Diệp Ly tại phương diện chế thuốc có thể nói là rất có thiên phú, rõ ràng là thuốc xổ, lại có thể chế thành mùi thuốc bổ, khiến cho ngươi khó lòng phòng bị, có lẽ sẽ còn mang một ít hiệu quả khác, khiến ngươi cực kỳ bi thương.

Dạ Chiếu quan sát bốn phía một cái, lập tức bưng "canh Liệt Khai" lên uống một ngụm.

Vừa mới vào miệng.

Phốc!

Mặn quá! Chỉ có bề ngoài!

Dạ Chiếu thầm mắng một tiếng, bỗng nhiên cảm giác phần bụng có điểm lạ, sau đó chấn động kịch liệt khiến sắc mặt Dạ Chiếu đột biến.

Trong bụng tựa như có lôi đình đùng vang, giống như có thể cảm thấy biển cả mãnh liệt đổ xuống.

Thậm chí loại cảm giác này rất nhanh liền tới, cảm giác bùm nổ! Y muốn dùng đạo lực đè xuống, nhưng chuyện kinh khủng lại tới, càng đè càng hung mãnh!

Dạ Chiếu lập tức lấy tay che, đệm chân lả lướt đến nhà xí, hơn nữa còn không thể đi quá nhanh, sợ phọt cả ra.

Thân là gia chủ Dạ gia ở An Khang châu, nếu như sự tình đại tiện trong quần này xuất hiện, vậy còn mặt mũi nào ra cửa? Chỉ có thể trốn trong nhà treo cổ tự tử.

Dạ Côn mở cửa phòng, nhưng mà bên ngoài không có một ai:

- Người đâu? Thúc phụ này cũng quá trẻ con đi, đúng là nhàm chán.

Trong lúc Dạ Côn đang cảm thán thúc phụ quá trẻ con, chợt nghe một tiếng vang trầm, âm thanh rất kỳ quái.

Ngáp một cái, Dạ Côn quyết định đi ngủ thêm một lúc, hiện tại còn quá sớm, cảm giác bụng có chút không thoải mái.

Kỳ thật hôm qua Dạ Côn uống "canh giải rượu" vào, bị hai cỗ đạo lực trong thân thể hấp thu hết, nhưng cũng không có hấp thu toàn bộ, dù sao Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi "cố ý" luyện chế, không có dễ đối phó như vậy, hiện tại chẳng qua là bụng có chút không thoải mái mà thôi, cũng không có gì đáng lo.

Thế nhưng hiện tại Dạ Chiếu đã nứt ra.

Tiếng vang trầm vừa rồi đã khiến Dạ Chiếu nảy sinh ra suy nghĩ tự vẫn.

Bởi vì vừa rồi ngồi xuống, liền sập một cái rắm, có lẽ là thực lực nhất thời không ổn định, dùng hơi nhiều sức, kết quả hai khối bàn đạp trực tiếp đứt gãy, cả người lọt vào trong hầm phân.

Chỉ còn lại cái đầu ở bên ngoài hô hấp, sau lưng còn có bong bóng xuất hiện.

Đây là cảm giác gì?

Rõ ràng là một chuyện rất xấu hổ, nhưng trên mặt lại xuất hiện biểu lộ thoải mái, giống như là đang ngâm nước nóng vậy.

Nguyên lai đi kéo còn có thể thoải mái như thế.

Hai loại cảm xúc cực đoan khiến Dạ Chiếu vô phương lựa chọn, không biết nên lộ ra biểu tình gì mới thích hợp.

Chỉ là kéo hết sức thoải mái, nhưng hoàn cảnh không được tốt lắm.

Muốn đi, nhưng mà căn bản không dừng lại được, hô cứu mạng? Vậy còn không bằng tự sát.

Đáng chết! Bát canh kia rốt cuộc là thứ gì! Chẳng lẽ là do tên đầu trọc kia cố ý chuẩn bị? Biết sáng nay mình sẽ tới?

Lợi hại như vậy?

Sau nửa canh giờ, Dạ Côn cùng Dạ Tần rốt cục rời giường, hôm nay hai người đều sẽ cử hành lễ thành nhân, chẳng qua là Dạ Tần không có cưới vợ mà thôi.

Lễ thành nhân chẳng qua là cử hành trong nhà, đây cũng là tập tục Thái Kinh, cũng chỉ có lễ thành nhân của hoàng thân quốc thích mới mời người đến quan sát.

Bình thường người ta chỉ tổ chức đơn giản một chút, xem như hoàn thành chuyện lớn trong đời.

Cái gọi là lễ thành nhân, tế bái tiên tổ, kính trà phụ mẫu, tiếp nhận lời khuyên của phụ mẫu, xem như kết thúc buổi lễ, sau này sẽ là nam nhân, giương cánh bay cao.

Dạ Côn cùng Dạ Tần đã mặc quần áo và trang sức chuẩn bị cho lễ thành nhân, đây là một bộ trường bào màu đỏ sậm, không có tân trang dư thừa, nhưng đây cũng là truyền thống, cho dù là người có quyền thế cũng chỉ có màu sắc này, có lẽ chất liệu vải vóc tốt hơn một chút mà thôi.

Khác biệt duy nhất chính là, Dạ Tần có phát quan, mẫu thân cố ý chuẩn bị một cái phát quan tinh mỹ cho Dạ Tần, là cái phát quan màu xanh biếc.

(Dịch: "phát quan", trong phim cổ trang chúng ta hay thấy người nam búi tóc trên đầu, sau đó cái mũ nho nhỏ chụp vào búi tóc đó, đấy chính là phát quan)

Dạ Côn nhìn phát quan của đệ đệ, cảm thấy là lạ... hết sức hợp với tình huống lúc này.

Đệ đệ đáng thương, ngươi thật đúng là mẫu thân thân sinh sao...

Hết thảy nam tử trưởng thành đều sẽ buộc phát quan lên, dĩ nhiên ngoại trừ một vài nam tử sa đọa, tỉ như Ngô Trì lão sư, tóc tai bù xù.

Đương nhiên còn có một loại khả năng, cũng tỷ như Côn ca ta, không có tóc...

Chẳng lẽ muốn cột phát quan lên cái đầu trọc sao?

Nhìn phát quan của đệ đệ, Dạ Côn cười nói:

- Suất khí!

Dạ Tần xác thực suất khí, nhất là sau khi buộc phát quan lên, có một loại mùi vị nam nhân, hai bên tóc dọc theo đầu lông mày hạ xuống, thế này sẽ mê chết nhiều tiểu thư quý tộc, nếu như Ba Uyển Thanh thấy được, có lẽ sẽ hối hận đến xanh ruột, đệ đệ biến hóa rất lớn.

- Chẳng qua... cái phát quan này có màu xanh lá.

- ...

- Còn là mẫu thân tặng.

- ...

Đệ đệ, ngươi làm khó đại ca a, cũng không biết an ủi ngươi thế nào.

Chỉ thấy Dạ Tần nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vỗ lưng Dạ Côn:

- Đại ca, nhìn bộ dáng của ngươi kìa, ta đã bình thường trở lại.

Tin ngươi mới là lạ, trong vòng một đêm ngươi liền tiêu hóa hết, trừ phi hầm cầu nổ tung.

Ầm!

Dạ Côn vừa mới nghĩ xong, bên ngoài liền vang lên một tiếng vang thật lớn.

Hai huynh đệ liếc nhau, tranh thủ thời gian đi ra ngoài xem xét tình huống, không phải là có người tới kiếm chuyện đấy chứ?

Vừa mới mở cửa, một cỗ xú khí tràn ngập trong không khí, hai huynh đệ lập tức che mũi.

Lúc này Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng chạy tới hiện trường, sau lưng còn có Trương Thiên Thiên và Tiểu Lăng.

Về phần Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đã kéo đến hư thoát, hiện tại còn đang nghỷ ngơi.

Cũng may thực lực hai người cường hãn, chỉ kéo một buổi tối.

Tất cả mọi người ở Dạ gia đều chạy tới nhà xí, chỉ thấy đầy đất đều là... phân.

Da đầu Dạ Côn lần nữa tê rần, khi nãy mình vừa nghĩ đến nhà xí nổ tung, hiện tại lại nổ thật!

Chẳng lẽ đệ đệ thật sự bình thường trở lại?

Dạ Minh che mũi, trầm giọng nói ra:

- Kẻ nào có thù oán với nhà xí của chúng ta! Thế mà nổ ra cái hố lớn như vậy!

- Phu quân, nhanh làm sạch, quá khó ngửi.

Đông Môn Mộng mau chóng rời đi.

Dạ Minh quay đầu nhìn về phía hai đứa con trai.

Dạ Côn cùng Dạ Tần chắp tay, tranh thủ thời gian rút lui...

Dạ Minh lại dời ánh mắt về phía Tiểu Lăng cùng Trương Thiên Thiên, Tiểu Lăng hơi hơi hành lễ:

- Lão gia, Tiểu Lăng còn phải đi chuẩn bị đồ ăn sáng.

Nói xong cũng đi.

Cũng chỉ còn lại Dạ Minh cùng Trương Thiên Thiên, hai người nhìn nhau thật sâu.

- Lão gia, gần đây khứu giác thuộc hạ đột phát linh mẫn, chỉ sợ không thể đảm đương trách nhiệm.

- Trương Thiên Thiên! Hôm nay ngươi thử bước đi một bước xem!

- Dĩ nhiên, ta cũng có thể ngừng thở.

Xem ra ở trong nhà, Dạ Minh ta cũng chỉ có thể khi dễ ngươi một chút.

Không hổ là canh Liệt Khai, đều nổ tung, Dạ Chiếu không thể không chạy như bay rời đi, tìm một địa phương không người, kéo đến thiên hôn địa ám mới thôi.

Trong đại sảnh Dạ gia.

- Mẫu thân, hai vị tẩu tẩu đâu?

Dạ Tần tò mò hỏi, sáng sớm không nhìn thấy các vị tẩu tẩu.

Đông Môn Mộng nhấp một ngụm trà:

- Các nàng đêm qua không biết ăn trúng cái gì, náo loạn một đêm, bây giờ còn đang nghỷ ngơi.

Dạ Côn nghe xong cảm giác không thích hợp, nhưng rất nhanh lại phủ định ý nghĩ của mình, nếu như các nàng thật muốn hại mình, làm sao lại bị tiêu chảy được chứ, cũng chỉ có đồ đần mới tự uống thuốc xổ, thoạt nhìn các nàng rất thông minh.

Xem ra thật là ăn trúng đồ ăn hỏng rồi.

Làm làm phu quân của các nàng, nói thế nào cũng phải đi quan tâm một chút, tốt xấu gì đêm qua các nàng đều nấu canh giải rượu cho mình.

Chẳng lẽ là canh giải rượu có vấn đề???

Cuối cùng hai vị lão thái bà ở bên ngoài thử một ngụm?

Dạ Côn cười cười, không thể nào, sao có thể ngốc như vậy chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện