiếu nhân tài. Nếu đứa trẻ này không thích ứng được với mùa giải, điều tệ nhất có thể làm là thay thế bằng một người khác, Tần Thư cũng không ép buộc.

Nên là cô dừng lại ở điểm đó, để phần còn lại cho Giang Đề suy nghĩ và đưa ra lựa chọn cho chính mình.

Trần Hiệt tiễn Tần Thư ra khỏi cửa.

Tần Thư cười khổ: "Đứa nhỏ này có chút giống cậu và Thẩm Trụy năm đó."

Trần Hiệt nhướn mày: "Chị đang khen hay đang mắng chúng tôi?"

"...." Tần Thư ôm trán, "Về vấn đề này cậu nên làm thêm công tác tư tưởng đi."

Trần Hiệt đút tay vào túi lấy điếu thuốc: "Việc này không thể gấp được."

"Không phải cậu ấy nghe lời cậu nhất sao?"

Trần Hiệt rất thích nghe điều này.

"Nghe lời là một chuyện, không muốn lại là chuyện khác. Như chị đã nói, em ấy giống Thẩm Trụy và tôi, nhưng chị cũng biết vì sao tôi và Thẩm Trụy có thể đến được ngày hôm nay."

Tần Thư suy nghĩ một chút, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Nói tóm lại phải thua vài trận đau mới có thể trưởng thành."

Trần Hiệt im lặng hút thuốc.

Tần Thư nhướn mày: "Sao thế? Đau lòng hả?"

Trần Hiệt chế nhạo lại: "Có thể không đau lòng sao?"

Anh dừng lại rồi nói: "Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không thua nữa."

"Thật à?" Tần Thư nói gì đó, "Không thể không nhận ra VCB đang học theo lối chơi của WWG."

Cô giơ lịch trên điện thoại lên: "Thật tình cờ trận đấu tiếp theo của chúng ta là với WWG."

Nói xong, Tần Thư quay người rời đi.

Trần Hiệt cau mày tại chỗ, suy nghĩ một lúc rồi quay lại phòng họp với điếu thuốc trên tay.

Giang Đề vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Anh bước tới dựa vào bàn, dùng tay nhéo cằm đứa nhỏ rồi hỏi: "Em có cần anh giúp không?"

Giang Đề ngước mắt lên: "Có thời gian không?"

"Hửm?"

"Giúp tôi xem lại lần nữa."

Bây giờ là cuối xuân, hôm nay còn là một ngày mưa lạnh.

***

Bốn ngày sau, EOG lại đối đầu với WWG.

Không giống lần trước ít nhất Thẩm Trụy có góp mặt hai ván thì lần này hắn chỉ ngồi trên khán đài suốt.

Không biết có phải do hàng ghế dự bị không nhưng ánh đèn mờ mịt làm mờ mặt Thẩm Trụy, chỉ nhìn thấy một đường nét mơ hồ như đang chăm chú nhìn sân đấu.

Mặt khác ở EOG, sau vài ngày ôn luyện theo phong cách hợp mùa giải thì mâu thuẫn giữa Time với Giang Đề về cơ bản đã giảm bớt.

Nhưng trước khi chính thức bước vào trận đấu, Time vẫn nhấn mạnh: "Bé Đề nhớ nghe lệnh, nhìn map, chú ý tín hiệu, quan sát hoàn cảnh và không được vượt lên phía trước. Điều quan trọng nhất - Cậu là AD, đừng tự mình mở giao tranh!!"

"Được rồi, đã hiểu thì ấn 1."

Giang Đề rất biết điều gõ số 1 trên màn hình trò chuyện.

Các đồng đội thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Bắc Nam: "Bé Đề của chúng ta là một đứa nhỏ ngoan, có sai khắc biết sửa. Nhất định trận này phải thắng được bầy sói trắng."

Cloud: "Triển thôi."

Trần Hiệt im lặng nghe, khóe miệng cong lên, tay trượt xuống gầm bàn lén bóc một chiếc kẹo trái cây cho Giang Đề ăn.

Cuối cùng Giang Đề cũng có chút vui vẻ.

Bước vào ván đầu tiên của trận đấu. Sau khi BP kết thúc, huấn luyện viên của hai đội bắt tay nhau một cách lịch sự rồi lần lượt bước xuống.

Ban huấn luyện của EOG và ban huấn luyện của WWG cách nhau không xa.

Tần Thư do dự một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Thân Chiết.

Bọn họ cùng nhau xem trận đấu trên sân, Tần Thư nói: "VCB đang bắt chước lối chơi của cậu, cậu biết không?"

Vẻ mặt Lâm Thân Chiết nghiêm nghị bình tĩnh: "Cho nên cô cho rằng cô có thể thắng trận này à?"

Tần Thư không hề khó chịu, cười nói: "Không phải nói nhiều, lối chơi có thể bắt chước nhưng tuyển thủ khó có thể bắt chước."

Lâm Thân Chiết cau mày lo lắng nhìn Thẩm Trụy bên cạnh.

Thẩm Trụy không có tâm trạng mà cứ ngậm kẹo mút trong miệng xem trận đấu.

Bốn giờ sau, kết quả đã được công bố.

EOG thua WWG với tỷ số 1-3.

Sự thật có phần mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng vào thời điểm kết quả được quyết định.

Tần Thư chế nhạo: "Không hổ là thầy Lâm."

Lâm Thân Chiết liếc nhìn bóng lưng của người phụ nữ và vô cùng không vui.

Sau đó hắn quay sang Thẩm Trụy, ngơ ngác giải thích: "Anh không có..."

EOG.

Sau khi thua trận thì mọi người đều không có hành động gì.

Họ nhìn chằm chằm vào người đi rừng của đội đối phương.

Đôi mắt Time như bốc cháy: "Bọn họ muốn khắc lại Thẩm Trụy!!"

Triệu Bắc Nam: "Con mẹ nó chứ, thế mà khá thành công."

Cả đội im lặng, tất cả đều quay sang nhìn Giang Đề.

Lần đấu gần duy nhất WWG đánh bại họ là khi Thẩm Trụy làm mưa làm gió.

Bây giờ dùng góc nhìn hiện tại để nhìn lại trận đấu đã qua, EOG thua vẫn là vì Giang Đề.

Nghĩ lại lúc đó, Thẩm Trụy đã nhìn thấu điểm yếu của Giang Đề.

Và hôm nay, ZZ đã cố gắng âm mưu nặn lại Thẩm Trụy.

Như Triệu Bắc Nam nói, nó khá thành công.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

21/12/2024

#DevilsNTT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện