Từ Phi Dao dĩ nhiên mong muốn nhanh chóng chữa lành, nhưng không dám biểu lộ sự nóng vội trước mặt tông chủ Lưu Quang tông.
Dẫu Phương Mạn Nhi là nghĩa nữ của nàng, từng cứu mạng nàng, hơn hai mươi năm trước Trần tông chủ đón Mạn Nhi đi cũng có nói vài lời cảm kích, nhưng nàng cảm thấy đó chỉ là sự ban ơn đầy cao ngạo.
Dù vậy, sự ban ơn ấy lại mang đến cho nàng vô số lợi ích trong tu chân giới.
Nàng tuy tự phi thăng từ Huyền Linh giới lên, nhưng tư chất lại tầm thường, chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, tài nguyên tu luyện cũng không hơn là bao so với lúc ở Huyền Linh giới.
Nhưng chỉ nhờ một câu của Trần Tuyết Dung khi đón Phương Mạn Nhi: "Ngươi cứu Mạn Nhi, Lưu Quang tông sau này tất hồi báo," mà địa vị của nàng ở Thái Hư tông đã được nâng cao. Thậm chí, đại trưởng lão Trương Thiên Hà còn nhận nàng làm nghĩa nữ.
Cũng chính vì thế, phù truyền tin mà Mạn Nhi lưu lại, nàng chưa từng dùng qua để yêu cầu điều gì. Bởi nàng hiểu, hồi báo của Lưu Quang tông chỉ khi chưa trả hết mới mang lại lợi ích lớn nhất.
Nếu không phải vì Khê Cốc kia... Không, nếu không phải vì Tầm Mạch Mạch thì thức hải của nàng cũng không bị thương, đến mức phải sử dụng tài nguyên tốt nhất để chữa trị.
"Nghĩa mẫu, sư tôn đả tọa xong sẽ qua đây, người không cần quá lo lắng."
Phương Mạn Nhi thấy biểu tình của Từ Phi Dao không ổn, liền lên tiếng an ủi.
"Thương thế của ta không nghiêm trọng lắm,"
Từ Phi Dao đâu dám thúc giục Trần Tuyết Dung, vội vàng giải thích.
"Chỉ là vừa rồi có chút đau đầu thôi."
"Là do đạo nguyên thần kia sao?" Phương Mạn Nhi hỏi.
"Mạn Nhi muội muội không biết, từ khi bị thương, mẫu thân vẫn luôn đau đầu, đến mức ngưng thần tĩnh khí cũng không được."
Cổ Thanh Linh vẻ mặt đau lòng nói.
"Vị tiền bối Khê Cốc kia đường đường là tu sĩ Đại Thừa kỳ, sao có thể ác độc như vậy?"
"Ngươi vừa nhắc đến ai?"
Trần Tuyết Dung vừa đến, nghe lời của Cổ Thanh Linh, sắc mặt liền biến đổi, bước nhanh vào, trầm giọng quát hỏi.
Trần Tuyết Dung ngồi ở vị trí cao lâu, tự nhiên mang theo một cỗ khí tràng uy nghiêm, Cổ Thanh Linh bị nàng uy hiếp đến cứng đờ, quên cả đáp lời.
"Nói." Trần Tuyết Dung nhíu mày.
"Cái... cái gì?" Cổ Thanh Linh sắc mặt tái nhợt, cả người hoảng loạn.
"Sư tôn hỏi tỷ, ai là người đã gây thương tích cho nghĩa mẫu?" Phương Mạn Nhi nhẹ giọng nhắc nhở.
"Là... một vị tiền bối gọi Khê Cốc." Cổ Thanh Linh vội vàng đáp.
"Khê Cốc?"
Xác định mình không nghe lầm, Trần Tuyết Dung ngưng lại một lát rồi nhắc lại cái tên đã lâu không gọi đến.
Ba mẹ con Từ Phi Dao thấy phản ứng của Trần Tuyết Dung liền đoán được đối phương quen biết Khê Cốc. Từ Phi Dao nhớ đến lần trước nàng cùng Trương Thiên Hà liên hệ, định mượn uy danh Lưu Quang tông để đối phương thu hồi nguyên thần lực, ai ngờ đối phương lại hô lên câu nói kia:
"Chính là tông chủ Lưu Quang tông trong mắt ta cũng chỉ là một kẻ tiện hèn."
Khê Cốc này chẳng lẽ có quan hệ đặc biệt với Trần tông chủ? "Ngươi đã đắc tội hắn thế nào?" Trần Tuyết Dung nhìn Từ Phi Dao.
Từ Phi Dao không xác định được mối quan hệ giữa đối phương và Khê Cốc, không dám nói nhiều, chỉ đáp đơn giản.
"Ta không hề đắc tội với Khê Cốc tiền bối, ngày đó ta đang giáo huấn một tiểu bối có tâm tư ác độc, Khê Cốc tiền bối đi ngang qua, hiểu lầm ta ỷ lớn hiếp nhỏ nên ra tay trừng phạt."
"...", Trần Tuyết Dung cười lạnh.
"Khê Cốc không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác... hơn nữa với tu vi của hắn, nếu muốn ai đó khó chịu, hắn chỉ cần giết chết là xong, cớ gì phải phiền phức lưu lại một đạo nguyên thần lực để tra tấn ngươi."
Từ Phi Dao sắc mặt trắng nhợt, vội vàng giải thích.
"Trần tông chủ, những gì ta nói đều là thật."
"Tông chủ, mẫu thân vì ta mới giáo huấn Tầm Mạch Mạch, cũng không hiểu sao lại khiến Khê Cốc tiền bối nổi giận..."
Cổ Thanh Linh bên cạnh đỡ lời.
"Tầm Mạch Mạch?" Biểu tình Trần Tuyết Dung lại biến đổi. "Chuyện này còn liên quan đến Tầm Mạch Mạch?"
"Tông chủ... quen biết Tầm Mạch Mạch sao?"
Cổ Thanh Linh âm thầm hoảng hốt, Tầm Mạch Mạch làm sao lại có mối liên hệ với tông chủ Lưu Quang tông?
"Ta hỏi thì ngươi trả lời đi."
Trần Tuyết Dung liếc mắt lạnh lùng nhìn Cổ Thanh Linh. Một tiểu bối có chút thông minh, nhưng tự cho là mình hiểu biết, khiến người khác khó chịu.
Cổ Thanh Linh biết mình đã hỏi quá nhiều, vội thu liễm tâm thần, giải thích.
"Tầm Mạch Mạch và ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, chúng ta cùng bước lên từ Huyền Linh giới khi cửa vị diện mở.
Mẫu thân ta phi thăng lên Thiên Linh giới năm trăm năm trước, cha ta sau đó cưới mẫu thân của Tầm Mạch Mạch, Tầm Ca. Hai mẹ con họ xem thường ta, vì thế..."
"Những chuyện này ta không có hứng thú, nói trọng điểm."
Trần Tuyết Dung không kiên nhẫn nghe câu chuyện bi thảm của hai mẹ con Cổ Thanh Linh.
"Vâng."
Cổ Thanh Linh không dám kể lể thêm, chọn trọng điểm nói.
"Ta và Tầm Mạch Mạch từ nhỏ đã bất hòa, sau này nàng đến Dược lâu, ta thì vào Thái Hư tông. Cách đây không lâu, chúng ta gặp lại ở bí cảnh Xích Vũ, nàng đoạt khoáng thạch của ta, còn dùng linh trận tạo ra một cơn lốc cuốn ta vào trung tâm bí cảnh khiến ta trọng thương. Mẫu thân xót thương ta liền đến giáo huấn Tầm Mạch Mạch. Nhưng nàng không sao, ngược lại mẫu thân ta bị thương..."
"Tầm Mạch Mạch là muội muội của ngươi, tu vi chắc cũng chỉ Kim Đan kỳ. Từ Phi Dao Phân Thần kỳ nhúng tay vào tranh đoạt của hai tu sĩ Kim Đan, chẳng phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao?" Trần Tuyết Dung nhìn Từ Phi Dao nói.
Hai mẹ con Từ Phi Dao lúng túng, không biết nói tiếp thế nào, những lời này của Trần Tuyết Dung chẳng phải đang bênh vực Tầm Mạch Mạch sao?
"Sư tôn, tuy nghĩa mẫu có hành động chưa đúng, nhưng cũng vì lòng yêu thương dành cho nữ nhi mà sốt ruột." Phương Mạn Nhi lên tiếng nói. "Năm đó, khi ta lưu lạc bên ngoài, nghĩa mẫu cũng bảo vệ ta như thế."
"Mạn Nhi."
Từ Phi Dao không ngờ Phương Mạn Nhi, luôn trầm tĩnh lạnh lùng, lại nói ra những lời này, khiến nàng cảm động suýt rơi nước mắt.
"Thôi, những chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta."
Trần Tuyết Dung nhìn Phương Mạn Nhi, trong lòng nghĩ mình chỉ cần chữa khỏi cho Từ Phi Dao là chặt đứt nhân quả, không cần quan tâm đến chuyện tại sao Từ Phi Dao lại bị thương.
"Nếu thật là Khê Cốc đã thương ngươi, trên đời này ngoài ta ra không ai có thể trị khỏi."
Từ Phi Dao tức khắc vừa mừng vừa sợ, sợ vì thương thế có vẻ nghiêm trọng hơn nàng tưởng, nhưng mừng vì Trần Tuyết Dung có thể chữa khỏi.
Tuy vậy, nàng không dám cầu xin, chỉ nhẹ nhàng lắc tay áo của Phương Mạn Nhi.
Phương Mạn Nhi thuận thế nói:
"Sư tôn, xin người giúp nghĩa mẫu trị thương."
Trần Tuyết Dung không tỏ ý kiến, chỉ giơ tay, một cây cổ cầm xuất hiện trước mặt.
Khi cây đàn cổ hiện ra, mẹ con Từ Phi Dao chỉ cảm thấy một luồng dao động linh lực mạnh mẽ ập đến, không khỏi trầm trồ trước sự cường đại của pháp khí này.
Phương Mạn Nhi thì lại kinh ngạc, nàng biết rõ đây là Phá Ma cầm, pháp khí bản mạng của Trần Tuyết Dung, vốn luôn được nuôi dưỡng trong đan điền, không dễ gì lấy ra sử dụng.
Thương thế của nghĩa mẫu lại cần đến Phá Ma cầm sao?
"Chúng ta ra ngoài trước."
Phương Mạn Nhi bất ngờ đứng lên gọi Cổ Thanh Linh.
Cổ Thanh Linh hơi ngẩn ra, có chút thắc mắc nhưng không hỏi gì, chỉ theo nàng bước ra ngoài. Ra đến bên ngoài, Cổ Thanh Linh liền hỏi:
"Mạn Nhi muội muội, thương thế của nghĩa mẫu nghiêm trọng lắm sao?"
Phương Mạn Nhi liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp:
"Sư tôn đã nói có thể trị thì không có gì đáng lo."
Cổ Thanh Linh muốn hỏi thêm nhưng thấy Phương Mạn Nhi không muốn nói nhiều, đành im lặng. Dù sao, tương lai còn dài, nàng có thể từ từ tạo dựng quan hệ tốt hơn.
Trong động phủ, Trần Tuyết Dung không nhìn Từ Phi Dao, hai tay đặt lên cổ cầm gảy nhẹ một tiếng, một luồng âm thanh trực tiếp đánh vào thức hải của Từ Phi Dao.
Thức hải và đan điền là hai nơi quan trọng nhất của tu sĩ, muốn chủ động mở thức hải cũng cần trong trạng thái thả lỏng, Trần Tuyết Dung tự ý xâm nhập như vậy giống như đang tấn công khiến Từ Phi Dao không khỏi rên lên khó chịu.
Đồng thời, trong lòng nàng dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc, đối phương có thể xâm nhập thức hải của nàng dễ dàng như thế, nếu muốn phế nàng cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến.
May thay, Trần Tuyết Dung không có hứng thú gì với Từ Phi Dao, khi âm thanh đàn tiến vào liền nhìn thấy một đoàn nguyên thần lực mỏng manh như tơ, đen nhánh.
Quả nhiên thật sự là nguyên thần Ám Ma?
Trần Tuyết Dung hơi nhướng mày ngạc nhiên, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, một luồng linh lực màu trắng chậm rãi bao bọc đoàn nguyên thần kia, kéo ra khỏi thức hải của Từ Phi Dao rồi huyền phù trên cổ cầm.
Trần Tuyết Dung lặng lẽ nhìn một lúc rồi đưa linh lực màu trắng nhập vào Phá Ma cầm, năng lượng trắng lập tức bị cổ cầm hấp thu, nhưng tia nguyên thần màu đen lại lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt Trần Tuyết Dung chợt lóe lên.
"Không phải nguyên thần của Khê Cốc."
Nếu là Khê Cốc, Phá Ma cầm đã hấp thu được, nhưng đây lại là nguyên thần Ám Ma, chỉ có thể...
Trần Tuyết Dung như suy tư điều gì, nhìn Từ Phi Dao mặt tái nhợt, lạnh lùng nói:
"Kể lại toàn bộ quá trình ngươi bị thương, chi tiết từng chút một."
Ám Ma không phải là chủng tộc dễ động lòng, việc khiến họ thật tâm giữ gìn chỉ có thể là tế phẩm. Từ Phi Dao chưa chết chứng tỏ Ám Ma này chưa vượt qua Phân Thần kỳ, nên chỉ có thể dùng nguyên thần lực để trừng phạt nàng.
Kết hợp với việc Tầm Mạch Mạch hiện giờ chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, mọi sự đều cho thấy:
Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của Ám Ma.
Cùng lúc đó, Đồ Thanh đang ở Khí Lâu rèn luyện pháp khí, bỗng dừng lại, nhíu mày nhìn về góc phòng.
Vừa rồi, đoàn nguyên thần hắn lưu lại trong thức hải của Từ Phi Dao đã trở về, có người đã rút nguyên thần của hắn ra khỏi thức hải Từ Phi Dao sao?
"Tỷ phu, có chuyện gì vậy? Pháp khí đã luyện xong rồi sao?"
Cao Mậu Tài thấy Đồ Thanh dừng lại, tưởng pháp khí đã hoàn thành, ba ngày nay nhìn quá trình Đồ Thanh rèn luyện pháp khí, hắn đã học được nhiều điều.
Đồ Thanh hoàn hồn, nhìn kim châm đang nung trong lửa đỏ, vung tay một cái, những chiếc kim bay vào hộp gấm bên cạnh.
"Pháp khí cấp tám?" Cao Mậu Tài kinh ngạc.
"Đưa cho Quý Ý Viễn."
Hôm nay là ngày cuối cùng, Quý Ý Viễn đã sớm chờ ngoài cửa.
"Dạ."
Cao Mậu Tài phấn khích bưng hộp gấm chạy ra ngoài, như thể pháp khí này là do hắn luyện chế.
Đồ Thanh xoa mi tâm, cũng bước ra theo.
Khi hắn ra tới, ngoài cửa phòng luyện khí đã ồn ào cãi cọ, mọi người vây quanh Quý Ý Viễn, nhao nhao muốn xem pháp khí.
Chỉ có Tầm Mạch Mạch đứng bên ngoài, mỉm cười nhìn hắn.
"Phu quân."
Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh ra liền nhanh chóng tiến đến, thấy gương mặt đẫm mồ hôi dưới lớp mặt nạ bạc, nàng không ngần ngại lấy tay áo mình lau đi.
Chỉ trong thoáng chốc, tay áo trắng như tuyết đã nhiễm một tầng nước.
"Phu quân mấy ngày nay vất vả rồi."
Tầm Mạch Mạch không để ý, tiếp tục lau đi tro bụi còn sót lại.
Đồ Thanh nắm lấy cánh tay nàng, có chút lo lắng hỏi:
"Mấy ngày nay nàng không sao chứ?"
"Không có gì, ta nghe lời chàng ngoan ngoãn ở lại Dược Lâu, không đi đâu cả." Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn đáp.
Trước khi luyện khí, Đồ Thanh có đùa bảo nàng đừng để khi hắn xuất quan lại không thấy nàng.
Tầm Mạch Mạch tự nhiên đáp ứng, hôm nay nghe tin Đồ Thanh xuất quan liền chờ trước cửa.
"Muội phu."
Lúc này, Quý Ý Viễn cũng thấy Đồ Thanh, hắn vừa nhìn qua pháp khí đã rất hài lòng.
"Pháp khí rất tốt, cảm ơn ngươi."
Đồ Thanh đối với pháp khí mình luyện chế tự nhiên có tự tin, được khen cũng không có bao nhiêu vui sướng, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Tuy nhiên... pháp khí của ta sao không dẫn đến dị tượng thiên địa?"
Giọng Quý Ý Viễn tràn đầy tiếc nuối, không trách cứ, cũng không phải không hài lòng, chỉ là một chút đáng tiếc.
Mấy ngày qua ở Khí Lâu, hắn nghe đệ tử Khí Lâu bàn tán về việc Đồ Thanh luyện chế pháp khí cho tiểu sư muội dẫn đến dị tượng giao long làm mưa. Tuy biết cơ duyên này khó có được, hắn vẫn có chút hy vọng, ai không mong pháp khí của mình là tốt nhất.
Dù đã rất hài lòng với pháp khí này, hắn vẫn cảm thán sao cơ duyên không đến với mình.
"Ngươi lại không phải thê tử của ta." Đồ Thanh đột ngột đáp lại một câu.
Xung quanh im lặng, rồi bật cười vang, có người bắt đầu trêu chọc Quý Ý Viễn.
"Quý sư huynh, đáng tiếc huynh không phải nữ tu xinh đẹp."
"Nếu có thể sở hữu pháp khí sinh ra khí linh, ta nguyện ý làm thê tử của Đồ Thanh đại sư."
"Lân, ngươi một đại hán cao lớn, định dọa ai."
"Đồ Thanh đại sư, ngài cần thê tử không? Ta nguyện ý gả." Khí Lâu tuy ít nữ tu, nhưng lúc này cũng có vài người không nhịn được hô lên.
Đồ Thanh nhíu mày, vừa định nói, Tầm Mạch Mạch đã nóng nảy.
"Cút, đi hết đi! Các ngươi dám tranh phu quân của ta, tin hay không lần sau đến Dược Lâu mua thuốc, giá tăng gấp mười lần?"
Nói xong, nàng kéo Đồ Thanh rời khỏi đám đông, bay về Dược Lâu.
Về đến phòng nhỏ bên huyền nhai, việc đầu tiên Tầm Mạch Mạch làm là vào phòng tắm.
"Phu quân, ta đã chuẩn bị nước ấm, vào tắm trước đi."
Vừa rồi tiện tay lau mồ hôi, giờ phải tắm rửa sạch sẽ mới được.
Đồ Thanh kéo nàng lại, trầm giọng hỏi.
"Trong mắt nàng, ta chỉ đáng giá bằng một vài viên đan dược giá gấp mười lần sao?"
Tầm Mạch Mạch bật cười, không ngờ hắn lại để ý câu đùa của mình.
"Ta chỉ nói giỡn thôi."
Đồ Thanh nhấp môi, vẫn không buông nàng ra, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời.
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, biết câu đùa của mình có lẽ đã chạm vào tâm tư nhạy cảm của hắn, thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời.
"Giá cả tăng gấp mười chỉ là nói đùa, nếu có ai muốn tranh phu quân với ta, ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Trừ khi chàng không cần ta, nếu không, ta nhất định sẽ cướp lại."
Đồ Thanh vừa lòng buông tay, kiêu hãnh nói.
"Nói lời ngon ngọt, lại muốn được khen thưởng?"
"... Không, chàng hiểu lầm rồi."
"Không phải đã có nước ấm sao, cùng nhau tắm đi."
Tầm Mạch Mạch ở trong nước luôn thành thật hơn trên giường, dù miệng nói không cần, nhưng thân thể lại không buông tha hắn.
"Phu... phu quân, chàng luyện khí đã lâu, nhất định mệt mỏi, hôm khác lại... khen thưởng ta đi."
Nói đến bốn chữ cuối cùng, Tầm Mạch Mạch thẹn đến suýt khóc.
Sao mọi thứ lại giống như nàng mới là người muốn được khen thưởng chứ?
"Yên tâm, sức lực để khen thưởng nàng vẫn phải có."
Nói rồi, Đồ Thanh kéo nàng vào phòng tắm.
"Ô ô ô..." Cuối cùng, Tầm Mạch Mạch khóc thật.
Dẫu Phương Mạn Nhi là nghĩa nữ của nàng, từng cứu mạng nàng, hơn hai mươi năm trước Trần tông chủ đón Mạn Nhi đi cũng có nói vài lời cảm kích, nhưng nàng cảm thấy đó chỉ là sự ban ơn đầy cao ngạo.
Dù vậy, sự ban ơn ấy lại mang đến cho nàng vô số lợi ích trong tu chân giới.
Nàng tuy tự phi thăng từ Huyền Linh giới lên, nhưng tư chất lại tầm thường, chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, tài nguyên tu luyện cũng không hơn là bao so với lúc ở Huyền Linh giới.
Nhưng chỉ nhờ một câu của Trần Tuyết Dung khi đón Phương Mạn Nhi: "Ngươi cứu Mạn Nhi, Lưu Quang tông sau này tất hồi báo," mà địa vị của nàng ở Thái Hư tông đã được nâng cao. Thậm chí, đại trưởng lão Trương Thiên Hà còn nhận nàng làm nghĩa nữ.
Cũng chính vì thế, phù truyền tin mà Mạn Nhi lưu lại, nàng chưa từng dùng qua để yêu cầu điều gì. Bởi nàng hiểu, hồi báo của Lưu Quang tông chỉ khi chưa trả hết mới mang lại lợi ích lớn nhất.
Nếu không phải vì Khê Cốc kia... Không, nếu không phải vì Tầm Mạch Mạch thì thức hải của nàng cũng không bị thương, đến mức phải sử dụng tài nguyên tốt nhất để chữa trị.
"Nghĩa mẫu, sư tôn đả tọa xong sẽ qua đây, người không cần quá lo lắng."
Phương Mạn Nhi thấy biểu tình của Từ Phi Dao không ổn, liền lên tiếng an ủi.
"Thương thế của ta không nghiêm trọng lắm,"
Từ Phi Dao đâu dám thúc giục Trần Tuyết Dung, vội vàng giải thích.
"Chỉ là vừa rồi có chút đau đầu thôi."
"Là do đạo nguyên thần kia sao?" Phương Mạn Nhi hỏi.
"Mạn Nhi muội muội không biết, từ khi bị thương, mẫu thân vẫn luôn đau đầu, đến mức ngưng thần tĩnh khí cũng không được."
Cổ Thanh Linh vẻ mặt đau lòng nói.
"Vị tiền bối Khê Cốc kia đường đường là tu sĩ Đại Thừa kỳ, sao có thể ác độc như vậy?"
"Ngươi vừa nhắc đến ai?"
Trần Tuyết Dung vừa đến, nghe lời của Cổ Thanh Linh, sắc mặt liền biến đổi, bước nhanh vào, trầm giọng quát hỏi.
Trần Tuyết Dung ngồi ở vị trí cao lâu, tự nhiên mang theo một cỗ khí tràng uy nghiêm, Cổ Thanh Linh bị nàng uy hiếp đến cứng đờ, quên cả đáp lời.
"Nói." Trần Tuyết Dung nhíu mày.
"Cái... cái gì?" Cổ Thanh Linh sắc mặt tái nhợt, cả người hoảng loạn.
"Sư tôn hỏi tỷ, ai là người đã gây thương tích cho nghĩa mẫu?" Phương Mạn Nhi nhẹ giọng nhắc nhở.
"Là... một vị tiền bối gọi Khê Cốc." Cổ Thanh Linh vội vàng đáp.
"Khê Cốc?"
Xác định mình không nghe lầm, Trần Tuyết Dung ngưng lại một lát rồi nhắc lại cái tên đã lâu không gọi đến.
Ba mẹ con Từ Phi Dao thấy phản ứng của Trần Tuyết Dung liền đoán được đối phương quen biết Khê Cốc. Từ Phi Dao nhớ đến lần trước nàng cùng Trương Thiên Hà liên hệ, định mượn uy danh Lưu Quang tông để đối phương thu hồi nguyên thần lực, ai ngờ đối phương lại hô lên câu nói kia:
"Chính là tông chủ Lưu Quang tông trong mắt ta cũng chỉ là một kẻ tiện hèn."
Khê Cốc này chẳng lẽ có quan hệ đặc biệt với Trần tông chủ? "Ngươi đã đắc tội hắn thế nào?" Trần Tuyết Dung nhìn Từ Phi Dao.
Từ Phi Dao không xác định được mối quan hệ giữa đối phương và Khê Cốc, không dám nói nhiều, chỉ đáp đơn giản.
"Ta không hề đắc tội với Khê Cốc tiền bối, ngày đó ta đang giáo huấn một tiểu bối có tâm tư ác độc, Khê Cốc tiền bối đi ngang qua, hiểu lầm ta ỷ lớn hiếp nhỏ nên ra tay trừng phạt."
"...", Trần Tuyết Dung cười lạnh.
"Khê Cốc không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác... hơn nữa với tu vi của hắn, nếu muốn ai đó khó chịu, hắn chỉ cần giết chết là xong, cớ gì phải phiền phức lưu lại một đạo nguyên thần lực để tra tấn ngươi."
Từ Phi Dao sắc mặt trắng nhợt, vội vàng giải thích.
"Trần tông chủ, những gì ta nói đều là thật."
"Tông chủ, mẫu thân vì ta mới giáo huấn Tầm Mạch Mạch, cũng không hiểu sao lại khiến Khê Cốc tiền bối nổi giận..."
Cổ Thanh Linh bên cạnh đỡ lời.
"Tầm Mạch Mạch?" Biểu tình Trần Tuyết Dung lại biến đổi. "Chuyện này còn liên quan đến Tầm Mạch Mạch?"
"Tông chủ... quen biết Tầm Mạch Mạch sao?"
Cổ Thanh Linh âm thầm hoảng hốt, Tầm Mạch Mạch làm sao lại có mối liên hệ với tông chủ Lưu Quang tông?
"Ta hỏi thì ngươi trả lời đi."
Trần Tuyết Dung liếc mắt lạnh lùng nhìn Cổ Thanh Linh. Một tiểu bối có chút thông minh, nhưng tự cho là mình hiểu biết, khiến người khác khó chịu.
Cổ Thanh Linh biết mình đã hỏi quá nhiều, vội thu liễm tâm thần, giải thích.
"Tầm Mạch Mạch và ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, chúng ta cùng bước lên từ Huyền Linh giới khi cửa vị diện mở.
Mẫu thân ta phi thăng lên Thiên Linh giới năm trăm năm trước, cha ta sau đó cưới mẫu thân của Tầm Mạch Mạch, Tầm Ca. Hai mẹ con họ xem thường ta, vì thế..."
"Những chuyện này ta không có hứng thú, nói trọng điểm."
Trần Tuyết Dung không kiên nhẫn nghe câu chuyện bi thảm của hai mẹ con Cổ Thanh Linh.
"Vâng."
Cổ Thanh Linh không dám kể lể thêm, chọn trọng điểm nói.
"Ta và Tầm Mạch Mạch từ nhỏ đã bất hòa, sau này nàng đến Dược lâu, ta thì vào Thái Hư tông. Cách đây không lâu, chúng ta gặp lại ở bí cảnh Xích Vũ, nàng đoạt khoáng thạch của ta, còn dùng linh trận tạo ra một cơn lốc cuốn ta vào trung tâm bí cảnh khiến ta trọng thương. Mẫu thân xót thương ta liền đến giáo huấn Tầm Mạch Mạch. Nhưng nàng không sao, ngược lại mẫu thân ta bị thương..."
"Tầm Mạch Mạch là muội muội của ngươi, tu vi chắc cũng chỉ Kim Đan kỳ. Từ Phi Dao Phân Thần kỳ nhúng tay vào tranh đoạt của hai tu sĩ Kim Đan, chẳng phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao?" Trần Tuyết Dung nhìn Từ Phi Dao nói.
Hai mẹ con Từ Phi Dao lúng túng, không biết nói tiếp thế nào, những lời này của Trần Tuyết Dung chẳng phải đang bênh vực Tầm Mạch Mạch sao?
"Sư tôn, tuy nghĩa mẫu có hành động chưa đúng, nhưng cũng vì lòng yêu thương dành cho nữ nhi mà sốt ruột." Phương Mạn Nhi lên tiếng nói. "Năm đó, khi ta lưu lạc bên ngoài, nghĩa mẫu cũng bảo vệ ta như thế."
"Mạn Nhi."
Từ Phi Dao không ngờ Phương Mạn Nhi, luôn trầm tĩnh lạnh lùng, lại nói ra những lời này, khiến nàng cảm động suýt rơi nước mắt.
"Thôi, những chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta."
Trần Tuyết Dung nhìn Phương Mạn Nhi, trong lòng nghĩ mình chỉ cần chữa khỏi cho Từ Phi Dao là chặt đứt nhân quả, không cần quan tâm đến chuyện tại sao Từ Phi Dao lại bị thương.
"Nếu thật là Khê Cốc đã thương ngươi, trên đời này ngoài ta ra không ai có thể trị khỏi."
Từ Phi Dao tức khắc vừa mừng vừa sợ, sợ vì thương thế có vẻ nghiêm trọng hơn nàng tưởng, nhưng mừng vì Trần Tuyết Dung có thể chữa khỏi.
Tuy vậy, nàng không dám cầu xin, chỉ nhẹ nhàng lắc tay áo của Phương Mạn Nhi.
Phương Mạn Nhi thuận thế nói:
"Sư tôn, xin người giúp nghĩa mẫu trị thương."
Trần Tuyết Dung không tỏ ý kiến, chỉ giơ tay, một cây cổ cầm xuất hiện trước mặt.
Khi cây đàn cổ hiện ra, mẹ con Từ Phi Dao chỉ cảm thấy một luồng dao động linh lực mạnh mẽ ập đến, không khỏi trầm trồ trước sự cường đại của pháp khí này.
Phương Mạn Nhi thì lại kinh ngạc, nàng biết rõ đây là Phá Ma cầm, pháp khí bản mạng của Trần Tuyết Dung, vốn luôn được nuôi dưỡng trong đan điền, không dễ gì lấy ra sử dụng.
Thương thế của nghĩa mẫu lại cần đến Phá Ma cầm sao?
"Chúng ta ra ngoài trước."
Phương Mạn Nhi bất ngờ đứng lên gọi Cổ Thanh Linh.
Cổ Thanh Linh hơi ngẩn ra, có chút thắc mắc nhưng không hỏi gì, chỉ theo nàng bước ra ngoài. Ra đến bên ngoài, Cổ Thanh Linh liền hỏi:
"Mạn Nhi muội muội, thương thế của nghĩa mẫu nghiêm trọng lắm sao?"
Phương Mạn Nhi liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp:
"Sư tôn đã nói có thể trị thì không có gì đáng lo."
Cổ Thanh Linh muốn hỏi thêm nhưng thấy Phương Mạn Nhi không muốn nói nhiều, đành im lặng. Dù sao, tương lai còn dài, nàng có thể từ từ tạo dựng quan hệ tốt hơn.
Trong động phủ, Trần Tuyết Dung không nhìn Từ Phi Dao, hai tay đặt lên cổ cầm gảy nhẹ một tiếng, một luồng âm thanh trực tiếp đánh vào thức hải của Từ Phi Dao.
Thức hải và đan điền là hai nơi quan trọng nhất của tu sĩ, muốn chủ động mở thức hải cũng cần trong trạng thái thả lỏng, Trần Tuyết Dung tự ý xâm nhập như vậy giống như đang tấn công khiến Từ Phi Dao không khỏi rên lên khó chịu.
Đồng thời, trong lòng nàng dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc, đối phương có thể xâm nhập thức hải của nàng dễ dàng như thế, nếu muốn phế nàng cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến.
May thay, Trần Tuyết Dung không có hứng thú gì với Từ Phi Dao, khi âm thanh đàn tiến vào liền nhìn thấy một đoàn nguyên thần lực mỏng manh như tơ, đen nhánh.
Quả nhiên thật sự là nguyên thần Ám Ma?
Trần Tuyết Dung hơi nhướng mày ngạc nhiên, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, một luồng linh lực màu trắng chậm rãi bao bọc đoàn nguyên thần kia, kéo ra khỏi thức hải của Từ Phi Dao rồi huyền phù trên cổ cầm.
Trần Tuyết Dung lặng lẽ nhìn một lúc rồi đưa linh lực màu trắng nhập vào Phá Ma cầm, năng lượng trắng lập tức bị cổ cầm hấp thu, nhưng tia nguyên thần màu đen lại lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt Trần Tuyết Dung chợt lóe lên.
"Không phải nguyên thần của Khê Cốc."
Nếu là Khê Cốc, Phá Ma cầm đã hấp thu được, nhưng đây lại là nguyên thần Ám Ma, chỉ có thể...
Trần Tuyết Dung như suy tư điều gì, nhìn Từ Phi Dao mặt tái nhợt, lạnh lùng nói:
"Kể lại toàn bộ quá trình ngươi bị thương, chi tiết từng chút một."
Ám Ma không phải là chủng tộc dễ động lòng, việc khiến họ thật tâm giữ gìn chỉ có thể là tế phẩm. Từ Phi Dao chưa chết chứng tỏ Ám Ma này chưa vượt qua Phân Thần kỳ, nên chỉ có thể dùng nguyên thần lực để trừng phạt nàng.
Kết hợp với việc Tầm Mạch Mạch hiện giờ chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, mọi sự đều cho thấy:
Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của Ám Ma.
Cùng lúc đó, Đồ Thanh đang ở Khí Lâu rèn luyện pháp khí, bỗng dừng lại, nhíu mày nhìn về góc phòng.
Vừa rồi, đoàn nguyên thần hắn lưu lại trong thức hải của Từ Phi Dao đã trở về, có người đã rút nguyên thần của hắn ra khỏi thức hải Từ Phi Dao sao?
"Tỷ phu, có chuyện gì vậy? Pháp khí đã luyện xong rồi sao?"
Cao Mậu Tài thấy Đồ Thanh dừng lại, tưởng pháp khí đã hoàn thành, ba ngày nay nhìn quá trình Đồ Thanh rèn luyện pháp khí, hắn đã học được nhiều điều.
Đồ Thanh hoàn hồn, nhìn kim châm đang nung trong lửa đỏ, vung tay một cái, những chiếc kim bay vào hộp gấm bên cạnh.
"Pháp khí cấp tám?" Cao Mậu Tài kinh ngạc.
"Đưa cho Quý Ý Viễn."
Hôm nay là ngày cuối cùng, Quý Ý Viễn đã sớm chờ ngoài cửa.
"Dạ."
Cao Mậu Tài phấn khích bưng hộp gấm chạy ra ngoài, như thể pháp khí này là do hắn luyện chế.
Đồ Thanh xoa mi tâm, cũng bước ra theo.
Khi hắn ra tới, ngoài cửa phòng luyện khí đã ồn ào cãi cọ, mọi người vây quanh Quý Ý Viễn, nhao nhao muốn xem pháp khí.
Chỉ có Tầm Mạch Mạch đứng bên ngoài, mỉm cười nhìn hắn.
"Phu quân."
Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh ra liền nhanh chóng tiến đến, thấy gương mặt đẫm mồ hôi dưới lớp mặt nạ bạc, nàng không ngần ngại lấy tay áo mình lau đi.
Chỉ trong thoáng chốc, tay áo trắng như tuyết đã nhiễm một tầng nước.
"Phu quân mấy ngày nay vất vả rồi."
Tầm Mạch Mạch không để ý, tiếp tục lau đi tro bụi còn sót lại.
Đồ Thanh nắm lấy cánh tay nàng, có chút lo lắng hỏi:
"Mấy ngày nay nàng không sao chứ?"
"Không có gì, ta nghe lời chàng ngoan ngoãn ở lại Dược Lâu, không đi đâu cả." Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn đáp.
Trước khi luyện khí, Đồ Thanh có đùa bảo nàng đừng để khi hắn xuất quan lại không thấy nàng.
Tầm Mạch Mạch tự nhiên đáp ứng, hôm nay nghe tin Đồ Thanh xuất quan liền chờ trước cửa.
"Muội phu."
Lúc này, Quý Ý Viễn cũng thấy Đồ Thanh, hắn vừa nhìn qua pháp khí đã rất hài lòng.
"Pháp khí rất tốt, cảm ơn ngươi."
Đồ Thanh đối với pháp khí mình luyện chế tự nhiên có tự tin, được khen cũng không có bao nhiêu vui sướng, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Tuy nhiên... pháp khí của ta sao không dẫn đến dị tượng thiên địa?"
Giọng Quý Ý Viễn tràn đầy tiếc nuối, không trách cứ, cũng không phải không hài lòng, chỉ là một chút đáng tiếc.
Mấy ngày qua ở Khí Lâu, hắn nghe đệ tử Khí Lâu bàn tán về việc Đồ Thanh luyện chế pháp khí cho tiểu sư muội dẫn đến dị tượng giao long làm mưa. Tuy biết cơ duyên này khó có được, hắn vẫn có chút hy vọng, ai không mong pháp khí của mình là tốt nhất.
Dù đã rất hài lòng với pháp khí này, hắn vẫn cảm thán sao cơ duyên không đến với mình.
"Ngươi lại không phải thê tử của ta." Đồ Thanh đột ngột đáp lại một câu.
Xung quanh im lặng, rồi bật cười vang, có người bắt đầu trêu chọc Quý Ý Viễn.
"Quý sư huynh, đáng tiếc huynh không phải nữ tu xinh đẹp."
"Nếu có thể sở hữu pháp khí sinh ra khí linh, ta nguyện ý làm thê tử của Đồ Thanh đại sư."
"Lân, ngươi một đại hán cao lớn, định dọa ai."
"Đồ Thanh đại sư, ngài cần thê tử không? Ta nguyện ý gả." Khí Lâu tuy ít nữ tu, nhưng lúc này cũng có vài người không nhịn được hô lên.
Đồ Thanh nhíu mày, vừa định nói, Tầm Mạch Mạch đã nóng nảy.
"Cút, đi hết đi! Các ngươi dám tranh phu quân của ta, tin hay không lần sau đến Dược Lâu mua thuốc, giá tăng gấp mười lần?"
Nói xong, nàng kéo Đồ Thanh rời khỏi đám đông, bay về Dược Lâu.
Về đến phòng nhỏ bên huyền nhai, việc đầu tiên Tầm Mạch Mạch làm là vào phòng tắm.
"Phu quân, ta đã chuẩn bị nước ấm, vào tắm trước đi."
Vừa rồi tiện tay lau mồ hôi, giờ phải tắm rửa sạch sẽ mới được.
Đồ Thanh kéo nàng lại, trầm giọng hỏi.
"Trong mắt nàng, ta chỉ đáng giá bằng một vài viên đan dược giá gấp mười lần sao?"
Tầm Mạch Mạch bật cười, không ngờ hắn lại để ý câu đùa của mình.
"Ta chỉ nói giỡn thôi."
Đồ Thanh nhấp môi, vẫn không buông nàng ra, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời.
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, biết câu đùa của mình có lẽ đã chạm vào tâm tư nhạy cảm của hắn, thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời.
"Giá cả tăng gấp mười chỉ là nói đùa, nếu có ai muốn tranh phu quân với ta, ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Trừ khi chàng không cần ta, nếu không, ta nhất định sẽ cướp lại."
Đồ Thanh vừa lòng buông tay, kiêu hãnh nói.
"Nói lời ngon ngọt, lại muốn được khen thưởng?"
"... Không, chàng hiểu lầm rồi."
"Không phải đã có nước ấm sao, cùng nhau tắm đi."
Tầm Mạch Mạch ở trong nước luôn thành thật hơn trên giường, dù miệng nói không cần, nhưng thân thể lại không buông tha hắn.
"Phu... phu quân, chàng luyện khí đã lâu, nhất định mệt mỏi, hôm khác lại... khen thưởng ta đi."
Nói đến bốn chữ cuối cùng, Tầm Mạch Mạch thẹn đến suýt khóc.
Sao mọi thứ lại giống như nàng mới là người muốn được khen thưởng chứ?
"Yên tâm, sức lực để khen thưởng nàng vẫn phải có."
Nói rồi, Đồ Thanh kéo nàng vào phòng tắm.
"Ô ô ô..." Cuối cùng, Tầm Mạch Mạch khóc thật.
Danh sách chương