Lúc này tất cả mọi người đình chỉ đánh cược, lúc này là bà chủ mình đánh cược, trước đây chưa từng thấy qua.
Tất cả mọi người vây quanh ở bàn cược Dạ Côn cùng Nguyệt Trúc, tên đầu trọc này thật là muốn chết à, ngươi có thể thắng Doanh lão bản?
Chỉ sợ mỹ kiều nương bên cạnh đều sẽ thua sạch đi.
- Đại ca, lưu tâm.
Dạ Tần vẫn không nhịn được nhắc nhở.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, khinh địch cũng không phải tác phong của Côn ca ta.
- Bà chủ, trước nói tiền đặt cược phải không?
Dạ Côn hỏi.
- Đúng vậy, công tử.
- Ngươi đề xuất đi.
- Vậy ta liền thất lễ, ta muốn hai vị nữ tử này.
Mọi người lập tức xôn xao, bà chủ quả nhiên là nhắm tới hai cô gái kia.
- Vậy ta muốn mạng ngươi được không?
Dạ Côn cười nhạt, nụ cười của tử vong.
Người xung quanh hít sâu một hơi, lá gan tên đầu trọc này quá lớn! Có thể mở sòng bạc ở bến cảng, sau lưng cơ bản đều có người ở Thái Kinh chống đỡ.
Hơn nữa bối cảnh Nguyệt Trúc bất phàm, câu nói này quả thật muốn gây ra đại hoạ.
Người trẻ tuổi này quá vọng động rồi.
Nguyệt Trúc nghe thấy Dạ Côn nói ra tiền cược, nụ cười trên mặt dần dần tan biến:
- Công tử bất chấp hậu quả ư?
- Dám động đến nữ nhân của ta, còn nói chuyện hậu quả?
Dạ Côn từ tốn nói, trong giọng nói lộ vẻ bất thiện, lại cực kỳ kiên định.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi hận không thể lập tức xử lý nàng, nữ nhân này rất điên cuồng, đã bước lên tử lộ, còn càng chạy càng xa.
Hiện tại Nguyệt Trúc có chút đâm lao phải theo lao, tiếp nhận... như vậy phải chập nhận hậu quả, thắng tất nhiên là tốt, nhưng nếu như thua, vậy thì phiền toái.
Chết là không thể nào, nhưng đổi ý, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng sòng bạc, chỉ sợ cái tiệm này không mở nổi.
Đầu trọc đáng chết, đúng là thứ khó ưa!
Nhìn Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một chút, trong lòng Nguyệt Trúc đang tính toán lợi và hại ở trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, lợi nhiều hơn hại.
Một cái sòng bạc không cần cũng được.
- Được!
Nguyệt Trúc lạnh giọng nói ra.
- Đại ca!
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Bà chủ muốn đánh cược gì?
- Vậy cược thứ gì hiếm lạ một chút đi?
- Được.
Nguyệt Trúc cảm giác mình phải thay đổi cách nhìn với tên đầu trọc trước mặt này, hắn đã tính trước, hay là đang giả bộ ta đây?
Một lúc nữa liền có thể thấy rõ ràng.
- Ta có một gốc Hoa Cốt Thảo.
Lúc nghe thấy Hoa Cốt Thảo, mọi người lập tức náo động, Hoa Cốt Thảo chính là độc vật, sao khi ăn vào sẽ lập tức xuất hiện tình huống bị ăn mòn, máu thịt trên người hóa thành nước đặc, cuối cùng chỉ còn lại khung xương, đây chính là miêu tả dành cho Hoa Cốt Thảo.
Bà chủ đúng là điên rồi, Hoa Cốt Thảo vốn là thứ hiếm hoi, thế mà làm vật dụng đánh cược, thật là khiến người ta thổn thức không thôi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe thấy như vậy, không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, tiểu trọc đầu ngay cả canh Liệt Khai còn không sợ, lại đi sợ một cây cỏ?
Ngươi đây là muốn hai tay dâng tặng chiến thắng cho phu quân sao? Muốn thua thì nói một tiếng là được, hà tất phải đi một vòng lớn như vậy.
- Tiếp theo thế nào?
Dạ Côn dĩ nhiên biết công hiệu của Hoa Cốt Thảo, sáu năm đọc sách cũng không phải đọc không.
- Ai dám ăn, người đó liền thắng!
Mọi người nghe xong, thầm nghĩ bà chủ xảo quyệt, người khác thắng sẽ chết, mà ngươi lại ngồi mát ăn bát vàng.
Tuyệt đối không nên đi cược với bà chủ, đây là một tên lừa gạt!
Dạ Côn khẽ nhíu mày một thoáng, rất nhanh liền ý thức được chuyện này, lão bản nương này quả nhiên lòng dạ rắn rết.
- Ta cảm thấy phải thay đổi một chút.
Diệp Ly bên cạnh đột nhiên nói ra.
Nguyệt Trúc nhìn về phía Diệp Ly, lộ ra nụ cười thân thiện:
- Cô nương muốn đổi thế nào?
- Phu quân ta ăn Hoa Cốt Thảo, mà ngươi ăn cái này.
Chỉ thấy Diệp Ly không biết từ nơi nào lấy ra một cái bình nhỏ, Dạ Côn thấy côn trùng trong bình, tê từ bàn chân đến đỉnh đầu, trời ạ! Trên người Ly Nhi ngươi giấu bao nhiêu côn trùng như thế.
Trong bình có một con côn trùng đen sì, hai cây xúc tu lay một cái, dưới bụng mọc ra mười hai cái chân, chuyện này còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là mắt nhỏ trên đầu nó có tối thiểu có hơn hai mươi cái, che kín toàn bộ đầu.
Đâu chỉ Dạ Côn nhìn không thoải mái, mặt Nguyệt Trúc đều đen cả rồi, người xung quanh đều không dám nhìn thẳng con côn trùng kia, sợ mình ói hết ra.
Trong lòng Diệp Ly cười lạnh, vất vả lắm mới lấy từ chỗ thuộc hạ phụ thân, vốn là muốn dung hợp Độc Nga Đại Đế, nhưng lại bị tên Ngân Sắc Nam Nhân trời đánh oanh sát rồi.
- Đây là ta nhặt ở trên đường, nhìn thấy nó kỳ lạ liền cất chơi.
Diệp Ly giải thích một chút.
Nhan Mộ Nhi nắm lấy cơ hội nói ra:
- Phu quân, ngươi xem Diệp tỷ tỷ, khẩu vị rất đặc biệt.
- Về sau không nên bắt loại côn trùng này, vừa nhìn thôi đã sợ rồi.
Dạ Côn là thật tâm không thích loại côn trùng này, nhất là loại có nhiều bộ phần cơ thể kia, Côn ca ta có chứng sợ dày đặt.
- Ồ ~ phu quân, ta biết sai rồi.
Diệp Ly cũng là vì trút giận cho Dạ Côn, bằng không thì cũng sẽ không lấy ra vật quan trọng như vậy.
Dạ Côn thở phào một cái, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đụng vào cái bình, đẩy tới trước mặt Nguyệt Trúc.
Nếu ngươi dám nuốt nó, Dạ Côn ta liền bội phục ngươi!
Nguyệt Trúc hô hấp đều có chút gấp rút, đời này đều chưa thấy qua đồ vật buồn nôn như thế, các ngươi thắng!
- Công tử, phòng tốt phía trên đã chuẩn bị xong, vé đi đi An Khang châu cứ bao trên người ta.
Nguyệt Trúc không đùa, các ngươi quá không biết xấu hổ! Đánh chết Nguyệt Trúc ta cũng sẽ không nuốt thứ đáng ghê tởm này vào!
Đối với Nguyệt Trúc biến tướng nhận thua, mọi người không nói gì, có thể hiểu được.
Chơi như vậy quả thật quá buồn nôn.
- Mộ Nhi, Ly Nhi, các nàng nói có thể tính như vậy sao?
Dạ Côn nhẹ giọng hỏi.
- Không thể!
- Không thể!
Dạ Côn yên lặng nhìn Nguyệt Trúc, nhẹ nói ra:
- Ngươi cũng thấy đấy, thê tử của ta thù rất dai.
- Các ngươi!
Sắc mặt Nguyệt Trúc âm trầm, không nghĩ tới đối phương thế mà không nể mặt mũi.
- Ta không đồng ý đánh cược như thế!
Dạ Côn nhẹ nhẹ thở hắt ra:
- Bà chủ, trước đó ta muốn đi ngươi không cho, hiện tại rất mất mặt a.
- Công tử, ta nhớ kỹ ngươi!
- Đừng, ta có thê tử, hơn nữa sự tình của chúng ta vừa mới bắt đầu.
Dạ Côn không có ý định buông tha nàng như thế, thế mà đánh chủ ý vào nữ nhân của mình!
Nguyệt Trúc đứng dậy, lạnh như băng rời đi, người xung quanh vội vàng nhường ra một con đường.
- Đây là lão bản của chúng ta cho ngươi.
Một vị thị nữ cầm lấy vé phi thuyền tới, cung kính nói ra.
- Đệ đệ, nhận lấy, không cầm thì phí.
Dạ Côn không tin chuyện sẽ kết thúc như thế, hơn nữa bà chủ dụng ý rất sâu, xem ra có thể còn gặp lạp ở trên phi thuyền.
Dạ Tần đương nhiên nghe đại ca, tiếp nhận vé phi thuyền, vẫn là đại ca có biện pháp, không... vẫn là tẩu tẩu hiểu rõ nữ nhân, trực tiếp dọa lui đối phương.
Diệp Ly vừa định giấu trùng trùng đi, Dạ Côn lại nhanh hơn một bước, trực tiếp cầm lấy cái bình ném ra ngoài cửa sổ.
- Ta nhìn trong lòng rất không thoải mái, sau này Ly Nhi ngàn vạn lần đừng như vậy.
Hiện tại Diệp Ly rất muốn bóp chết phu quân, ngươi biết trùng trùng này ta vất vả thể nào mới lấy được không... ngươi thế mà lại ném đi như vậy....
Sớm biết vừa rồi đã không lấy ra, trời ạ... hắn là lão thiên phái tới trừng phạt mình sao.
Đông Tứ và Đát Từ đối với thái độ của lão sư, có chút ý nghĩ.
Tất cả mọi người vây quanh ở bàn cược Dạ Côn cùng Nguyệt Trúc, tên đầu trọc này thật là muốn chết à, ngươi có thể thắng Doanh lão bản?
Chỉ sợ mỹ kiều nương bên cạnh đều sẽ thua sạch đi.
- Đại ca, lưu tâm.
Dạ Tần vẫn không nhịn được nhắc nhở.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, khinh địch cũng không phải tác phong của Côn ca ta.
- Bà chủ, trước nói tiền đặt cược phải không?
Dạ Côn hỏi.
- Đúng vậy, công tử.
- Ngươi đề xuất đi.
- Vậy ta liền thất lễ, ta muốn hai vị nữ tử này.
Mọi người lập tức xôn xao, bà chủ quả nhiên là nhắm tới hai cô gái kia.
- Vậy ta muốn mạng ngươi được không?
Dạ Côn cười nhạt, nụ cười của tử vong.
Người xung quanh hít sâu một hơi, lá gan tên đầu trọc này quá lớn! Có thể mở sòng bạc ở bến cảng, sau lưng cơ bản đều có người ở Thái Kinh chống đỡ.
Hơn nữa bối cảnh Nguyệt Trúc bất phàm, câu nói này quả thật muốn gây ra đại hoạ.
Người trẻ tuổi này quá vọng động rồi.
Nguyệt Trúc nghe thấy Dạ Côn nói ra tiền cược, nụ cười trên mặt dần dần tan biến:
- Công tử bất chấp hậu quả ư?
- Dám động đến nữ nhân của ta, còn nói chuyện hậu quả?
Dạ Côn từ tốn nói, trong giọng nói lộ vẻ bất thiện, lại cực kỳ kiên định.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi hận không thể lập tức xử lý nàng, nữ nhân này rất điên cuồng, đã bước lên tử lộ, còn càng chạy càng xa.
Hiện tại Nguyệt Trúc có chút đâm lao phải theo lao, tiếp nhận... như vậy phải chập nhận hậu quả, thắng tất nhiên là tốt, nhưng nếu như thua, vậy thì phiền toái.
Chết là không thể nào, nhưng đổi ý, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng sòng bạc, chỉ sợ cái tiệm này không mở nổi.
Đầu trọc đáng chết, đúng là thứ khó ưa!
Nhìn Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một chút, trong lòng Nguyệt Trúc đang tính toán lợi và hại ở trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, lợi nhiều hơn hại.
Một cái sòng bạc không cần cũng được.
- Được!
Nguyệt Trúc lạnh giọng nói ra.
- Đại ca!
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Bà chủ muốn đánh cược gì?
- Vậy cược thứ gì hiếm lạ một chút đi?
- Được.
Nguyệt Trúc cảm giác mình phải thay đổi cách nhìn với tên đầu trọc trước mặt này, hắn đã tính trước, hay là đang giả bộ ta đây?
Một lúc nữa liền có thể thấy rõ ràng.
- Ta có một gốc Hoa Cốt Thảo.
Lúc nghe thấy Hoa Cốt Thảo, mọi người lập tức náo động, Hoa Cốt Thảo chính là độc vật, sao khi ăn vào sẽ lập tức xuất hiện tình huống bị ăn mòn, máu thịt trên người hóa thành nước đặc, cuối cùng chỉ còn lại khung xương, đây chính là miêu tả dành cho Hoa Cốt Thảo.
Bà chủ đúng là điên rồi, Hoa Cốt Thảo vốn là thứ hiếm hoi, thế mà làm vật dụng đánh cược, thật là khiến người ta thổn thức không thôi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe thấy như vậy, không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, tiểu trọc đầu ngay cả canh Liệt Khai còn không sợ, lại đi sợ một cây cỏ?
Ngươi đây là muốn hai tay dâng tặng chiến thắng cho phu quân sao? Muốn thua thì nói một tiếng là được, hà tất phải đi một vòng lớn như vậy.
- Tiếp theo thế nào?
Dạ Côn dĩ nhiên biết công hiệu của Hoa Cốt Thảo, sáu năm đọc sách cũng không phải đọc không.
- Ai dám ăn, người đó liền thắng!
Mọi người nghe xong, thầm nghĩ bà chủ xảo quyệt, người khác thắng sẽ chết, mà ngươi lại ngồi mát ăn bát vàng.
Tuyệt đối không nên đi cược với bà chủ, đây là một tên lừa gạt!
Dạ Côn khẽ nhíu mày một thoáng, rất nhanh liền ý thức được chuyện này, lão bản nương này quả nhiên lòng dạ rắn rết.
- Ta cảm thấy phải thay đổi một chút.
Diệp Ly bên cạnh đột nhiên nói ra.
Nguyệt Trúc nhìn về phía Diệp Ly, lộ ra nụ cười thân thiện:
- Cô nương muốn đổi thế nào?
- Phu quân ta ăn Hoa Cốt Thảo, mà ngươi ăn cái này.
Chỉ thấy Diệp Ly không biết từ nơi nào lấy ra một cái bình nhỏ, Dạ Côn thấy côn trùng trong bình, tê từ bàn chân đến đỉnh đầu, trời ạ! Trên người Ly Nhi ngươi giấu bao nhiêu côn trùng như thế.
Trong bình có một con côn trùng đen sì, hai cây xúc tu lay một cái, dưới bụng mọc ra mười hai cái chân, chuyện này còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là mắt nhỏ trên đầu nó có tối thiểu có hơn hai mươi cái, che kín toàn bộ đầu.
Đâu chỉ Dạ Côn nhìn không thoải mái, mặt Nguyệt Trúc đều đen cả rồi, người xung quanh đều không dám nhìn thẳng con côn trùng kia, sợ mình ói hết ra.
Trong lòng Diệp Ly cười lạnh, vất vả lắm mới lấy từ chỗ thuộc hạ phụ thân, vốn là muốn dung hợp Độc Nga Đại Đế, nhưng lại bị tên Ngân Sắc Nam Nhân trời đánh oanh sát rồi.
- Đây là ta nhặt ở trên đường, nhìn thấy nó kỳ lạ liền cất chơi.
Diệp Ly giải thích một chút.
Nhan Mộ Nhi nắm lấy cơ hội nói ra:
- Phu quân, ngươi xem Diệp tỷ tỷ, khẩu vị rất đặc biệt.
- Về sau không nên bắt loại côn trùng này, vừa nhìn thôi đã sợ rồi.
Dạ Côn là thật tâm không thích loại côn trùng này, nhất là loại có nhiều bộ phần cơ thể kia, Côn ca ta có chứng sợ dày đặt.
- Ồ ~ phu quân, ta biết sai rồi.
Diệp Ly cũng là vì trút giận cho Dạ Côn, bằng không thì cũng sẽ không lấy ra vật quan trọng như vậy.
Dạ Côn thở phào một cái, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đụng vào cái bình, đẩy tới trước mặt Nguyệt Trúc.
Nếu ngươi dám nuốt nó, Dạ Côn ta liền bội phục ngươi!
Nguyệt Trúc hô hấp đều có chút gấp rút, đời này đều chưa thấy qua đồ vật buồn nôn như thế, các ngươi thắng!
- Công tử, phòng tốt phía trên đã chuẩn bị xong, vé đi đi An Khang châu cứ bao trên người ta.
Nguyệt Trúc không đùa, các ngươi quá không biết xấu hổ! Đánh chết Nguyệt Trúc ta cũng sẽ không nuốt thứ đáng ghê tởm này vào!
Đối với Nguyệt Trúc biến tướng nhận thua, mọi người không nói gì, có thể hiểu được.
Chơi như vậy quả thật quá buồn nôn.
- Mộ Nhi, Ly Nhi, các nàng nói có thể tính như vậy sao?
Dạ Côn nhẹ giọng hỏi.
- Không thể!
- Không thể!
Dạ Côn yên lặng nhìn Nguyệt Trúc, nhẹ nói ra:
- Ngươi cũng thấy đấy, thê tử của ta thù rất dai.
- Các ngươi!
Sắc mặt Nguyệt Trúc âm trầm, không nghĩ tới đối phương thế mà không nể mặt mũi.
- Ta không đồng ý đánh cược như thế!
Dạ Côn nhẹ nhẹ thở hắt ra:
- Bà chủ, trước đó ta muốn đi ngươi không cho, hiện tại rất mất mặt a.
- Công tử, ta nhớ kỹ ngươi!
- Đừng, ta có thê tử, hơn nữa sự tình của chúng ta vừa mới bắt đầu.
Dạ Côn không có ý định buông tha nàng như thế, thế mà đánh chủ ý vào nữ nhân của mình!
Nguyệt Trúc đứng dậy, lạnh như băng rời đi, người xung quanh vội vàng nhường ra một con đường.
- Đây là lão bản của chúng ta cho ngươi.
Một vị thị nữ cầm lấy vé phi thuyền tới, cung kính nói ra.
- Đệ đệ, nhận lấy, không cầm thì phí.
Dạ Côn không tin chuyện sẽ kết thúc như thế, hơn nữa bà chủ dụng ý rất sâu, xem ra có thể còn gặp lạp ở trên phi thuyền.
Dạ Tần đương nhiên nghe đại ca, tiếp nhận vé phi thuyền, vẫn là đại ca có biện pháp, không... vẫn là tẩu tẩu hiểu rõ nữ nhân, trực tiếp dọa lui đối phương.
Diệp Ly vừa định giấu trùng trùng đi, Dạ Côn lại nhanh hơn một bước, trực tiếp cầm lấy cái bình ném ra ngoài cửa sổ.
- Ta nhìn trong lòng rất không thoải mái, sau này Ly Nhi ngàn vạn lần đừng như vậy.
Hiện tại Diệp Ly rất muốn bóp chết phu quân, ngươi biết trùng trùng này ta vất vả thể nào mới lấy được không... ngươi thế mà lại ném đi như vậy....
Sớm biết vừa rồi đã không lấy ra, trời ạ... hắn là lão thiên phái tới trừng phạt mình sao.
Đông Tứ và Đát Từ đối với thái độ của lão sư, có chút ý nghĩ.
Danh sách chương