"Sư tôn, tại sao lại phải làm vậy?"

Vân Phi Trần không hiểu tại sao lại phải kết hôn với sư muội. Hắn tuy quan tâm nàng nhưng chỉ vì thấy nàng là người đáng mến, chứ không phải vì tình cảm nam nữ.

"Ngươi không muốn?" Diệp Hành Chi nhíu mày.

"Nếu ta nhất định muốn ngươi cưới nàng thì sao?"

"Hành Chi."

Không đợi Vân Phi Trần trả lời, Huyền Minh chân nhân đã lên tiếng ngăn Diệp Hành Chi lại. Nhìn thấy phản ứng của Vân Phi Trần, vốn luôn trầm ổn mà nay mặt đã thoáng tái nhợt, Huyền Minh chân nhân thở dài một tiếng.

"Phi Trần."

"Sư tổ."

Vân Phi Trần cung kính nhìn Huyền Minh chân nhân. Sau khi cơn chấn động qua đi, hắn đã bình tĩnh lại phần nào, hiểu rằng sư tôn muốn hắn cưới sư muội là để trị thương cho nàng.

"Con không cần lo lắng, nếu con không muốn, sư tổ sẽ không ép buộc, cũng không cho phép sư phụ con ép con."

"Là vì trị thương cho sư muội sao?"

"Đúng vậy." Huyền Minh chân nhân gật đầu, rồi từ tốn giải thích:

"Mấy ngày trước, khi Mạch Mạch ngâm dược trì để kích hoạt linh mạch, chắc con cũng nhận ra trong cơ thể nàng tồn tại huyết sát ma khí vô cùng mạnh mẽ."

Điều này Vân Phi Trần quả thực đã nhận thấy.

"Khi linh mạch của nàng bị tổn hại, nàng còn chưa tu luyện, không có linh lực che chở, nên huyết sát ma khí đã gắn kết chặt chẽ với linh mạch. Cỗ ma khí này ngăn nàng hấp thụ linh lực, khiến nàng không thể tu luyện."

Huyền Minh chân nhân tiếp lời:

"Tuy nhiên, ma khí đã hòa vào linh mạch quá sâu, nếu cố gắng loại bỏ, có thể sẽ phế đi linh mạch của nàng hoàn toàn."

Linh mạch của Tầm Mạch Mạch hiện giờ giống như một dòng chảy bị chặn bởi huyết sát ma khí. Nếu không thể gỡ bỏ ma khí, dòng chảy không thể thông; nhưng nếu mạnh tay gỡ bỏ, dòng chảy sẽ tan vỡ. Một khi linh mạch đã hủy hoại, cơ hội trị liệu sẽ hoàn toàn biến mất.

"Ta và sư phụ con đã nghiên cứu nhiều ngày trong tàng thư các, cảm thấy nếu có thể hóa giải một nửa huyết sát ma khí trong cơ thể Mạch Mạch thì có năm phần khả năng trị khỏi."

"Ngài muốn ta cùng sư muội kết làm đạo lữ, sau đó thông qua song tu để dẫn ma khí trong cơ thể nàng ra ngoài."

Vân Phi Trần đã hiểu. Sư tôn không chỉ muốn hắn kết hôn với sư muội, mà còn muốn hắn ký khế ước song tu tối cao với nàng. Theo minh ước của Thiên Đạo, một khi ký kết, hai người sẽ thành đạo lữ, thọ mệnh và tu vi cũng gắn liền nhau.

Chỉ có cách này, hắn mới có thể dẫn ma khí từ cơ thể nàng ra ngoài. Ma khí đó là đại họa với tu vi Trúc Cơ của nàng, nhưng với tu vi Nguyên Anh của hắn thì không gây thương tổn lớn. Dùng phương pháp này, hắn có thể ít nhất hóa giải một nửa huyết sát ma khí trong người nàng, từ đó sư tổ sẽ có cách trị khỏi.

"Ta biết chuyện này có phần thiệt thòi cho con, nhưng nếu có thể chữa khỏi cho Mạch Mạch, con cũng không phải chịu thiệt."

Huyền Minh chân nhân nói tiếp:

"Mạch Mạch thiên phú tu luyện rất cao, là đơn linh căn hệ thủy, nếu không gặp biến cố, chỉ cần ba trăm năm là có thể kết đan. Hơn nữa, nàng có linh khí hòa hợp cực cao, còn được Thái Sơ Điệp nhận chủ. Thái Sơ Điệp trợ giúp rất nhiều cho cả tu luyện lẫn luyện đan. Con đã cứu nàng, chắc chắn nàng sẽ biết ơn, trân trọng và kính trọng con cả đời."

"Phương pháp này tỉ lệ thành công bao nhiêu?"

"Năm phần." Huyền Minh chân nhân không giấu giếm, phân tích rõ ràng.

"Cũng có nghĩa là năm phần thất bại, nhưng con yên tâm, nếu không thể chữa khỏi, ta sẽ không để Mạch Mạch liên lụy con."

Song tu khế ước tối cao là khế ước dùng chung sinh mệnh và linh lực. Nếu Tầm Mạch Mạch không thể chữa khỏi, Vân Phi Trần sẽ mất cơ hội tu hành.

"Đến lúc đó, ta sẽ yêu cầu Mạch Mạch tự giải trừ khế ước, chịu hết hậu quả."

Song tu khế ước chia thành hai loại. Một loại là khế ước bình thường mà mọi người thường dùng, chỉ cần thực hiện nghi thức đơn giản dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo để kết thành đạo lữ. Nếu vào một ngày nào đó muốn ly hôn, chỉ cần tiến hành nghi thức, trích một giọt tinh huyết là có thể hòa bình chia tay. Nếu bên nào cố tình phá bỏ, sẽ phải chịu tổn thất ba phần tu vi.

Loại thiệt hại này, chỉ cần tu luyện một thời gian là có thể khôi phục. Nhưng loại song tu khế ước còn lại, chính là loại mà Diệp Hành Chi muốn Vân Phi Trần và Tầm Mạch Mạch ký kết, cực kỳ khắt khe, ít người dám sử dụng.

Khế ước này cần phải lấy máu làm dẫn, sau khi thành lập, hai người sẽ thọ mệnh và tu vi liên kết với nhau, còn có thể chia sẻ tổn thương. Nếu một người tử vong, người còn lại cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể cùng chết. Một khi khế ước này bị giải trừ, cho dù là do tự nguyện hay một bên khăng khăng, cả hai đều phải gánh chịu thiên phạt. Đặc biệt, một bên muốn giải trừ, chưa từng có ai sống sót sau thiên phạt.

Nói cách khác, nếu không thể trị khỏi, để giải trừ khế ước này, Tầm Mạch Mạch sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

"Sư muội có đồng ý không?" Vân Phi Trần hỏi.

"Nàng có lý do gì để không đồng ý?" Diệp Hành Chi thẳng thừng nói.

"Thương thế của nàng không trị khỏi chỉ còn sống được hai trăm năm. Ký khế ước với ngươi, còn năm phần khả năng chữa khỏi, ai cũng biết nên chọn thế nào. Chuyện này chỉ cần ngươi đồng ý là được."

"Đương nhiên, chuyện này không cần miễn cưỡng." Huyền Minh chân nhân bổ sung.

"Chúng ta chọn con vì thấy hai người thấu hiểu nhau, tâm tính không tồi, kết thành đạo lữ cũng không thành oán lữ. Nhưng nếu con không đồng ý, chúng ta sẽ treo giải thưởng bên ngoài, chắc chắn sẽ có một, hai người đồng ý."

"Sư tổ, sư tôn, đệ tử cần suy xét thêm." Vân Phi Trần trầm ngâm đáp.

"Đi thôi." Huyền Minh chân nhân phất tay, biết rằng chuyện này không thể quyết định ngay.

Vân Phi Trần hành lễ rồi rời khỏi tàng thư lâu.

Khi hắn vừa đi, Diệp Hành Chi quay sang Huyền Minh chân nhân, nói: "Sư tôn, hà tất cần cho hắn thời gian suy nghĩ, ta muốn hắn cưới nàng, chẳng lẽ còn dám phản kháng?"

"Câm miệng!" Huyền Minh chân nhân mặt mày xanh mét. "Ngươi cho rằng Phi Trần là ngươi sao? Ngươi thích Tầm Ca nhưng hắn không thích Mạch Mạch. Năm đó ta cho ngươi theo đuổi, ngươi không dám, giờ đây bức bách đồ đệ làm gì?"

"Nếu là ta năm đó..." Diệp Hành Chi đầy mặt ảo não.

"Như thế nào? Ngươi đang trách vi sư năm đó không ép ngươi cưới Tầm Ca như ngươi ép Phi Trần?"

"Đệ tử không dám." Diệp Hành Chi nhận lỗi.

"Ta nếu biết sẽ để cho tiểu bối Huyền Linh giới tiện nghi, còn xuất hiện tâm ma, thà rằng năm đó ép các con thành hôn."

Huyền Minh chân nhân cũng có chút hối hận.

"Sư tôn, ta muốn chữa khỏi cho Mạch Mạch, chờ cửa vị diện mở, nàng sẽ hạ giới đưa sư muội về."

Nếu có thể, Diệp Hành Chi rất muốn tự hạ giới, nhưng tu vi của hắn đã vượt qua Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa, nếu ai có thể giúp Tầm Ca vượt qua tâm ma phi thăng, chỉ có thể là Tầm Mạch Mạch.

Vân Phi Trần rời tàng thư lâu trở về chỗ ở, nghe tiếng gió luồn qua lá trúc mà trong lòng cảm thấy bất an.

"Sư huynh."

Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo truyền đến từ phía sau.

Vân Phi Trần quay lại, thấy Tầm Mạch Mạch cầm đồ trong tay tiến đến.

"Sư muội."

Vân Phi Trần thu lại cảm xúc, nở một nụ cười nhẹ.

"Cho huynh, điểm tâm ta làm."

Tầm Mạch Mạch đưa cho hắn mâm điểm tâm trong tay.

Trên đĩa bạch ngọc là vài chiếc bánh hình cánh hoa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, còn bốc hơi nóng, hẳn là mới làm chưa lâu.

"Cảm ơn sư huynh đã mua đồ dùng hằng ngày giúp ta."

Nàng cùng Đồ Thanh chuyển từ khách viện về phòng ở, thấy căn phòng vốn trống không đã được bày biện đầy đủ đồ đạc, từ bàn ghế, ấm chén, đến khăn trải giường vỏ chăn, cái gì cần thiết đều có cả.

Ở Dược lâu biết nàng mới xây xong phòng cần những thứ này cũng chỉ có Vân Phi Trần.

Vừa lúc Đồ Thanh nói rằng đói bụng muốn ăn gì, Tầm Mạch Mạch liền làm nhiều hơn một chút để đem cho Vân Phi Trần.

"Đó là dược đồng đặt mua, ta chỉ phân phó một câu."

"Vậy cũng phải cảm ơn sư huynh."

"Đúng rồi, ta nghe sư tổ nói, muội được Thái Sơ Điệp nhận chủ?"

"Ân, ở thành Hương An." Tầm Mạch Mạch không giấu giếm.

"Khó trách Linh Chất Tử mà muội đưa lại có hiệu quả tốt như vậy. Sớm biết đã không lãng phí vào đan dược ngũ phẩm."

Lúc này không cần phải thí nghiệm, bởi chủ nhân Thái Sơ Điệp thu thập Linh Chất Tử thì hiệu quả đương nhiên sẽ là tốt nhất.

"Sư huynh còn cần không? Chỗ ta còn mười mấy bình, ta đều tặng huynh."

Tầm Mạch Mạch hào phóng nói.

"Không cần, Linh Chất Tử của sư muội có hiệu quả khác với Linh Chất Tử bình thường, muội nên cất giữ cẩn thận."

Vân Phi Trần lắc đầu.

"Này có gì đáng kể, năm sau hoa ngàn linh nở, ta lại đi thu thập."

Tầm Mạch Mạch nhét toàn bộ Linh Chất Tử vào lòng Vân Phi Trần. Trong tay hắn còn cầm mâm điểm tâm, nhất thời không thể tránh, chỉ đành bất đắc dĩ nói:

"Không cần, ta không dùng nhiều như vậy."

Linh Chất Tử tuyệt phẩm thường dùng cho đan dược cấp cao, với dược thuật của hắn hiện giờ còn chưa cần đến.

"Vậy thì coi như ta đưa cho Dược lâu, ta ở đây ăn uống chữa bệnh, dù sao cũng phải đóng góp chút." Trong lòng Tầm Mạch Mạch biết những thứ này không có giá trị bằng nước thuốc nàng ngâm hôm trước, nhưng hiện tại nàng chỉ có như vậy.

"Đúng rồi, sư tổ cùng sư bá đâu? Đã vài ngày ta không thấy bọn họ."

Tầm Mạch Mạch thuận miệng hỏi.

"Bọn họ đang thương nghị biện pháp trị thương cho muội." Vân Phi Trần đáp.

"Kia... thương lượng ra sao?" Tầm Mạch Mạch cẩn thận hỏi.

Vân Phi Trần đối diện với đôi mắt tràn đầy mong đợi của nữ hài, nói:

"Đã có phương pháp."

"Thật sự?" Đôi mắt Tầm Mạch Mạch đột nhiên sáng ngời.

"Ân." Vân Phi Trần gật đầu.

"Có phương pháp, ta muốn đem tin tức tốt này nói với Đồ Thanh tiền bối. Sư huynh, hẹn gặp lại."

Tầm Mạch Mạch vui mừng cực kỳ, gấp không chờ nổi muốn tìm người chia sẻ tin tức này.

Phòng nhỏ ở vách núi, chỗ ở của Tầm Mạch Mạch.

Đồ Thanh cầm một mâm điểm tâm ngồi bên cạnh huyền nhai, vừa ăn vừa ngắm nhìn biển mây. Dược trì vô cùng quý giá, dù Dược lâu lấy ra linh dược tích trữ một tháng, Tầm Mạch Mạch cũng chỉ có thể ngâm một lần. Chờ nàng ngâm hai lần, huyết sát ma khí sẽ bị kích phát hoàn toàn, hắn mới có thể xuống tay chữa trị.

"Đồ Thanh tiền bối."

Tầm Mạch Mạch như một trận gió thổi đến, hướng Đồ Thanh cười ngây ngô.

"Làm sao vậy?" Đồ Thanh kỳ quái hỏi.

"Thương của ta có thể trị."

Tầm Mạch Mạch hưng phấn nói.

"Vừa rồi sư huynh nói với ta, sư tổ đã có biện pháp, thương của ta thực mau có thể chữa khỏi."

"Huyền Minh chân nhân có biện pháp loại bỏ huyết sát ma khí trong người ngươi?"

Đồ Thanh hỏi theo bản năng.

"Đúng vậy." Tầm Mạch Mạch mạnh mẽ gật đầu.

"Khi nào có thể chữa khỏi?"

Nếu phương pháp của hắn nhanh hơn, hắn sẽ không nhúng tay để người Dược lâu tới xử lý.

"Ta cũng không biết, nhưng sư huynh nói đã có thì có lẽ sẽ nhanh thôi."

"Ngươi còn không xác định mà đã hưng phấn như vậy?"

Đồ Thanh cạn lời, nhìn nàng cao hứng như vậy còn tưởng rằng lập tức có thể trị khỏi.

"Ngài không biết, ta từng nghĩ mình không thể trị khỏi đâu, mà bây giờ có thể trị đã là tin tức cực tốt." Tầm Mạch Mạch nói. "Chờ ta trị khỏi, khi cửa vị diện mở ra, ta sẽ hạ giới cùng mẫu thân phi thăng trở về."

"Chờ ngươi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, mẫu thân ngươi đã sớm phi thăng."

"Nếu được như vậy thì tốt rồi."

Nhắc đến Tầm Ca, hưng phấn của Tầm Mạch Mạch giảm đi một nửa, ngồi xuống cạnh Đồ Thanh, cô đơn nói:

"Như thế nào, mẫu thân ngươi tu luyện có vấn đề?"

Đồ Thanh nghi hoặc, đệ tử hạ giới tư chất đều không tồi, không đến mức không thể phi thăng a.

"Nương ta tu luyện ra đường rẽ, sinh tâm ma." Tầm Mạch Mạch nói. "Nếu thế gian này có thuốc có thể khắc phục tâm ma thì tốt rồi."

"Tâm ma chỉ có thể dựa vào chính mình tham ngộ, đan dược đều vô dụng."

"Ta biết, nương ta là đệ tử Dược lâu, nếu có nàng đã tự mình dùng."

Nhiều lúc nàng cảm thấy mẫu thân đang hối hận, thực ra trong lòng mẫu thân cũng không muốn dây dưa với Cổ Ngọc Thành, điều này đối với ai cũng không tốt. Nhưng mỗi lần như vậy tâm ma sẽ phát tác, người không thể khống chế được.

Nói cho cùng vẫn là không thể nghĩ thông, không buông xuống được.

"Ngài nói nếu mẫu thân biết ta có thể trị khỏi, thấy ta sẽ cao hứng mà thông suốt không?"

Tầm Mạch Mạch lạc quan mù quáng hỏi.

"Mẹ con hai người tính cách giống nhau sao?" Đồ Thanh hỏi lại.

"Không giống." Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

"Khó trách."

"Khó trách cái gì?"

"Khó trách mẫu thân ngươi có tâm ma."

Nếu mẫu thân Tầm Mạch Mạch tính cách giống nàng, phỏng chừng tâm ma cũng sẽ không xuất hiện.

"Ngươi vẫn nên chữa khỏi thương trước đi, nghĩ đến những điều đó đều quá xa."

Đồ Thanh ăn hết khối điểm tâm cuối cùng trong mâm, cảm thấy linh lực trong cơ thể khôi phục không ít, lập tức không do dự yêu cầu:

"Mỗi ngày làm một mâm điểm tâm."

"Mỗi ngày?" Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

"Như thế nào? Không phải nói chỉ cần ta muốn ăn thì sẽ làm cho ta sao?"

"Đó là ta khách sáo, không nghĩ ngài lại không khách khí như vậy."

Lời này đúng là nàng nói nhưng lúc đó nàng không nghĩ Đồ Thanh sẽ muốn nàng làm mỗi ngày.

"Ngươi nói ta đều xem là thật."

Đồ Thanh chăm chú nhìn Tầm Mạch Mạch, trầm giọng nói.

"Nếu làm không được thì đừng nói."

"Ta... ta làm, ta làm, mỗi ngày một mâm điểm tâm là được."

Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên một chút, liên thanh đáp ứng.

Đồ Thanh lúc này mới hài lòng quay đầu tiếp tục ngắm biển mây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện