- Tạ ơn Hồng Mụ.

Dịch Y Vân cung kính cười nói.

- Đúng rồi, nam nhân đã của ngươi ở chỗ này thiếu kim tệ, không nhiều, chỉ chừng ba mươi vạn, mỗi lần chơi cô nương đều không trả tiền, nếu không phải thấy y là gia chủ Dạ gia, ta đã sớm tìm người đánh chết y.

Dịch Y Vân nghe xong sầm mặt lại, hay cho một tên Dạ Chiếu! Thế mà đi hoa lâu chơi gái! Còn ghi nợ! Ngươi thật không biết xấu hổ!

Nếu như hôm nay không đến đây, ta còn đau lòng vì ngươi!

- Hồng Mụ yên tâm, ngày mai ta sẽ sai người đưa kim phiếu đến.

- Vậy thì không còn gì tốt hơn.

Dạ Tư Niên cũng không dám tới cái hoa lâu này, một chút chuyện riêng tư đều không giữ được, vừa rồi Hồng Mụ này ở bên ngoài còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đảo mắt liền bị bán.

Mẹ con hai người đi ra Hoa Hương Lâu, cũng là tầng tầng thở phào một hơi.

- Mẫu thân, người cảm thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế có thu con không?

Dạ Tư Niên khẩn trương hỏi, nếu như thu mình làm đồ đệ, như vậy tương lai... trong đầu không khỏi huyễn nghĩ tới.

- Không biết.

Một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân Dạ Tư Niên, nghe mẫu thân nói, hình ảnh huyễn tưởng vừa rồi liền nát vụn.

- Bất quá đây là hy vọng duy nhất của chúng ta, Tư Niên... van cầu lão thiên.

- Ừm, hài nhi biết.

Hiện tại cũng chỉ có lão thiên có thể cứu vớt hai mẹ con này.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Tư Niên từ trong tông đường đi ra, ngáp, quỳ một buổi tối, cầu một buổi tối.

Xoạt!

Một đạo ánh bạc thoáng hiện, chỉ thấy trên cửa gỗ bên xuất hiện một thanh phi đao, bên trên phi đao còn có tờ giấy.

Dạ Tư Niên tỉnh cả ngủ, cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức rút đao vứt trên mặt đất, mở tờ giấy ra.

Sau khi xem xong trái tim Dạ Tư Niên đều muốn nứt ra, bởi vì Nguyên Tôn Kiếm Đế đáp ứng thu mình làm đồ đệ! Thậm chí ở phía dưới còn có kí tên.

Nguyên Hạo!

- Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân!

Dạ Tư Niên mừng rỡ không thôi trực tiếp chạy ra ngoài.

Lúc Dạ Tư Niên chạy không bao lâu, một người áo đen đột nhiên xuất hiện tại hiện trường, nhặt phi đao trên mặt đất lên, thì thào một câu:

- Hiện đang phi đao lên giá, không thể tùy tiện ném, vẫn phải thu về lần sau sử dụng.

Nói xong liền tan biến ở hiện trường.

Sau khi Dịch Y Vân biết được, cả người mừng như điên, lập tức viết thư cho Dạ gia Thái Kinh.

Gia chủ Dạ gia An Khang châu, không phải con ta thì còn có thể là ai!

Dạ Côn với tư cách là "người cạnh tranh", lúc này đang ôm thê tử nằm ngáy o o, hoàn toàn không biết mình là ứng cử viên chức gia chủ, còn bị người nhằm vào.

Côn ca dưới tình huống cái gì cũng không biết, đối thủ đã bắt đầu động thủ, nhưng vấn đề càng lớn hơn là... Côn ca căn bản không quan tâm.

Nói khó nghe một chút chính là, ngươi chủ động tới thương lượng với ta, gia chủ này liền cho ngươi, thứ ngươi coi như bảo vật, Côn ca ta chỉ xem như cái rắm.

- Ly Nhi, eo thật trơn ~

- Mộ Nhi, eo rất thon ~

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi thật muốn bóp chết tên đầu trọc chết tiệt này, không nguyện ý coi như xong, còn nói lời này, không sợ chúng ta đội cho ngươi hai cái mũ thật đẹp à!

- Đại ca, đại ca!!!

Ngoài cửa vang lên tiếng hô của Dạ Tần, bây giờ Dạ Côn nghe thấy loại tiếng hô này, cũng biết không phải chuyện tốt, bất quá sao hôm nay đệ đệ lại dậy sớm như vậy.

Đương nhiên là bị Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên kéo lên, dù sao vừa mới đến Dạ gia, làm sao có thể để tẩu tẩu làm đồ ăn sáng hoài được.

- Làm sao vậy? Còn đang ngủ.

- Chớ ngủ, Thánh Nhân đã chiêu cáo thiên hạ!

- Hửm???

Dạ Côn trực tiếp nhảy xuống giường, mặc áo trắng mở cửa, kiều thê trên giường thầm mắng tiểu trọc đầu một tiếng, tranh thủ thời gian kéo chăn che khuất thân thể.

Dạ Tần cũng là người đứng đắn, làm sao có thể liếc trộm đây.

- Xảy ra chuyện gì?

- Thánh Nhân chiêu cáo thiên hạ, cha được phong Vương Gia, công chúa Trưởng Tôn Nhị gả cho cho ta, còn có Ký châu trưởng tội danh thành lập, kết án... mà Ba Đài tiếp nhận vị trí châu trưởng.

Dạ Côn sờ lên đầu trọc, Ba Đài thật lên làm châu trưởng. Hơn nữa còn kết án như thế? Chuyện này cũng quá qua loa rồi đi.

Cảm giác chuyện này chính là do Thánh Nhân làm, nhanh như vậy đã kết án.

Mà hiện tại Ba Đài xem như thật nắm toàn bộ An Khang châu trong tay!!! Một mình kiêm tận ba chức vị quan trọng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua, hơn nữa cũng quá nhanh đi. Không tới mấy ngày đã biến thành châu trưởng...

- Đại ca, hiện tại bên ngoài lại có người đến, Đông Tứ và Đát Từ đang ngăn cửa.

- Là ai tới?

Dạ Côn nghi hoặc hỏi.

- Đều là quyền quý An Khang châu tới tặng quà.

Dạ Tần bất đắc dĩ nói ra, nếu cha cùng mẫu thân còn ở đây thì tốt rồi, chúng ta vẫn còn là hài tử.

Đầu Dạ Côn đã muốn nứt ra, ngươi nói không gặp, vậy không phải liền mất đi rất nhiều nhân mạch sao? Còn đắc tội người ta.

Nhưng nếu gặp, Côn ca lại không thích tràng diện như thế.

Đột nhiên, ánh mắt Dạ Côn sáng lên:

- Đệ đệ, bảo thê tử của ngươi đi gặp đi, nói thế nào cũng là công chúa, đối phó loại chuyện này tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa có công chúa, những người kia cũng sẽ có chừng mực.

- Đại ca nói có lý, ta sẽ về nói với Nhị Nhị.

- Ầy, đã gọi Nhị Nhị rồi cơ à, rất thân mật đấy, thế nào, đã đoạt trái tim công chúa tới tay, biến thành người của chúng ta chưa?

Dạ Côn run lông mày lên, khà khà nói ra.

Dạ Tần sờ lên tóc mai cười nói:

- Đại ca, nào có nhanh như vậy, cũng phải bồi dưỡng tình cảm một thời gian.

- Hiện tại tình cảm các ngươi còn chưa đủ sâu.

- Bây giờ còn chưa bắt đầu trao đổi trên tinh thần, từ từ sẽ đến.

Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, ngươi ngưu bức.

- Gọi tẩu tẩu đến ăn sáng đi, ta đi thương lượng với Nhị Nhị.

- Được.

Chờ sau khi đệ đệ rồi đi, Dạ Côn đi vào trong nhà, lập tức liền cảm nhận được một cỗ oán khí thật sâu.

- Thê tử, chúng ta đi ăn sáng đi, công chúa tự mình làm, nếm thử xem thế nào.

Dạ Côn trực tiếp nắm chặt tay nhỏ của thê tử rồi đi ra ngoài, khiến thê tử vừa bực mình vừa buồn cười.

Trưởng Tôn Nhị đáp ứng yêu cầu của Dạ Côn, thấy những người này, Tử Yên liền ở bên cạnh bồi tiếp.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi không thích loại tình cảnh này, ăn cơm liền né tránh.

Dạ Côn cùng Dạ Tần càng không thích, cùng Nguyên Chẩn và Phong Điền đi tu luyện, Nguyên Chẩn và Phong Điền nghe phải tu luyện, biểu thị chúng ta muốn hướng công chúa tẩu tẩu học tập kỹ xảo nói chuyện.

Trong quá trình tiếp kiến, cũng phát sinh một chuyện.

Bên trong mấy tên quan lại quyền quý, có người từng gặp qua Tử Yên, khi nhìn thấy Tử Yên thế mà ngồi ở chỗ này, còn cùng công chúa ngồi cùng một chỗ, liền lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Hỏi một chút càng ghê gớm!

Khó trách Tử Yên không có ở hoa lâu.

Hiện tại đã biến thành thê tử Tiểu Vương Gia, quả thật đã biến thành Phượng Hoàng bay lên đầu cành rồi.

Nữ nhân a, chỉ cần dung mạo xinh đẹp, liền có thể dựa vào nam nhân mà sống, dễ dàng vô cùng.

Kiếp sau nhất định phải làm một nữ nhân xinh đẹp.

Tử Yên biến thành tiểu thê tử Tiểu Vương Gia, tin tức này rất nhanh liền truyền đến tai Hồng Mụ, Hồng Mụ kém chút đã tức chết.

Nha đầu chết tiệt kia không nói tiếng nào liền đi, còn muốn làm tiểu vương phi! Tiểu Vương Gia kia của ngươi còn chưa trả tiền chuộc thân cho ta đây!

Xem ra phải đi một chuyến.

Người ở An Khang châu lục tục ngo ngoe biết chuyện Tiểu Vương Gia cùng chuyện của công chúa, đều há mồm kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện