Quan Thanh không có phản ứng, từ tốn nói:

- Thứ như danh ngạch, xưa nay không ngại ít.

- Ngươi!!! Một trăm hai mươi vạn!

"Một trăm ba mươi vạn!" Quan Thanh lần nữa hô.

Viện trưởng Học Viện Nhật Nguyệt tức đến mặt đỏ rần:

- Không biết xấu hổ, Học Viện Nhật Nguyệt chúng ta không thiếu nhất chính là tiền! Ta lấy tiền đập chết ngươi!

- Hai trăm vạn!

Dạ Côn đều sợ ngây người, vừa mới bắt đầu đã lên hai trăm vạn, tiền này cũng quá dễ kiếm đi.

Hai trăm vạn giá quá cao, Quan Thanh không lên tiếng, thế nhưng vị viện trưởng phía sau kia lại lên tiếng hô:

- 210 vạn!

Mọi người quay đầu nhìn lại, đây là một vị viện trưởng tương đối trẻ tuổi, nhưng loại trẻ tuổi này chỉ là đối với đám lão viện trưởng ở đây mà thôi.

Kỳ thật mọi người đều biết thân phận của người này, An Khang châu đệ nhất phú hào! Tiền không thiếu! Mở học viện chơi! Ngay cả tên của học viện cũng đặt là Học Viện Kim Bích.

Mặc dù xếp hạng nhất từ dưới lên, nhưng mà người ta không quan tâm, không phải chỉ bị phạt mười vạn thôi sao.

- Ba trăm vạn!

Học Viện Nhật Nguyệt tựa hồ bị giận điên lên, điên cuồng nâng giá.

- Bốn trăm vạn.

Tuấn lãng ngồi ở trên ghế, mỉm cười nhìn viện trưởng Học Viện Nhật Nguyệt, chính là một loại khiêu khích.

Lúc này liền có người ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Chờ một chút, còn có rất nhiều danh ngạch, đừng đoạt với y.

Tức thì tức, 400 vạn 100 cái danh ngạch, cảm giác có chút thua thiệt.

Dạ Côn thấy không sai biệt lắm, ho nhẹ một tiếng.

- Năm trăm vạn!

Quan Thanh đột nhiên nhấc tay hô.

Chuyện này khiến mọi người sợ ngây người! Năm trăm vạn! Có cần ác vậy không?

Tuấn lãng ca cười cười:

- 600 vạn!

Dạ Côn đều muốn nói một câu, lão bản đại khí!

- 600 lần thứ nhất!

- Còn có ai kêu giá không, lần thứ hai!

- 600 vạn thành giao! Nguyên Chẩn, lấy tiền.

- Tới ngay.

Một tay giao danh ngạch, một tay giao tiền, Nguyên Chẩn cầm lấy kim phiếu giá trị 600 vạn, hai tay đều đang phát run, buổi tối hôm nay Côn ca phát tài rồi!

Tuấn lãng ca nhìn tờ giấy trong tay, trên đó viết 100 vị, Học Viện Vô Hư.

Thứ này cũng quá đơn giản đi.

Chỉ một trang giấy như vậy, tốn 600 vạn, cảm thấy có chút thua lỗ.

Phi Tuyết thấy Dạ Côn nhẹ nhàng liền kiếm lời 600 vạn kim tệ, cái cằm đều sắp rớt xuống mặt đất, nhìn lại mình, lừa gạt đến chết đi sống lại mới được một chút, còn bị người ta đuổi giết.

- Trước chúc mừng Học Viện Kim Bích, đấu giá thành công trăm danh ngạch đầu tiên, chúng ta tiếp tục.

Sau đó đấu giá liền không có khoa trương như vậy, thành giao đều trong khoảng hai trăm vạn đến ba trăm vạn, tuấn lãng ca hết thảy đập 1000 cái danh ngạch, ai bảo người ta giàu nứt đố đổ vách chứ, một ngàn cái danh ngạch này đã giúp cho Côn ca kiếm lời bốn ngàn vạn kim tệ.

Chuyện này đã vượt ra khỏi dự tính của hắn, mà các học viện khác lấy đi 900 cái danh ngạch, thu hoạch hai ngàn vạn.

Cũng chính là nói lần đấu giá hội này, Côn ca đã kiếm lời sáu ngàn vạn kim tệ!

Nếu như để cha cùng mẫu thân biết, không biết sẽ có biểu tình gì, nhưng khẳng định là, có số tiền này, mẫu thân sẽ nói:

- Côn Côn à, bây giờ con còn nhỏ, mẫu thân bảo quản giúp con.

- Dạ viện trưởng, hẳn là còn đi.

Dạ Côn cười cười:

- Các vị viện trưởng, những danh ngạch kia phải giữ lại dự bị, thời gian cũng không sớm, các vị viện trưởng đều cực khổ rồi.

Tên đầu trọc giảo hoạt, nguyền rủa ngươi cả đời không mọc tóc.

Dạ Côn tươi cười đưa tiễn từng đại tài chủ, thậm chí còn nói lần sau hoan nghênh lại đến.

Tới cái rắm!

Sau khi tất cả rời đi, chỉ còn lại một mình Quan Thanh, Dạ Côn lập tức cười đi đến:

- Phó viện, khổ cực.

- Đâu có đâu có.

Dạ Côn lấy 92 cái danh ngạch còn lại ra, Quan Thanh yên lặng thu tay lại, chắp tay cười nói:

- Dạ viện trưởng lần sau còn có chuyện như vậy, nhất định phải gọi ta.

- Đó là đương nhiên, phó viện đi thong thả.

- Dạ viện trưởng nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhìn phó viện rời đi, Dạ Côn rất hài lòng với thu hoạch hôm nay, nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại thấy mọi người đang trợn mắt hốc mồm nhìn mình.

Dạ Côn sờ đầu, thản nhiên nói ra:

- Thời buổi này không an bài một người, sao có thể kéo giá cao được, đúng không.

Hiện tại Phi Tuyết chỉ cảm thấy, Dạ Côn mới là đại lừa gạt! Mình chính là một người tốt.

Vì sao Dạ Côn không an bài người khác, dù sao loại chuyện đưa danh ngạch này, bất kỳ một viện trưởng nào cũng sẽ đáp ứng.

Dạ Côn cảm thấy, đầu tiên là người quen, dễ nói chuyện, thứ hai chính là Học Viện An Kinh cừu hận cao, chỉ cần Quan Thanh hô, tự nhiên sẽ có người thêm tiền, cứ như vậy, mình không phải sẽ phát tài sao.

- Côn ca, sùng bái của ta đối với ngươi, đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, xin hãy nhận lấy đầu gối của ta.

- Đừng đừng, ta không muốn làm cha ngươi.

- ......

Mọi người nhất thời cười lớn ra tiếng, Dạ Côn cầm lấy kim phiếu trong tay, hô:

- Thê tử, tới.

- Phu quân ~

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đi đến trước mặt Dạ Côn.

- Số tiền này, các nàng bảo quản lấy.

Dạ Côn thản nhiên nói ra, liền biết các ngươi hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không cầm, chủ yếu là muốn biểu đạt một thoáng, Dạ Côn ta không phải loại nam nhân thích tiền kia.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi ngây ngốc nhìn Dạ Côn, trong lòng rất khó chịu, nếu như bây giờ cự tuyệt phu quân, đó không phải là đang đánh mặt phu quân sao?

Dù sao nam nhân mặt mũi làm trọng, hơn nữa còn có nhiều người nhìn như vậy.

- Vậy phu quân, nếu như ngươi cần, thì hãy đến tìm chúng ta, biết không?

Diệp Ly tiếp nhận kim phiếu trong tay Dạ Côn, mà Côn ca liền có vẻ mặt như thế (⊙ X⊙;).

Đây là tình huống gì!

Trước đó các ngươi chủ động đưa tiền, vì sao hôm nay lại muốn thu tiền? Chuyện này không hợp với lẽ thường a!

Đột nhiên Dạ Côn phát hiện, mình trúng sáo lộ của thê tử!

Trước đó nhất định biết mình muốn lợi dụng danh ngạch bán lấy tiền, hai mươi vạn kim tệ đã không thỏa mãn được khẩu vị của các nàng, cho nên mới mê hoặc mình.

Mình thật ngốc mà, thế mà bị thê tử gài bẫy, vừa rồi còn ngu xuẩn cho các nàng tiền.

Nhìn Nguyên Chẩn và Phong Điền dựng thẳng ngón tay cái, trong lòng Côn ca thật khó chịu.

Đâu chỉ trong lòng Dạ Côn khó chịu, ngay cả trong lòng Dạ Tần đều đang chảy máu.

Đại ca, ngươi cần gì phải thế, sau này huynh đệ chúng ta ăn cái gì?

- Đột nhiên đầu hơi choáng váng.

Côn ca đã sắp ngất, tự mình tức ngất mình.

- Phu quân, chúng ta dìu ngươi về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn kim phiếu trong tay Diệp Ly, Dạ Côn rất muốn đoạt lấy, tại sao phải nói nói như vậy, ngu xuẩn!

Một bên khác, Thương Minh mang theo người đi huyện thành, sau đó căn bản là không có cái gì phát hiện, duy nhất có thể làm sự tình liền là các loại, thế nhưng Thái Kinh lại tới tin tức, một cái khác huyện thành phát sinh hài nhi mất tích sự tình.

Đây quả thực là đoạt một chỗ, đổi chỗ khác, Thái Kinh lớn như vậy, làm sao có thể tóm đến đến!

Thương Minh ý thức được cách làm của mình là sai lầm, không tiếp tục đi, mà là lập tức quay về Thái Kinh, sự tình mơ hồ, địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng.

Hoàng cung Thái Kinh, sau khi Trưởng Tôn Ngự nghe thấy Thương Minh hồi báo liền nhíu chặt lông mày.

- Thánh Nhân, thần vô năng, xin Thánh Nhân giáng tội!

Thương Minh trầm giọng nói ra.

Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, thở thật dài:

- Chuyện này không thể trách ngươi, kẻ địch quá giảo hoạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện