Edit: Rika
-----
Lệ Cảnh Trình hiểu rõ là cô đang giả vờ ngủ. Anh ngồi ở mép giường, phụng phịu, bộ dáng rất đáng yêu, Vinh Thiển ngồi dậy, đặt hai chân xuống giường: “Lệ Cảnh Trình, anh dùng bộ dạng này chắc lừa được không ít cô nàng rồi chứ?”
Lệ Cảnh Trình sao nghĩ được gì, anh không nói, mặc kệ cô vui đùa. Anh gác chân lên: “ Muốn trốn chạy sao?”
Ánh mắt Vinh Thiển nhìn xuống ngực mình, lễ phục bị anh cởi ra, áo ngủ cũng chưa kịp thay, Vinh Thiển đưa hai tay ôm bả vai: “Sau này, tôi không muốn tham gia tiệc rượu.”
“Sợ gặp gỡ Hoắc Thiếu Huyền sao?”
Đúng vậy, cô sợ cảm giác khó chịu đó.
…
Mạc Hy lái xe tới trước cổng nhà Hoắc Thiếu Huyền, người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, hai mắt nhắm lại, hô hấp trầm ổn, Mạc Hy bấm còi, cửa sắt chậm rãi mở ra. Cô chạy xe vào gara, sau đó mở một bên cửa xe, nói: “Về tới nhà rồi.”
Hoắc Thiếu Huyền mở mắt ra, thần sắc mệt mỏi, Mạc Hy lo lắng, đi vào phòng cùng anh.
Anh đi tới quầy rượu, Mạc Hy tiến lên giữ anh lại: “Còn muốn uống nữa sao?”
“Tôi không say.” Hoắc Thiếu Huyền rót hai ly rượu, đưa một lý cho cô: “Tôi muốn say thật say, để quên hết mọi chuyện.”
“Anh làm thế thì có ích gì?”
“Tôi làm sao?” Hoắc Thiếu Huyền ngồi vào chỗ của mình, cười như không cười: “Cô thấy đó, Tiểu Thiển ‘thân bất do kỷ’, tôi, cũng ‘thân bất do kỷ’.”
“Nhưng em thấy Thiển Thiển có vẻ tốt hơn anh đó, biết không thể thì đừng gây sức ép ình nữa.”
“Đừng khuyên tôi, ngoài cô ấy, tôi không muốn nghe ai nói hết.”
Mạc Hy tức giận đến nỗi mặt tái xanh, cô cũng không muốn quản, nhưng thâm tâm lại không làm được.
Hôm sau, khi Cố Tân Trúc đến, Hoắc Thiếu Huyền vẫn còn ngủ. Người giúp việc đi vào thông báo, Cố Tân Trúc ngồi ở phòng khách đợi tầm nửa tiếng, lúc này Hoắc Thiếu Huyền mới ăn mặc chỉnh tề bước tới.
“Dì Cố, sao dì lại tới đây?”
Cố Tân Trúc nhỏm người dậy, sau đó một lần nữa ngồi xuống sô pha: “Dì đến thăm con.”
Hoắc Thiếu Huyền cười lạnh: “Có chuyện gì thì dì nói thẳng đi.”
“Con và Thiển Thiển, dì đều nhìn thấy hai đứa khôn lớn, tình cảm của hai đứa dì cũng hiểu, hôm nay, đi tới bước này, dì cảm thấy thật đáng tiếc.”
Chỉ một vài lời nói nhưng đâm vào trái tim anh đau đớn, Hoắc Thiếu Huyền không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm.
Cố Tân Trúc tiếp tục nói: “ Ngày con đi Mỹ, dì cũng cảm thấy chút kỳ quái, sau đó con quay lại hỏi chúng ta, nhưng có một số chuyện Thiển Thiển chắc chưa nói cho con biết.. …”
Bà ta làm bộ muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt rất khó xử: “Vinh Thiển mất tích một đêm, cha con bé lo lắng đến báo cảnh sát, ngày hôm sau, Lệ Cảnh Trình mang con bé về Vinh gia, Thiển Thiển cũng không nói gì, nhưng cứ khăng khăng đòi đính hôn với Lệ Cảnh Trình, càng nhanh càng tốt.”
Nghe tới đây, Hoắc Thiếu Huyền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
“Sau đó Lệ Cảnh Trình giải thích là tìm thấy Thiển Thiển ở trước mộ mẹ con bé, còn nói con bé không muốn về nhà, cho nên mang con bé tới khách sạn ngủ một đêm. Con nghĩ thử đi, trong nhà gọi điện thoại nó không nhận, Thiển Thiển cũng không phải là một đứa con như thế, huống hồ mấy năm trước xảy ra sự việc kia, đi đâu làm gì nó cũng thông báo với gia đình một tiếng.” Ban đầu Cố Tân Trúc muốn giấu nhẹm chuyện này, nhưng Lệ Cảnh Trình đã mang Vinh Thiển đến gây khó dễ với bà ta, vì thế bà ta không thể không đáp trả.
Hoắc Thiếu Huyền vốn đã cảm thấy kỳ quái, Vinh Thiển đột nhiên đính hôn làm anh trở tay không kịp, hiện giờ anh biết được chuyện này, Cố Tân Trúc lại đưa mắt nhìn anh: “Ngày đó khi Thiển Thiển về, dì cũng hoài nghi, sau lại thấy hai đứa đính hôn nên cũng không quan tâm, nhưng dần dần gì phát hiện ra hai đứa nó hình như không hòa hợp, dì có thể khẳng định con bé không phải là tự nguyện đính hôn cùng Lệ Cảnh Trình.”
Hoắc Thiếu Huyền gần như nghẹt thở, Cố Tân Trúc chờ đợi anh sẽ ‘bùng nổ’, nhưng lại thấy anh vẫn ngồi im không nhúc nhích.
“Thiếu Huyền?”
“Dì Cố, dì về trước đi, cháu muốn nghỉ ngơi.”
Cố Tân Trúc nán lại một tí, thấy cả người anh như chìm trong bóng tối, liền nói: “Được, vậy dì về đây.”
Tiếng bước chân Cố Tân Trúc càng xa dần, Hoắc Thiếu Huyền đưa tay day trán, huyệt thái dương nổi gân xanh, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, đứng dậy, dùng tay hất hết đồ đạc trên bàn trà.
…
Tiểu Thiển…
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế, từ phương xa văng vẳng tới, là một giọng nói rất quen thuộc.
Vinh Thiển đang ngủ bỗng dưng bừng tỉnh, mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, hiển nhiên không phải căn phòng của cô, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật hình ảnh trên giường. Bên cạnh truyền đến tiếng động, người đàn ông hơi nhỏm người lên: “Sao thế, đến bây giờ còn chưa có thói quen người đàn ông ngủ bên cạnh em là anh sao?”
Vinh Thiển xoay người, nhìn gương mặt anh chằm chằm.
“Sao lại là anh?”
Mới sáng sớm, cô đã làm cho anh cảm thấy tức giận. Anh nhếch miệng nói “Vậy em nghĩ là ai?”
Vinh Thiển nhướn mày: “Lý Z à.”
Cô xốc chăn lên bước xuống giường, đi tới toilet rửa mặt, Lệ Cảnh Trình cũng đi theo vào, Vinh Thiển đứng trước gương đánh răng, nước ấm bốc hơi lên làm mờ tấm kính.
Lệ Cảnh Trình ôm cô từ phía sau, Vinh Thiển nhìn hình bóng hai người trong gương, động tác đánh răng chậm lại, một màn này, thật quen thuộc, trước kia Hoắc Thiếu Huyền cũng hay ôm cô như thế.
Ánh mắt anh và cô chạm nhau, Vinh Thiển cũng thuận theo, bởi vì cô biết cô và Thiếu Huyền không còn khả năng nữa rồi. Bọn họ đã từng có những năm tháng yêu sâu đậm như vậy, Vinh Thiển ngẩn người, muốn quay trở lại như lúc trước cũng không thể được.
Cô dùng nước rửa sạch mặt, Lệ Cảnh trình đưa tay giữ chặt cô lại trước gương, không cho cô rời đi, Vinh Thiển lấy khăn lau mặt: “Anh làm gì đó?”
“Thiển Thiển, đi theo anh, em cảm thấy như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.
Vinh Thiển nuốt nước miếng, hai mắt nhìn anh, anh rất chiều chuộng cô, cô biết rõ: “Cảm giác rất tốt.”
Nếu không có Hoắc Thiếu Huyền, cô sẽ nghĩ Lệ Cảnh Trình rất tốt.
Nhưng Vinh Thiển không nghĩ tới, ngày hôm nay, khi cô tan trường, liền nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền đứng trước cổng chờ cô.
-----
-----
Lệ Cảnh Trình hiểu rõ là cô đang giả vờ ngủ. Anh ngồi ở mép giường, phụng phịu, bộ dáng rất đáng yêu, Vinh Thiển ngồi dậy, đặt hai chân xuống giường: “Lệ Cảnh Trình, anh dùng bộ dạng này chắc lừa được không ít cô nàng rồi chứ?”
Lệ Cảnh Trình sao nghĩ được gì, anh không nói, mặc kệ cô vui đùa. Anh gác chân lên: “ Muốn trốn chạy sao?”
Ánh mắt Vinh Thiển nhìn xuống ngực mình, lễ phục bị anh cởi ra, áo ngủ cũng chưa kịp thay, Vinh Thiển đưa hai tay ôm bả vai: “Sau này, tôi không muốn tham gia tiệc rượu.”
“Sợ gặp gỡ Hoắc Thiếu Huyền sao?”
Đúng vậy, cô sợ cảm giác khó chịu đó.
…
Mạc Hy lái xe tới trước cổng nhà Hoắc Thiếu Huyền, người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, hai mắt nhắm lại, hô hấp trầm ổn, Mạc Hy bấm còi, cửa sắt chậm rãi mở ra. Cô chạy xe vào gara, sau đó mở một bên cửa xe, nói: “Về tới nhà rồi.”
Hoắc Thiếu Huyền mở mắt ra, thần sắc mệt mỏi, Mạc Hy lo lắng, đi vào phòng cùng anh.
Anh đi tới quầy rượu, Mạc Hy tiến lên giữ anh lại: “Còn muốn uống nữa sao?”
“Tôi không say.” Hoắc Thiếu Huyền rót hai ly rượu, đưa một lý cho cô: “Tôi muốn say thật say, để quên hết mọi chuyện.”
“Anh làm thế thì có ích gì?”
“Tôi làm sao?” Hoắc Thiếu Huyền ngồi vào chỗ của mình, cười như không cười: “Cô thấy đó, Tiểu Thiển ‘thân bất do kỷ’, tôi, cũng ‘thân bất do kỷ’.”
“Nhưng em thấy Thiển Thiển có vẻ tốt hơn anh đó, biết không thể thì đừng gây sức ép ình nữa.”
“Đừng khuyên tôi, ngoài cô ấy, tôi không muốn nghe ai nói hết.”
Mạc Hy tức giận đến nỗi mặt tái xanh, cô cũng không muốn quản, nhưng thâm tâm lại không làm được.
Hôm sau, khi Cố Tân Trúc đến, Hoắc Thiếu Huyền vẫn còn ngủ. Người giúp việc đi vào thông báo, Cố Tân Trúc ngồi ở phòng khách đợi tầm nửa tiếng, lúc này Hoắc Thiếu Huyền mới ăn mặc chỉnh tề bước tới.
“Dì Cố, sao dì lại tới đây?”
Cố Tân Trúc nhỏm người dậy, sau đó một lần nữa ngồi xuống sô pha: “Dì đến thăm con.”
Hoắc Thiếu Huyền cười lạnh: “Có chuyện gì thì dì nói thẳng đi.”
“Con và Thiển Thiển, dì đều nhìn thấy hai đứa khôn lớn, tình cảm của hai đứa dì cũng hiểu, hôm nay, đi tới bước này, dì cảm thấy thật đáng tiếc.”
Chỉ một vài lời nói nhưng đâm vào trái tim anh đau đớn, Hoắc Thiếu Huyền không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm.
Cố Tân Trúc tiếp tục nói: “ Ngày con đi Mỹ, dì cũng cảm thấy chút kỳ quái, sau đó con quay lại hỏi chúng ta, nhưng có một số chuyện Thiển Thiển chắc chưa nói cho con biết.. …”
Bà ta làm bộ muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt rất khó xử: “Vinh Thiển mất tích một đêm, cha con bé lo lắng đến báo cảnh sát, ngày hôm sau, Lệ Cảnh Trình mang con bé về Vinh gia, Thiển Thiển cũng không nói gì, nhưng cứ khăng khăng đòi đính hôn với Lệ Cảnh Trình, càng nhanh càng tốt.”
Nghe tới đây, Hoắc Thiếu Huyền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
“Sau đó Lệ Cảnh Trình giải thích là tìm thấy Thiển Thiển ở trước mộ mẹ con bé, còn nói con bé không muốn về nhà, cho nên mang con bé tới khách sạn ngủ một đêm. Con nghĩ thử đi, trong nhà gọi điện thoại nó không nhận, Thiển Thiển cũng không phải là một đứa con như thế, huống hồ mấy năm trước xảy ra sự việc kia, đi đâu làm gì nó cũng thông báo với gia đình một tiếng.” Ban đầu Cố Tân Trúc muốn giấu nhẹm chuyện này, nhưng Lệ Cảnh Trình đã mang Vinh Thiển đến gây khó dễ với bà ta, vì thế bà ta không thể không đáp trả.
Hoắc Thiếu Huyền vốn đã cảm thấy kỳ quái, Vinh Thiển đột nhiên đính hôn làm anh trở tay không kịp, hiện giờ anh biết được chuyện này, Cố Tân Trúc lại đưa mắt nhìn anh: “Ngày đó khi Thiển Thiển về, dì cũng hoài nghi, sau lại thấy hai đứa đính hôn nên cũng không quan tâm, nhưng dần dần gì phát hiện ra hai đứa nó hình như không hòa hợp, dì có thể khẳng định con bé không phải là tự nguyện đính hôn cùng Lệ Cảnh Trình.”
Hoắc Thiếu Huyền gần như nghẹt thở, Cố Tân Trúc chờ đợi anh sẽ ‘bùng nổ’, nhưng lại thấy anh vẫn ngồi im không nhúc nhích.
“Thiếu Huyền?”
“Dì Cố, dì về trước đi, cháu muốn nghỉ ngơi.”
Cố Tân Trúc nán lại một tí, thấy cả người anh như chìm trong bóng tối, liền nói: “Được, vậy dì về đây.”
Tiếng bước chân Cố Tân Trúc càng xa dần, Hoắc Thiếu Huyền đưa tay day trán, huyệt thái dương nổi gân xanh, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, đứng dậy, dùng tay hất hết đồ đạc trên bàn trà.
…
Tiểu Thiển…
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế, từ phương xa văng vẳng tới, là một giọng nói rất quen thuộc.
Vinh Thiển đang ngủ bỗng dưng bừng tỉnh, mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, hiển nhiên không phải căn phòng của cô, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật hình ảnh trên giường. Bên cạnh truyền đến tiếng động, người đàn ông hơi nhỏm người lên: “Sao thế, đến bây giờ còn chưa có thói quen người đàn ông ngủ bên cạnh em là anh sao?”
Vinh Thiển xoay người, nhìn gương mặt anh chằm chằm.
“Sao lại là anh?”
Mới sáng sớm, cô đã làm cho anh cảm thấy tức giận. Anh nhếch miệng nói “Vậy em nghĩ là ai?”
Vinh Thiển nhướn mày: “Lý Z à.”
Cô xốc chăn lên bước xuống giường, đi tới toilet rửa mặt, Lệ Cảnh Trình cũng đi theo vào, Vinh Thiển đứng trước gương đánh răng, nước ấm bốc hơi lên làm mờ tấm kính.
Lệ Cảnh Trình ôm cô từ phía sau, Vinh Thiển nhìn hình bóng hai người trong gương, động tác đánh răng chậm lại, một màn này, thật quen thuộc, trước kia Hoắc Thiếu Huyền cũng hay ôm cô như thế.
Ánh mắt anh và cô chạm nhau, Vinh Thiển cũng thuận theo, bởi vì cô biết cô và Thiếu Huyền không còn khả năng nữa rồi. Bọn họ đã từng có những năm tháng yêu sâu đậm như vậy, Vinh Thiển ngẩn người, muốn quay trở lại như lúc trước cũng không thể được.
Cô dùng nước rửa sạch mặt, Lệ Cảnh trình đưa tay giữ chặt cô lại trước gương, không cho cô rời đi, Vinh Thiển lấy khăn lau mặt: “Anh làm gì đó?”
“Thiển Thiển, đi theo anh, em cảm thấy như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.
Vinh Thiển nuốt nước miếng, hai mắt nhìn anh, anh rất chiều chuộng cô, cô biết rõ: “Cảm giác rất tốt.”
Nếu không có Hoắc Thiếu Huyền, cô sẽ nghĩ Lệ Cảnh Trình rất tốt.
Nhưng Vinh Thiển không nghĩ tới, ngày hôm nay, khi cô tan trường, liền nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền đứng trước cổng chờ cô.
-----
Danh sách chương