- Phu quân, Ly Nhi lớn lên mỹ mạo ngươi cũng biết, vì không muốn trêu chọc thị phi, Ly Nhi đóng cửa không ra, không hy vọng sau này phu quân hiểu lầm.
Dạ Côn nghĩ thầm, nếu như Côn ca ta tin, hổ đá đều có thể trèo cây.
- Nhan Mộ Nhi! Ngươi nói cho rõ ràng! Lời nói đêm hôm đó còn tính hay không!
Đồng Ca đã sắp nứt ra, cảm giác mình bị lừa gạt tình cảm.
Vì hôm nay cướp tân nương, y đã gạt tất cả mọi người, gánh chịu nguy hiểm rất lớn, ngươi thế mà ngọt ngọt ngào ngào gọi người khác là phu quân, còn phủ nhận quan hệ giữa chúng ta!
- Phu quân ngươi xem, y chính là đang khích bác chúng ta, thật xấu ~
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Đồng Ca đột nhiên đổi giận thành cười:
- Ha ha ha!!! Thân vô thải phượng song bỉ dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông, đây là Mộ Nhi ngươi tặng cho ta! Hôm nay ngươi lại trở mặt!
Dạ Ngọc Thư than nhẹ một tiếng, chỉ sợ câu này nàng không chỉ nói với một mình ngươi đi, hiện tại tìm được người mình thích, liền bổ cho ngươi một phát.
Chậc chậc chậc...
Dạ Côn nhìn Đồng Ca điên cuồng bật cười, làm sao cảm thấy mình có điểm giống nhân vật phản diện trong miệng thuyết thư tiên sinh nhỷ.
Người bị hại này chuyển biến thực sự quá nhanh, Dạ Côn che cái trán, quả nhiên vẫn phát sinh...
Đã nói, cho dù Côn ca ta đứng đấy bất động, đối thủ cũng sẽ vô cùng thê thảm, xem y... tâm linh bị thương rất nặng a.
Trên đời này bị nữ nhân lừa gạt rất là thống khổ, Côn ca ta thấm sâu trong lòng, hiểu rất rõ, cho nên mặc dù hai vị thê tử đang đứng bên cạnh này, Côn ca ta cũng sẽ không quá tin tưởng.
- Tiện nhân! Hôm nay lão tử muốn băm ngươi!
Đồng Ca đã điên rồi, hoàn toàn mất đi lý trí, rút bội kiếm bên hông ra, không có động tác loè loẹt gì, trực tiếp bổ về phía Nhan Mộ Nhi, hình ảnh phản chiếu trong ánh mắt kia tưa như là cừu nhân giết cha vậy..
Nam nhân bị nữ nhân lừa gạt rất dễ bạo tẩu, Đồng Ca chính là ví dụ điển hình.
Lông mày Dạ Côn ngưng tụ, Mộ Nhi dù nói thế nào, cũng là nữ nhân Côn ca ta, ngươi lại nhục mạ như thế.
Nếu như không phải mang theo khăn đỏ cô dâu, tất cả mọi người sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng âm trầm của Nhan Mộ Nhi, bởi vì Nhan Mộ Nhi đã nổi lên sát tâm.
Nhưng mà Dạ Côn kéo Nhan Mộ Nhi ra phía sau, ngăn ở trước người Nhan Mộ Nhi, cỗ đạo lực Vạn Ác Thiên Tôn trong cơ thể vô cùng bạo động, cũng may có một cỗ đạo lực Từ Hàng Thiên Tôn ngăn chặn, bằng không thì Côn ca đã một quyền đánh nổ tên Đồng Ca trước mắt này rồi.
Mặc dù Dạ Côn đã hết sức khắc chế, nhưng vừa rồi vẫn phát tán một điểm dư uy ra tới, tu vi thấp có lẽ không cảm giác được.
Nhưng Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đều đã nhận ra, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng đã nhận ra, thậm chí Trương Thiên Thiên cùng Tiểu Lăng đều là như thế.
Trong mắt cha mẹ, thời điểm Dạ Côn năm đó không muốn đi Tu Luyện Viện, trong lòng đã có chút nghi ngờ, dù sao trước đó Dạ Côn vẫn muốn đi, đột nhiên lại nói không muốn, sao bọn họ có thể không nghi ngờ.
Thế nhưng một tháng vừa rồi liền biết rồi, trên người đứa nhỏ Côn Côn này hẳn đã phát sinh một chút chuyện gì đó.
Nhất định có quan hệ với Mê Vụ Sâm Lâm.
Côn Côn không nói, hẳn là có đạo lý của mình, làm cha mẹ cũng phải thông cảm cho hài tử.
Nhưng mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi rốt cuộc biết, vì sao tên trọc đầu này ăn canh của mình lại không có việc gì, nguyên lai tiểu trọc đầu đang giả vờ!
Rõ ràng có thực lực cường đại, thế mà không nói... có thể thẳng thắn gặp nhau hay không.
Không đúng, mình ăn đều kéo thành bộ dáng quỷ kia, hắn thế mà không có việc gì, chẳng lẽ... hắn còn lợi hại hơn cả mình hay sao?
Đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Lúc này ở trong lòng hai cô bé đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể chỉnh được Côn ca.
Nhìn lưỡi đao lăng lệ kia, hai cô nàng linh cơ khẽ động.
- Phu quân cẩn thận!
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi trực tiếp kéo Dạ Côn ra sau lưng, bộ dáng thề sống thề chết thủ hộ phu quân.
Nhưng mà Dạ Tần càng nhanh.
- Đại ca cẩn thận!
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly nhìn Dạ Tần trước mắt, hai huynh đệ các ngươi có phải dở hơi hay không.
Keng!
Dạ Tần rút kiếm chớp nhoáng, tầm mắt tụ họp một chút. Trường kiếm trong tay lóe lên ánh bạc.
Bất quá Đồng Ca là Kiếm Sư, mà Dạ Tần chẳng qua mới vừa tấn cấp Kiếm Sĩ, cả hai chênh lệch rất lớn, chỉ bàn về phương diện lực lượng đã cách nhau quá xa.
Nhưng Dạ Tần là do Dạ Côn dạy dỗ nên, mặc dù không có đạt đến Kiếm Sư, nhưng hẳn có thể chiến đấu cùng Kiếm Sư bình thường, cộng thêm Dạ Tần khi còn bé cắn không ít thuốc, hoàn toàn đủ.
Keng một tiếng!
Hai thanh kiếm kịch liệt đâm ra tia lửa, bất phân cao thấp!
Dạ Ngọc Thư khẽ nhíu mày, từ tuổi tác mà tính, Dạ Tần kia hẳn còn nhỏ hơn mình rất nhiều, thế mà đã có thực lực đánh cùng Đồng Ca một trận, lợi hại.
Hơn nữa còn là con của tiểu thúc, sau này sẽ là người khó giải quyết.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng hết sức kinh ngạc, Tần Tần thế mà có thể đánh ngang tay với đối phương, không hổ là con của mình.
Nhưng nếu để cho Tần Tần biết, người một nhà đều vô địch cả rồi, cũng chỉ có y cần phải tu luyện, không biết sẽ có ý nghĩ gì.
- Các ngươi thử đả thương một cọng lông tóc của y một chút, cả nhà các ngươi đều sẽ rơi đầu!
Dạ Ngọc Thư cảm giác thời cơ đã đến, quát lạnh một tiếng.
Dạ gia trực tiếp xem nhẹ câu nói này, mấy lời này căn bản không tính là uy hiếp.
Dạ Côn đè lại Dạ Tần muốn tiến công lần nữa, hướng phía Dạ Ngọc Thư nói ra:
- Đầu đội kim quan, có quan hệ với hoàng thất.
- Hừ, tên đầu trọc này cũng biết chuyện đấy, y chính là người của Đồng gia, cô cô y chính là Đồng quý phi đương thời. Các ngươi chọc không nổi.
Đồng Ca cầm kiếm gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Mộ Nhi, nghe thấy Dạ Ngọc Thư nói, trong lòng cũng dễ chịu một chút.
Đám người đê tiện các ngươi!
- Vậy ngươi là ai?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, hai đạo lực trong cơ thể lại bắt đầu áp chế lẫn nhau.
- Ta? Ha ha... ta là người của Dạ gia Thái Kinh! Dạ Ngọc Thư! Đám Dạ gia bại hoại các ngươi, vẫn còn mặt mũi nào sống trên cõi đời à?
Dạ Ngọc Thư mắng hết sức thoải mái, dường như đã muốn làm thế từ lâu.
Một luồng lệ khí lập tức từ trên người Dạ Côn tản ra, ngươi nói Dạ Côn ta thế nào cũng được, nhưng không thể nói phụ mẫu Dạ Côn ta!
Bọn họ chính là người đã dưỡng dục ta! Mạnh hơn cha mẹ ruột gấp vạn lần!
- Ngươi nói ngươi có đáng chết hay không.
Dạ Côn không ngại tô điểm cho hôn lễ mình một chút ánh đỏ, sát tâm đối với Dạ Ngọc Thư đã vượt qua Đồng Ca.
Dạ Ngọc Thư khinh thường cười một tiếng:
- Ta? Có đáng chết hay không? Cho dù cả nhà ngươi chết hết sạch, ta cũng có thể sống thật tốt!
- Tránh ra.
Dạ Côn từ tốn nói.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly trước người sửng sốt một chút, sau đó đứng ở bên cạnh, chợt phát hiện tiểu trọc đầu giờ khắc này rất có mùi vị nam nhân.
- Đại ca.
Dạ Tần vẫn hết sức lo lắng, lai lịch đối phương không nhỏ.
- Đệ đệ, nhìn xem là được.
Dạ Tần nhìn phụ mẫu một chút, phát hiện phụ mẫu đều không ngăn cản, bản thân cũng đứng sang một bên.
Đi xuống hỷ đài, Dạ Côn nhìn Đồng Ca từ tốn nói:
- Đợi chút nữa lại tiếp tục, đừng gấp, sự tình phải xử lý từng cái một.
Côn ca ta nổi giận lên, Thiên Vương lão tử đều không ngăn được!
Nhìn Dạ Côn vẻ mặt âm trầm chậm rãi đi tới, Dạ Ngọc Thư căn bản không có để ở trong lòng, liền tên trọc đầu này, ta một tay đánh mười tên.
Dạ Côn nghĩ thầm, nếu như Côn ca ta tin, hổ đá đều có thể trèo cây.
- Nhan Mộ Nhi! Ngươi nói cho rõ ràng! Lời nói đêm hôm đó còn tính hay không!
Đồng Ca đã sắp nứt ra, cảm giác mình bị lừa gạt tình cảm.
Vì hôm nay cướp tân nương, y đã gạt tất cả mọi người, gánh chịu nguy hiểm rất lớn, ngươi thế mà ngọt ngọt ngào ngào gọi người khác là phu quân, còn phủ nhận quan hệ giữa chúng ta!
- Phu quân ngươi xem, y chính là đang khích bác chúng ta, thật xấu ~
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Đồng Ca đột nhiên đổi giận thành cười:
- Ha ha ha!!! Thân vô thải phượng song bỉ dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông, đây là Mộ Nhi ngươi tặng cho ta! Hôm nay ngươi lại trở mặt!
Dạ Ngọc Thư than nhẹ một tiếng, chỉ sợ câu này nàng không chỉ nói với một mình ngươi đi, hiện tại tìm được người mình thích, liền bổ cho ngươi một phát.
Chậc chậc chậc...
Dạ Côn nhìn Đồng Ca điên cuồng bật cười, làm sao cảm thấy mình có điểm giống nhân vật phản diện trong miệng thuyết thư tiên sinh nhỷ.
Người bị hại này chuyển biến thực sự quá nhanh, Dạ Côn che cái trán, quả nhiên vẫn phát sinh...
Đã nói, cho dù Côn ca ta đứng đấy bất động, đối thủ cũng sẽ vô cùng thê thảm, xem y... tâm linh bị thương rất nặng a.
Trên đời này bị nữ nhân lừa gạt rất là thống khổ, Côn ca ta thấm sâu trong lòng, hiểu rất rõ, cho nên mặc dù hai vị thê tử đang đứng bên cạnh này, Côn ca ta cũng sẽ không quá tin tưởng.
- Tiện nhân! Hôm nay lão tử muốn băm ngươi!
Đồng Ca đã điên rồi, hoàn toàn mất đi lý trí, rút bội kiếm bên hông ra, không có động tác loè loẹt gì, trực tiếp bổ về phía Nhan Mộ Nhi, hình ảnh phản chiếu trong ánh mắt kia tưa như là cừu nhân giết cha vậy..
Nam nhân bị nữ nhân lừa gạt rất dễ bạo tẩu, Đồng Ca chính là ví dụ điển hình.
Lông mày Dạ Côn ngưng tụ, Mộ Nhi dù nói thế nào, cũng là nữ nhân Côn ca ta, ngươi lại nhục mạ như thế.
Nếu như không phải mang theo khăn đỏ cô dâu, tất cả mọi người sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng âm trầm của Nhan Mộ Nhi, bởi vì Nhan Mộ Nhi đã nổi lên sát tâm.
Nhưng mà Dạ Côn kéo Nhan Mộ Nhi ra phía sau, ngăn ở trước người Nhan Mộ Nhi, cỗ đạo lực Vạn Ác Thiên Tôn trong cơ thể vô cùng bạo động, cũng may có một cỗ đạo lực Từ Hàng Thiên Tôn ngăn chặn, bằng không thì Côn ca đã một quyền đánh nổ tên Đồng Ca trước mắt này rồi.
Mặc dù Dạ Côn đã hết sức khắc chế, nhưng vừa rồi vẫn phát tán một điểm dư uy ra tới, tu vi thấp có lẽ không cảm giác được.
Nhưng Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đều đã nhận ra, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng đã nhận ra, thậm chí Trương Thiên Thiên cùng Tiểu Lăng đều là như thế.
Trong mắt cha mẹ, thời điểm Dạ Côn năm đó không muốn đi Tu Luyện Viện, trong lòng đã có chút nghi ngờ, dù sao trước đó Dạ Côn vẫn muốn đi, đột nhiên lại nói không muốn, sao bọn họ có thể không nghi ngờ.
Thế nhưng một tháng vừa rồi liền biết rồi, trên người đứa nhỏ Côn Côn này hẳn đã phát sinh một chút chuyện gì đó.
Nhất định có quan hệ với Mê Vụ Sâm Lâm.
Côn Côn không nói, hẳn là có đạo lý của mình, làm cha mẹ cũng phải thông cảm cho hài tử.
Nhưng mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi rốt cuộc biết, vì sao tên trọc đầu này ăn canh của mình lại không có việc gì, nguyên lai tiểu trọc đầu đang giả vờ!
Rõ ràng có thực lực cường đại, thế mà không nói... có thể thẳng thắn gặp nhau hay không.
Không đúng, mình ăn đều kéo thành bộ dáng quỷ kia, hắn thế mà không có việc gì, chẳng lẽ... hắn còn lợi hại hơn cả mình hay sao?
Đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Lúc này ở trong lòng hai cô bé đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể chỉnh được Côn ca.
Nhìn lưỡi đao lăng lệ kia, hai cô nàng linh cơ khẽ động.
- Phu quân cẩn thận!
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi trực tiếp kéo Dạ Côn ra sau lưng, bộ dáng thề sống thề chết thủ hộ phu quân.
Nhưng mà Dạ Tần càng nhanh.
- Đại ca cẩn thận!
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly nhìn Dạ Tần trước mắt, hai huynh đệ các ngươi có phải dở hơi hay không.
Keng!
Dạ Tần rút kiếm chớp nhoáng, tầm mắt tụ họp một chút. Trường kiếm trong tay lóe lên ánh bạc.
Bất quá Đồng Ca là Kiếm Sư, mà Dạ Tần chẳng qua mới vừa tấn cấp Kiếm Sĩ, cả hai chênh lệch rất lớn, chỉ bàn về phương diện lực lượng đã cách nhau quá xa.
Nhưng Dạ Tần là do Dạ Côn dạy dỗ nên, mặc dù không có đạt đến Kiếm Sư, nhưng hẳn có thể chiến đấu cùng Kiếm Sư bình thường, cộng thêm Dạ Tần khi còn bé cắn không ít thuốc, hoàn toàn đủ.
Keng một tiếng!
Hai thanh kiếm kịch liệt đâm ra tia lửa, bất phân cao thấp!
Dạ Ngọc Thư khẽ nhíu mày, từ tuổi tác mà tính, Dạ Tần kia hẳn còn nhỏ hơn mình rất nhiều, thế mà đã có thực lực đánh cùng Đồng Ca một trận, lợi hại.
Hơn nữa còn là con của tiểu thúc, sau này sẽ là người khó giải quyết.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng hết sức kinh ngạc, Tần Tần thế mà có thể đánh ngang tay với đối phương, không hổ là con của mình.
Nhưng nếu để cho Tần Tần biết, người một nhà đều vô địch cả rồi, cũng chỉ có y cần phải tu luyện, không biết sẽ có ý nghĩ gì.
- Các ngươi thử đả thương một cọng lông tóc của y một chút, cả nhà các ngươi đều sẽ rơi đầu!
Dạ Ngọc Thư cảm giác thời cơ đã đến, quát lạnh một tiếng.
Dạ gia trực tiếp xem nhẹ câu nói này, mấy lời này căn bản không tính là uy hiếp.
Dạ Côn đè lại Dạ Tần muốn tiến công lần nữa, hướng phía Dạ Ngọc Thư nói ra:
- Đầu đội kim quan, có quan hệ với hoàng thất.
- Hừ, tên đầu trọc này cũng biết chuyện đấy, y chính là người của Đồng gia, cô cô y chính là Đồng quý phi đương thời. Các ngươi chọc không nổi.
Đồng Ca cầm kiếm gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Mộ Nhi, nghe thấy Dạ Ngọc Thư nói, trong lòng cũng dễ chịu một chút.
Đám người đê tiện các ngươi!
- Vậy ngươi là ai?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, hai đạo lực trong cơ thể lại bắt đầu áp chế lẫn nhau.
- Ta? Ha ha... ta là người của Dạ gia Thái Kinh! Dạ Ngọc Thư! Đám Dạ gia bại hoại các ngươi, vẫn còn mặt mũi nào sống trên cõi đời à?
Dạ Ngọc Thư mắng hết sức thoải mái, dường như đã muốn làm thế từ lâu.
Một luồng lệ khí lập tức từ trên người Dạ Côn tản ra, ngươi nói Dạ Côn ta thế nào cũng được, nhưng không thể nói phụ mẫu Dạ Côn ta!
Bọn họ chính là người đã dưỡng dục ta! Mạnh hơn cha mẹ ruột gấp vạn lần!
- Ngươi nói ngươi có đáng chết hay không.
Dạ Côn không ngại tô điểm cho hôn lễ mình một chút ánh đỏ, sát tâm đối với Dạ Ngọc Thư đã vượt qua Đồng Ca.
Dạ Ngọc Thư khinh thường cười một tiếng:
- Ta? Có đáng chết hay không? Cho dù cả nhà ngươi chết hết sạch, ta cũng có thể sống thật tốt!
- Tránh ra.
Dạ Côn từ tốn nói.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly trước người sửng sốt một chút, sau đó đứng ở bên cạnh, chợt phát hiện tiểu trọc đầu giờ khắc này rất có mùi vị nam nhân.
- Đại ca.
Dạ Tần vẫn hết sức lo lắng, lai lịch đối phương không nhỏ.
- Đệ đệ, nhìn xem là được.
Dạ Tần nhìn phụ mẫu một chút, phát hiện phụ mẫu đều không ngăn cản, bản thân cũng đứng sang một bên.
Đi xuống hỷ đài, Dạ Côn nhìn Đồng Ca từ tốn nói:
- Đợi chút nữa lại tiếp tục, đừng gấp, sự tình phải xử lý từng cái một.
Côn ca ta nổi giận lên, Thiên Vương lão tử đều không ngăn được!
Nhìn Dạ Côn vẻ mặt âm trầm chậm rãi đi tới, Dạ Ngọc Thư căn bản không có để ở trong lòng, liền tên trọc đầu này, ta một tay đánh mười tên.
Danh sách chương