Vân Phi Trần cũng không nghĩ rằng mình hấp thụ máu phượng hoàng lại tăng nhiều như vậy. Hắn trực tiếp từ Nguyên Anh chuyển sang Phân Thần kỳ, vẫn tiếp tục tăng trưởng nhưng không hề hoảng loạn.

Trước khi bị phục kích cướp đoạt huyết mạch, hắn đã chuẩn bị để độ Phân Thần kỳ thiên kiếp.

Cho nên, khi thấy thiên kiếp này, hắn liền lao ra đón đầu. Hắn không thể độ kiếp trên mặt đất, nơi lửa cháy bị linh trận bao vây, mà Tầm Mạch Mạch còn ở bên trong. Nếu không cẩn thận, thiên kiếp Phân Thần kỳ có thể làm Tầm Mạch Mạch ở Kim Đan kỳ hồn bay phách tán.

Tầm Mạch Mạch nhìn lôi vân đầy trời, mỗi đạo đều lập lòe tia điện đánh xuống như thể muốn đập Vân Phi Trần ở trung tâm ra thành mảnh vụn.

"Vân sư huynh không hề chuẩn bị mà đã phải độ kiếp, không gặp nguy hiểm chứ?" Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.

"Huyết mạch chu tước của hắn đã thức tỉnh, thiên kiếp Phân Thần kỳ không làm khó được hắn."

Tầm Mạch Mạch không nhìn thấy trạng thái của Vân Phi Trần dưới lôi vân, nhưng Đồ Thanh lại thấy rõ ràng. Lửa chu tước không chỉ có khả năng bạo kích, mà với tộc chu tước còn có hiệu quả tái sinh.

Vân Phi Trần độ kiếp càng bị thương nặng, năng lực chữa lành của lửa chu tước càng mạnh. Huống chi Vân Phi Trần vừa thức tỉnh chu tước lực, không thể dung hợp hoàn toàn được máu phượng hoàng. Có trận thiên kiếp này còn giúp hắn dung hợp tốt hơn. Thậm chí, sau khi độ kiếp, tu vi có khả năng còn tiếp tục tăng cao. Đây nào phải thiên kiếp, rõ ràng là cơ duyên, thật tiện nghi cho tiểu tử này.

Đạo lôi kiếp cuối cùng rơi xuống, lôi vân tan dần. Vân Phi Trần chậm rãi hạ xuống từ bầu trời. Linh khí bàng bạc được hắn dẫn nhập vào cơ thể, hỏa diễm trên người hắn càng mạnh mẽ, đến Phân Thần kỳ tầng năm mới dừng lại.

"Chúc mừng sư huynh." Tầm Mạch Mạch nhìn Vân Phi Trần vừa chạm đất, chúc mừng.

Vân Phi Trần mở mắt, tia hỏa diễm cuối cùng trên bờ vai theo động tác cũng tắt, đôi mắt đen bóng tràn đầy ý cười ôn nhu.

"Ít nhiều cũng nhờ sư muội hỗ trợ."

"Sư huynh, muội đồng môn không cần khách khí." Tầm Mạch Mạch cười hì hì nói.

"Hơn nữa ta cũng không làm không công, ta còn được truyền thừa đây."

"Đúng rồi, truyền thừa của muội là cái gì?" Vân Phi Trần giờ mới nhớ chuyện truyền thừa.

"Là Vô Tướng Linh Trận." Tầm Mạch Mạch đáp.

"Vô Tướng Linh Trận? Hình như nghe qua ở nơi nào đó?" Vân Phi Trần thử nhớ lại nhưng không nhớ ra.

"Có phải của bộ tộc chu tước các huynh không? Vậy chờ ta tiếp thu hoàn toàn truyền thừa sẽ chép cho huynh một bản." Tuy rằng truyền thừa linh châu không định chủ nhưng nếu là đồ của tộc chu tước, nàng cũng không muốn độc chiếm.

"Hẳn là không phải." Vân Phi Trần lắc đầu, tộc chu tước từ trước đến nay không tu luyện trận pháp. "Muội giữ đi, không cần cho ta."

Nói xong, Vân Phi Trần muốn bắt cổ tay Tầm Mạch Mạch kiểm tra thân thể.

Đùng! Đồ Thanh đưa tay hất tay Vân Phi Trần.

"..." Vân Phi Trần vốn không thích Đồ Thanh, lúc này thực lực tăng mạnh lại nắm giữ lửa chu tước. Chỉ cần nghĩ đến cái khế ước Ám Ma chết tiệt trước mặt không thể thiêu hủy liền vô cùng buồn bực.

"Cái kia.. Vân sư huynh đã thức tỉnh, chúng ta trở lại Chu Tước Môn đi, sư tổ cùng sư bá còn đang chờ trước cửa đó." Tầm Mạch Mạch thấy không khí không đúng liền vội vàng nói.

Vân Phi Trần thu hồi ánh mắt, quả thực nên trở về. Hắn đã thức tỉnh chu tước lực, nên trở về kế thừa chức môn chủ, đồng thời hoàn thành cải cách hắn vẫn luôn muốn làm. "Chúng ta trở về đi." Vân Phi Trần nhìn quanh hỏi.

"Trận pháp này muốn phá cần bao lâu?"

"Không mất nhiều thời gian." Tầm Mạch Mạch cười đắc ý. "Hai trận pháp này trong Vô Tướng Linh Trận đều có, ta đã biết cách giải, hai người theo ta là được, ta sẽ mang mọi người ra ngoài." Hai trận pháp này đều thuộc nửa truyền thừa phía trước.

Vân Phi Trần đang muốn khen một câu, còn chưa mở miệng đã nghe Đồ Thanh nói. "Loại trận pháp này không cản được ta."

"Phải, phải, phu quân lợi hại nhất." Tầm Mạch Mạch dỗ theo thói quen.

"..." Vân Phi Trần cứng dờ hỏi: "Sư muội, muội vừa gọi hắn là gì?"

"Phu quân a." Nhìn ánh mắt không thể tin của Vân Phi Trần, Tầm Mạch Mạch hậu tri hậu giác phát hiện chuyện này nàng còn chưa nói cho Vân Phi Trần.

"Ngươi bức?" Vân Phi Trần trừng mắt nhìn Đồ Thanh.

Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng. "Ngươi quản được sao?"

"Ngươi.." Vân Phi Trần tức giận, lửa chu tước bốc lên, sức nóng ập vào mặt người đối diện.

Đồ Thanh nhíu mày, hắn cảm nhận được hơi thở phượng hoàng trong lửa của Vân Phi Trần. Lửa phượng hoàng có thể đốt cháy nguyên thần. Nhưng dù như vậy Đồ Thanh cũng không lùi, hắn không cho phép bản thân lùi bước trước mặt Vân Phi Trần.

Vân Phi Trần trong nháy mắt ấy thật sự muốn động thủ, nhưng lý trí nói cho hắn rằng tổn thương Đồ Thanh cũng tổn thương Tầm Mạch Mạch, giữa bọn họ còn có khế ước, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.

Hắn thu hỏa diễm, kéo Tầm Mạch Mạch về bên cạnh. Đồ Thanh vừa muốn đi qua, Tầm Mạch Mạch đã quay đầu vẫy tay tỏ ý không cần qua. Tuy rằng không tình nguyện nhưng Đồ Thanh vẫn dừng bước chân.

"Có phải hắn bức muội?" Vân Phi Trần trầm giọng hỏi, như thể chỉ cần Tầm Mạch Mạch đáp phải, hắn sẽ lập tức tiêu hủy khế ước kia.

"Không phải." Tầm Mạch Mạch lắc đầu. "Muội không cần băn khoăn, ta hiện tại đã thức tỉnh huyết mạch, tùy thời có thể.."

"Vân sư huynh." Tầm Mạch Mạch đánh gãy lời Vân Phi Trần.

"Nếu là phu quân bức ta, lần đầu tiên huynh hỏi ta ở Chu Tước Môn, ta đã đồng ý hủy khế ước."

Vân Phi Trần ngẩn ra, Tầm Mạch Mạch gọi phu quân tự nhiên vô cùng, đương nhiên không phải gần đây mới bắt đầu gọi. Hơn nữa trăm năm trước, khi nàng đến Dược lâu đã nói qua, nàng có đạo lữ, chỉ là khi đó hắn cùng sư tổ đều không tin, cho rằng nàng vì không muốn liên lụy hắn mà bịa ra.

"Ta biết ấn tượng của huynh với Ám Ma không tốt, tế phẩm khế ước nghe qua cũng không phải thứ gì tốt. Nhưng huynh ngẫm lại xem, nếu phu quân chỉ đơn thuần coi ta là tế phẩm thì có thể vì ta nói một câu mà giúp huynh thức tỉnh chu tước chi hỏa, tùy thời có thể thiêu hủy khế ước sao?"

Vân Phi Trần không nói gì, chỉ có thể im lặng chống đỡ.

"Ta biết huynh lo lắng cho ta, ta cam đoan với huynh, nếu có ngày ta muốn giải trừ khế ước, nhất định sẽ tìm huynh. Đến lúc đó, mong là huynh không vì ta đã cự tuyệt mà không giúp nha."

"Đương nhiên sẽ không." Vân Phi Trần sao có thể không giúp, hắn hận không thể hiện tại liền thiêu hủy cái khế ước kia.

"Quyết định như vậy." Tầm Mạch Mạch cười, đưa tay lên, vươn ngón út ra.

Vân Phi Trần bình tĩnh nhìn một lát rồi câu ngón út lên. "Đi thôi, ra ngoài." Tầm Mạch Mạch thu tay, xoay người chạy đến cạnh Đồ Thanh. Đồ Thanh tuy không đi qua nhưng đôi mắt đỏ thẫm luôn nhìn chằm chằm, thấy Tầm Mạch Mạch chạy lại liền hỏi: "Các ngươi vừa rồi nói cái gì?"

"Chúng ta ra ngoài lại nói."

Đồ Thanh thấy Vân Phi Trần đi tới liền im lặng, dù sao Tầm Mạch Mạch cũng không dám lừa hắn, hỏi sau cũng được. Việc quan trọng bây giờ là phải bỏ lại Vân Phi Trần. Chờ Vân Phi Trần về Chu Tước Môn, phỏng chừng một khoảng thời gian dài hắn cũng không ra được.

Hai người, ách, hẳn là một người một nguyên thần theo sau Tầm Mạch Mạch phá trận ra khỏi nơi lửa cháy. Ra khỏi linh trận, ba người không trì hoãn ngự kiếm hướng Chu Tước Môn bay đi. Thời điểm bay được nửa đường, Đồ Thanh bỗng nhiên hô ngừng.

"Như thế nào?" Tầm Mạch Mạch nghe lời dừng lại. Vân Phi Trần thấy Tầm Mạch Mạch dừng nên cũng phải dừng theo.

"Chờ ta một lát." Đồ Thanh không giải thích, nguyên thần tối đen chợt biến mất không thấy. Một lát sau, một đạo độn quang bay tới, đúng là Đồ Thanh mang mặt nạ, một thân huyền y (đồ đen).

"Thân thể ta để lại đây, mặc lại một chút."

"..." Tầm Mạch Mạch.

"..." Vân Phi Trần.

Mặc lại một chút? Ngươi cho là quần áo hả? "Mạch Mạch qua đây, ta mang nàng bay cho nhanh." Đồ Thanh ngự kiếm gọi Tầm Mạch Mạch.

Khóe miệng nàng co quắp chút, Vân sư huynh vừa rồi nói vội di nên muốn mang nàng ngự kiếm cho nhanh thì hắn một mực không đồng ý, lúc này lại muốn nàng cùng độn quang, rõ ràng là cố ý. Tầm Mạch Mạch còn có thể nói gì? Chỉ có thể nhấc chân qua, đồng thời thu phi kiếm của bản thân.

"Đi thôi." Hai người phi kiếm bay nhanh mà đi. Vân Phi Trần không cam lòng yếu thế, dùng toàn bộ linh lực đuổi theo.

Hai bên vừa đuổi vừa chạy nhanh như tia chớp. Một bên không muốn bị đuổi theo, một bên không muốn rớt lại, ba người bay như thế lại về sớm hơn nửa canh giờ. Xuyên qua khe sâu, Vân Phi Trần liếc mắt liền thấy Diệp Hành Chi đang ngồi bên ngoài kết giới.

"Sư tôn!" Vân Phi Trần lập tức dừng lại trước mặt Diệp Hành Chi, hành lễ.

"Đồ nhi khiến sư tôn lo lắng."

"Phi Trần, ngươi... thức tỉnh rồi?" Diệp Hành Chi đột nhiên thấy Vân Phi Trần, trong mắt hiện lên mười phần khiếp sợ, lại thấy hơi thở mạnh mẽ quanh thân hắn, càng kinh ngạc từ trên đất đứng lên.

"Vâng." Vân Phi Trần đáp. "Sư bá."

Tầm Mạch Mạch lúc này cũng từ không trung hạ xuống.

"Mạch Mạch." Diệp Hành Chi nhìn thấy Tầm Mạch Mạch cũng ngẩn ra. "Ngươi không phải bị người bắt đi sao?"

Hai ngày trước, hắn thu được tin của nhị đồ đệ nói Tầm Mạch Mạch bị bắt ở Dược lâu. Huyền Minh chân nhân nghe được tin này liền lập tức chạy về, đến nay cũng không có tin tức.

"Là nhị đệ của đồ đệ, Cơ Hồi, bắt cóc sư muội mang đến Chu Tước Môn." Vân Phi Trần nói đơn giản.

"Sao lại để nhị đệ ngươi bắt Mạch Mạch?" Diệp Hành Chi nghi hoặc hỏi. "Ta cùng sư tổ ngươi ở ngoài kết giới cầu kiến mấy ngày, một người cũng không gặp, sao lại ngàn dặm xa xôi đến Dược lâu tìm Mạch Mạch?"

"Là... bởi vì một chút hiểu lầm." Vân Phi Trần khó mà nói nguyên nhân thật sự, chỉ có thể nói là hiểu lầm.

Diệp Hành Chi nhìn đồ đệ mình rõ ràng là xấu hổ liền không hỏi nữa. Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì?

Đồ Thanh mấy ngày nay luôn nghĩ cách cứu Tầm Mạch Mạch ra, luôn không có cơ hội hỏi nàng vì sao bị người của Chu Tước Môn bắt đi. Hiện giờ nghe sư đồ Diệp Hành Chi nói chuyện lại nghi hoặc lên. Đúng vậy, Huyền Minh chân nhân thủ ngoài kết giới mấy ngày, Chu Tước Môn đều xem như không thấy, tại sao lại tìm Mạch Mạch ở xa xôi đâu?

[Bộ tộc chu tước huyết mạch mỏng manh cho nên đặc biệt coi trọng con nối dòng. Nếu ngươi để Tầm Mạch Mạch đến cửa Chu Tước Môn nói nàng hoài đứa nhỏ của Vân Phi Trần...]

Chẳng lẽ? Nghĩ đến đây Đồ Thanh không khỏi tái mặt, nếu Tầm Mạch Mạch không phá trận, hắn lại không vào được Chu Tước Môn, nàng không phải sẽ sinh đứa nhỏ cho người khác?

"Vân Phi Trần!"

"Chu Tước Môn cung nghênh môn chủ." Kết giới Chu Tước Môn bỗng nhiên triệt tiêu, lộ ra bên trong mấy trăm đệ tử đang khom mình hành lễ, che lại thanh âm của Đồ Thanh.

Bái kiến xong, Vân Phi Trần, họ lại hướng Tầm Mạch Mạch.

"Bái kiến môn chủ phu nhân."

"?" Tầm Mạch Mạch.

"!" Vân Phi Trần.

"?" Diệp Hành Chi.

Cọ! Đồ Thanh rút kiếm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện