Khóe miệng mã phu đột nhiên mang theo một tia thị huyết, thân hình đột nhiên tan biến.

Có thể đến đây ám sát Dạ Tư Không, liền không phải hạng người hời hợt.

Bang bang hai tiếng!

Lập tức rút kiếm, tiếng kiếm reo vang vọng giữa đất trời.

- Dạ Tư Không! Nhận lấy cái chết!

Đối mặt với gia chủ Dạ gia, hai tên áo đen vẫn rất cảnh giác, không dám có một tia chủ quan, trực tiếp thôi động Kiếm Linh.

Chỉ thấy kiếm của một người trong đó hóa thành dòng nước trong veo, bao bọc chủ nhân của mình lại, hình thành một cái áo giáp, tựa như Hổ Điêu. Cả người ghé vào trong hư không,

Mà kiếm của người áo đen còn lại một biến thành hai i, trên thân kiếm hiện ra điểm điểm ánh đen.

Kiếm Linh sinh ra uy áp khiến cho cả bầu trời đều đang run rẩy.

Dạ Dương có thể cảm giác được, hai tên sát thủ này đã không phải là Kiếm Hoàng.

Đây tuyệt đối là Kiếm Tông hàng thật giá thật!

- Lấp lánh đi, Chi Lê!

Chỉ thấy mã phu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, trường kiếm trong tay toát ra quang mang chói mắt.

Mà người áo đen nhìn thấy đạo ánh sáng này, cả người liền ngốc tại chỗ, không nhúc nhích.

Dạ Tư Không trong xe ngựa đứng dậy, chắp tay, cả người cứ như vậy bay ra ngoài, Dạ Dương cũng tranh thủ thời gian đi theo ra ngoài.

- Gia chủ.

Mã phu đã thu kiếm, cung kính chắp tay với Dạ Tư Không.

Dạ Tư Không không để ý đến, trôi dạt đến trước mặt hai người:

- Lấy khăn trùm đầu của bọn họ xuống.

- Vâng, gia chủ.

Mã phu lấy khăn trùm đầu một người trong đó xuống, lộ ra nguyên trạng, sau đó quay sang tháo khăn che mặt tên còn lại xuống.

Dạ Tư Không nhìn khuôn mặt hai người, trong đầu tìm kiếm tin tức tương quan, thế nhưng hoàn toàn không tra ra được gì.

- Cạy miệng của bọn chúng ra.

Dạ Tư Không từ tốn nói.

Mã phu cạy mở miệng của hai người, quả nhiên phát hiện độc dược:

- Gia chủ, xem ra hai người này là người của Sát Giới, đây chính là sa khắc, là độc dược sát thủ Sát Giới dùng để tự vẫn.

- Sát Giới, đúng là khiến người ta đau đầu.

Tính chất của Sát Giới cùng hiệp hội dong binh không khác nhau là bao, đều là thế lực thuộc về Huyền Nguyệt đại lục, không thể coi thường.

Nhưng vào đúng lúc này, năm ngón tay của Dạ Tư Không biến thành trảo, nắm vào trong hư không một cái.

Một cỗ khí tức kinh khủng lập từ trong thân thể Dạ Tư Không bộc phát ra, một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên, ở trong hư không, một tên người áo đen xuất hiện.

- Loại nhiệm vụ này, nếu như không có người ở bên cạnh tìm cơ hội, vậy liền không giống tác phong của Sát Giới.

Dạ Tư Không từ tốn nói.

Mã phu biến sắc, trực tiếp quỳ trên không trung:

- Gia chủ, tiểu nhân vô năng.

- Trở về lãnh phạt, về sau không thể phạm sai lầm cấp thấp này nữa, bằng không lần sau cũng không chỉ lãnh phạt đơn giản như vậy.

- Tạ gia chủ tha mạng, tạ gia chủ!

Theo bàn tay Dạ Tư Không di chuyển, người áo đen cũng chậm rãi bay qua, thế nhưng tiếng thét thống khổ trong miệng chưa từng ngừng qua.

Xương cốt toàn thân dường như muốn nứt ra.

Tình báo sai lầm nghiêm trọng! Tên Dạ Tư Không này thấy thế nào đều không giống như nhân vật cấp bậc Kiếm Tông!

Hơn nữa y còn đang dùng Pháp Đạo!

- Bảo các ngươi nói ra chủ thuê, chắc hẳn hẳn là không thể nào, các ngươi đều là sát thủ trải qua huấn luyện, thủ khẩu như bình, cho dù chết cũng sẽ không nói.

Hai tên sát thủ đứng như trời tròng trực tiếp hóa thành sương máu, chết không rõ ràng.

- Ta nói, ta nói!!!

Người áo đen bị bắt lập tức cầu xin.

- Ngươi nói xem.

- Là một người mưu mô, thật, ta thề.

Phốc!

Dạ Tư Không trực tiếp nghiền nát, một vũng máu từ trên không rơi xuống.

Dạ Dương đứng ở bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, từ lúc nào cha trở nên lợi hại như vậy?

Kiếm Tông nói giết liền giết, nhẹ nhàng tự nhiên như vậy.

- Sát Giới càng ngày càng yếu.

Dạ Tư Không thì thào một tiếng, chắp tay đi vào trong xe ngựa.

Dạ Dương cùng mã phu liếc nhau, mã phu tranh thủ thời gian gục đầu xuống.

Mã phu là muốn nói, không phải Sát Giới quá yếu, là gia chủ ngươi càng ngày càng mạnh.

- Cha, đến cùng là ai muốn giết ngài?

- Người muốn giết ta nhiều lắm, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng liền sẽ thử một chút, về trước đi, chuyện này không được truyền ra ngoài.

- Vâng.

- Đúng rồi, mặc kệ lão tứ phạm vào tội gì đi, cũng không thể để người khác giết.

Ánh mắt Dạ Dương sáng lên:

- Đã hiểu.

Dạ Tư Không lần nữa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Dạ Dương nhìn cha, đều cảm giác hiện tại cha quá mạnh, nhưng cha vẫn luôn điệu thấp, đợi đến một ngày đột nhiên bùng nổ.

Tính cách điệu thấp xem ra là có di truyền. Dạ Minh như thế, Dạ Côn cũng là như thế, Tần ca muốn điệu thấp, đó là chuyện bình thường.

Bên trong An Khang châu, Dạ gia ban bố thông cáo, gia chủ nguyên lai do Dạ Chiếu đảm nhận, đổi thành Dạ Tư Niên.

Sau khi Trưởng Tôn Nhị biết liền không tài nào nghĩ ra, vì sao lại lựa chọn Dạ Tư Niên, mà không phải Dạ Côn?

Chọn Dạ Tư Niên, vậy tới nơi này làm gì?

Bất quá chuyện này cũng rất tốt, ít nhất hiện tại Dạ Côn không có đứng bên phe nào.

Màn đêm An Khang châu dần dần buông xuống, người ở Bình Khang Phường có chút khẩn trương.

Nhất là những nhà có tiểu hài tử, căn bản không dám ngủ, rất sợ hài tử đột nhiên biến mất

Nhưng nghĩ tới Ngân Sắc Nam Nhân tại Bình Khang Phường trông coi, trong lòng liền an tâm hơn rất nhiều, Ngân Sắc Nam Nhân đúng là một người tốt.

Buổi tối hôm nay Dạ Côn phải đi ra ngoài làm một chút chuyện, thế nhưng phải giấu diếm tất cả mọi người mới được, cho nên liền...

- Hai nàng đến cùng có ý gì, mấy ngày nay luôn xụ mặt, các nàng muốn ta thế nào, hôm nay phải nói rõ ràng ra!

Biện pháp Côn ca nghĩ ra, chính là nổi giận với thê tử.

Ông trời ơi, Côn ca đúng là ngưu bức!

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều mông bức, đột nhiên phát cáu với mình, thật là ghê gớm nha.

- Phu quân, đừng nóng giận, Mộ Nhi sợ ~

Nhan Mộ Nhi quen thuộc dáng vẻ nũng nịu, lập tức liền bắt đầu cầu xin tha thứ.

Diệp Ly cũng im lặng, đều đã quen với bộ dáng nũng nịu cười hề hề của tiểu trọc đầu rồi.

Diệp Ly ta tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ! Chết cũng sẽ không!

Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Diệp Ly, Dạ Côn cảm thấy rất sảng khoái, nguyên lai mắng thê tử có cảm giác như vậy, không biết đánh thê tử sẽ có cảm giác gì?

Hay là thử một lần a ~

- Hai người các nàng ở trong phòng suy nghĩ thật kỹ cho ta, đúng là tức chết ta rồi, ở đâu cũng xụ mặt với ta! Ta không tự ái à?!

Nói xong Dạ Côn liền đi ra khỏi phòng, còn đóng sầm cửa lại.

Nhìn Dạ Côn tức giận bỏ đi, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi than nhẹ một tiếng, chẳng lẽ lần này thật chọc giận tiểu trọc đầu rồi?

Nhưng lại không thể không cẩn thận nghĩ lại, còn rống còn mắng, nhìn đệ đệ một chút, đều biết đau lòng thê tử, giống như cha vậy.

Dạ Côn đi ra bên ngoài liền lật mặt, vừa rồi quá thư thái.

Hiện tại chỉ đợi Đông Tứ và Đát Từ tới hồi báo.

Sau đó mặc lên trang bị liền đi, cuối cùng ở dưới ánh mắt của mọi người, chọc thủng tên giả mạo kia.

Đây là một bộ kế hoạch hoàn chỉnh, ổn!

Bất quá vẫn phải xem trước Đông Tứ và Đát Từ chuẩn bị cho mình như thế nào.

Vẫn không có cơ hội xem đây.

Dạ Côn cố ý chạy đến nhà xí cách đó không xa, chuẩn bị xem xem bộ giáp mới của mình

Vuốt ve chiếc nhẫn màu bạc, Dạ Côn âm u hô:

- Biến thân đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện