Lâm Uyển Di tuy là ở trong mộng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ những việc xung quanh. Nàng chính là như các vị đại phu kia nói, không muốn tỉnh lại. Lí do nàng vừa cười sau đó lại khóc tất cả là ở những giấc mộng của nàng




***



     Lâm Uyển Di dựa đầu vào vai Duẫn Lam Thuần nghe cô hát, cô ôm nàng rất chặt, Lâm Uyển Di cảm thấy thật hạnh phúc. Một giây sau đó, Duẫn Lam Thuần biến mất, xuất hiện một tờ giấy với dòng chữ: " Tạm biệt ". Lâm Uyển Di sợ hãi tìm kiếm hình ảnh Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần đang bước đi trước mặt nàng. Nàng cố gắng hét lên nhưng vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Nàng từ bước đi, trở thành chạy nhưng vẫn không thể chạm đến Duẫn Lam Thuần. Nàng tuyệt vọng đuổi theo.


      Giấc mộng cứ thế lặp đi lặp lại. Bỗng nhiên một đạo ánh sáng kéo đến, kéo nàng xa ra khỏi hình ảnh Duẫn Lam Thuần.


     ***


     Lâm Uyển Di bật dậy, gọi một tiếng:



     

- " Lam Thuần ! "



     

Lâm Tịch Minh mừng rỡ ôm chầm lấy Lâm Uyển Di, nước mắt giàn dụa:



     

- " Di nhi ... Di nhi ... Di nhi ... Con tỉnh lại rồi ! "



     

Lâm Uyển Di sợ hãi đẩy Lâm Tịch Minh ra xa, tự ngồi cuộn vào một góc giường, vẻ mặt hoàn toàn là kinh sợ cùng hoảng loạn. Lâm Tịch Minh đau lòng nhìn Lâm Uyển Di, nàng che miệng mà rơi lệ. Vị áo trắng nữ tử kia nhìn Lâm Uyển Di, lại dặn dò:



     

- " Nghỉ ngơi thật tốt. Hai ngày sau ta lại đến. "



      Lưu Tấn cảm kích nhìn vị áo trắng nữ tử kia nhưng đồng thời cũng đau lòng nhìn Lâm Uyển Di. Vị nữ tử kia không chút lưu tình bước qua người hắn, không thèm nhìn hắn đến một lần.


     Trong hai ngày, Lâm Uyển Di trừ gọi tên Duẫn Lam Thuần vẫn là gọi tên Duẫn Lam Thuần. Nàng như bị phát điên, không ăn, không uống, suốt cả ngày chỉ lẩm bẩm cái tên mà nàng đã nhắc đến hàng nghìn lần. Lâm Tịch Minh cùng Lưu Tấn không có cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày khuyên nhủ. Nhưng là kết quả cũng là vô ích, mỗi lần bọn họ muốn tới gần thì Lâm Uyển Di lập tức phản ứng, bộ mặt sợ hãi khiến cho Lâm Tịch Minh đau lòng. Nàng chính là không phục ! Vì cái gì tên tiểu tử kia cả tháng trời ở bên ngoài hưởng thú vui còn con gái nàng lại ở đây đau khổ ! Quá mức chịu đựng, Lâm Tịch Minh tức giận quát:



     

- " Con xem lại bản thân mình đi ! Con đang chật vật như thế nào ?! Chỉ vì một Duẫn Lam Thuần đáng giá sao ? "



     

Lâm Uyển Di thân thể run lên, ánh mắt không còn tăm hơi của sự sợ hãi, tất cả đều là kiên định. Khuôn mặt thoáng hiện lên vui vẻ, nàng trả lời:



     

- " Vì Lam Thuần ... Tất cả đều đáng giá ... "



      Chỉ duy lần đó Lâm Uyển Di chịu mở miệng nói chuyện còn những thời gian sau nàng thực sự làm cho Lâm Tịch Minh đau lòng muốn chết.


     Qua hai ngày, vị nữ tử kia lại tới, nhìn thấy hình ảnh Lâm Uyển Di thảm hại ở trên giường, nàng thở dài. Lâm Tịch Minh vừa thấy nàng thì mừng rỡ như điên, vội vàng khẩn cầu nàng giúp cho Lâm Uyển Di có thể hiểu mà chăm sóc bản thân nàng. Vị nữ tử lại bước đến gần Lâm Uyển Di, nhìn nàng một lượt sau đó nói, giọng nói có phần nhẹ nhàng:



     

- " Ta đưa ngươi đi tìm hắn. "



     

Lâm Uyển Di ngay lập tức phản ứng, bắt lấy cánh tay vị nữ tử kia, gấp gáp nói, chỉ sợ người kia đổi ý:



     

- " Thật sao !? Ngươi thực sự đưa ta đi tìm Lam Thuần ? Vậy chúng ta lập tức lên đường ! "



     

Lâm Uyển Di vừa muốn kéo nàng kia ra ngoài thì lại bị nàng giữ lại, nàng mỉm cười nhẹ nhàng:



     

- " Ngươi trước tiên phải bồi bổ thân thể. Lam Thuần sẽ không vui nếu thấy ngươi như thé này. "



     

Lâm Uyển Di vừa nghe Duẫn Lam Thuần không thích nàng như thế này, đầu tiên là đơ ra một chút sau đó là vội vội vàng vàng lao vào ăn như lang như hổ, nghẹn cả mấy lần. Vị nữ tử kia phải khuyên thật lâu nàng mới có thể ăn chậm lại. Lâm Uyển Di bỗng thất vọng:



     

- " Ngươi không thể lập tức đưa ta đi tìm Lam Thuần hay sao ? "



     

- " Không được. Ba ngày sau, khi ngươi bồi bổ thân thể xong."



     

- " Ngày mai có được hay không ? "



     

Vị nữ tử kia thở dài, sau đó lại nghiêm mặt nói:



     

- " Hai ngày sau. Không thương lượng gì cả. Hai ngày sau ngươi không khá hơn thì ta sẽ bỏ đi. "



     

Lâm Uyển Di lập tức hoảng sợ, gật đầu lia lịa, bắt đầu chuyên tâm ăn uống. Vị nữ tử kia hài lòng rời đi. Lâm Tịch Minh thở dài, Lưu Tấn cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Lâm Uyển Di vội nói:



     

- " Nương .. Thực xin lỗi ... Mấy ngày nay là ta không đúng. Ta còn đói. "



     

Lâm Tịch Minh vui mừng nhìn Lâm Uyển Di, lau đi những giọt nước mắt chực chờ chảy ra, nàng cười thật tâm vui vẻ:



     

- " Hảo. Nương giúp con dọn thức ăn lên. "



      Ngày hôm sau, Lâm Uyển Di thực sự trở thành một con người khác, bỏ đi dáng vẻ dịu dàng thường ngày, nàng ăn như lang như hổ, người xưa từng dạy: " Tình yêu làm con người thay đổi ". Quả không sai. Lâm Tịch Minh phải tốn rất nhiều nước bọ ... à không, là công sức, để cứu thoát cho Lâm Uyển Di không bị nghẹn ( ý là khuyên ăn chậm lại ý ._. ). Lưu Tấn ở một bên nhìn suốt cả quá trình cũng chỉ có thể cảm thán Lâm Uyển Di đã thay đổi thật rồi.


     Đến đúng ngày hẹn với vị nữ tử áo trắng kia, Lâm Uyển Di thức dậy trước cả khi ông mặt trời ló dạng, nàng cứ quanh đi quẩn lại không yên. Lâm Tịch Minh lúc đến thì thấy Lâm Uyển Di ngồi căng thẳng trên giường, tay siết chặt khẩn trương, cứ như chuẩn bị gả đi. Nàng chỉ có biết thở dài, đúng lúc nàng chuẩn bị mở miệng khuyên Lâm Uyển Di thì Lưu Tấn mở cửa bước vào, khuôn mặt hắn vô cùng nghiêm túc:



     

- " Ta có chuyện muốn nói với con, Di nhi. "





     Lâm Uyển Di lại một lần nữa cảm thấy bất an, Lưu Tấn từng hai lần dùng ngữ điệu này nói chuyện với nàng, thông tin Lưu Tấn cho nàng biết thật sự không được tốt lắm nếu không phải nói là tin xấu. Lâm Uyển Di hình thành bóng ma với biểu cảm này của Lưu Tấn. Nàng thực sợ hãi ...


      Lâm Tịch Minh cũng cảm thấy lo lắng thay Lâm Uyển Di, con bé vừa tốt lên một chút, chẳng lẽ Lưu Tấn lại nói phải điều gì gây tổn thương Lâm Uyển Di thì nàng phải làm gì đây ? Lâm Tịch Minh lo lắng kéo kéo tay áo Lưu Tấn, nàng nhận lại được ánh mắt kiến định của hắn, nàng biết, chuyện ngày hôm nay không thể không nói. Nếu bây giờ hắn không nói thì sau này Lâm Uyển Di cũng phải biết. Lâm Tịch Minh tự giác lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lưu Tấn cùng Lâm Uyển Di, Lâm Uyển Di thấy Lưu Tấn đột nhiên thất thần thì gọi nhẹ một tiếng:


-       " Tấn bá bá ... "


      Lưu Tấn giật mình, hắn đang còn phân vân không biết nên nói thông tin này như thế nào, việc vạch trần than phận nữ nhi của Duẫn Lam Thuần đều là chuyện trước sau phải nói. Nhưng liệu Lâm Uyển Di sẽ suy nghĩ như thế nào, là hận Thuần nhi sao ? Lưu Tấn thở dài, đúng vậy, chuyện này trước sau Lâm Uyển Di đều phải biết, hắn không thể tiếp tục lừa gạt nàng nữa. Lưu Tấn thở dài một hơi, lấy hết kiến định nói ra:



      

- " Di nhi ... Thật ra ... "



       ...


      Lúc Lâm Uyển Di bước ra khỏi phòng, Lâm Tịch Minh có chút lo lắng hỏi han, biết được con gái nàng không sao mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lâm Uyển Di chỉ cười cười. Lâm Tịch Minh dung ánh mắt đe dọa nhìn Lưu Tấn. Lưu Tấn đột nhiên rùng mình, ánh mắt kia như muốn nói với hắn: " Di nhi có mệnh hệ gì, ta không để ngươi sống yên ổn ! ". Dù sao Lưu Tấn vẫn hơi bất ngờ nhìn Lâm Uyển Di. Thật không ngờ ...


      Lâm Uyển Di chờ them nửa canh giờ, vị nữ tử kia rốt cuộc xuất hiện, vẫn là bộ y phục trắng xóa kia. Lâm Uyển Di đột nhiên cảm thấy nàng rất giống mình cùng Duẫn Lam Thuần, luôn thích mang y phục trắng. Lam Thuần ... Nhắc đến cái tên này, Lâm Uyển Di đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói như bị ai bót nghẹt. Vị nữ tử kia nhìn thấy biểu cảm bi thương của Lâm Uyển Di, biết được nàng đang nhớ về Duẫn Lam Thuần, vị nữ tử kia vẫn như vậy dịu dàng nói chuyện cùng Lâm Uyển Di:





-       " Chúng ta đi thôi. "


-       " Đợi đã ! "


      Lâm Uyển Di cùng vị nữ tử kia khó hiểu nhìn Lưu Tấn. Lưu Tấn có cảm giác hẳn là hắn nên đi cùng 2 vị cô nương này, không phải là hắn lo sợ có người xấu hãm hại các nàng mà bởi vì hắn nghĩ hắn hẳn là nên giúp Duẫn Lam Thuần bảo hộ Di nhi đi, nếu Duẫn Lam Thuần ở đây, e rằng cô cũng sẽ bảo hắn làm như vậy. Lưu Tấn thật khẳng khái tiếp lời:



       - " Ta đi cùng các ngươi. "



     

Nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt Lưu Tấn, vị nữ tử kia thở dài, nàng biết là không ngăn được hắn, đành bất đắc dĩ gật đầu. Đi được một đoạn đường, Lâm Uyển Di mới nhớ ra nàng vốn không biết gì về vị nữ tử này cả, nàng bèn đánh bạo hỏi thử:



      

- " Không biết đại danh của cô nương là gì ? "



      

Vị nữ tử kia không khỏi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Lâm Uyển Di, nàng cứ nghĩ ngoài Duẫn Lam Thuần, Lâm Uyển Di sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì. Tuy nàng không thích cho người khác biết tên nhưng nàng cảm thấy Lâm Uyển Di xứng đáng được biết, nàng vẫn duy trì dịu dàng đáp:


       - " Đại danh thì không dám, tên ta Lạc Tử Hiền, cứ gọi là Tử Hiền. "


      

Lâm Uyển Di không nghĩ Lạc Tử Hiền sẽ thật sự trả lời nàng, hảo cảm dành cho Lạc Tử Hiền lại càng lớn, nàng tin rằng Lạc Tử Hiền sẽ giúp nàng tìm được Duẫn Lam Thuần. Lâm Uyển Di cảm thấy có hi vọng, vui vẻ giới thiệu:



      

- " Ta là Lâm Uyển Di, Tử Hiền, ngươi có thể gọi ta là Uyển Di. "



      

Lạc Tử Hiền không đáp, nàng chỉ nhếch khóe miệng cười, hảo một cái Lâm Uyển Di. Sợ rằng đi khắp cả thế gian này cũng không tìm ra được người thứ hai khiến Lạc Tử Hiền có cảm giác tri kỷ như thế này. Lâm Uyển Di cũng không khác mấy Lạc Tử Hiền, nàng thật tâm vui vẻ khi tìm được một bằng hữu tri kỷ như thế này. Suốt đường đi, hai người hàn huyên không tính là nhiều nhưng là độ thân thiết ngày càng cao, ngay cả Lưu Tấn cũng cảm nhận được điều đó. Lạc Tử Hiền không nhìn mà hỏi Lâm Uyển Di:



     

- " Lam Thuần ... Đi một mình ... ? "



     

- " Ta ... Có lẽ hắn đi cũng Diệp thần y ... "


      Nhắc đến Duẫn Lam Thuần, tâm Lâm Uyển Di tự giác nhói đau. Tại sao hắn lại bỏ nàng mà đi như thế ? Lạc Tử Hiền cảm nhận được biến hóa của Lâm Uyển Di nhưng lại bị sức tò mò điều khiển:

      - " Diệp thần y ? "

      - " Nàng gọi là Diệp Thúy. "

      - " Diệp Thúy ?! ... Hảo ! Sẽ nhanh chóng tìm được bọn họ thôi. "

      Lâm Uyển Di khó hiểu nhìn Lạc Tử Hiền, Lạc Tử Hiền nhếch khóe miệng cười, nụ cười này Lâm Uyển Di cảm thấy có chút khác biệt nhưng là nàng không rõ nó khó hiểu ở chỗ nào. Lạc Tử Hiền khóe mắt cũng không che giấu được ý cười.

------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả: Ta nói a ._. Thực sự là gần đây rất bận, không có thời gian. Khi nào rảnh rỗi ta mới viết được thế nên là tiến độ ra chương vẫn không dám chắc chắn để nói ra cho các ngươi. Bây giờ mỗi lần viết sẽ cố gắng viết dài chút, cho các ngươi đừng thù hận ta Ò v Ó

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện