- Tiểu tử, ánh mắt này của ngươi có ý gì???

Dạ Minh nghi ngờ hỏi một tiếng, làm sao cảm giác tiểu tử này đang xem thường mình.

Lúc này Đông Môn Mộng đổi một bộ quần áo chậm rãi tới, nhìn trượng phu thế mà bế hài tử, nàng lập tức hô:

- Dạ Minh! Sao ngươi có thể bế hài tử như thế!

- Ách... ta đây không phải tập dần sao.

Thế mà dùng ta tới thử tay, bố dượng, người cũng đừng trách ta.

Dạ Côn không nói hai lời, trực tiếp mở khóc, vũ khí lợi hại nhất của hài tử là gì, chính là khóc a, không giảng đạo lý.

Đông Môn Mộng nhanh ôm Dạ Côn vào trong ngực, hung hăng trừng Dạ Minh liếc mắt:

- Ngươi phải luyện thật tốt.

Dạ Côn:??????

Ta đến cùng đã tiến vào một cái nhà gì.

Một tháng sau...

Dạ Côn rốt cục thấy rõ ràng một ít chuyện, bố dượng cùng mẹ kế của mình thật vô cùng có tính cách.

Người bố dượng này của mình, lời hung nhưng người nhát.

Còn mẹ kế của mình, lời ít nhưng tàn nhẫn.

Chỉ có thị nữ Tiểu Lăng xem như một nữ tử bình thường, suốt ngày phục thị mẹ kế.

Trọng điểm là tên thủ vệ trưởng kia, y tên là Trương Thiên Thiên, danh tự thật đúng là không có chút bá khí, bộ dáng chẳng khác gì bố dượng, nhưng chuyện này không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là Trương Thiên Thiên tựa hồ thầm mến thị nữ Tiểu Lăng, nhất là thời điểm quét dọn sân nhỏ, đều sẽ liếc trộm Tiểu Lăng, y tưởng rằng mình là đứa bé cái gì cũng không hiểu, tốt xấu gì Côn ca ta cũng là người từng trải, một chút nhãn lực độc đáo vẫn phải có.

Nhưng nhìn tới sốt ruột a.

Bất quá thủ vệ này lớn lên giống bố dượng, đêm hôm đó rõ ràng còn rất nhiều người, vì sao đến nơi này, liền biến mất không thấy đâu.

Hay là nói.

Bố dượng mẹ kế điệu thấp làm việc?

Cảm giác hình như là thế, một tháng qua cũng không có gặp người tới cửa bái phỏng, cũng không có thấy bọn họ ra cửa.

Thật sự là rất kỳ quái.

Tiếp qua hai tháng, con ruột của bọn họ sẽ ra tới, đoán chừng đến lúc kia mình liền ở một bên hóng mát đi.

Dạ Côn ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, đây dù sao cũng là nhân chi thường tình, có thể hiểu được.

Thời gian mấy tháng chớp mắt liền đi qua, mặc dù Dạ Côn mang theo trí nhớ, nhưng cuối cùng vẫn là một đứa con nít, cũng khó thoát tiết tấu ăn ngủ, ngủ rồi ăn.

Tối hôm đó, Dạ Côn không có ngủ, bởi vì mẹ kế đang sinh con.

Cảm giác nếu như là muội muội liền tốt, nếu như là bé trai, vậy mình liền muốn lành lạnh.

Nhưng lão thiên hình như cố ý đối nghịch hắn, Đông Môn Mộng sinh thật đúng là một tên tiểu tử béo, bây giờ Dạ Côn nhìn thấy tiểu tử béo, liền giống như nhìn thấy thân đệ đệ, từ trong bụng đã muốn mưu hại mình.

Ai... mình vẫn là có thêm một tên đệ đệ a, bố dượng lấy tên Dạ Tần, xem ra tháng ngày mình được sủng ái đã một đi không trở lại.

Nhưng mà để Dạ Côn không nghĩ tới chính là, mặc dù bố dượng mẹ kế có thân sinh hài tử, nhưng yêu thương dành cho mình không có giảm bớt chút nào.

Bởi vì...

Mình hết sức "Hư"(yếu ớt).

Mặc dù mẹ kế cho mình cho ăn rất nhiều "Hạt đậu", nhưng hoàn toàn không thay đổi được gì, mang đến cho người ta cảm giác "đứa nhỏ này không sống qua năm nay".

Cho nên liền hoàn toàn bao phủ ánh sáng Dạ Tần, xem ra bệnh nhân quả thật khiến cho người thương hại, nhưng Dạ Côn biết, mình kỳ thật hết sức khỏe mạnh, muốn giải thích một chút cũng nói không ra lời, ai bảo mình là trẻ con, lão đệ đáng thương, về sau đại ca bồi thường ngươi.

Thời gian một năm rất nhanh đã đi qua.

Dạ Côn vẫn gầy yếu đơn bạc như cũ, một bộ dáng vẻ không còn sống lâu nữa, khiến cho Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng vô cùng đau lòng.

Cho nên nhất định phải hành động ngay lập tức.

Trong hành lang, Đông Môn Mộng ôm Dạ Côn, Dạ Minh ôm Dạ Tần, Tiểu Lăng hầu hạ ở bên cạnh, thủ vệ trưởng Trương Thiên Thiên đứng bên ngoài phòng, hoàn toàn không khác gì ngày bình thường.

- Phu quân, biện pháp này của ngươi có tác dụng không?

Đông Môn Mộng cảm giác có chút không đáng tin.

Dạ Côn nằm ở trong ngực mẹ kế, biểu thị hết sức dễ chịu, hoàn toàn chiếm đoạt vị trí con ruột kia.

Chẳng qua là tiểu tử kia hồn nhiên không biết, khiến cho trong lòng Côn ca ta có chút áy náy.

Bất quá bố dượng rốt cuộc muốn làm gì đây? Lần này không cho ăn hạt đậu sao? Bất quá những hạt đậu kia ăn đến phát ngán rồi.

Dạ Minh ôm nhi tử nghiêm túc nói ra:

- Mộng nhi, nhớ năm đó, phụ thân ta chính là chữa cho ta như thế.

- Ồ? Phu quân khi còn bé từng bị bệnh?

Đông Môn Mộng lo lắng hỏi.

Nhưng mà Dạ Minh mặt mo đỏ ửng:

- Không có bệnh gì lớn, chỉ là có chút đam mê nhỏ.

Trương Thiên Thiên phía ngoài lập tức vểnh tai, một đứa bé có thể có đam mê nhỏ gì.

- Nhìn ngươi liền biết no đủ rồi.

Đông Môn Mộng không có hỏi tiếp, nhưng vẫn là không nhịn được trêu chọc một câu.

Dạ Côn đang tự não bổ, bố dượng đam mê nhỏ, đến cùng là cái gì đây.

Đông đông đông...

Cửa chính Dạ gia vang lên trận trận tiếng đập cửa, không nặng, nhưng cho người ta một loại uy nghiêm nồng hậu dày đặc.

- Tới.

Dạ Minh ra hiệu Trương Thiên Thiên đi mở cửa.

Dạ Côn nhịn không được tò mò nhìn quanh, chỉ thấy một tên hòa thượng xuất hiện ở trước mắt, trong nháy mắt Dạ Côn liền nổi lên nghi ngờ.

Đây là muốn tổ chức pháp sự trừ tà cho mình sao?

Xem ra dược vật không có tác dụng, liền lựa chọn niệm kinh bái phật.

Bỗng nhiên, Dạ Côn nghĩ đến một chuyện đáng sợ, sẽ không phải bắt mình quy y cửa phật chứ.

Côn ca ta hồng trần chưa xong, còn không phải lúc a.

Hòa thượng mặc áo cà sa đơn sơ, đầu trọc lóe sáng có chút phản quang, hàng lông mày hình chữ nhất kia thể hiện một phần uy nghiêm trí tuệ.

Lúc này Dạ Minh thu hồi thần thái lỗ mãng, phảng phất biến thành một người khác.

Nhìn...

Bố dượng bắt đầu trang bức.

- Thanh Tâm đại sư, đã lâu không gặp.

- Dạ Minh, từ biệt mấy chục năm, không còn đái dầm chứ.

Vẻ mặt mọi người trong nháy mắt xiết chặt.

Thân là người một nhà, tuyệt đối sẽ không giễu cợt đối phương, đây là biểu hiện không tôn trọng.

Nhưng nếu như nhịn không được, vậy cũng chỉ có thể buông thả bản thân.

Lúc này Dạ Minh cảm giác không khí rất lúng túng, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Thanh Tâm đại sư, lần này mời ngài đến đây, là muốn nhờ ngài nhìn nhi tử của ta một cái.

Thanh Tâm đại sư vào cửa liền chú ý tới Dạ Côn, đã đoán được lần này mình tới làm gì.

- Chẳng lẽ con của ngươi kế thừa ngươi???

Dạ Minh rất muốn đâm mấy cái sẹo trên đầu lão hòa thượng này, thân là người xuất gia, đâm đâm chọt chọt vết sẹo của người khác ngươi vui không...

Đông Môn Mộng chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói ra:

- Thanh Tâm đại sư, kính ngưỡng đã lâu.

- Đông Môn chi nhân, các ngươi thật đúng là tuyệt phối.

Thanh Tâm đại sư khẽ cười nói, lập tức đi vào, quan sát Dạ Côn.

Dạ Côn cảm giác hòa thượng này không thích hợp, ánh mắt y nhìn mình không thích hợp, y muốn làm gì.

Chẳng lẽ muốn thu mình làm đệ tử?

- Kẻ này sợ là không thể sống lâu nữa, không bằng đặt ở bên cạnh bần tăng, có lẽ còn có thể kéo dài tuổi thọ.

Dạ Côn:...

Côn ca ta biết mà, đúng là một tên lường gạt!

Hết thảy mọi người tới xem chỉ có một câu, không còn sống lâu nữa.

Côn ca ta rõ ràng khỏe mạnh như trâu, nói không còn sống lâu nữa, đây chính là lừa đảo.

Lại muốn lôi kéo mình đi làm hòa thượng, người này sao lại hư hỏng như vậy.

Theo kiểu nói của Thanh Tâm đại sư, Dạ Minh nhìn về phía thê tử, đại sư đề nghị là một cơ hội...

Dù sao có thể làm môn hạ của đại sư, về sau nhất định bất phàm.

Thế nhưng Đông Môn Mộng lại không cho rằng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện