Đồ Thanh bỗng quýnh lên, lập tức rời khỏi phòng, vừa lúc chạm mặt Khê Cốc đang từ bên ngoài trở về.

"Ngươi đã làm gì?" Đồ Thanh lạnh lùng chất vấn.

Khê Cốc thoáng ngạc nhiên, rồi nhàn nhã dùng quạt chống cằm, nhún vai đáp: "Ta vừa từ Ôn Nhu Hương về, ngươi nói xem ta đã làm gì?"

Đồ Thanh mím môi, ánh mắt sắc lạnh soi xét từng biến chuyển nhỏ trên mặt Khê Cốc, như muốn nhận ra thực hư.

"Như thế nào, chẳng lẽ tiểu tế phẩm của ngươi xảy ra chuyện?" Khê Cốc đoán mò, nhướng mày.

Có thể khiến Đồ Thanh lo lắng đến vậy, chỉ có thể là chuyện liên quan đến tế phẩm cuối cùng kia. Đồ Thanh không đáp, chỉ lướt ánh mắt qua Khê Cốc rồi quay người rời đi.

Khê Cốc thấy vậy nhún vai, cười nhạt nói theo: "Lo cho tế phẩm đến vậy, còn phân vân cái quái gì nữa?"

Hắn lười biếng vươn vai rồi chậm rãi quay về phòng ngủ bù.

Bên ngoài thành Hương An, cách khoảng trăm dặm về phía nam, có một ngọn núi nhỏ nhưng ẩn chứa linh mạch. Chính nhờ mạch khoáng này mà Hương An thành được xây dựng tại đây. Tầm Mạch Mạch ngự kiếm bay đến đỉnh núi, nơi biển hoa ngàn linh ngập tràn dưới kết giới, phía bắc có lối vào, nơi mười mấy tu sĩ đứng canh gác.

Nàng thu kiếm, đáp xuống đất, cảm nhận luồng linh khí tinh thuần quanh quẩn khắp ngọn núi. Khung cảnh này khiến nàng nhớ đến cảm giác tu luyện trên linh mạch ở Xích Ninh phong, linh mạch ngầm dường như bao bọc cả biển hoa.

"Đá vào trận," một trong các tu sĩ thủ vệ lạnh nhạt đưa tay ra.

Tầm Mạch Mạch lấy đá vào trận ra trao cho hắn.

"Một khối đá chỉ cho phép vào một lần, không hạn chế thời gian, nhưng rời trận rồi sẽ mất hiệu lực," thủ vệ nói với giọng hờ hững.

Tầm Mạch Mạch gật đầu, bước vào trong kết giới.

Bên trong cánh đồng hoa rộng lớn, số người hiện diện thưa thớt hơn nàng tưởng, chỉ lác đác bảy, tám người. Điều này làm nàng ngạc nhiên, chẳng phải với linh khí dồi dào như thế này, nơi đây hẳn phải là chỗ tu luyện lý tưởng sao? "Ca ca, huynh không cùng Tâm Tâm sao?"

Vừa bước vào trong, nàng nghe tiếng trẻ con vọng đến. Theo tiếng nhìn lại, thấy một nam tử dáng vẻ cao lớn đĩnh bạt đang ôm một tiểu cô nương, dáng vẻ cao quý bất phàm, dù chưa thấy rõ diện mạo cũng có thể nhận ra xuất thân tôn quý.

"Ca ca ở đây cùng muội, chỉ là muội đi hái hoa phía trước, ca ca sẽ ở ngay phía sau, đảm bảo muội quay lại là thấy ta." Nam tử sủng nịch dỗ dành.

"Không đâu, Tâm Tâm lùn thế này, vào biển hoa huynh sẽ không thấy muội mất. Tâm Tâm muốn nắm tay ca cùng hái hoa."

Tiểu cô nương ôm chặt cổ ca ca mình, nũng nịu đòi dắt tay. Nam tử bất lực thở dài.

Cảnh tượng đó khiến Tầm Mạch Mạch không nhịn được, bật cười khẽ. Nam tử như cảm nhận được, quay đầu nhìn thoáng qua nàng. Tầm Mạch Mạch bất giác thấy thất lễ, ngượng ngùng cúi đầu chào, rồi đi vào trong, không dám nhìn thêm.

Đi xa hơn, nàng vẫn nghe tiếng hắn dỗ dành muội muội.

"Muội không phải thích nhất Vân ca ca sao? Nếu muội tặng hoa cho hắn, Vân ca sẽ cho muội ăn đường đậu."

Giọng nói ôn nhu ấy khẽ gợi lên những ký ức mơ hồ trong lòng Tầm Mạch Mạch. Trước năm tuổi, nàng được gửi nuôi ở nhân gian, dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng từng dỗ nàng như vậy, nhưng bọn họ chỉ là người thường, không thể tu hành. Những ký ức êm đềm ấy, dù đã phai nhạt theo thời gian, vẫn luôn ấm áp trong lòng nàng.

Đi thêm chốc lát, nàng nhìn ra biển hoa kéo dài mênh mông không thấy điểm cuối, lòng thầm hiểu vì sao Linh Chất Tử lại quý hiếm đến thế. Biển hoa rộng lớn như vậy, tìm được phấn hoa có chứa Linh Chất Tử chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Lại đi một đoạn, Tầm Mạch Mạch bắt gặp một tu sĩ áo lam đang rơi vào cảnh tiêu hao linh lực quá độ, dáng vẻ rệu rã. Tu sĩ kia liếc thấy nàng liền cảnh giác.

Không muốn gây thêm phiền toái, Tầm Mạch Mạch đổi hướng đi qua phía khác, thấy tu sĩ kia lảo đảo rời đi, không chọn điều tức phục hồi ngay tại chỗ.

"Linh lực hao tổn nghiêm trọng như vậy, sao không điều tức phục hồi tại chỗ nhỉ?" Nàng thắc mắc.

"Nha đầu, ngươi vừa từ Huyền Linh giới mới lên phải không?" Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Tầm Mạch Mạch xoay người, nhận ra tu sĩ nghèo túng mà nàng gặp ở cửa nhà đấu giá ngày hôm qua.

"Tiền bối sao biết được?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

"Hừ, không biết việc không thể tu luyện trong biển hoa ngàn linh, chắc chắn chỉ có người từ Huyền Linh giới mới lên." Tu sĩ nghèo túng cười khẩy, cúi người thu thập phấn hoa, dùng linh lực bao bọc từng hạt phấn hoa cho vào bình ngọc.

"Biển hoa ngàn linh không thể tu luyện?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc, "Nhưng linh khí ở đây nồng đậm hơn bên ngoài nhiều lần."

"Tiểu nha đầu, coi như ngươi gặp may, hôm nay tâm trạng ta tốt, sẽ giải thích cho ngươi," hắn nói, tay vẫn không ngừng thu phấn hoa.

"Ngàn linh hoa này đặc biệt lắm, linh lực mà nó hấp thụ sẽ chuyển hóa thành Linh Chất Tử."

"Ý tiền bối là, tu sĩ tu luyện ở đây, linh lực sẽ bị nó hấp thu?" Tầm Mạch Mạch giật mình, nhìn chằm chằm vào đóa hoa nhỏ bé, không ngờ loại hoa này lại có thể hấp thu linh lực.

"Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ tại sao chỉ cần một viên đá vào trận là có thể vào đây? Nếu cho phép tu luyện, chẳng mấy chốc mỏ linh mạch dưới chân sẽ bị rút cạn." Tu sĩ nghèo túng nói, khẽ cười.

Tầm Mạch Mạch bừng tỉnh ngộ, vừa rồi nàng còn thắc mắc, khách điếm Quân Lai chỉ có một trận tụ linh mà một đêm đã phải mất trăm linh thạch hạ phẩm, trong khi ở đây chỉ cần một viên đá vào trận.

"Tạ tiền bối giải thích nghi hoặc." Tầm Mạch Mạch cúi người cảm tạ.

"Không khách khí, nếu ngươi thực lòng cảm tạ, cho ta một viên đan dược khôi phục linh lực là được. Ta còn muốn thu thập thêm chút phấn hoa, mà đi ra vào lại tốn thêm một khối linh thạch hạ phẩm." Tu sĩ nghèo túng nhếch miệng cười.

Tầm Mạch Mạch có chút dở khóc dở cười, giờ thì nàng đã hiểu vì sao hắn lại "hào phóng" giải thích cho mình như vậy, hóa ra chỉ là để cọ đan dược.

Dù vậy, nàng cũng từ túi càn khôn lấy ra một viên đan dược khôi phục linh lực đưa cho hắn.

"Đan dược của ta từ Huyền Linh giới mang lên, phẩm cấp không cao, e rằng tác dụng không lớn."

"Không sao, thu thêm một đóa hoa nữa là đủ. Hôm nay ta cảm giác chắc chắn có thể tìm được Linh Chất Tử!"

Tu sĩ nhận lấy đan dược, liền một ngụm nuốt xuống. Lời này hình như nàng đã nghe qua vào hôm trước.

"Vậy chúc tiền bối thành công."

Cười nhẹ, Tầm Mạch Mạch không quấy rầy đối phương, tiếp tục bước sâu vào biển hoa.

Bất chợt, một cơn gió thổi tới, biển hoa dậy lên những gợn sóng, các cánh hoa bay lượn trong không khí.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy cảnh tượng này thật sự vô cùng xinh đẹp, không nhịn được mà giơ tay đón một cánh hoa.

Cánh hoa lạnh lẽo, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Hoa đẹp như vậy, liệu có thật sự hấp thụ linh lực?

Tầm Mạch Mạch cảm thấy tò mò, nhắm mắt vận chuyển công pháp, muốn thử nghiệm.

Linh khí nhập thể, qua công pháp chuyển hóa thành linh lực, nhưng lại nhanh chóng biến mất, tán ra bên ngoài.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc, mở to mắt, muốn xem linh lực của mình bị đóa hoa nào hấp thu. Chỉ thấy xa xa có một con bướm đuôi phượng có màu sắc giống hệt cánh hoa, nếu không nhìn kỹ thì khó lòng phát hiện.

Bướm đuôi phượng màu lam nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa, đuôi dài khẽ lay động như đang khiêu vũ.

"Vậy thì hái đóa hoa này." Tầm Mạch Mạch lập tức quyết định.

Dù sao nàng cũng không phân biệt được, theo con bướm đi, trong lĩnh vực này, bướm rõ ràng lợi hại hơn.

Hơn nữa, trong cả sơn cốc, con bướm này đẹp nhất, khiến Tầm Mạch Mạch cảm thấy thật vừa mắt.

Cầm bình rỗng, nàng ngồi xuống bên cạnh đóa hoa có con bướm đang đậu, định chờ nó rời đi thì bắt đầu thu thập phấn hoa. Nhưng nàng ngồi lâu mà con bướm kia vẫn không nhúc nhích.

"Động vật không sợ người sao?"

Tầm Mạch Mạch bất lực, đành phải nhẹ nhàng chọc vào cánh đuôi phượng của nó.

"Lạ nhỉ?"

Nhìn con bướm đã bay xa, Tầm Mạch Mạch cảm thấy nghi hoặc.

"Chẳng lẽ mình đã chạm vào nó?"

Vừa rồi đầu ngón tay nàng hoàn toàn không có cảm giác chạm vào vật thể nào.

"Chẳng lẽ ta chưa chạm mà nó đã tự bay đi?"

Tầm Mạch Mạch không quá bận tâm, ngồi xuống thu thập phấn hoa. Một khắc sau, nàng mới thu thập xong phấn trong bông hoa này.

Phấn hoa trong bình còn chưa tới một phần mười, nhưng nàng đã hao tốn gần nửa linh lực.

Tỷ lệ thu thập Linh Chất Tử thấp như vậy, lại quá tốn hao linh lực, không ngạc nhiên khi chẳng mấy tu sĩ muốn đến đây thu thập phấn hoa.

Khi đứng dậy, nàng thấy con bướm đuôi phượng trước đó đang đậu trên bông hoa, chỉ cách chừng một mét, liền tiến lại gần.

Lần này không cần nàng động vào, nó đã tự bay đi.

Tầm Mạch Mạch lấy ra một cái bình khác, tiếp tục thu thập phấn hoa. Thêm một khắc mới thu xong, linh lực cũng hao tổn chín phần, cơ thể nàng có chút mệt mỏi.

Nàng không nhịn được mà ăn một viên đan dược khôi phục linh lực, lúc này mới đi ra ngoài.

"Đạo hữu thu thập xong phấn hoa, có thể đến bên cạnh đo lường."

Vừa ra khỏi kết giới, Tầm Mạch Mạch gặp một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Tu vi của hắn đạt đến Luyện Khí đỉnh phong. Tu vi này ở Huyền Linh giới có thể coi là thiên tài, nhưng ở Thiên Linh giới chỉ là một đệ tử bình thường.

"Kiểm tra đo lường?"

Tầm Mạch Mạch theo thiếu niên đi qua, quả nhiên thấy một ngôi nhà gỗ phía trước. Khi tiến vào, nàng cũng đã nhìn thấy ngôi nhà này, còn tưởng là nơi nghỉ ngơi của thủ vệ, hóa ra là nơi đo lường Linh Chất Tử.

"Đúng vậy, phủ thành chủ đo lường hàm lượng Linh Chất Tử miễn phí. Nếu đạt tiêu chuẩn, cũng sẽ thu mua theo giá thị trường. Như vậy, đạo hữu không cần phải qua nhà đấu giá một chuyến nữa."

Thiếu niên tiếp tục giới thiệu.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy hứng thú, nàng không nghĩ đến việc bán lấy tiền, chỉ muốn xem vận khí của mình ra sao.

"Ta đi kiểm tra một chút."

Tầm Mạch Mạch theo người nọ cùng nhau đến nhà gỗ.

Đi tới cửa, nàng muốn đẩy cửa bước vào thì cánh tay bị người giữ chặt, kéo nàng lại.

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu, đang định nổi giận thì thấy người đang kéo tay mình là người quen.

"Là tiền bối?" Mặt nạ với hoa văn kỳ lạ này, Tầm Mạch Mạch chỉ thấy ở một người duy nhất.

"Tiền bối kéo ta làm gì?"

"Vị đạo hữu này, trong Hương An thành không thể..."

Đồ Thanh lạnh lùng nhìn thiếu niên, hắn lập tức bị dọa sợ, đột nhiên im lặng.

"Nói với hắn, ngươi không kiểm tra đo lường."

Đồ Thanh nói với Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ lạ nhưng nhớ đến việc người này đã giúp mình vài lần, còn đã đãi nàng một bữa thực yến, nên nhìn thiếu niên và nói:

"Ngại quá, ta không kiểm tra nữa."

Nơi này cũng coi như thuộc Hương An thành, nếu Đồ Thanh có ý gây rối, thiếu niên có thể gọi thủ vệ, nhưng khi Tầm Mạch Mạch đã nói như vậy, thiếu niên đành phải xoay người rời đi.

"Tiền bối tìm ta có chuyện gì?" Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu hỏi Đồ Thanh.

"Ngươi thật ngu ngốc."

Ánh mắt sau lớp mặt nạ toàn là ghét bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện