Khi Khê Cốc đến nơi, trước mắt hắn là vùng đất trơ trọi, khô cằn với một khối than đen hình người nằm bất động. Hắn tiến lại gần, đá nhẹ một cái với vẻ khó chịu.

"Chết rồi sao?" Khê Cốc không hề tỏ vẻ thương hại.

Đồ Thanh nằm im không động đậy, cơ thể vẫn tê dại vì thiên lôi, lười mở mắt, chỉ chớp nhẹ lông mi tỏ ý mình còn sống.

Khê Cốc ngồi xổm xuống, cười mỉa: "Ngươi lại cưỡng ép dừng khế ước?"

Là Ám Ma, chỉ cần liếc mắt Khê Cốc đã hiểu Đồ Thanh vì sao lại ra nông nỗi này. Với thể chất cường đại, lôi kiếp trước kỳ Đại Thừa đối với Ám Ma hầu như không có gì khó khăn. Có thể bị đánh thành ra thế này thì hẳn là hắn không phản kháng. Nguyên nhân duy nhất khiến hắn làm vậy chỉ có thể là do tránh ảnh hưởng của khế ước.

"Không chỉ là tế phẩm." Đồ Thanh chậm rãi mở mắt.

Khê Cốc sững người, tựa hồ hiểu ra.

"Ngươi quyết định rồi?"

"Quyết định rồi." Đồ Thanh đáp, không chút do dự.

"Có phải quá hấp tấp không? Ngươi mới tiếp xúc với nàng bao lâu chứ?"

Khê Cốc nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình.

"Nếu chỉ xem nàng là tế phẩm, thì dù có phản bội ngươi cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng một khi ngươi đã chọn nàng làm người mệnh định cùng tu luyện, nếu nàng phản bội, cái giá phải trả sẽ không chỉ đơn giản là một giấc ngủ dài."

Khê Cốc cũng cho rằng Tầm Mạch Mạch đủ tư cách làm tế phẩm, nhưng để trở thành người mệnh định của Đồ Thanh thì cần thời gian quan sát lâu dài hơn. Hắn không ngờ mình mới rời đi mấy tháng mà Đồ Thanh đã quyết định ngay.

"Không sao." Đồ Thanh nói đều đều.

"Nàng sẽ là tế phẩm cuối cùng của ta. Chỉ cần nàng không phản bội, sau Đại Thừa kỳ ta vẫn sẽ chọn nàng. Đằng nào sớm muộn cũng thế, giờ chọn hay sau này chọn cũng có gì khác đâu."

"Ngươi không sợ nàng sẽ nảy sinh tình cảm với người khác sao?" Khê Cốc nhắc nhở.

"Cảm tình là thứ không thể lý giải bằng lý trí. Nhất là với tộc ta, nếu nàng không thực lòng yêu ta, thì dù nàng không phản bội, ta cũng chẳng thể phi thăng."

"Thật là phiền phức." Đồ Thanh mất kiên nhẫn nói. "Ta đã chọn rồi thì sẽ tự chịu mọi hậu quả."

"..."

Thành ý của mình bị phớt lờ, Khê Cốc nghẹn lời một chút, không buồn nói thêm: "Thôi vậy, để ta đi báo cho tiểu tế phẩm nhà ngươi đến đón ngươi về."

"Khoan đã." Đồ Thanh cố sức quay đầu gọi Khê Cốc, miễn cưỡng nói: "Đưa ta về tộc đi."

"Ngươi không phải đã chọn nàng làm người mệnh định sao? Không ở lại mà chăm bồi tình cảm, về tộc làm gì?" Khê Cốc nhướng mày.

Đồ Thanh biết Khê Cốc hỏi đểu nhưng vẫn trả lời.

"Linh lực ta bị nàng tác động, nhưng tu vi nàng quá thấp, chưa thể tu luyện cùng ta. Ta định trở về tộc chờ một thời gian, đợi đến khi nàng kết đan lại ra."

"Linh lực hai người đã có thể tác động qua lại rồi sao?"

Khê Cốc lắp bắp kinh ngạc. Mới bao lâu vậy mà hai người đã có thể ảnh hưởng linh lực lẫn nhau? Linh lực giao hòa là một hình thức đặc biệt của song tu, thường chỉ có các cặp đạo lữ mới đạt được, bởi chỉ khi hai người tuyệt đối thân mật và tin tưởng nhau thì mới không cảnh giác với việc bị đối phương dẫn động linh lực.

Đồ Thanh tiếp tục: "Ngươi cũng biết, không có tế phẩm giúp đỡ, ta rất khó qua lôi kiếp Nguyên Anh kỳ. Hiện tại ta đã ở đỉnh Kim Đan hậu kỳ, linh lực bão hòa mà còn phải độ kiếp. Ở bên cạnh nàng, ta không cách nào áp chế tu vi, cứ cách một đoạn lại độ kiếp thì phiền quá."

Dù có thể chịu được lôi kiếp, hắn cũng chẳng muốn tự ngược.

"Vì vậy ta muốn về tộc một thời gian, chờ nàng đạt đến Kim Đan kỳ lại ra."

"Ngươi biết là muốn áp chế tu vi thì phải hoàn toàn cắt đứt khế ước. Chờ nàng tu luyện đến Kim Đan kỳ có lẽ mất hai trăm năm, không sợ sẽ xảy ra biến cố trong lúc này sao?" Khê Cốc hỏi.

Đồ Thanh trầm ngâm một lát rồi kiên định đáp: "Ta đã chọn nàng, thì tự ta sẽ gánh hậu quả."

"Được thôi."

Khê Cốc thấy hắn tin tưởng Tầm Mạch Mạch như vậy, liền không nói nữa, nhẹ nhàng vung tay, một luồng linh lực dịu nhẹ bao bọc Đồ Thanh, đưa hắn bay lên.

Tại Dược lâu, Tầm Mạch Mạch sáng sớm tỉnh dậy, theo bản năng nhìn sang phòng bên cạnh. Cửa phòng vẫn đóng chặt, hiển nhiên Đồ Thanh vẫn chưa về.

Đêm qua, khi Đồ Thanh rời đi, nàng cảm nhận được linh lực trong viện đột nhiên yên tĩnh lại.

Dù Vân sư huynh đã nói Đồ Thanh tiền bối linh lực sâu dày, lại có phá trần đan của sư tổ, xác suất độ kiếp thành công rất cao, nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn không khỏi lo lắng.

Nàng muốn gửi một phù truyền tin hỏi thăm tình hình nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc độ kiếp của Đồ Thanh.

Rối bời cả ngày, nàng chưa nhận được tin của Đồ Thanh thì đã thấy cầu béo phu quân xuất hiện.

"Phu quân!"

Từ sau khi được chữa lành, nàng chưa gặp lại cầu béo phu quân. Giờ thấy hắn, nàng không khỏi vui mừng.

"Phu quân hôm qua có chuyện gì vậy? Linh Lung thạch sao lại phát sáng mạnh như thế?"

Nghĩ đến cảnh tượng thiên lôi vô tình giáng xuống hôm qua, Đồ Thanh thoáng cảm thấy khó chịu.

"Hôm qua ta đã bảo nàng cứ đặt Linh Lung thạch qua một bên rồi, sao còn rót linh lực vào?"

Tầm Mạch Mạch thoáng ngẩn ra, bối rối đáp: "Ta cảm giác Linh Lung thạch dường như khát khao linh lực, nên mới... Không phải ta làm sai gì chứ?"

Thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Đồ Thanh khẽ thở dài, nghĩ lại cũng biết nàng hành động như vậy là xuất phát từ lòng tốt.

"Về sau ta nói gì thì nàng làm đúng như thế, đừng tự ý hành động."

Tầm Mạch Mạch vội gật đầu.

"Còn nữa..." Đồ Thanh ngừng lại rồi tiếp, "Ta phải bế quan một thời gian, khoảng hai trăm năm. Trong thời gian này ta sẽ không đến tìm nàng, hãy tự tu luyện cho tốt. Khi ta trở về, nàng cần đạt đến Kim Đan kỳ."

Tầm Mạch Mạch còn chưa kịp kinh ngạc vì việc cầu béo phu quân sẽ bế quan hai trăm năm thì đã bị lời yêu cầu tiếp theo làm cho hoảng hốt.

"Hai trăm năm, Kim Đan kỳ? Ta tu ba trăm năm mới đạt Trúc Cơ."

"Sao? Không làm được?" Cầu béo phu quân mở to mắt nhìn nàng.

"Không phải vậy." Tầm Mạch Mạch lập tức gật đầu, chắc nịch nói: "Ta có thể."

Giờ đây linh mạch của nàng đã được chữa trị, lại ở Thiên Linh giới linh khí dồi dào, chỉ cần chăm chỉ không lười biếng thì đạt Kim Đan kỳ trong hai trăm năm không phải là vấn đề lớn.

"Nhớ kỹ những gì nàng đã hứa với ta." Đồ Thanh nghiêm giọng nhấn mạnh: "Không được quên đâu đấy."

"Vâng."

Tầm Mạch Mạch đáp lời, giọng đầy quả quyết, ánh mắt kiên định. Nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, Đồ Thanh như thấy lại hình ảnh tiểu nữ hài ba trăm năm trước cũng nhìn hắn với ánh mắt ấy và thề nguyện. Vậy nên... hẳn là nàng sẽ không bội ước.

"Hãy giữ Linh Lung thạch, chờ ta đến tìm nàng." Đồ Thanh không kìm được mà nhắc lại.

Tầm Mạch Mạch giơ tay chạm vào Linh Lung thạch trên cổ, mỉm cười gật đầu. "Ta sẽ chờ."

Đồ Thanh không nói thêm, viên cầu đen nhánh bay thẳng lên trời, trong chớp mắt đã biến mất.

"Là do linh lực của ta quá yếu sao?" Tầm Mạch Mạch tự hỏi. Khế ước tế phẩm vốn để phụng dưỡng linh lực. Cầu béo phu quân ký kết khế ước với nàng, rồi phải đợi ba trăm năm mới tìm đến có lẽ là để cho nàng có thời gian tu luyện, nhưng nàng lại không may, linh mạch bị phá hủy, ba trăm năm chỉ đạt Trúc Cơ, hoàn toàn không giúp gì được.

Có lẽ vì vậy mà cầu béo phu quân chỉ có thể chữa lành cho nàng trước, rồi lại đợi thêm hai trăm năm để nàng có thêm thời gian tu luyện.

"Lần này, ta nhất định phải tu luyện thật tốt." Tầm Mạch Mạch âm thầm thề.

Ba ngày trôi qua, nàng vẫn không thấy Đồ Thanh trở về, bèn gửi một phù truyền tin. Chẳng mấy chốc, có hồi âm. Đồ Thanh chỉ nhắn ngắn gọn rằng sau khi độ kiếp nhận được tin của Khê Cốc nói có việc gấp trong tộc, nên phải về ngay và quên mất chưa báo bình an cho nàng.

Biết Đồ Thanh vẫn ổn, Tầm Mạch Mạch lập tức yên tâm, chuyên tâm dưỡng thương cho đến khi linh mạch hoàn toàn hồi phục. Nhờ được Dược lâu cấp phát đan dược điều dưỡng, phải mất mười năm nàng mới hoàn toàn bình phục.

Ngày nàng hoàn toàn hồi phục, Huyền Minh chân nhân tự mình đến truyền cho nàng một bộ công pháp. Sau đó, nàng không rời khỏi Dược lâu, một lòng tu luyện cho đến khi kết đan.

Sự đột phá bất ngờ của Tầm Mạch Mạch khiến cả Dược lâu không thể lường trước. Đan dược Huyền Minh chân nhân chuẩn bị cho nàng chưa kịp đưa thì đã thấy lôi vân ngưng tụ, ai nấy đều sợ hãi.

Vân Phi Trần, Huyền Minh chân nhân và Diệp Hành Chi vội chạy đến động phủ của nàng thì thấy đạo thiên lôi đầu tiên đang ngưng tụ, sẵn sàng đánh xuống.

Ba người nhìn Tầm Mạch Mạch một mình đứng dưới lôi vân, đều không khỏi tái mặt.

"Trên người Mạch Mạch có pháp khí phòng ngự không?" Huyền Minh chân nhân quay sang Vân Phi Trần.

"Con... không rõ lắm." Vân Phi Trần ngẩn người. Tuy đã chuẩn bị pháp khí cho nàng nhưng còn chưa kịp đưa, không biết nàng có pháp khí của riêng mình không.

"Có lẽ không sao đâu." Diệp Hành Chi trấn tĩnh đánh giá Tầm Mạch Mạch đứng dưới lôi vân, khẽ an ủi: "Xem ra linh khí quanh nàng rất nồng đậm, đan điền bão hòa linh lực nên mới đột phá, khả năng nguy hiểm không cao. Có lẽ sư mẫu cũng chuẩn bị pháp khí phòng ngự cho nàng rồi."

Diệp Hành Chi vừa dứt lời, Tầm Mạch Mạch đã lấy ra từ túi càn khôn một pháp khí phòng ngự mà Huyền Minh chân nhân nhận ra ngay, đó là pháp khí ngũ hành mà ông từng tặng cho Tầm Ca.

Nhìn thấy nàng có pháp khí, ba người an tâm hơn, Huyền Minh chân nhân còn nhắc nhở: "Mạch Mạch, trước hết con tự chống chọi lôi kiếp, có thể giúp tăng tu vi. Nếu thật sự không chịu được hãy dùng pháp khí phòng ngự."

Tầm Mạch Mạch hơi ngừng lại, nghe lời thu hồi pháp khí, đầu ngón tay bắt đầu ngưng tụ linh lực.

"Mạch Mạch, hãy tập trung linh khí vào tay để hóa thành chưởng, đón thiên lôi..." Huyền Minh chân nhân còn muốn chỉ điểm thì thấy nàng nhanh chóng vẽ một trận đồ kim sắc trong không trung.

"Trận pháp phòng ngự!" Diệp Hành Chi kinh ngạc. "Mạch Mạch biết trận pháp?"

Ngay khi trận pháp hoàn thành, đạo thiên lôi đầu tiên giáng xuống, nhưng bị trận pháp giữ chặt, quay cuồng rồi tiêu tan, trận pháp vẫn trụ vững.

"..."

Huyền Minh chân nhân.

"..."

Diệp Hành Chi.

"..."

Vân Phi Trần.

Ba người nhìn nhau, Huyền Minh chân nhân lặng lẽ nói: "Không lẽ Trận lâu chủ đã âm thầm nhận nàng làm đệ tử?"

"Hà Đôn sư bá đã bế quan hai trăm năm rồi."

Diệp Hành Chi ngụ ý rõ ràng, Tầm Mạch Mạch trở về Dược lâu mới một trăm năm mươi năm, không thể nào gặp được Trận lâu chủ Hà Đôn.

"Vậy thì nàng học trận pháp từ đâu?" Huyền Minh chân nhân càng kinh ngạc.

"Có lẽ con biết." Vân Phi Trần nhỏ giọng đáp. "Lúc sư muội dưỡng thương, con sợ nàng chán nên có mua ít sách về trận pháp và phù chú cho nàng xem."

"Ý ngươi là Mạch Mạch không chỉ biết vẽ trận mà còn biết vẽ phù?" Diệp Hành Chi nhíu mày.

"Có lẽ là vậy." Vân Phi Trần gãi đầu. Dù chưa thấy nàng vẽ trận nhưng từng thấy nàng vẽ phù, khiến cả đám đệ tử Phù lâu ngạc nhiên không thôi.

Như muốn minh chứng cho lời Vân Phi Trần, Tầm Mạch Mạch rút ra một lá bùa, vỗ lên trận pháp phía trên.

"..."

Ba người lại hết chỗ nói.

Dựa vào trận pháp và phù chú tự học, Tầm Mạch Mạch không cần dùng pháp khí phòng ngự, tự mình đón hết ba mươi sáu đạo lôi kiếp. Thiên địa linh khí lập tức đổ vào đan điền, hình thành một xoáy nước, kết ra Kim Đan. Bên dưới Kim Đan là linh lực dao động, sinh ra tầng tầng sóng gợn.

Thái Sơ Điệp bay ra từ mu bàn tay nàng, tỏa ra ánh lam rực rỡ, lượn vòng quanh Tầm Mạch Mạch, nhảy múa dưới ánh chớp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện