Dạ Côn cũng nhìn thấy thanh kiếm lơ lửng ở trước trán, phảng phất như đang dò xét mình, mũi kiếm trái lắc lắc phải.

Liếc trộm thê tử bên cạnh một thoáng, hình ảnh cũng giống như thế.

- Quá tốt rồi!

Đột nhiên một tên học viên cao hứng hò hét, trong tay đã nắm kiếm, xem ra đã hoàn thành.

Kiếm trên trán Dạ Tần cũng chậm rãi bay vào trong tay, xem như được kiếm tán thành.

Nguyên Chẩn và Phong Điền cũng phát ra tiếng hò hét hưng phấn.

Hai đệ muội cũng giống như vậy, ngay cả thê tử đều hoan hô.

Thế nhưng Côn ca...

Thanh kiếm này thế mà vẫn còn lơ lửng, mau bay vào trong ta Côn ca ta, đừng làm rộn, nghiêm túc lên.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Côn, người khác đều cầm lấy kiếm, cũng chỉ có Dạ Côn chưa cầm.

Dạ Côn tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, đại ca, đừng làm rộn, ngươi thế này khiến ta rất xấu hổ.

Tình huống như vậy, mọi người biểu thị hết sức dễ chịu, ngươi mạnh như vậy, không có kiếm cũng không sao.

Nhất là học viên Học Viện Nhật Nguyệt bên kia bị "khi dễ", đừng đề cập cao hứng bao nhiêu, tất cả đều trù Côn ca không có kiếm cầm.

Đám người Dạ Tần không nói chuyện, lẳng lặng chờ lấy, lúc này tuyệt đối không được quấy rầy.

Ong ong...

Chỉ nghe thân kiếm đột nhiên vang lên tiếng kiếm reo.

Phảng phất đang kêu gọi, tựa như đang nói, các huynh đệ tỷ muội, ta phát hiện hàng tốt, mọi người mau tới đây!

Chỉ thấy kiếm trên Kiếm Trủng tựa hồ nghe thấy, tất cả kiếm đều phát ra khí tức hưng phấn run rẩy, dồn dập tránh thoát trói buộc, bay vèo vèo tới chỗ Dạ Côn.

Chuyện chuyện này, dọa tất cả mọi ngươi ở đây một phen.

Hình ảnh giống như Vạn Kiếm Quy Tông.

Vô số thanh kiếm muôn hình muôn vẻ xoay quanh ở trên không, kiếm chỉ Dạ Côn, nếu như toàn bộ hạ xuống, tuyệt đối có thể đâm Côn ca thành con nhím.

Dạ Côn cũng bị một màn này hù dọa, này... các ngươi muốn làm gì?

Nguyên Chẩn và Phong Điền không khỏi cảm khái một tiếng, Côn ca ngoại trừ không được ra, các phương diện khác đều vô địch.

Toàn bộ người của Thiên La Viện ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, có vài người không phải lần đầu tiên tới, thế nhưng... trường hợp như vậy quả thật lần đầu tiên nhìn thấy

Đây không phải kiếm tuyển người, mà là người tuyển kiếm, hơn nữa nhìn tình hình này, đám kiếm kia tựa hồ còn rất hưng phấn.

Dạ Côn hướng phía đám kiếm cười cười, đừng như vậy, Côn ca ta rất điệu thấp, đừng làm chuyện phô trương như thế, làm thế Côn ca ta sẽ giống trang bức phạm.

Sẽ khiến mọi người hiểu lầm đấy.

Nhưng vào đúng lúc này! Bên trong vạn kiếm có một thanh kiếm thoát ly đội ngũ, phát ra kiếm reo nhẹ nhàng, vô số thanh kiếm mừng rỡ nghe thấy cỗ kiếm reo này, lập tức lắc thân kiếm một cái.

Tiếp đó liền tản mát ra khí tức lăng lệ, phảng phất đang nói, chúng ta đang đợi Côn ca tuyển, ai dám làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!

Tất cả đều phải chết!

Chỉ thấy thanh kiếm kia lập tức đâm vào trong hư không, toàn bộ không gian bị vạch phá, mà người bên trong cũng xuất hiện ở trong mắt mọi người.

So sánh với người bên trong, mọi người càng để ý đến thanh kiếm này hơn

Theo đặc thù vừa rồi có thể thấy được, thanh kiếm này có đặc hiệu không gian.

Thanh kiếm như thế quá hiếm hoi, quá kinh khủng!

Nếu như bồi dưỡng lên, thành tựu sau này không thua Thần Kiếm!

Mấy vạn thanh kiếm đồng loạt nhìn người ở trong không gian vỡ vụn, mà người ở trong cũng đang nhìn mấy vạn thanh kiếm.

Tất cả mọi người bối rối, một cỗ sát ý kinh khủng lập tức tản ra.

Dĩ nhiên không phải do người trong không gian tỏa ra, mà là do mấy vạn thanh kiếm phát ra sát khí hung tàn.

Đám người bên trong giật nảy mình, Thương Minh thấy đám người kia, lòng liền sinh cảnh giác, tay đã khoác lên trên chuôi kiếm.

Thế nhưng đột nhiên phát hiện, căn bản không cần mình xuất hiện.

Chỉ thấy mấy vạn thanh kiếm, toàn bộ phóng thích nhị đoạn.

Phóng thích nhị đoạn!

Trước đó Đại Xà của Mục Thiên phóng thích nhị đoạn đá có tràng diện khủng bố như thế, mà lúc này là mấy vạn thanh kiếm cùng phóng thích nhị đoạn.

Loại tràng diện này chỉ sợ cả đời đều sẽ không nhìn thấy được.

Càng quan trọng hơn là, hết thảy đặc tính đều hiện ra ở trước mắt mọi người, phải biết, thời điểm lựa chọn căn bản không biết, chỉ sau khi trở về mới có thể hiểu rõ đặc tính của kiếm, nhưng sẽ không nói cho người khác nghe, dù sao đây cũng là một loại át chủ bài.

Dạ Côn đột nhiên cảm giác, những người kia thật đáng thương, thế mà bị nhằm vào.

Quả nhiên vẫn ứng với câu nói kia, hãm hại Côn ca ta, Côn ca ta không cần động thủ, các ngươi liền phải chết vểnh lên.

Trên không, đủ loại hình dáng nở rộ, có dã thú khổng lồ, thiên hình vạn trạng, thậm chí còn có hóa thành linh hồn nhân loại!

Quá hiếm có! Liếc mắt liền có thể thấy được, so với chúng nó, những thanh kiếm kia đều bình thường hơn rất nhiều.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chạy mau!

Một người trong đó chợt quát, ngàn vạn lần không nghĩ tới, thế mà lại xuất hiện tình huống như vậy.

Kiếm Trủng sẽ không chủ động công kích, nhưng không nói, kiếm phía trên Kiếm Trủng cũng như vậy.

Trước đó còn rất tốt, hình như là do tên đầu trọc kia dẫn phát chuyện này!

Đầu trọc đáng chết, nguyền rủa ngươi cả đời không có tóc!

Thanh kiếm không gian kia tựa hồ biết những người này muốn chạy, sao có thể buông tha, trực tiếp một kiếm chặt đứt, tất cả mọi người bại lộ trong không khí.

Trăm người ngây ngốc, vạn kiếm đã bao phủ vây quanh, từng cái hung tàn vô cùng.

Chuyện tới nước này, đã không có đường lui!

- Các huynh đệ, giết!

- Giết!

Trăm người toát ra sát ý mạnh mẽ.

Nhưng mà vừa mới hô xong, liền bị máu bao phủ.

Vạn kiếm tựa như Hổ Điêu mở ra huyết bồn đại khẩu, mà những người này hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, trong nháy mắt bị gặm đến nỗi ngay cả cặn bã cũng không còn.

Chuyện này cũng quá kinh khủng,

Mấy thanh kiếm này thế mà bạo phát ra thực lực không thua gì Kiếm Tông, thậm chí còn có vài thanh đạt đến Kiếm Đế.

Mấy thanh kiếm này hiện tại là hoàn toàn thể, nhưng sau khi nhận chủ, liền sẽ buộc chung một chỗ với chủ nhân, thực lực phải do chủ nhân giải trừ mới được.

CMN!

Tình báo đáng chết, đây là ý nghĩ sau cùng của trăm người, lần này có thể phá hư Kiếm Trủng, mệnh số Thái Kinh liền tận, kết quả thế mà xảy ra chuyện như vậy, chết không nhắm mắt a!

Thậm chí bên trong một trăm người kia, còn có một tên Kiếm Đế.

Có lẽ y là Kiếm Đế chết thảm nhất trong lịch sử, thậm chí còn chưa báo ra tên họ, khiến mọi người run rẩy...

Bi kịch...

Nhưng mà sau khi vạn kiếm giải quyết xong, tựa hồ lại biến thành một đám hài tử, tranh công ở trước mặt Côn ca.

Cứ làm như Côn ca ta là hung thủ sau màn vậy, cái này nồi, Côn ca ta không cõng.

Thương Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, xem như hữu kinh vô hiểm.

Quan Thanh đứng ở phía sau cảm giác, đứa nhỏ Dạ Côn này đúng là vô địch, nhất là vận khí kia.

Lúc này Diệp Ly đang nghĩ, nếu như mấy thanh kiếm này đều đạt đến tam đoạn, vậy liền có thể so với Thần Kiếm, nếu như phụ thân biết được, khẳng định không thể không cảnh giác, lại để cho Lưu Nhi làm chứng, hẳn sẽ có chút cơ hội, nếu như Ngụy thúc lại giúp đỡ chút, phụ thân hẳn là sẽ không ra quân.

Lúc này Dạ Côn cũng đang đối mặt với một vấn đề, nhiều kiếm quá, rất muốn mang hết về a.

Nhưng nếu thế thì sau này người khác sẽ không có...

Xem ra phải chọn một thanh bên trong vạn kiếm rồi, chọn thanh nào mới tốt đây??

Thanh kiếm không gian vừa rồi rất thú vị, Dạ Côn chỉ hướng kiếm không gian, rõ ràng có thể cảm giác được, kiếm không gian kích nhúc nhích một chút, lập tức xoay quanh Dạ Côn, cao hứng giống như hài tử.

Nhưng mà những thanh kiếm khác đều khẽ kêu, phảng phất đang than thở, thế mà chọn một thanh kiếm không gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện