Diệp Lưu quan sát một thoáng, thế mà phát hiện bên cạnh tỷ phu còn có một cô gái, dáng dấp không phải bình thường, nhất là cặp mắt kia.

- Lưu Nhi, vừa mới ra tới không quen đi.

Dạ Côn cười nói.

- Còn tốt.

Diệp Lưu vẫn theo ý cú tỷ tỷ, chẳng qua là biểu lộ lạnh lùng trước sau như một, đúng là cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.

Dạ Côn cũng không biết nên nói chuyện với nhau như thế nào.

Dạ Tần bên cạnh chủ động nói ra:

- Ta tên Dạ Tần, Dạ Côn là đại ca ta.

- Ồ.

Dạ Tần:......

Diệp Ly liếc mắt trừng muội muội, cho chút mặt mũi có được không.

- Phu quân, có lẽ Lưu Nhi hơi mệt.

Nhan Mộ Nhi nhẹ giọng cười nói, hóa giải bầu không khí xấu hổ này.

Phu quân?

Diệp Lưu khiếp sợ, tỷ tỷ thế mà... làm ra chuyện như vậy, trời ạ!

Khó trách sợ mang tỷ phu đến gặp phụ thân, nếu phụ thân biết chuyện này sẽ tức giận đến nhường nào, vị tỷ phu đầu trọc này chỉ có một con đường chết.

Tỷ tỷ đến cùng nghĩ như thế nào, thế mà nguyện ý cùng cô gái khác chung một chồng, đây là tỷ tỷ của mình sao?

Đoạn thời gian này không gặp, phảng phất giống như biến thành người khác vậy, ngay cả mình cũng không nhận ra.

- Khụ khụ khụ, Lưu Nhi, có phải mệt mỏi rồi hay không?

Diệp Ly ho nhẹ nhắc nhở.

- Có hơi mệt chút.

Diệp Lưu mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn tỷ tỷ, ngươi hà tất phải như vậy?

Vị tỷ phu này đến cùng có sở trường gì? Thế mà có thể khiến tỷ tỷ ngươi ủy khuất như vậy?

Diệp Ly nhìn muội muội, kỳ thật cũng biết trong lòng muội muội đang suy nghĩ gì, kỳ thật ngay từ đầu cũng không phải như vậy.

Nhưng sau khi sinh hoạt chung một chỗ, dường như đã từ từ thay đổi, phảng phất đã trở thành thói quen.

Dạ Côn cuối cùng cảm thấy đã có thể nói:

- Vậy cơm nước xong xuôi, Lưu Nhi liền đi nghỉ ngơi sớm đi.

- Ừm.

Diệp Lưu đáp, quyết định phải khuyên nhủ tỷ tỷ một phen, đừng tiếp tục sai lầm, đến lúc đó nếu phụ thân biết, mấy người các ngươi đều nguy hiểm.

Dạ Côn còn không có ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ai bảo thể tử của mình có một người phụ thân đặc biết làm gì.

Mà trong đầu Diệp Ly cũng đang điên cuồng suy tư, làm sao mới có thể thuyết phục Diệp Lưu, dù sao đây chính là vấn đề quan hệ đến sinh mệnh của phu quân.

Ít nhất cũng phải giúp phu quân có được thực lực tự bảo vệ mình, nếu như có thể khiêu chiến phụ thân, vậy không còn gì tốt hơn.

Mặc dù loại ý nghĩ này hết sức xa vời, nhưng vẫn phải cho mình một tia hy vọng.

Bởi vì có Diệp Lưu xuất hiện, lúc mọi người ăn cơm nói chuyện phiếm cũng không thoải mái, muốn chào hỏi Lưu Nhi, nhưng hình như đối phương cũng không vui vẻ cho lắm.

Sau khi ăn xong, Dạ Côn vội vàng bảo Diệp Ly đi an bài nơi ở cho Diệp Lưu, mình liền trở về phòng nghỉ ngơi, muội muội của thê tử thật khó hầu hạ.

- Tỷ, tỷ thật điên rồi sao?

Diệp Lưu cả kinh nói.

Diệp Ly nhìn xung quanh một chút, đóng cửa lại:

- Muội nhỏ giọng một chút.

- Tỷ, muội sao có thể nhỏ giọng được, tại sao tỷ lại trở nên như vậy?

Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng, trời mới biết vì sao mình lại biến thành cái dạng này.

- Lưu Nhi, sự thật chính là như thế, tỷ cũng không thể nói rõ lý do, hiện tại vẫn đang đau đầu không biết qua một ải của phụ thân như thế nào đây.

- Tỷ, không giải quyết được, nếu chuyện này xảy ra ở trên người người khác thì không sao, thế nhưng lại phát sinh ở trên người tỷ tỷ, tỷ cảm thấy phụ thân sẽ thỏa hiệp sao? Tuyệt đối sẽ không, đoán chừng ngay cả mẫu thân cũng sẽ không, đối với chuyện này, phụ thân và mẫu thân khẳng định sẽ cùng một phe.

Diệp Ly làm sao không biết:

- Lưu Nhi, nghỉ ngơi thật tốt, tỷ đi về trước.

- Tỷ, tỷ...

Nhìn bóng lưng tỷ tỷ rời đi, Diệp Lưu đều cuống cuồng thay tỷ tỷ, nếu như các ngươi chấp mê bất ngộ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đó, cho dù hiện tại lừa gạt được, vậy sau này thì sao?

Hiện tại Diệp Ly chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt trước, còn chuyện sau này thì hãy để sau này giải quyết.

Về đến phòng, Diệp Ly lộ ra vẻ lo lắng, Dạ Côn cùng Nhan Mộ Nhi đang chuyện trò, thấy Diệp Ly tới, còn lộ ra biểu lộ như thế.

- Ly Nhi, làm sao vậy? Lưu Nhi tới, hình như ta thấy nàng không vui cho lắm?

Dạ Côn tò mò hỏi, kéo Diệp Ly vào trong ngực.

Diệp Ly miễn cưỡng cười một tiếng:

- Muội muội ta rất ít gặp người, cho nên mâu thuẫn tâm lý có chút mạnh, phu quân bỏ qua cho.

- Làm sao lại thế, phu quân ta là người hiểu chuyện, chờ Lưu Nhi thích ứng hoàn cảnh là được.

Dạ Côn vẫn rất giảng đạo lý, chỉ cần giảng đạo lý với Côn ca ta, kết cục sẽ không đến mức thê thảm như vậy.

- Hy vọng như thế đi.

Diệp Ly nhìn phu quân, đột nhiên toát ra một cái ý tưởng bất khả tư nghị, nếu như biện pháp này có thể thành, tuyệt đối có thể cứu mạng phu quân.

Nhưng sẽ phải "hi sinh" muội muội.

Vậy mình có phải quá ích kỷ rồi hay không.

Nếu Dạ Côn biết thê tử tự tư, liền sẽ biểu thị loại tự tư này không thành vấn đề.

- Ai nha, Ly Nhi, có chuyện gì nàng cứ nói đi, đừng có làm loại dáng vẻ muốn nói lại thôi kia nữa, thật rất khiến người ta tò mò đấy.

- Phu quân, ngươi còn không biết Ly Nhi tỷ tỷ sao? Nàng luôn thích bộ dạng này.

Nhan Mộ Nhi che miệng cười khẽ, trước khi chưa chửa khỏi bệnh cho phu quân, chúng ta tạm thời ngưng chiến.

Dạ Côn trêu đùa nói:

- Đúng vậy, Ly Nhi rất thích bộ dạng này.

Diệp Ly tức giận đánh Côn ca một thoáng, ta muốn nói cho các ngươi, phụ thân của ta sắp tới, lúc này sao cười nổi cơ chứ.

- Kỳ thật hôm nay Lưu Nhi biểu lộ như thế, chính là ghen ghét ta.

Diệp Ly thở thật dài, làm giống như thật, nhưng theo logic mà nói, chuyện này quả thật không có sơ hở gì, dù sao hiện tại tỷ tỷ sống tốt như vậy, có nam nhân ưu tú như vậy, sao có thể không ghen ghét đây.

Côn ca lại có chút phơi phới.

Dạ Côn trầm giọng nói ra:

- Loại suy nghĩ này của Lưu Nhi, ta cũng có thể hiểu được, nhân chi thường tình, dù sao người ưu tú giống phu quân, quả thật có chút khan hiếm.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi lật ra bạch nhãn, đúng là khen ngươi một chút, ngươi liền có thể câu lên.

Ngươi là Hổ Điêu sao?

- Đúng vậy, ưu tú đến mức hấp dẫn muội muội ta.

Diệp Ly thở phì phì nện cho Dạ Côn một thoáng, diễn kỹ năm sao.

Côn ca ta nghe xong, tròng mắt đều muốn nhảy ra ngoài.

Ngay cả Nhan Mộ Nhi đều giống vậy, vừa thấy đã yêu cũng quá giả đi, rõ ràng là bộ dáng muốn giành nam nhân với tỷ tỷ ngươi.

Dạ Côn giới cười một tiếng:

- Ly Nhi, đừng đùa như vậy, Lưu Nhi cũng cần mặt mũi, đây không phải sẽ làm hỏng thanh danh của Lưu Nhi sao... đừng làm rộn.

- Là thật, phu quân, vừa rồi Lưu Nhi đều tỏ thái độ, khi nhìn thấy phu quân, liền cảm mến phu quân, hơn nữa Lưu Nhi cũng tin tưởng ánh mắt của tỷ tỷ ta, cho nên có thể yên tâm to gan đi theo phu quân đây.

Chiêu này của Diệp Ly xem như tàn nhẫn, thế mà dự định kéo muội muội xuống nước, Dạ Côn biểu thị, Ly Nhi ngươi thật sự là quá hiểu chuyện.

Nhan Mộ Nhi một mặt si ngốc, còn có thể như vậy sao?

Bất quá trong lòng Nhan Mộ Nhi cũng không có ý kiến gì lớn, dù sao sư phó đã dạy bảo, làm thế nào trong ba ngàn bụi hoa, chiếm được nam nhân sủng ái, mới có mấy người mà thôi, Nhan Mộ Nhi biểu thị căn bản không có áp lực.

Còn Dạ Côn thì bị rung động đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện