Kể từ khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp thì đã lâu Giang Đề không liên lạc với Vương Cương.
Lần trước khi đấu ở buổi phát sóng trực tiếp trong kỳ nghỉ, cậu đã phiền phức gặp hắn ta hai lần.
[Người anh em, còn nhớ tôi không?]
[Cậu thực sự không nhớ tôi sao?]
[Sao cậu có thể quên tôi được chứ?]
[Năm ấy hoa mai nở rộ, gió thổi vi vu, cậu là 001 còn tôi là 002, chúng ta đã song kiếm hợp bích bên nhau, cậu quên rồi ư?]
Lúc đó Giang Đề không để ý lắm, nhưng không ngờ không lâu sau đó lại gặp hắn ta.
Rõ ràng Vương Cương đã quay trở lại công việc cũ của mình.
Trước đây Giang Đề chưa bao giờ xen vào việc của người khác, dù sao cậu cũng từng hành nghề đen tối nên không có tư cách chỉ trích người ta.
Nhưng lần này Vương Cương lại nhắm vào Trần Hiệt.
Những ngày đó Giang Đề vô cùng cáu kỉnh, cậu không ăn nhiều và cũng từ chối "Duo ngọt ngào" với Trần Hiệt.
Ban đầu cậu nghĩ rằng Trần Hiệt sẽ ngừng leo rank và chỉ chơi đấu trường nên người đó sẽ bỏ cuộc.
Không ngờ vẫn gặp Vương Cương.
Những người đó sẽ làm mọi cách để chọc tức Trần Hiệt. Kể cả khi tài khoản của chúng bị report và ban thì chúng vẫn có thể quay lại với một tài khoản khác.
Chúng không chỉ quấy rối trong game mà ngoài game còn đặc biệt biên tập nhiều tựa đề khác nhau để tiếp thị quy mô lớn mang theo nhịp điệu nhằm làm mất uy tín của anh.
Mức độ phổ biến liên quan không hề nhỏ và nó đã gây ra một làn sóng lớn.
Bình luận được lặp lại nhiều nhất trong chủ đề này là: [Rốt cuộc cũng giống Fall, gà già vô dụng, đã đến lúc phải nghỉ hưu!]
Thậm chí không biết "Người yêu sách biết tuốt" từ đâu đến tung tin: [EOG không còn tin tưởng Pray nữa, và rất có thể giống như việc WWG loại bỏ quân cờ Fall, họ cũng sẽ bỏ Pray ở vòng loại trực tiếp và thay thế một người mới]
Điều này khiến mọi người trong EOG bật cười.
Triệu Bắc Nam: "Người thay anh Hiệt cũng không có, danh sách mới ai tự chém ra đấy?"
Time: "Mặc dù bị Trụy Thần giết vô số lần nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn thay hắn nói một câu: Rõ ràng thầy Lâm đau lòng vì cái tay bị thương không thể cứu chữa của Trụy Thần, thế mà nói như thể WWG rất không thông cảm với hắn vậy......"
Cloud: "Sau này Trụy Thần sẽ trở lại chứ?"
Tần Thư cầm sổ tay đi vào phòng huấn luyện, thuận miệng nói: "Khó mà nói, mùa giải này hắn chỉ chơi bốn trận, trước đó luôn ngồi trên ghế dự bị, khả năng bị thay rất cao, hắn cũng không cam lòng nên mới bỏ về. Người đi rừng mới ZZ vẫn còn yếu tay và có thể Lâm Thân Chiết sẽ không sẵn lòng để hắn quay lại thi đấu."
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều thở dài.
Giang Đề rũ mắt xuống suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau cậu mới ngẩng đầu nhìn Tần Thư: "Huấn luyện viên, những người vu khống đội trưởng có ảnh hưởng thực tế đến đội trưởng không?"
Tần Thư cười: "Là chiêu cũ, thực sự có thể có tác dụng gì chứ?"
Time: "Này nhằm nhò gì đâu. Lúc anh Hiệt mới nổi tiếng còn toàn bị hack đến đen người. Kết quả là bây giờ thỉnh thoảng bị hack nên chắc lại nhớ nhớ mùi."
Trần Hiệt cầm bình cẩu kỷ bước ra từ phòng trà không nói nên lời: "Tôi bần hèn đến vậy à?"
Mọi người cười ầm lên, cuối cùng bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Giang Đề cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Trương Hách Lượng công bố một tin tức kèm theo lời chửi rủa: Một đại ngôn lâu năm đột nhiên tới tận cửa nhà nói rằng hợp đồng có thể không được gia hạn vào mùa giải tới, để quan sát tình hình trước.
Quan sát tình hình? Quan sát tình hình con mẹ gì cơ?
Mọi người phẫn nộ đến mức chửi kim chủ baba là kẻ ngu lòn vì tin vào mọi lời đồn thổi vô căn cứ bên ngoài.
Nhưng thành thật mà nói, những lo lắng và nghi ngờ của bên tài trợ có thể không hoàn toàn vô lý.
EOG đã thất bại ở Giải vô địch thế giới trong hai năm liên tiếp, dẫn đến rất nhiều chỗ nói xấu.
Bây giờ lại có vết xe đổ của Thẩm Trụy.
Là một kỳ cựu thì dường như rủi ro của Trần Hiệt cao hơn nhiều so với những tuyển thủ bình thường.
Điều khiến EOG tức giận nhất là nguy cơ tín nhiệm đối với Trần Hiệt không thể được giải quyết trong thời gian ngắn.
Trừ khi anh có thể dẫn dắt đội giành được một số giải thưởng quan trọng.
Ví dụ như Giải vô địch thế giới.
Trước đó thì ít nhất anh phải thi đấu ổn định và giành chức vô địch giải đấu khu vực.
Trong phòng tập yên tĩnh đến mức mọi người đều thận trọng nhìn đội trưởng của mình.
Trần Hiệt đã quen với tâm trạng thoải mái, cười nói: "Mọi người lo lắng cái gì? Nghĩ giống bọn họ cho rằng tôi sắp trở nên vô dụng hả?"
Mũi Triệu Bắc Nam đỏ bừng: "Cho dù game phế thì đội trưởng cũng không bị phế."
Trần Hiệt gật đầu: "Nếu không phải Bắc Nam là anh em tốt nhất của tôi, có khi câu này sẽ được đưa vào câu nói viral của tuyển thủ liên minh."
Triệu Bắc Nam: "......"
Giang Đề im lặng mím môi ngồi bên cạnh nghe.
Tối hôm đó, cậu là người đầu tiên trở về phòng sau khi tập luyện và lôi số điện thoại đã lâu không liên lạc trong danh bạ ra.
Không một cuộc điện thoại, chỉ một tin nhắn và đó là dấu chấm câu: [.]
Sau một lúc, Vương Cương trả lời.
[Vương Cương: Lâu rồi nhỉ, hahahahaha, AD chuyên nghiệp tiếng tăm lừng lẫy đã chủ động liên hệ với tôi nè, không thêm WeChat thì hơi phí đó]
Một phút sau, một yêu cầu kết bạn xuất hiện trên WeChat của Giang Đề.
Cậu suy nghĩ trong vài giây rồi chấp nhận.
[Vương Cương: Có việc gì?]
Giang Đề đi thẳng vào vấn đề chính.
[JT: Anh nhắm vào Pray?]
[Vương Cương: Đúng vậy, một nhiệm vụ mới với phần thưởng khổng lồ. Có người đã đề nghị đưa tôi một triệu]
[Vương Cương: Nhưng đối với tài sản trị giá nửa tỷ USD của Pray thì một triệu có là bao nhiêu? Đúng không Wither?]
Giang Đề lạnh lùng cau mày.
[JT: Ai đưa?]
[Vương Cương: Làm sao tôi biết ai là người đứng sau được? Dù sao thì tôi cũng đã nhận nhiệm vụ mà ông chủ giao cho]
[Vương Cương: Nói thật với cậu là thương vụ này sắp thành công. Khi nào tôi có được tiền thì con Xiali cũ của tôi có thể được thay thế bằng một chiếc Porsche. Sau đó tôi sẽ đưa cậu đi một chuyến]
[Vương Cương: Ồ, tôi xin lỗi vì quên mất. Bây giờ cậu là một tuyển thủ chuyên nghiệp cao quý với tài sản ròng vài triệu mỗi mùa. Làm sao cậu có thể xứng đáng chơi với một đứa đi phá game như tôi?]
Uỳnh một tiếng, chiếc bàn tròn nhỏ bị đá đổ, ly sữa dâu ngọt ngào mà Trần Hiệt làm cho Giang Đề cũng bị đổ.
Giang Đề không biết tại sao trước đây cậu lại làm những điều đáng xấu hổ như thế.
Nhưng cậu không thể chịu đựng được khi thấy người khác đối xử với Trần Hiệt như vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu giúp đỡ ai đó.
[JT: Ra điều kiện rồi dừng lại ngay [cười mỉm]]
Lần này, đối phương không gõ văn bản mà trực tiếp gửi một chuỗi giọng nói dài.
"Giang Đề, cậu vẫn chưa quên tất cả quy tắc trong ngành của chúng ta đúng chứ? Một nửa số tiền từ bên tài trợ đã được giải quyết."
"Và tại sao cậu vẫn còn ngây thơ như thế? Nếu tôi dừng lại bây giờ thì sao? Đội trưởng của cậu có thể quay về như chưa từng có gì không?"
Giang Đề hung hăng ném điện thoại sang một bên, ngẩng đầu dựa lưng vào ghế sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ting ting.
Vương Cương lần lượt gửi thêm hai tin nhắn thoại.
"Nhưng khi cậu nhắc đến điều kiện, tôi chợt nhớ ra một chuyện khác."
"Giang Đề, Pray có biết rằng cậu đã từng có công việc giống tôi không?"
Cuối cùng hắn ta gửi một tin nhắn.
[Vương Cương: Tôi sẽ giảm giá cho cậu, 800.000 và số tiền này chuyển vào thẻ của tôi trong vòng một tuần [hoa hồng]]
***
Trần Hiệt đã bị hack trên diện rộng, bộ phận quan hệ công chúng của team đã phải giải quyết.
Chỉ trong vòng hai ngày, dư luận tiêu cực trên mạng đã giảm đi rất nhiều.
Về phần nhà tài trợ thì không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng tái ký tiếp.
Cuối cùng bầu không khí toàn đội đã lấy lại được sức sống, buổi tập cũng bước vào trạng thái căng thẳng vì vòng loại trực tiếp đã bắt đầu và theo lịch trình sẽ sớm có một trận của EOG.
Nhưng lúc này đồng đội phát hiện ra một vài khoảnh khắc rất kỳ lạ.
"Anh Hiệt, anh có cảm thấy gần đây bé Đề rất tiết kiệm không?..." Triệu Bắc Nam thì thầm nói.
Time dời ghế lại buôn chuyện: "Tôi cũng thấy cậu ấy đang rất túng."
Trần Hiệt nhướn mày: "Sao lại nói vậy?"
Triệu Bắc Nam bắt đầu tách ngón tay: "Mới hai ngày trước, nhãn hiệu mà bọn em thích đã lên kệ giày thể thao phiên bản giới hạn. Bé Đề thường thức khuya để canh nhưng lần này cậu ấy đóng APP lại, giả vờ như không nhìn thấy."
Trần Hiệt không để ý lắm: "Giày thể thao không có cũng không sao."
Time: "Hôm qua chính thức ra mắt skin mới, lẽ ra có thể mua trực tiếp, nhưng để có được phiếu giảm giá ngẫu nhiên nên cậu ấy đã làm việc cật lực cả đêm. Cuối cùng có phiếu nhưng cách sử dụng rất phức tạp nên cậu ấy sững sờ cầm bút để giải hàm số trên đó và mất cả tiếng đồng hồ mới tìm ra cách rẻ nhất để mua."
Trần Hiệt hơi bất ngờ: "...... Đứa nhỏ này thích làm câu hỏi toán từ khi còn nhỏ rồi."
Triệu Bắc Nam: "Trưa hôm nay đặt đồ ăn, cậu ấy chỉ gọi thịt lợn xào cà rốt, còn không có canh luôn. Lại được giảm giá toàn bộ, chỉ bỏ ra 12 tệ 58 xu. Anh Hiệt à, anh hiểu bé Đề hơn bọn em mà, cậu ấy ghét ăn cà rốt nhất."
Trần Hiệt: "......"
Trần Hiệt không thể bình tĩnh được nữa và đứng dậy đi tìm Giang Đề.
Nhưng anh cũng cảm thấy hỏi trực tiếp sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ.
Nói cách khác thì đứa nhỏ đã tiêu tiền vào một chỗ nào đó.
Mặc dù Trần Hiệt thường quan tâm đến Giang Đề nhưng anh chỉ quan tâm ở mức độ bình thường. Khi liên quan đến vấn đề riêng tư thì anh không có tư cách can thiệp.
Nhưng điều này thực sự sai.
Trần Hiệt suy nghĩ một lúc, cầm bình giữ nhiệt đi tìm quản lý.
"Cái gì? Đã trả bao nhiêu cho bé Đề?"
Trong văn phòng Trương Hách Lượng đang nhìn Trần Hiệt một cách kỳ lạ.
"Đây là quyền riêng tư của mọi người, tại sao cậu lại hỏi cái này?"
Trần Hiệt ngồi ở đối diện hắn, vẻ mặt lười biếng: "Không thể tiết lộ sao?"
"Tất nhiên, tiền lương của nhân viên không được bị tiết lộ nếu không có sự cho phép của người đó. Đây là quy định tại nơi làm việc."
Trần Hiệt lập tức cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Sao nào? Đàm phán hai triệu nhưng lại cắt xén à?"
"......" Trương Hách Lượng muốn vỗ miệng, "Tôi không có ý đó......"
Hắn gãi gãi đầu, "Cậu muốn làm cái quái gì vậy?"
"Tôi chỉ muốn biết, tính đến hôm nay thì tổng cộng đội đã trả cho Giang Đề bao nhiêu tiền?"
Lúc này, Trần Hiệt không vô tư giống như thường ngày, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở ngột ngạt.
Trương Hách Lượng bị anh dọa sợ, nói: "Để tôi kiểm tra."
Sau vài phút kiểm tra hồ sơ tài chính trên máy tính văn phòng thì hắn nói: "Hai triệu nhân dân tệ của bé Đề đã được trả theo đợt. Cho đến giờ, tổng cộng được trả là 815.600 nhân dân tệ. Đã trừ thuế."
Trần Hiệt đứng dậy rời đi.
"Ô này này, nói cho tôi biết đi chứ, tại sao cậu lại hỏi về tiền lương của người khác hả?" Trương Hách Lượng hét vào bóng lưng chàng trai.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•815.600 tầm gần 2 tỷ 9 nha.
12/12/2024
#DevilsNTT
Lần trước khi đấu ở buổi phát sóng trực tiếp trong kỳ nghỉ, cậu đã phiền phức gặp hắn ta hai lần.
[Người anh em, còn nhớ tôi không?]
[Cậu thực sự không nhớ tôi sao?]
[Sao cậu có thể quên tôi được chứ?]
[Năm ấy hoa mai nở rộ, gió thổi vi vu, cậu là 001 còn tôi là 002, chúng ta đã song kiếm hợp bích bên nhau, cậu quên rồi ư?]
Lúc đó Giang Đề không để ý lắm, nhưng không ngờ không lâu sau đó lại gặp hắn ta.
Rõ ràng Vương Cương đã quay trở lại công việc cũ của mình.
Trước đây Giang Đề chưa bao giờ xen vào việc của người khác, dù sao cậu cũng từng hành nghề đen tối nên không có tư cách chỉ trích người ta.
Nhưng lần này Vương Cương lại nhắm vào Trần Hiệt.
Những ngày đó Giang Đề vô cùng cáu kỉnh, cậu không ăn nhiều và cũng từ chối "Duo ngọt ngào" với Trần Hiệt.
Ban đầu cậu nghĩ rằng Trần Hiệt sẽ ngừng leo rank và chỉ chơi đấu trường nên người đó sẽ bỏ cuộc.
Không ngờ vẫn gặp Vương Cương.
Những người đó sẽ làm mọi cách để chọc tức Trần Hiệt. Kể cả khi tài khoản của chúng bị report và ban thì chúng vẫn có thể quay lại với một tài khoản khác.
Chúng không chỉ quấy rối trong game mà ngoài game còn đặc biệt biên tập nhiều tựa đề khác nhau để tiếp thị quy mô lớn mang theo nhịp điệu nhằm làm mất uy tín của anh.
Mức độ phổ biến liên quan không hề nhỏ và nó đã gây ra một làn sóng lớn.
Bình luận được lặp lại nhiều nhất trong chủ đề này là: [Rốt cuộc cũng giống Fall, gà già vô dụng, đã đến lúc phải nghỉ hưu!]
Thậm chí không biết "Người yêu sách biết tuốt" từ đâu đến tung tin: [EOG không còn tin tưởng Pray nữa, và rất có thể giống như việc WWG loại bỏ quân cờ Fall, họ cũng sẽ bỏ Pray ở vòng loại trực tiếp và thay thế một người mới]
Điều này khiến mọi người trong EOG bật cười.
Triệu Bắc Nam: "Người thay anh Hiệt cũng không có, danh sách mới ai tự chém ra đấy?"
Time: "Mặc dù bị Trụy Thần giết vô số lần nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn thay hắn nói một câu: Rõ ràng thầy Lâm đau lòng vì cái tay bị thương không thể cứu chữa của Trụy Thần, thế mà nói như thể WWG rất không thông cảm với hắn vậy......"
Cloud: "Sau này Trụy Thần sẽ trở lại chứ?"
Tần Thư cầm sổ tay đi vào phòng huấn luyện, thuận miệng nói: "Khó mà nói, mùa giải này hắn chỉ chơi bốn trận, trước đó luôn ngồi trên ghế dự bị, khả năng bị thay rất cao, hắn cũng không cam lòng nên mới bỏ về. Người đi rừng mới ZZ vẫn còn yếu tay và có thể Lâm Thân Chiết sẽ không sẵn lòng để hắn quay lại thi đấu."
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều thở dài.
Giang Đề rũ mắt xuống suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau cậu mới ngẩng đầu nhìn Tần Thư: "Huấn luyện viên, những người vu khống đội trưởng có ảnh hưởng thực tế đến đội trưởng không?"
Tần Thư cười: "Là chiêu cũ, thực sự có thể có tác dụng gì chứ?"
Time: "Này nhằm nhò gì đâu. Lúc anh Hiệt mới nổi tiếng còn toàn bị hack đến đen người. Kết quả là bây giờ thỉnh thoảng bị hack nên chắc lại nhớ nhớ mùi."
Trần Hiệt cầm bình cẩu kỷ bước ra từ phòng trà không nói nên lời: "Tôi bần hèn đến vậy à?"
Mọi người cười ầm lên, cuối cùng bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Giang Đề cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Trương Hách Lượng công bố một tin tức kèm theo lời chửi rủa: Một đại ngôn lâu năm đột nhiên tới tận cửa nhà nói rằng hợp đồng có thể không được gia hạn vào mùa giải tới, để quan sát tình hình trước.
Quan sát tình hình? Quan sát tình hình con mẹ gì cơ?
Mọi người phẫn nộ đến mức chửi kim chủ baba là kẻ ngu lòn vì tin vào mọi lời đồn thổi vô căn cứ bên ngoài.
Nhưng thành thật mà nói, những lo lắng và nghi ngờ của bên tài trợ có thể không hoàn toàn vô lý.
EOG đã thất bại ở Giải vô địch thế giới trong hai năm liên tiếp, dẫn đến rất nhiều chỗ nói xấu.
Bây giờ lại có vết xe đổ của Thẩm Trụy.
Là một kỳ cựu thì dường như rủi ro của Trần Hiệt cao hơn nhiều so với những tuyển thủ bình thường.
Điều khiến EOG tức giận nhất là nguy cơ tín nhiệm đối với Trần Hiệt không thể được giải quyết trong thời gian ngắn.
Trừ khi anh có thể dẫn dắt đội giành được một số giải thưởng quan trọng.
Ví dụ như Giải vô địch thế giới.
Trước đó thì ít nhất anh phải thi đấu ổn định và giành chức vô địch giải đấu khu vực.
Trong phòng tập yên tĩnh đến mức mọi người đều thận trọng nhìn đội trưởng của mình.
Trần Hiệt đã quen với tâm trạng thoải mái, cười nói: "Mọi người lo lắng cái gì? Nghĩ giống bọn họ cho rằng tôi sắp trở nên vô dụng hả?"
Mũi Triệu Bắc Nam đỏ bừng: "Cho dù game phế thì đội trưởng cũng không bị phế."
Trần Hiệt gật đầu: "Nếu không phải Bắc Nam là anh em tốt nhất của tôi, có khi câu này sẽ được đưa vào câu nói viral của tuyển thủ liên minh."
Triệu Bắc Nam: "......"
Giang Đề im lặng mím môi ngồi bên cạnh nghe.
Tối hôm đó, cậu là người đầu tiên trở về phòng sau khi tập luyện và lôi số điện thoại đã lâu không liên lạc trong danh bạ ra.
Không một cuộc điện thoại, chỉ một tin nhắn và đó là dấu chấm câu: [.]
Sau một lúc, Vương Cương trả lời.
[Vương Cương: Lâu rồi nhỉ, hahahahaha, AD chuyên nghiệp tiếng tăm lừng lẫy đã chủ động liên hệ với tôi nè, không thêm WeChat thì hơi phí đó]
Một phút sau, một yêu cầu kết bạn xuất hiện trên WeChat của Giang Đề.
Cậu suy nghĩ trong vài giây rồi chấp nhận.
[Vương Cương: Có việc gì?]
Giang Đề đi thẳng vào vấn đề chính.
[JT: Anh nhắm vào Pray?]
[Vương Cương: Đúng vậy, một nhiệm vụ mới với phần thưởng khổng lồ. Có người đã đề nghị đưa tôi một triệu]
[Vương Cương: Nhưng đối với tài sản trị giá nửa tỷ USD của Pray thì một triệu có là bao nhiêu? Đúng không Wither?]
Giang Đề lạnh lùng cau mày.
[JT: Ai đưa?]
[Vương Cương: Làm sao tôi biết ai là người đứng sau được? Dù sao thì tôi cũng đã nhận nhiệm vụ mà ông chủ giao cho]
[Vương Cương: Nói thật với cậu là thương vụ này sắp thành công. Khi nào tôi có được tiền thì con Xiali cũ của tôi có thể được thay thế bằng một chiếc Porsche. Sau đó tôi sẽ đưa cậu đi một chuyến]
[Vương Cương: Ồ, tôi xin lỗi vì quên mất. Bây giờ cậu là một tuyển thủ chuyên nghiệp cao quý với tài sản ròng vài triệu mỗi mùa. Làm sao cậu có thể xứng đáng chơi với một đứa đi phá game như tôi?]
Uỳnh một tiếng, chiếc bàn tròn nhỏ bị đá đổ, ly sữa dâu ngọt ngào mà Trần Hiệt làm cho Giang Đề cũng bị đổ.
Giang Đề không biết tại sao trước đây cậu lại làm những điều đáng xấu hổ như thế.
Nhưng cậu không thể chịu đựng được khi thấy người khác đối xử với Trần Hiệt như vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu giúp đỡ ai đó.
[JT: Ra điều kiện rồi dừng lại ngay [cười mỉm]]
Lần này, đối phương không gõ văn bản mà trực tiếp gửi một chuỗi giọng nói dài.
"Giang Đề, cậu vẫn chưa quên tất cả quy tắc trong ngành của chúng ta đúng chứ? Một nửa số tiền từ bên tài trợ đã được giải quyết."
"Và tại sao cậu vẫn còn ngây thơ như thế? Nếu tôi dừng lại bây giờ thì sao? Đội trưởng của cậu có thể quay về như chưa từng có gì không?"
Giang Đề hung hăng ném điện thoại sang một bên, ngẩng đầu dựa lưng vào ghế sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ting ting.
Vương Cương lần lượt gửi thêm hai tin nhắn thoại.
"Nhưng khi cậu nhắc đến điều kiện, tôi chợt nhớ ra một chuyện khác."
"Giang Đề, Pray có biết rằng cậu đã từng có công việc giống tôi không?"
Cuối cùng hắn ta gửi một tin nhắn.
[Vương Cương: Tôi sẽ giảm giá cho cậu, 800.000 và số tiền này chuyển vào thẻ của tôi trong vòng một tuần [hoa hồng]]
***
Trần Hiệt đã bị hack trên diện rộng, bộ phận quan hệ công chúng của team đã phải giải quyết.
Chỉ trong vòng hai ngày, dư luận tiêu cực trên mạng đã giảm đi rất nhiều.
Về phần nhà tài trợ thì không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng tái ký tiếp.
Cuối cùng bầu không khí toàn đội đã lấy lại được sức sống, buổi tập cũng bước vào trạng thái căng thẳng vì vòng loại trực tiếp đã bắt đầu và theo lịch trình sẽ sớm có một trận của EOG.
Nhưng lúc này đồng đội phát hiện ra một vài khoảnh khắc rất kỳ lạ.
"Anh Hiệt, anh có cảm thấy gần đây bé Đề rất tiết kiệm không?..." Triệu Bắc Nam thì thầm nói.
Time dời ghế lại buôn chuyện: "Tôi cũng thấy cậu ấy đang rất túng."
Trần Hiệt nhướn mày: "Sao lại nói vậy?"
Triệu Bắc Nam bắt đầu tách ngón tay: "Mới hai ngày trước, nhãn hiệu mà bọn em thích đã lên kệ giày thể thao phiên bản giới hạn. Bé Đề thường thức khuya để canh nhưng lần này cậu ấy đóng APP lại, giả vờ như không nhìn thấy."
Trần Hiệt không để ý lắm: "Giày thể thao không có cũng không sao."
Time: "Hôm qua chính thức ra mắt skin mới, lẽ ra có thể mua trực tiếp, nhưng để có được phiếu giảm giá ngẫu nhiên nên cậu ấy đã làm việc cật lực cả đêm. Cuối cùng có phiếu nhưng cách sử dụng rất phức tạp nên cậu ấy sững sờ cầm bút để giải hàm số trên đó và mất cả tiếng đồng hồ mới tìm ra cách rẻ nhất để mua."
Trần Hiệt hơi bất ngờ: "...... Đứa nhỏ này thích làm câu hỏi toán từ khi còn nhỏ rồi."
Triệu Bắc Nam: "Trưa hôm nay đặt đồ ăn, cậu ấy chỉ gọi thịt lợn xào cà rốt, còn không có canh luôn. Lại được giảm giá toàn bộ, chỉ bỏ ra 12 tệ 58 xu. Anh Hiệt à, anh hiểu bé Đề hơn bọn em mà, cậu ấy ghét ăn cà rốt nhất."
Trần Hiệt: "......"
Trần Hiệt không thể bình tĩnh được nữa và đứng dậy đi tìm Giang Đề.
Nhưng anh cũng cảm thấy hỏi trực tiếp sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ.
Nói cách khác thì đứa nhỏ đã tiêu tiền vào một chỗ nào đó.
Mặc dù Trần Hiệt thường quan tâm đến Giang Đề nhưng anh chỉ quan tâm ở mức độ bình thường. Khi liên quan đến vấn đề riêng tư thì anh không có tư cách can thiệp.
Nhưng điều này thực sự sai.
Trần Hiệt suy nghĩ một lúc, cầm bình giữ nhiệt đi tìm quản lý.
"Cái gì? Đã trả bao nhiêu cho bé Đề?"
Trong văn phòng Trương Hách Lượng đang nhìn Trần Hiệt một cách kỳ lạ.
"Đây là quyền riêng tư của mọi người, tại sao cậu lại hỏi cái này?"
Trần Hiệt ngồi ở đối diện hắn, vẻ mặt lười biếng: "Không thể tiết lộ sao?"
"Tất nhiên, tiền lương của nhân viên không được bị tiết lộ nếu không có sự cho phép của người đó. Đây là quy định tại nơi làm việc."
Trần Hiệt lập tức cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Sao nào? Đàm phán hai triệu nhưng lại cắt xén à?"
"......" Trương Hách Lượng muốn vỗ miệng, "Tôi không có ý đó......"
Hắn gãi gãi đầu, "Cậu muốn làm cái quái gì vậy?"
"Tôi chỉ muốn biết, tính đến hôm nay thì tổng cộng đội đã trả cho Giang Đề bao nhiêu tiền?"
Lúc này, Trần Hiệt không vô tư giống như thường ngày, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở ngột ngạt.
Trương Hách Lượng bị anh dọa sợ, nói: "Để tôi kiểm tra."
Sau vài phút kiểm tra hồ sơ tài chính trên máy tính văn phòng thì hắn nói: "Hai triệu nhân dân tệ của bé Đề đã được trả theo đợt. Cho đến giờ, tổng cộng được trả là 815.600 nhân dân tệ. Đã trừ thuế."
Trần Hiệt đứng dậy rời đi.
"Ô này này, nói cho tôi biết đi chứ, tại sao cậu lại hỏi về tiền lương của người khác hả?" Trương Hách Lượng hét vào bóng lưng chàng trai.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•815.600 tầm gần 2 tỷ 9 nha.
12/12/2024
#DevilsNTT
Danh sách chương