Kể từ lúc đó trở đi, nếu không phải trong tình trạng miệng bị banh mở, Ngân Hách sẽ không bao giờ mở miệng.

Bởi vì Ngân Hách kháng cự, giải phẫu bị buộc phải trì hoãn; cố gắng cưỡng chế đổ thuốc vào miệng, Ngân Hách cố ý làm cho chất lỏng tràn vào khí quản, kết quả là kịch liệt ho khan làm dẫn động khiến cho bụng khó chịu, nơi khóe miệng lần lượt xuất hiện những dấu vết đỏ tươi, bác sĩ không biết làm sao, đành phải nấu thuốc thành nước rồi đem toàn bộ truyền vào trong người Ngân Hách. Dung dịch bổ sung dinh dưỡng mỗi lần đều phải nhỏ từng giọt đến sáu bảy giờ, hơn nữa phòng ngừa chất điện phân nước muối sinh lí hỗn loạn, cậu mỗi ngày đều mệt đến xanh cả mặt, Đông Hải tuy rằng sớm đau đến vô lực, lại vô luận như thế nào cũng không chịu nhượng bộ, chỉ mỗi ngày canh giữ ở trước giường Ngân Hách, sau khi xong xuôi sẽ tháo dây trói trên người Ngân Hách ra, nhìn chằm chằm rồi ôm lấy cậu, giúp cậu hoạt động gân cốt.

Trừ việc không mở miệng, còn lại Ngân Hách đều trầm mặc thuận theo để cho Đông Hải chiếu cố, nhưng mà Đông Hải lại càng ngày càng lãnh hội được tâm tính bình thản cường ngạnh cùng cứng cỏi của Ngân Hách.

Từng chút từng chút, Ngân Hách từ từ suy yếu, lúc hắn chà lau thân thể cho cậu, xương quai xanh cùng tay chân tế gầy đều lồi ra làm cho người ta trong lòng run sợ, mắt thấy người yêu thương hơn nửa năm vất vả mỏi mệt, phòng tuyến của Đông Hải từng chút sụp đổ. Nhưng nghiêm trọng hơn chính là, phần dạ dày bị loét của Ngân Hách đang vô cùng nguy cấp, giữa trưa hôm nay, cậu sĩ trưởng gọi Đông Hải ngày đêm canh giữ ở trong phòng bệnh đi ra ngoài.

Chịu đủ cố chấp của Ngân Hách, bác sĩ thông cảm nhìn đại nam nhân bộ dáng như đao khắc trước mặt, kể từ đó cho đến bây giờ, hắn so với cái tên đại phiền toái trong phòng bệnh gầy hơn rất nhiều, tựa hồ tuyệt thực không phải Lý TNgân Hách, mà là chủ tịch Lý Thị trầm mặc này.

“Lý tiên sinh, chúng ta đề nghị… Cưỡng chế giải phẫu, nếu không như thế, tánh mạng của Lý tiên sinh khó giữ; nhưng… Nếu cậu ta sau khi  giải phẫu không chịu phối hợp khôi phục trị liệu, thậm chí tiếp tục cố ý thương tổn mình, vết mổ yếu ớt thật sự nguy hiểm cho sinh mệnh của cậu ấy.”

“… Tôi đã biết.” Đứng ở trong hành lang, Đông Hải sửng sốt sau một lúc lâu, mới đột ngột gật gật đầu nói, “Sẽ giải quyết, bác sĩ.”

Trở lại phòng, Ngân Hách bởi vì thuốc an thần, vẫn như cũ đang ngủ say. Muốn cho y ở trong mộng tự do một chút, Đông Hải lặng lẽ cởi bỏ dây trói trên người Ngân Hách.

Chậm rãi ngã ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, Đông Hải nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay đã biến thành màu đỏ của Ngân Hách, giống như mọi ngày cẩn thận vuốt ve mát xa.

“Em thắng.” Đông Hải đối Ngân Hách ngủ say, nói, “Anh không đủ lãnh khốc, mà em, không hề mềm lòng.”

Đông Hải từ trong cổ họng ha hả cười.

“Cho nên,em thắng.”

“Làm xong phẫu thuật mắt cùng dạ dày, anh để em đi.”

” Thả tôi đi như thế nào?” Hơn mười ngày đây là lần đầu tiên mở miệng, thanh âm Ngân Hách khàn khàn rõ ràng.

“Em muốn đi như thế nào.”

“Chuẩn bị hộ chiếu vi-sa, tôi muốn rời khỏi Hongkong.”



“Không được theo dõi tôi.”



“Còn gì nữa không?”

Ngân Hách lạnh lùng nhìn trần nhà, nhất thời không nói gì.

Đông Hải hít một hơi, đứng dậy rời đi gọi y tá thông báo cho bác sĩ phụ trách, vừa đi tới cửa, lại bị Ngân Háchgọi lại.

“Còn nữa, trước khi tôi rời đi, không cần anh chiếu cố.”

Đông Hải không trả lời, cúi đầu, bước ra khỏi cửa phòng.

***

Hai người đều giữ đúng lời hứa, Đông Hải không ở bên cạnh, Ngân Hách bình tĩnh chấp nhận hai cuộc phẫu thuật liên tiếp.

Trong khoảng thời gian này, Đông Hải cẩn thận tẩy trừ hết toàn bộ mùi hương Gevallia trên người, đám y tá bác sĩ cũng được bồi dưỡng trở thành điệp báo viên của mình, cho nên hắn luôn có thể đúng lúc trước khi thuốc mê Ngân Hách mất đi hiệu lực mà rời khỏi phòng bệnh, hoặc là lúc rạng sáng khi tất cả mọi người còn ngủ say thì  bắt đầu dò hỏi.

Rốt cục đã tới ngày Ngân Hách tháo băng gạc ở mắt ra, buổi sáng ước chừng khoảng mười giờ, trong phòng bệnh truyền đến tiếng hoan hô chúc mừng của các y tá cùng bác sĩ. Đông Hải đứng ở ngoài cửa dựa vào trên tường cũng cười, hắn ngẩng đầu tựa vào trên vách tường màu trắng của bệnh viện, nhắm mắt lại tưởng tượng nên như thế nào cùng Ngân Hách chia sẻ giờ khắc vui mừng này, tưởng tượng chính mình ôm cậu vào trong ngực, nhìn đôi mắt cậu, để cho đôi mắt Ngân Hách cũng nhìn chính mình.

Cửa nhẹ nhàng mở, một y tá mặt thon mỉm cười uyển chuyển lắc mình đi ra, vừa xoay đầu liền thấy hình như là Lý Đông Hải đang cười khanh khách, y tá Chu Gia nhất thời lâm vào rung động. Hai tháng trước, tất cả các tiểu y tá khu bệnh cao cấp đều đã yêu cuồng dại Vương lão ngũ kim cương này, cho dù hắn thường thường không cạo râu, cho dù tim của hắn chỉ dành cho Lý Ngân Hách mặt sẹo…

Chu Gia vẫy tay, Đông Hải hiểu ý tránh ra vài bước, cúi đầu đi đến nghe nàng nói chuyện.

“Lý tiên sinh, tái quan sát thêm hai ngày, Ngân Hách tiên sinh có thể xuất viện.” Chu Gia mỉm cười nói.

Đông Hải gật gật đầu, lại hỏi: “Bây giờ có thể nhìn bao nhiêu.”

“Hiện tại bất quá 0. 7/8, qua vài ngày, sẽ tự nhảy lên đến 1. 0, liền không khác biệt lắm so với người bình thường.”

Đông Hải lại gật đầu, xoay người nói: “Chu tiểu thư, cũng thể nhờ cô một chuyện được không.”

Chu Gia tự cố tự đỏ mặt.

“Mắt của cậu ấy đã tốt hơn, chỉ sợ cũng phải đi rồi.”

“Không làm phẫu thuật thẩm mỹ sao? Mạch tiểu thư nói…”

“Không làm, chuyện đó, ” Đông Hải khốn đốn nói, “Cậu ấy nói cậu ấy muốn giữ lại.”

“Ân, ” Chu Gia biết điều câm miệng.

“Nhờ Chu tiểu thư giúp ta hỏi Lý tiên sinh, ngày ra đi có nguyện ý để cho ta tiễn cậu ấy hay không.”

Chu Gia khổ sở gật gật đầu, Lý chủ tịch nhất định là kiếp trước đã nợ Ngân Hách tiên sinh.

Vào xế chiều, Chu Gia đến hỏi, Ngân Hách nói:”Hảo, hắn muốn tiễn thì tiễn”.

Giữa trưa hai ngày sau.

Ngân Hách thay bệnh nhân phục, mặc một bộ đồ jean màu xanh phiếm trắng, đang đứng ở trước giường thu dọn đồ đạc. Đồ vật này nọ không nhiều lắm, một cái túi xách đựng quần áo cũng không đầy, cửa phòng mở, Ngân Hách ngẩng đầu nhìn qua, là Lý Đông Hải đang đứng ở cửa.

Thời điểm lần cuối cùng thấy Lý Đông Hải, vẫn như bốn năm trước lúc bọn họ ở trên đảo nhỏ, bụi bay đầy trời, hắn lên trực thăng chậm rãi rời đi… Sau đó, khoảng thời gian Ngân Hách đi xin ăn, cũng từng một lần một lần nhớ đến bộ dáng của hắn, nhớ thanh âm của hắn; đến khi sau này khi gặp lại, Ngân Hách thỉnh thoảng lấy ngón tay cọ xát ngũ quan khắc sâu của Đông Hải, chính là muốn ghi nhớ trong đầu rõ ràng bộ dáng thật thật tại tại của hắn, rất khó.

Đông Hải gầy một chút, tóc so với trước kia hơi dài, mặt cạo thật sự sạch sẽ, thoạt nhìn thanh thanh sảng sảng, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa tơ máu, so với trong trí nhớ càng sâu, càng trầm.

“Đến đây.” Ngân Hách nói.

“Ân.”

Ngân Hách cúi đầu, tiếp tục thu dọn các mảnh giấy các-tông đầy lỗ kim vào trong túi.

“Đây là vài món quần áo bình thường của ngươi, anh không mang nhiều lắm.” Đông Hải đưa cái túi trong tay lên.

Ngân Hách yên lặng tiếp nhận, thời điểm lấy ra quần áo lại bất giác khẽ cười, vẫn là cái áo màu lam đó, cư nhiên giờ đã ngã màu vàng, thật sự khó coi, trừ trường hợp khẩn cấp, về sau có lẽ không thể mặc nó nữa rồi.

Ngân Hách đi vào phòng rửa tay thu gom khăn mặt, Đông Hải chậm rãi từ trên ngón út của chính mình tháo xuống chiếc nhẫn màu đen củaNgân Hách, đặt ở trên môi hôn nhẹ, sau đó kéo túi xách bên cạnh ra, nhét vào bên trong.

Ngân Hách quay trở lại, Đông Hải từ trong túi trước móc ra một phong thư, đưa cho cậu nói: “Hộ chiếu, vi-sa, thẻ tín dụng cùng một tài khoản ngân hàng Hoa Kì.”

Ngân Hách sửng sốt một chút, vẫn đến tiếp nhận, cầm ở trong tay suy nghĩ nói: “Là tiền lương… tôi kiếm được trong Lý Thị sao? Không biết các ngươi tính như thế nào?”

Đông Hải không nói gì.

Ngân Hách khẽ cười một tiếng, đem thư phong bỏ vào túi xách, hỏi: “Còn cái gì nữa không?”

Đông Hải nhìn cậu lắc đầu.

“Tôi phải đi rồi.”

Ngân Hách nhìn xung quanh, xác định không bỏ sót thứ gì nữa, lúc này mới vươn tay nhấc túi xách không lớn màu xám lên.

“Anh tiễn em.”Đông Hải nói.

Trước khi đi, Ngân Hách hướng giường bệnh mà chính mình đã nằm trong hai tháng, hất hất cằm, cười nói: “Đừng quên đem cái giường này đổi đi, cẩn thận làm người khác sợ.”

Nhìn trên giường bệnh đặc biệt móc đầy dây trói, Đông Hải biết cậu đang mỉa mai, không muốn trả lời, vươn vươn thắt lưng, xoay người đi ra ngoài cửa đuổi theo Ngân Hách.

Ngoại trừ liếc mắt một cái, Ngân Hách không nhìn Đông Hải dù chỉ một lần.

Khoảng cách giữa Ngân Hách cùng hắn ước chừng hai bước, đi lại phối hợp, một trước một sau xuyên qua hành lang bệnh viện màu trắng sáng ngời, bước xuống bậc thang, yên lặng đi qua khoảng sân rộng lớn trước tòa nhà bệnh viện.

Ra khỏi cổng bệnh viện, Ngân Hách rốt cục đứng lại bên cạnh đại lộ tấp nập nhốn nháo, đối diện đường cái không xa có một nhà ga công cộng, một hàng biển báo trạm phức tạp dày đặc báo cho người đi đường biết đó là một điểm đổi xe rất lớn.

Ngân Hách quay đầu lại nói, “Đừng tiễn nữa.”

Một từ “Hảo”, nghẹn ở trong cổ họng Đông Hải, hắn nhìn cậu.

Ngân Hách rũ mắt xuống nói: “Nhớ kỹ lời của anh, không được theo dõi tôi.”

“Ân, ” Đông Hải gật gật đầu.

Ngân Hách đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Đông Hải, cười cười.

Ngân Hách vừa mới trải qua phẫu thuật, khuôn mặt vẫn gầy yếu tái nhợt, vết sẹo không sâu không cạn, ánh mắt trong suốt sắc bén. Đông Hải đau lòng nhìn bộ dáng của y, trên mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt một lần cũng không dám chớp.

Nụ cười của Ngân Hách, tựa như tranh màu nước, thật dài thật lâu lưu tại trong đầu Đông Hải, không nhiều nhưng rõ ràng, cũng không cách nào mờ nhạt đi.

Thu hồi tươi cười, Ngân Hách xoay người đi đến đại lộ, đi được hơn mười thước, đứng ở phía trước vằn người đi đường chờ đèn xanh. Đèn sáng, Ngân Hách qua đường cái, thân ảnh mờ nhạt màu lam không vội không chậm đi qua đám người, túi xách căng phồng đeo ở trên vai, tay trái lơi lỏng bỏ vào trong túi quần bò. Một chiếc xe bus chậm rãi từ phía đối diện chạy đến, Ngân Hách dọc theo lối đi bộ chạy chậm vài bước, sau đó, bộ đồ jean màu lam nhạt dần dần hòa vào trong vào dòng người lên xe.

Đó là bộ dáng cuối cùng của cậu mà Đông Hải nhìn thấy.

“Anh nói, cậu ấy còn có thể trở về không?” Thanh âm Thủy Nguyên ở phía sau Đông Hải vang lên.

“Nếu cậu ấy hận tôi càng sâu, cậu ấy sẽ cứ như vậy mà rời đi; nếu cậu ấy yêu tôi càng sâu, cậu ấy sẽ trở về báo thù.”

Thủy Nguyên nghe vậy, bất an bộc lộ trong lời nói.

Lý Đông Hải quay đầu, cũng không che dấu chật vật cùng đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt của mình, hắn cười đối Thủy Nguyên nói: “Thủy Nguyên, xem như vì lợi ích của bằng hữu mười năm, giúp ta cầu nguyện, Lý Ngân Hách sẽ  trở về báo thù đi.”

***

Ngân Hách đi rồi, Lý Đông Hải tuân thủ lời hứa, không phái người truy tìm tung tích của cậu, sau mới biết được, cậu lúc ấy đi Anh quốc.

Trước kia, Đông Hải cũng không quá mức quan tâm chi tiết công ty, chức chủ tịch làm cũng rất nhẹ nhàng, nhưng hiện tại vì muốn tiêu hao thời gian, hắn dần dần việc gì cũng tự làm, đi sớm về trễ. Mạch Lâm dần dần cũng quen làm việc và nghỉ ngơi của chủ tịch, thời điểm không xã giao, thường để lại cơm chiều ở trong phòng làm việc của Đông Hải.

Đông Hải vẫn như cũ sống ở nhà trọ trước kia, đã không còn Ngân Hách, trong nhà rất lạnh lẽo, may là vẫn còn có con chó.

Hắn không biết con chó có phải rất nhớ Ngân Hách hay không, chó thì không biết nói, ngày nào cũng như nhau đều phe phẩy cái đuôi nghênh đón hắn về nhà.

Lúc con chó nhào đến, Đông Hải đều hung hăng vỗ vỗ cái đầu đen của nó, nhẹ giọng đối nó nói: “Thật không có lương tâm a, nhanh như vậy, đã quên cậu ấy.”

Ở trong nhà trọ, nửa đêm mơ màng, ôm đệm, Đông Hải rốt cuộc vẫn cảm thấy thân thể Ngân Háchnhư còn ở bên cạnh, tay vuốt ve thân thể tế gầy an an ổn ổn, không biết chừng nào thì sẽ đem một chân đáp lại, xoay người ôm lấy chính mình…

Có một lần, Gia Thần ở trên ban công xem con chó ăn cái gì đó, đột nhiên chợt nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng dòng nước ‘hoa hoa’, giữa hỗn loạn chợt nghe giọng hát nhẹ nhàng của Ngân Hách, nghe phi thường rõ ràng. Đến khi Đông Hải chạy tới, nước thật ra đã quên tắt, Ngân Hách cũng không ở nơi này.

Vì hình ảnh mờ nhạt đó, Đông Hải kiên trì sống một mình, không cần người hầu hạ, cũng không muốn người nào tới gần cuộc sống của hắn.

Cứ như thế lặng lẽ bốn năm trôi qua, nỗi đau trong lòng Đông Hải rốt cục chậm rãi giảm xuống một chút. Mùa thu năm nay, Thịnh lão tiên sinh vì hôn sự của hắn cố ý từ nước Mĩ gấp gáp trở về, cực lực tác hợp Đông Hải  cùng đại tiểu thư Hoàng An Hoa của tập đoàn Giang Vĩnh, sự tình tiến hành thực thuận lợi, ngày cưới  cũng đã định vào tháng năm năm sau.

Cũng trong lúc này, Lý Ngân Hách mang theo học vị luật học thạc sĩ của mình về tới Hồng Kông, không lâu sau gia nhập sở liêm chính, trở thành thành viên của tổ điều tra tình tiết các vụ án kinh tế. Hồng Kông là nơi chật hẹp nhỏ bé, Lý gia quen biết lại rất nhiều, cho nên Đông Hải  lập nghe từ miệng Mạch Lâm tin tức của y, bất quá vì lời hứa năm đó, Đông Hải  không đi tìm Ngân Hách.

Sau này, Ngân Hách cũng có một người bạn gái, nghe nói, là muội muội của đồng sự cậu.

Ngân Hách thông minh có thể chịu được cực khổ, đến sở cảnh sát chỉ mới mấy tháng, đã được đưa vào tổ trọng án. Cơ hồ đồng thời, cảnh sát Hồng Kông cùng sở liêm chính liên thủ bắt đầu một lần nữa điều tra tình tiết vụ án kinh tế tập đoàn Lý Thị tham dự buôn lậu súng ống đạn dược, dầu mỏ, cùng với ngân hàng tư nhân ngầm rửa tiền. Trên thực tế, tổ tội án kinh tế điều tra Lý Thị đã nhiều năm, nhưng chẳng may thay là không có chứng cớ nào vô cùng xác thực, cho tới nay ngay cả lập án cũng không có khả năng. Tổ trọng án hoài nghi Lý Thị ở trung kỳ niên đại 90 từng tham dự F quốc phản chính phủ võ trang cùng với mấy quốc gia Trung Mỹ hoạt động mua súng ống đạn dược, nhưng bởi vì liên quan đến khóa cảnh tác án, lấy chứng cứ khó khăn, điều tra phương diện này khó có thể tiến triển, thế nhưng Lýh Thị hối lộ giới tài chính cấp cao, lợi dụng hàng loạt ngân hàng tẩy trừ hạnh vi giao dịch phi pháp dù vẫn để lại nhiều dấu vết trên bản thổ Hồng Kông.

Hiển nhiên, mấy năm qua Lý Đông HẢi cũng biết động tác của sở cảnh sát cùng sở liêm chính, nếu như nói hắn là một con hồ ly giảo hoạt, thì chính phủ liền giống như một thợ săn không có súng, nhìn con mồi nghênh ngang ở bên cạnh, lại bất lực.

Lý Ngân Hách gia nhập, không thể nghi ngờ gì nữa đã giúp cho tổ điều tra tăng thêm sinh lực quân, cậu vô cùng thận trọng, trực giác mẫn tuệ, giống như một địch nhân trời sinh của phần tử phạm tội, càng khủng bố chính là, Lý Ngân Hách từng không ăn không uống ngồi ở trong phòng ghi chép hồ sơ một ngày một đêm, lấy lời nói của Đại Cao trong tổ trọng án, so sánh với kẻ điên Lý Ngân Hách, những người khác trong sở đều là ăn không ngồi rồi. Bất quá hơn một tháng, Ngân Hách đã được chấp nhận trở thành đội trưởng.

Cùng với các đồng nghiệp, Lý Ngân Hách ngày tiếp nối đêm điều tra nguồn gốc tiền gửi ngân hàng mấy năm qua của Lý Thị cùng các công ty nghiệp vụ vãng lai trong ngoài Hồng Kông. Cuối tháng mười, cố gắng của tổ tình tiết vụ án rốt cục có một chút hy vọng, đầu tiên là Lý Ngân Hách cùng Đại Cao thông qua đối chấp kỹ lưỡng, phát hiện công ty Phong Nguyên cấp dưới của Lý Thị trong hai ba năm trước, cùng công ty hóa chất Thẩm Quyến nghiệp vụ vãng lai tình nghi có phê hàng hóa khác thường, số lượng tuy rằng không lớn, lại không thể nghi ngờ gì nữa đó chính là lỗ hỏng đầu tiên bị tổ trọng án phát hiện.

Tổ trọng án là do điều động nhân viên từ sở cảnh sát tổ kinh tế cùng sở liêm chính chấp hành tạo thành, để cho tiện việc nghiên cứu vụ án, mọi người đem nơi vốn dĩ là phòng hội nghị đổi thành nơi làm việc tạm thời. Bảy tám người hơn nữa còn có đống tư liệu chồng chất giống như núi nhỏ, trong phòng có vẻ có hơi chật chội.

Còn chưa tới giữa trưa, tổ trưởng triệu tập tất cả cùng một chỗ, phân phối nhiệm vụ đàm phán bí mật gần đây.

“Mọi người biết, chúng ta đầu tiên sắp xếp điều tra chính là công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán cùng công ty Phong Nguyên, cho nên, tuần sau chúng ta bắt đầu đàm phán với Khâu Khắc Lương của công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán cùng với kế toán Chương Tiếu của công ty Phong Nguyên trước.”

“Khâu Khắc Lương là một nhân vật mấu chốt, nhưng hắn cũng là một nhân vật bảo thủ, trọng nghĩa khí giảng ân oán, đi theo Lý Thị ba mươi năm, kinh nghiệm đối phó cảnh sát rất phong phú, ” Lý Ngân Hách tựa vào trên bàn nói, “Ta lo lắng, đàm phán với hắn cũng sẽ không có kết quả quá lớn.”

“Nhưng chúng ta có chứng cứ hắn hối lộ Liêu Văn ở trong tay a, ” Đại Cao không cho là đúng, “Người như thế là dễ dàng nhất có thể thuyết phục đảm đương nhân chứng.”

“Ta thấy, hắn sẽ tự nguyện ngồi tù cũng không bán đứng ông chủ.” Lý Ngân Hách nói.

Tổ trưởng sờ sờ cằm, quyết định bảo mọi người giữ nguyên kế hoạch làm việc, Ngân Hách cùng Đại Cao là một tổ, được phái đi đàm phán với Chương Tiếu.

Bố trí công tác xong, mọi người đều ngồi trở lại vị trí của mình.

“Đi thôi, ăn cơm.” Đại Cao gọi Ngân Hách.

“Ngươi cùng mọi người đi đi.” Ngân Hách tranh thủ gõ bàn phím nói.

“Lý Ngân Hách, ngươi lại không đi ăn a? Ăn toàn mì ăn liền sẽ chết người đó ngươi biết không?”.

“ Vậy sao?” Ngân Hách không quay đầu lại, cười cười nói.

“Ta thật sự chưa thấy qua kẻ nào phá án như ngươi, cảm giác như dùng cả tính mạng cũng phải bắt được cái đuôi của người ta.”

Ngân Hách không để ý tới, Đại Cao đi lại gần, nhìn tư liệu cá nhân trên màn ảnh hẹn đàm hỏi: “Ngươi có cảm thấy, Lý Đông Hải người này tổng cộng rửa ước chừng bao nhiêu tiền đen.”

“Không phải ít hơn 20 triệu đấy chứ.”

“**!” Đại Cao chậc lưỡi, “Chỉ cần có thể tìm ra mấy ngàn vạn, chúng ta sẽ có thể lật đổ hắn.”

“Ta sẽ tìm ra.” Ngân Hách cứng ngắc nói, “Hắn nghĩ rằng hắn có thể cả đời kiêu ngạo sao.”

Đại Cao ngẩn người, nhịn không được lại cúi đầu, kề tai nói: “Lý Ngân Hách, nói thật, nhìn ngươi tư thái này, ta quả thực hoài nghi ngươi cùng với người Lý Thị có ân oán.”

Ngân Hách đột nhiên dừng động tác trong tay, sửng sốt sau một lúc lâu, mới lạnh lùng cãi lại nói: “Ta đối với bất kì án tử nào cũng giống nhau, hắn, bất quá là đúng lúc đụng vào nòng súng của ta.”

Đại Cao nhếch miệng, nhún nhún vai đứng dậy.

Một đoạn nhạc vang lên, Ngân Hách định thần, cầm di động trên bàn lên, là điện thoại của bí thư Tăng Hiểu Vân —— bạn gái của Ngân Hách, cậu ngừng lại bắt điện thoại.



“Anh nói không cần, nhưng em vẫn không vâng lời, ” Ngân Hách hòa nhã nói.



“Cám ơn em, Hiểu Vân, anh sẽ lập tức đến tiệm ăn tìm em.”

Ngân Hách đóng nắp điện thoại, ánh mắt Đại Cao đã muốn đỏ, “Như thế nào, Tăng Hiểu Vân lại rủ đi ăn trưa à?! Ông trời a, ta sao lại không tìm được một người bạn gái tốt như vậy chứ?!”

Ngân Hách cười thu dọn đồ đạc, không để ý tới hắn.

“Đó là bởi vì Lý Ngân Hách người ta đẹp trai hơn ngươi a.” Trương tiểu thư ban chấp hành cầm cơm trưa của mình, chậm rãi đi tới đả kích Đại Cao.

Ba người kết giao đi đến tiệm ăn, nơi đó có lò vi-ba, công nhân cũng thường thường đến nhà hàng này ăn trưa.

“Cái gì, y đẹp trai hơn ta?” Đại Cao bất mãn nói thầm, “Ta cũng mày rậm mắt to nha, huống hồ trên mặt Ngân Hách…”

Đại Cao đột nhiên thu nhỏ miệng lại, nuốt xuống câu nói kế tiếp, ngượng ngùng hắc hắc cười cười.

“Không sao cả.” Thấy Đại Cao bộ dáng lúng túng, Ngân Hách khẽ cười nói: “Không đẹp trai bằng nhưng vẫn có người muốn lấy.”

“Nói thật, Lý Ngân Hách, vết sẹo kia a, là vết sẹo tàn khốc nhất ta từng thấy đấy.” Hai người đang lúc chen lấn, Trương tiểu thư vóc dáng nho nhỏ hướng Đại Cao chậc chậc lắc đầu, “Ta nếu là ngươi, sẽ so sánh vết sẹo của Ngân Hách như một nét hoa văn, khiến cho khí chất bao quanh người càng nâng cao mười phần.”

Đại Cao ‘phi’ một hơi,Ngân Hách nở nụ cười.

Bốn năm trước, y cũng đã cơ bản vượt qua chướng ngại tâm lý, về phần như thế nào vượt qua, lại nhớ không rõ.

***

Không có căn cứ vô cùng xác thực, tổ trọng án tuyệt đối sẽ không bứt dây động rừng. Tiếu Chương là một kế toán viên cao cấp cẩn thận dè dặt, đối mặt Đại Cao cùng Ngân Hách, hắn lúc bắt đầu khá bình tĩnh, đại khái là đối với tài khoản của mình thì vô cùng tin tưởng, Ngân Hách đành phải bày ra tư liệu đối chiếu với tài khoản của công ty Phong Nguyên năm 94, 95, theo hơn một ngàn kí kết giao dịch được sắp xếp  điều tra ra trùng hợp khả nghi rốt cục làm cho sắc mặt Tiếu Chương hơi thay đổi, tuy rằng hắn vẫn khăng khăng không rõ vấn đề trong đó, Ngân Hách vẫn từ hai tay hắn run nhè nhẹ thấy được hy vọng. Kế hoạch này cần, bất quá là áp lực trực tiếp mà thôi.

Thời điểm rời khỏi nhà Tiếu Chương, bên ngoài trời đang mưa.

Xe đi một chút thì ngừng, không dễ chịu tí nào. Đúng là thời gian tan tầm, trời mưa phùn lất phất, trên con đường lớn dòng xe kẹt thành những hàng dài.

Một lúc sau, xe chạy phía trước, lại gặp đèn đỏ giữa đường, Đại Cao bất đắc dĩ vỗ tay lái ca hát, Ngân Hách cười quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nụ cười lại tắt trên gương mặt.

Thật sự là không may, bọn họ ngừng ngay ở bên cạnh tòa nhà màu lam của Lý Thị.

Gần đến lúc hoàng hôn, bên ngoài một mảnh mưa bụi mênh mông, vài người đi làm không mang ô dùng bao che ở trên đầu vội vàng chạy.

Yên lặng nhìn tòa nhà thủy tinh thật lớn kia, Ngân Hách tâm tình không sóng gió chợt hiện lên một tia ẩn đau, y nhịn không được có chút kỳ quái, đối với Lý Đông Hải đã không còn cảm giác, nhưng tại sao đối với tòa nhà này lại vẫn như cũ thống hận như thế, hận không thể giống phần tử khủng bố vọt vào trong, ném trái bom, nhìn nó trong nháy mắt biến thành quả cầu lửa.

Thượng đế phù hộ, để cho ta mắt thấy hắn dựng tòa nhà cao, mắt thấy hắn đón tân khách, mắt thấy tòa nhà của hắn sụp đổ.

Từ ánh mắt lạnh lùng của Ngân Hách nhìn qua, Đại Cao lại nhịn không được nở nụ cười.

“Lý Ngân Hách, Lý Đông Hải người này đụng tới ngươi, thật sự là vấp mép cửa tám đời.”

“Hừ, ” Ngân Hách từ trong lỗ mũi trút giận, thuận miệng nói: “Gặp hắn, ta mới là vấp mép cửa tám đời.”

Nói xong câu đó, lòng Ngân Hách đột nhiên có điểm chua xót, mắt hướng ra ngoài cửa sổ che giấu, xe chậm rãi giật giật, lại dừng lại. Ngân Hách nâng mắt lên, 28 tầng rất cao, căn phòng kia bị bờ trên cửa kính xe chặn lại.

“Ngân Hách, mau nhìn!” Đại Cao đột nhiên chỉ vào cổng Lý Thị kêu lên.

Ngân Hách chuyển ánh mắt qua, nhất thời ngây dại. Một đôi vợ chồng trẻ cùng vài vệ sĩ theo sau xuất hiện trước cửa Lý Thị building, xem thân hình kia, đúng là Lý Đông Hải cùng thê tử mới cưới của hắn. Một chiếc xe màu đen lái phóng tới, Đông Hải mở chiếc ô trong tay, che khuất nữ tử yểu điệu kia, đi đến bên cạnh xe, kéo mở cửa xe, hắn kiên nhẫn chờ thê tử đi vào.

Thấy An Hoa ngồi xong, Đông Hảo đột nhiên ngẩng đầu, hướng trên đường cái nhìn ra.

Ngân Hách vẻ sợ hãi hoàn hồn: “Đi mau, Đại Cao!”

Đại Cao hoảng sợ, may mắn dòng xe phía trước đã chuyển động, Đại Cao mãnh liệt nhấn ga, Ngân Hách cũng vọt một cái lảo đảo.

Chạy đi xa mấy chục thước, Đại Cao mới dần trở lại bình thường: “Lý Ngân Hách, ngươi sao vậy a! Tên kia không biết chúng ta, tự nhiên cả kinh như vậy, ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Ngân Hách nhăn mặt, nhất thời nói không ra lời.

Sau hoảng hồn dần bình tĩnh, Đại Cao đột nhiên bật cười nói: “Lý Ngân Hách, ngươi nói, nếu hắn biết chúng ta ngồi trong xe, có thể phái thủ hạ lắp cho chúng ta một trái bom hay không.”

“… Sẽ không, ”Ngân Hách hừ đáp, “Việc này đối với hắn mà nói, chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi…”

***

“Đông Hải, sao còn chưa vào.” An Hoa ở trong xe hỏi.

Đông Hải lại giống như một pho tượng đá, mặc kệ không lên tiếng chỉ nhìn ngã tư đường trong mưa, chiếc ô trong tay dần dần rơi xuống, mưa phùn theo gió, không tiếng động rơi trên vai áo âu phục màu xám.

Lại là ảo giác sao, rõ ràng như vậy, nhìn gương mặt mơ hồ ấy, tự dưng cảm thấy là Ngân Hách.

“Chủ tịch?” Trợ lý Ngô Hàn ở sau người nhẹ giọng hỏi.

Lý Đông Hải chậm rãi nhặt chiếc ô lên, đi đến bên cạnh một chiếc xe khác, nhẹ nhàng bâng quơ đối với người phía sau giao phó: “Ngô trợ lý, ghi lại số xe kế tiếp, JH4200, phái người thăm dò một chút, xe ở đâu, người liên quan như thế nào.”

***

Không ngoài sở liệu của Ngân Hách, Tiếu kế toán kia quả nhiên là lỗ hỏng. Tuy rằng hắn giao ra tư liệu vô cùng hạn chế, nhưng vẫn mang đến hi vọng cho tổ trọng án, rốt cục đã đến đầu tháng 1, Tiếu Chương vì biểu hiện tranh thủ lập công, tố giác nhân vật quyết sách của công ty Phong Nguyên—— tổng giám đốc Hoàng Mỗ cùng Liêu Văn ngân hàng hải ngoại XX đang trong lúc giao dịch.

Lúc này, cửa ải cuối năm đã đến gần.

Tuy rằng thời tiết lạnh hơn so với năm trước, nhưng vẫn không ngăn được không khí năm mới, sáng sớm hôm nay, tổ trưởng cầm tấm thiệp mời xinh đẹp cười tủm tỉm vào văn phòng. Nguyên lai là thiệp mới ‘tiệc tân xuân’ của Công Thương Liên Hiệp Hội, thương hội hàng năm đều đưa tới một tấm thiệp cho công sở, năm nay vừa vặn đến lượt ban chấp hành.

“Các tiểu viên chức các ngươi bình thường uống không được uống rượu ngon, ân, ” Tổ trưởng ném tấm thiệp ở trên bàn Đại Cao, nói, “Ngân Hách Đại Cao, hai người các ngươi vất vả rồi, dẫn theo Tăng Hiểu Vân, cùng đến đó thư giản thoải mái đi.”

“Thật tốt quá.” Đại Cao hưng phấn sờ sờ tóc.”Phải mặc lễ phục dạ hội sao?”

“Ngươi cứ yên tâm, không ai nhìn ngươi đâu, các đại lão vào trong đó giao bằng kết hữu, nhiệm vụ các ngươi chính là buồn đầu khổ ăn (tập trung ăn uống), ít rước phiền toái.”

***

Bữa tiệc mang cách thức tiêu chuẩn được chọn tổ chức ở đại sảnh khách sạn Hương Giang, trong đại sảnh chỗ ngồi rất ít, các tân khách đều tự cầm ly rượu, nhàn nhã đi lại nói chuyện với nhau, các bồi bàn toàn thân lễ phục màu đen bưng rượu Cognac xuyên qua những người áo mũ chỉnh tề và luôn ưu tiên những vị khách lộ vẻ xa hoa quý phái.

Quả nhiên giống như lời tổ trưởng, sắc màu rực rỡ, bên trong mùi hương thơm ngát lan tỏa, sẽ không ai chú ý đến ba viên chức chính phủ xa lạ bọn họ. Ngân Hách, Hiểu Vân bọn họ tránh ở góc ánh sáng nhu hòa, chỉ biết đi lang thang ăn uống này nọ, còn Đại Cao không ngừng hưng phấn xói mói các gương mặt thường hay xuất hiện trên TV báo chí, ngẫu nhiên còn có nhân vật cá biệt bị công sở điều tra thoáng hiện trong đó, càng làm cho Đại Cao cùng Hiểu Vân khe khẽ nói nhỏ.

Tiệc tối đã gần đến lúc kết thúc, Hiểu Vân dự tính vẫn chưa hết, muốn đi lấy một phần điểm tâm ngọt, Đại Cao còn muốn nước hoa quả, hai người hẹn nhau tại bàn dài, Tây Phàm chỉ biết đứng tán gẫu, sẵn tiện vươn tay muốn bồi bàn rót cho ly rượu Hương Tân (vị táo chua).

Bồi bàn lên tiếng trả lời, dùng khăn bọc bình rượu rót rượu, Ngân Hách nói cảm ơn.

“Uống thứ đó, dạ dày sẽ không đau sao.” Có người ở phía sau Ngân Hách nhẹ nhàng khuyên can.

Tay của Ngân Hách dừng ở giữa không trung, một lát, vẫn đem rượu vững vàng bưng lên, thu hồi tới, xoay người.

“Là Hương Tân, không sao cả.” Ngân Hách thẳng tắp đứng ở nơi đó, nhìn Lý Đông Hải nói.

Lý Ngân Hách mặc một thân tây trang màu đậm vừa vặn, quần áo màu than chì phối hợp với ca-vạt màu cà phê vô cùng đặc biệt nhưng không chói mắt, dáng người gầy yếu cao ngất, tóc ngắn mà chỉnh tề, mi cong mắt sáng, vết sẹo mờ nhạt, hơn nữa vài phần trầm tĩnh tựa như gió êm dịu sương, Lý Ngân Hách hai mươi sáu tuổi đã trở thành một người nam tính rất mê người.

“Hương Tân cũng không tốt, ” Đông Hải thong thả nói, cầm lấy ly nước trái cây đưa qua, “Ngân Hách, dạ dày của em rất không tốt.”

Ngân Hách thoáng lui nửa bước, hớp một hơi Hương Tân, lắc lắc đầu nói: “Cảm tạ, thứ càng tốt, càng nguy hiểm.”

Đông Hải sửng sốt một chút, không nhiều lời, đặt ly nước trái cây ở trên khay của bồi bàn, thay đổi một ly Hương Tân, phất tay bảo bồi bàn rời đi.

“Gần đây có khỏe không?” Đông Hải hỏi.

“Khá tốt.”

Nhìn thoáng qua bốn phía, Ngân Hách nói: “Không thấy Hoàng tiểu thư?”

“Nàng có chút không thoải mái, cho nên không tới.”

Lúc Đông Hải trả lời không có một chút gượng gạo, làm cho Ngân Hách không khỏi thầm khen ngợi sự bình tĩnh của hắn, trong sắc bén ngày xưa còn pha lẫn một tia cô đơn, ba phần tiêu điều, nhìn Lý Đông Hải ngược lại vô cùng tốt.

“Mắt thế nào?” Đông Hải ôn hòa hỏi.

“Nói như thế nào chứ, ” Ngân Hách cười cười, “Tốt hơn so với bốn năm trước, kém hơn so với bảy năm trước.”

Đông Hải gật gật đầu, trầm mặc một lát mới nói: “Ngân Hách, ta nghe nói ngươi ở Tây Hoàn thuê một căn phòng.”

Ngân Hách lạnh lùng nói, “Lý tiên sinh, anh theo dõi tôi.”

Đông Hải thản nhiên nhìn Ngân Hách, “Không có, cách đây không lâu, anh ở trên đường nhìn thấy em, mới biết được em trở về Hồng Kông.”

“Hừ.” Ngân Hách cúi đầu lay động ly Hương Tân trong tay, chỉ còn lại một chút rượu trong ly, tựa như hổ phách biến hóa sáng rọi.

“Ngân Hách, sau khi kết hôn, anh sẽ trở về biệt thự Lý gia, em nếu nguyện ý, thì quay về nhà trọ kia sống đi…”

Ngân Hách mãnh liệt ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, cười thiện ý.

“Lý tiên sinh, anh đang hối lộ tôi sao?” Lý Đông Hải nếu điều tra cậu, đương nhiên biết được thân thế hiện tại của mình.

“Anh chỉ là muốn, em có lẽ có thể… Chiếu cố cún con.”

“Tôi không có hứng thú.” Ngân Hách đơn giản nói.

Đông Hải không nói gì nhìn Ngân Hách, dần dần, nụ cười trên gương mặt vụt tắt.

“Cũng tốt, ” Đông Hải thẳng thắn thân mình, nhẹ nhàng hất càm lên, nói, “Nói như vậy, hối lộ không thành công.”

Đột nhiên lúc đó,Ngân Hách tựa hồ cảm thấy hàn ý đập vào mặt, một bên âm thầm mỉa mai Lý Đông Hải đã thay đổi, một bên vẻ mặt ung dung uống hết giọt rượu Hương Tân cuối cùng.

“Ngân Hách!”

Sau lưng xa xa truyền đến tiếng gọi của Hiểu Vân, Ngân Hách nhìn đồng hồ, thời gian quả nhiên không còn sớm.

“Bạn gái của tôi.”

“Vô cùng xinh đẹp.” Lạnh lùng nhìn người sau lưng Ngân Hách, trong ánh mắt thâm thúy của Lý Đông Hải có chút biến đổi rét lạnh.

“Cám ơn.” Ngân Hách hướng về phía Đông Hải khom người xuống, thấp giọng chia tay.”Lý tiên sinh, gặp trên tòa án.”

Dứt lời, Lý Ngân Hách xoay người rời đi, nhìn kbóng dáng cứng rắn kia, Đông Hải giơ ly rượu đầy trong tay lên, ngửa đầu uống hết.

“Ngươi biết Lý Đông Hải sao?!” Nhìn Ngân Hách đi tới, Hiểu Vân cùng Đại Cao khó nén kinh ngạc trên mặt.

“Không biết, ” Ngân Hách tựa hồ có điểm thất thần, “Ta với hắn chỉ là trùng hợp uống Hương Tân nên hàn huyên vài câu.”

***

Hoàng Mỗ là một kẻ cứng đầu, nắm chứng cứ chính xác mà Tiếu kế toán cung cấp, tổ tội án kinh tế cùng hắn vừa đấm vừa xoa ngâm gần mười ngày mới đánh vỡ phòng tuyến của hắn, làm cho hắn đáp ứng cùng cảnh sát hợp tác. Nhưng sau khi cùng Hoàng Mỗ đàm phán xong, mọi người phát hiện một vấn đề khó giải quyết, tuy rằng bộ phận chứng cứ chỉ hướng tầng lớp tối cao của Lý Thị, nhưng không có căn cứ chính xác nào có thể chứng minh Lý Đông Hải cũng tham dự quá trình rửa tiền. Điều tra nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.

Bất quá, sau đó trong một lần đàm phán, Hoàng Mỗ ngẫu nhiên hướng nhân viên điều tra đề cập một hồ sơ công văn bí mật bên trong Lý Thị, chính mình từng được Lý Đông Hải cho phép mở hồ sơ công văn bí mật này, phát hiện bên trong có khoản tiền lai lịch bất mình của công ty Phong Nguyên cùng với hỗn hợp khoản tiền có vẻ hợp pháp, nhưng về sau mật mã hồ sơ công văn bị thay đổi, chính mình cũng không thể vào nữa.

Tổ trọng án cũng không vì thế mà quá mức vui sướng, hồ sơ công văn có lẽ là một manh mối hữu dụng, nhưng càng có thể sớm đã bị xóa bỏ. Tổ trưởng cùng Ngân Hách sau khi thương lượng, vẫn là quyết định không buông tha cơ hội này, nửa tháng sau, nhân viên kỹ thuật máy tính của công sở rốt cục đột phá được tường lửa của Lý Thị, ở trong mạng phát hiện một văn kiện khả nghi, nhưng không may là mật mã không thể phá giải, mọi người vội suốt ba tuần, thử hết các loại thủ đoạn, vẫn không thu hoạch được gì.

Hôm nay là cuối tuần, Hiểu Vân không đến vì phải cùng cha mẹ đi Thượng Hải.

Ngân Hách không có việc gì, ăn xong cơm chiều, quơ quơ, lại không cam lòng ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính, muốn khám phá lỗ hỏng này. Bình thường ở trong phòng làm việc, tất cả mọi người nói y là công tác cuồng, Ngân Hách cũng thừa nhận, đụng phải án tử của Lý Thị, chính mình thật sự thiếu một chút bình thường.

Nhìn chằm chằm màn hình, liên tục nhìn đống tư liệu đã thuộc lòng như cháo mấy giờ đồng hồ, Ngân Hách suy nghĩ vất vả, nhưng vẫn không nắm được trọng điểm, bản báo cáo tài vụ của bảy năm qua, thấy thế nào cũng hợp pháp, nếu dựa theo căn cứ chính xác hiện tại cùng căn cứ từ Hoàng Mỗ, căn bản không động được vào một cọng tóc gáy của Lý Đông Hải. Đã gần đến mười hai giờ, Ngân Hách lại lần nữa mở văn kiện bí mật bên trong mạng Lý Thị nhập mật khẩu, dưới ánh huỳnh quang màu lam, Ngân Hách nhìn Password lóe ra, bất đắc dĩ nhẹ nhàng gõ bàn phím.

Trừ một vài mánh khóe giải mã bình thường, tổ điều tra đem ngày tháng sinh nhật, thờ cúng, kết hôn tổ tông bát đại của Lý gia đều thử tới mấy lần, vẫn không thu hoạch được gì, Ngân Hách gương mặt tuấn tú cau mày, trong lòng một mảnh mê mang, Lý Đông Hải có thể dùng thứ gì đó không thể quên cài làm mật mã chứ? Thật sự mệt mỏi, Ngân Hách thở dài,  tháo cà- vạt, vào trong phòng rửa tay rửa mặt. Nước lạnh xông lên, một trận khoái ý.

“Đinh đương”, theo một tiếng vang nhỏ, một vật nhỏ từ trong cổ áo trượt ra, chạm vào trên bồn bằng sứ trắng. Là ngọc bội hộ thân mà Hiểu Vân tặng cho y, Ngân Hách đem dây chuyền trên ngọc bội nhét trở về, qua mười giây, lại kéo ra.

Năm phút đồng hồ sau, Ngân Hách từ trong một góc của rương chứ đồ tìm được một chiếc nhẫn màu đen, thiết kế đơn giản, bằng kim loại quý giá, bên trong nhẫn là dấu vết hoa văn chạm nổi.

Ngân Hách cầm nhẫn kia, chậm rãi ngã ngồi ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, một khắc kia không biết tại sao, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương.

Ngón tay thon dài thuần thục gõ bàn phím, Ngân Hách nhập vào ngày tháng trên chiếc nhẫn.

THE PASSWORD IS INCORRECT! (sai mật khẩu)

Ngân Hách trong lòng chua xót, không khỏi cười nhạo chính mình, lại nhịn không được thử lần nữa.

Lại sai, vẫn không đúng.

Ngân Hách nghĩ nghĩ, đem năm đặt ở phía trước, ngón tay vội vã chuyển động.

19861504.

Theo một tiếng nhạc ngắn ngủi, một thanh âm ‘tít tít’ máy móc hóa truyền đến, “WELCOME!”

Văn kiện từng tầng từng tầng mở ra, nhìn chằm chằm con số dày đặt trên màn ảnh, khoảng mười giờ trôi qua, Lý Ngân Hách trong đầu trống rỗng.

Lý Đông Hải thật hồ đồ, vì sao còn giữ lại thứ này.

Ngân Hách trong đầu nhanh chóng quay cuồng, dựa theo các khoản giao dịch bên trên, dưới Lý Thị có hai công ty khả nghi rửa tiền, kim ngạch ước chừng 7000 vạn, người quyết định chính là Lý Đông Hải, thời hạn thi hành khoảng tầm bảy đến mười năm.

Trong phòng chỉ có màn hình màu xanh xanh chiếu bốn phía, ngây ngốc ngồi ở nơi đó, Ngân Hách ôm lấy cánh tay, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt dọc theo vết sẹo vẫn như cũ ảm đạm. Ngẩn ngơ cắn ngón tay nửa ngày, Ngân Hách mới cảm thấy đau, buông tay, trên ngón tay chảy ra tơ máu.

Sau đó Lý Ngân Hách từ trong ngăn kéo lấy ra một cái đĩa mềm, bỏ vào máy tính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện