Tầm Mạch Mạch thậm chí chưa kịp kêu lên đã bị một thân thể đè xuống, vỏ trai nhanh chóng khép kín, khiến hai người càng lúc càng áp sát vào nhau, cuối cùng không thể tách rời.

"Đồ Thanh tiền bối?"

Tầm Mạch Mạch cảm nhận được mặt nạ lạnh băng, liền đoán ra thân phận người này. Đồ Thanh không đáp lời, cả người cứng đờ, dán sát lên người Tầm Mạch Mạch đến nỗi hô hấp cũng theo bản năng mà ngừng lại.

Cảm xúc bên dưới thật quá mềm mại!

"Đồ Thanh tiền bối!" Tầm Mạch Mạch nghi hoặc gọi thêm một tiếng, thân thể cựa quậy, định ngẩng đầu xem người trước mặt có phải là Đồ Thanh không.

"Là ta."

Đồ Thanh vội đè nhẹ Tầm Mạch Mạch, không cho nàng nhúc nhích.

"Đồ Thanh tiền bối, ngài không bị thương chứ?" Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi, vỏ trai khép lại quá nhanh, nàng sợ Đồ Thanh khi xông vào đã bị kẹp trúng.

"Không."

Đồ Thanh thấp giọng đáp, ánh mắt hơi trầm xuống, dừng lại ở vành tai mềm mại của tiểu tế phẩm trước mặt.

Bên trong vỏ trai khép kín là một mảnh tối đen, chỉ có ánh sáng nhạt từ Huyền Ngọc tinh chiếu lên làn da trắng nõn của Tầm Mạch Mạch, tạo thành một vẻ đẹp huyền ảo.

"Đồ Thanh tiền bối, ngài có thể dịch ra chút không, ta không nhúc nhích được."

Tầm Mạch Mạch bị áp chặt, không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

"Không thể, ta cũng không nhúc nhích được."

Khi vỏ trai vừa khép lại, Đồ Thanh bị đè lên phần mềm mại khiến hắn muốn né ra. Nhưng không gian trong vỏ trai vốn chỉ đủ cho một người, hai người chen chúc bên trong, đỉnh đầu hắn chạm sát vào vỏ trai, không còn chỗ để dịch chuyển.

Hơn nữa, cảm giác mềm mại bên dưới khiến hắn dần thích ứng, thậm chí còn muốn cúi xuống ngậm lấy vành tai trước mắt.

Tầm Mạch Mạch nga một tiếng, hỏi:

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao linh bạng vạn năm lại đột ngột khép kín?"

"Ô ô ~~ ô ô ~~" Trong vỏ trai vang lên một âm thanh lạ.

"Âm thanh gì vậy?" Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

"Là linh bạng vạn năm." Đồ Thanh nói.

"Nó đang nói gì vậy?" Tầm Mạch Mạch không hiểu được tiếng kêu ô ô của linh bạng.

"Hẳn là nó đang trả lời câu hỏi của nàng." Đồ Thanh đáp. "Vừa rồi có hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ xuất hiện, linh bạng cảm thấy nguy cơ nên mới trốn vào."

"Ô ô! Ô ô!" Âm thanh dường như chứng thực lời của Đồ Thanh.

"Thì ra là vậy." Tầm Mạch Mạch hỏi tiếp, "Vậy chờ hai tu sĩ kia rời đi, chúng ta có thể ra ngoài chứ?"

"Ô ô, ô ô"

"Cũng có khả năng hai tu sĩ kia sẽ bắt nó và lột vỏ trai." Đồ Thanh hừ lạnh, "Dù sao thế nào, hai chúng ta cũng sẽ ra ngoài được."

"Ô ô?" Linh bạng vạn năm hoảng sợ, không dám nói thêm, phóng thích toàn bộ linh lực, tăng nhanh tốc độ bỏ chạy.

Tầm Mạch Mạch bật cười nhẹ, tiếng cười của nàng làm ngực Đồ Thanh chấn động, thân thể hắn đang mềm lại lần nữa cứng đờ, nhưng hắn không nhắc nhở nàng đừng nhúc nhích.

Hắn không nói nhưng Tầm Mạch Mạch cũng bỗng nhận ra nàng đang ở tư thế thân mật với một nam tu, tuy bị ép buộc nhưng tư thế... quả thật có chút không đúng.

Chuyện xấu hổ nếu chỉ có một người ý thức được thì không tính là xấu hổ thực sự, nhưng khi cả hai người đều nhận ra, mới thực sự là ngượng ngùng.

Trong vỏ trai tối đen, ngoài tiếng hô hấp, không còn âm thanh nào khác. Tim hai người đập nhanh hơn, lúc này không những xấu hổ mà còn có chút ái muội.

Sớm biết đã không dọa con trai chết tiệt này.

Đồ Thanh có chút tiếc nuối, ít nhất giờ này đã có chút động tĩnh.

"Cái kia..." Nửa ngày sau, Tầm Mạch Mạch mới nhỏ giọng nói, "Đồ Thanh tiền bối, ngài có thể giúp ta lấy Huyền Ngọc tinh không? Tay ta hiện tại không cử động được."

Tầm Mạch Mạch đang bị Đồ Thanh đè xuống, cử động tay không tiện, đành nhờ hắn.

"Cần nhỏ máu sao?" Đồ Thanh nhìn thoáng qua Huyền Ngọc tinh hỏi.

"Phải." Tầm Mạch Mạch khẽ đáp.

"Được." Đồ Thanh đồng ý, đưa tay về phía viên tinh thể xanh lam.

Hắn tụ linh lực ở đầu ngón tay, cắt phần nối Huyền Ngọc tinh với lớp vỏ, khiến viên tinh thể rơi xuống.

"Lấy được rồi."

"Đồ Thanh tiền bối, ngài thu Huyền Ngọc tinh vào túi càn khôn trước được không? Như vậy không gian của chúng ta sẽ rộng hơn một chút."

Thiếu đi Huyền Ngọc tinh, không gian quả thực rộng hơn. Tuy không thể đứng dậy nhưng hai người có thể dịch ra, không cần dán sát vào nhau.

Cuối cùng cũng có khoảng cách, Tầm Mạch Mạch thở phào nhẹ nhõm.

Để tránh lặp lại tình thế ngượng ngùng, nàng lấy cớ mệt rồi nhắm mắt dưỡng thần. Ban đầu nàng chỉ muốn tránh xấu hổ, nhưng có lẽ không khí yên tĩnh dễ chịu, nàng ngủ thiếp đi thật sự.

Đồ Thanh không quấy rầy nàng, nhưng tâm tình hắn lúc này có chút rối loạn. Trước mắt luôn hiện lên hình ảnh vành tai trong suốt của Tầm Mạch Mạch và cảm giác mềm mại khi nãy.

Càng nghĩ tâm tình hắn càng bực bội. Hắn thậm chí sinh ra xúc động muốn dán sát vào, cắn nhẹ vành tai ấy.

Hắn là Ám Ma do dục niệm thế gian biến ảo thành, tự nhiên hiểu cỗ xúc động này của mình có nghĩa gì.

Hắn bị Tầm Mạch Mạch hấp dẫn, muốn gần gũi nàng.

Cắn sao? Vì sao không cắn? Đồ Thanh chỉ mất một giây để thuyết phục bản thân.

Đây là người mà hắn chọn làm mệnh định, tương lai sẽ là đạo lữ, cắn một ngụm cũng là danh chính ngôn thuận.

Hai mắt hắn ánh lên sắc đỏ nhạt, dùng thần thức mở tầm nhìn trong bóng tối, chỉ cần một động tác là có thể chạm đến Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch đưa lưng về phía hắn, mái tóc buông xuống lộ ra vành tai mềm mại. Đồ Thanh nghiêng lại gần, để tránh đánh thức nàng, chỉ hôn nhẹ một chút.

Phanh!

Ngay khoảnh khắc hôn xuống, tim Đồ Thanh kịch liệt nhảy lên.

Nếu đây là trạng thái nguyên thần, chỉ sợ hắn đã không thể duy trì nổi hình dạng. Xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn, Đồ Thanh nghĩ rồi tự mãn với suy nghĩ rằng tương lai còn dài.

Hắn bên này cảm thấy mỹ mãn, nhưng Tầm Mạch Mạch lại bị dọa, mở to mắt nhìn.

Tu sĩ có giác quan nhạy bén, lúc Đồ Thanh đến gần, nàng đã cảm nhận được nhưng tin tưởng hắn không tổn thương mình nên không phản ứng, cho đến khi cảm giác ấm áp mềm mại dừng trên vành tai.

Đây là... bị hôn?

Đồ Thanh tiền bối hôn mình sao?

Vì sao hắn lại hôn mình?

Hắn thích ta sao?

Khi nàng ở Huyền Linh giới xuất môn, từng có tu sĩ hôn trộm nàng. Phần lớn là thấy nàng tu vi thấp nhưng dung mạo xinh đẹp, muốn một lần gần gũi mà thôi, không khác gì việc Khê Cốc có ý thu nàng làm thị thϊếp lúc gặp lần đầu.

Tu sĩ sống lâu, không bị ràng buộc đạo đức như phàm nhân, tùy tâm sở dục. Nếu không ép buộc thì không mất phong thái.

Trước đây gặp chuyện thế này, nếu đối phương thái độ tốt nàng sẽ khách khí từ chối, nếu không thì dùng pháp khí mẫu thân đưa mà xử lý.

Nhưng Đồ Thanh lại không giống vậy, hắn là một tu sĩ rất cứng nhắc. Trước đây thấy nàng cùng nam nhân khác nói nhiều câu cũng nhắc nhở nàng đã có phu quân. Một người như vậy sao có thể vô cớ hôn nàng?

Giải thích duy nhất là, Đồ Thanh thực sự thích nàng.

Nên làm gì đây?

Vờ như không biết hay trực tiếp từ chối?

Đồ Thanh tiền bối đúng là... biết nàng đã có phu quân, sao còn thích nàng làm gì?

Linh bạng vạn năm di chuyển nhanh chóng dưới đáy hồ, tuy hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ rất nhanh nhưng vẫn không bằng tốc độ dưới nước của nó.

Hơn nữa, vỏ trai của linh bạng vạn năm vô cùng cứng rắn, nên dù trốn có chút chật vật nhưng nó vẫn trở về sâu trong hàn đàm.

Khi về đến hàn đàm, có hàn khí hỗ trợ, thực lực của nó tăng mạnh. Trốn thoát khỏi hai tu sĩ, linh bạng vạn năm mới nhớ ra trong mình còn hai người, theo bản năng muốn mở vỏ phun họ ra.

"Nếu dám phun chúng ta ra ở đây, ta sẽ lập tức trừng trị ngươi."

Thần thức Đồ Thanh vẫn luôn để ý linh bạng, phát hiện nó muốn phun hai người ra ở đáy hàn đàm liền lập tức áp chế.

"Ô ô!" Linh bạng vạn năm sợ hãi kêu to, áp lực nguyên thần này còn cường đại hơn cả hai tu sĩ bên ngoài.

"Chuyện gì vậy?"

Tầm Mạch Mạch đã tỉnh, nghe được Đồ Thanh nói chuyện, vội hỏi.

"Chúng ta đến hàn đàm, yêu thú này muốn phun ra."

Đồ Thanh sợ nàng chưa rõ, tiếp tục giải thích.

"Hàn đàm này hàn khí rất mạnh, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ vào sẽ bị đóng băng ngay."

Tầm Mạch Mạch hoảng hốt, nàng mới Kim Đan kỳ, không muốn thành khối băng.

"Linh bạng tiền bối, có thể đưa chúng ta lên mặt hàn đàm không?"

"Ô ô, ô ô~~" Linh bạng bị áp chế, không dám không đồng ý. Tuy nó vẫn sợ gặp hai tu sĩ kia, nhưng lúc này không tiễn, có thể mất mạng.

Nó thật vất vả hấp thu nhiều Linh Chất Tử đến vậy, đủ để tinh lọc yêu đan, không thể chết ở đây.

Linh bạng bắt đầu nổi lên, khi tới mặt nước liền mở vỏ. Đồ Thanh ôm Tầm Mạch Mạch nhảy ra, đáp xuống bãi cỏ bên hàn đàm.

Nhìn lại, linh bạng vạn năm đã chìm vào đáy nước, không còn bóng dáng. Thực ra, nó không cần lo lắng đến thế, hai tu sĩ kia thấy nó quay lại hàn đàm liền từ bỏ ý định truy đuổi.

Tầm Mạch Mạch hoàn hồn, cảm nhận bàn tay Đồ Thanh vẫn đặt trên eo mình, liền có chút ngượng ngùng, lùi lại một bước, trong mắt thoáng hiện sự đề phòng.

"Sao vậy?" Đồ Thanh không thích biểu hiện này của Tầm Mạch Mạch, theo bản năng nhíu mày.

"Đồ Thanh tiền bối, ngài... thích ta đúng không?"

Tầm Mạch Mạch suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy rằng việc này nên nói thẳng ra thì hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện