Hà Sơ Tam thái độ làm người sòng phẳng, nói làm là làm, quả thật cùng Tiểu Hà nói chuyện “yêu đương”. Chiều thứ bảy bọn họ hẹn gặp nhau ở cổng Đàn Hương các. Hà Sơ Tam ngụy trang thành tinh anh: đeo cặp kính, xách túi da công văn cũ, một thân tây trang giá rẻ, thon gầy đứng giữa một đám oanh yến—— quả thật như hạc giữa bầy ‘gà’. Trong tiếng trêu đùa của đám chị em, cậu ngại ngùng mỉm cười dắt tay Tiểu Hà, cứ như vậy mà lộ liễu dẫn người đi.

“Nên tính cô ấy nghỉ hay tính lương trên phố vậy?” Quản lý đại đường hỏi Thôi Đông Đông.

“Đương nhiên là tính lương trên phố.” Thôi tổng quản lý nói: “Phục vụ VIP đặc biệt, tính phí gấp đôi, ký vào mục lão đại!”

Hạ lão đại đang ở trong văn phòng tổng công ty, đánh một tiếng hắt xì hơi kinh thiên động địa! Tùy tay xé một tờ giấy lau nước mũi, hắn chà đến đỏ mũi, trong lòng tràn đầy khó chịu.

Hạ lão đại ỷ mình thân thể rắn chắc, dưới ‘độ ấm’ giáng sinh còn dám mặc một kiện áo sơ mi tùy tiện ngủ ở sô pha một đêm, sáng hôm sau bị Hà lưu manh chọc tức một trận, trong nóng ngoài lạnh, đến chiều hôm đó thì phát sốt. Hắn không nói cho cấp dưới cũng không đi bệnh viện, thuốc cũng lười uống, tự mình bọc chăn ngả đầu ngủ như chết hai ngày ở nhà, ngột đến đầu đầy mồ hôi lạnh. Sốt cao qua đi, thì tự giác nghĩ rằng mình đã khỏe lại tám chín phần, bình thản ung dung đến công ty thị sát nghiệp vụ. Vừa thị sát vừa lau nước mũi.

Tiểu Mã vội vàng gọi điện thoại báo tình hình: “Lão đại! Tên nhóc họ Hà kia cùng Tiểu Hà đi ‘hẹn hò’ thật.”

Hạ Lục Nhất vô cùng khí thế hít mũi: “Phái người theo dõi cho tao, ngược lại tao muốn xem hắn ‘hẹn hò’ như thế nào—— dám đùa giỡn bịp bợm thì tóm về cho lão tử!”

“Vâng!”

Tiểu Mã có rất nhiều tai mắt, trước đó cũng đã nghe ngóng được chuyện đêm giáng sinh nhưng ngộ tính của vị hán tử này không cao như Thôi Đông Đông, ngây ngô không thấy nửa điểm kỳ quái, chỉ thấy Hạ lão đại thịnh tình mời khai trai, Hà Sơ Tam tiện nhân thích tác quái không chịu khai. Vì thế gã kiên cường chạy qua vuốt mông ngựa, muốn thay lão đại thu thập Hà lưu manh.

“Lão đại, anh nhìn thằng nhóc này đúng là không biết này nọ! Anh có ý tốt dẫn hắn đi Đàn Hương các mở mang kiến thức, mẹ nó còn không nể mặt, còn muốn bắt cóc mã tử* nhà anh! Anh cứ nói cho em, em dứt khoát túm bao tải ném hắn vào tầng hầm để mấy cô nước Nga cường hắn!”

(*Mã tử: Tức bạn gái, từ dùng của xã hội đen, mang nghĩa xấu)

“Cút mẹ mày đi!” Hạ Lục Nhất mang theo giọng mũi anh ách quát to: “Ai nói Tiểu Hà là mã tử của tao?! Ngủ mấy đêm thì thành mã tử hả?! Đêm nay lão tử ngủ với mày có tính không hả?! Còn con mẹ nó người Nga! Lão tử phiền nhất là mấy ả người Nga! Cả lũ cởi đồ đều là lông, có thể dùng được sao?! Toàn ra chủ ý dở hơ… hắt xì!”

Tiểu Mã cách đầu dây bên kia bị nước miếng phun đầy mặt, tỉnh táo cúp điện thoại, ngược lại còn giận chó đánh mèo lên cấp dưới đang dựng tai hóng bên cạnh: “Mẹ mày! Vừa nãy là ai thả rắm!? Đứng lên cho lão tử!”

Vào một buổi chiều trời đông ánh mặt trời ấm áp, Mã tổng quản ở trước cổng bida nhà mình, vừa sắn tay áo xoa mạt chược vừa âm thầm u buồn —— Mã gia nhà tôi cũng không muốn xen vào chuyện nhà người khác, còn lão đại nhà tôi đã đem thằng nhóc kia nhận làm con trai ruột, còn thiếu mức là không đội lên đầu, trực tiếp đổi tên họ thằng nhóc kia thành Hạ Sơ Tam, lão tử nhìn không quen, lại không thể chọc thì sẽ trốn không nổi sao?! Trên thực tế Mã tổng quản lý vừa không thể chọc cũng trốn không nổi, Hà Sơ Tam bên kia có động tĩnh gì, gã phải đều đặn thông báo cho lão đại: “Lão đại, thằng nhóc kia dẫn Tiểu Hà vào cửa hàng bách hoá.”

“Hắt xì! Mua gì?”

“Mua một tấm thiệp chúc mừng đưa cho cô ấy, chơi cái gì ấy!”

“Bớt nói nhảm thôi, tiếp tục dõi theo.”

Qua không bao lâu điện thoại lại đến: “Lão đại, thằng nhóc kia dẫn Tiểu Hà vào rạp chiếu phim.”

“Xem gì?”

“Hình như là 《 A Phi chính truyền 》.”

“Hắt xì!” Không phải xem rồi sao,“Tiếp tục dõi theo.”

Qua hai giờ sau: “Lão đại, thằng nhóc kia ở ven đường mua đồ ăn cho Tiểu Hà.”

“Mua gì?”

“Trứng cá và trứng gà luộc. Mẹ nó đúng là nhóc nhà nghèo!”

“Hắt xì!”

Hạ lão đại cúp máy, tập trung tinh thần tiếp tục xem tài liệu, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu đầy trời chính là thời điểm chạng vạng, điện thoại lại vang.

Hắn cau mày bới bới từ trong đống giấy lau mũi, nhận cuộc gọi: “Lại đi đâu?”

“Ở quán ăn A Hoa, thằng nhóc kia lén lút dẫn Tiểu Hà vào phòng bếp đợi một giờ.”

“Ở bên trong ‘làm’ chưa?”

“Chưa cứng nên cũng không rõ nữa, nhưng thằng nhóc kia hình như còn tự tay làm một bàn đồ ăn cho Tiểu Hà…”

“Hắt xì——!!”

Hạ lão đại đánh một tiếng hắt xì kinh thiên động địa, đầu óc choáng váng như dính hồ —— sau đó một tay ném điện thoại di động ra ngoài!

“Đệt!”

Đưa thiệp chúc mừng, xem điện ảnh, mua đồ ăn vặt, tự tay nấu cơm, trình tự này giống y như đúc, còn cái câu ‘Tình yêu là bắt đầu từ hẹn hò’ kia…

—— Chán sống rồi, biết rõ có người theo dõi nên cố ý ám chỉ trước đó bọn họ cũng giống như ‘hẹn hò yêu đương’ sao!

Hạ lão đại ngả ra phía sau, một cước đạp lên bàn! Khăn giấy lau mũi bị vo thành một đống rải đầy trên mặt đất!

Cút mẹ mày đi Hà A Tam!!

“Hắt xì!”

Hạ lão đại tức giận phát điên, đêm đó sốt cao tái phát. Vị lão đại này không nói một tiếng mà trở về nhà, ăn hai bát thịt bò rồi lăn ra ngủ, ý đồ ‘ngủ là phương thuốc giải bách bệnh’, kết quả ngủ không dậy nổi. Mấy bảo tiêu ở dưới lầu đợi đến giữa trưa đều không thấy người, cho rằng lão đại bị người ám sát trong phòng thì mạnh mẽ phá cửa xông vào, phát hiện lão đại đang bọc mình trong chăn. Đã vậy hắn còn có thể nửa tỉnh nửa mơ mò được súng, có chí muốn bắn đứa nào có can đảm muốn bò lại gần đây. May mà mấy tên bảo tiêu được nhận chân truyền của Tiểu Mã, đối mặt với chuyện hi sinh không cần thiết đều tránh nhanh như gió.

Thôi Đông Đông mang bác sĩ tư nhân vội vàng chạy đến, đuổi hết đống bảo tiêu vô dụng chưa định lại hồn ra ngoài, sau đó lưu loát tước vũ khí rồi ấn Hạ lão đại xuống giường—— không phải thân thủ cô hơn mấy bảo tiêu kia, chủ yếu chỉ có mình cô là dám túm gáy lão đại mà thôi, còn dám mắng lão đại: “Nằm xuống! Thành thật nằm đó cho bà đây nhanh!”

Đến khi Hạ Lục Nhất tỉnh dậy, thì thấy Thôi Đông Đông vắt chăn ngồi trên ghế bên giường, vô cùng khí phách mà lưu lại trên tường một lỗ đạn thủng.

“Tôi nói này, lão đại! Anh có biết thế nào gọi là ‘không thể tự lo’ không? Anh chính là điển hình không tự lo cho bản thân đấy.” Thôi phó đường chủ trong màn sương lượn lờ mà thấm thía nói: “Trước khi anh tùy tiện hại chết lão đại nhà chúng tôi thì xin anh, tự tìm bạn đời cho mình đi.”

Hạ Lục Nhất ngại phiền dùng tay tóm lấy chăn đắp lên đầu.

“Tôi thấy tên nhóc họ Hà kia tàm tạm, thông minh lại thận trọng, ít nhất cũng không bỏ đói hay bệnh chết anh. Muốn tạm dùng hắn không?”

“Câm miệng, cút!” Hạ lão đại chôn đầu trong chăn khàn khàn hạ lệnh.

Thôi phó đường chủ không nói thêm nửa câu, tiêu sái phất áo bỏ đi. Chỉ là vào buổi tối khi Tiểu Mã vội vàng mang một hộp cơm tinh xảo muốn chạy đến vấn an lão đại, thì phía sau lại mang theo một Hà Sơ Tam đeo cặp sách!

Hạ Lục Nhất xiêu vẹo tựa đầu giường vừa hút thuốc vừa xem TV, vừa thấy hai người tiến vào, dùng mắt đao đi giết Tiểu Mã.

Tiểu Mã rụt cổ: “Lão đại! Cái này không liên quan tới em! Này, thằng kia, tự mày giải thích đi!” Đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, nhanh chóng chuồn mất.

“Tôi nghe Tiểu Hà nói anh bị bệnh.” Hà Sơ Tam buông mắt nói. “Nên đến thăm anh, Lục nhất ca.”

Hạ Lục Nhất hữu khí vô lực liếc qua cậu rồi mặc kệ. Lão nhân gia nằm giường là chuyện chỉ có mấy tâm phúc biết, Tiểu Hà vẫn chưa đủ tư cách—— trăm phần trăm là Thôi Đông Đông giở trò quỷ phía sau.

Hà Sơ Tam ngoan ngoãn lấy ra một cặp ***g được bao bằng vải bông từ trong cặp sách nhỏ, mở nắp, mùi hương cháo thịt nạc trứng muối lập tức lan tỏa khắp gian phòng. Cậu múc cháo vào bát rồi để lên đầu giường, lại mở hộp thức ăn xa hoa của Tiểu Mã mang đến, bên trong đủ loại thức ăn lót dạ và một bát cháo hoa.

“Lục Nhất ca, anh ăn cháo hoa hay cháo thịt trứng muối?”

Hạ Lục Nhất không thèm nhìn qua cậu, tùy tay cầm bát cháo thịt trứng muối—— không phải hắn có ý nể mặt Hà Sơ Tam mà là có thịt thì ai muốn uống không.

Hà Sơ Tam lấy một bao giấy dầu nhỏ trong cặp, mở ra là một đống dưa muối. “Ba làm củ cải muối, nhìn khó coi nhưng rất thơm, anh nếm thử đi.”

Hạ Lục Nhất không để ý đến cậu, chiếc đũa gặp cải thảo kim ngọc ở trong hộp đồ ăn của Tiểu Mã.

Hà Sơ Tam thành thật ngồi một bên nhìn hắn, chờ Hạ Lục Nhất xì xụp hết một bát cháo mới đổ thêm một bát nữa cho

Hạ Lục Nhất, mắt thấy Hạ lão đại ăn lửng dạ, tâm tình hẳn là tốt hơn trước, mới mở miệng nói: “Lục Nhất ca, xin lỗi, tối hôm đó tôi không nên cãi nhau với anh.”

Hạ Lục Nhất ngừng đũa không nói chuyện, mặt không đổi giương mắt nhìn cậu.

Hắn không mở miệng nhưng nhìn cũng đã hiểu—— vấn đề hai người họ đâu phải chỉ là cãi nhau là xong? Đừng giả trang, Hà A Tam!

Hà Sơ Tam vẻ thản nhiên nhìn lại hắn, bộ mặt thuần lương, lời nói thành khẩn mà chân thành tha thiết, một bộ biết sai rồi sửa: “Tiểu Hà là cô gái tốt, tôi và cô ấy ở một chỗ rất vui vẻ, cảm ơn anh Lục nhất ca.”

Hạ Lục Nhất thoáng nhíu mày, quét mắt mấy vòng qua cậu, thật sự không nhìn ra sơ hở của vị ảnh đế này. Cuối cùng hắn hừ lạnh qua lỗ mũi, xem như nhận lời giải thích và cám ơn của Hà Sơ Tam.

——Chỉ cần quay về chính đạo, không bị tà ma phụ thể làm bậy cái gì thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục làm lão đại của cậu.

——Chỉ là hắn vô cùng hoài nghi tên nhóc này có thật hay không đã quay về ‘chính đạo’.

Hắn vừa uống bát cháo thứ hai, vừa dùng khóe mắt liếc qua Hà Sơ Tam. Lần này tên nhóc này quy củ hơn nhiều, không lén la lén lúy nhìn hắn, nói xin lỗi xong lại nghe tiếng hừ lạnh của hắn thì giống như yên tâm mà bắt đầu hứng trí quay đầu nhìn chằm chằm vào TV.

Tập trung tinh thần nhìn nửa ngày, cậu ta mới giống như chú ý được trong phòng còn có một lão đại cần chiếu cố, quay đầu nói: “Lục nhất ca, đồ ăn đủ chưa? Còn muốn gì nữa không?”

Hạ Lục Nhất tùy tay ngăn, ý bảo không cần. Hà Sơ Tam thấy vậy thì thu dọn, cũng không nói mấy lời vô nghĩa chọc hắn phiền lòng, chỉ đẩy giấy dưa muối tới. Đũa Hạ Lục Nhất gắp một cái, ghét bỏ bỏ một miếng nhỏ vào miệng—— đây coi như là giảng hòa.

Chờ đến khi hầu hạ hắn ăn xong cơm, Hà Sơ Tam xu dọn bát đũa và hộp thức ăn, lúc muốn đi thì do dự nói: “Lục Nhất ca, cuối tuần anh có rảnh không? Có bộ phim m…”

“Không rảnh.” Hạ Lục Nhất quyết tâm bóp chết tất cả đầu mối ái muội, trước khi Hà Sơ Tam khai trai đều không muốn tiếp xúc đơn độc gì với Hà Sơ Tam, không kiên nhẫn nói: “Tìm mã tử của cậu đi.”

“Tiểu Hà không phải mã tử của tôi.” Hà Sơ Tam thoáng xấu hổ giải thích nói: “Chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò. Vậy tôi cùng cô ấy đi xem trước, nếu xem hay thì nói cho anh.”

“Miễn, gần đây bận rộn.” Hạ Lục Nhất nói. “Không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi.”

“Được.” Hà Sơ Tam nói, vẫn là bộ mặt thuần lương như trước, nhìn không ra nửa điểm thất vọng. “Tôi đây không quấy rầy anh Lục nhất ca, tôi trở về. Anh chú ý thân thể, tĩnh dưỡng cho tốt. Còn nữa, đừng hút thuốc.”

Hạ Lục Nhất hừ một tiếng, ý là cậu có thể câm miệng cút.

Chờ tiếng bước chân Hà Sơ Tam trầm tầm xuống lầu, hắn mò điếu thuốc ở trên tủ đầu giường, ngông nghênh châm, phát ngốc nhìn TV, đột nhiên cảm giác rất khó chịu.

—— chán sống rồi hay sao, vừa nãy không hề thấy nửa điểm sơ hở, đã vậy lúc nói đến Tiểu Hà còn đỏ mặt, nhanh như vậy đã chuyển tính?!

Hắn hút thuốc ấn điện thoại đầu giường: “A Vĩnh? Thằng nhóc kia đi chưa?”

“Mới vừa đi xong, lão đại.”

“Có hỏi gì không?”

“Không có, hắn đều không nói chuyện với ai cả.”

Sắc mặt Hạ Lục Nhất âm tình bất định nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, A Vĩnh đợi nửa ngày hỏi: “Lão đại?”

“Mày lái xe đuổi theo hắn, đưa hắn trở về.” Trời quá tối, từ đây đi bộ về thành Cửu Long không an toàn.

“Vâng!”

“…… Khoan đã!”

“Lão đại còn có phân phó?”

“Khỏi đưa.”

Hạ lão đại cố gắng ngoan tuyệt một lần—— không thể đối tốt với thằng nhóc này, miễn để cậu ta hiểu sai ý!

Hạ lão đại nói bận rộn không phải là giả, sau giáng sinh hắn thật sự rất bận, nằm rỗi trên giường chưa đến một ngày thì không thể không xanh mặt bò lên chủ trì đại cục. Thời gian như một quả bóng đánh một cú bay vèo đi, thời gian mấy tuần chớp mắt mà qua. Chuyện chủ mưu có ý nháo loạn trên địa bàn của hắn vẫn chưa thể tra ra, mà chư vị nguyên lão trách cứ việc hắn khuếch trương quá nhanh, gây thù quá nhiều, tạo chú ý cho Sai lão càng lúc càng tăng, Hạ Lục Nhất lại phái Thôi Đông Đông đi dỗ mấy vị trưởng lão, tùy ý nên đánh nên thưởng nhưng tuyệt đối không lùi một bước.

Trọng điểm của hắn chính là đả kích Phì Thất, trước tết âm lịch đại chiến một trận, dẫn mấy người đến chọn một vùng. Hắn cố ý điều ‘hồng côn’ mà Cát lão xếp vào đi xung phong, tên nhóc kia không những không chết không tàn, đã vậy còn không chịu thua kém, liên tiếp đập loạn ba câu lạc bộ đêm của Phì Thất, vác về một bao tải tiền mặt.

Hạ Lục Nhất dẫn ‘hồng côn’ đi ôn tuyền, trong phòng ôn tuyền sạch sẽ rộng lớn, chỉ có hai người họ.

Hạ lão đại lười nhác ngửa đầu tựa bên bờ ao, trên mặt đắp một chiếc khăn lông ướt, trên thân có đủ loại vết sẹo cũ bị hun đỏ, vì được ngâm nóng thoải mái mà hiện lên vô cùng dữ tợn.

Vị huynh đệ này vừa tiến đến thì bị vết sẹo đầy mình của Hạ lão đại làm cho kinh ngạc nhảy dựng, nhớ tới truyền thuyết ‘tết nhi đồng đen, huyết tu la song đao’, nhất thời lạnh sống lưng, ý thức được vị lão đại này quả nhiên từ một biển đao biển máu mà giết ra. Gã vắt khăn quanh thắt lưng, nơm nớp lo sợ xuống nước.

Hơi nóng bốc hơi trong phòng, nước ấm nấu đến xương cốt đều nhuyễn, Hạ lão đại lại như cũ ngồi đối diện gã, không nói một lời. Gã nhìn tư thái bất động của lão đại, bắt đầu thấp thỏm.

Cuối cùng Hạ Lục Nhất mở miệng, thanh âm trầm thấp mà lãnh đạm: “Ngoại hiệu của cậu là Đại Ba Đầu?”

Đại Ba Đầu lập tức thẳng lưng đoan chính, “Thưa lão đại, trên đỉnh đầu em có ba vết sẹo lớn, trước đó bị người ta chém qua.”

“Sau đó cậu chém lại?” Hạ Lục Nhất nói.

“Thưa lão đại, chém lại.”

“Giờ hắn cũng đại tam đầu?”

“Không, giờ hắn không có đầu.”

Hạ Lục Nhất xì cười.

“Biết tôi gọi cậu đến có chuyện gì?”

“Lão đại nói rõ.”

“Cậu là tên nhóc có gan.” Hạ Lục Nhất nói, giọng nói qua khăn mặt hơi mơ hồ không rõ, “Anh hùng không hỏi xuất xứ, chuyện quá khứ tôi lười hỏi, chỉ nhìn xem cậu muốn đi hướng nào mà thôi. Đi đúng đường thì cậu không chỉ là Đại Ba Đầu mà là Đại Ba ca. Đi nhầm đường thì chính là không có đầu. Hiểu ý tôi chứ?”

Bởi vì lão đại luôn lười biếng đắp khăn mặt, hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt chân thành của gã, nên Đại Ba Đầu cố ý dùng ngữ điệu vô cùng kiên định nói: “Hiểu, thưa lão đại.”

“Ra ngoài đi.”

“Vâng!”

Ngâm ôn tuyền nửa ngày, nhận được một phen cảnh báo như không như có của lão đại, vị Đại Ba ca lòng đầy tâm sự này ra khỏi nước, cố sức bước đi ổn trọng, bộ dạng giả vờ trấn định kia, kết quả quá mức lề mề, nửa ngày mới qua chỗ rẽ hành lang.

Hạ Lục Nhất ở dưới khăn ướt nghẹn uất không nói, nghẹn đến mức đến đủ số gân xanh, mãi đến khi hắn không nghe thấy tiếng bước chân mới đánh một tiếng hắt xì thật to! Gợi sóng cả một góc ao!

“Hắt xì——!”

Hắn kéo khăn mặt xuống, lau nước mũi tùy tay ném ra xa: “Đệt!”

Mọe nó, mũi ngứa muốn chết, nói chuyện như khóc, không dùng khăn mặt thì không thể mở miệng! Mà cái thằng kia cút thì cút nhanh lên chút cứ lề rà lề mề!

Tiểu Mã chân trần ba ba chạy vào: “Lão đại, Hứa tham trưởng gọi điện thoại hẹn anh ngày mai ăn cơm.”

“Mẹ nó.” Hạ Lục Nhất mang theo thanh khóc nức nở mắng. “Năm còn chưa qua mà đã đòi tiền! Để Thôi Đông Đông bồi lão, năm vạn khối hồng bao, nói tao đêm qua có việc bận bay gấp qua Thái Lan.”

“Lão đại.” Tiểu Mã ngồi xổm bên ao do dự đề nghị: “Anh có muốn tìm bác sĩ thử xem không? Em thấy mũi anh hơi mẫn cảm.”

“Mũi mẫn cảm còn phải trị sao?! Nhìn cái rắm!” Hạ Lục Nhất hùng chưởng chụp tới, bắn đầy nước lên mặt gã. “Đi lấy quần áo cho lão tử! Hắt xì——!”

Hắn đã bệnh lại còn bận, sau khi sốt cao đến nay đã hơn mười ngày, nước mũi vẫn không ngừng chảy, ngứa mỏi khó nhịn, ngày qua ngày đều tối tăm mặt mũi, nên sớm đã ném cái tên nào đó thích chọc giận hắn ném ra sau đầu. Đến tận khi Tiểu Mã vừa hầu hạ hắn đeo caravat vừa nói: “Lão đại, cuối tuần là sang năm mới.”

“Ờ.” Hạ Lục Nhất hừ lên tiếng vò vò giọng mũi.

“Tối kia em phải về Quảng Châu, thứ hai tuần sau Đông Đông tỷ đi Thái Lan. Anh xem anh……”

“Đều cút sớm đi!” Hạ Lục Nhất không quá để ý nói: “Đi tìm tài vụ nhận năm vạn khối, là hồng bao tao cho bà nội mày.”

“Đừng, đừng, không cần.” Tiểu Mã vội vàng nói: “Bà đã tám mươi mấy tuổi rồi, lão đại.”

“Bớt nói nhảm đi! Ra ngoài gọi xe.”

Tiểu mã vội vàng chạy ra ngoài, đi hai bước lại bò về, do dự nói: “Lão đại, anh xem, chúng em đều lo anh một thân một mình, ha ha ha… Anh có muốn về quê với em không?”

“Lão tử không thích về ruộng là bữa cho muỗi! Được rồi, để ý cái gì! Cút đi!”

Tiểu Mã lăn được nửa mông lại đổ về, lắp bắp: “Lão đại, Đông Đông tỷ nói tên nhóc họ Hà kia lúc trước hỏi chị ấy, muốn mời anh đến nhà hắn đón tết? Anh muốn đi thật sao? Em thấy thằng nhóc đó lấm la lấm lét, không có ý tốt gì c……”

Hạ Lục Nhất đạp giày da về phía gã: “Đến lượt mày quản lão tử chắc! Cút!”

—— Lại nói, lão tử còn chưa đáp ứng đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện