Ông tức giận giơ chân hùng hùng hổ hổ, Lam Thiếu Bằng giữ lấy ông, bảo vệ chung cư cũng tới can ngăn, dù sao thì mụ đàn bà kia cũng là người động tay đánh chửi ông trước mà. Có người bảo mụ bị điên rồi, như không lại vô duyên vô cớ mắng người đánh người. Chồng của mụ điên vừa kéo mụ vào nhà vừa nói, “Đừng quấy nữa có được không? Bà làm rần rần như thế thì tôi còn mặt mũi nào nhìn hàng xóm nữa?”
“Ông thấy tôi bị thằng lưu manh kia đánh mà chẳng làm gì cả, ông có đáng làm đàn ông không?” Mụ điên bắt đầu quay sang giận dữ với chồng, hất phăng tay gã chồng ra, rồi tát vào mặt gã ta khiến đứa con sợ hãi khóc oà lên.
“Bà điên rồi!” Gã đàn ông ôm mặt để mặc đứa con khóc rống, đưa tay định đánh vợ.
“Tôi điên rồi, tôi bị các người bức điên rồi!” Mụ điên hoàn toàn mất khống chế, ra sức hét lên, xô chồng ra, “Các người là đồ dơ bẩn. Tại sao ông trời lại để các người sống trên đời chứ?!”
“Bà không chịu nổi nữa thì ly hôn! Đứa con là của tôi. Bà đi đi.” Gã chồng gầm lên giận dữ.
Mụ đàn bà ngây ngẩn cả người, bờ môi khẽ run rẩy như muốn nói gì. Nhưng rồi, mụ yên lặng rơi lệ mà ôm lấy đứa con đang khóc rống về nhà.
Gã đàn ông quay lại nhìn ông và Lam Thiếu Bằng. Hắn đã lên mô tô của ông, ông cố ý vặn nhạc đến ngưỡng lớn nhất.
Vẻ mặt gã đàn ông đau khổ, có thể thấy rõ gã muốn trò chuyện cùng Lam Thiếu Bằng, nhưng Lam Thiếu Bằng không thèm liếc nhìn gã lấy một lần. Cánh tay đang ôm eo ông của hắn giục ông mau rời khỏi nơi này.
Tiện nhân mỗi năm mỗi có, hôm nay nhiều đặc biệt luôn. Ông đoán ba người này có chuyện hệ trọng ẩn bên trong. Lam Thiếu Bằng không chịu nói, ông cũng không muốn hỏi. Hắn nhất định sẽ nói với ông khi hắn muốn, ông tin chắc như vậy.
Sắc trời đã tối, ông không nấu cơm, bọn ông chọn bừa vài món ở tiệm Lão Ngũ. Ông không biết lãng mạn là gì, mà cũng lãng mạn không nổi nữa. Ông thích sống thật với chính mình nhất cơ. Lam Thiếu Bằng vẫn chọn cháo trứng muối thịt nạc và khoai tây sợi xào như trước. Ông thì vẫn không thịt không vui, chọn vài món mặn kèm thêm hai chai bia.
Lúc ăn cơm cũng phải chú ý đến bầu không khí, phải vui vẻ như ông ăn đây này. Lam Thiếu Bằng không ăn gì nhiều, trông như không muốn ăn. Ông không ngừng gắp rau cho hắn, còn hắn thì không ngừng húp cháo.
“Vì sao anh không hỏi tôi lý do mụ đàn bà kia nhục mạ tôi?” Lam Thiếu Bằng buông thìa, nhìn ông với đôi mắt ngập nước đo đỏ như muốn câu dẫn ông.
“À, anh cảm thấy em sẽ nói cho anh nên anh không hỏi.” Ông nhồm nhoàm lên tiếng, vục đầu ra sức chiến đấu với món cá hấp. Ông mày đói quá rồi, hơi đâu mà quan tâm hỏi han.
“Thật ra mụ ta cũng rất đáng thương, chồng mụ là tình nhân thời trung học của tôi. Khi yêu nhau, chúng tôi còn rời nhà trốn đi, về sau chúng tôi lại quay về nhà. Cha mẹ của gã rất hận tôi, vội tìm một người vợ buộc gã kết hôn sớm. Kết hôn xong gã vẫn tìm đàn ông như cũ, về sau mụ biết được gã đã từng qua lại với tôi nên cho rằng chồng không yêu mình là vì sự hiện hữu của tôi. Thật buồn cười, dù cho không có tôi thì chồng mụ vẫn tìm hơi đàn ông như trước thôi, tôi chỉ trở thành nơi trút giận của mụ mà thôi.” Lam Thiếu Bằng bất đắc dĩ thở dài.
“Ặc ——” Ông bị mắc xương cá, “Hặc hặc hặc ——” Đừng có kể ba cái chuyện này lúc ông mày đang ăn cá chứ. Nhìn đi, hương vị cá pecca đã đổi vị hết rồi này.
“Anh làm sao vậy, bị hóc xương rồi hả?” Lam Thiếu Bằng ân cần đưa khăn giấy qua. Ông ra sức ho khan, cuối cùng cũng phun được xương cá ra.
Ông lấy khăn giấy lau mặt, thở dốc một hơi rồi nói, “Cặp vợ chồng kia nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi thì hơn. Mụ điên kia mắc gì lấy em ra mà trút giận chứ!”
“Hùng ca, con đường này của chúng ta không dễ đi. Bây giờ anh vẫn chưa lún sâu vào, vẫn còn quay đầu về kịp đấy.” Lam Thiếu Bằng khuyên ông.
Ông nghiêng người cụng chai bia với hắn, cười nói: “Ha ha ha… đã trễ rồi. Lam Thiếu Bằng, gặp được anh coi như em may mắn đấy. Anh sẽ đeo bám em cả đời này. Nói cho em biết, chỉ cần anh muốn làm thì sau này anh chắc chắc sẽ thành công, cho nên anh kết luận, em sẽ yêu anh cho mà xem.”
Lam Thiếu Bằng cười không ra tiếng, một tầng hơi nước mông lung bao quanh ánh mắt của hắn, giữa chốn mông lung ấy là nhuệ khí kiên định. Hắn ngửa đầu cùng ông uống bia.
Đây mới là Lam Thiếu Bằng, đây mới là chàng trai sét đánh của lòng ông.
Ra khỏi tiệm cơm Lão Ngũ, Lam Thiếu Bằng đến cửa hiệu quần áo tính tiền cùng ông. Hắn ngồi ở phía sau quầy lẳng lặng vọc máy tính. Phụ nữ từ tám đến tám mươi tuổi vào cửa hàng mua quần áo đều nhìn lén hắn. Nhìn cái con cún ấy, chưa từng thấy đàn ông bao giờ à? Tính tiền xong xuôi, Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh về nhà, còn ông gấp quần áo, lau dọn cửa hàng, vội vội vàng vàng ở bên ngoài. Ông cầm khăn lau cửa sổ, hết cửa sổ đến lau nhà, “Hai cái đứa nhân viên phục vụ càng ngày càng hư không tưởng nổi, cửa hàng bẩn như vậy mà cũng không biết dọn. Ngày mai ông phải dạy dỗ chúng nó một phen mới được.”
“Anh làm hết cho mấy cổ rồi còn gì.” Lam Thiếu Bằng buồn cười nhìn ông bận bịu như thế mà cũng không chịu giúp đỡ, còn ngồi đó châm chọc. Lam Lam à, chồng em mệt mỏi sắp chết mà em nỡ lòng nào thờ ơ như thế chứ?
Bĩu môi ai oán, ông đổ rác vào túi rác. Lam Thiếu Bằng tắt máy tính, ra đứng với ông ngoài cửa hàng. Ông cầm một móc sắt kéo cửa cuốn xuống phân nửa rồi cất móc vào trong cửa hàng, sau đó chui ra và đóng hẳn lại.
“Thời nay đồ đạc chó má gì cũng bị cuỗm hết. Lần trước anh của em để quên móc sắt ở bên ngoài, kết quả chưa đến hai tiếng sau đã bị chúng nó chôm đi. Em nói xem, nhà của ăn trộm cũng xài móc kéo cửa cuốn sao?” Ông nhớ tới lần bị ăn trộm khi trước là lại phát bực lên, cái nồi gì cũng trộm, ăn trộm gì đâu mà không biết chọn lọc gì hết.
“Là do anh chủ quan cho người khác thời cơ lợi dụng thôi.” Lam Thiếu Bằng lại thẳng thắn vạch trần khuyết điểm của ông một lần nữa. Ông tức mình quay lại nhe răng với hắn.
“Đồ xấu xa.”
Lam Thiếu Bằng lên mô tô, ông phóng mô tô như bay. Khuya về, người đi đường ít dần, ông không mở nhạc. Ông cảm thấy giằng co một ngày là mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa ngủ nghê thôi.
Tiểu Mễ thành thành thật thật làm bài tập. A Triết vẫn chưa về. Ông gọi điện thoại qua, A Triết bảo vẫn còn người bệnh, khám xong nó sẽ về ngay.
Thằng cu chưa về là ông vẫn còn lo. Ông ngủ không yên, trằn trọc ở trên giường. Lam Thiếu Bằng nằm bên cạnh, hắn tựa hồ cũng không ngủ yên, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà.
“Em không ngủ được à?” Ông xoay người hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Anh cũng vậy mà?” Lam Thiếu Bằng đặt đầu lên ngực ông, dán tai nghe tiếng tim đập trong lồng ngực ông.
“Êm tai không?” Ông hỏi.
“Êm tai, nhịp đập mạnh mẽ lắm.” Lam Thiếu Bằng trả lời.
“Em nói quyền sở hữu căn nhà sau khi mua là bảy mươi năm, vậy bảy mươi năm sau nhà anh nên làm sao bây giờ?” Ông muốn để dành nhà cho cháu trai, mà đờ mờ vì cái quái gì mà cả thế giới chỉ có mỗi Trung Quốc là quy định quyền sở hữu tài sản chỉ có bảy mươi năm vậy? Bảy mươi năm sau ông vẫn là giai cấp vô sản, vậy tâm huyết của ông coi như đổ sông đổ bể con mẹ nó rồi.
“Anh có thể sống cho đến lúc đó à? Quan tâm đến bảy mươi năm sau anh có thấy mệt không? Cứ qua một năm thì nhà lại cũ hơn, tới cuối cùng thì chỉ còn đất trống mà thôi.” Lam Thiếu Bằng cọ tới cọ lui, tìm nơi thoải mái nhất trên ngực ông.
“Cũng thế, bảy mươi năm sau ai biết sẽ thành cái dạng gì nữa trời, đến lúc đó rồi nói sau.” Ông có hơi buồn ngủ, “Thằng đệ vẫn chưa về nhà, đã trễ thế này rồi, mong là đừng xảy ra chuyện gì.”
“Người lớn như vậy chắc sẽ không sao đâu.”
“Em không biết đâu, có một thằng Hồng Thái Lang mỗi ngày đều chầu chực em trai anh. Thằng đó cơ hội lắm, anh không thể không lo được.”
“Hồng Thái Lang là thằng nào?” Lam Thiếu Bằng tò mò hỏi.
Bọn ông đang nói đến đó, chợt nghe dưới lầu có tiếng ô tô. Ông nghe xong cảm giác không ổn, lập tức giục Lam Thiếu Bằng ngồi dậy, ghé vào bệ cửa sổ hóng chuyện cùng mình. Chuyện ông sợ hãi nhất đã xảy ra … …
Dưới lầu là một chiếc Maybach đỗ lại, thằng Đào ca mở cửa xe, em trai ông từ trên xe bước xuống. Sau đó thằng Đào ca đưa chìa khóa Maybach cho thằng cu rồi đong đưa đuôi chó sói mà rằng, “Lái xe về nhà an toàn, em cứ dùng chiếc xe này của anh đi.”
Ông biết rõ thằng cu nhà ông yêu xe, nhưng mà em trai à, yêu xe cũng phải có khí phách chứ đúng không? Mày xem khung xe cứng rắn chưa kìa, thế nên mày cũng phải cứng rắn nha.
Ông chờ đợi lo lắng, sợ rằng thằng Đào ca mua chuộc em trai ông bằng con xe đó.
Thằng cu nhận lấy chìa khóa xe trong tay rồi nhìn nhìn, sau đó ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, “Cảm ơn Đào ca.”
“Không cần khách sáo, chúng ta là anh em tốt mà, xe của anh cũng là xe của em, cứ lấy mà dùng đi.” Hồng Đào cười đến nỗi sự hèn mọn bỉ ổi đều hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Thằng khốn.
Thằng cu nhà ông gật đầu nói, “Chúng ta là anh em tốt.”
“Đúng thế, anh với anh trai em là huynh đệ kết nghĩa, thế nên em cũng là em ruột của anh luôn.” Hồng Đào như cảm thấy mình có hi vọng, bèn lại gần bạn trẻ Tôn Anh Triết thêm một bước.
“Nhưng mà em phải xin phép anh em mới được. Xe của anh đắt quá, em không dám xài đâu. Anh em cho phép em xài em mới xài, còn không cho là em không xài đâu.” Bạn trẻ Tôn Anh Triết chớp đôi mắt to vô tội, đả kích Hồng Đào bằng một câu.
“Chẳng lẽ em không được làm chủ điều gì sao? Cái gì cũng nghe thằng chả hết! Chính kiến riêng của em đâu rồi?” Hồng Đào kích động thằng cu phản bội ông. Ông ở trên lầu nghe thấy hết, ban đêm yên tĩnh tụi nó tâm tình rõ mồn một ra đấy.
“Bất cứ quyết định nào của anh em đều là vì tốt cho em, ảnh cố gắng để em không chịu thiệt, thế nên em muốn tôn trọng ý kiến của ảnh.” Thằng đệ vô cùng ngoan ngoãn đứng ra bảo vệ ông.
Em à, vậy mới tốt chứ! Anh em không có phí công thương em rồi!
Ông cảm động khóc như mưa. Thằng cu nhà ông thẳng thắng đánh gục Hồng Đào, ông ưng ông ưng.
“Vậy anh đối xử với em không tốt sao?” Hồng Đào tủi thân lắp bắp hỏi.
“Đào ca rất tốt với em, hệt như một người anh khác của em vậy.”
“Người anh khác…”
Vẻ mặt Hồng Đào hệt như táo bón. Ông nấp trên lầu mà cười vui vẻ.
“Anh không muốn làm người anh khác của em. Anh muốn làm người em yêu nhất cơ.”
Hồng Đào vội vàng bày tỏ tình cảm của hắn. Thằng cu nhà ông chớp mắt hồn nhiên, tựa như không hiểu.
“Em yêu anh lắm nha.”
Ặc, một câu nói kia tựa như liều thuốc kích cho Hồng Đào nhưng đồng thời cũng hệt như bãi cứt chó ông mày giẫm phải. Em trai à, nhà mình có một thằng mê trai là được rồi, mày nhất định phải nối dõi tông đường nhà Tôn à nha. Ông đổ máu trong tym. Thằng đệ đáng yêu của ông bị sói già vậy đuôi cướp mất rồi.
“Thật vậy chăng? Em thật sự rất yêu anh sao?” Hồng Đào run rẩy chộp lấy bả vai thằng nhỏ.
“Vâng.” Cu cậu gật đầu, nói tiếp: “Anh là người anh trai khác mà em yêu quý nhất, chi bằng chúng ta kết nghĩa huynh đệ vườn đào* đi.”
(*Kết nghĩa huynh đệ vườn đào: Trong Tam Quốc diễn nghĩa có ba anh em kết nghĩa là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa tại vườn đào với lời thề: Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày. Tình cảm của ba vị anh em kết nghĩa này được miêu tả son sắt trong suốt tác phẩm.)
Đờ phắc!
Hồng Đào gục đầu xuống một lần nữa, hắn không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào nữa rồi. “Được rồi, ngày mai anh phải đi My-an-ma, anh sẽ bảo Hồng Nghị coi chừng em. Nhớ nhé, đừng một thân một mình về nhà biết không, gần đây không yên ổn lắm đâu.”
“Vâng, Đào ca lái Maybach trở về đi.” Thằng cu trả chìa khóa xe cho Hồng Đào. Hồng Đào sống chết không chịu.
“Em là em trai anh, anh đưa quà cho em trai thì em trai nhận đi. Bằng không anh với em trở mặt rồi.”
“Để em hỏi ông anh đã rồi nói sau.” Thằng cu thu chìa khoá về.
Hồng Đào gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngừng trước mặt hắn, người lái xe nhìn không chớp mắt. Hồng Đào thừa dịp thằng cu ngẩn người ngắm xế xịn bèn ôm và hôn lên mặt thằng nhỏ. Đậu má, con sói già vẫy đuôi ngang nhiên dê xồm em trai ông kìa.
“Anh đi đây. A Triết cẩn thận nhé.” Hồng Đào lên xe rồi lái xe đi.
Ông nào ngủ được, bèn nói với Lam Thiếu Bằng, “Em ngủ trước đi, anh có chút việc.”
“Hồng Đào thích A Triết nhà anh, anh thấy thế nào?” Lam Thiếu Bằng không muốn xen vào việc của người khác, nằm trên giường hỏi ông.
“Hồng Đào kinh doanh bất hợp pháp, thằng đệ nhà anh chắc chắn sẽ gặp liên luỵ nếu đi chung với hắn. Anh không muốn nó xảy ra chuyện chút nào hết. Anh sống trên đời này chỉ có hai người thân, một là em trai, một là con trai, anh không muốn mất đi một ai cả.” Ông thở dài một hơi, lén nhìn qua Lam Thiếu Bằng. Lâu lâu ông mới đa sầu đa cảm trầm lắng như thế mà sao hắn không thèm nhìn ông lấy một cái vậy nè?
Đẩy cửa phòng thằng em ra, nó vừa cởi áo khoác vứt lên trên giường. Phòng của nó sạch sẽ hơn phòng ông nhiều. Từ khi Lam Thiếu Bằng vào ở thì phòng ông cũng sạch lên không ít, cơ mà vẫn thua xa phòng nó cả cây số.
“Anh, muộn như vậy mà anh vẫn chưa ngủ à?”
“Em chưa về thì làm sao anh ngủ được.” Ông ngồi trên giường mò tìm thuốc lá. Thằng cu kéo ghế ngồi đối diện ông.
“Em lấy xe Hồng Đào.” Ông đi thẳng vào vấn đề, “A Triết, nói thật với anh đi, Hồng Đào thổ lộ rõ ràng như vậy, em không thể nào không hiểu ý nó, vậy cuối cùng thì em nghĩ thế nào?”
Bạn trẻ Tôn Anh Triết cười đầy gian trá với ông, “Không nói cho anh biết đâu. Anh, anh lo giải quyết chuyện của anh ổn thoả đi rồi hẵn hỏi em.”
“Hồng Đào làm ăn không đàng hoàng, anh sợ em gặp chuyện thôi.”
“Chính là vì như thế nên em mới giả ngu từ chối ảnh đấy.” Thằng cu nhà ông ăn ngay nói thật rồi.
“Ông thấy tôi bị thằng lưu manh kia đánh mà chẳng làm gì cả, ông có đáng làm đàn ông không?” Mụ điên bắt đầu quay sang giận dữ với chồng, hất phăng tay gã chồng ra, rồi tát vào mặt gã ta khiến đứa con sợ hãi khóc oà lên.
“Bà điên rồi!” Gã đàn ông ôm mặt để mặc đứa con khóc rống, đưa tay định đánh vợ.
“Tôi điên rồi, tôi bị các người bức điên rồi!” Mụ điên hoàn toàn mất khống chế, ra sức hét lên, xô chồng ra, “Các người là đồ dơ bẩn. Tại sao ông trời lại để các người sống trên đời chứ?!”
“Bà không chịu nổi nữa thì ly hôn! Đứa con là của tôi. Bà đi đi.” Gã chồng gầm lên giận dữ.
Mụ đàn bà ngây ngẩn cả người, bờ môi khẽ run rẩy như muốn nói gì. Nhưng rồi, mụ yên lặng rơi lệ mà ôm lấy đứa con đang khóc rống về nhà.
Gã đàn ông quay lại nhìn ông và Lam Thiếu Bằng. Hắn đã lên mô tô của ông, ông cố ý vặn nhạc đến ngưỡng lớn nhất.
Vẻ mặt gã đàn ông đau khổ, có thể thấy rõ gã muốn trò chuyện cùng Lam Thiếu Bằng, nhưng Lam Thiếu Bằng không thèm liếc nhìn gã lấy một lần. Cánh tay đang ôm eo ông của hắn giục ông mau rời khỏi nơi này.
Tiện nhân mỗi năm mỗi có, hôm nay nhiều đặc biệt luôn. Ông đoán ba người này có chuyện hệ trọng ẩn bên trong. Lam Thiếu Bằng không chịu nói, ông cũng không muốn hỏi. Hắn nhất định sẽ nói với ông khi hắn muốn, ông tin chắc như vậy.
Sắc trời đã tối, ông không nấu cơm, bọn ông chọn bừa vài món ở tiệm Lão Ngũ. Ông không biết lãng mạn là gì, mà cũng lãng mạn không nổi nữa. Ông thích sống thật với chính mình nhất cơ. Lam Thiếu Bằng vẫn chọn cháo trứng muối thịt nạc và khoai tây sợi xào như trước. Ông thì vẫn không thịt không vui, chọn vài món mặn kèm thêm hai chai bia.
Lúc ăn cơm cũng phải chú ý đến bầu không khí, phải vui vẻ như ông ăn đây này. Lam Thiếu Bằng không ăn gì nhiều, trông như không muốn ăn. Ông không ngừng gắp rau cho hắn, còn hắn thì không ngừng húp cháo.
“Vì sao anh không hỏi tôi lý do mụ đàn bà kia nhục mạ tôi?” Lam Thiếu Bằng buông thìa, nhìn ông với đôi mắt ngập nước đo đỏ như muốn câu dẫn ông.
“À, anh cảm thấy em sẽ nói cho anh nên anh không hỏi.” Ông nhồm nhoàm lên tiếng, vục đầu ra sức chiến đấu với món cá hấp. Ông mày đói quá rồi, hơi đâu mà quan tâm hỏi han.
“Thật ra mụ ta cũng rất đáng thương, chồng mụ là tình nhân thời trung học của tôi. Khi yêu nhau, chúng tôi còn rời nhà trốn đi, về sau chúng tôi lại quay về nhà. Cha mẹ của gã rất hận tôi, vội tìm một người vợ buộc gã kết hôn sớm. Kết hôn xong gã vẫn tìm đàn ông như cũ, về sau mụ biết được gã đã từng qua lại với tôi nên cho rằng chồng không yêu mình là vì sự hiện hữu của tôi. Thật buồn cười, dù cho không có tôi thì chồng mụ vẫn tìm hơi đàn ông như trước thôi, tôi chỉ trở thành nơi trút giận của mụ mà thôi.” Lam Thiếu Bằng bất đắc dĩ thở dài.
“Ặc ——” Ông bị mắc xương cá, “Hặc hặc hặc ——” Đừng có kể ba cái chuyện này lúc ông mày đang ăn cá chứ. Nhìn đi, hương vị cá pecca đã đổi vị hết rồi này.
“Anh làm sao vậy, bị hóc xương rồi hả?” Lam Thiếu Bằng ân cần đưa khăn giấy qua. Ông ra sức ho khan, cuối cùng cũng phun được xương cá ra.
Ông lấy khăn giấy lau mặt, thở dốc một hơi rồi nói, “Cặp vợ chồng kia nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi thì hơn. Mụ điên kia mắc gì lấy em ra mà trút giận chứ!”
“Hùng ca, con đường này của chúng ta không dễ đi. Bây giờ anh vẫn chưa lún sâu vào, vẫn còn quay đầu về kịp đấy.” Lam Thiếu Bằng khuyên ông.
Ông nghiêng người cụng chai bia với hắn, cười nói: “Ha ha ha… đã trễ rồi. Lam Thiếu Bằng, gặp được anh coi như em may mắn đấy. Anh sẽ đeo bám em cả đời này. Nói cho em biết, chỉ cần anh muốn làm thì sau này anh chắc chắc sẽ thành công, cho nên anh kết luận, em sẽ yêu anh cho mà xem.”
Lam Thiếu Bằng cười không ra tiếng, một tầng hơi nước mông lung bao quanh ánh mắt của hắn, giữa chốn mông lung ấy là nhuệ khí kiên định. Hắn ngửa đầu cùng ông uống bia.
Đây mới là Lam Thiếu Bằng, đây mới là chàng trai sét đánh của lòng ông.
Ra khỏi tiệm cơm Lão Ngũ, Lam Thiếu Bằng đến cửa hiệu quần áo tính tiền cùng ông. Hắn ngồi ở phía sau quầy lẳng lặng vọc máy tính. Phụ nữ từ tám đến tám mươi tuổi vào cửa hàng mua quần áo đều nhìn lén hắn. Nhìn cái con cún ấy, chưa từng thấy đàn ông bao giờ à? Tính tiền xong xuôi, Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh về nhà, còn ông gấp quần áo, lau dọn cửa hàng, vội vội vàng vàng ở bên ngoài. Ông cầm khăn lau cửa sổ, hết cửa sổ đến lau nhà, “Hai cái đứa nhân viên phục vụ càng ngày càng hư không tưởng nổi, cửa hàng bẩn như vậy mà cũng không biết dọn. Ngày mai ông phải dạy dỗ chúng nó một phen mới được.”
“Anh làm hết cho mấy cổ rồi còn gì.” Lam Thiếu Bằng buồn cười nhìn ông bận bịu như thế mà cũng không chịu giúp đỡ, còn ngồi đó châm chọc. Lam Lam à, chồng em mệt mỏi sắp chết mà em nỡ lòng nào thờ ơ như thế chứ?
Bĩu môi ai oán, ông đổ rác vào túi rác. Lam Thiếu Bằng tắt máy tính, ra đứng với ông ngoài cửa hàng. Ông cầm một móc sắt kéo cửa cuốn xuống phân nửa rồi cất móc vào trong cửa hàng, sau đó chui ra và đóng hẳn lại.
“Thời nay đồ đạc chó má gì cũng bị cuỗm hết. Lần trước anh của em để quên móc sắt ở bên ngoài, kết quả chưa đến hai tiếng sau đã bị chúng nó chôm đi. Em nói xem, nhà của ăn trộm cũng xài móc kéo cửa cuốn sao?” Ông nhớ tới lần bị ăn trộm khi trước là lại phát bực lên, cái nồi gì cũng trộm, ăn trộm gì đâu mà không biết chọn lọc gì hết.
“Là do anh chủ quan cho người khác thời cơ lợi dụng thôi.” Lam Thiếu Bằng lại thẳng thắn vạch trần khuyết điểm của ông một lần nữa. Ông tức mình quay lại nhe răng với hắn.
“Đồ xấu xa.”
Lam Thiếu Bằng lên mô tô, ông phóng mô tô như bay. Khuya về, người đi đường ít dần, ông không mở nhạc. Ông cảm thấy giằng co một ngày là mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa ngủ nghê thôi.
Tiểu Mễ thành thành thật thật làm bài tập. A Triết vẫn chưa về. Ông gọi điện thoại qua, A Triết bảo vẫn còn người bệnh, khám xong nó sẽ về ngay.
Thằng cu chưa về là ông vẫn còn lo. Ông ngủ không yên, trằn trọc ở trên giường. Lam Thiếu Bằng nằm bên cạnh, hắn tựa hồ cũng không ngủ yên, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà.
“Em không ngủ được à?” Ông xoay người hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Anh cũng vậy mà?” Lam Thiếu Bằng đặt đầu lên ngực ông, dán tai nghe tiếng tim đập trong lồng ngực ông.
“Êm tai không?” Ông hỏi.
“Êm tai, nhịp đập mạnh mẽ lắm.” Lam Thiếu Bằng trả lời.
“Em nói quyền sở hữu căn nhà sau khi mua là bảy mươi năm, vậy bảy mươi năm sau nhà anh nên làm sao bây giờ?” Ông muốn để dành nhà cho cháu trai, mà đờ mờ vì cái quái gì mà cả thế giới chỉ có mỗi Trung Quốc là quy định quyền sở hữu tài sản chỉ có bảy mươi năm vậy? Bảy mươi năm sau ông vẫn là giai cấp vô sản, vậy tâm huyết của ông coi như đổ sông đổ bể con mẹ nó rồi.
“Anh có thể sống cho đến lúc đó à? Quan tâm đến bảy mươi năm sau anh có thấy mệt không? Cứ qua một năm thì nhà lại cũ hơn, tới cuối cùng thì chỉ còn đất trống mà thôi.” Lam Thiếu Bằng cọ tới cọ lui, tìm nơi thoải mái nhất trên ngực ông.
“Cũng thế, bảy mươi năm sau ai biết sẽ thành cái dạng gì nữa trời, đến lúc đó rồi nói sau.” Ông có hơi buồn ngủ, “Thằng đệ vẫn chưa về nhà, đã trễ thế này rồi, mong là đừng xảy ra chuyện gì.”
“Người lớn như vậy chắc sẽ không sao đâu.”
“Em không biết đâu, có một thằng Hồng Thái Lang mỗi ngày đều chầu chực em trai anh. Thằng đó cơ hội lắm, anh không thể không lo được.”
“Hồng Thái Lang là thằng nào?” Lam Thiếu Bằng tò mò hỏi.
Bọn ông đang nói đến đó, chợt nghe dưới lầu có tiếng ô tô. Ông nghe xong cảm giác không ổn, lập tức giục Lam Thiếu Bằng ngồi dậy, ghé vào bệ cửa sổ hóng chuyện cùng mình. Chuyện ông sợ hãi nhất đã xảy ra … …
Dưới lầu là một chiếc Maybach đỗ lại, thằng Đào ca mở cửa xe, em trai ông từ trên xe bước xuống. Sau đó thằng Đào ca đưa chìa khóa Maybach cho thằng cu rồi đong đưa đuôi chó sói mà rằng, “Lái xe về nhà an toàn, em cứ dùng chiếc xe này của anh đi.”
Ông biết rõ thằng cu nhà ông yêu xe, nhưng mà em trai à, yêu xe cũng phải có khí phách chứ đúng không? Mày xem khung xe cứng rắn chưa kìa, thế nên mày cũng phải cứng rắn nha.
Ông chờ đợi lo lắng, sợ rằng thằng Đào ca mua chuộc em trai ông bằng con xe đó.
Thằng cu nhận lấy chìa khóa xe trong tay rồi nhìn nhìn, sau đó ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, “Cảm ơn Đào ca.”
“Không cần khách sáo, chúng ta là anh em tốt mà, xe của anh cũng là xe của em, cứ lấy mà dùng đi.” Hồng Đào cười đến nỗi sự hèn mọn bỉ ổi đều hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Thằng khốn.
Thằng cu nhà ông gật đầu nói, “Chúng ta là anh em tốt.”
“Đúng thế, anh với anh trai em là huynh đệ kết nghĩa, thế nên em cũng là em ruột của anh luôn.” Hồng Đào như cảm thấy mình có hi vọng, bèn lại gần bạn trẻ Tôn Anh Triết thêm một bước.
“Nhưng mà em phải xin phép anh em mới được. Xe của anh đắt quá, em không dám xài đâu. Anh em cho phép em xài em mới xài, còn không cho là em không xài đâu.” Bạn trẻ Tôn Anh Triết chớp đôi mắt to vô tội, đả kích Hồng Đào bằng một câu.
“Chẳng lẽ em không được làm chủ điều gì sao? Cái gì cũng nghe thằng chả hết! Chính kiến riêng của em đâu rồi?” Hồng Đào kích động thằng cu phản bội ông. Ông ở trên lầu nghe thấy hết, ban đêm yên tĩnh tụi nó tâm tình rõ mồn một ra đấy.
“Bất cứ quyết định nào của anh em đều là vì tốt cho em, ảnh cố gắng để em không chịu thiệt, thế nên em muốn tôn trọng ý kiến của ảnh.” Thằng đệ vô cùng ngoan ngoãn đứng ra bảo vệ ông.
Em à, vậy mới tốt chứ! Anh em không có phí công thương em rồi!
Ông cảm động khóc như mưa. Thằng cu nhà ông thẳng thắng đánh gục Hồng Đào, ông ưng ông ưng.
“Vậy anh đối xử với em không tốt sao?” Hồng Đào tủi thân lắp bắp hỏi.
“Đào ca rất tốt với em, hệt như một người anh khác của em vậy.”
“Người anh khác…”
Vẻ mặt Hồng Đào hệt như táo bón. Ông nấp trên lầu mà cười vui vẻ.
“Anh không muốn làm người anh khác của em. Anh muốn làm người em yêu nhất cơ.”
Hồng Đào vội vàng bày tỏ tình cảm của hắn. Thằng cu nhà ông chớp mắt hồn nhiên, tựa như không hiểu.
“Em yêu anh lắm nha.”
Ặc, một câu nói kia tựa như liều thuốc kích cho Hồng Đào nhưng đồng thời cũng hệt như bãi cứt chó ông mày giẫm phải. Em trai à, nhà mình có một thằng mê trai là được rồi, mày nhất định phải nối dõi tông đường nhà Tôn à nha. Ông đổ máu trong tym. Thằng đệ đáng yêu của ông bị sói già vậy đuôi cướp mất rồi.
“Thật vậy chăng? Em thật sự rất yêu anh sao?” Hồng Đào run rẩy chộp lấy bả vai thằng nhỏ.
“Vâng.” Cu cậu gật đầu, nói tiếp: “Anh là người anh trai khác mà em yêu quý nhất, chi bằng chúng ta kết nghĩa huynh đệ vườn đào* đi.”
(*Kết nghĩa huynh đệ vườn đào: Trong Tam Quốc diễn nghĩa có ba anh em kết nghĩa là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa tại vườn đào với lời thề: Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày. Tình cảm của ba vị anh em kết nghĩa này được miêu tả son sắt trong suốt tác phẩm.)
Đờ phắc!
Hồng Đào gục đầu xuống một lần nữa, hắn không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào nữa rồi. “Được rồi, ngày mai anh phải đi My-an-ma, anh sẽ bảo Hồng Nghị coi chừng em. Nhớ nhé, đừng một thân một mình về nhà biết không, gần đây không yên ổn lắm đâu.”
“Vâng, Đào ca lái Maybach trở về đi.” Thằng cu trả chìa khóa xe cho Hồng Đào. Hồng Đào sống chết không chịu.
“Em là em trai anh, anh đưa quà cho em trai thì em trai nhận đi. Bằng không anh với em trở mặt rồi.”
“Để em hỏi ông anh đã rồi nói sau.” Thằng cu thu chìa khoá về.
Hồng Đào gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngừng trước mặt hắn, người lái xe nhìn không chớp mắt. Hồng Đào thừa dịp thằng cu ngẩn người ngắm xế xịn bèn ôm và hôn lên mặt thằng nhỏ. Đậu má, con sói già vẫy đuôi ngang nhiên dê xồm em trai ông kìa.
“Anh đi đây. A Triết cẩn thận nhé.” Hồng Đào lên xe rồi lái xe đi.
Ông nào ngủ được, bèn nói với Lam Thiếu Bằng, “Em ngủ trước đi, anh có chút việc.”
“Hồng Đào thích A Triết nhà anh, anh thấy thế nào?” Lam Thiếu Bằng không muốn xen vào việc của người khác, nằm trên giường hỏi ông.
“Hồng Đào kinh doanh bất hợp pháp, thằng đệ nhà anh chắc chắn sẽ gặp liên luỵ nếu đi chung với hắn. Anh không muốn nó xảy ra chuyện chút nào hết. Anh sống trên đời này chỉ có hai người thân, một là em trai, một là con trai, anh không muốn mất đi một ai cả.” Ông thở dài một hơi, lén nhìn qua Lam Thiếu Bằng. Lâu lâu ông mới đa sầu đa cảm trầm lắng như thế mà sao hắn không thèm nhìn ông lấy một cái vậy nè?
Đẩy cửa phòng thằng em ra, nó vừa cởi áo khoác vứt lên trên giường. Phòng của nó sạch sẽ hơn phòng ông nhiều. Từ khi Lam Thiếu Bằng vào ở thì phòng ông cũng sạch lên không ít, cơ mà vẫn thua xa phòng nó cả cây số.
“Anh, muộn như vậy mà anh vẫn chưa ngủ à?”
“Em chưa về thì làm sao anh ngủ được.” Ông ngồi trên giường mò tìm thuốc lá. Thằng cu kéo ghế ngồi đối diện ông.
“Em lấy xe Hồng Đào.” Ông đi thẳng vào vấn đề, “A Triết, nói thật với anh đi, Hồng Đào thổ lộ rõ ràng như vậy, em không thể nào không hiểu ý nó, vậy cuối cùng thì em nghĩ thế nào?”
Bạn trẻ Tôn Anh Triết cười đầy gian trá với ông, “Không nói cho anh biết đâu. Anh, anh lo giải quyết chuyện của anh ổn thoả đi rồi hẵn hỏi em.”
“Hồng Đào làm ăn không đàng hoàng, anh sợ em gặp chuyện thôi.”
“Chính là vì như thế nên em mới giả ngu từ chối ảnh đấy.” Thằng cu nhà ông ăn ngay nói thật rồi.
Danh sách chương