Những ngày bề bộn hiện ra trong yên bình. Mỗi ngày ông tất bật chạy ngược chạy xuôi hai đầu công trường và cửa tiệm, cơ bản không có thời gian bận tâm những việc khác. Ông không có quên người thương của ông và kẻ đang tăm tia người thương của ông, nhưng ông cũng không có thời gian đi đề phòng kẻ tăm tia người thương của ông sẽ làm trò gì.

Sáng sớm Lam Thiếu Bằng đã cất tiếng phàn nàn, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được để lại dấu vết ở nơi dễ thấy trên người tôi mà. Anh nhìn cổ tôi này.”

Ông sờ sờ mũi. Không phải chỉ để lại dấu hôn trên cổ thôi sao, mà cũng đâu có đậm màu lắm đâu, vậy mà em phàn nàn cả mười phút đồng hồ rồi.

“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì em cứ việc gặm cổ của anh đi, gặm chỗ nào anh cũng chịu hết.”

Ông nghiêng đầu giơ cổ ra, ra ý bảo ‘cưng cứ mặc sức mà gặm’. Lam Thiếu Bằng trừng, “Nếu là cổ vịt chua cay thì tôi còn có thể cân nhắc, còn anh thì miễn đi.”

Ông tỉnh bơ khoát tay chặn lại, “Không sao đâu mà, thời nay mọi người cởi mở lắm, không có ai lại đi hỏi dấu vết trên cổ em từ đâu đến đâu.”

Lam Thiếu Bằng bĩu môi một cái chẳng thèm cãi lại ông. Ông chợt nhớ tới vụ bác gái hàng xóm nói muốn giới thiệu đối tượng cho ông, bèn thử nói với Lam Thiếu Bằng xem hắn phản ứng ra sao, “Lam Lam, bác gái hàng xóm nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh đó.”

“Ồ, vậy anh cứ đi gặp đi, trông mặt tôi có quan tâm không?” Lam Thiếu Bằng không thèm nhìn ông lấy một cái. Hắn lo soạn cặp công văn chuẩn bị đi làm.

Đầu má thằng này, sao nó bình tĩnh quá vậy? Tại sao nó không phản ứng lại một chút nào hết vại? Em có giận dữ gì thì thể hiện ra một chút cho anh coi coi, sẵn tiện thể hiện rằng em đang quan tâm đến anh có được hay không? Sao người bình tĩnh quá vậy người ơi? Rốt cuộc người có thương anh hay không vậy người? “Đúng vậy, em không quan tâm sao?” Ông nghiêng đầu chạy đến trước mặt Lam Thiếu Bằng, canh me nét thay đổi trên mặt hắn.

Lam Thiếu Bằng gạt ông qua một bên như đuổi ruồi, “Đây là việc của anh, liên quan gì đến tôi.”

“Em không tức giận thật sao? Nếu em nói em yêu anh, muốn kết hôn với anh thì anh từ chối cái vụ xem mặt này ngay và luôn đó.” Ông chờ mong Lam Thiếu Bằng thể hiện cảm xúc gì đó với ông vô cùng.

“Anh muốn đi xem mắt thì đi đi, nói với tôi làm chi!” Lam Thiếu Bằng sống chết không thừa nhận rằng hắn rất giận, rất muốn ở bên cạnh ông.

“Hừ, vì em không phản đối nên anh đi đó. Anh nói thật đó.” Ông ngửa đầu nhìn trời.

“Muốn đi thì đi, coi chừng gặp phải gái có chồng nha!” Lam Thiếu Bằng trù ông.

“Nói một câu ‘Em yêu anh’ khó đến vậy sao? Lam Lam, em nhỏ nhen quá à.” Anh cũng sẽ không nhụt chí. Anh nhất định sẽ khiến em nói rằng em yêu anh, và rằng em muốn sống cùng anh. Nhất định.

Lam Thiếu Bằng cúi đầu nhìn đồng hồ rồi giục: “Tôi muộn rồi này. Cái câu ‘Em yêu anh’ này không có kiếm được tiền chuyền cần cho tôi, mau đưa tôi tới công ty bất động sản coi.”

Ông té. Câu ‘Em yêu anh’ không có giúp em kiếm được tiền chuyên cần, nhưng nói một câu cũng đâu có khấu trừ tiền thưởng của em đâu, sao em không nói tới?

Nuốt xuống tất cả những bất mãn, ông vẫn ngoan ngoãn cùng Lam Thiếu Bằng xuống lầu và dắt xe đưa hắn đi làm.

Ông cưỡi mô-tô, Lam Thiếu Bằng ngồi đằng sau ôm eo ông, kề sát vào người ông. Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, ông có thể cảm giác được độ ấm, thân hình và những đường cong tuyệt mỹ của Lam Thiếu Bằng, sẵn tiện YY trong lòng một chút về cuộc ái ân ngày hôm qua.

Lam Thiếu Bằng xuống mô-tô tại bãi đỗ xe. Hắn sửa sang quần áo tóc tai lại một chút rồi xách cặp đi vào công ty.

Từ Quân cũng vừa đỗ xe vào bãi. Gã bước nhanh đến để cùng vào với Lam Thiếu Bằng.

“Quản lý Lam ở cùng với Tôn Anh Hùng à?” Từ Quân hỏi.

“Đúng vậy, nhà của tôi đang lắp đặt thiết bị nên tôi tạm ở nhờ nhà Tôn Anh Hùng.” Lam Thiếu Bằng đáp.

“Ha ha, quản lý Lam, cậu cứ đánh trống lảng riết. Tôi biết tính hướng của cậu. Cậu và Tôn Anh Hùng chỉ đơn giản là bạn bè thôi sao?” Từ Quân cười chỉ chỉ vào cổ, “Chỗ này của cậu có dấu vết kìa.”

Lam Thiếu Bằng hơi sững lại, sờ lên cổ mắng một câu.

“Tôn Anh Hùng là người thành thật, quản lý Lam nên quý trọng cậu ấy nha. Mỗi ngày cậu được Tôn Anh Hùng đưa đi rước về, mọi người ai cũng nhìn ra hai người các cậu có vấn đề đấy.” Từ Quân cười nói rồi đi đến phía trước nói chuyện với trưởng phòng hành chính.

Lam Thiếu Bằng đã làm việc ở công ty nhà đất này nhiều năm, đại đa số người cũng biết xu hướng tình dục của hắn. Vấn đề tính hướng của nhân viên trong công ty không liên quan đến công việc, thế nên Lam Thiếu Bằng khá hòa hợp với mọi người nơi đây.

Nghe Từ Quân nói như vậy, Lam Thiếu Bằng cảm giác như mình có chút gì đó quan tâm tới Tôn Anh Hùng. Nghe tin Tôn Anh Hùng đi ra mắt, hắn không thoải mái chút nào. Nhưng không thoải mái thì không thoải mái, hắn đâu thể nào bắt Tôn Anh Hùng sống theo ý của hắn được.

Khi còn trẻ thì yêu đương nồng nàng mãnh liệt, cuối cùng đành cúi đầu trước sự thật, những người ấy đều từ bỏ bản thân, đi lấy vợ sinh con. Lam Thiếu Bằng lặng người, hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Buổi sáng ông ghé công trường trước để xem xét một lượt. Lão Ngũ và chú Ba rất tận chức tận trách, công trình xem như đang thuận buồm xuôi gió. Chú Ba là trùm phục cổ kiến trúc, chú thường nói tổ tiên của ông là thợ thủ công kiến tạo phủ đệ cho quan lại quyền quý ngày trước, tục gọi là nghề gia truyền. Ông đếch quan tâm nghề gia truyền hay nghề mới học, chỉ cần kiếm được tiền nuôi sống gia đình là mừng rồi.

Chưa kiểm tra hết công trường thì ông nhận được điện thoại của bác gái hàng xóm, “Anh Hùng, cô gái lần trước bác nói với cậu giờ đang ở nhà bác này. Cậu về xem mặt thử đi, ưng hay không thì nói sau.”

“Được, được, bác chờ tôi về nhé.” Ông tắt điện thoại di động, thầm nghĩ thôi thì nể mặt bác gái kia vậy. Thế là dù vô cùng không muốn nhưng ông vẫn cưỡi mô-tô lộn ngược về nhà.

Sống trên đời này, ông chán nhất là đi xem mắt. Hai người xa lạ ngồi đối diện, người làm mai ngồi cạnh đó giới thiệu hai bên, sau đó cả đám xí hổ nhe răng cười trông đến là ngu.

Bác gái càng nhìn bọn ông càng cảm thấy bọn ông xứng đôi, còn ông thì nhìn kiểu nào cũng thấy chướng mắt đối tượng mà bác gái giới thiệu cho ông. Cô gái kia nghe nói đã ly hôn, đã ly hôn thì cũng không có vấn đề gì, bộ dáng này đoán chừng không trang điểm là lại ra hẳn một người khác ấy chứ. Nhưng này cũng không nói, chỉ là không biết vì sao cổ không cười nổi lấy một cái, từ đầu đến cuối toàn trầm mặt, vẻ mặt thì đầy hận thù như kẻ địch không đội trời chung với ông vậy.

“Hai người ở lại trò chuyện nhé. Bác gái có chút việc phải đi ra ngoài chút.” Bác gái tìm cớ để bọn ông ở lại nhà bác. Bác đi rồi, để lại bọn ông ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Cô gái mở miệng trước, “Tôi đã nghe bác gái kể hết chuyện của anh rồi. Anh một mình nuôi con cũng không dễ dàng nhỉ?”

“Tạm được, con của tôi đáng yêu mà cũng hiểu chuyện lắm.” Ông cảm thấy cứ gượng ép thế nào ấy. Nếu không phải vì giận Lam Thiếu Bằng thì còn lâu ông mày mới đi xem mắt. Bây giờ trong lòng của ông chỉ có mỗi một chữ thôi: Phiền.

Ông là kiểu người hễ bực bội là muốn hút thuốc. Thấy ông lấy bao thuốc ra, cô gái nói, “Tôi không chịu được mùi thuốc lá. Anh có thể cai thuốc không?”

“Cái này có hơi khó.” Ông xấu hổ cất hộp thuốc lá vào túi.

“Đây không khó, cha tôi hút thuốc mấy chục năm trời, nhưng nói cai thuốc là không rút một điếu nào cả.” Cô gái có chút đắc ý.

Ặc, cô cho là tôi không biết cha của cô đã chết ba năm rồi sao? Ổng còn không có cơ hội để cai thuốc hoàn toàn nữa là. Thế nhưng ông vẫn lịch sự với cô ta, “Cụ nhà thật có nghị lực, thật đáng cho người nghiện thuốc lá học tập.”

“Nghe nói anh mua nhà ở thành phố sinh thái Hạnh Phúc. Bao nhiêu mét vuông? Đủ mấy người ở? Hết bao nhiêu tiền?”

“138 mét vuông, đủ mấy người ở thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi thấy đủ cho con tôi, em trai tôi và tôi ở cùng.” Ông cười nói.

“Em trai anh sống chung với anh có được không? Bây giờ người trẻ đều ở ra ngoài thuê nhà sống độc lập, chẳng lẽ em trai anh không có suy nghĩ này?” Cô gái nói tiếp.

“Trong nhà đang có chỗ ở thì ra ngoài thuê nhà làm chi? Phí tiền. Vả lại tôi cũng sắp mua nhà mới cho em trai tôi, sớm muộn gì nó cũng phải có nhà riêng.” Ông thấy cô này nói không đúng lắm. Ông là ông thích sống chung với em trai và con ông. Dù sao tôi có bảo là sẽ cưới cô đâu, cô đừng tưởng mình là chủ nhà chứ.

“Anh mua nhà cho em trai anh thì căn nhà đó đứng tên anh hay em trai anh?”

“Đương nhiên là đứng tên em trai tôi rồi.”

“Ghê nhỉ.” Cô gái cười lạnh một tiếng.

“Quá khen.” Ông cũng tức giận đáp.

Ông còn tưởng rằng ông sắp gặp được đối tượng tốt đẹp gì cho cam, kết quả vẫn là như vậy. Ông càng tỏ ra không có hứng thú với cô này, lấy điện thoại ra gởi tin chơi cho Lam Thiếu Bằng: ‘Anh đang đi xem mắt nè, người ta là quốc sắc thiên hương luôn đó nha. Em ghen tị chưa này?’

Không đầy một lát, Lam Thiếu Bằng gửi tin đáp lại: ‘Tôi đoán là anh vừa đi xem mắt thất bại. Tôi không ghen.’

Ông hỏi lại: ‘Vì sao?’

Lam Thiếu Bằng đáp: ‘Thiên hạ đâu có được mấy người phụ nữa chịu được chồng mình mua nhà cho thằng em ổng lấy vợ đâu?’

Ặc, bị đoán ra mất rồi. Nhưng ông nào để mất mặt mũi mà thừa nhận: ‘Ai nói, bọn anh trò chuyện với nhau vui qua trời luôn chứ ở.’

Lam Thiếu Bằng gửi tin lại: ‘Ngưu Lang chăn trâu gặp lưu manh, lưu manh đùa nghịch Ngưu Lang, Ngưu Lang gởi nhắn tin trêu chọc lưu manh.’

… Ông trợn mắt. Thằng vợ chết tiệt…

Ông đặt điện thoại xuống nói với cô gái kia: “Xin lỗi nhé, tôi có việc phải đi. Có gì hôm nay cứ như vậy nhé, về sau có cơ hội thì lien lạc sau nhé.”

“Được, vừa hay tôi cũng phải về công ty. Có gì liên lạc sau.” Cô gái xách ví lên.

Ông nhẹ nhàng thở ra, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần. Cô ta không có hứng thú với ông, ông cũng vậy.

Ông nói với bác gái rằng cô gái kia không hợp với ông. Bác gái cũng hiểu và  rất lấy làm tiếc.

Giữa trưa, ông sờ bụng thấy đói. Nên ăn gì đây bây giờ? Ông xuống lầu đứng cạnh xe máy suy nghĩ.

Anh thật độc anh thật độc… Điện thoại di động vang lên. Số máy lạ, ai gọi vậy nhỉ?

“A lô?”

“Là anh, Từ Quân đây. Tôn Anh Hùng, Lam Thiếu Bằng bị Chu Nghệ Thông gọi đi rồi, đến giờ vẫn chưa trở lại. Anh gọi cho Lam Thiếu Bằng nhưng điện thoại cậu ấy tắt máy rồi.” Từ Quân nói tiếp, “Anh biết quan hệ giữa cậu với Lam Thiếu Bằng, cũng đã từng nghe sếp nói về chuyện của Chu Nghệ Thông và cậu ấy nên anh nghĩ anh nên thông báo cậu một tiếng.”

“Đã rõ.” Tắt điện thoại di động, ông lập tức gọi cho Lam Thiếu Bằng, điện thoại hắn thông báo tắt máy.

Thôi bỏ mợ rồi. Lòng ông trầm xuống, ông liền gọi ngay cho Hồng Đào, “Hồng Đào, Chu Nghệ Thông bắt Lam Thiếu Bằng đi rồi. Điều tra giùm tao coi Chu Nghệ Thông đi đâu đi.”

“Điều tra khỉ gì. Ai ở Nam Cực Tinh cũng biết hôm nay Chu Nghệ Thông đi ra nước ngoài trị liệu tâm lý. Có khi nó ép Lam Thiếu Bằng xuất ngoại với nó đó.” Hồng Đào nói.

“Móa! Thằng phá hoại phế vật ảo tưởng sức mạnh! Nó đến sân bay nào vậy?”

“Bên mình không có sân bay, nhưng Bắc Kinh thì có đó.”

“Má ơi, mày cho tao mượn xe đua của mày với, tao đuổi theo vợ tao cái.”

“Không thành vấn đề.” Hồng Đào nói, “Để tao bảo người ở Đào Nguyên chở mày.”

Chu Nghệ Thông chết bầm, mày ngoan ngoãn ở đó chờ chết cho ông đi. Ông gọi cho Mỹ Vân: “Mỹ Vân, là tôi đây.”

“Hùng ca, có chuyện gì vậy?” Mỹ Vân hỏi.

“Chu Nghệ Thông hôm nay xuất ngoại trị liệu tâm lý, nó ép Lam Thiếu Bằng đi với nó rồi. Đoán chừng là đang đi ra sân bay đó.”

“Trời ạ, để tôi gọi ngay cho cha mẹ Chu Nghệ Thông. Cái thứ trời đánh ấy sao không đi chết đi cho rồi!” Mỹ Vân bên kia đầu dây nhỏ giọng mắng một câu. “Tôi sẽ cho người ra sân bay coi chừng Chu Nghệ Thông. Thiệt hết biết thằng điên này mà!”

“Cảm ơn chị nhiều nhé.” Ông tắt máy, phóng mô-tô như bay, gần đến Đào Nguyên liền trông thấy một chiếc Ferrari đỗ trong bãi. Trên chiếc Ferrari là một người đàn ông mang kính râm. Ông biết người này, anh ta là vệ sĩ của Hồng Đào, hay đeo kính râm, nói năng rất thận trọng.

Ông quẳng xe gắn máy, lên Ferrari. Anh chàng đen kính râm lái xe chở ông vun vút như tên bay.

Chỉ chốc lát sau bọn ông lên đường cao tốc nối thẳng đến sân bay. Chạy trên đường cao tốc được ba mươi phút thì ông nhận được cuộc gọi từ Mỹ Vân, “Anh tôi vừa điện thoại tới nói rằng người của ảnh trông thấy Chu Nghệ Thông mang theo một người bất tỉnh ngồi đợi ở sảnh phi trường. Máy bay gần nhất cũng phải bốn mươi phút sau mới cất cánh. Tôi sẽ đi xe ra sân bay. Cha của Chu Nghệ Thông sau khi biết tin cũng giận điên lên rồi đuổi ra sân bay luôn rồi.”

Quả nhiên, Chu Nghệ Thông lấy cớ xuất ngoại rồi định kéo Lam Thiếu Bằng theo mà. Ông nhìn đồng hồ bèn cuống lên. “Người anh em, chạy nhanh lên giùm tí nha.”

Chàng kính râm mặt không biểu cảm trả lời lãnh đạm, “Một phút đồng hồ nữa là tới sân bay.”

Èo ~ Trời mùa hè mà sao ông cứ thấy rét căm căm vậy cà… Tên này bật điều hòa quá trớn rồi.

Quả nhiên một phút sau bọn ông đã đến sân bay.  Ông và anh chàng kính râm cùng đi đến đại sảnh của sân bay. Ông tìm kiếm khắp nơi bóng dáng của Lam Thiếu Bằng và Chu Nghệ Thông, chợt nghe chàng kính lên tiếng, “Theo tôi.”

Ông nhìn xuyên qua đám người theo ánh mắt anh ta, chỉ chốc lát sau, tại một nơi hẻo lánh để mấy cái thùng giấy liền thấy được bóng dáng Chu Nghệ Thông.

Chu Nghệ Thông như một con dã thú bị kinh hãi quá độ, vừa có động tĩnh một chút liền trốn chạy.

Ông và anh chàng kính râm tách ra. Chu Nghệ Thông thấy ông liền bảo người bên cạnh ôm Lam Thiếu Bằng đi theo hắn.

Bọn hắn đi chưa được mấy bước thì người bên cạnh Chu Nghệ Thông hét thảm một tiếng. Chàng kính râm đã đánh bất tỉnh vệ sĩ của Chu Nghệ Thông, ôm Lam Thiếu Bằng vào trong ngực.

“Mày làm gì đó?!” Chu Nghệ Thông điên lên định lao vào chành kính râm thì ông chạy tới ngăn hắn lại.

Anh chàng kính râm giao Lam Thiếu Bằng cho ông rồi vẫn một giọng lãnh đạm nói: “Anh dẫn anh ấy đi đi, ở đây giao cho tôi.”

“Trả Lam Thiếu Bằng lại cho tao. Nó là của tao!” Chu Nghệ Thông vung quyền tới, chàng kính râm né qua dễ dàng. Ông ôm Lam Thiếu Bằng rời đi nhanh chóng, qua đứng cùng với Mỹ Vân đang nâng bụng bầu vừa tiếng vào đại sảnh.

“Hùng ca, Lam Thiếu Bằng có sao không?” Mỹ Vân nhìn Lam Thiếu Bằng đang bất tỉnh, ân cần hỏi.

“Bị chuốc thuốc mê bất tỉnh rồi. Tôi dẫn cậu ấy đi bệnh viện.” Lòng trào lửa giận, ông ôm chặt lấy Lam Thiếu Bằng, hiện tại ông chỉ muốn chém Chu Nghệ Thông thành bã cho chó ăn mà thôi.

Bên cạnh Mỹ Vân là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người cao ngất, ngũ quan nghiêm túc. Ông ta nhìn ông và Lam Thiếu Bằng, rồi nhìn thấy Chu Nghệ Thông đang vật lộn với anh chàng kính râm, liền tức giận đến đỏ mắt.

“Nghịch tử!” Người đàn ông ghì nắm đấm bước nhanh đến trước mặt Chu Nghệ Thông rồi nện một đấm khiến hắn ngã lăn ra đất.

“Bác Chu, bác bình tĩnh đã!” Mỹ Vân bên cạnh khuyên giải.

Ông Chu và Chu Nghệ Thông đánh nhau kinh động đến cảnh sát. Chàng kính râm thừa dịp hỗn loạn cùng ông lẻn đi. Chu Nghệ Thông đứng dậy từ mặt đất còn bụm mặt chạy theo bọn ông, “Trả nó lại cho tao!!”

“Mày bắt cóc người đã là phạm tội, vậy mà còn chưa chịu tỉnh ngộ à!” Ông Chu nắm lấy thằng con rồi đánh tiếp. Cảnh sát ập tới ngăn họ lại…

====

Tác giả: Thứ hai = ngày vặt vẹo. Thứ ba = ngày sắp chết. Thứ tư = ngày chưa chết. Thứ năm = ngày nhận án tử. Thứ sáu = ngày cứu rỗi. Thứ bảy = ngày quẩy. Chủ Nhật = ngày thụ thương.

Editor: Lẽ ra tuần rồi post chương này mà Cá lên lịch nhầm sang 1 tuần, tới thứ 4 mới phát hiện ra nên thôi lỡ rồi cho lỡ luôn, bù lại Tết ta có quà ha XD XD
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện