Trọng Quốc Cường đột ngột qua đời đã tác động nghiêm trọng đến tập đoàn Lăng Thiên. Cho dù vẫn còn Trọng Đôn Thiện và Trọng Thế Hoàng, nhưng ba đời lão trung thanh* lại thiếu mất một vị trung niên, chuyển tiếp phát sinh gián đoạn khiến người ta có cảm giác bấp bênh không vững.
*lão niên, trung niên, thanh niên
Vì thế, Trọng Thế Hoàng rất bận. Lịch trình còn dày đặc hơn cả minh tinh nổi tiếng, tiệc tùng xã giao liên miên, kiểm tra xem xét không ngừng, muốn dùng thời gian ngắn nhất phát triển thành đại thụ. Hôm qua trốn việc, sáng nay đến trễ đã là xa xỉ.
Ôn Cố theo Trọng Thế Hoàng đến công ty, sau đó bị bỏ rơi ngoài phòng tổng giám đốc.
Đối với bên ngoài, Trọng Thế Hoàng vẫn là trợ lý tổng giám đốc, nhưng thực chất, hắn đã là tổng giám đốc danh xứng với thực, chỉ thiếu mỗi việc in danh thiếp mới và thông báo chính thức trong nội bộ mà thôi. Ngoài ra, Trọng Thế Hoàng... cũng chưa sẵn sàng xóa bỏ dấu vết của ba mình.
Trên dưới toàn thể công ty có gấp gáp đến chiêng trống rùm beng cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến Ôn Cố. Cậu giữ cửa, đọc báo, cố gắng học cách thích ứng với xã hội hiện đại, lúc thư ký rảnh thì mượn máy tính của cô tra cứu từ ngữ xa lạ mới học được hôm qua.
Thư ký rất có cảm tình với tiểu ca vệ sĩ anh tuấn nho nhã này, thậm chí còn thay đổi bản tính ăn hàng thích giấu giếm thức ăn, lấy đồ quý ra chia sẻ.
Cái khó ở đây là Ôn Cố vốn không thích ăn uống, lại không muốn từ chối ý tốt, ăn đến khổ mà còn phải giả bộ vui vẻ.
Xế chiều, Trọng Đôn Thiện đến công ty. Vị chủ tịch này đã lâu không nhúng tay vào công việc nội bộ, nhưng sức ảnh hưởng tích lũy lâu ngày vẫn còn dư âm, dọc đường đi uy phong lẫm liệt. Trọng Thế Hoàng nhận được tin, trước tiên đứng chờ trước thang máy, thấy Trọng Đôn Thiện thì cau mày: "Thân thể ông nội khỏe hẳn chưa ạ? Bác sĩ nói có thể xuống giường rồi sao?" Ánh mắt nửa giận nửa trách cứ nhìn về phía Chu Phục Hổ.
Chu Phục Hổ cười khổ.
Trọng Đôn Thiện đáp: "Con nhìn cậu ấy làm gì? Là tự ông muốn tới. Nằm suốt hai ngày, xương cốt muốn rã hết rồi. Nếu không cho ông đi lại, thì sẽ thực sự không đứng dậy nổi nữa."
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng thoáng đen lại: "Nói bậy bạ gì thế!"
Bị cháu trai xem như cháu mà giáo huấn, vẻ mặt Trọng Đôn Thiện như mở xưởng nhuộm, đủ mọi màu sắc sặc sỡ, lúc lâu sau mới hoàn hồn: "Thằng nhóc này..."
Trọng Thế Hoàng trở lại thành cháu: "Con xin lỗi ông nội."
Trọng Đôn Thiện biết hắn vẫn chưa hồi phục khỏi cú sốc mất đi ba mẹ, từ ái sờ đầu hắn: "Đi họp với ông."
Trọng Thế Hoàng báo một tiếng với thư ký.
Ôn Cố cùng ông cháu họ đến cửa phòng hội nghị dưới lầu. Chu Phục Hổ được sắp xếp vào bên trong, cậu canh giữ bên ngoài với mấy vệ sĩ khác, mấy người này nom hơi quen mắt. Ôn Cố nhớ hình như có gặp trên đường vài lần, nghĩ chắc là vệ sĩ khác do Cảnh Tụng Bình bố trí.
Cậu chào hỏi bọn họ.
Một vệ sĩ nói: "Nghe nói thân thủ anh Triệu rất tốt?"
Ôn Cố khiêm tốn: "Tự mò mẫm học ấy mà."
Vệ sĩ nói tiếp: "Tự mò mẫm mà cũng được đi theo Trọng tiểu tiên sinh, vậy chúng tôi đây còn không bằng cả người mù."
Một vệ sĩ khác nói: "Người ta có bản lĩnh của người ta. Chỉ riêng mặt mũi như vậy đã đủ lên mặt với chúng ta rồi."
Mấy người họ thì thầm với nhau, trong lời nói giấu ý khác, vậy mà còn mở miệng một tiếng anh Triệu.
Mơ hồ bị cô lập, Ôn Cố duy trì im lặng. Phúc lợi và đãi ngộ của vệ sĩ riêng cao hơn vệ sĩ bình thường rất nhiều. Tại công ty Chân Bình An, tiền lương của cậu gần bằng Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ, khó trách những người khác ghen tị.
Đám vệ sĩ phả ra mùi chua lét, nhưng cũng không dám ăn nói quá đáng, thấy cậu không đáp lời, ha ha cho có lệ rồi tám sang chuyện khác.
Hội nghị kéo dài rất lâu.
Ôn Cố đọc tờ báo đến lần thứ ba, cửa đột nhiên mở ra. Trọng Thế Hoàng ném điện thoại di động cho cậu: "Bảo tôi đang họp, có chuyện gì thì gọi lại sau."
Cậu tiếp được di động, tiếng chuông vang lên trong tay, Ôn Cố nhấn nút trả lời, Lưu Hán Tư đầu kia ôn hòa hỏi: "Em họ, có bận lắm không?"
Ôn Cố đáp: "Bận."
"... Cậu ấy không có ở đó à?" Giọng bất chợt trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Cố nói: "Đang họp."
Lưu Hán Tư bảo: "Tan họp có thời gian nhắn cậu ấy gọi lại cho tôi."
"Được."
"Cậu là vệ sĩ hôm qua đi bên cạnh em họ đúng không? Tên cậu là gì?"
"Triệu Thụ Thanh."
"Tên hay đấy. Đại thụ chọc trời, bốn mùa tươi xanh..." Lưu Hán Tư một mình thao thao bất tuyệt.
Ôn Cố: "..."
Lúc Trọng Thế Hoàng tan họp ra ngoài, các bộ phận đã đổi sang gọi hắn là Trọng tổng. Khí sắc Trọng Đôn Thiện không tốt, được Chu Phục Hổ đỡ lấy, nhưng đáy mắt vẫn mang theo vui mừng, ánh mắt nhìn Ôn Cố cũng rất hiền hòa: "Tiểu Triệu à, bảo vệ cháu tôi cẩn thận nhé, về phần tương lai thì cậu cứ yên tâm đi."
Cậu vẫn luôn yên tâm với tương lai của mình, cái cậu cần lo lắng là tương lai của Trọng Thế Hoàng.
Ôn Cố cúi đầu: "Cám ơn ông Trọng."
Tiễn bước Trọng Đôn Thiện xong, Trọng Thế Hoàng bảo Ôn Cố đưa di động: "Anh họ có chuyện gì không?"
Ôn Cố trả di động cho hắn: "Lưu tiên sinh bảo tên tôi rất hay, đại thụ chọc trời, bốn mùa tươi xanh."
"..."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Anh ấy gọi cho tôi chỉ để nói vậy?"
Ôn Cố đáp: "Lưu tiên sinh còn bảo, hồi trước anh ấy từng tham gia diễu hành ở nước A, hóa trang kỳ quái, quen được vài người bạn, lái xe sáu tiếng đến bờ biển."
Trọng Thế Hoàng không hi vọng được gì ở cậu, định tự gọi điện lại.
Ôn Cố nói tiếp: "Đúng rồi, Lưu tiên sinh nhắn anh tan họp thì gọi lại."
Trọng Thế Hoàng: "..." Đây mới là trọng điểm đúng không? "Còn nữa, hình như di động hết pin."
"..."
Trọng Thế Hoàng quát vào mặt Ôn Cố: "Cậu lấy di động tôi làm gì, tại sao lại hết pin?!"
Ôn Cố vô tội nói: "Anh bảo tôi nghe mà." Lưu Hán Tư rất chịu khó nói, cậu lại ngại cúp máy, may mà di động tự động hết pin, tai cậu mới được yên tĩnh.
Đổi pin xong, Trọng Thế Hoàng gọi cho Lưu Hán Tư.
Lưu Hán Tư dịu dàng nói: "Có phải Triệu Thụ Thanh chê anh phiền quá nên cúp điện thoại không?"
Trọng Thế Hoàng: "... Không phải, là hết pin."
"..." Không có video, không nhìn thấy nét mặt đối phương, nhưng Lưu Hán Tư cảm thấy người thực sự ngại y phiền là cái người đang nói này. Giọng y càng ôn hòa hơn: "Hôm nay em bận lắm hả?"
Trọng Thế Hoàng trả lời: "Mới vừa họp xong, còn vài chuyện phải xử lý."
"Có thời gian đến bệnh viện một chuyến không?"
Trọng Thế Hoàng sửng sốt, lập tức khẩn trương: "Ông nội làm sao?"
"... Là anh, dạ dày anh anh khó chịu, đang truyền nước ở bệnh viện." Giọng Lưu Hán Tư nhỏ nhẹ yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua, chữ sẽ rơi rụng thành một đống nét bút ngổn ngang.
Trọng Thế Hoàng nhận tài liệu thư ký đưa tới, vừa xem vừa hỏi: "Bác sĩ nói sao?"
Lưu Hán Tư đáp: "Phải nội soi dạ dày, anh sợ."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ở bệnh viện nào, chừng nào có thời gian em sẽ tới."
Có thời gian sẽ tới và bớt thời gian để tới là hai cấp độ hoàn toàn khác nhau. Lưu Hán Tư hận không thể nói bệnh tình của mình nặng thêm chút, nhưng nghe đầu kia đang bận rộn, biết ván đã đóng thuyền, đành ngượng ngùng cúp điện thoại.
Nhưng Trọng Thế Hoàng vẫn giữ lời, từ chối tiệc tối, bớt chút thời gian đến bệnh viện.
Lưu Hán Tư ở phòng bệnh cao cấp, trong phòng bày hoa và trái cây.
Trọng Thế Hoàng hỏi mới biết là Trọng Đôn Thiện sai người đưa tới. Nói cách khác, buổi chiều lúc đi họp, Trọng Đôn Thiện đã biết Lưu Hán Tư ở bệnh viện nhưng không nói.
Lưu Hán Tư bảo: "Anh rất muốn giúp đỡ ông nội Trọng, tiếc là sức khỏe không cho phép, ngược lại còn khiến ông cụ lo lắng."
Trọng Thế Hoàng đáp: "Ông nội không để ý đâu."
Lưu Hán Tư thấy hắn không có ý để mình dọn ra ngoài, nóng nảy bắt lấy tay hắn, "Em họ, anh muốn ở với em."
Sở dĩ hắn vừa xuống máy bay đã lôi kéo Trọng Thế Hoàng đi thăm Trọng Đôn Thiện, là vì hi vọng có Trọng Thế Hoàng ở đó, Trọng Đôn Thiện có thể hoà nhã với mình một chút. Từ nhỏ đến lớn, y luôn biết Trọng Đôn Thiện không chào đón mình, trước mặt người khác thì hoàn hảo, nhưng sau lưng lại luôn nhìn Lưu Hán Tư với ánh mắt như nhìn thấu cả con người y, tất cả dơ bẩn và hèn hạ đều sáng tỏ dưới ánh mặt trời. Ở chung với ông quả thực là một trong những chuyện khủng bố nhất trần đời.
Trọng Thế Hoàng vỗ tay hắn: "Người anh chưa khỏe hẳn, nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng."
Lưu Hán Tư nói: "Dạ dày anh hết đau rồi."
"Nội soi sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Lông mày Lưu Hán Tư nhăn lại: "Ngày mai mới làm."
"Chờ có kết quả hẵng nói." Trọng Thế Hoàng nói một là một.
Lưu Hán Tư hối hận. Sớm biết vậy thì đã nói nhẹ bệnh tình một chút, nội soi dạ dày... mới nghĩ đã thấy cổ họng đau đau rồi.
Trọng Thế Hoàng thấy Lưu Hán Tư nắm tay hắn không chịu thả, quay đầu nháy mắt với Ôn Cố ba cái.
Ôn Cố tiến lên một bước, nói: "Trọng tiểu tiên sinh, anh còn một cuộc hẹn vào giờ Tuất (7h – 9h tối)."
"..."
"..."
Ôn Cố bình tĩnh tiếp lời: "Bảy giờ."
Trọng Thế Hoàng cũng bình tĩnh nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi. Anh họ nghỉ ngơi cho tốt, em đi trước đây. Ngày mai có kết quả nội soi thì báo em biết, em không trở lại thăm anh được nữa."
Tuy Lưu Hán Tư không cam lòng, nhưng cũng đành buông tay.
Ra khỏi phòng bệnh, Trọng Thế Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười: "Giờ Tuất?"
Ôn Cố bảo: "Ở quê tôi vẫn tính giờ như thế." Trước khi đến, Trọng Thế Hoàng có giao ước với cậu, nếu hắn nháy mắt ba cái, cậu sẽ nói 7h có một cuộc hẹn không thể đến trễ. Phương pháp tính giờ hiện đại dù dễ nhớ, nhưng cậu vẫn phải chuyển đổi mới kịp phản ứng xem đó là giờ nào, nên 7h tự động đổi thành giờ Tuất, không ngờ lại thốt ra miệng.
Trọng Thế Hoàng biết nhiều nơi vẫn theo tập quán sinh hoạt đời trước nên không truy hỏi làm gì.
Ôn Cố lưỡng lự: "Tại sao anh không muốn ở với Lưu tiên sinh?" Không phải thầm mến hắn sao? Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt thế sao lại buông tha? Dù cậu không hiểu tình yêu, nhưng vẫn nhìn ra Lưu Hán Tư có tình cảm khác thường với Trọng Thế Hoàng. Hai người lưỡng tình tương duyệt, ở chung dưới một mái nhà chẳng phải càng dễ nước chảy thành sông ư?
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng lạnh đi: "Đây là chuyện cậu cần quan tâm hả?"
Ôn Cố không đáp.
Cậu biết mình quản quá rộng, hai người không ở bên nhau, khả năng Trọng Thế Hoàng nhìn thấu hồng trần mới cao. Bản thân chẳng những không nên thành toàn, mà còn phải đứng giữa cản trở mới đúng. Nhưng mà, nhớ tới Trọng Thế Hoàng trốn trong bóng tối khóc thầm, cậu cảm thấy nếu khi ấy có một người ở bên hắn, có lẽ nước mắt của hắn sẽ không lạnh lẽo và cô đơn đến thế.
"Cậu định để anh ấy ngủ trong bếp à?" Trọng Thế Hoàng chợt lên tiếng.
Ôn Cố giật mình, nhận ra hắn đang nói đến chuyện cho Lưu Hán Tư vào ở. Lầu hai thì không biết, nhưng lầu một quả thực không còn phòng trống. Tuy cậu không cần ngủ, nhưng để che giấu thân phận, mỗi tối cậu đều nằm trên giường.
Trọng Thế Hoàng không chịu bỏ qua: "Vậy là cậu muốn tặng giường cho anh ấy, còn cậu thì ngủ trong bếp?"
Ôn Cố nói: "Anh không thích anh ta à?"
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu một cách quái gở: "Anh ấy là anh họ tôi."
Dù không phải anh họ, hắn cũng sẽ không ghét người đã khai sáng thiên hướng tình dục cho mình. Hắn chỉ quan tâm đến thái độ của Trọng Đôn Thiện. Hắn hiểu ông nội mình, nếu không có lý do gì đặc biệt, ông chắc chắn sẽ không ra mặt rõ ràng như vậy, giống như nói thẳng cho hắn biết ông ghét Lưu Hán Tư nhiều thế nào.
Hắn không thích đánh giá một người qua ấn tượng chủ quan của người khác, như thế rất không công bằng với người kia. Nhưng người nhà không phải người khác. Sau khi ba mẹ qua đời, ông nội là người thân nhất của hắn, dù không hợp lẽ phải, hắn cũng sẵn lòng làm theo ý ông. Lưu Hán Tư về nước vì hắn, không phải hắn không biết ơn, cũng sẽ không vì cách làm của Trọng Đôn Thiện mà tỏ thái độ với Lưu Hán Tư. Nhưng vì tâm tình của Trọng Đôn Thiện, giao tiếp bên ngoài phải giữ khoảng cách, nếu đối phương không vui, hắn sẵn sàng bù lại bằng những thứ khác.
Thời gian này, hắn không muốn gây ra bất cứ chuyện gì khiến ông nội đau lòng, cũng như ông nội không muốn hắn khó xử.
Bọn họ là người thân duy nhất của nhau.
Ôn Cố phát hiện không khí trong xe không khỏi u ám đi, ngầm kiểm điểm. "Xin lỗi. Là tôi vượt quá giới hạn."
Trọng Thế Hoàng hừ lạnh: "Cậu rốt cuộc cũng hiểu rồi nhỉ." Mà cũng kỳ lạ, hắn thế mà không thấy phản cảm. Giống như lần đầu tiên thấy cậu, không hiểu sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp nhau ở đâu, ấn tượng còn không tốt lắm, khiến hắn vừa gặp cậu đã muốn hung hăng quở trách một trận. Khởi đầu tồi tệ, phương thức ở chung không ổn, mới hai ngày mà trình độ quen thuộc vậy mà lại bắt kịp Cảnh Tụng Bình, hỏi tới việc tư cũng không thấy có gì không thích hợp, kết quả như thế thật sự rất không hợp lý.
Ôn Cố không biết nội tâm mâu thuẫn dằn vặt của Trọng Thế Hoàng, cảm thán: "Làm người luôn có nhiều phiền não." Những lời này cũng không hoàn toàn là muốn độ hóa Trọng Thế Hoàng, có một nửa là biểu đạt cảm xúc trong lòng. Mấy dòng ngắn ngủi trên thanh khuê đến hiện tại cũng chỉ là người trước mắt cùng một mối quan hệ mông lung, con đường phía trước vẫn rất mờ mịt.
Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu khá lắm."
"Hả?"
"Hôm qua giựt dây tôi chầu trời, hôm nay khuyên tôi đừng làm người. Thực ra cậu là vệ sĩ hay sát thủ vậy?"
Ôn Cố: "..." Thần tiên như cậu cũng nhiều phiền não lắm thay.
*lão niên, trung niên, thanh niên
Vì thế, Trọng Thế Hoàng rất bận. Lịch trình còn dày đặc hơn cả minh tinh nổi tiếng, tiệc tùng xã giao liên miên, kiểm tra xem xét không ngừng, muốn dùng thời gian ngắn nhất phát triển thành đại thụ. Hôm qua trốn việc, sáng nay đến trễ đã là xa xỉ.
Ôn Cố theo Trọng Thế Hoàng đến công ty, sau đó bị bỏ rơi ngoài phòng tổng giám đốc.
Đối với bên ngoài, Trọng Thế Hoàng vẫn là trợ lý tổng giám đốc, nhưng thực chất, hắn đã là tổng giám đốc danh xứng với thực, chỉ thiếu mỗi việc in danh thiếp mới và thông báo chính thức trong nội bộ mà thôi. Ngoài ra, Trọng Thế Hoàng... cũng chưa sẵn sàng xóa bỏ dấu vết của ba mình.
Trên dưới toàn thể công ty có gấp gáp đến chiêng trống rùm beng cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến Ôn Cố. Cậu giữ cửa, đọc báo, cố gắng học cách thích ứng với xã hội hiện đại, lúc thư ký rảnh thì mượn máy tính của cô tra cứu từ ngữ xa lạ mới học được hôm qua.
Thư ký rất có cảm tình với tiểu ca vệ sĩ anh tuấn nho nhã này, thậm chí còn thay đổi bản tính ăn hàng thích giấu giếm thức ăn, lấy đồ quý ra chia sẻ.
Cái khó ở đây là Ôn Cố vốn không thích ăn uống, lại không muốn từ chối ý tốt, ăn đến khổ mà còn phải giả bộ vui vẻ.
Xế chiều, Trọng Đôn Thiện đến công ty. Vị chủ tịch này đã lâu không nhúng tay vào công việc nội bộ, nhưng sức ảnh hưởng tích lũy lâu ngày vẫn còn dư âm, dọc đường đi uy phong lẫm liệt. Trọng Thế Hoàng nhận được tin, trước tiên đứng chờ trước thang máy, thấy Trọng Đôn Thiện thì cau mày: "Thân thể ông nội khỏe hẳn chưa ạ? Bác sĩ nói có thể xuống giường rồi sao?" Ánh mắt nửa giận nửa trách cứ nhìn về phía Chu Phục Hổ.
Chu Phục Hổ cười khổ.
Trọng Đôn Thiện đáp: "Con nhìn cậu ấy làm gì? Là tự ông muốn tới. Nằm suốt hai ngày, xương cốt muốn rã hết rồi. Nếu không cho ông đi lại, thì sẽ thực sự không đứng dậy nổi nữa."
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng thoáng đen lại: "Nói bậy bạ gì thế!"
Bị cháu trai xem như cháu mà giáo huấn, vẻ mặt Trọng Đôn Thiện như mở xưởng nhuộm, đủ mọi màu sắc sặc sỡ, lúc lâu sau mới hoàn hồn: "Thằng nhóc này..."
Trọng Thế Hoàng trở lại thành cháu: "Con xin lỗi ông nội."
Trọng Đôn Thiện biết hắn vẫn chưa hồi phục khỏi cú sốc mất đi ba mẹ, từ ái sờ đầu hắn: "Đi họp với ông."
Trọng Thế Hoàng báo một tiếng với thư ký.
Ôn Cố cùng ông cháu họ đến cửa phòng hội nghị dưới lầu. Chu Phục Hổ được sắp xếp vào bên trong, cậu canh giữ bên ngoài với mấy vệ sĩ khác, mấy người này nom hơi quen mắt. Ôn Cố nhớ hình như có gặp trên đường vài lần, nghĩ chắc là vệ sĩ khác do Cảnh Tụng Bình bố trí.
Cậu chào hỏi bọn họ.
Một vệ sĩ nói: "Nghe nói thân thủ anh Triệu rất tốt?"
Ôn Cố khiêm tốn: "Tự mò mẫm học ấy mà."
Vệ sĩ nói tiếp: "Tự mò mẫm mà cũng được đi theo Trọng tiểu tiên sinh, vậy chúng tôi đây còn không bằng cả người mù."
Một vệ sĩ khác nói: "Người ta có bản lĩnh của người ta. Chỉ riêng mặt mũi như vậy đã đủ lên mặt với chúng ta rồi."
Mấy người họ thì thầm với nhau, trong lời nói giấu ý khác, vậy mà còn mở miệng một tiếng anh Triệu.
Mơ hồ bị cô lập, Ôn Cố duy trì im lặng. Phúc lợi và đãi ngộ của vệ sĩ riêng cao hơn vệ sĩ bình thường rất nhiều. Tại công ty Chân Bình An, tiền lương của cậu gần bằng Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ, khó trách những người khác ghen tị.
Đám vệ sĩ phả ra mùi chua lét, nhưng cũng không dám ăn nói quá đáng, thấy cậu không đáp lời, ha ha cho có lệ rồi tám sang chuyện khác.
Hội nghị kéo dài rất lâu.
Ôn Cố đọc tờ báo đến lần thứ ba, cửa đột nhiên mở ra. Trọng Thế Hoàng ném điện thoại di động cho cậu: "Bảo tôi đang họp, có chuyện gì thì gọi lại sau."
Cậu tiếp được di động, tiếng chuông vang lên trong tay, Ôn Cố nhấn nút trả lời, Lưu Hán Tư đầu kia ôn hòa hỏi: "Em họ, có bận lắm không?"
Ôn Cố đáp: "Bận."
"... Cậu ấy không có ở đó à?" Giọng bất chợt trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Cố nói: "Đang họp."
Lưu Hán Tư bảo: "Tan họp có thời gian nhắn cậu ấy gọi lại cho tôi."
"Được."
"Cậu là vệ sĩ hôm qua đi bên cạnh em họ đúng không? Tên cậu là gì?"
"Triệu Thụ Thanh."
"Tên hay đấy. Đại thụ chọc trời, bốn mùa tươi xanh..." Lưu Hán Tư một mình thao thao bất tuyệt.
Ôn Cố: "..."
Lúc Trọng Thế Hoàng tan họp ra ngoài, các bộ phận đã đổi sang gọi hắn là Trọng tổng. Khí sắc Trọng Đôn Thiện không tốt, được Chu Phục Hổ đỡ lấy, nhưng đáy mắt vẫn mang theo vui mừng, ánh mắt nhìn Ôn Cố cũng rất hiền hòa: "Tiểu Triệu à, bảo vệ cháu tôi cẩn thận nhé, về phần tương lai thì cậu cứ yên tâm đi."
Cậu vẫn luôn yên tâm với tương lai của mình, cái cậu cần lo lắng là tương lai của Trọng Thế Hoàng.
Ôn Cố cúi đầu: "Cám ơn ông Trọng."
Tiễn bước Trọng Đôn Thiện xong, Trọng Thế Hoàng bảo Ôn Cố đưa di động: "Anh họ có chuyện gì không?"
Ôn Cố trả di động cho hắn: "Lưu tiên sinh bảo tên tôi rất hay, đại thụ chọc trời, bốn mùa tươi xanh."
"..."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Anh ấy gọi cho tôi chỉ để nói vậy?"
Ôn Cố đáp: "Lưu tiên sinh còn bảo, hồi trước anh ấy từng tham gia diễu hành ở nước A, hóa trang kỳ quái, quen được vài người bạn, lái xe sáu tiếng đến bờ biển."
Trọng Thế Hoàng không hi vọng được gì ở cậu, định tự gọi điện lại.
Ôn Cố nói tiếp: "Đúng rồi, Lưu tiên sinh nhắn anh tan họp thì gọi lại."
Trọng Thế Hoàng: "..." Đây mới là trọng điểm đúng không? "Còn nữa, hình như di động hết pin."
"..."
Trọng Thế Hoàng quát vào mặt Ôn Cố: "Cậu lấy di động tôi làm gì, tại sao lại hết pin?!"
Ôn Cố vô tội nói: "Anh bảo tôi nghe mà." Lưu Hán Tư rất chịu khó nói, cậu lại ngại cúp máy, may mà di động tự động hết pin, tai cậu mới được yên tĩnh.
Đổi pin xong, Trọng Thế Hoàng gọi cho Lưu Hán Tư.
Lưu Hán Tư dịu dàng nói: "Có phải Triệu Thụ Thanh chê anh phiền quá nên cúp điện thoại không?"
Trọng Thế Hoàng: "... Không phải, là hết pin."
"..." Không có video, không nhìn thấy nét mặt đối phương, nhưng Lưu Hán Tư cảm thấy người thực sự ngại y phiền là cái người đang nói này. Giọng y càng ôn hòa hơn: "Hôm nay em bận lắm hả?"
Trọng Thế Hoàng trả lời: "Mới vừa họp xong, còn vài chuyện phải xử lý."
"Có thời gian đến bệnh viện một chuyến không?"
Trọng Thế Hoàng sửng sốt, lập tức khẩn trương: "Ông nội làm sao?"
"... Là anh, dạ dày anh anh khó chịu, đang truyền nước ở bệnh viện." Giọng Lưu Hán Tư nhỏ nhẹ yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua, chữ sẽ rơi rụng thành một đống nét bút ngổn ngang.
Trọng Thế Hoàng nhận tài liệu thư ký đưa tới, vừa xem vừa hỏi: "Bác sĩ nói sao?"
Lưu Hán Tư đáp: "Phải nội soi dạ dày, anh sợ."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ở bệnh viện nào, chừng nào có thời gian em sẽ tới."
Có thời gian sẽ tới và bớt thời gian để tới là hai cấp độ hoàn toàn khác nhau. Lưu Hán Tư hận không thể nói bệnh tình của mình nặng thêm chút, nhưng nghe đầu kia đang bận rộn, biết ván đã đóng thuyền, đành ngượng ngùng cúp điện thoại.
Nhưng Trọng Thế Hoàng vẫn giữ lời, từ chối tiệc tối, bớt chút thời gian đến bệnh viện.
Lưu Hán Tư ở phòng bệnh cao cấp, trong phòng bày hoa và trái cây.
Trọng Thế Hoàng hỏi mới biết là Trọng Đôn Thiện sai người đưa tới. Nói cách khác, buổi chiều lúc đi họp, Trọng Đôn Thiện đã biết Lưu Hán Tư ở bệnh viện nhưng không nói.
Lưu Hán Tư bảo: "Anh rất muốn giúp đỡ ông nội Trọng, tiếc là sức khỏe không cho phép, ngược lại còn khiến ông cụ lo lắng."
Trọng Thế Hoàng đáp: "Ông nội không để ý đâu."
Lưu Hán Tư thấy hắn không có ý để mình dọn ra ngoài, nóng nảy bắt lấy tay hắn, "Em họ, anh muốn ở với em."
Sở dĩ hắn vừa xuống máy bay đã lôi kéo Trọng Thế Hoàng đi thăm Trọng Đôn Thiện, là vì hi vọng có Trọng Thế Hoàng ở đó, Trọng Đôn Thiện có thể hoà nhã với mình một chút. Từ nhỏ đến lớn, y luôn biết Trọng Đôn Thiện không chào đón mình, trước mặt người khác thì hoàn hảo, nhưng sau lưng lại luôn nhìn Lưu Hán Tư với ánh mắt như nhìn thấu cả con người y, tất cả dơ bẩn và hèn hạ đều sáng tỏ dưới ánh mặt trời. Ở chung với ông quả thực là một trong những chuyện khủng bố nhất trần đời.
Trọng Thế Hoàng vỗ tay hắn: "Người anh chưa khỏe hẳn, nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng."
Lưu Hán Tư nói: "Dạ dày anh hết đau rồi."
"Nội soi sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Lông mày Lưu Hán Tư nhăn lại: "Ngày mai mới làm."
"Chờ có kết quả hẵng nói." Trọng Thế Hoàng nói một là một.
Lưu Hán Tư hối hận. Sớm biết vậy thì đã nói nhẹ bệnh tình một chút, nội soi dạ dày... mới nghĩ đã thấy cổ họng đau đau rồi.
Trọng Thế Hoàng thấy Lưu Hán Tư nắm tay hắn không chịu thả, quay đầu nháy mắt với Ôn Cố ba cái.
Ôn Cố tiến lên một bước, nói: "Trọng tiểu tiên sinh, anh còn một cuộc hẹn vào giờ Tuất (7h – 9h tối)."
"..."
"..."
Ôn Cố bình tĩnh tiếp lời: "Bảy giờ."
Trọng Thế Hoàng cũng bình tĩnh nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi. Anh họ nghỉ ngơi cho tốt, em đi trước đây. Ngày mai có kết quả nội soi thì báo em biết, em không trở lại thăm anh được nữa."
Tuy Lưu Hán Tư không cam lòng, nhưng cũng đành buông tay.
Ra khỏi phòng bệnh, Trọng Thế Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười: "Giờ Tuất?"
Ôn Cố bảo: "Ở quê tôi vẫn tính giờ như thế." Trước khi đến, Trọng Thế Hoàng có giao ước với cậu, nếu hắn nháy mắt ba cái, cậu sẽ nói 7h có một cuộc hẹn không thể đến trễ. Phương pháp tính giờ hiện đại dù dễ nhớ, nhưng cậu vẫn phải chuyển đổi mới kịp phản ứng xem đó là giờ nào, nên 7h tự động đổi thành giờ Tuất, không ngờ lại thốt ra miệng.
Trọng Thế Hoàng biết nhiều nơi vẫn theo tập quán sinh hoạt đời trước nên không truy hỏi làm gì.
Ôn Cố lưỡng lự: "Tại sao anh không muốn ở với Lưu tiên sinh?" Không phải thầm mến hắn sao? Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt thế sao lại buông tha? Dù cậu không hiểu tình yêu, nhưng vẫn nhìn ra Lưu Hán Tư có tình cảm khác thường với Trọng Thế Hoàng. Hai người lưỡng tình tương duyệt, ở chung dưới một mái nhà chẳng phải càng dễ nước chảy thành sông ư?
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng lạnh đi: "Đây là chuyện cậu cần quan tâm hả?"
Ôn Cố không đáp.
Cậu biết mình quản quá rộng, hai người không ở bên nhau, khả năng Trọng Thế Hoàng nhìn thấu hồng trần mới cao. Bản thân chẳng những không nên thành toàn, mà còn phải đứng giữa cản trở mới đúng. Nhưng mà, nhớ tới Trọng Thế Hoàng trốn trong bóng tối khóc thầm, cậu cảm thấy nếu khi ấy có một người ở bên hắn, có lẽ nước mắt của hắn sẽ không lạnh lẽo và cô đơn đến thế.
"Cậu định để anh ấy ngủ trong bếp à?" Trọng Thế Hoàng chợt lên tiếng.
Ôn Cố giật mình, nhận ra hắn đang nói đến chuyện cho Lưu Hán Tư vào ở. Lầu hai thì không biết, nhưng lầu một quả thực không còn phòng trống. Tuy cậu không cần ngủ, nhưng để che giấu thân phận, mỗi tối cậu đều nằm trên giường.
Trọng Thế Hoàng không chịu bỏ qua: "Vậy là cậu muốn tặng giường cho anh ấy, còn cậu thì ngủ trong bếp?"
Ôn Cố nói: "Anh không thích anh ta à?"
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu một cách quái gở: "Anh ấy là anh họ tôi."
Dù không phải anh họ, hắn cũng sẽ không ghét người đã khai sáng thiên hướng tình dục cho mình. Hắn chỉ quan tâm đến thái độ của Trọng Đôn Thiện. Hắn hiểu ông nội mình, nếu không có lý do gì đặc biệt, ông chắc chắn sẽ không ra mặt rõ ràng như vậy, giống như nói thẳng cho hắn biết ông ghét Lưu Hán Tư nhiều thế nào.
Hắn không thích đánh giá một người qua ấn tượng chủ quan của người khác, như thế rất không công bằng với người kia. Nhưng người nhà không phải người khác. Sau khi ba mẹ qua đời, ông nội là người thân nhất của hắn, dù không hợp lẽ phải, hắn cũng sẵn lòng làm theo ý ông. Lưu Hán Tư về nước vì hắn, không phải hắn không biết ơn, cũng sẽ không vì cách làm của Trọng Đôn Thiện mà tỏ thái độ với Lưu Hán Tư. Nhưng vì tâm tình của Trọng Đôn Thiện, giao tiếp bên ngoài phải giữ khoảng cách, nếu đối phương không vui, hắn sẵn sàng bù lại bằng những thứ khác.
Thời gian này, hắn không muốn gây ra bất cứ chuyện gì khiến ông nội đau lòng, cũng như ông nội không muốn hắn khó xử.
Bọn họ là người thân duy nhất của nhau.
Ôn Cố phát hiện không khí trong xe không khỏi u ám đi, ngầm kiểm điểm. "Xin lỗi. Là tôi vượt quá giới hạn."
Trọng Thế Hoàng hừ lạnh: "Cậu rốt cuộc cũng hiểu rồi nhỉ." Mà cũng kỳ lạ, hắn thế mà không thấy phản cảm. Giống như lần đầu tiên thấy cậu, không hiểu sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp nhau ở đâu, ấn tượng còn không tốt lắm, khiến hắn vừa gặp cậu đã muốn hung hăng quở trách một trận. Khởi đầu tồi tệ, phương thức ở chung không ổn, mới hai ngày mà trình độ quen thuộc vậy mà lại bắt kịp Cảnh Tụng Bình, hỏi tới việc tư cũng không thấy có gì không thích hợp, kết quả như thế thật sự rất không hợp lý.
Ôn Cố không biết nội tâm mâu thuẫn dằn vặt của Trọng Thế Hoàng, cảm thán: "Làm người luôn có nhiều phiền não." Những lời này cũng không hoàn toàn là muốn độ hóa Trọng Thế Hoàng, có một nửa là biểu đạt cảm xúc trong lòng. Mấy dòng ngắn ngủi trên thanh khuê đến hiện tại cũng chỉ là người trước mắt cùng một mối quan hệ mông lung, con đường phía trước vẫn rất mờ mịt.
Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu khá lắm."
"Hả?"
"Hôm qua giựt dây tôi chầu trời, hôm nay khuyên tôi đừng làm người. Thực ra cậu là vệ sĩ hay sát thủ vậy?"
Ôn Cố: "..." Thần tiên như cậu cũng nhiều phiền não lắm thay.
Danh sách chương