- Cha...
Dạ Dương nhìn ánh mắt phụ thân lộ ra một tia thương cảm, trầm giọng kêu.
Này một tia thương cảm bị Dạ Tư Không thu vào, làm gia chủ Dạ gia, không thể để cho người ngoài thấy một mặt yếu ớt của mình được.
Dạ gia trong mắt thế nhân vĩnh viễn mạnh mẽ, tinh thần bất khuất.
Nhưng loại tinh thần này chỉ lưu lại ở bên trong thế hệ Dạ Tư Không, dần dần liền biến, nhưng Dạ Tư Không cũng không cải biến sơ tâm, vì sự vinh quang và mạnh mẽ của gia tộc, ông đã phải bỏ quá nhiều.
Hai tên thủ vệ đứng ở cửa thấy một vị lão giả cùng một người đàn ông trung niên đi đến, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Dạ Tư Không là lần đầu tiên tới An Khang châu, Dạ Dương cũng chưa từng bước vào An Khang châu, dù sao năm đó không tranh được, nhìn sẽ chỉ thêm bực mình.
- Hai vị là đến bái tế sao?
- Đúng vậy.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Thủ vệ nhìn cách ăn mặc của hai người, dường như cũng là người có quyền có thế, cho nên không có ngăn cản, dẫn hai người đi vào.
Ở trung ương trong đại sảnh có đặt một cái quan tài màu vàng kim, trên xà nhà xung quanh treo màn trắng, Dịch Y Vân quỳ tại trước linh đường, đốt tiền giấy, Dạ Tư Niên quỳ ở một bên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà ở đối diện Dịch Y Vân, chính là mẫu thân Dạ Thiếu Long, trên mặt không có chút huyết sắc nào, hốc mắt đỏ bừng, rất là suy yếu.
- Có khách tới!
Quản gia ở bên ngoài hô, mọi người trong nội đường đều quay đầu nhìn sang.
Mẫu thân Dạ Thiếu Long căn bản không biết đám người Dạ Tư Không, bởi vì sau khi Dạ Chiếu tới nơi này mới cưới, cho dù hồi trở lại Thái Kinh, đều chỉ mang theo Dịch Y Vân, dù sao đây là chính thê.
Dịch Y Vân cùng Dạ Tư Niên cũng kinh ngạc vô cùng, vốn cho rằng chẳng qua là phái người tới truyền đạt, ngàn vạn lần không nghĩ tới.
Dạ Tư Không thế mà đến rồi! Ngay cả Dạ Dương kia cũng tới!
Gia chủ Dạ gia rời khỏi Thái Kinh, chỉ sợ Thánh Nhân sẽ đứng ngồi không yên, trong lòng sinh nghi.
Dạ Tư Không cùng Dạ Dương đi đến trước linh vị Dạ Chiếu, Dịch Y Vân cùng Dạ Tư Niên trực tiếp quỳ lạy Dạ Tư Không.
Mặc dù mẫu thân Dạ Thiếu Long nghi hoặc, thế nhưng cũng làm theo động tác của hai người.
- Tân khách nhất cúc cung! (cúc cung: cúi đầu)
Quản gia bên cạnh chỉ tưởng rằng là khách đến tế bái, căn bản không ngờ lại là gia chủ Dạ gia.
Dạ Tư Không cúi đầu trước linh vị của nhi tử, Dạ Dương nhìn cha đều cúi đầu, mình cũng giống như vậy.
- Nhị cúc cung!
- Tam cúc cung!
- Gia chúc tạ lễ!
- Cha, nhị ca
Dịch Y Vân cung kính hô.
- Gia gia, nhị bá.
Trong lòng Dạ Tư Niên có chút khẩn trương, đối mặt với gia gia, liền cảm thấy giống như có một ngọn núi đè lên trên vai, cho dù hiện tại đã là đồ đệ của Kiếm Đế.
Mẫu thân Dạ Thiếu Long bên cạnh nghe xong liền kinh ngạc vạn phần, trực tiếp quỳ đến trước mặt Dạ Tư Không:
- Cha, người hãy làm chủ cho phu quân! Hãy làm chủ cho Thiếu Long, bọn họ chết thật thê thảm, là do Ngân Sắc Nam Nhân kia! Y móc tim phu quân ra, đạp vỡ đầu của Thiếu Long, con trai của ta...
Dạ Tư Không cúi đầu nhìn thoáng qua phụ nhân, lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người Dịch Y Vân.
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, dưới ánh mắt của Dạ Dương, nhanh chóng kéo mẫu thân Dạ Thiếu Long ra.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Dạ Tư Không hơi thở dài một hơi, từ tốn nói:
- Cực khổ rồi.
- Con dâu không khổ, cha từ xa tới, ngài vất vả rồi.
Dịch Y Vân cung kính nói ra, đối mặt với đại lão gia tộc này, Dịch Y Vân không dám càn rỡ.
Dạ Tư Không chuyển qua nhìn Dạ Tư Niên:
- Tư Niên, lần trước gặp con, con vẫn chỉ là hài tử, hiện tại đã có mấy phần uy nghiêm giống cha con, nơi này giao cho con, gia gia yên tâm, cũng đừng khiến gia gia thất vọng.
Câu nói này khiến Dịch Y Vân yên tâm, xem ra cha cuối cùng vẫn lựa chọn Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Kỳ thật đây không phải lựa chọn, đây là đơn hướng lựa chọn, Nguyên Tôn Kiếm Đế ngoại trừ là Kiếm Đế ra thì còn có thân phận gì? Chính là hoàng thất!
Không chọn hoàng thất, vậy liền có mưu phản chi tâm!
Trước kia là lựa chọn trong nội bộ gia tộc, Dạ Côn là lựa chọn đầu tiên, thế nhưng gia nhập hoàng thất, vậy liền không được chọn.
Dạ Tư Niên xúc động vạn phần, cho tới bây giờ chưa thấy qua gia gia khen ngợi người nào, ngay cả cha đều không được gia gia tán dương, hôm nay mình lại được.
- Gia gia, Tư Niên sẽ không cô phụ kỳ vọng của người,
Dạ Tư Niên cung kính nói ra.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:
- Ừm, học tập cho giỏi, đừng làm mất mặt Dạ gia.
- Vâng, gia gia!
Dịch Y Vân cười nhẹ nói:
- Cha, nhị ca, đã sắp đến trưa rồi, con sẽ bảo người chuẩn bị cơm trưa.
- Không cần phiền đệ muội, cha còn phải trở về Thái Kinh.
Dạ Dương nhẹ nói ra.
Dịch Y Vân sửng sốt một chút, lập tức mặt giãn ra:
- Vậy con dâu liền không lưu cha, cha trên đường cẩn thận.
Dạ Tư Không yên lặng gật đầu, quay người rời đi.
Bất quá lại đưa tay khoác lên quan tài, cuối cùng vỗ vỗ quan tài, lẩm bẩm nói:
- Lão tứ, mệt mỏi thì nghỉ ngơi thật tốt, kiếp sau đừng có ngu xuẩn như vậy.
Sau khi nói xong, Dạ Tư Không rốt cuộc không có quay đầu, cùng Dạ Dương rời khỏi Dạ gia.
Dạ Tư Không làm sao không biết sự tình phát sinh trong đó, cưng chiều tiểu tử làm xằng làm bậy, cuối cùng rơi vào kết cục như thế, nhưng bất kể sai thế nào, cũng là nhi tử.
Dịch Y Vân nhìn Dạ Tư Không rời đi, khóe miệng lộ ra đường cong, nhưng mẫu thân Dạ Thiếu Long bên cạnh lại gào gào khóc lớn, người một nhà hai loại tâm tính.
Thân ở đại gia tộc, liền phải có giác ngộ như thế.
Ngồi lên xe ngựa, Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Đi Học Viện Vô Hư.
Cha không phải nói trở về sao? Làm sao lại muốn đi gặp tiểu tử kia?
Mặc dù không hiểu ý của cha, nhưng Dạ Dương không dám không nghe theo, bảo mã phu trực tiếp đi Học Viện Vô Hư.
Bạch Vũ Mã quả thật là thứ tốt, từ thành đông đến thành tây, thời gian không đến một nén nhang.
Bất quá Dạ Tư Không cũng không có trực tiếp đi vào Học Viện Vô Hư, mà là hạ xuống bên ngoài Bình Khang Phường, đi bộ vào.
- Bình Khang Phường, thật đúng là náo nhiệt.
Dạ Tư Không nhìn đám người bàn luận sôi nổi, lẩm bẩm nói.
- Lão tiên sinh, hẳn ngài mới từ nơi khác đến, đây không phải náo nhiệt, mà là đã xảy ra chuyện rồi.
Một bên lão ông thở dài nói.
Dạ Tư Không nhàn nhạt hỏi:
- Lão nhân gia, nơi này đã xảy ra chuyện gì?
- Trong vòng một đêm mất đi trên trăm đứa bé, náo động đến lòng người bàng hoàng, bất quá cũng may Ngân Sắc Nam Nhân tọa trấn Bình Khang Phường, giúp bách tính có thể an tâm một chút.
Dạ Dương lạnh giọng nói ra:
- Một tên giặc cỏ lại có uy vọng như thế, cha...
Dạ Tư Không không nói chuyện, tiếp tục đi đến Học Viện Vô Hư, càng tiến vào Bình Khang Phường, càng có thể nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người.
Mặc dù Dạ Dương không thích Dạ Chiếu, nhưng giết người Dạ gia, đó chính là đang gây hấn với Dạ gia.
Ngân Sắc Nam Nhân phải chết, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện... Ngân Sắc Nam Nhân dùng khí thế liền có thể bức lui Đạo Đức Tử, như thế làm sao giết?
Thế nhưng hiện tại Ngân Sắc Nam Nhân sống rất tốt, thậm chí còn được bách tính yêu thích, khẩu khí này nuốt không trôi.
- Kia chính là Ngân Sắc Nam Nhân?
Dạ Tư Không nhìn về phía nam nhân mặc áo giáp bạc trong đám người hỏi.
- Cha, hẳn là y.
Dạ Tư Không nhìn Ngân Sắc Nam Nhân thật sâu, mà Ngân Sắc Nam Nhân phảng phất có thể phát hiện ra được, cũng nhìn về phía Dạ Tư Không.
Mặc dù Ngân Sắc Nam Nhân mang mũ giáp, không nhìn thấy con mắt, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, ánh mắt hai người đã ma sát trong không khí.
- Đi thôi.
Dạ Tư Không từ tốn nói, tiếp tục đi tới Học Viện Vô Hư.
Ngân Sắc Nam Nhân cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục an ủi bách tính, bảo mọi người yên tâm.
Dạ Dương nhìn ánh mắt phụ thân lộ ra một tia thương cảm, trầm giọng kêu.
Này một tia thương cảm bị Dạ Tư Không thu vào, làm gia chủ Dạ gia, không thể để cho người ngoài thấy một mặt yếu ớt của mình được.
Dạ gia trong mắt thế nhân vĩnh viễn mạnh mẽ, tinh thần bất khuất.
Nhưng loại tinh thần này chỉ lưu lại ở bên trong thế hệ Dạ Tư Không, dần dần liền biến, nhưng Dạ Tư Không cũng không cải biến sơ tâm, vì sự vinh quang và mạnh mẽ của gia tộc, ông đã phải bỏ quá nhiều.
Hai tên thủ vệ đứng ở cửa thấy một vị lão giả cùng một người đàn ông trung niên đi đến, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Dạ Tư Không là lần đầu tiên tới An Khang châu, Dạ Dương cũng chưa từng bước vào An Khang châu, dù sao năm đó không tranh được, nhìn sẽ chỉ thêm bực mình.
- Hai vị là đến bái tế sao?
- Đúng vậy.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Thủ vệ nhìn cách ăn mặc của hai người, dường như cũng là người có quyền có thế, cho nên không có ngăn cản, dẫn hai người đi vào.
Ở trung ương trong đại sảnh có đặt một cái quan tài màu vàng kim, trên xà nhà xung quanh treo màn trắng, Dịch Y Vân quỳ tại trước linh đường, đốt tiền giấy, Dạ Tư Niên quỳ ở một bên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà ở đối diện Dịch Y Vân, chính là mẫu thân Dạ Thiếu Long, trên mặt không có chút huyết sắc nào, hốc mắt đỏ bừng, rất là suy yếu.
- Có khách tới!
Quản gia ở bên ngoài hô, mọi người trong nội đường đều quay đầu nhìn sang.
Mẫu thân Dạ Thiếu Long căn bản không biết đám người Dạ Tư Không, bởi vì sau khi Dạ Chiếu tới nơi này mới cưới, cho dù hồi trở lại Thái Kinh, đều chỉ mang theo Dịch Y Vân, dù sao đây là chính thê.
Dịch Y Vân cùng Dạ Tư Niên cũng kinh ngạc vô cùng, vốn cho rằng chẳng qua là phái người tới truyền đạt, ngàn vạn lần không nghĩ tới.
Dạ Tư Không thế mà đến rồi! Ngay cả Dạ Dương kia cũng tới!
Gia chủ Dạ gia rời khỏi Thái Kinh, chỉ sợ Thánh Nhân sẽ đứng ngồi không yên, trong lòng sinh nghi.
Dạ Tư Không cùng Dạ Dương đi đến trước linh vị Dạ Chiếu, Dịch Y Vân cùng Dạ Tư Niên trực tiếp quỳ lạy Dạ Tư Không.
Mặc dù mẫu thân Dạ Thiếu Long nghi hoặc, thế nhưng cũng làm theo động tác của hai người.
- Tân khách nhất cúc cung! (cúc cung: cúi đầu)
Quản gia bên cạnh chỉ tưởng rằng là khách đến tế bái, căn bản không ngờ lại là gia chủ Dạ gia.
Dạ Tư Không cúi đầu trước linh vị của nhi tử, Dạ Dương nhìn cha đều cúi đầu, mình cũng giống như vậy.
- Nhị cúc cung!
- Tam cúc cung!
- Gia chúc tạ lễ!
- Cha, nhị ca
Dịch Y Vân cung kính hô.
- Gia gia, nhị bá.
Trong lòng Dạ Tư Niên có chút khẩn trương, đối mặt với gia gia, liền cảm thấy giống như có một ngọn núi đè lên trên vai, cho dù hiện tại đã là đồ đệ của Kiếm Đế.
Mẫu thân Dạ Thiếu Long bên cạnh nghe xong liền kinh ngạc vạn phần, trực tiếp quỳ đến trước mặt Dạ Tư Không:
- Cha, người hãy làm chủ cho phu quân! Hãy làm chủ cho Thiếu Long, bọn họ chết thật thê thảm, là do Ngân Sắc Nam Nhân kia! Y móc tim phu quân ra, đạp vỡ đầu của Thiếu Long, con trai của ta...
Dạ Tư Không cúi đầu nhìn thoáng qua phụ nhân, lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người Dịch Y Vân.
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, dưới ánh mắt của Dạ Dương, nhanh chóng kéo mẫu thân Dạ Thiếu Long ra.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Dạ Tư Không hơi thở dài một hơi, từ tốn nói:
- Cực khổ rồi.
- Con dâu không khổ, cha từ xa tới, ngài vất vả rồi.
Dịch Y Vân cung kính nói ra, đối mặt với đại lão gia tộc này, Dịch Y Vân không dám càn rỡ.
Dạ Tư Không chuyển qua nhìn Dạ Tư Niên:
- Tư Niên, lần trước gặp con, con vẫn chỉ là hài tử, hiện tại đã có mấy phần uy nghiêm giống cha con, nơi này giao cho con, gia gia yên tâm, cũng đừng khiến gia gia thất vọng.
Câu nói này khiến Dịch Y Vân yên tâm, xem ra cha cuối cùng vẫn lựa chọn Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Kỳ thật đây không phải lựa chọn, đây là đơn hướng lựa chọn, Nguyên Tôn Kiếm Đế ngoại trừ là Kiếm Đế ra thì còn có thân phận gì? Chính là hoàng thất!
Không chọn hoàng thất, vậy liền có mưu phản chi tâm!
Trước kia là lựa chọn trong nội bộ gia tộc, Dạ Côn là lựa chọn đầu tiên, thế nhưng gia nhập hoàng thất, vậy liền không được chọn.
Dạ Tư Niên xúc động vạn phần, cho tới bây giờ chưa thấy qua gia gia khen ngợi người nào, ngay cả cha đều không được gia gia tán dương, hôm nay mình lại được.
- Gia gia, Tư Niên sẽ không cô phụ kỳ vọng của người,
Dạ Tư Niên cung kính nói ra.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:
- Ừm, học tập cho giỏi, đừng làm mất mặt Dạ gia.
- Vâng, gia gia!
Dịch Y Vân cười nhẹ nói:
- Cha, nhị ca, đã sắp đến trưa rồi, con sẽ bảo người chuẩn bị cơm trưa.
- Không cần phiền đệ muội, cha còn phải trở về Thái Kinh.
Dạ Dương nhẹ nói ra.
Dịch Y Vân sửng sốt một chút, lập tức mặt giãn ra:
- Vậy con dâu liền không lưu cha, cha trên đường cẩn thận.
Dạ Tư Không yên lặng gật đầu, quay người rời đi.
Bất quá lại đưa tay khoác lên quan tài, cuối cùng vỗ vỗ quan tài, lẩm bẩm nói:
- Lão tứ, mệt mỏi thì nghỉ ngơi thật tốt, kiếp sau đừng có ngu xuẩn như vậy.
Sau khi nói xong, Dạ Tư Không rốt cuộc không có quay đầu, cùng Dạ Dương rời khỏi Dạ gia.
Dạ Tư Không làm sao không biết sự tình phát sinh trong đó, cưng chiều tiểu tử làm xằng làm bậy, cuối cùng rơi vào kết cục như thế, nhưng bất kể sai thế nào, cũng là nhi tử.
Dịch Y Vân nhìn Dạ Tư Không rời đi, khóe miệng lộ ra đường cong, nhưng mẫu thân Dạ Thiếu Long bên cạnh lại gào gào khóc lớn, người một nhà hai loại tâm tính.
Thân ở đại gia tộc, liền phải có giác ngộ như thế.
Ngồi lên xe ngựa, Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Đi Học Viện Vô Hư.
Cha không phải nói trở về sao? Làm sao lại muốn đi gặp tiểu tử kia?
Mặc dù không hiểu ý của cha, nhưng Dạ Dương không dám không nghe theo, bảo mã phu trực tiếp đi Học Viện Vô Hư.
Bạch Vũ Mã quả thật là thứ tốt, từ thành đông đến thành tây, thời gian không đến một nén nhang.
Bất quá Dạ Tư Không cũng không có trực tiếp đi vào Học Viện Vô Hư, mà là hạ xuống bên ngoài Bình Khang Phường, đi bộ vào.
- Bình Khang Phường, thật đúng là náo nhiệt.
Dạ Tư Không nhìn đám người bàn luận sôi nổi, lẩm bẩm nói.
- Lão tiên sinh, hẳn ngài mới từ nơi khác đến, đây không phải náo nhiệt, mà là đã xảy ra chuyện rồi.
Một bên lão ông thở dài nói.
Dạ Tư Không nhàn nhạt hỏi:
- Lão nhân gia, nơi này đã xảy ra chuyện gì?
- Trong vòng một đêm mất đi trên trăm đứa bé, náo động đến lòng người bàng hoàng, bất quá cũng may Ngân Sắc Nam Nhân tọa trấn Bình Khang Phường, giúp bách tính có thể an tâm một chút.
Dạ Dương lạnh giọng nói ra:
- Một tên giặc cỏ lại có uy vọng như thế, cha...
Dạ Tư Không không nói chuyện, tiếp tục đi đến Học Viện Vô Hư, càng tiến vào Bình Khang Phường, càng có thể nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người.
Mặc dù Dạ Dương không thích Dạ Chiếu, nhưng giết người Dạ gia, đó chính là đang gây hấn với Dạ gia.
Ngân Sắc Nam Nhân phải chết, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện... Ngân Sắc Nam Nhân dùng khí thế liền có thể bức lui Đạo Đức Tử, như thế làm sao giết?
Thế nhưng hiện tại Ngân Sắc Nam Nhân sống rất tốt, thậm chí còn được bách tính yêu thích, khẩu khí này nuốt không trôi.
- Kia chính là Ngân Sắc Nam Nhân?
Dạ Tư Không nhìn về phía nam nhân mặc áo giáp bạc trong đám người hỏi.
- Cha, hẳn là y.
Dạ Tư Không nhìn Ngân Sắc Nam Nhân thật sâu, mà Ngân Sắc Nam Nhân phảng phất có thể phát hiện ra được, cũng nhìn về phía Dạ Tư Không.
Mặc dù Ngân Sắc Nam Nhân mang mũ giáp, không nhìn thấy con mắt, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, ánh mắt hai người đã ma sát trong không khí.
- Đi thôi.
Dạ Tư Không từ tốn nói, tiếp tục đi tới Học Viện Vô Hư.
Ngân Sắc Nam Nhân cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục an ủi bách tính, bảo mọi người yên tâm.
Danh sách chương