Sáng sớm sáu giờ, Hà Lục Nhất gọi Thôi Đông Đông đến họp. Hai người ngồi ở một quán nhỏ ven đường, đánh ngáp ăn cơm rang trứng, uống ly café nhạt tếch như nước lã. Thôi Đông Đông ngủ không đủ giấc, tâm tình gắt gỏng: “Lão đại, anh ngẩng đầu lên mà nhìn trời còn chưa sáng đấy! Bản thân thất tình không ngủ được thì đừng có lôi tôi vào!”

Hà Lục Nhất đập mạnh ly café bằng plastic lên bàn! Trong ống hút phọt đầy nước đen!

Thôi Đông Đông đang muốn quẳng bát kháng nghị, vừa nhấc đầu thì thấy ấn đường hắn phát đen, bộ dạng suy yếu, chung quy vẫn không đành lòng, thở dài nói: “Anh vẫn chưa làm lành với Tiểu Tam tử?”

Hạ Lục Nhất đen mặt không nói lời nào.

“Thấy tốt thì tóm luôn đi, người ta cho cái bậc thang, anh còn nhùng nhằng cái gì?”

Hà Lục Nhất càng đen mặt, vẫn không nói lời nào. Hắn có nỗi khổ khó nói, khó chịu, rất khó chịu —— không phải hắn không muốn xuống, mà là Hà Sơ Tam không bê bậc thang cho hắn xuống, đã hai tháng nay không tới tìm hắn.

Trước đây hai người cãi nhau, đều là Hà Sơ Tam thỏa hiệp trước. Hắn biết một súng kia không dọa được Hà Sơ Tam, cái tên mặt dày ngang tường thành kia sao có khả năng hết hy vọng chứ. Thằng nhóc đó chắc chắn đang ngầm mưu đồ gì đó, hoặc đơn giản là không thèm để ý, muốn bức hắn chịu thua.

Nhưng Hà Lục Nhất là người tuyệt đối không có khả năng cúi đầu.

—— Dù nghẹn chết cũng không!

Hắn trầm mặt hồi lâu rồi mới mở miệng: “Kiều gia……”

“Gì?” Thôi Đông Đông nghi hoặc, đổi chủ đề nhanh quá rồi đó.

“Tuần trước Kiều gia qua Thái Lan, muốn bái kiến cha nuôi nhưng cha nuôi không gặp gã. Ngọc Quan Âm đối với gã cũng không khách khí. Ở bên kia gã bị quét hết mặt mũi, nhất định sẽ không để yên. Ngọc Quan Âm và tôi có quan hệ tốt, gã hoài nghi tôi làm khó dễ từ giữa.”

“Ha, tự mình không vào mắt Di Lặc gia, lại còn đi trách người khác? Huống hồ Di Lặc gia không làm ăn với gã thì gã vẫn tìm chúng ta lấy hàng. Nếu theo chúng ta xé mặt thì đối với gã chẳng có chỗ tốt gì.”

“Tuy nói vậy nhưng vẫn không thể không đề phòng. Cô dặn các huynh đệ, khi hợp tác với gã thì phải cẩn thận.”

“Được.”

Thôi Đông Đông vừa dứt lời, điện thoại Hạ Lục Nhất vang lên, hắn cúi đầu thấy tên Tiểu Mã, hơi nghi hoặc, cầm lấy nghe.

“Lão đại! Gặp chuyện lớn rồi!” Tiểu Mã ồn ào ở đầu dây bên kia, lòng như lửa đốt.

“Bớt nói nhảm! Sáng sớm có thể có chuyện gì! Đừng nói với lão tử về họ Hà…”

“Không liên quan đến tên họ Hà, là Đại Ba! Hắn bị bắt!”



Rạng sáng 5h, cảnh sát đột kích vào sòng bài Kiêu Kỵ đường, Đại Ba Đầu lúc đó còn đang nửa tỉnh nửa mê, vì dính líu với mấy vụ khách đánh bạc thâu đêm và đánh cược mấy chục vạn nên bị bắt ngay tang vật ở hiện tường. Đánh bạc phi pháp còn tính là việc nhỏ, chuyện lớn là hôm nay gã đang giao dịch ‘hàng’, dưới gối đầu còn cất giấu nửa cân ma túy độ tinh khiết cao.

Thời điểm bột phấn trắng rắc đầy đất, bị đè trên mặt đất, toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, Đại Ba Đầu còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê trợn tròn mắt, ngay cả mấy tên cảnh sát đến lục soát cũng sợ ngây người —— Bọn họ chỉ nhận một điện thoại báo cảnh sát, nói là có một vụ “ẩu đả” mà thôi.

Đại Ba Đầu biết quy củ, tự gánh hết tội danh lên đầu mình, chỉ nói với luật sư, nhờ lão đại chăm sóc mẹ già dùm gã. Sáng sớm Hà Lục Nhất bị bắt tới thẩm vấn, đến chiều thì đi ra.

Tuy lão đại an toàn thoát ly, nhưng Kiêu Kỵ đường vẫn tổn thất khá thảm trọng —— ‘Hồng côn’ bị bắt, mấy sòng bài gần đó bị niêm phong, thêm mấy ‘hàng hóa’ bên trong đều bị hao hụt mất mấy trăm vạn. Một trận oanh liệt này thậm chí còn lên báo, Đại Ba Đầu được xếp vào trùm thổ phỉ, gia tăng thêm mấy tội, dù Hà Lục Nhất có mời đại luật sư đỉnh đầu đội kim quang, cứng rắn nói ‘thuốc trắng’ kia là bị người ta vu oan hãm hại, vẫn bị phán mười năm tù. Nhưng chuyện này là chuyện về sau, còn chưa đề cập tới.

Lại nói, sau khi Hà Lục Nhất tìm người bảo lãnh, mặt âm trầm đi ra từ cục cảnh sát. Tiểu Mã dẫn người lái xe chờ hắn ở cổng, sau khi lên xe Tiểu Mã vừa muốn nói chuyện, Hạ Lục Nhất phất tay, ý bảo lái xe trước.

Xe chạy đến một nơi yên lặng rồi ẩn thân, Thôi Đông Đông và một vài tên tâm phúc khác đang ngồi im lặng trong phòng hút xì gà. Thấy Hạ Lục Nhất dẫn người tiến vào, cô đứng dậy hô: “Lão đại.”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Thần sắc Thôi Đông Đông phức tạp.

Hà Lục Nhất cùng Thôi Đông Đông vào một gian phòng khác, Thôi Đông Đông muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy ra một con chip nhỏ đặt trước mặt Hà Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất nghẹn họng, cắn răng nói: “Tôi nghĩ là Tiểu Mã, thậm chí là Nguyên thúc, nhưng không ngờ lại là trên người cô! Cô không phải là người không cẩn thận, sao ngay cả điểm này cũng không phòng bị?!”

Tin tức có ‘hàng’ đêm đó, trừ Đại Ba Đầu thì chỉ có Tiểu Mã và Thôi Đông Đông biết. Hắn vẫn hoài nghi là Tiểu Mã thiếu đề phòng để lộ tin tức, mà chưa từng nghĩ qua Thôi Đông Đông.

“Anh nói đúng, tôi không phải là người không cẩn thận, sao đến cả điều này cũng không phòng bị?” Thôi Đông Đông nói: “Thứ này cài trong điện thoại của tôi, có thể tùy lúc nghe tôi nói chuyện nhưng điện thoại là thứ bất ly thân, lúc nào có thể bị người cài vào chứ? Việc này là do tôi không cẩn thận, nhưng tôi nghĩ một hồi lâu, chỉ có một lần đó…”

“Lần nào?”

Thôi Đông Đông chần chờ nhưng vẫn nói: “Tháng trước, tôi từng Tiểu Tam tử gặp mặt, trên đường cậu ta không cẩn thận đánh đổ chén trà, làm ướt quần áo tôi, tôi đi toilet……”

“Sẽ không phải là hắn!” Hà Lục Nhất đánh gãy lời cô: “Nếu hắn muốn giở trò thì sẽ trực tiếp nghe lén tôi!”

“Mấy tháng này hai người không phải đều không gặp nhau sao? Huống hồ nếu cậu ta làm vậy, người anh hoài nghi đầu tiên sẽ chính là cậu ta, dù sao cũng sớm chiều ở bên nhau, chỉ có cậu ta là có thể cài máy nghe trộm.”

“Vậy người sớm chiều ở bên cô thì sao? Chẳng lẽ sẽ không phải Tiểu La động tay chân?”

“Tiểu La theo tôi bảy năm! Anh hoài nghi cô ấy chính là hoài nghi tôi!?” Thôi Đông Đông bực mình.

“……”

Hạ Lục Nhất mặt âm trầm không nói gì. Một lát sau, hắn lấy ra một điếu thuốc trong hộp, trầm mặc hút một ngụm, đưa một điếu thuốc cho Thôi Đông Đông cũng đang tức giận.

Thôi Đông Đông không tiếp, chỉ nhíu mày nhìn hắn.

Hạ Lục Nhất khó chịu đưa thuốc qua: “Được rồi! Cô biết ý tôi không phải như thế!”

Thôi Đông Đông căm giận nhận lấy điếu thuốc, coi như tiếp nhận lời xin lỗi không được tự nhiên này, cô hoãn thanh giải thích: “Tiểu La tham gia rất nhiều chuyện trong bang hội. Sòng bài ở chỗ nào, trong tay Đại Ba Đầu có hàng hay không, mấy loại chuyện nhỏ này cô ấy đều dễ dàng biết, cần gì phải cài lén vào điện thoại tôi?”

“Chuyện này tới quá đột ngột.” Thôi Đông Đông phân tích tiếp: “Đến cả ‘mấy tham trưởng’ có quan hệ tốt với chúng ta cũng không hề hay biết, thông tin cũng không có. Mấy tên cảnh sát điều tra kia không phải người của Tạ Gia Hoa, cũng không nhận lệnh cấp trên, chỉ nói là sáng sớm nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, chó ngáp phải ruồi mà tóm được ‘hàng’ chúng ta —— nhìn qua có vẻ là ngoài ý muốn nhưng lại phát hiện trong điện thoại của tôi có thứ này. Nhưng nếu đây là đối thủ một sống một còn của chúng ta, thì vì sao không muốn liên lụy tới tôi và anh, không bại lộ ‘xưởng’, mà là một cái ‘giao dịch’ nhỏ không đáng kể kia? Có thể thấy người này biết chuyện của chúng ta, nhưng người đó không muốn hủy Kiêu Kỵ đường, mà muốn đốt rừng dọa hổ, gây sự chú ý cho đám cảnh sát, khiến chúng ta dừng việc bán thuốc phiện và sòng bài. Đây chẳng phải là điều Tiểu Tam tử muốn hay sao?”

Hạ Lục Nhất trầm mặt châm điếu thuốc thứ hai: “Vì sao cô và A Tam lén gặp nhau?”

“Cậu ta nói cậu ta mới vào công ty nên muốn xây dựng thành tích sự nghiệp, nói tôi mở mấy mục đầu tư cho công ty mới của cậu ta.”

“Vì sao không nói với tôi?”

“Là lỗi của tôi, cậu ta nói đừng để cho anh biết nên tôi không nói. Tôi thấy hạng mục đó làm rất cẩn thận, cho rằng cậu ta muốn lưu lại một đường sau này cho anh, lại sợ anh giận nên không nhắc tới.”

Hạ Lục Nhất lại trầm mặc, rũ mắt nhìn điếu thuốc đang cháy dở, hắn ngửa đầu tựa vào sô pha, nhắm mắt nhả ra một làn khói trắng.

“Tôi không tin hắn sẽ hại tôi.” Cuối cùng Hà Lục Nhất cũng mở miệng: “Hắn biết A Đại chết như thế nào, biết tôi kiêng kị nhất là người bên cạnh phản bội. Hắn là người thông minh, sẽ không để tôi hận.”

Thôi Đông Đông khẽ thở dài,“Trừ anh ra, người không muốn hoài nghi cậu ta nhất chính là tôi, nếu không phải cậu ta thì đó chính là chuyện tốt. Thế nhưng anh giữ quá nhiều tâm nhãn, cần phải phòng bị hơn.”

“Được, tôi biết rồi. Ngoài ra phải mời cho Đại Ba Đầu mấy tên luật sư tốt, thu xếp ổn thỏa cho mẹ của hắn. Chuyện làm ăn có thể dừng lại, đợi bao giờ qua vụ này thì tính tiếp.”

“Được.”

……

Đến chạng vạng, Hà Sơ Tam bắt taxi đi đến nhà Hà Lục Nhất. A Sâm và A Nam canh cửa lễ phép gật đầu với cậu, hô vào trong phòng: “Lão đại, Hà tiên sinh đến.”

Hạ Lục Nhất đang nằm trên sô pha hút thuốc, lúc này trở mình ngồi dậy, đen mặt: “Tới làm gì?”

Hà Sơ Tam không ngờ đã qua hai tháng rồi mà hắn vẫn còn giận mình như vậy, tuy rất nghi hoặc như vẫn đón sát khí mà bước vào phòng: “Tôi nghe Tiểu Hà nói Đại Ba Đầu bị bắt, anh cũng bị gọi đi tra vấn, tôi qua đây để xem…”

Hà Lục Nhất vẫn mang dáng vẻ muốn sống thì chớ lại gần: “Ngoài phòng có máy giám thị, về đi.”

Hà Sơ Tam cười sáng tỏ, lộ ra năng nanh trắng ngần: “Tạ sir biết tôi đi gần anh mà, sẽ xảy ra chuyện gì chứ, tôi tới hay không thì cảnh sát vẫn hoài nghi tôi.”

Cậu xoay người trực tiếp vào phòng bếp, đặt há cảo mua bên ngoài lên bàn, bưng đến trước mặt Hà Lục Nhất: “Ăn gì đi, hôm nay anh chưa ăn gì đúng không?”

Hạ Lục Nhất khó chịu nhìn cậu một cái —— Hà Sơ Tam trước sau vẫn là nụ cười thuần lương và sắc mặt thản nhiên như thế.

Hắn vẫy vẫy tay, Hà Sơ Tam tiến lên một bước, đột nhiên bị hắn ôm eo kéo một phen, đặt trên sô pha!

Hà Sơ Tam nghi hoặc khó hiểu, lại vô cùng thuận theo, ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, ngẩng đầu nhìn. Mà Hạ Lục Nhất nhìn chằm chằm vào đôi mắt gần trog gang tấc, nhíu mày nhìn kỹ —— trong mắt Hà Sơ Tam là tình yêu thuần túy, tràn ngập nhớ nhung và lo lắng đối với hắn.

Rất lâu sau, Hạ Lục Nhất thở dài một hơi, cúi đầu hôn cậu.

Hà Sơ Tam nhất thời phát ra một tiếng thở dốc hưng phấn khó nhịn: “Ưm…”

Môi cậu mềm mại mà nóng rực, lập tức làm bỏng ***g ngực Hà Lục Nhất, hắn chặt chẽ đặt thân thể không phản kháng của Hà Sơ Tam ở phía dưới, động tác bắt đầu thô bạo mà cường thế. Một tay khóa hai tay Hà Sơ Tam trên đỉnh đầu, dùng lực gặm cắn đôi môi đáng giận này, muốn nhai nát con người đáng giận này! Một tiểu hồ ly đột lốt cừu! Một kẻ biết người biết mặt nhưng không biết lòng chán sống!

—— Đến tột cùng là cậu có giở trò sau lưng tôi hay không? Thật muốn xé nát da mặt, cạy đầu óc để xem bên trong đó cậu đang suy nghĩ cái gì!

Hà Sơ Tam mở mắt ôn nhu nhìn hắn, nhận lấy toàn bộ nóng nảy và thô lỗ. Răng nanh thô bạo ma sát xé rách môi cậu từng đợt đau rát, cậu chợt nhíu mày khẽ kêu một tiếng, là Hạ Lục Nhất cắn rách môi cậu. Hà Sơ Tam theo bản năng muốn lui, sau đó lại như hiến tế mà nâng môi trở về, dùng đầu lưỡi mang theo vị rỉ sắt chia sẻ với Hạ Lục Nhất.

—— Nhớ người.

Bọn họ sột soạt tiến hành hôn môi rất lâu, thanh âm rất nhỏ ngay cả A Sâm A Nam đứng ngoài cửa cũng không nhận ra. Ước chừng thân mật gần mười phút, Hà Sơ Tam mới nghiêng mặt, chôn ở đầu vai Hà Lục Nhất thở hổn hển, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Trong lòng Hạ Lục Nhất lập tức cảnh giác: “Cái gì?”

Hà Sơ Tam rầu rĩ ở vai hắn, nói: “Tôi cho rằng cách anh một thời gian thì anh sẽ nghĩ thông suốt.”

“……” Hạ Lục Nhất hừ một tiếng.

“Kết quả tôi phát hiện mình đã sai, chờ hồi lâu anh không quay đầu lại, mà nếu tôi không đuổi theo, lại sợ anh đi quá xa.” Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Hà Lục Nhất, ngón cái vẽ lên hình dáng lông mày kiên nghị: “Nghe Tiểu Hà nói ‘công ty’ anh gặp chuyện không may, tôi sợ đến phát điên, may mà cô ấy nói anh không có chuyện gì, sau đó tôi phát hiện ra mình cũng nhớ anh đến phát điên rồi.”

Hạ Lục Nhất lại hừ một tiếng: “Buồn nôn.”

Hắn vỗ nhẹ lên gương mặt hơi tiều tụy của Hà Sơ Tam, lại niết niết, sau đó nhắm mắt hôn lên trán cậu một cái, trong lòng ngứa ngáy lại hoảng hốt —— hắn cũng nhớ cái tên hỗn đản này phát điên rồi.

Hà Sơ Tam cười, như cún con cọ lên khóe môi hắn: “Ăn há cảo trước đi, tôi đi làm cơm tối.”

Bọn họ đều không nhắc lại chuyện cãi nhau hôm ấy, chung quy vẫn luôn là vậy, cãi thì cãi, bực thì bực, nhưng sau đó lại coi đó như một tờ giấy cũ, bắt đầu lật sang trang mới. Chỉ là gió êm sóng lặng gợn lên một làn sóng, một người cố thủ, một người củng cố.

Hà Sơ Tam mang đủ nguyên liệu, ở nhà làm hắn làm món sở trường cá hấp và gà Hải Nam, còn nướng thêm bánh quy nhỏ. Hà Lục Nhất rất lâu không ngửi thấy mùi vị gia đình, một đũa nhét thịt cá thơm ngon vào miệng, mắt chua xót —— Mẹ cái tên chán sống này! Bỏ đói lão tử hai tháng mười một ngày rồi!

—— Là ai nổ súng vào người ta trước vậy hả Hạ lão đại? Hà tinh anh mạo hiểm sinh mệnh cùng lão đại tiếp tục yêu đương, cũng không thèm ăn mấy. Cậu chống cằm nhìn chằm chằm Hạ Lục Nhất ăn liền hai bát cơm, trên mặt treo hai quầng thâm, ánh mắt ôn nhu lại uể oải, bản thân gần như không hề động đũa.

“Sao?” Hạ Lục Nhất hỏi.

“Ăn ở công ty rồi.”

“Tối hôm qua không ngủ?”

“Ừm, thức đêm tăng ca.”

Tốc độ ăn cơm của Hạ Lục Nhất chậm lại, giương mắt nhìn cậu —— người báo cảnh sát kia là gọi lúc 5h sáng.

Hà Sơ Tam thản nhiên, ẩn tình đưa tình nhìn hắn ngáp.

“Đi ngủ đi.” Hạ Lục Nhất nói, xoa xoa khóe mắt hơi ướt của cậu.

Hà Sơ Tam thành thật thoát cởi áo khoác lui vào trong sô pha, bị Hạ lão đại cầm đệm lót đập về: “Giả vờ giả vịt cái gì? Lên giường đi ngủ!”

Hà Sơ Tam lại thành thật lên lầu, tắm rửa qua loa, chui vào giường lão đại đã lâu không nằm, ngửi mùi hương của người trong chăn, vô cùng thỏa mãn ôm gối đầu ngủ bù. Hạ Lục Nhất cơm nước xong xuôi thì lên lầu, hất chăn lên giường, ngồi ở đầu giường xem TV —— mới tám giờ, hắn không buồn ngủ.

Tiếng TV đánh thức Hà Sơ Tam, cậu lật người ôm lấy eo Hà Lục Nhất, cọ cọ mặt trên đùi hắn, lại phát ra tiếng hít thở đều đều.

Hạ Lục Nhất bật nhỏ volume, cúi đầu vuốt ve gương mặt cậu.

Điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên, Hạ Lục Nhất tùy tay nhận, đầu dây bên kia không có thanh âm.

“A lô?”

“…”

Hạ Lục Nhất nhìn dãy số, là số lạ, lại phát hiện đây là điện thoại của Hà Sơ Tam.

Hắn cúp máy. Hà Sơ Tam mơ màng thấy hắn bên cạnh lên tiếng: “Ai gọi thế?”

“Ngủ đi.”

Hà Sơ Tam ngủ một giấc ngon lành trên giường Hạ lão đại, sáng sớm hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sờ soạng mò điện thoại trên đầu giường, nhận máy.

Đầu bên kia có người lớn tiếng nói gì đó, cậu quay đầu nhìn Hà Lục Nhất khó chịu cau mày, tay chân rón rén xuống giường, đi ra ngoài hành lang.

“Được, gặp ở dưới công ty.” Hà Sơ Tam bình tĩnh nói.

Hà Sơ Tam trở về phòng, nhặt quần áo treo ở chân giường mặc vào, Hạ Lục Nhất đánh ngáp đá vào mông cậu một cước: “Thứ bảy còn đi làm?”

“Ừ, công ty có chút chuyện, phải trở về một chuyến.” Hà Sơ Tam nói, hôn lên môi Hà Lục Nhất một cái: “Giữa trưa trở về nấu cơm cho anh.”

“Cút đi đừng trở về.” Hạ lão đại ngạo kiều nói, chui vào trong chăn che đầu.

Tiếng bước chân Hà Sơ Tam nhẹ nhàng, vào phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống lầu. Hà Lục Nhất nghe bảo tiêu hỏi cậu có cần đưa đi không, Hà Sơ Tam uyển chuyển từ chối. Hà Lục Nhất che chăn đợi một lát, hấp mũi ngửi mùi hương Hà Sơ Tam lưu lại, sau đó chân trần xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một máy thu âm loại nhỏ.

Hắn đội tai nghe, ấn nút, giọng nói Hà Sơ Tam mang theo vài tạp âm từ bên trong truyền tới: “Bác tài,

……

Diễm Thiếu: Hôm nay 7/8. Kỷ niệm một tháng lập wp OvO na. Còn 3 chương nữa là hoàn rùi nà nà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện