Khi trời vừa sáng, Duẫn Lam Thuần đưa cho mỗi người một túi hương:


      - " Trong túi hương này là thuốc giải, hít một hơi, sau đó dùng hết tốc độ khinh công đến gần bức tường. Đến đó đã cách xa khu rừng nên sẽ an toàn. Nhớ đi theo nhóm, không được đi một mình. "


      Mọi người đồng loạt quỳ xuống:


      - " Chúng thuộc hạ kính tuân mệnh Minh Chủ. "


      Duẫn Lam Thuần lần này không nói gì về việc họ gọi cô là Minh Chủ, bởi vì cô thấy khuôn mặt khó chịu của 3 người A Liêm, Tuệ Đàm và Tuệ Khang. Điều này khiến tâm trạng Duẫn Lam Thuần rất tốt, cô cười. Duẫn Lam Thuần hít một hơi túi hương, sử dụng khinh công, lao nhanh qua cánh rừng. Mọi người lần lượt làm theo Duẫn Lam Thuần, mất một lúc cả nhóm mới đến được ven bức tường. Bức tường quả thực cao, không thấy đỉnh đâu cả. Duẫn Lam Thuần nhíu nhíu mày nhắc nhở:


      - " Hãy tránh xa cửa của bọn Ma Giáo, kiểm tra kỹ mặt đất. "


      Tuy bọn họ không hiểu gì nhưng vẫn chắp tay, cúi người nói:


      - " Tuân lệnh Minh Chủ. "


      - " Đi đi. "


      Nghe thấy lời nói của Duẫn Lam Thuần, mỗi người một hướng đi kiểm tra mặt đất.


      ---------- Ven rìa đảo Ám Dạ ----------
      Hơn 20 chiếc thuyền đã đến được đất liền. Tất nhiên đây là thuyền của Võ Lâm Trung Nguyên. Tất cả bọn họ đều đã tập hợp ở đây, chỉ chờ hiệu lệnh để tiêu diệt kẻ địch. Theo như kế hoạch của Duẫn Lam Thuần đưa ra, để cho các hòa thượng ở Thiếu Lâm Tự đến thuyền của cô và lấy thuốc giải, sau đó để bọn họ phân phát ra. Duẫn Lam Thuần còn để lại cả công thức, vì cô sợ thuốc giải cho tất cả là không đủ. Lâm Uyển Di vừa đến được đất liền không hiểu là linh cảm hay là ám khí ở đây mạnh đến nỗi trong lòng nàng nổi lên một cỗ lo sợ. Đây là lần đầu tiên nàng cầu nguyện. Cầu nguyện cho người nàng yêu. Mong cho hắn được bình an.


      ---------- Bức tường ----------


- " Bẩm Minh Chủ. Ở phía Đông có một nơi ở phía dưới có không gian, nhưng mà dù làm thế nào cũng không mở ra được. "


      Người vừa nói là A Tam. Duẫn Lam Thuần cười đắc ý. Quả nhiên, cô không sai. Duẫn Lam Thuần ngữ khí thập phần gian tà khiến A Tam thầm hoài nghi đây là người xấu có phải hay không ?:


      - " Đến đó thôi. "


      Duẫn Lam Thuần đến nơi, dùng tay gõ xuống, là tiếng kim loại. Loay hoay mãi Duẫn Lam Thuần cũng không tìm được nơi mở cửa. Duẫn Lam Thuần bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Ở vách đá, không có nơi nào lồi lõm. Duẫn Lam Thuần bắt đầu đi về phía cánh rừng, có một cành cây rất không tự nhiên. Đến gần mới phát hiện, là công tắc gạt a. Cô gạt xuống, quả nhiên đường hầm mở ra. Cái gì đây ? Ở thời cổ đại lại có thứ máy móc này ? Duẫn Lam Thuần nghi hoặc, bẻ một cành cây làm đuốc. Cô bắt đầu đi xuống dưới. Khi tất cả mọi người cùng đặt chân đến bậc thềm cuối cùng, cánh cửa sắt bắt đầu chuyển động, trở về vị trí ban đầu. A Liêm và Tiểu Vĩnh giật cả mình, suýt nữa đã hét lên. Khi cánh cửa sắt đóng lại, hai bên đường, một loạt đuốc được thắp sáng. Duẫn Lam Thuần kiểm tra, là cơ quan tạo lửa, khi cánh cửa sắt được đóng lại, sẽ có dòng điện theo dây dẫn đến các ngọn đuốc, cuối cùng tạo lửa. Người tạo ra nơi này hẳn là một người rất thông minh đi, còn biết dùng điện tạo lửa. Duẫn Lam Thuần dập tắt ngọn đuốc, đi vào phía sâu trong.


      Mọi người theo thứ tự lần lượt là A Tam, A Thất, Duẫn Lam Thuần, Thành Thành, Cường Cường, A Liêm, Tiểu Vĩnh, Tuệ Đàm, Tuệ Khang, không ai dám rời khỏi hàng hay mất cảnh giác. Nếu nói Duẫn Lam Thuần kinh ngạc thì bọn họ đang cảm thấy vô cùng sợ hãi, bọn họ chính là chưa bao giờ thấy các cơ quan này. Ngay cả người đã nhìn thấu hồng trần như A Tam, A Thất cũng không dám sơ suất. Đi được một đoạn, cả nhóm gặp một ô vuông lớn bao gồm các ô nhỏ như bàn cờ. A Tam thử đạp một chân vào, ô vuông lập tức chìm xuống, sâu không thấy đáy. Phía sau, một bức tường đột ngột xuất hiện, dần dần ép về phía bọn họ. Duẫn Lam Thuần cả kinh, cố giữ bình tĩnh, lập tức suy nghĩ cách thoát. Thành Thành do quá hoảng sợ, hắn đạp lên vách, ý định bay qua bên kia. Ai ngờ vách đá quá trơn, Thành Thành ngã xuống, các ô vuông lập tức chìm xuống, hắn ngã xuống vực. Cường Cường chỉ kịp hét lên một tiếng:


      - " Thành Thành !! "


      A Thất chỉ vào vách đá nói:


      - " Minh Chủ, có chữ. "


      Duẫn Lam Thuần theo hướng tay của A Thất, cô thấy dòng chữ: { Tiến Thoái Lưỡng Nan. Lấy Lùi Làm Tiến. }. Một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu Duẫn Lam Thuần, cô quay ra sau. Vách đá đã đến sát, đang đẩy mọi người về phía vực kia. Duẫn Lam Thuần chăm chú quan sát vách đá, cô lao đến phía vách đá di chuyển mà sờ mó. A Liêm, Tiểu Vĩnh hai miệng một lời:


      - " Ngươi ... Ngươi làm gì thế ... ? "


      Tuệ Đàm hoảng sợ, lúc đầu hắn không chú ý đến Duẫn Lam Thuần, nghe A Liêm và Tiểu Vĩnh nói hắn mới nhìn đến cô, tiếng thét như heo bị chọc tiết:


      - " Hắn điên rồi !! "


      A Tam, A Thất, Tuệ Khang bảo trì trầm mặc. Tuệ Khang tuy sợ hãi nhưng hắn không biểu hiện ra mặt, nhìn khuôn mặt Duẫn Lam Thuần, hắn biết cô đã có cách. Duẫn Lam Thuần sau một hồi mò mẫm, cô phát hiện một chỗ bị lõm vào, dùng hết sức đá mạnh vào chỗ đá đó. Một loạt sợi dây thừng rơi xuống. Duẫn Lam Thuần hét lên:


      - " Mau nắm lấy ! "


      Lập tức cả 8 người cùng nhảy lên, nắm lấy dây thừng mà đu qua. Duẫn Lam Thuần thở phào một hơi, sau đó hướng Tuệ Đàm khinh bỉ nói:


      - " Tuệ thiếu hiệp, kẻ điên này vừa cứu ngươi một mạng. "


      Tuệ Đàm cứng họng, không nói được chữ nào. A Thất hướng Duẫn Lam Thuần mà nói:


      - " A di Đà Phật, Minh Chủ, dù sao đã cùng nhau qua khỏi kiếp nạn cũng là có duyên, không nên mất hòa khí. "


      Duẫn Lam Thuần ngay lập tức quay sang A Thất và A Tam cười nói:


      - " A Thất đại sư, A Tam đại sư, các ngươi đừng gọi ta là Minh Chủ nữa. Gọi Lam Thuần hoặc Thuần nhi đi, còn ta gọi hai người các ngươi là Tam sư thúc và Thất sư thúc. Thế nào ? "


      Cả 2 người nhìn nhau, sau đó lại nhìn Duẫn Lam Thuần:


      - " Vậy ... Tùy ý Thuần nhi đi ... "


      Duẫn Lam Thuần vui vẻ cười, hướng chỗ Cường Cường mà đi, cô vỗ vai hắn:


      - " A Cường, ngươi không nên buồn. Ngươi nói xem, chúng ta đi không biết còn bao nhiêu nguy hiểm phía trước. Chỉ sợ cực chịu không được, thà rằng để A Thành được giải thoát lúc này thì hắn cũng sẽ yên ổn hơn. Còn nữa, ngươi phải sống thay cả phần hắn nữa a. "


      Cường Cường vốn đang đau lòng thì được Duẫn Lam Thuần an ủi. Duẫn Lam Thuần nói cũng có lí, hắn hướng Duẫn Lam Thuần chắp tay nói:


      - " Cảm ơn Minh Chủ đã đả thông tư tưởng. "


      - " Ách ... Ngươi cũng gọi ta là A Thuần đi. Minh Chủ này nọ thực không quen. Chúng ta là bằng hữu. "


      - " Được ! "


      Cường Cường lập tức gật đầu, cười tươi. Hắn vừa kết giao bằng hữu với Minh Chủ Võ Lâm Trung Nguyên, à không, là một tiểu tử có đủ dũng, mưu, mỹ, tình. Thật khiến hắn hâm mộ không thôi. A Thất và A Tam cũng gật đầu, nở nụ cười vô cùng hiếm hoi nhìn Duẫn Lam Thuần. Tất nhiên cảnh này khiến A Liêm, Tuệ Đàm, Tuệ Khang vô cùng đỏ mắt. Còn Tiểu Vĩnh, hắn vốn là người ngây thơ lương thiện. Do ở quá lâu với A Liêm nên hắn thường bị A Liêm đầu độc. A Liêm từng nói với hắn, Duẫn Lam Thuần là tên ngụy quân tử, hắn dám sử dụng chiêu trò đê tiện để đánh sư huynh, hắn cũng đả thương sư phụ. Hắn chỉ nghe A Liêm kể lại, bởi vì ngày đó, sư phụ hắn - Ngô Sỉ - bực mình nên phạt hắn ở lại lau dọn, hắn không thể tham gia đại hội. Bây giờ thấy Duẫn Lam Thuần hiền hòa, nghĩa khí như thế thì lập tức, hình tượng của cô trong lòng hắn lập tức tốt lên vài phần. Lúc này không khí thực đối lập. Duẫn Lam Thuần, Cường Cường, A Thất, A Tam rất vui vẻ. Còn A Liêm, Tuệ Đàm, Tuệ Khang thì vô cùng khó chịu, bọn cô vui vẻ thế nào thì bọn hắn khó chịu như thế. Riêng Tiểu Vĩnh thì thực khó xử. Hắn bị kẹt giữa không khí hai bên. Đúng là trâu hổ đấu nhau thì chuột chết a. Số phận hắn thật thảm thương.

---------------------------------------------------------------
Lời tác giả: Chuẩn bị vượt gian nan rồi a. Ráng chờ, ráng hóng đi. Bé Thuần tạm xa bé Di a. Các ngươi đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện