"Nơi này, còn có nơi này." Đoạn Minh Hiên chỉ hai vị trí trên bản đồ.

Tầm Mạch Mạch ân ân, gật đầu lấy bút ký hiệu.

Đồ Thanh nhìn lướt qua bản đồ, hỏi, "Vị sư huynh kia của ngươi làm sao kết luận hai nơi này có Huyễn Linh thảo?"

Đoạn Minh Hiên không thích Đồ Thanh nhưng nghĩ đến Tầm Mạch Mạch vẫn nhẫn nại giải thích. "Vị sư huynh kia của ta cũng không khẳng định, hắn không phải đan dược sư, dược thảo nhận biết cũng không nhiều lắm. Nhưng sau khi nghe ta nói về dược tính của Huyễn Linh thảo, lập tức xác định hai nơi này. Hắn nói ở hai nơi này hắn đều gặp ma thú có năng lực ảo cảnh, dù sao dược tính linh dược luôn có liên quan đến hoàn cảnh, hai nơi này có khả năng có Huyễn Linh thảo. Dù sao trong chúng ta không có ai từng gặp Huyễn Linh thảo, chỉ có thể từ thuộc tính phỏng đoán."

Tầm Mạch Mạch nghe gật đầu liên tục, đồng thời có chút lo lắng. "Cũng đúng, chúng ta không ai biết Huyễn Linh thảo trông như thế nào, dựa vào dược tính thì khu vực có huyễn cảnh đúng là khả năng cao có Huyễn Linh thảo."

"Cám ơn Đoạn sư huynh, chúng ta còn định đi tìm ma tu trong khu săn ma để hỏi thăm." Tầm Mạch Mạch nói lời cảm tạ với Đoạn Minh Hiên.

"Muội muốn tìm bên ngoài khu săn ma?" Đoạn Minh Hiên cau mày. "Rời khỏi phạm vi khu săn ma sẽ phi thường nguy hiểm. Chúng ta chỉ hoạt động trong phạm vi bản đồ này, nếu đi ra ngoài sẽ lọt vào tập kích của ma tu."

"Chẳng lẽ không đi sẽ không có chuyện?"

Nơi này là Ma giới, nàng không tin ma tu không biết có khu săn ma tồn tại.

"Khu săn ma này là thỏa thuận giữa ma tu cùng linh tu đạt thành, chỉ cần không ra khỏi phạm vi, ma tu sẽ không chủ động công kích. Dù gặp cũng chỉ là trường hợp cá biệt, chúng ta có thể đối phó. Nhưng một khi muội rời khỏi khu săn ma sẽ gặp phải toàn bộ ma tu."

Mấy tin tức này đều là Cổ Thanh Linh biết được từ chỗ Phương Mạn Nhi rồi đem toàn bộ nói cho hắn.

"Huyễn Linh thảo tuy rằng quan trọng, nhưng cửa vị diện còn một thời gian dài mới mở, sư muội tuyệt đối không nên mạo hiểm."

"An toàn của nàng, không cần ngươi quan tâm." Đồ Thanh lạnh lùng ngắt lời.

Đoạn Minh Hiên đón ánh mắt thanh lãnh mang theo trào phúng của Đồ Thanh, tâm thần run lên như thể tâm tư giấu kín bị người nhìn thấu. Bất quá rất nhanh hắn liền bình ổn lại, tâm tư này cũng không phải chuyện không thể gặp người.

Tầm Mạch Mạch nhìn bộ dáng hai người giương cung bạt kiếm, trong lòng nghi hoặc không hiểu. Nếu nói Đồ Thanh không thích Vân sư huynh vì huynh ấy có ý đồ dùng chu tước chi hỏa thiêu rụi khế ước giữa bọn họ thì Đoạn Minh Hiên không làm chuyện gì chọc Đồ Thanh, sao hắn cũng không thích? Tuy rằng nghi hoặc nhưng Tầm Mạch Mạch cũng không muốn hỏi cẩn thận. Dù sao một người là phu quân mình, người kia chỉ là sư huynh trên danh nghĩa, nàng với Đoạn Minh Hiên còn không thân, chẳng lẽ muốn Đồ Thanh làm bằng hữu với hắn?

"Đoạn sư huynh, cảm ơn huynh đã nói cho ta những tin tức này." Tầm Mạch Mạch thu lại bản đồ.

"Không khách khí, dù sao cũng vì.. sư tôn." Đoạn Minh Hiên đáp.

Nghe Đoạn Minh Hiên nhắc đến Cổ Ngọc Thành, chán ghét từ trong xương tủy khiến Tầm Mạch Mạch suýt thì không khống chế được biểu cảm trên mặt, nhưng ghét bỏ vẫn lộ qua ánh mắt.

"Khu săn ma hung hiểm, chỗ ta có chút đan dược, sư huynh cầm đi."

Nói rồi, Tầm Mạch Mạch lấy mỗi loại đan dược một ít trong túi càn khôn cho vào một túi càn khôn nhỏ đưa vào tay Đoạn Minh Hiên.

Mỗi lần rời Dược lâu, Huyền Minh chân nhân đều cho nàng rất nhiều đan dược, như thể không cần linh thạch. Được rồi, thật sự không cần linh thạch, đều là tự mình luyện. Lần này cũng không ngoại lệ, cùng với đan dược mẫu thân cho từ Huyền Linh giới, lượng đan dược trong túi càn khôn của nàng cơ hồ bằng trong kho của một tông môn nhỏ rồi.

Đoạn Minh Hiên nhìn lướt qua túi càn khôn nhỏ, lượng đan dược khiến hắn choáng váng. Lần này ra ngoài, tông môn cũng chuẩn bị đan dược cho bọn họ, nhưng cộng tất cả mọi người lại cũng không nhiều bằng lượng Tầm Mạch Mạch tùy tay đưa cho. Hơn nữa bên trong còn một lọ đan dược cấp tám, chỉ Dược lâu mới có.

"Ta không thể nhận." Đoạn Minh Hiên không chịu thu.

"Sư huynh nhận lấy đi, huynh nói cho bọn ta tin tức này, ta cũng không biết cảm tạ thế nào. Huynh đừng ghét bỏ, ta là người Dược lâu, ngoài đan dược cũng không có cái gì." Tầm Mạch Mạch cười. "Huynh không nhận, ta cũng không biết đáp tạ thế nào."

Nghe xong câu cuối cùng, Đồ Thanh vốn bực mình liền không tức giận nữa, vui sướng khi người gặp họa nhìn Đoạn Minh Hiên.

Thời điểm Đoạn Minh Hiên nghe Tầm Mạch Mạch nói muốn đưa đan dược cho mình liền biết nàng muốn đáp lễ để thanh toán xong nhưng nghe nàng nói thẳng ra vẫn có chút khó chịu. Thôi, hiện giờ nàng đã có đạo lữ.

"Muội.. vẫn giống như trước, thích tặng người đan dược." Đoạn Minh Hiên nắm chặt túi càn khôn, xem như đồng ý nhận.

"Sao sư huynh biết ta thích tặng người đan dược?"

Đan dược ở Huyền Linh giới không phổ biến, đan dược cao phẩm càng hiếm thấy, không giống Thiên Linh giới, chỉ cần có linh thạch có thể đến Dược lâu mua sắm hoặc nhờ người luyện chế.

Tu sĩ Huyền Linh giới ngoại trừ đại tông môn có nuôi dưỡng một, hai đan dược sư thì chỉ có thể tự mình điều dưỡng khôi phục. Tầm Ca đến từ Dược lâu Thiên Linh giới, đan dược của nàng ở Huyền Linh giới chính là thánh dược, Xích Ninh phong trừ mẹ con hai nàng chỉ còn Thương Nhĩ, tổng cộng ba người, đan dược đương nhiên dùng không hết.

Cho nên Tầm Mạch Mạch ra ngoài du ngoạn thấy người bị thương thường tặng chút đan dược.

Nàng đưa đồ chưa bao giờ mong cầu báo đáp, không biết đã bị Thương Nhĩ mắng là phá của bao nhiêu lần.

"Bởi vì.. ta cũng từng nhận qua." Đoạn Minh Hiên mỉm cười.

"?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc. "Sao ta không có ấn tượng?"

"Có thể muội cho quá nhiều người đi."

Năm đó Tầm Mạch Mạch để đan dược lại xong rời đi, hắn thật lâu sau mới nhận ra người cứu hắn lúc đó là nàng. Chỉ tiếc vì thân phận đệ tử Cổ Ngọc Thành, Tầm Mạch Mạch luôn tránh hắn, hắn không tìm được cơ hội thân cận.

Nguyên nghĩ tới Thiên Linh giới, nhất định chiếu cố tốt nàng nhưng hắn chờ ở Thái Hư tông, phù truyền tin hắn cho nàng, nàng chưa từng liên hệ.

"Ta từng giúp đỡ sư huynh?" Tầm Mạch Mạch hỏi.

"Vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn ân cứu mạng của sư muội." Đoạn Minh Hiên trịnh trọng nói.

"Sư huynh không cần khách khí."

Nguyên lai mình từng cứu Đoạn Minh Hiên nên đến Thiên Linh giới hắn mới thân thiện với mình như vậy, đây là tri ân báo đáp.

Biết được chuyện này, thái độ của Tầm Mạch Mạch với Đoạn Minh Hiên thản nhiên hơn nhiều.

"Nàng không phải nói kinh mạch bị ma khí áp chế khó chịu? Chúng ta qua bên kia điều tức."

Không muốn hai người tiếp tục trò chuyện, Đồ Thanh lên tiếng ngắt lời.

Tầm Mạch Mạch tuy đã thích ứng với ma khí nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nghe Đồ Thanh nói như vậy, nàng liền tạm biệt Đoạn Minh Hiên, cùng Đồ Thanh qua một bên để điều tức.

Kinh mạch Tầm Mạch Mạch vốn bị huyết sát ma khí gây tắc nghẽn ba trăm năm. Toàn bộ Thiên Linh giới, trừ Ám Ma, không có ai tiếp nhận ma khí tốt hơn nàng. Sau hai, ba canh giờ trong khu săn ma, cảm giác bị ma khí áp chế của nàng đã giảm đi rất nhiều.

Bất quá, vì không muốn gây chú ý, hai người vẫn ở biệt viện một ngày mới lên đường.

Đoạn Minh Hiên đến sớm hơn Tầm Mạch Mạch hai ngày, đã thích ứng được với ma khí áp chế, nhưng hai vị sư huynh đi cùng vẫn chưa quen với môi trường. Hắn không tiện bỏ lại đồng môn, vì thế không thể đồng hành với nàng, rèn luyện chậm hơn nàng một ngày.

Ra khỏi biệt viện, Tầm Mạch Mạch lấy ra bản đồ, nhìn hai vị trí mà Đoạn Minh Hiên chỉ, chọn nơi cách bọn họ gần hơn để bắt đầu xuất phát.

Đi chừng hai canh giờ, cuối cùng cũng đến nơi. Dọc đường tuy gặp một số ma thú nhưng chưa kịp làm gì thì chúng đã bị ánh mắt Đồ Thanh dọa cho mềm chân.

"Phu quân, bộ dáng này của chàng ra khỏi khu săn ma, ma tu bên ngoài chỉ sợ không ai nhận ra chàng là linh tu đâu."

Tầm Mạch Mạch trêu ghẹo, cảm nhận vũ lực của Đồ Thanh mạnh mẽ hơn nhiều khi ở Ma giới.

"Ta không giống linh tu?" Đồ Thanh sửa đúng nói. "Dù sao ta sinh ra từ ma khí."

Ứng ma khí mà sinh?

Tầm Mạch Mạch bỗng nghĩ đến một việc. "Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đã tồn tại mấy chục vạn năm. Nói cách khác, Linh giới đã không có ma khí trong mấy chục vạn năm, không nghĩ phu quân chàng lại lớn tuổi như vậy."

"Nàng ghét bỏ ta nhiều tuổi?" Đồ Thanh nghe ra được.

"Không có, không có. Phu quân chàng nhìn rất trẻ tuổi, ta chỉ là có chút kinh ngạc." Tầm Mạch Mạch vội vàng dỗ.

"Ta hấp thu ma khí là thất tình lục dục của nhân loại, không phải ma khí đơn thuần. Cho nên dù Càn Khôn Lưỡng Nghi trận phân tách ma khí cùng linh khí, chỉ cần nhân loại bất diệt thì tộc Ám Ma cũng bất diệt." Đồ Thanh biết Tầm Mạch Mạch hiểu lầm, bèn giải thích cho nàng.

Nếu tộc Ám Ma dựa vào hấp thu ma khí ở Ma giới, lại cần linh lực tế phẩm của linh tu, thì Càn Khôn Lưỡng Nghi trận vừa dựng, tộc bọn họ đã tuyệt diệt.

"Thất tình lục dục, như vậy bên Ma giới cũng có tộc nhân của chàng?" Tầm Mạch Mạch suy đoán, dù sao ma tu cũng có thất tình lục dục.

"Khả năng đi." Đồ Thanh thật ra không lạc quan, rốt cuộc Ma giới có Ám Ma tộc thì cũng không có tế phẩm, muốn vào đời tu luyện thì khó khăn.

"Chính là nơi này." Hai người lại đi một đoạn, Tầm Mạch Mạch bỗng dừng chân, đánh giá xung quanh. "Đoạn sư huynh nói chính là nơi này, vị sư huynh kia đã gặp ma thú tạo ảo cảnh ở đây."

Đồ Thanh quét mắt nhìn xung quanh, không nhiều lời mà phô bày nguyên thần lực, áp chế toàn trường.

Ma thú trong phạm vi cảm nhận được nguyên thần lực mạnh mẽ, run lẩy bẩy nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích.

"Ở đây không có." Sau một khắc, Đồ Thanh thu hồi nguyên thần.

Huyễn Linh thảo có thể tạo ảo cảnh ảnh hưởng đến tu sĩ Đại Thừa kỳ, nguyên thần chạm phải tất có cảm ứng. Hiện giờ Đồ Thanh quét qua không có cảm ứng tức là không có.

Tầm Mạch Mạch không chút nghi ngờ lật bản đồ, chỉ vào vị trí còn lại. "Còn nơi này, nếu vẫn không có, chúng ta phải ra khỏi khu săn ma."

"Hẳn là ở chỗ này." Đồ Thanh bỗng nhiên nói.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, kỳ quái hỏi, "Phu quân sao có thể khẳng định như vậy?"

"Trần Tuyết Dung cố ý thả tin tức để chúng ta đến đây, tất nhiên sẽ không khiến chúng ta tìm kiếm gian nan."

Đồ Thanh hoài nghi người cung cấp tin cho Đoạn Minh Hiên kia cũng là người do Trần Tuyết Dung sắp đặt.

Tầm Mạch Mạch biết Trần Tuyết Dung có âm mưu, nhưng nàng ta muốn truyền thừa trên người nàng, sẽ không dễ dàng để nàng gặp chuyện không may. Huyễn Linh thảo nàng chắc chắn muốn, cho nên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện