Đêm khuya. Một đoàn sương đen từ phòng cho khách phiêu ra, hướng đến huyền nhai sau phòng bay đi. Bên cạnh huyền nhai, một thân ảnh trắng phấn an tĩnh ngồi, đôi tay vây quanh đầu gối, dựa lưng vào cục đá nhìn về phương xa.
Đồ Thanh yên lặng đến sau lưng Tầm Mạch Mạch, lình thình lên tiếng. "Đang nhìn cái gì?"
"Phu quân!" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên quay đầu, đôi con ngươi đỏ ửng, lập lòe lệ quang. Sau khi giật mình, nàng liền chớp chớp mắt khiến giọt nước mắt còn vương trên mi hạ xuống má.
Nàng ở đây... khóc? Tầm Mạch Mạch hiển nhiên không nghĩ phu quân sẽ xuất hiện lúc này, có chút chật vật xoa nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười một cái. "Huynh đến rồi."
"Khóc cái gì?" Đồ Thanh vô cớ giận lên.
"Không có việc gì, ta... chỉ là có chút thương tâm." Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng nói.
"Thương tâm cái gì?" Chẳng lẽ hối hận cự tuyệt Vân Phi Trần?
Tầm Mạch Mạch chần chừ nói. "Thương ta... trị không hết."
"Ngươi lần trước nói có thể trị mà? Sao lại không trị được nữa?" Đồ Thanh nhớ thân phận mình hiện giờ, chỉ có thể giả vờ không biết.
"Hôm nay sư tổ tìm ta nói thương ta trị không hết." Tầm Mạch Mạch nói. "Trước cũng chỉ nói có thể chữa khỏi, cũng không nói nhất định trị hết."
Đồ Thanh ngẩn ra, không rõ vì sao Tầm Mạch Mạch lại gạt hắn. "Kỳ thật còn tốt, thương ta vốn dĩ khó trị, chỉ là thất vọng một hồi mà thôi." Tầm Mạch Mạch quay đầu, miễn cưỡng nhìn phương xa.
"Thực xin lỗi, ta khả năng vẫn luôn là tế phẩm vô dụng nhất, còn tưởng rằng có thể trở nên hữu ích chút."
"Ngươi vốn dĩ vô dụng." Đồ Thanh ghét bỏ nói.
"Đúng vậy, ta đúng là không dùng được việc gì." Tầm Mạch Mạch tự giễu.
"Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, phu quân muốn ta trở thành thị thiếp, ta còn nghĩ dù sao ta không có gì, lấy thân báo đáp là sự tình duy nhất ta có thể làm. Cho nên sau đó phu quân không cần ta làm thị thiếp, ta vẫn không đổi xưng hô, nghĩ đem huynh làm phu quân có thể miễn cưỡng hoàn thành yêu cầu đầu tiên, xem như báo đáp."
Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch, mắt đỏ trầm ngâm. "Nhưng kỳ thật lòng ta rõ ràng, này căn bản không tính là báo đáp. Huynh phải ba trăm năm mới tu ra hình người, mà ta chỉ sống hai trăm năm nữa. Nói là làm thị thiếp, kỳ thật gì cũng không làm, còn chiếm tiện nghi huynh ngoài miệng."
Tầm Mạch Mạch nói tiểu tâm tư của mình, ngượng ngùng bật cười. "Sau tới nơi này, sư tổ nói thương ta có thể trị khỏi, ta bỗng thấy nhân sinh có vô hạn khả năng. Ta có thể tiếp tục tu luyện, có thể kết đan, kết anh, có thể phụng dưỡng linh lực cho phu quân, có thể hạ giới tìm mẫu thân, có rất nhiều thời gian làm rất nhiều sự tình."
Tầm Mạch Mạch càng nói, thanh âm càng sa sút, cơ hồ giống như muốn khóc. "Cho nên có phải ta có thể hiểu là, nếu thương của ngươi trị khỏi sẽ không làm thị thiếp cho ta?"
Đồ Thanh đột nhiên hỏi.
"..."
Tầm Mạch Mạch có chút ngốc, nàng không nghĩ mình nói nhiều như vậy, cái đối phương để ý lại là điều này.
"Ta hỏi ngươi, nếu thương của ngươi trị khỏi có phải sẽ không làm thị thiếp cho ta?" Đồ Thanh hỏi lại một lần.
"Ta còn chưa nghĩ tới." Lúc trước nàng nghĩ nàng không chờ được phu quân tu ra hình người, làm thị thiếp hay không với nàng chẳng có gì khác nhau. Phu quân hóa hình thì nàng đã sớm chết cả trăm năm.
Sau tới Dược lâu có chuyển cơ, nhưng thương chưa trị khỏi nên nàng không nghĩ đến.
"Vậy hiện tại nghĩ." Đồ Thanh thúc giục.
"Úc." Tầm Mạch Mạch không trâu bắt chó đi cày, nghĩ tới một lát sau mới trả lời. "Nếu huynh không yêu cầu thì sẽ không."
"Cái gì gọi là ta không yêu cầu thì sẽ không?"
"Phương diện này ta kỳ thật không chấp nhất." Tầm Mạch Mạch nhìn bóng dáng lờ mờ nơi xa, chậm rì rì nói.
"Mẫu thân bởi vì cha phản bội mà sinh tâm ma. Ta không nghĩ trở thành như vậy, quá thống khổ. Cho nên không thấy tình yêu là thứ gì tốt, cũng không nghĩ sẽ gả chồng. Cho nên theo ý mình, ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào. Nhưng huynh muốn ta làm thị thiếp, với huynh có lợi thì ta cũng không mâu thuẫn."
Cho nên hôm nay ngươi cự tuyệt Vân Phi Trần không phải vì nguyên nhân khác mà vì phần song tu khế ước này với Vân Phi Trần có hại. Ban ngày mình đoán cũng không có sai, nếu Huyền Minh chân nhân mười phần nắm chắc, Tầm Mạch Mạch lúc này đã vui vẻ cùng Vân sư huynh ở bên nhau.
"Kia luôn như vậy đi." Đồ Thanh bỗng nhiên nói.
"Cái gì?" Tầm Mạch Mạch nghi hoặc ngẩng đầu.
"Vô luận thương thế của ngươi có trị khỏi hay không, nếu đã đáp ứng làm thị thiếp của ta thì vẫn luôn là, cho đến khi kết thúc khế ước." Nếu chính ngươi không để tâm thì toàn bộ đều cho ta.
"Được." Tầm Mạch Mạch không để ý trả lời.
"Đáp ứng rồi không thể đổi ý, nếu không..."
"Vạn kiếp bất phục, ta biết."
Tầm Mạch Mạch thuận miệng nói tiếp. Dù sao việc này với nàng cũng không tổn thất, sợ gì vạn kiếp bất phục.
"..."
Đồ Thanh ngạnh nói: "Biết liền tốt."
Cùng cầu béo phu quân hàn huyên chốc lát, cảm xúc Tầm Mạch Mạch tựa hồ tốt hơn chút. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nằm dài thành hình chữ đại trên mặt đất.
Đồ Thanh nghi hoặc bay tới đỉnh đầu Tầm Mạch Mạch. "Phu quân, tránh ra một chút, huynh cản trở ta ngắm sao."
Tầm Mạch Mạch mềm giọng nói.
"Nhìn cả đêm còn chưa đủ?"
Bắt đầu từ giờ hợi một khắc, Tầm Mạch Mạch đã đến nơi này, cũng ba bốn canh giờ, trời đều sắp sáng.
"Lúc trước thương tâm, làm gì có tâm tình ngắm sao, chỉ kém từ vách núi nhảy xuống."
"Ngươi tu vi kém nhưng vẫn có thể ngự kiếm phi hành, nhảy xuống cũng không chết được."
"..."
Tầm Mạch Mạch tức đến đau ngực, nhưng chút mất mát ở đáy lòng bị cơn giận đánh tan thành mây khói. Thôi, vốn là không thể chữa thương, hiện tại cũng không xấu đi, chỉ trở về như trước.
Cầu béo phu quân không tránh, Tầm Mạch Mạch tự mình xê dịch, đổi vị trí khác ngắm sao trời.
Huyền nhai ban đêm gió có chút lớn, từng trận gió thổi tới, Tầm Mạch Mạch khinh phiêu phiêu nằm như muốn thuận gió mà đi.
"Ám Ma tộc ta từ trước đến nay công bằng, sẽ không vô cớ tăng thêm yêu cầu ngoài khế ước."
Cầu béo bay qua, tiếp tục dừng trên đỉnh đầu nàng. Tầm Mạch Mạch khó hiểu.
"Chúng ta trao đổi, ta giúp ngươi trị thương, khiến ngươi trở thành thị thiếp cho ta hàng thật giá thật." Đôi mắt màu đỏ hơi đậm lên.
Biểu tình Tầm Mạch Mạch từ nghi hoặc biến thành khiếp sợ rồi sau đó đột nhiên ngồi dậy. Đồ Thanh hoảng sợ, toàn bộ cầu béo đều lui cả thước mới tránh nàng đụng trúng.
"Huynh là nói... huynh có thể trị thương cho ta?" Tầm Mạch Mạch mở to mắt, run giọng chứng thực.
"Ngươi cũng nói mình phế vật, nếu không trị khỏi tế phẩm như ngươi còn dùng được sao?" Đồ Thanh hừ lạnh, hận không thể dùng lỗ mũi ghét bỏ Tầm Mạch Mạch.
"Phu quân!" Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên gọi hắn. Cầu béo cao ngạo quay đầu chờ đối phương cảm tạ.
"Ta về sau chính là người của chàng."
Tầm Mạch Mạch đột nhiên dựa sát vào, đôi tay vòng lấy cầu béo hôn qua.
Oanh!
Thao tác quen thuộc lại làm cầu béo nổ tung.
"Phu quân... phu quân..." Tầm Mạch Mạch thấy phu quân mình lại biến mất, dùng thần thức bao lấy Linh Lung thạch, lấy ra từ cổ áo dò hỏi.
"Hai tháng sau ta giúp ngươi trị thương." Ý niệm Đồ Thanh từ Linh Lung thạch truyền đến.
"Được." Tầm Mạch Mạch đáp, ôm Linh Lung thạch, cao hứng nhảy lên tại chỗ.
Một đầu khác, Đồ Thanh nguyên thần quy vị, che ngực ngồi dậy từ trên giường. "Nữ nhân này, mỗi lần đều như vậy?"
Bởi vì sự tình khế ước song tu, mấy ngày sau, Tầm Mạch Mạch đều ở trong phòng nhỏ huyền nhai, không ra ngoài. Kỳ thật người nàng quen thuộc nhất ở Dược lâu là Vân Phi Trần. Trước kia ra ngoài đều tìm hắn, nhưng giờ tình thế xấu hổ nên cũng không có chỗ đi.
Nàng mỗi ngày ở trong viện của mình làm ruộng, nấu ăn, học phù chú trận pháp. Rảnh rỗi, nàng xách một ấm trà cùng Đồ Thanh ngồi ngắm biển mây. Chẳng qua nàng không ra ngoài thì cũng không thể cản được người khác tới tìm.
Chạng vạng, Tầm Mạch Mạch đang muốn xách ấm linh trà vừa pha ra huyền nhai thì thấy Vân Phi Trần đã yên lặng đứng bên ngoài. Đồ Thanh nhìn hắn một cái, đôi mắt hơi nheo lại, quay đầu quan sát thần sắc Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch ngốc một lát mới đi qua. "Sư huynh."
Nàng đứng ở cửa viện chào hỏi. "Không mời ta đi vào?"
Vân Phi Trần cười. "Có chuyện gì nói ở đây cũng được."
"Xem ra ta quả nhiên bị chán ghét." Tầm Mạch Mạch đã nhiều ngày không tới tìm hắn. Vân Phi Trần biết nàng muốn phân rõ giới hạn.
"Ta không chán ghét huynh, ta chỉ là thấy bản thân có đạo lữ, cần tị hiềm."
"Vậy muội cầu cho đạo lữ muội nhanh tới, bằng không sẽ buộc phải gả cho ta." Vân Phi Trần nửa thật nửa giả nói.
Tầm Mạch Mạch theo bản năng muốn nói tháng sau phu quân ta sẽ tới, nhưng nghĩ đến dáng vẻ kia của hắn thì cũng không thể để người ngoài thấy, liền ngậm miệng.
Vân Phi Trần thấy bộ dáng này của nàng, nghĩ cái phu quân Tầm Mạch Mạch gọi kia tám phần là nàng bịa ra. "Yên tâm, ta không phải tới bức muội gả cho ta. Muội cần đi dược trì."
"Dược trì?"
"Huyết sát ma khí trong cơ thể muội cần dược lực dược trì kích phát." Vân Phi Trần nói. "Mặc kệ cuối cùng ai giúp muội trị thương thì đều cần đem ma khí kích hoạt."
Tầm Mạch Mạch nghĩ tới lần trước sư tổ có nói nàng mỗi tháng cần đi dược trì một lần. Nàng không biết biện pháp của phu quân có yêu cầu dược trì trợ giúp không, nhưng ngâm không có chỗ hại, liền gật đầu đáp ứng, quay sang nói với Đồ Thanh bên cạnh. "Đồ Thanh tiền bối, ta đi dược trì một chuyến, lát sẽ trở về."
Đồ Thanh dường như chờ những lời này của nàng, nghe nàng nói xong liền đem linh trà cùng điểm tâm đi qua mặt sau huyền nhai. "Đi thôi." Vân Phi Trần đi trước dẫn đường.
Tầm Mạch Mạch theo phía sau, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách ba bước chân.
"Thôi." Hai người đi một đoạn, Vân Phi Trần bỗng dừng bước chân, nhìn Tầm Mạch Mạch bất đắc dĩ nói. "Dường đến dược trì, chắc muội nhận ra. Nếu muội không muốn đi cùng ta, liền chậm rãi đi qua, ta đi trước mở cấm chế."
Bên ngoài dược trì có một cấm chế cường đại, không có giấy thông hành thì không thể đi vào.
"Sư huynh." Tầm Mạch Mạch gọi Vân Phi Trần đang chuẩn bị rời đi.
Vân Phi Trần xoay người, nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta thật không có chán ghét huynh, ta chỉ là cảm thấy... thực xin lỗi huynh." Tầm Mạch Mạch chột dạ cúi đầu.
Vân Phi Trần kinh ngạc nhướng mày. "Xin lỗi ta?"
"Thực xin lỗi a." Tầm Mạch Mạch đá hòn đá dưới chân, không dám ngẩng đầu lên. "Ta không biết sư tổ sư bá sẽ như vậy, buộc huynh giúp ta trị thương."
"Bọn họ không có bức, là ta tự nguyện." Vân Phi Trần giải thích.
"Chúng ta quen biết mới mấy ngày, ta là cái yêu cơ họa quốc, huynh cũng không thể vì ta hy sinh đến trình độ này." Tầm Mạch Mạch từ trước đến nay vẫn luôn tự hiểu lấy mình.
"Huynh đồng ý giúp ta trị thương là vì sư tổ cùng sư bá yêu cầu đúng không? Nếu không có bọn họ yêu cầu, huynh còn giúp ta sao?"
Vân Phi Trần giật mình, nhưng không nói ra hai chữ tự nguyện. "Ta mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ, nếu ta là huynh, sư tổ bỗng nhiên dẫn một vị sư huynh về muốn ta gả cho hắn, giúp hắn trị thương, ta khẳng định hận chết sư huynh kia." Tầm Mạch Mạch nói.
"Cũng tức giận sư tổ cùng sư tôn buộc ta làm vậy, liền tính bọn họ là sư trưởng, ta không thể hận thì trong lòng cũng có chút... Ta nếu biết sư tổ làm như vậy, đã không theo người trở về."
Vân Phi Trần không nói chuyện, an tĩnh nghe.
"Sư huynh yên tâm, ta đảm bảo sẽ không lợi dụng huynh trị thương."
Vân Phi Trần nhìn ba ngón tay Tầm Mạch Mạch dựng thẳng, hỏi. "Muội vì sao không đồng ý? Liền tính muội có đạo lữ, hắn cũng ở Huyền Linh giới, không biết bao giờ có thể phi thăng. Bỏ qua cơ hội này, có thể cả đời đều trị không được. Chẳng lẽ bọn muội tình cảm sâu đậm đến mức nguyện chết cũng không phản bội?"
"Ân." Tầm Mạch Mạch tìm không được lý do khác liền dứt khoát thừa nhận, dù sao nàng cũng đã đáp ứng phu quân.
"Ta đã biết." Vân Phi Trần thở dài một tiếng, cầm lòng không đậu xoa đầu nàng. "Đi thôi, ta dẫn muội đi dược trì."
"Vâng."
Nói chuyện xong, không khí xấu hổ giữa hai người cũng hóa giải không ít. Tầm Mạch Mạch cũng không còn mâu thuẫn như trước, đi theo Vân Phi Trần đến dược trì.
"Kỳ thật sư tổ cùng sư tôn muốn ta trị thương giúp muội cũng không hoàn toàn là vì muội." Nghĩ đến những lời Tầm Mạch Mạch vừa nói, Vân Phi Trần nhịn không được giải thích.
"Thể chất ta cùng người thường bất đồng."
Tầm Mạch Mạch nghi hoặc nhìn qua.
"Trong cơ thể ta có huyết mạch thần thú Chu Tước. Chu Tước trời sinh khắc chế âm tà, sư tổ cùng sư tôn an bài như thế là muốn huyết sát ma khí trong cơ thể muội kích hoạt huyết mạch Chu Tước giúp ta."
"Sư huynh là yêu tu?" Tầm Mạch Mạch hai mắt tỏa sáng, nàng còn chưa gặp qua yêu tu bao giờ.
"Không phải, chỉ là trong huyết mạch có mỏng manh huyết mạch của Chu Tước thôi." Vân Phi Trần lắc đầu.
"Có phải kích hoạt rồi đặc biệt lợi hại?"
"Không sai biệt lắm, những tiền bối kích hoạt được huyết mạch Chu Tước, không có ai không phải tu vi Đại Thừa kỳ."
Đại Thừa kỳ? Đại Thừa kỳ chính là đỉnh núi của tu chân giới, lên trên nữa chính là phi thăng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa vào sơn cốc, bên trong có một tòa nhà tranh, chính là dược trì. Vân Phi Trần lấy ra một khối lệnh bài mở cấm chế, hai người đi vào.
"Sư huynh không cần chờ ta, ta ngâm xong sẽ tự trở về." Tầm Mạch Mạch nói với Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần gật đầu, nàng phất tay tiến vào nhà tranh.
"Sư muội." Vân Phi Trần bỗng gọi lại Tầm Mạch Mạch.
"Nếu đổi lại là ta cầu muội hỗ trợ, dùng huyết sát ma khí kích hoạt Chu Tước huyết mạch giúp ta, muội có đồng ý không?"
Tầm Mạch Mạch suy tư một lát trả lời. "Chỉ cần không thành thân, mọi chuyện đều dễ nói."
Phốc... Vân Phi Trần bật cười.
Tâm Mạch Mạch cũng cười cười, sự xấu hổ hoàn toàn tiêu biến.
Đồ Thanh yên lặng đến sau lưng Tầm Mạch Mạch, lình thình lên tiếng. "Đang nhìn cái gì?"
"Phu quân!" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên quay đầu, đôi con ngươi đỏ ửng, lập lòe lệ quang. Sau khi giật mình, nàng liền chớp chớp mắt khiến giọt nước mắt còn vương trên mi hạ xuống má.
Nàng ở đây... khóc? Tầm Mạch Mạch hiển nhiên không nghĩ phu quân sẽ xuất hiện lúc này, có chút chật vật xoa nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười một cái. "Huynh đến rồi."
"Khóc cái gì?" Đồ Thanh vô cớ giận lên.
"Không có việc gì, ta... chỉ là có chút thương tâm." Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng nói.
"Thương tâm cái gì?" Chẳng lẽ hối hận cự tuyệt Vân Phi Trần?
Tầm Mạch Mạch chần chừ nói. "Thương ta... trị không hết."
"Ngươi lần trước nói có thể trị mà? Sao lại không trị được nữa?" Đồ Thanh nhớ thân phận mình hiện giờ, chỉ có thể giả vờ không biết.
"Hôm nay sư tổ tìm ta nói thương ta trị không hết." Tầm Mạch Mạch nói. "Trước cũng chỉ nói có thể chữa khỏi, cũng không nói nhất định trị hết."
Đồ Thanh ngẩn ra, không rõ vì sao Tầm Mạch Mạch lại gạt hắn. "Kỳ thật còn tốt, thương ta vốn dĩ khó trị, chỉ là thất vọng một hồi mà thôi." Tầm Mạch Mạch quay đầu, miễn cưỡng nhìn phương xa.
"Thực xin lỗi, ta khả năng vẫn luôn là tế phẩm vô dụng nhất, còn tưởng rằng có thể trở nên hữu ích chút."
"Ngươi vốn dĩ vô dụng." Đồ Thanh ghét bỏ nói.
"Đúng vậy, ta đúng là không dùng được việc gì." Tầm Mạch Mạch tự giễu.
"Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, phu quân muốn ta trở thành thị thiếp, ta còn nghĩ dù sao ta không có gì, lấy thân báo đáp là sự tình duy nhất ta có thể làm. Cho nên sau đó phu quân không cần ta làm thị thiếp, ta vẫn không đổi xưng hô, nghĩ đem huynh làm phu quân có thể miễn cưỡng hoàn thành yêu cầu đầu tiên, xem như báo đáp."
Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch, mắt đỏ trầm ngâm. "Nhưng kỳ thật lòng ta rõ ràng, này căn bản không tính là báo đáp. Huynh phải ba trăm năm mới tu ra hình người, mà ta chỉ sống hai trăm năm nữa. Nói là làm thị thiếp, kỳ thật gì cũng không làm, còn chiếm tiện nghi huynh ngoài miệng."
Tầm Mạch Mạch nói tiểu tâm tư của mình, ngượng ngùng bật cười. "Sau tới nơi này, sư tổ nói thương ta có thể trị khỏi, ta bỗng thấy nhân sinh có vô hạn khả năng. Ta có thể tiếp tục tu luyện, có thể kết đan, kết anh, có thể phụng dưỡng linh lực cho phu quân, có thể hạ giới tìm mẫu thân, có rất nhiều thời gian làm rất nhiều sự tình."
Tầm Mạch Mạch càng nói, thanh âm càng sa sút, cơ hồ giống như muốn khóc. "Cho nên có phải ta có thể hiểu là, nếu thương của ngươi trị khỏi sẽ không làm thị thiếp cho ta?"
Đồ Thanh đột nhiên hỏi.
"..."
Tầm Mạch Mạch có chút ngốc, nàng không nghĩ mình nói nhiều như vậy, cái đối phương để ý lại là điều này.
"Ta hỏi ngươi, nếu thương của ngươi trị khỏi có phải sẽ không làm thị thiếp cho ta?" Đồ Thanh hỏi lại một lần.
"Ta còn chưa nghĩ tới." Lúc trước nàng nghĩ nàng không chờ được phu quân tu ra hình người, làm thị thiếp hay không với nàng chẳng có gì khác nhau. Phu quân hóa hình thì nàng đã sớm chết cả trăm năm.
Sau tới Dược lâu có chuyển cơ, nhưng thương chưa trị khỏi nên nàng không nghĩ đến.
"Vậy hiện tại nghĩ." Đồ Thanh thúc giục.
"Úc." Tầm Mạch Mạch không trâu bắt chó đi cày, nghĩ tới một lát sau mới trả lời. "Nếu huynh không yêu cầu thì sẽ không."
"Cái gì gọi là ta không yêu cầu thì sẽ không?"
"Phương diện này ta kỳ thật không chấp nhất." Tầm Mạch Mạch nhìn bóng dáng lờ mờ nơi xa, chậm rì rì nói.
"Mẫu thân bởi vì cha phản bội mà sinh tâm ma. Ta không nghĩ trở thành như vậy, quá thống khổ. Cho nên không thấy tình yêu là thứ gì tốt, cũng không nghĩ sẽ gả chồng. Cho nên theo ý mình, ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào. Nhưng huynh muốn ta làm thị thiếp, với huynh có lợi thì ta cũng không mâu thuẫn."
Cho nên hôm nay ngươi cự tuyệt Vân Phi Trần không phải vì nguyên nhân khác mà vì phần song tu khế ước này với Vân Phi Trần có hại. Ban ngày mình đoán cũng không có sai, nếu Huyền Minh chân nhân mười phần nắm chắc, Tầm Mạch Mạch lúc này đã vui vẻ cùng Vân sư huynh ở bên nhau.
"Kia luôn như vậy đi." Đồ Thanh bỗng nhiên nói.
"Cái gì?" Tầm Mạch Mạch nghi hoặc ngẩng đầu.
"Vô luận thương thế của ngươi có trị khỏi hay không, nếu đã đáp ứng làm thị thiếp của ta thì vẫn luôn là, cho đến khi kết thúc khế ước." Nếu chính ngươi không để tâm thì toàn bộ đều cho ta.
"Được." Tầm Mạch Mạch không để ý trả lời.
"Đáp ứng rồi không thể đổi ý, nếu không..."
"Vạn kiếp bất phục, ta biết."
Tầm Mạch Mạch thuận miệng nói tiếp. Dù sao việc này với nàng cũng không tổn thất, sợ gì vạn kiếp bất phục.
"..."
Đồ Thanh ngạnh nói: "Biết liền tốt."
Cùng cầu béo phu quân hàn huyên chốc lát, cảm xúc Tầm Mạch Mạch tựa hồ tốt hơn chút. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nằm dài thành hình chữ đại trên mặt đất.
Đồ Thanh nghi hoặc bay tới đỉnh đầu Tầm Mạch Mạch. "Phu quân, tránh ra một chút, huynh cản trở ta ngắm sao."
Tầm Mạch Mạch mềm giọng nói.
"Nhìn cả đêm còn chưa đủ?"
Bắt đầu từ giờ hợi một khắc, Tầm Mạch Mạch đã đến nơi này, cũng ba bốn canh giờ, trời đều sắp sáng.
"Lúc trước thương tâm, làm gì có tâm tình ngắm sao, chỉ kém từ vách núi nhảy xuống."
"Ngươi tu vi kém nhưng vẫn có thể ngự kiếm phi hành, nhảy xuống cũng không chết được."
"..."
Tầm Mạch Mạch tức đến đau ngực, nhưng chút mất mát ở đáy lòng bị cơn giận đánh tan thành mây khói. Thôi, vốn là không thể chữa thương, hiện tại cũng không xấu đi, chỉ trở về như trước.
Cầu béo phu quân không tránh, Tầm Mạch Mạch tự mình xê dịch, đổi vị trí khác ngắm sao trời.
Huyền nhai ban đêm gió có chút lớn, từng trận gió thổi tới, Tầm Mạch Mạch khinh phiêu phiêu nằm như muốn thuận gió mà đi.
"Ám Ma tộc ta từ trước đến nay công bằng, sẽ không vô cớ tăng thêm yêu cầu ngoài khế ước."
Cầu béo bay qua, tiếp tục dừng trên đỉnh đầu nàng. Tầm Mạch Mạch khó hiểu.
"Chúng ta trao đổi, ta giúp ngươi trị thương, khiến ngươi trở thành thị thiếp cho ta hàng thật giá thật." Đôi mắt màu đỏ hơi đậm lên.
Biểu tình Tầm Mạch Mạch từ nghi hoặc biến thành khiếp sợ rồi sau đó đột nhiên ngồi dậy. Đồ Thanh hoảng sợ, toàn bộ cầu béo đều lui cả thước mới tránh nàng đụng trúng.
"Huynh là nói... huynh có thể trị thương cho ta?" Tầm Mạch Mạch mở to mắt, run giọng chứng thực.
"Ngươi cũng nói mình phế vật, nếu không trị khỏi tế phẩm như ngươi còn dùng được sao?" Đồ Thanh hừ lạnh, hận không thể dùng lỗ mũi ghét bỏ Tầm Mạch Mạch.
"Phu quân!" Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên gọi hắn. Cầu béo cao ngạo quay đầu chờ đối phương cảm tạ.
"Ta về sau chính là người của chàng."
Tầm Mạch Mạch đột nhiên dựa sát vào, đôi tay vòng lấy cầu béo hôn qua.
Oanh!
Thao tác quen thuộc lại làm cầu béo nổ tung.
"Phu quân... phu quân..." Tầm Mạch Mạch thấy phu quân mình lại biến mất, dùng thần thức bao lấy Linh Lung thạch, lấy ra từ cổ áo dò hỏi.
"Hai tháng sau ta giúp ngươi trị thương." Ý niệm Đồ Thanh từ Linh Lung thạch truyền đến.
"Được." Tầm Mạch Mạch đáp, ôm Linh Lung thạch, cao hứng nhảy lên tại chỗ.
Một đầu khác, Đồ Thanh nguyên thần quy vị, che ngực ngồi dậy từ trên giường. "Nữ nhân này, mỗi lần đều như vậy?"
Bởi vì sự tình khế ước song tu, mấy ngày sau, Tầm Mạch Mạch đều ở trong phòng nhỏ huyền nhai, không ra ngoài. Kỳ thật người nàng quen thuộc nhất ở Dược lâu là Vân Phi Trần. Trước kia ra ngoài đều tìm hắn, nhưng giờ tình thế xấu hổ nên cũng không có chỗ đi.
Nàng mỗi ngày ở trong viện của mình làm ruộng, nấu ăn, học phù chú trận pháp. Rảnh rỗi, nàng xách một ấm trà cùng Đồ Thanh ngồi ngắm biển mây. Chẳng qua nàng không ra ngoài thì cũng không thể cản được người khác tới tìm.
Chạng vạng, Tầm Mạch Mạch đang muốn xách ấm linh trà vừa pha ra huyền nhai thì thấy Vân Phi Trần đã yên lặng đứng bên ngoài. Đồ Thanh nhìn hắn một cái, đôi mắt hơi nheo lại, quay đầu quan sát thần sắc Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch ngốc một lát mới đi qua. "Sư huynh."
Nàng đứng ở cửa viện chào hỏi. "Không mời ta đi vào?"
Vân Phi Trần cười. "Có chuyện gì nói ở đây cũng được."
"Xem ra ta quả nhiên bị chán ghét." Tầm Mạch Mạch đã nhiều ngày không tới tìm hắn. Vân Phi Trần biết nàng muốn phân rõ giới hạn.
"Ta không chán ghét huynh, ta chỉ là thấy bản thân có đạo lữ, cần tị hiềm."
"Vậy muội cầu cho đạo lữ muội nhanh tới, bằng không sẽ buộc phải gả cho ta." Vân Phi Trần nửa thật nửa giả nói.
Tầm Mạch Mạch theo bản năng muốn nói tháng sau phu quân ta sẽ tới, nhưng nghĩ đến dáng vẻ kia của hắn thì cũng không thể để người ngoài thấy, liền ngậm miệng.
Vân Phi Trần thấy bộ dáng này của nàng, nghĩ cái phu quân Tầm Mạch Mạch gọi kia tám phần là nàng bịa ra. "Yên tâm, ta không phải tới bức muội gả cho ta. Muội cần đi dược trì."
"Dược trì?"
"Huyết sát ma khí trong cơ thể muội cần dược lực dược trì kích phát." Vân Phi Trần nói. "Mặc kệ cuối cùng ai giúp muội trị thương thì đều cần đem ma khí kích hoạt."
Tầm Mạch Mạch nghĩ tới lần trước sư tổ có nói nàng mỗi tháng cần đi dược trì một lần. Nàng không biết biện pháp của phu quân có yêu cầu dược trì trợ giúp không, nhưng ngâm không có chỗ hại, liền gật đầu đáp ứng, quay sang nói với Đồ Thanh bên cạnh. "Đồ Thanh tiền bối, ta đi dược trì một chuyến, lát sẽ trở về."
Đồ Thanh dường như chờ những lời này của nàng, nghe nàng nói xong liền đem linh trà cùng điểm tâm đi qua mặt sau huyền nhai. "Đi thôi." Vân Phi Trần đi trước dẫn đường.
Tầm Mạch Mạch theo phía sau, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách ba bước chân.
"Thôi." Hai người đi một đoạn, Vân Phi Trần bỗng dừng bước chân, nhìn Tầm Mạch Mạch bất đắc dĩ nói. "Dường đến dược trì, chắc muội nhận ra. Nếu muội không muốn đi cùng ta, liền chậm rãi đi qua, ta đi trước mở cấm chế."
Bên ngoài dược trì có một cấm chế cường đại, không có giấy thông hành thì không thể đi vào.
"Sư huynh." Tầm Mạch Mạch gọi Vân Phi Trần đang chuẩn bị rời đi.
Vân Phi Trần xoay người, nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta thật không có chán ghét huynh, ta chỉ là cảm thấy... thực xin lỗi huynh." Tầm Mạch Mạch chột dạ cúi đầu.
Vân Phi Trần kinh ngạc nhướng mày. "Xin lỗi ta?"
"Thực xin lỗi a." Tầm Mạch Mạch đá hòn đá dưới chân, không dám ngẩng đầu lên. "Ta không biết sư tổ sư bá sẽ như vậy, buộc huynh giúp ta trị thương."
"Bọn họ không có bức, là ta tự nguyện." Vân Phi Trần giải thích.
"Chúng ta quen biết mới mấy ngày, ta là cái yêu cơ họa quốc, huynh cũng không thể vì ta hy sinh đến trình độ này." Tầm Mạch Mạch từ trước đến nay vẫn luôn tự hiểu lấy mình.
"Huynh đồng ý giúp ta trị thương là vì sư tổ cùng sư bá yêu cầu đúng không? Nếu không có bọn họ yêu cầu, huynh còn giúp ta sao?"
Vân Phi Trần giật mình, nhưng không nói ra hai chữ tự nguyện. "Ta mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ, nếu ta là huynh, sư tổ bỗng nhiên dẫn một vị sư huynh về muốn ta gả cho hắn, giúp hắn trị thương, ta khẳng định hận chết sư huynh kia." Tầm Mạch Mạch nói.
"Cũng tức giận sư tổ cùng sư tôn buộc ta làm vậy, liền tính bọn họ là sư trưởng, ta không thể hận thì trong lòng cũng có chút... Ta nếu biết sư tổ làm như vậy, đã không theo người trở về."
Vân Phi Trần không nói chuyện, an tĩnh nghe.
"Sư huynh yên tâm, ta đảm bảo sẽ không lợi dụng huynh trị thương."
Vân Phi Trần nhìn ba ngón tay Tầm Mạch Mạch dựng thẳng, hỏi. "Muội vì sao không đồng ý? Liền tính muội có đạo lữ, hắn cũng ở Huyền Linh giới, không biết bao giờ có thể phi thăng. Bỏ qua cơ hội này, có thể cả đời đều trị không được. Chẳng lẽ bọn muội tình cảm sâu đậm đến mức nguyện chết cũng không phản bội?"
"Ân." Tầm Mạch Mạch tìm không được lý do khác liền dứt khoát thừa nhận, dù sao nàng cũng đã đáp ứng phu quân.
"Ta đã biết." Vân Phi Trần thở dài một tiếng, cầm lòng không đậu xoa đầu nàng. "Đi thôi, ta dẫn muội đi dược trì."
"Vâng."
Nói chuyện xong, không khí xấu hổ giữa hai người cũng hóa giải không ít. Tầm Mạch Mạch cũng không còn mâu thuẫn như trước, đi theo Vân Phi Trần đến dược trì.
"Kỳ thật sư tổ cùng sư tôn muốn ta trị thương giúp muội cũng không hoàn toàn là vì muội." Nghĩ đến những lời Tầm Mạch Mạch vừa nói, Vân Phi Trần nhịn không được giải thích.
"Thể chất ta cùng người thường bất đồng."
Tầm Mạch Mạch nghi hoặc nhìn qua.
"Trong cơ thể ta có huyết mạch thần thú Chu Tước. Chu Tước trời sinh khắc chế âm tà, sư tổ cùng sư tôn an bài như thế là muốn huyết sát ma khí trong cơ thể muội kích hoạt huyết mạch Chu Tước giúp ta."
"Sư huynh là yêu tu?" Tầm Mạch Mạch hai mắt tỏa sáng, nàng còn chưa gặp qua yêu tu bao giờ.
"Không phải, chỉ là trong huyết mạch có mỏng manh huyết mạch của Chu Tước thôi." Vân Phi Trần lắc đầu.
"Có phải kích hoạt rồi đặc biệt lợi hại?"
"Không sai biệt lắm, những tiền bối kích hoạt được huyết mạch Chu Tước, không có ai không phải tu vi Đại Thừa kỳ."
Đại Thừa kỳ? Đại Thừa kỳ chính là đỉnh núi của tu chân giới, lên trên nữa chính là phi thăng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa vào sơn cốc, bên trong có một tòa nhà tranh, chính là dược trì. Vân Phi Trần lấy ra một khối lệnh bài mở cấm chế, hai người đi vào.
"Sư huynh không cần chờ ta, ta ngâm xong sẽ tự trở về." Tầm Mạch Mạch nói với Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần gật đầu, nàng phất tay tiến vào nhà tranh.
"Sư muội." Vân Phi Trần bỗng gọi lại Tầm Mạch Mạch.
"Nếu đổi lại là ta cầu muội hỗ trợ, dùng huyết sát ma khí kích hoạt Chu Tước huyết mạch giúp ta, muội có đồng ý không?"
Tầm Mạch Mạch suy tư một lát trả lời. "Chỉ cần không thành thân, mọi chuyện đều dễ nói."
Phốc... Vân Phi Trần bật cười.
Tâm Mạch Mạch cũng cười cười, sự xấu hổ hoàn toàn tiêu biến.
Danh sách chương