Tầm Mạch Mạch cơ hồ không thở nổi dưới uy áp cường đại, thân thể đang nửa ngồi cũng phải phủ phục sát mặt đất. Nàng cố gắng ngồi dậy, nhưng càng nhúc nhích, uy áp lại càng gia tăng. Từ Phi Dao là mẫu thân của Cổ Thanh Linh, cũng từ Huyền Linh giới phi thăng lên, thực lực ít nhất đạt đến Phân Thần kỳ, vượt hơn nàng hai đại cảnh giới. Trước sức mạnh ấy, phản kháng của nàng chẳng khác nào kiến chọi cây đại thụ.

Tầm Mạch Mạch thấu hiểu rằng đối phương muốn chứng kiến dáng vẻ chật vật của nàng, vì Cổ Thanh Linh mà ra mặt thôi. Phản kháng chỉ khiến nàng thêm bất lợi, thậm chí có thể liên lụy đến ba vị sư đệ. May thay, uy áp chỉ nhằm vào nàng. Cuối cùng, Tầm Mạch Mạch từ bỏ phản kháng; nàng không thể tức giận, bởi nàng còn muốn sống, còn có lời hứa với phu quân cầu béo, còn phải hạ giới tìm mẫu thân.

Không có lý do gì mà kẻ thứ ba của Cổ Ngọc Thành lại có thể phi thăng, trong khi mẫu thân nàng vì tâm ma mà phải lưu lại dưới nhân gian.

"Tầm Ca tính cách cao ngạo như vậy, thế mà lại sinh ra một nữ nhi nhu nhược." Từ Phi Dao hừ lạnh, nhìn Tầm Mạch Mạch gần như hôn mê, lòng mới vơi đi phần nào sự bực bội.

Thập Phương lâu là một trong ngũ đại tông môn, đắc tội với họ không phải là việc hay. Đang định thu tay, bà ta bỗng cảm nhận một cỗ nguyên thần cường đại tấn công thẳng vào thức hải. Từ Phi Dao hoảng hốt, phản xạ đầu tiên là muốn trốn chạy, nhưng cỗ nguyên thần kia lao đến nhanh như lồng giam ép chặt, không để lối thoát nào.

Như thể một thanh kiếm xuyên qua thức hải, cơn đau xé nát khiến bà ta ngã phịch xuống đất, thét lên thảm thiết. Bà ta ôm đầu, thống khổ, mắt mờ mịt, não trống rỗng. Cũng may nỗi đau không kéo dài, nhưng cơn đau ấy đã làm bà ta run rẩy không ngừng.

Là ai? Ai có nguyên thần lực cường đại đến vậy? Chẳng lẽ là Huyền Minh chân nhân của Dược lâu tự mình đến? Từ Phi Dao khó khăn ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ trước mặt, sắc mặt vốn đã trắng bệch liền càng thêm tái nhợt.

Nguyên thần ngưng tụ thành thật thể - đây là loại tu vi gì chứ? "Ai cho ngươi gan dám động đến người của ta?" Con ngươi huyết sắc của Đồ Thanh ngập đầy sát khí. Hình cầu quanh hắn như nhím bị thương, gai nhọn dựng đứng, như muốn xuyên thủng nữ nhân trước mặt.

Nhìn Tầm Mạch Mạch được nguyên thần che chắn phía sau, Từ Phi Dao càng thêm sợ hãi. "Tiền bối, ta chỉ muốn giáo huấn nàng một chút, không có ý tổn thương đến nàng."

"Ngươi thử động lần nữa xem?" Đồ Thanh đương nhiên biết nữ nhân trước mắt không muốn giết Tầm Mạch Mạch. Khi hắn tới, bà ta đã thu hồi uy áp, nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn bị thương. Đây là tế phẩm của hắn, sau khi ký kết khế ước hơn bốn trăm năm, tiêu tốn bao công sức, kẻ khác dám động vào?

Nếu không phải bà ta đã rút uy áp mà chỉ muốn giáo huấn, hắn đã *** bà ta, chứ không chỉ tổn thương thức hải. "Tiền bối, vãn bối cũng chỉ vì quá lo cho nữ nhi. Ban ngày, Tầm Mạch Mạch đã dùng linh trận đưa nữ nhi ta vào sâu trong bí cảnh. Nếu ta không kịp đến, nữ nhi đã sớm mất mạng dưới tay ma vật. Ta quá tức giận mới..."

"Câm miệng!"

Theo tiếng quát, nguyên thần cường đại lại ép Từ Phi Dao không thể nhúc nhích.

"Nữ nhi ngươi không tài không sắc còn có mặt mũi đến đây tìm rắc rối. Theo lý đó của ngươi, ta hiện tại *** ngươi cũng đáng?"

"Ta là đệ tử Thái Hư tông, nghĩa phụ ta là Trương Thiên Hà." Từ Phi Dao sợ hãi lập tức nói ra chỗ dựa. Trương Thiên Hà là đại trường lão trăm năm của Thái Hư tông, cách đây năm trăm năm đã tiến giai Đại Thừa kỳ.

"Ngươi dám uy hiếp ta?" Đồ Thanh nheo mắt.

"Vãn bối không dám, vãn bối chỉ cảm thấy nếu ta xảy ra chuyện, Thái Hư tông cùng nghĩa phụ sẽ không bỏ qua, có khi còn liên lụy đến Dược lâu." Từ Phi Dao bình tĩnh đáp.

Đồ Thanh không thích bị uy hiếp, lại càng ghét có kẻ cầm lông gà xem như lệnh tiễn. "Vậy ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ phế thức hải của ngươi."

Từ Phi Dao hoảng sợ co mình lại, thức hải bị phế đồng nghĩa thành kẻ ngốc. Nghĩ vậy, bà ta lập tức tự đánh vào ngực, phun ra một ngụm máu rồi quay đầu chạy trốn.

Đồ Thanh không đuổi theo, nguyên thần hóa thành hình người, ôm Tầm Mạch Mạch vào lòng.

"Phu quân... Là chàng thật sao?" Ý thức của Tầm Mạch Mạch mơ hồ, vừa rồi suýt ngất dưới uy áp của Từ Phi Dao. Khi thấy một đoàn sương đen che chắn trước mặt, nàng theo bản năng nghĩ đó là phu quân cầu béo của mình. Nhưng nàng quá yếu nhược, không thể ngẩng đầu lên nhìn rõ. Đến khi được ôm vào lòng, cảm giác quen thuộc khiến nàng dám xác định.

Đồ Thanh ôm lấy nàng, chữa thương cho thức hải bị Từ Phi Dao thương tổn, đồng thời lục trong túi càn khôn của nàng tìm ra một đống linh dược. "Lựa chọn loại nào?"

Thức hải của Tầm Mạch Mạch như được dòng nước ấm xoa dịu, tinh thần tốt lên nhiều, nàng nhìn qua đống lọ thuốc và chọn một loại.

"Quá Nhất đan." Đồ Thanh lập tức mở nắp bình, đưa dược đến bên môi nàng.

Tầm Mạch Mạch há miệng nuốt dược, cánh môi mềm ấm chạm vào nguyên thần khiến Đồ Thanh run lên, ngón tay hư hóa một chút.

Thấy vậy, Tầm Mạch Mạch lo lắng. "Phu quân, ngón tay... Chàng có phải bị thương rồi không?"

"Không có." Đồ Thanh cố giữ giọng bình tĩnh, che giấu tâm trạng xao động.

"Thật không?" Tầm Mạch Mạch nghi ngờ.

"Nàng lo lắng gì chứ?" Đồ Thanh làm ra vẻ không kiên nhẫn. "Ta chỉ nhất thời thất thần nên nguyên thần mới phân tán chút ít, kẻ Phân Thần tầng sáu có thể gây tổn hại cho ta sao?"

Tầm Mạch Mạch cẩn thận quan sát nguyên thần của phu quân thấy không có gì bất thường mới yên tâm. Quá Nhất đan cũng dần phát huy tác dụng, thân thể nàng dần nhẹ nhõm. Nàng muốn đứng lên xem tình hình ba vị sư đệ.

Đồ Thanh đè nàng lại, nói. "Bọn họ không sao, chỉ là thần thức bị chấn động nên lâm vào hôn mê."

Nghe phu quân nói, Tầm Mạch Mạch tin tưởng, nàng nhẹ nhàng thở ra, nhìn sang phu quân hình người. "Phu quân, sao chàng xuất hiện ở đây?"

"Ta cảm nhận nàng gặp nguy hiểm." Đồ Thanh đáp theo bản năng.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, rồi đột nhiên nhớ đến, nàng lấy từ cổ ra mảnh Linh Lung thạch, thấy ánh sáng đỏ nhạt lóe lên. "Nếu ta gặp nguy hiểm, phu quân có thể cảm nhận qua Linh Lung thạch?"

"Ừ." Chuyện này Đồ Thanh chưa từng nói với nàng.

Trước đây từng có tế phẩm lợi dụng đặc tính này để hãm hại hắn, nên Đồ Thanh không muốn chia sẻ với nàng. Ban đầu gặp Tầm Mạch Mạch, hắn không nói, đến khi tin tưởng lại quên mất.

"Thì ra... phu quân vẫn luôn bảo vệ ta." Tầm Mạch Mạch lẩm bẩm.

"Nàng là tế phẩm của ta, đương nhiên ta phải bảo vệ." Đồ Thanh nhẹ nhàng đáp.

Tầm Mạch Mạch nhìn đôi mắt huyết sắc của phu quân, thầm nghĩ: Nếu trở thành tế phẩm mà được chàng bảo vệ như vậy, chắc chắn nhiều người sẽ mong muốn trở thành tế phẩm của chàng.

"Phu quân không phải đang bế quan sao? Ta có làm phiền không?" Nàng bỗng nhớ đến việc phu quân nói muốn bế quan hai trăm năm, giờ còn chưa đủ thời gian. Hắn xuất hiện ở đây, liệu có phải do nàng mà gián đoạn?

Ý thức được điều này, nàng lập tức lo lắng.

"Không sao, ta xuất quan sớm." Hắn vốn không thực sự bế quan mà chỉ là về tộc ngủ đông. Tầm Mạch Mạch đã đánh thức hắn, chỉ cần một thời gian nữa là hắn có thể ngủ lại.

"Lần bế quan này rất thuận lợi, không lâu nữa ta có thể tu ra hình người." Lần đầu tiên, Đồ Thanh qua Linh Lung thạch cảm nhận được Tầm Mạch Mạch đã đột phá Kim Đan kỳ.

Hắn không nói rõ thân phận với nàng là vì muốn thu hồi Linh Lung thạch. Sau khi quyết định giữ khế ước, hắn không bộc lộ thân phận, thứ nhất vì chưa có dịp, thứ hai vì muốn nhìn lại chính mình từ góc độ khác.

Hắn nghĩ dùng thân phận người bình thường tiếp cận tế phẩm sẽ không tạo áp lực, cũng không vì khế ước mà đối xử hời hợt. Hắn muốn biết liệu mình có bị chán ghét hay không. Ở Dược lâu cùng Tầm Mạch Mạch, nàng không hề tỏ ra khó chịu. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự nhẹ nhõm, tự nhiên bên cạnh tế phẩm, không cần che giấu cảm xúc hay ép mình chấp nhận. Những ngày ấy thật khiến hắn hài lòng, vì thế ít khi tìm nàng với thân phận chủ nhân vào ban đêm.

Khi độ Nguyên Anh thất bại, hắn phải quay về tộc ngủ đông. Hắn đã quyết tâm rằng lần trở lại sẽ cho nàng biết thân phận, để nàng chấp nhận.

"Phu quân sắp tu ra hình người?" Tầm Mạch Mạch vui mừng. Nguyên bản cần ba trăm năm, giờ đã rút ngắn đi một nửa, chắc hẳn lần bế quan này của phu quân rất thuận lợi.

"Đúng vậy." Đồ Thanh gật đầu.

"Thật muốn thấy hình người của phu quân."

"Thân hình của ta... không dễ nhìn." Thân thể hiện tại chỉ ở Kim Đan hậu kỳ, ma văn trên mặt chưa phai, dáng dấp khá xấu xí.

Tầm Mạch Mạch bất ngờ, trong lòng có chút không tin. Tu sĩ khi đạt đến một cảnh giới, dung mạo thường trở nên mỹ lệ. Với tu vi của phu quân, hẳn dung mạo không đến mức khó coi. Nhưng khi nhìn sắc mặt của phu quân, nàng biết hắn không nói đùa. Tầm Mạch Mạch không tự chủ được, nhẹ nhàng chạm tay lên gương mặt đen bóng.

Lạnh băng, bóng loáng tựa tơ lụa tốt nhất.

"Nàng làm gì vậy?" Tầm Mạch Mạch chạm đến đâu, hắn như mất dần hơi thở rồi mới ngưng tụ lại.

"Xin lỗi, ta chỉ nghĩ, phu quân khi tu thành hình người có lẽ cũng sẽ như bây giờ?" Nàng thật thà đáp.

"Không sai biệt lắm." Hắn biến hóa theo hình người này.

"Vậy thì chắc chắn không xấu." Tầm Mạch Mạch tự tin nói.

"Ngươi chưa thấy rõ ngũ quan, đã khẳng định vậy sao?" Đồ Thanh cạn lời.

"Mặc kệ ngũ quan của chàng thế nào, trong mắt ta đều không xấu." Tầm Mạch Mạch mỉm cười.

Đồ Thanh nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, trong mắt nàng phản chiếu hình ảnh nguyên thần đen nhánh của hắn, bỗng dưng hắn cảm thấy ấm áp, như thể nàng đang toàn tâm toàn ý chỉ nhìn mình.

"Được, nàng nói, ta tin." Đồ Thanh gật đầu.

"Đúng vậy." Tầm Mạch Mạch mỉm cười, cảm thấy lời này có chút quen tai, như thể đã có ai từng nói qua với nàng.

"Nàng đến tìm tài liệu luyện chế pháp khí bản mạng?"

"Đúng vậy."

"Nghĩ đến loại khoáng thạch nào?"

"Ta chưa nghĩ kỹ, các sư đệ đề cử Thanh Quang thạch, nói rằng phù hợp với linh căn của ta."

"Thanh Quang thạch xác thực hợp với thủy linh căn, nhưng phẩm chất không cao. Nếu dùng huyền ngọc tinh thì sẽ thích hợp hơn." Đồ Thanh đề nghị.

"Vâng." Tầm Mạch Mạch không có nhiều hiểu biết về tài liệu pháp khí, nghe phu quân nói, tất nhiên không có dị nghị.

"Trời sắp sáng, nàng mau điều tức đi." Thức hải nàng đã hồi phục nhưng vết thương trên thân thể vẫn cần điều dưỡng.

"Phu quân phải đi sao?" Tầm Mạch Mạch hỏi.

"Ta sẽ hộ pháp cho nàng, chờ sư đệ nàng tỉnh lại rồi đi." Đồ Thanh đáp.

"Lần tới gặp lại, liệu phu quân đã tu thành hình người?"

"Đúng vậy."

Tầm Mạch Mạch mới vừa lòng, khoanh chân ngồi, điều động thiên địa linh khí để chữa thương. Chưa được bao lâu, một trường linh lực bao quanh hai người, linh lực nhẹ nhàng thấm vào nguyên thần của Đồ Thanh, xoa dịu thân thể bị ma khí dao động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện