(*/ω\*)



Về nước sau khi quay xong chương trình, Hạ Tê quyết định sẽ giận dỗi một chút, để tỏ bất mãn vì một chút nữa thôi là không lấy được kho báu rồi.

Làm sao có thể bắt nạt mình ngay lúc làm việc chứ? Chính mình lúc đó thật sự cực kỳ khẩn trương, lỡ như không lấy được, vậy thì, vậy thì… Hạ Tê tức giận nghĩ, là không thể lấy được bảo tàng lớn tặng Lục Hiên rồi! Đây là lần đầu tiên cậu kiếm được bảo tàng lớn, lại còn là một cái nhẫn kim cương lớn dành cho nam, vẫn là hai người cùng nhau lấy được, khó khăn biết bao! Hạ Tê còn cố ý đăng ký tài trợ hàng hiệu quan võng thượng khán hạ, đây là hàng limited năm nay còn chưa được tung ra thị trường, giá cả tương đối cao, Hạ Tê rất hài lòng, cảm thấy rất là xứng với Lục Hiên.

Chương trình mới vừa thu xong còn chưa có phát, Lục Hiên chỉ biết Hạ Tê thu được giải lớn, cũng không biết cụ thể ra sao, Lục Hiên sẽ không hiếu kỳ hỏi những chuyện vụn vặt, Hạ Tê trong sâu thẳm trong lòng rất là vui vẻ, lặng lẽ đem nhẫn giấu đi.

Bảo là muốn giả bộ một chút giận hờn, nhưng mà Hạ Tê làm không làm được việc quái dị như vậy, hơn nữa vì quay chương trình cộng với video quảng bá cho mùa sau, cho nên cả một tuần lễ không gặp Lục Hiên, Hạ Tê nghĩ tới hắn là phát điên rồi, sau khi về nước nhìn thấy Lục Hiên những cái lung ta lung tung đều quên hết, chính mình phải trước tiên tiếp cận, không thể tỏ vẻ lạnh lùng.

Lục Hiên mới vừa về đến nhà bị người yêu nhỏ của mình nhào một cái vào lòng, lộ ra nụ cười, “Về rồi?”

Hạ Tê cười hề hề gật đầu: “Trước đó không có nói là quay video quảng bá, không nghĩ lần này mượn đảo tư nhân, nói là có quan hệ nên không phải trả phí, vừa lúc những người khác đều không bận gì, nên liền quay luôn.”

Mấy ngày trước mượn lúc quay chương trình mà nghe được Hạ Tê kêu tên mình, Lục Hiên tâm tình không tệ, nở nụ cười nói: “Tôi sẽ hướng tổ chương trình chào hỏi, sau này không nên tùy tiện sắp xếp thời gian đột xuất như vậy.”

“Không cần không cần.” Hạ Tê lắc đầu, “Sẽ không có nhiều lần không báo trước, chính là không biết trước trì hoãn lâu như vậy, nghĩ… nhớ ngài.”

Lục Hiên trong mắt loé ra một chút âm trầm, cúi xuống nhìn đôi mắt Hạ Tê hỏi: “Có bao nhiêu nhớ?”

Hạ Tê tội nghiệp nói: “Buổi tối cuối cùng, biết sẽ được quay về gặp ngài, hưng phấn đều ngủ không ngon giấc.”

Lục Hiên đem Hạ Tê hơi đẩy ra một chút, chính mình cởi áo khoác, tháo xuống đồng hồ đeo tay, đem Hạ Tê đang mê man bế lên, trực tiếp tiến vào phòng tắm.



“Tiểu Tê?”

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Hạ Tê mệt không mở mắt nổi, cậu nằm nhoài trên ngực Lục Hiên, nhỏ giọng đáp, âm thanh còn phát ra vẻ lười biếng: “Lục tiên sinh?”

“Này…” Lục Hiên hơi nhíu mày, nhưng mà Hạ Tê bị hắn chơi đùa đến thần trí không rõ cũng không thấy được, Lục Hiên đành phải quên việc xưng hô trước, hỏi, “Gần đây bị sao? Là cảm thấy đau sao?”

Kỳ thực không phải chuyện gần đầy, Lục Hiên nhớ tới lúc Hạ Tê bắt đầu cùng hắn vẫn là rất rất lạc quan, tuy rằng thẹn thùng, dễ dàng đỏ mặt, một chút thay đổi cũng sẽ xấu hổ, mắc cỡ không dám nhìn chính hắn, nhưng vẫn là rất nghe lời, ở trên giường cho dù là hắn nói cái gì cũng nghe, phản ứng cũng rất tốt, làm Lục Hiên phi thường hài lòng, không thể không nói, vào lúc mới bắt đầu đối với Hạ Tê chưa có nhận thức gì, điều làm cho Lục Hiên hài nhất chính là biểu hiện của cậu ở trên giường, nhưng mà sau đó chẳng biết từ lúc nào, Hạ Tê ở trên giường đột nhiên trở nên rất giỏi chịu đựng, phản ứng cũng không lớn như trước đây, Lục Hiên lúc đó đối Hạ Tê cũng không để ý nhiều đến vậy, nhưng bây giờ hai người là tình nguyện đến với nhau, Lục Hiên đương vẫn là hi vọng Hạ Tê có thể hưởng thụ một chút.

Hạ Tê không biết rõ Lục Hiên nói đến việc gì, cậu ráng mở mắt ra nhìn Lục Hiên: “Cái gì đau?”, Hạ Tê nhu nhu mắt, phản ứng lại là Lục Hiên nói về chuyện gì, vội vàng lắc đầu: “Không… Không đau.”

Lục Hiên ở trên giường luôn luôn ôn nhu, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ “bắt nạt bắt nạt” cậu, nhưng đều có chừng mực, sẽ không để cho Hạ Tê bị thương, Hạ Tê không hiểu Lục Hiên sao hỏi cái này, từ chăn chui ra, đem mặt chôn ở khuỷu tay Lục Hiên ngáp một cái, mặt hồng hồng: “Không đau chút nào.”

“Nếu không đau.” Lục Hiên nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt lướt qua môi dưới hồng hồng của Hạ Tê, “Vậy nãy cắn môi là nhẫn nhịn chuyện gì?”

Nhẫn nhịn không muốn kêu ra tiếng a!

Hạ Tê trong nháy mắt thanh tỉnh, cậu cảnh giác nhấp nhấp môi, tinh tế giải thích: “Em chính là có cái thói xấu này, thích cắn môi, liền…”, Hạ Tê khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, đáng thương nhìn Lục Hiên, “Có phải là rất ngốc?”

Lục Hiên: “…”

Hạ Tê rất ngốc bị Lục Hiên giang rộng hai chân, hung hăng khi dễ một lần.

Đêm đó qua đi, Lục Hiên cho Hạ Tê một quyển nhật kí rất là dễ thương, đồng thời lưu lại một cái mệnh lệnh làm Hạ Tê đỏ từ mặt cho đến cổ.

Đối với Lục Hiên mà nói, chỉ cần là có vấn đề, tất nhiên liền phải giải quyết, cũng tất nhiên có phương pháp để giải quyết, nếu thật không tiện nói ra, thì viết vào đây đi, sau mỗi lần thân thiết đều phải viết, viết xong không cho giấu, phải đặt ở dưới gối, thời điểm Lục Hiên muốn xem thì Hạ Tê phải ngoan ngoãn lấy ra.

Trong suốt một tuần có nhật kí dưới gối, Hạ Tê cơ hồ mỗi ngày đều là trạng thái đỏ mặt.

Thầy giáo luyện thanh mới của Hạ Tê là người Hà Lan, hắn cho là Hạ Tê bị bệnh, nghỉ giữa giờ học dùng tiếng Trung không chuẩn của mình khuyên Hạ Tê nên nghỉ ngơi nhiều chút, quý trọng cổ họng của chính mình một chút

Hạ Tê điều kiện tốt, Lục An Kỳ chuẩn bị để Hạ Tê hát nhạc phim cuối cùng cho tác phẩm của mình, gần đây phải nỗ lực luyện tập.

Hạ Tê đỏ mặt cảm kích đối với thầy giáo nói cảm ơn, thầy giáo vỗ vỗ vỗ vai cậu, truyền thụ những điều cần chú ý để bảo vệ cổ họng.

Sau khi tan lớp Hạ Tê chạy đến phòng nghỉ ngơi của mình, bây giờ Hạ Tê nhảy một cái trở thành công ty trên đài, công ty tháng trước đổi phòng nghỉ cho cậu, so với cái trước đây tốt hơn rất nhiều lần, giống như một cái phòng ở bình thường, thật thích không thôi, Hạ Tê nằm dài trên sopha lớn dùng tài khoản lướt weibo, xem người khác viết cùng vẽ truyện ngắn của mình và Lục Hiên.

Đây là Hạ Tê công việc có lạc thú nhất của Hạ Tê.

Mà ngày hôm nay xem truyện ngắn này cũng không thể làm Hạ Tê thả lỏng, Hạ Tê thật muốn nói các cô gái đơn thuần này, Lục tiên sinh so với các cô tưởng tượng còn xấu xa hơn rất nhiều!

“Hạ Hạ?”

Diêu Miêu Miêu gõ cửa hai tiếng, đẩy cửa vào nói: “Mệt mỏi?”

Hạ Tê bận rộn, thu hồi điện thoại di động một bên chỉnh tóc vừa nói: “Không có, Miêu Miêu tỷ ngồi a, có chuyện gì sao?”

“Nói cho cậu việc về số đặc biệt vào Trung thu.” Diêu Miêu Miêu cười ngồi xuống, “Chị xem hậu kì hiệu ứng rồi, cũng không tệ lắm, bọn họ rất cẩn thận, đem những cảnh dễ dàng khiến người khác cảm thấy mập mờ đều cắt bỏ, còn sót lại những cảnh chỉ làm mọi người cảm các cậu quan hệ rất tốt, rất manh, cũng rất tự nhiên.”

Hạ Tê vẫn luôn lo lắng chuyện này, sau khi trở về còn cố ý hỏi qua, thấy Diêu Miêu Miêu nói không có gì mới thả lỏng, cười nói: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

Diêu Miêu Miêu nở nụ cười: “Nói xong chuyện chính rồi thì hỏi cậu một chút, cậu mấy ngày nay làm sao vậy? Mới vừa rồi giáo viên của cậu lại nói với chị, cậu giống như có chút không thoải mái, kêu tôi chú ý việc ăn uống của cậu một chút.”

Hạ Tê không ngừng giải thích: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, chị đừng lo lắng, em vô cùng tốt.”

“Đỏ mặt cái gì?” Diêu Miêu Miêu bật cười, “Cuối cùng là sao vậy? Với chị cũng không thể nói sao?”

Diêu Miêu Miêu tuy rằng so với Hạ Tê lớn hơn mười tuổi, nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ trẻ trung, Hạ Tê không nói ra được, Diêu Miêu Miêu nhìn ra trong lòng cậu có chuyện, lại hỏi mấy lần, nói đến, Diêu Miêu Miêu thật ra hiểu rõ nhất chuyện của Lục Hiên cùng Hạ Tê, Hạ Tê luôn luôn xem nàng như đại tỷ, mấy ngày nay thật sự là phát sầu, cậu do dự mãi, cúi thấp đầu đỏ mặt nói.

“Ha ha ha…”

Phòng nghỉ ngơi bên trong hậu trường truyền ra tiếng cười vang của Diêu Miêu Miêu

Diêu Miêu Miêu không cảm thấy có chỗ nào bất tiện cả, cười đến không ngậm miệng lại được: “Ai u, cậu là đang cố ý ân ái cho chị xem à ha ha ha ha…”

Hạ Tê khóc không ra nước mắt: “Miêu Miêu tỷ!”

Diêu Miêu Miêu không nhịn được trêu ghẹo cậu, cười một hồi lâu mới nói: “Này có cái gì a, Lục tổng hiển nhiên là hi vọng cậu có thể thả lỏng hơn một chút a.”

Hạ Tê không tín nhiệm nhìn Diêu Miêu Miêu, ấp úng: “Lục tiên sinh hắn… trước đây nói, em… rất là…”

Vế sau Hạ Tê không thể nói ra, Diêu Miêu Miêu cũng có thể đoán được không sai biệt lắm, cười lau nước mắt, nói: “Yên tâm, tin chị không có sai đâu, ha ha… Ai, Lục tổng nhìn cấm dục như vậy mà bản chất lại phúc hắc như thế, ai… nhìn lầm hắn, đây coi như là tự làm tự chịu à ha ha ha ha…”

Hạ Tê nửa ngờ nửa tin, Diêu Miêu Miêu không nói đùa nữa, nghiêm túc chút, cười nói: “Tin tưởng chị, không biết Lục tổng lúc đó nói cái gì, tuyệt đối là không có ý gì, cũng không phải cố tình bắt cậu viết nhật kí tình yêu, hắn cho rằng cậu có một số vấn đề cần phải thông suốt, biết cậu không tiện nói ra, liền nghĩ ra biện pháp đơn giản mà hiệu quả như vậy, ha ha ha không nói giỡn nữa, chỉ cần thành thành thật thật đem cảm giác của cậu nói cho hắn biết, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.”

Diêu Miêu Miêu còn có việc bận, đứng dậy hướng Hạ Tê nháy mắt mấy cái, chà chà nói: “Nhóc con, có nhiều việc cần hỏi Lục tổng, không nên tự chính mình đoán mò, tự cho là thông minh.”

Cách ngày vừa đúng dịp Trung thu, hai người đều về nhà thật sớm, sau khi ăn bữa cơm gia đình thì ngồi trên ghế salong xem (Đại phú ông) số đặc biệt Trung thu.

Này bởi vì có giai đoạn chém giết, phát ra so với lúc thường căng thẳng rất nhiều, hài hước so với mọi lần cũng nhiều hơn, Hạ Tê nhiều lần cười suýt chút nữa lăn xuống ghế sopha đi, xem thấy thời điểm Lục Hiên trợ giúp mình, tim cậu lại không nhịn được đập nhanh hơn, âm thanh Lục tiên sinh lúc từ TV truyền đi ra thực sự là… hảo hảo nghe a.

Lục Hiên cũng cười, mà Hạ Tê cũng không lợi hại vậy, giai đoạn cuối chương trình rất quyết liệt, Hạ Tê lúc đó trên người đã bị vẽ hai cái dấu chéo, cậu khẩn trương nhìn điện thoại di động, không ngừng kêu “Lục tiên sinh, Lục tổng”, Lục Hiên câu môi: “Tôi lúc đó trong lòng có tính toán thời gian, định là trong giây cuối cùng sẽ trả lời, không nghĩ tới là em thật sự gọi tên của tôi.”

Hạ Tê căm giận, nhưng mà nhìn bộ dạng Lục Hiên cười có chút xấu xa lại cảm thấy thật đẹp trai, Lục Hiên động viên hôn cậu một cái, hai người tiếp tục xem chương trình, đợi lúc trả lời chính xác câu hỏi Hạ Tê xông ra ngoài, đào ra bảo tàng lớn vị trí đã được phát hiện… một cái nhẫn nam.

(Đại phú ông) mùa đầu tiên thế là kết thúc, Hạ Tê cuối cùng cũng thắng một lần, Lục Hiên cười quay đầu nhìn Hạ Tê, đang muốn chúc mừng cậu thì nhìn thấy Hạ Tê đỏ mặt, đưa cho mình một cái hộp.

Lục Hiên không cần mở ra liền biết bên trong là cái gì.

Lục Hiên nhìn bộ dáng Hạ Tê có chút ngượng ngùng trong lòng ấm áp cực kỳ, đây chính là Tiểu Tê của hắn.

Hạ Tê ngượng ngùng nở nụ cười: “Kiểu rất đơn giản, em cảm thấy được… rất hợp với ngài.”

Lục Hiên mỉm cười: “Tự mình đeo cho tôi đi.”

Hạ Tê gật đầu, cẩn thận mở hộp ra liền trịnh trọng đeo vào cho Lục Hiên, từ sâu xa như là ý trời, nhẫn mang vào ngón áp út trái của Lục Hiên thật vừa vặn.

Lục Hiên nhìn một chút, nở nụ cười: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

“Còn có…” Hạ Tê lấy dũng khí, liền hít sâu, hơi nhỏ giọng nói, “Em… em trước đây tưởng ngài không thích lúc thân thiết em… em quá phóng túng, cho nên mới cố ý nhẫn nhịn, em… em rất yêu ngài, cũng thích cùng ngài thân thiết, ngài không nên hiểu lầm em…”

Lục Hiên nhíu mày, bật cười: “Tôi lúc nào thì…”

Hạ Tê khẩn cầu nhìn Lục Hiên hi vọng hắn đừng lôi chuyện cũ, Lục Hiên tự nhiên dựa vào cậu, Hạ Tê tiếp tục nói: “Cho nên, cái kia nhật ký… là không cần phải viết?”

Lục Hiên ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì xem biểu hiện của em.”

Hạ Tê: “A? Rõ ràng nói rõ rồi mà… A…”



——Phiên ngoại 2 hoàn——

Lời tác giả: Phiên ngoại hai · liên quan đến việc cùng nhau “hài hòa” · xong

Lời chủ nhà: anh là con cáo già thích ăn thịt nai tơ (‾-ƪ‾)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện