Đồ Thanh không thể phá vỡ cấm chế, mà Tầm Mạch Mạch cũng không có cách nào can thiệp, vì Hạo Uyên ma quân kiên quyết giữ nguyên cấm chế để chôn hắn mười vạn năm. Nguyên thần Đồ Thanh bị giam cầm, không thể nào liên lạc trực tiếp với nàng, chỉ có thể rung động thân thể đá của mình.

"Phu quân, chàng nghỉ ngơi một lát đi." Tầm Mạch Mạch an ủi. Từ lúc nàng tiến vào, Đồ Thanh liên tục chấn động, như muốn truyền đạt điều gì, nhưng nàng không thể hiểu được.

Rầm rầm... rầm rầm...

[Đi tìm Khê Cốc đến giúp ta.]

Hạo Uyên nghe đến cái tên Khê Cốc qua lời chấn động của Đồ Thanh, nhưng chưa kịp hỏi kỹ thì một hình ảnh lập lòe xuất hiện trên không trung.

"Võ Thương ma quân?" Hạo Uyên nhận ra người đến, giọng điệu nhàn nhạt, "Ngươi đến để tuyên chiến?"

Võ Thương nhíu mày, "Hạo Uyên ma quân, chỉ vì một linh tu mà ngươi muốn khai chiến sao? Không đáng đâu."

Ánh mắt của Võ Thương lạnh băng lướt qua Tầm Mạch Mạch đứng cạnh Hạo Uyên. Dù chỉ là một hình ảnh, ánh nhìn của hắn vẫn khiến Tầm Mạch Mạch đổ mồ hôi lạnh, bản năng nép sát vào tảng đá - nơi Đồ Thanh đang bị phong ấn.

Đồ Thanh cảm nhận được sự lo lắng của Tầm Mạch Mạch, thân thể đá cũng ngừng chấn động, hỏi Hạo Uyên.

[Người kia là ai? Hắn muốn hại Mạch Mạch sao?]

Hạo Uyên phớt lờ Đồ Thanh, tiếp tục nói chuyện với Võ Thương.

"Võ Thương ma quân đã thấy việc này không đáng để khai chiến, vậy thì để nàng lại chỗ ta."

"..."

Võ Thương ma quân cau mày, "Ngươi biết đến Linh giới Lưu Quang tông chứ?"

"Biết. Không phải môn phái giữ truyền tống trận sao? Ta còn nhớ bọn họ từng tổ chức hội nghị mở ra khu săn ma tại Ma giới cho linh tu vào săn ma thú."

"Không sai. Trước đây, chúng ta đồng ý vì Lưu Quang tông hứa hẹn sẽ giúp Ma giới xây dựng truyền tống trận sau ba vạn năm, và hiện tại thời hạn sắp đến." Võ Thương nhắc nhở.

"Vậy thì tốt thôi." Hạo Uyên nhếch môi cười nhạt, biểu cảm thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Ma văn dày đặc trên khuôn mặt hắn khiến nụ cười nhẹ nhàng trở nên quái dị, ngay cả Võ Thương ma quân cũng phải nén khó chịu dời tầm mắt.

"Vì thế, trước khi hoàn thành truyền tống trận, Ma giới cần giữ quan hệ hữu hảo với Lưu Quang tông." Võ Thương nói.

Hạo Uyên nhíu mày, "Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?"

"Linh tu đứng sau ngươi là người mà tông chủ Lưu Quang tông muốn diệt trừ." Võ Thương nhấn mạnh, "Giao nàng cho ta."

[Không thể!] Đồ Thanh chấn động dữ dội, kêu gào phản đối.

Tầm Mạch Mạch siết chặt tay, hồi hộp nhìn chằm chằm Hạo Uyên, biết rằng sinh tử của mình phụ thuộc vào lời nói tiếp theo của hắn.

"Không thể." Hạo Uyên quả quyết từ chối.

"Ta đã giải thích với ngươi, linh tu này có liên quan đến truyền tống trận Ma giới." Võ Thương không hài lòng, giọng nói càng thêm lạnh lùng.

"Vậy thì sao?" Hạo Uyên thờ ơ đáp.

"Hạo Uyên!" Võ Thương ma quân không kìm được tức giận, "Ngươi cũng biết Ma giới đã bao lâu không có ai phi thăng, điều này liên quan đến cả tương lai của vô số ma tu..."

"Ngươi quả là vĩ đại." Hạo Uyên cười lạnh, trong mắt ánh lên tia khinh miệt. "Nhưng ngươi nghĩ ta giống chúa cứu thế à?"

Không, thực tế là ngươi trông giống ma quỷ hơn, xấu đến mức dọa người. Ta chỉ cầu mong ngươi không biểu lộ thêm cảm xúc nào.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn phi thăng? Ngươi đã đình trệ ở đỉnh Đại Thừa kỳ nhiều năm, chỉ cách một bước nữa là có thể chứng đạo, điều này chỉ ngay trước mắt ngươi."

"Ta không quan tâm." Dứt lời, Hạo Uyên vung tay phá tan hình ảnh của Võ Thương, chẳng để hắn kịp nói thêm câu nào.

Hạo Uyên nhìn Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên rồi cười nói: "Yên tâm, có ta ở đây, hắn không động vào ngươi được đâu."

"Cảm... cảm tạ tiền bối." Tầm Mạch Mạch vội vàng cúi đầu, thầm biết ơn vì tính đến giờ hắn đã cứu mạng nàng đến hai lần.

"Võ Thương thật ngu ngốc, nghĩ rằng có thể dùng phi thăng dụ dỗ ta? Hắn không biết là bộ tộc chúng ta vốn không thể phi thăng." Hạo Uyên trào phúng cười khẩy, "Truyền tống trận thì có can hệ gì đến ta."

Không thể phi thăng? Lời nói của Hạo Uyên khiến Tầm Mạch Mạch kinh ngạc, chẳng lẽ tiền bối này cũng bị vướng vào sự phản bội của tế phẩm? "Đúng rồi, Đồ Thanh cứ luôn nhắc ngươi đi tìm Khê Cốc, hắn là ai? Có quan hệ gì với các ngươi?" Hạo Uyên hỏi.

"Khê Cốc tiền bối cũng là ám ma."

"Trên đời còn có ám ma khác sao?" Mắt Hạo Uyên sáng lên.

"Đương nhiên là có, còn có Chúc Ngôn tiền bối cũng thuộc Ám Ma tộc."

"Thêm một người tên là Chúc Ngôn?" Hạo Uyên kích động, "Bọn họ đang ở đâu?"

Hắn luôn nghĩ mình là ám ma duy nhất còn sống sót ở Ma giới kể từ khi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện, từng bị chôn dưới đất suốt mười vạn năm, nhìn đồng tộc suy yếu nguyên thần và chết dần. Chỉ vì hắn tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thực lực mạnh nhất mới sống sót và hóa hình, nhưng tiếc nuối duy nhất là không còn một đồng tộc nào bên cạnh. Hắn luôn tin rằng khi hắn qua đời, Ám Ma tộc sẽ hoàn toàn diệt tộc. Ai ngờ rằng một ngàn năm trước lại nhặt được Đồ Thanh, mang lại chút hy vọng.

Hắn tiêu hao bao công phu gom nhặt từng hạt tro bụi của Đồ Thanh, chôn vào Mặc Uyên, và dùng đủ loại phương pháp chữa trị để hắn tỉnh lại trong hai trăm năm ngắn ngủi.

Ngay khi nghĩ Đồ Thanh là ám ma duy nhất còn lại ngoài mình, thì giờ lại nghe nói có thêm những đồng tộc khác, hơn nữa họ còn biết nhau.

"Họ ở Linh giới." Tầm Mạch Mạch bị sự kích động của Hạo Uyên làm cho sợ hãi, nhẹ nhàng đáp.

"Linh giới?" Hạo Uyên liếc nhìn tảng đá là Đồ Thanh, hỏi tiếp: "Vậy bọn họ cũng có thể qua đây như Đồ Thanh?"

"Có thể." Tầm Mạch Mạch gật đầu, nghĩ đến truyền tống trận do nàng và các tông môn dựng nên, việc qua lại giữa hai giới giờ không còn là vấn đề.

"Vậy ngươi trở về báo họ qua đây một chuyến, ta muốn gặp họ." Hạo Uyên ra lệnh.

Đồ Thanh lúc này vốn yên lặng nghe, nghe đến việc Hạo Uyên muốn để Tầm Mạch Mạch quay lại Linh giới tìm Khê Cốc, liền chấn động thân thể phản đối.

[Ngươi phải tự mình đưa nàng đến biên giới Linh Ma, không để kẻ khác làm tổn thương nàng.]

Hạo Uyên thấy có lý, bèn túm lấy tay Tầm Mạch Mạch.

"Đi thôi, ta đưa ngươi đến biên giới Linh Ma."

"Khoan đã, ta còn chưa chuẩn bị..." Tầm Mạch Mạch chưa kịp dứt lời đã bị Hạo Uyên ném vào cái khe giữa không trung do hắn vạch ra, khiến nàng ngã xuống đất, tư thế chật vật không khác gì khi mới đến.

Trước mặt nàng là Càn Khôn Lưỡng Nghi trận với ký hiệu dày đặc che kín không gian, Tầm Mạch Mạch không nhịn được thở dài.

Có cần phải gấp như vậy không? Nàng còn chưa kịp nói chuyện nhiều với phu quân nữa.

Nhưng nghĩ lại, nếu trở về tìm Khê Cốc tiền bối cũng tốt. Phu quân không rõ vì sao không thể hóa hình, Hạo Uyên thì lại không chịu giải thích rõ, có lẽ Khê Cốc tiền bối sẽ biết cách giúp đỡ.

"Vậy tiền bối, ta xin phép trở về." Tầm Mạch Mạch cúi đầu chào Hạo Uyên.

"Đi đi, trở lại nhanh nhé." Hạo Uyên đưa nàng một tấm phù truyền tin, "Đây là phù truyền tin của ta, khi trở lại thì báo cho ta, ta sẽ tới đón."

"Vâng." Tầm Mạch Mạch nhận lấy phù truyền tin, gật đầu chào rồi bóp nát lệnh bài hồ điệp, rời khỏi Ma giới.

Trước mắt nàng tối sầm, sau đó nhanh chóng sáng lên, nàng đã quay lại Linh giới.

Đám người Hà Đôn vẫn chưa rời đi, thấy nàng xuất hiện đều kinh ngạc.

"Tầm sư điệt, ngươi đã trở lại, ngươi không sao chứ? Phi Trần nói ngươi bị một ma tu bắt đi." Hà Đôn kích động bước tới.

"Sư huynh cũng đã trở lại?" Tầm Mạch Mạch vui mừng hỏi.

Sau khi chia tay Vân Phi Trần, nàng không quá lo cho sự an nguy của huynh ấy. Với sự khắc chế của lửa Chu Tước với ma tu, dù có gặp cao thủ cũng có thể an toàn thoát thân. Điều nàng lo hơn là huynh ấy có thể tìm kiếm khắp Ma giới như một con ruồi mất đầu để tìm nàng.

"Không có, Phi Trần vẫn ở Ma giới tìm ngươi." Hà Đôn trả lời, "Nghe đệ tử về báo lại rằng khi hai ngươi vừa tiến vào Ma giới thì bị ma tu do Trần Tuyết Dung phái đến truy sát. Ngươi còn bị một ma tu lợi hại bắt đi. Ngươi làm cách nào thoát được?"

"Chuyện này phức tạp, nói ra dài dòng, dù sao ta vẫn bình an." Tầm Mạch Mạch đáp ngắn gọn.

"An toàn là tốt rồi." Thấy nàng không muốn nói nhiều, Hà Đôn không hỏi thêm.

Ông thở dài, "Vốn tưởng rằng có truyền tống trận thì không cần phụ thuộc vào Lưu Quang tông nữa, không ngờ Lưu Quang tông lại có liên hệ với Ma quân Ma giới. Các đệ tử khác qua Ma giới cũng bị phục kích, thương tích quá nửa, nếu không nhờ Phi Trần có lẽ tổn thất còn nặng hơn."

"Trần Tuyết Dung cấu kết ma tu để truy sát linh tu sao?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc, "Nàng ta sao có thể làm điều đó?"

"Có gì không thể? Linh giới và Ma giới có hiệp nghị, nhưng hễ ra khỏi khu săn ma là không cần nương tay." Ngạc Xuân hừ lạnh, "Truyền tống trận của chúng ta không nằm trong phạm vi khu săn ma."

"Chỉ cần không phải lệnh bài cấp thấp thì địa điểm truyền tống sẽ là ngẫu nhiên. Trước giờ không thấy ma tu chủ tâm truy sát như vậy." Hà Đôn nói, "Đến cuối cùng vẫn là do Trần Tuyết Dung giật dây, chỉ là không có chứng cứ."

"Nếu đệ tử chúng ta đều bị truy sát, truyền tống trận này e là không dùng được nữa." Ngạc Xuân cau mày lo lắng, chẳng lẽ lại phải phụ thuộc trở lại?

"Có lẽ chúng ta cần một khu săn ma riêng." Tầm Mạch Mạch nói.

"Nói dễ hơn làm. Khu săn ma hiện giờ do các tiền bối linh tu chúng ta bỏ bao công sức mới tạo ra, đâu phải muốn lập là lập được."

"Không phải hoàn toàn không có khả năng." Tầm Mạch Mạch nhớ đến Hạo Uyên. Đám ma tu truy sát nàng là người của Võ Thương ma quân, nhưng Hạo Uyên lại không kiêng nể Võ Thương. Có lẽ nàng có thể bàn bạc với hắn. Cũng may lần này Khê Cốc tiền bối sẽ cùng nàng đi, có thể hỗ trợ thêm.

"Ngươi có cách sao?" Hà Đôn tò mò hỏi.

"Có thể thử, nhưng phải chờ ta quay lại Ma giới mới biết có thành công không. Trong thời gian này, các vị đừng phái thêm đệ tử sang Ma giới, chờ tin tức của ta." Tầm Mạch Mạch đáp.

Mọi người vốn cũng không định phái thêm người, chỉ quan tâm hỏi: "Ngươi định khi nào đi? Có cần chúng ta đi cùng không?"

"Không cần, sẽ có người đi cùng ta. Thực ra lần này ta trở về là để tìm người." Nàng nói rồi lấy phù truyền tin ra gửi tín hiệu cho Khê Cốc.

Chưa đầy một khắc sau, khi Tầm Mạch Mạch còn đang định tìm việc gì đó làm để giết thời gian, thì một cái khe không gian bất ngờ xuất hiện trước mặt.

"...."

Khóe miệng nàng khẽ giật. Từ khi nào mà lực lượng không gian lại phổ biến như vậy? Chỉ trong một ngày mà nàng đã gặp đến ba lần.

Đám người Hà Đôn dừng mọi việc, nhìn chăm chú vào cái khe, tò mò muốn biết vị cao nhân nào có thể sử dụng pháp tắc không gian.

Cái khe từ từ mở rộng, đủ lớn để một người bước qua. Phía bên kia hiện ra một nam nhân thanh lãnh, tuấn mỹ. Dù là lần đầu tiên gặp nhưng khi thấy quả trứng hắn ôm trong tay, Tầm Mạch Mạch liền đoán được thân phận.

"Chúc Ngôn tiền bối." Tầm Mạch Mạch cung kính gọi, tuy chưa từng gặp nhưng đây là người từng cứu mạng nàng.

"Ừ." Chúc Ngôn gật nhẹ, lời ít ý nhiều, "Khê Cốc có việc không đi được, ta sẽ cùng ngươi qua Ma giới."

"A..." Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.

"Thế nào? Có ý kiến?" Chúc Ngôn khẽ liếc nàng.

"Không, không có." Tầm Mạch Mạch vội đáp, chỉ là nàng thân quen với Khê Cốc hơn mà thôi.

"Vậy đi thôi." Thấy nàng đồng ý, Chúc Ngôn không nói thêm lời nào, ôm quả trứng bước qua cái khe không gian, tiến thẳng vào truyền tống trận, chẳng nhìn đám người Hà Đôn lấy một cái.

Tầm Mạch Mạch vội vã đuổi theo, đang định nhờ Hà Đôn khởi động trận pháp thì Chúc Ngôn đã búng tay, kích hoạt trận pháp, ánh sáng rực rỡ bao quanh, rồi hai người biến mất.

Các trưởng lão của môn phái còn lại đều trố mắt kinh ngạc.

Người này là ai? Tu vi thật cao cường, chẳng lẽ là trưởng lão của Chu Tước môn?

Tầm Mạch Mạch vừa nhắc đến việc lập khu săn ma mới, có khi nào định nhờ vị tiền bối này đàm phán với Ma quân?

Suy nghĩ đó khiến mọi người tràn đầy hy vọng vào khả năng lập nên khu săn ma mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện