"Mạch Mạch."
Tầm Mạch Mạch đột nhiên hoàn hồn, bắt gặp Huyền Minh chân nhân đang nghi hoặc nhìn nàng.
"Sư.. sư tổ?" Tầm Mạch Mạch vội vàng đáp.
"Con nghĩ cái gì vậy? Lời ta vừa nói, con thấy thế nào?" Huyền Minh chân nhân nhíu mày.
"Cái.. cái gì?" Tầm Mạch Mạch đang thông qua Linh Lung thạch nói chuyện với Đồ Thanh, chưa kịp hoàn hồn, phản ứng có chút chậm. Lúc này cả khuôn mặt mù mịt, có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Huyền Minh chân nhân phù ngạch, Diệp Hành Chi nhíu mày, nhị sư huynh thì không nể mặt bật cười. "Phốc thử," một tiếng khiến khuôn mặt Tầm Mạch Mạch đỏ bừng.
"Thực xin lỗi, sư tổ, ta vừa thất thần không nghe thấy." Tầm Mạch Mạch xấu hổ cực kỳ.
Huyền Minh chân nhân bất mãn nhìn đồ tôn. Quý Ý Viễn cũng biết bản thân thất thố, vội thu biểu cảm lùi lại một bước, nếu chậm một bước ánh mắt như dao của sư tôn cũng muốn bay lại.
"Cũng không có gì, chính là muốn hỏi con muốn đến Trận Lâu bái sư không?" Huyền Minh chân nhân đem lời lúc nãy Tầm Mạch Mạch không nghe được lặp lại một lần.
"Đi Trận Lâu bái sư?" Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.
"Không sai, con tới Dược Lâu một khoảng thời gian, ta cùng Diệp sư bá quan sát con không thích hợp luyện đan, nhưng trên phương diện trận pháp phù chú lại có thiên phú." Huyền Minh chân nhân nói.
"Ta nghĩ tới nghĩ lui, tuy con là đệ tử Dược Lâu nhưng không có thiên phú ở phương diện này cũng không thể cưỡng cầu. Lâu chủ Trận Lâu Hà Đôn vì chuyện vừa rồi cảm thấy áy náy với chúng ta, bây giờ con qua bái sư sẽ được an bài một sư phó không tồi."
"Sư tổ, con không muốn rời Dược Lâu." Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nếu là trước đây nàng còn do dự, chứ giờ có truyền thừa "Vô Tướng Linh Trận," nàng không cần đến Trận Lâu cũng có thể học tập trận pháp.
"Không đi? Con muốn ở Dược Lâu học đan dược thuật?" Huyền Minh chân nhân hỏi nàng.
"Ách.. con nỗ lực." Tầm Mạch Mạch vẻ mặt khó xử, không phải nàng không thử qua. Ban đầu khi chưa chữa trị được kinh mạch, nàng có đi qua thư các đọc mấy bản dược kinh, tên dược thảo cùng công dụng các loại khiến da đầu nàng run lên. Đâu có đơn giản như linh trận, chỉ cần nhớ rõ trận đồ thì có thể suy đoán thôi diễn tiếp theo.
"Ta thấy thôi đi." Diệp Hành Chi liếc mắt nhìn nàng nói với Huyền Minh chân nhân. "Nàng giống tiểu Ca không có thiên phú với đan dược thuật, bắt buộc học luyện ra đan dược không trị bệnh lại khiến người ta hỏng mất."
"Đúng đúng đúng!" Đây cũng là điều nàng không thích học đan dược thuật, một loại đan dược cấp sáu cần hơn ba trăm loại dược thảo, từ tinh chế, độ lửa đến phân lượng, tỷ lệ, thời gian một thứ cũng không thể sai. Nàng sợ nàng sẽ thành một độc y mất.
"Đúng cái gì mà đúng, con không nghe ra sư bá đang châm chọc sao?" Huyền Minh chân nhân không còn biết nói gì.
Phốc~~ Quý Ý Viễn không nhịn được lại phì cười. Diệp Hành Chi lia ánh mắt như dao qua, Quý Ý Viễn che miệng lùi thêm hai bước.
"Thôi, chuyện này cũng không gấp." Ánh mắt Huyền Minh chân nhân chuyển qua Đồ Thanh đứng bên cạnh Tầm Mạch Mạch, thấy hắn linh lực quanh thân phù phiếm liền hỏi.
"Đồ Thanh tiểu hữu, thân thể có vấn đề?"
"Thương nhỏ mà thôi, Diệp chân nhân đã xem qua giúp ta." Đồ Thanh chắp tay đáp.
Huyền Minh chân nhân vẫn rất yên tâm với y thuật của đồ đệ mình. "Vậy Mạch Mạch mang Đồ Thanh tiểu hữu xuống nghỉ ngơi, chú ý tu dưỡng, muốn đan dược gì cứ nói với nhị sư huynh con."
"Vâng." Tầm Mạch Mạch đáp, đưa tay qua đỡ Đồ Thanh.
Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch qua dìu, thân thể vốn đứng thẳng tắp lập tức dựa cả vào nàng. Tầm Mạch Mạch lo lắng, bước chân cũng nhanh vài phần. Quý Ý Viễn thấy hai người ra ngoài cũng xin lui.
"Dược đường còn có chuyện, sư tổ, sư phụ, con đi xuống trước."
"Đi đi." Diệp Hành Chi phất tay.
Chờ ba người đều ra khỏi đại sảnh, Huyền Minh chân nhân mới hỏi Diệp Hành Chi. "Phi Trần thế nào?"
"Nó đã thuận lợi thức tỉnh huyết mạch, tiếp nhận vị trí môn chủ Chu Tước môn." Diệp Hành Chi đáp.
"Chỉ là muốn dùng thực lực một người thay đổi truyền thống mấy vạn năm sẽ rất gian nan."
"Đây là con đường nó chọn, chúng ta không thể can thiệp." Huyền Minh chân nhân nói.
Diệp Hành Chi chỉ ừ một tiếng, hắn cũng nghĩ như vậy cho nên lúc đó không hề ngăn cản.
"Chỉ là, Chu Tước môn không thể thức tỉnh thực lực sẽ suy yếu, không so được với Lưu Quang tông và Dược Tiên Cốc." Huyền Minh chân nhân thở dài. "Huyết mạch chu tước thế hệ này so với thế hệ trước ngày càng mỏng manh, hiện giờ cần cách hai đời mới có người thức tỉnh, suy nhược chỉ là chuyện sớm hay muộn. Phi Trần chỉ làm chuyện này sớm hơn thôi. Lại nói, một tông môn thủ túc tương tàn lúc suy yếu sẽ chia năm bè bảy mảng, lúc đó mới là hủy diệt thật sự. Thay đổi bây giờ có lẽ còn có sinh cơ."
Diệp Hành Chi nhìn thấy một mặt khác của Chu Tước môn, quá ỷ lại máu chu tước tất sẽ tiêu vong. "Con nói đúng, nếu Phi Trần làm được sẽ là sinh cơ của Chu Tước môn." Huyền Minh chân nhân gật đầu.
Bên ngoài đại điện, Quý Ý Viễn nhanh chân đuổi theo Tầm Mạch Mạch. "Tiểu sư muội, vừa rồi ta không phải cố ý giễu cợt muội." Quý Ý Viễn hướng nàng xin lỗi.
"Không có việc gì, ta không để trong lòng." Tầm Mạch Mạch tươi cười, đối phương có phải ác ý cười nhạo hay không nàng nghe ra được.
"Lúc trước ta thăm dò bí cảnh nhận được đại sư huynh truyền tin trong lâu có thêm tiểu sư muội vội vàng trở về nhưng muội đã bế quan, đến bây giờ mới gặp được." Quý Ý Viễn tiếc nuối nở nụ cười.
"Ta nghe nói, xin lỗi huynh." Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng.
"Muội quả nhiên lanh lợi đáng yêu như đại sư huynh nói." Quý Ý Viễn cười ha ha, là bản thân hắn về trễ không gặp được người nhưng giờ tiểu sư muội lại xin lỗi.
"Đến, ta cho muội lễ gặp mặt." Nói xong, Quý Ý Viễn lấy từ túi Càn Khôn ra một hộp đồ ăn.
"Ăn?" Tầm Mạch Mạch mắt sáng lên.
"Đây là điểm tâm do một vị thực tu Xuất Khiếu kỳ làm, sư huynh phải ra giá rất cao mới mua được." Quý Ý Viễn đem hộp đẩy vào lòng nàng.
"Đan dược ta luyện không bằng đại sư huynh, cho nên đành lấy này nọ đưa, muội có thích không?"
"Thích, cảm ơn nhị sư huynh." Tầm Mạch Mạch nói cảm ơn, rất thẳng thắn nhận lễ vật. Tuy lễ vật quý trọng nhưng Quý Ý Viễn chuẩn bị riêng cho nàng, nàng còn đưa đẩy thì quá xa lạ.
Quả nhiên, Tầm Mạch Mạch nhận lễ vật, khoảng cách hai người lập tức thu hẹp, thân cận hơn vài phần.
"Khụ khụ.." Lúc này, Đồ Thanh bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
"Phu quân?" Tầm Mạch Mạch ngay lập tức chuyển sự chú ý từ nhị sư huynh sang phu quân nhà mình.
"Phu quân?" Quý Ý Viễn ngẩn ra, không phải tiểu sư muội mới xuất quan mấy tháng trước sao? Sao đã có phu quân? "Ta không sao, có thể là chạy một ngày đường, vừa rồi lại hao phí tâm thần nên hơi thở có chút hỗn loạn." Đồ Thanh nói xong, thân thể như đứng không vững mà ngả mạnh vào người Tầm Mạch Mạch.
Nàng thấy Đồ Thanh suy yếu như thế, nào còn tâm trí khác nói chuyện, nhét thực hộp vào túi Càn Khôn, muốn đỡ Đồ Thanh rời khỏi.
"Nhị sư huynh, chúng ta về trước."
"Đợi chút, gấp cái gì." Quý Ý Viễn chăm chú nhìn Đồ Thanh, tuy qua mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt nhưng với kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm, Quý Ý Viễn thấy vài tiếng ho khan kia có vài phần trùng hợp cùng giả dối.
"Vị này, là Đồ Thanh đạo hữu đi, bị thương liền phải trị, ta xem mạch giúp ngươi."
Đồ Thanh dừng một chút, cự tuyệt. "Không cần, Diệp chân nhân đã xem qua, nghỉ ngơi nhiều sẽ không sao."
"Này sao được? Sư phụ ta tuy rằng y thuật cao nhưng bệnh tình phải căn cứ tình huống phát sinh thay đổi." Quý Ý Viễn kiên trì nói.
"Vừa rồi trên đại điện, Trương chân nhân Thái Hư tông phóng thích uy áp, hắn là tu sĩ Đại Thừa kỳ, vạn nhất thương thế nặng thêm thì sao? Ta xem một chút kịp thời trị liệu."
"Phải nha phu quân, để nhị sư huynh xem một chút đi." Tầm Mạch Mạch nghe Quý Ý Viễn nói như vậy càng lo lắng hơn. Lúc đó trên đại điện nàng có sư tổ che chở nhưng Đồ Thanh không có, hắn còn đang trọng thương.
"..." Đồ Thanh.
"Đến đây đi."
Cũng không cần Đồ Thanh đồng ý, Quý Ý Viễn đã duỗi tay bắt cổ tay hắn, một bộ lương y như từ mẫu.
Một lát sau ánh mắt trêu tức của Quý Ý Viễn dần thu hồi, thần sắc nhìn Đồ Thanh cũng nghiêm túc lên. "Ta đi, thật đúng là trọng thương, không phải giả bệnh lừa đồng tình."
"Nhị sư huynh như thế nào?" Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.
Quý Ý Viễn thu hồi tay bắt mạch, nghiêm cẩn nói. "Tạng phủ thương rất nặng, sư muội, muội dẫn hắn về nghỉ ngơi trước đi, ta tìm sư phụ thương lượng phương án trị liệu."
Người này là tảng đá sao? Bị thương nặng như vậy còn có thể đứng? Quý Ý Viễn tuy không cam lòng nhìn tiểu sư muội lanh lợi vừa gặp đã lập gia đình nhưng là y giả cũng không thể thấy chết không cứu được, xoay người chạy về đại điện, tính tìm sư tôn hỏi thăm tình huống, ngừa trường hợp tiểu sư muội sẽ thành quả phụ.
Tầm Mạch Mạch thấy nhị sư huynh sốt ruột như vậy, cho rằng thương thế của Đồ Thanh lại tăng thêm, lập tức lấy ra phi kiếm. "Phu quân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước, chờ sư bá qua."
"Chờ cái gì mà chờ?" Đồ Thanh thấy bóng đèn đi rồi, thân thể mềm nhũn cũng đứng thẳng lại.
"Không phải ta đã nói với nàng, ta tu hành công pháp đặc thù, chỉ cần phụng dưỡng linh lực, thương có thể khỏi hẳn."
"Chúng ta về đi, ta giúp chàng chữa thương." Tầm Mạch Mạch thúc giục.
"Hiện tại nóng nảy? Không phải vừa nãy còn hăng hái tán gẫu với nhị sư huynh sao?" Đồ Thanh mang theo chút lên án nói.
Vừa đi một đại sư huynh lại đến một nhị sư huynh, sao Dược Lâu lại nhiều sư huynh như vậy? Tầm Mạch Mạch giật mình, tựa hồ minh bạch cái gì, đây là đang ghen tỵ?
Nàng vươn tay nhỏ nắm cổ tay áo Đồ Thanh, cười meo meo nói. "Phu quân, ta sai lầm rồi."
"Hừ." Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước lên phi kiếm.
"Đừng tưởng lần nào thái độ nàng nhận sai tốt ta cũng tha thứ nàng, đây là lần cuối cùng."
"Được được được." Tầm Mạch Mạch cười đáp, thúc giục phi kiếm thành lưu quang bay về phòng nhỏ bên huyền nhai.
Tầm Mạch Mạch đột nhiên hoàn hồn, bắt gặp Huyền Minh chân nhân đang nghi hoặc nhìn nàng.
"Sư.. sư tổ?" Tầm Mạch Mạch vội vàng đáp.
"Con nghĩ cái gì vậy? Lời ta vừa nói, con thấy thế nào?" Huyền Minh chân nhân nhíu mày.
"Cái.. cái gì?" Tầm Mạch Mạch đang thông qua Linh Lung thạch nói chuyện với Đồ Thanh, chưa kịp hoàn hồn, phản ứng có chút chậm. Lúc này cả khuôn mặt mù mịt, có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Huyền Minh chân nhân phù ngạch, Diệp Hành Chi nhíu mày, nhị sư huynh thì không nể mặt bật cười. "Phốc thử," một tiếng khiến khuôn mặt Tầm Mạch Mạch đỏ bừng.
"Thực xin lỗi, sư tổ, ta vừa thất thần không nghe thấy." Tầm Mạch Mạch xấu hổ cực kỳ.
Huyền Minh chân nhân bất mãn nhìn đồ tôn. Quý Ý Viễn cũng biết bản thân thất thố, vội thu biểu cảm lùi lại một bước, nếu chậm một bước ánh mắt như dao của sư tôn cũng muốn bay lại.
"Cũng không có gì, chính là muốn hỏi con muốn đến Trận Lâu bái sư không?" Huyền Minh chân nhân đem lời lúc nãy Tầm Mạch Mạch không nghe được lặp lại một lần.
"Đi Trận Lâu bái sư?" Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.
"Không sai, con tới Dược Lâu một khoảng thời gian, ta cùng Diệp sư bá quan sát con không thích hợp luyện đan, nhưng trên phương diện trận pháp phù chú lại có thiên phú." Huyền Minh chân nhân nói.
"Ta nghĩ tới nghĩ lui, tuy con là đệ tử Dược Lâu nhưng không có thiên phú ở phương diện này cũng không thể cưỡng cầu. Lâu chủ Trận Lâu Hà Đôn vì chuyện vừa rồi cảm thấy áy náy với chúng ta, bây giờ con qua bái sư sẽ được an bài một sư phó không tồi."
"Sư tổ, con không muốn rời Dược Lâu." Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nếu là trước đây nàng còn do dự, chứ giờ có truyền thừa "Vô Tướng Linh Trận," nàng không cần đến Trận Lâu cũng có thể học tập trận pháp.
"Không đi? Con muốn ở Dược Lâu học đan dược thuật?" Huyền Minh chân nhân hỏi nàng.
"Ách.. con nỗ lực." Tầm Mạch Mạch vẻ mặt khó xử, không phải nàng không thử qua. Ban đầu khi chưa chữa trị được kinh mạch, nàng có đi qua thư các đọc mấy bản dược kinh, tên dược thảo cùng công dụng các loại khiến da đầu nàng run lên. Đâu có đơn giản như linh trận, chỉ cần nhớ rõ trận đồ thì có thể suy đoán thôi diễn tiếp theo.
"Ta thấy thôi đi." Diệp Hành Chi liếc mắt nhìn nàng nói với Huyền Minh chân nhân. "Nàng giống tiểu Ca không có thiên phú với đan dược thuật, bắt buộc học luyện ra đan dược không trị bệnh lại khiến người ta hỏng mất."
"Đúng đúng đúng!" Đây cũng là điều nàng không thích học đan dược thuật, một loại đan dược cấp sáu cần hơn ba trăm loại dược thảo, từ tinh chế, độ lửa đến phân lượng, tỷ lệ, thời gian một thứ cũng không thể sai. Nàng sợ nàng sẽ thành một độc y mất.
"Đúng cái gì mà đúng, con không nghe ra sư bá đang châm chọc sao?" Huyền Minh chân nhân không còn biết nói gì.
Phốc~~ Quý Ý Viễn không nhịn được lại phì cười. Diệp Hành Chi lia ánh mắt như dao qua, Quý Ý Viễn che miệng lùi thêm hai bước.
"Thôi, chuyện này cũng không gấp." Ánh mắt Huyền Minh chân nhân chuyển qua Đồ Thanh đứng bên cạnh Tầm Mạch Mạch, thấy hắn linh lực quanh thân phù phiếm liền hỏi.
"Đồ Thanh tiểu hữu, thân thể có vấn đề?"
"Thương nhỏ mà thôi, Diệp chân nhân đã xem qua giúp ta." Đồ Thanh chắp tay đáp.
Huyền Minh chân nhân vẫn rất yên tâm với y thuật của đồ đệ mình. "Vậy Mạch Mạch mang Đồ Thanh tiểu hữu xuống nghỉ ngơi, chú ý tu dưỡng, muốn đan dược gì cứ nói với nhị sư huynh con."
"Vâng." Tầm Mạch Mạch đáp, đưa tay qua đỡ Đồ Thanh.
Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch qua dìu, thân thể vốn đứng thẳng tắp lập tức dựa cả vào nàng. Tầm Mạch Mạch lo lắng, bước chân cũng nhanh vài phần. Quý Ý Viễn thấy hai người ra ngoài cũng xin lui.
"Dược đường còn có chuyện, sư tổ, sư phụ, con đi xuống trước."
"Đi đi." Diệp Hành Chi phất tay.
Chờ ba người đều ra khỏi đại sảnh, Huyền Minh chân nhân mới hỏi Diệp Hành Chi. "Phi Trần thế nào?"
"Nó đã thuận lợi thức tỉnh huyết mạch, tiếp nhận vị trí môn chủ Chu Tước môn." Diệp Hành Chi đáp.
"Chỉ là muốn dùng thực lực một người thay đổi truyền thống mấy vạn năm sẽ rất gian nan."
"Đây là con đường nó chọn, chúng ta không thể can thiệp." Huyền Minh chân nhân nói.
Diệp Hành Chi chỉ ừ một tiếng, hắn cũng nghĩ như vậy cho nên lúc đó không hề ngăn cản.
"Chỉ là, Chu Tước môn không thể thức tỉnh thực lực sẽ suy yếu, không so được với Lưu Quang tông và Dược Tiên Cốc." Huyền Minh chân nhân thở dài. "Huyết mạch chu tước thế hệ này so với thế hệ trước ngày càng mỏng manh, hiện giờ cần cách hai đời mới có người thức tỉnh, suy nhược chỉ là chuyện sớm hay muộn. Phi Trần chỉ làm chuyện này sớm hơn thôi. Lại nói, một tông môn thủ túc tương tàn lúc suy yếu sẽ chia năm bè bảy mảng, lúc đó mới là hủy diệt thật sự. Thay đổi bây giờ có lẽ còn có sinh cơ."
Diệp Hành Chi nhìn thấy một mặt khác của Chu Tước môn, quá ỷ lại máu chu tước tất sẽ tiêu vong. "Con nói đúng, nếu Phi Trần làm được sẽ là sinh cơ của Chu Tước môn." Huyền Minh chân nhân gật đầu.
Bên ngoài đại điện, Quý Ý Viễn nhanh chân đuổi theo Tầm Mạch Mạch. "Tiểu sư muội, vừa rồi ta không phải cố ý giễu cợt muội." Quý Ý Viễn hướng nàng xin lỗi.
"Không có việc gì, ta không để trong lòng." Tầm Mạch Mạch tươi cười, đối phương có phải ác ý cười nhạo hay không nàng nghe ra được.
"Lúc trước ta thăm dò bí cảnh nhận được đại sư huynh truyền tin trong lâu có thêm tiểu sư muội vội vàng trở về nhưng muội đã bế quan, đến bây giờ mới gặp được." Quý Ý Viễn tiếc nuối nở nụ cười.
"Ta nghe nói, xin lỗi huynh." Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng.
"Muội quả nhiên lanh lợi đáng yêu như đại sư huynh nói." Quý Ý Viễn cười ha ha, là bản thân hắn về trễ không gặp được người nhưng giờ tiểu sư muội lại xin lỗi.
"Đến, ta cho muội lễ gặp mặt." Nói xong, Quý Ý Viễn lấy từ túi Càn Khôn ra một hộp đồ ăn.
"Ăn?" Tầm Mạch Mạch mắt sáng lên.
"Đây là điểm tâm do một vị thực tu Xuất Khiếu kỳ làm, sư huynh phải ra giá rất cao mới mua được." Quý Ý Viễn đem hộp đẩy vào lòng nàng.
"Đan dược ta luyện không bằng đại sư huynh, cho nên đành lấy này nọ đưa, muội có thích không?"
"Thích, cảm ơn nhị sư huynh." Tầm Mạch Mạch nói cảm ơn, rất thẳng thắn nhận lễ vật. Tuy lễ vật quý trọng nhưng Quý Ý Viễn chuẩn bị riêng cho nàng, nàng còn đưa đẩy thì quá xa lạ.
Quả nhiên, Tầm Mạch Mạch nhận lễ vật, khoảng cách hai người lập tức thu hẹp, thân cận hơn vài phần.
"Khụ khụ.." Lúc này, Đồ Thanh bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
"Phu quân?" Tầm Mạch Mạch ngay lập tức chuyển sự chú ý từ nhị sư huynh sang phu quân nhà mình.
"Phu quân?" Quý Ý Viễn ngẩn ra, không phải tiểu sư muội mới xuất quan mấy tháng trước sao? Sao đã có phu quân? "Ta không sao, có thể là chạy một ngày đường, vừa rồi lại hao phí tâm thần nên hơi thở có chút hỗn loạn." Đồ Thanh nói xong, thân thể như đứng không vững mà ngả mạnh vào người Tầm Mạch Mạch.
Nàng thấy Đồ Thanh suy yếu như thế, nào còn tâm trí khác nói chuyện, nhét thực hộp vào túi Càn Khôn, muốn đỡ Đồ Thanh rời khỏi.
"Nhị sư huynh, chúng ta về trước."
"Đợi chút, gấp cái gì." Quý Ý Viễn chăm chú nhìn Đồ Thanh, tuy qua mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt nhưng với kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm, Quý Ý Viễn thấy vài tiếng ho khan kia có vài phần trùng hợp cùng giả dối.
"Vị này, là Đồ Thanh đạo hữu đi, bị thương liền phải trị, ta xem mạch giúp ngươi."
Đồ Thanh dừng một chút, cự tuyệt. "Không cần, Diệp chân nhân đã xem qua, nghỉ ngơi nhiều sẽ không sao."
"Này sao được? Sư phụ ta tuy rằng y thuật cao nhưng bệnh tình phải căn cứ tình huống phát sinh thay đổi." Quý Ý Viễn kiên trì nói.
"Vừa rồi trên đại điện, Trương chân nhân Thái Hư tông phóng thích uy áp, hắn là tu sĩ Đại Thừa kỳ, vạn nhất thương thế nặng thêm thì sao? Ta xem một chút kịp thời trị liệu."
"Phải nha phu quân, để nhị sư huynh xem một chút đi." Tầm Mạch Mạch nghe Quý Ý Viễn nói như vậy càng lo lắng hơn. Lúc đó trên đại điện nàng có sư tổ che chở nhưng Đồ Thanh không có, hắn còn đang trọng thương.
"..." Đồ Thanh.
"Đến đây đi."
Cũng không cần Đồ Thanh đồng ý, Quý Ý Viễn đã duỗi tay bắt cổ tay hắn, một bộ lương y như từ mẫu.
Một lát sau ánh mắt trêu tức của Quý Ý Viễn dần thu hồi, thần sắc nhìn Đồ Thanh cũng nghiêm túc lên. "Ta đi, thật đúng là trọng thương, không phải giả bệnh lừa đồng tình."
"Nhị sư huynh như thế nào?" Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.
Quý Ý Viễn thu hồi tay bắt mạch, nghiêm cẩn nói. "Tạng phủ thương rất nặng, sư muội, muội dẫn hắn về nghỉ ngơi trước đi, ta tìm sư phụ thương lượng phương án trị liệu."
Người này là tảng đá sao? Bị thương nặng như vậy còn có thể đứng? Quý Ý Viễn tuy không cam lòng nhìn tiểu sư muội lanh lợi vừa gặp đã lập gia đình nhưng là y giả cũng không thể thấy chết không cứu được, xoay người chạy về đại điện, tính tìm sư tôn hỏi thăm tình huống, ngừa trường hợp tiểu sư muội sẽ thành quả phụ.
Tầm Mạch Mạch thấy nhị sư huynh sốt ruột như vậy, cho rằng thương thế của Đồ Thanh lại tăng thêm, lập tức lấy ra phi kiếm. "Phu quân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước, chờ sư bá qua."
"Chờ cái gì mà chờ?" Đồ Thanh thấy bóng đèn đi rồi, thân thể mềm nhũn cũng đứng thẳng lại.
"Không phải ta đã nói với nàng, ta tu hành công pháp đặc thù, chỉ cần phụng dưỡng linh lực, thương có thể khỏi hẳn."
"Chúng ta về đi, ta giúp chàng chữa thương." Tầm Mạch Mạch thúc giục.
"Hiện tại nóng nảy? Không phải vừa nãy còn hăng hái tán gẫu với nhị sư huynh sao?" Đồ Thanh mang theo chút lên án nói.
Vừa đi một đại sư huynh lại đến một nhị sư huynh, sao Dược Lâu lại nhiều sư huynh như vậy? Tầm Mạch Mạch giật mình, tựa hồ minh bạch cái gì, đây là đang ghen tỵ?
Nàng vươn tay nhỏ nắm cổ tay áo Đồ Thanh, cười meo meo nói. "Phu quân, ta sai lầm rồi."
"Hừ." Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước lên phi kiếm.
"Đừng tưởng lần nào thái độ nàng nhận sai tốt ta cũng tha thứ nàng, đây là lần cuối cùng."
"Được được được." Tầm Mạch Mạch cười đáp, thúc giục phi kiếm thành lưu quang bay về phòng nhỏ bên huyền nhai.
Danh sách chương